Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]
Chương 29
Sực tỉnh giữa lúc tiếng động rào rạt bên ngoài dần trở nên nặng nề, Vương Nguyên đơ cả người, cứng còng nằm im trên giường, toàn thân ra mồ hôi bị không khí lành lạnh vuốt ve tê tái.
Bên ngoài trời mưa lớn, âm thanh nước đập xuống mái ngói vẫn khác biệt rất lớn so với tất cả những tiếng mưa rơi cậu từng nghe qua. Giật mình lắng tai nghe kỹ, phía bên trong tiếng động ồn ã lấp gần kín màng tai là một thứ âm thanh gì đó rất lạ.
Cậu đã rất lâu không chăm chú như vậy, có lẽ là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện chính bản thân cận không cách nào lý giải, Vương Nguyên suy nghĩ nhiều, đầu óc cũng có chút đầy. Thi thoảng cậu vẫn hay bị những ý tưởng lạ lẫm vớ vẩn của mình làm cho ngơ ngác, số lần mất tập trung trong giờ học cũng nhiều. Chợt bật người ngồi dậy, Vương Nguyên hốt hoảng định lật chăn trèo xuống giường, mấy ngày nay cậu không đi học không biết nhà trường có kỷ luật hay không?
Chân vừa chạm đất, một luồng khí lạnh ngắt ập tới bất ngờ khiến Vương Nguyên run lên, đúng rồi, hiện tại nơi này là Hoan thôn chứ không phải thành thị cậu sinh sống, là chỗ mà cậu suýt chút nữa bị người ta lợi dụng đem hiến tế, còn gặp phải không ít "người không phải người". Mỗi bước phải cẩn thận, Vương Nguyên tự nhủ như vậy, nhưng rồi bởi vì mắt không thể nhìn thấy được thứ gì mà cậu lại bắt đầu mông lung, rốt cuộc cậu phải cẩn thận cái gì?
Cậu là một kẻ mù, yếu đến nỗi chỉ cần người khác đẩy một cái, thì chết rồi. Còn cẩn thận cái gì chứ?
"Mưa lớn như vậy...?"
Âm thanh càu nhàu vang vọng từ bên ngoài cửa phòng vào, tiếp theo đó là tiếng mở cửa lạch cạch, Vương Tuấn Khải như một con thủy quỷ ướt lướt thướt cáu giận đi vào, ấn tay mở công tắc đèn điện.
"Cậu còn chưa ngủ nữa? Đang đắp thuốc đừng có đi lung tung, ngủ muộn cũng ảnh hưởng đến tác dụng thuốc đấy." Hắn quen miệng nhắc nhở, thấy Vương Nguyên vẫn đờ ra đó, ngoẹo đầu: "Không phải là phát sốt rồi chứ?"
"Tôi...ngủ không quen chỗ mà thôi." Vương Nguyên xoa trán, vừa rồi không hiểu sao trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, càng kỳ quặc là bây giờ cậu không nhớ mình nghĩ gì.
"Ngủ không được..." Vương Tuấn Khải ngẫm nghĩ, xoay đầu lại hỏi nữa: "Mắt còn đau không?"
"Không đau, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh."
"Lại khách sáo."
"Vương..." Vương Nguyên há há miệng, chưa kịp phát ngôn đã nghe thấy Vương Tuấn Khải lại sờ đông động tây, tiếng quần áo sột soạt sột soạt hồi lâu, sau đó giường đệm lún xuống một chút.
Hắn đây là muốn ngủ chung với cậu nè.
"Ngủ đi." Vương Tuấn Khải vươn tay ra định đè đầu Vương Nguyên cho cậu nằm xuống, nhưng tay hắn lạnh ngắt tái tím, vẫn là chuyển qua túm cổ áo cậu: "Đừng nghĩ ngợi nhiều, giải phóng đầu óc thoải mái thì mắt mới mau lành."
Vương Nguyên gật gật đầu, ằm xuống cạnh hắn, một hồi lâu sau mới hỏi nhỏ: "Anh...anh vừa đi đâu về?"
"Đi lôi kéo mấy kẻ có ham muốn tìm Hồ gia tính sổ." Vương Tuấn Khải một bộ "chuyện này là tôi không có để yên được", quả quyết kết luận: "Tôi đại khái đã biết Hồ gia làm gì rồi. Cậu yên tâm, chuyện này không vì cậu thì tôi cũng là vì thế hệ sau này, nếu Vương gia chúng tôi bỏ mặc Hồ tộc tự sinh tự diệt thì cũng bị tính là thấy chết không cứu, phạm vào tội bất nhân bất nghĩa, trái với gia quy."
Vương Nguyên chần chừ một lúc: "Vương gia các anh mỗi người đều phải trừ tà diệt ma sao?"
"Hầu như có thể nói là vậy." Vương Tuấn Khải chống tay ra sau gáy, nhìn trần nhà đen thui: "Từ khi sinh ra đã mang trọng trách chúa cứu thế, nên là có nhiều người tự coi mình như hoàng đế, tỏ ra thượng đẳng vì được sống trên đỉnh cao nhân sinh." Đâu có biết rằng, vận mệnh Vương gia như vậy chính là một nghiệp chướng nặng nề.
Vương tộc coi đây là vinh quang – vì đâu phải ai cũng có thể sở hữu năng lực thấu thị thế giới vô hình, mang trong mình huyết thống đặc biệt, từ nhỏ đã học những thứ người bình thường không bao giờ biết, làm những công việc không ai dám làm. Nhưng có ai từng nghĩ rằng, với vinh quang như vậy, tại sao họ phải sống ở nơi không người nhìn đến, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trừ tà đều lén lút rút lui, thế nhân sẽ không bao giờ biết tới bọn họ, càng sẽ không mang tư niệm kính mộ sùng bái.
Vương Nguyên không quá hiểu được kẻ nông cạn Vương Tuấn Khải nhắc đến là ai, chỉ quan tâm người trước mặt mình: "Vậy anh cũng giống họ sao...Gặp tà trừ tà, gặp quỷ diệt quỷ, chính nghĩa không từ nan..."
Vương Tuấn Khải lí thú hỏi lại: "Cậu thấy thế nào?"
Vương Nguyên càng nhỏ giọng: "Cũng không phải là rất giống..."
"Thế là giống hay không giống?"
Vương Nguyên ngại ngùng: "Tôi cũng không biết..."
Vương Tuấn Khải bật cười, bộ dạng không biết làm sao của Vương Nguyên rất được lòng hắn. Thường nói muốn biết người nọ có đáng yêu dễ nhìn hay không, nên nhìn vào đôi mắt. Nhưng Vương Nguyên khiếm thị, hiện giờ mắt lại bị băng kín mít, vậy mà vẫn có thể biểu đạt với người đối diện rằng cậu rất dễ thương – tuy rằng dùng từ dễ thương cho một cậu nhóc tuổi đại học là không đúng lắm.
Hắn đợi Vương Nguyên ngủ, trông thấy cậu đang ngủ mà vẫn nhíu nhíu mày, hắn không phải kẻ sẽ thực sự tin rằng Vương Nguyên lạ chỗ ngủ không yên, lẳng lặng vẽ một ấn ký trước trán Vương Nguyên rồi kéo chăn đắp phủ lên cả người cậu, gói Vương Nguyên thành cái bánh chưng.
Mưa bên ngoài chẳng có dấu hiệu thuyên giảm, nếu là dấu chân lỡ bước lưu lại lên nền đất cũng sẽ bị mưa xóa sạch hoàn toàn.
Ngủ thẳng đến hơn nửa đêm, Vương Nguyên một lần nữa bị lạnh mà giật mình. Bên tai văng vẳng tiếng nỉ non như xa như gần, lẫn trong âm thanh nặng trịch của mưa đêm. Không biết là do Vương Tuấn Khải gói cậu quá kỹ hay chính bản thân cậu không động đậy được, Vương Nguyên yên ắng giãy dụa, tâm tư đơn thuần thanh thản vậy mà bắt đầu sinh ra hoang mang sợ hãi.
Tối đen như mực, tối đến mức không thể nhìn thấy, cho dù đã quen với bóng tối chừng ấy năm, Vương Nguyên vẫn không thể bình tĩnh mà đối mặt với thứ cảm giác u ám nặng nề này. Cậu hít thở gấp gáp, bất an đến mức quên cả việc bản thân mình đang ở đâu, sau một hồi lâu nỗ lực thoát khỏi chăn mà không có kết quả, Vương Nguyên lựa chọn nằm im, song thứ khát vọng muốn được tự do hoạt động như ma túy nghiện ngập lan truyền khắp tứ chi, làm cho chân tay cậu rục rịch không yên, cứ phải nhúc nhích động đậy chứng tỏ rằng chúng nó vẫn còn nằm trên người cậu, vẫn còn có thể dùng được mới thôi.
Như kẻ bị nhốt trong một chiếc quan tài đóng kín, hoảng loạn vùng vẫy.
Cứ tưởng như vậy sẽ thuyên giảm phần nào sợ sệt, song tiếng rêи ɾỉ loáng thoáng ban nãy đã lớn hơn nhiều lắm, Vương Nguyên có thể nghe được âm thanh cười khanh khách của một đứa trẻ non nớt, xen lẫn trong đó là những tiếng động vụn vỡ không rõ ràng, mơ mơ hồ hồ, huyễn huyễn hoặc hoặc, khiến lòng người chao đảo, khiến thân tâm yếu ớt.
Cậu có thể tượng tượng được đôi bàn tay nhỏ bé lấm đầy dơ bẩn đẩy lớp đất ra khỏi con mắt, lộ ra màu đỏ tươi đầy sức sống cùng khát vọng sinh tồn tột cùng. Xung quanh đôi tay kia là hằng hà sa số rễ cây chi chít tua tủa buông xuống như một cái lồng giam vô tận, ngước mắt có thể thấy được nghìn vạn mũi nhọn gai góc đâm chọc tứ phương, dày đặc và khủng bố, làm cho da đầu người ngứa râm ran.
Mùi bùn đất tanh tưởi mang theo khí vị rỉ sắt nồng nặc lấp đầy khoang mũi, khó mà thở được.
"Hì hì hì hì hì hì..."
"Theo ta đi, theo ta đi..."
"Ngươi không phải người thuộc về nơi này, theo ta đi, theo ta đi, ta đưa ngươi đến chỗ xứng đáng với ngươi..."
"Theo ta đi, theo ta đi..."
Giọng trẻ con lanh lảnh xuyên qua màn mưa mà đến, dụ dỗ người từ trên giường bước xuống.
Bóng người khẽ lật chăn, quỷ dị khập khiễng đứng dậy, dễ dàng thoát khỏi ràng buộc Vương Tuấn Khải tạo ra, từng bước từng bước nhỏ đi ra khỏi căn phòng.
"Hì hì hì hì hì..."
Mưa rơi lộp bộp lên người, đánh ra từng cơn đau rát, Vương Nguyên giống như không cảm nhận được, đờ đẫn di chuyển theo nguồn phát ra tiếng cười kia. Cậu đi trong mưa như cái xác không hồn, mà chính xác là bây giờ bản thân cậu cũng không điều khiển được mình, có ai đó khiêu khích cậu, dụ dỗ cậu, lôi kéo cậu, nhất định phải đến được nơi đó, nhất định phải nghe theo lời nói đó.
Phía sau cậu cách không tới năm mét, Vương Tuấn Khải im lặng đi theo sau, gương mặt lãnh đạm của hắn trong bóng đêm càng phá lệ lạnh lùng, cũng mặc mưa xối ướt cơ thể mà tìm đường lần theo con mồi.
Một trước một sau như có ăn ý mà không xen vào việc của nhau, cùng dừng chân ở đài tế Hồ gia – nơi Vương Nguyên suýt chút bị gϊếŧ.
Vương Nguyên ngửa mặt nhìn đài tế, vết máu do tế ti chết để lại vẫn còn y nguyên, cậu hờ hững nghiêng đầu, vô số bàn tay từ lớp đất dưới chân vươn ra muốn bắt lấy cậu, song chỉ mới chạm đến vị trí cách Vương Nguyên một thước đã cứng đờ bất động, một số đua nhau chạy trối chết, rụt về đất lạnh hắc ám, một số không kịp phản ứng, sinh sinh bị thiêu rụi hoàn toàn trong tình trạng không có ngọn lửa nào.
Vương Nguyên tiến về phía đài tế.
Không còn tiếng nói chỉ đường, cậu lại chẳng hề khôi phục tri giác. Cậu như có cảm ứng mà leo lên đài tế, bắt đầu mò mẫm hoa văn phức tạp được họa trên bề mặt máu me, "cành cạch" mở ra một lối đi vào khó mà đoán trước.
Trên đài tế lẳng lặng xuất hiện một lối đi đen ngòm, chỉ đủ cho một người đi xuống.
...
"Vào thời điểm này mà đến làm phiền cậu đúng là không phải, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Âm thanh nhẹ nhàng xa cách giữa đêm mưa u tối khiến Tiểu Càn nhảy dựng. Nó ló đầu ra khỏi mành, chăm chú nhìn bóng người đứng trước cửa, phía sau y còn có một đứa bé lớn hơn nó nhiều lắm – quả nhiên Vương Tuấn Khải quái nhân kia nói không sai, Tam công tử đúng là đến tới cửa tìm hắn.
Tiểu Càn đằng hắng giọng, giả vờ nghiêm trang túc mục: "Cũng không còn sớm, Tam công tử ngày mai hãy quay lại đi."
"Chuyện này có liên quan đến Vương tộc, mong Tam thiếu lấy đại cục làm trọng."
"Hệ trọng Vương tộc sao ngài không đến tìm anh trai tôi? Tôi đây không phải là người chấp chưởng gia tộc, ngài tìm ta cũng vô dụng."
"Chỉ có Tam thiếu mới có thể giải quyết được."
Tiểu Càn im lặng, theo phân phó của Vương Tuấn Khải lui về giường, nó cảm thấy động tác của đứa bé đứng sau lưng Tam công tử có chút quỷ dị, như là nắm tay y, lại như là đang "xỏ" tay của mình vào tay y. Tam công tử không hề bỏ cuộc, sau khi nói vài câu xã giao có ý lịch sự thì bắt đầu động thủ, vừa cạy cửa vừa nói: "Trong lòng Tam thiếu có thứ gì đó không sạch sẽ, mùi xú uế lan xa tứ phía, nếu Tam thiếu một mực bao che cho thứ đó, chỉ sợ sáng mai không thể ở lại Vương gia."
"Phòng tôi nào có thứ gì kỳ quái? Hơn nữa chuyện tôi có ở lại Vương gia hay không không phải do ngài định đoạt." Mùi đất ẩm mốc vờn quanh chóp mũi làm cho Tiểu Càn run lên, nó biết thứ khí vị ghê rợn này – khoảng một tháng trước, nó chính mắt trông thấy bọn quỷ quái bò lên từ dưới đất, toàn thân tỏa ra mùi y hệt. Tiểu Càn thoáng chốc quên gần hết lời thoại Vương Tuấn Khải bắt nó học, nuốt nước bọt một cái, thò tay vào dưới gối nắm chặt chốt cơ quan.
Rầm!
Tam công tử đứng trước cửa phòng Vương Tuấn Khải, thân người dong dỏng cao, sấm chớp ầm đùng bỗng chốc lóe lên khiến cái bóng của y gần như dài vô tận. Mà trong khoảnh khắc đó, Tiểu Càn cứng đờ cả người, hai mắt mở to khiếp đảm nhìn chằm chằm vị trí được coi là khuôn mặt - trơn láng, bằng phẳng, Tam công tử này không có mặt!
Hết Chương 29
Bên ngoài trời mưa lớn, âm thanh nước đập xuống mái ngói vẫn khác biệt rất lớn so với tất cả những tiếng mưa rơi cậu từng nghe qua. Giật mình lắng tai nghe kỹ, phía bên trong tiếng động ồn ã lấp gần kín màng tai là một thứ âm thanh gì đó rất lạ.
Cậu đã rất lâu không chăm chú như vậy, có lẽ là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện chính bản thân cận không cách nào lý giải, Vương Nguyên suy nghĩ nhiều, đầu óc cũng có chút đầy. Thi thoảng cậu vẫn hay bị những ý tưởng lạ lẫm vớ vẩn của mình làm cho ngơ ngác, số lần mất tập trung trong giờ học cũng nhiều. Chợt bật người ngồi dậy, Vương Nguyên hốt hoảng định lật chăn trèo xuống giường, mấy ngày nay cậu không đi học không biết nhà trường có kỷ luật hay không?
Chân vừa chạm đất, một luồng khí lạnh ngắt ập tới bất ngờ khiến Vương Nguyên run lên, đúng rồi, hiện tại nơi này là Hoan thôn chứ không phải thành thị cậu sinh sống, là chỗ mà cậu suýt chút nữa bị người ta lợi dụng đem hiến tế, còn gặp phải không ít "người không phải người". Mỗi bước phải cẩn thận, Vương Nguyên tự nhủ như vậy, nhưng rồi bởi vì mắt không thể nhìn thấy được thứ gì mà cậu lại bắt đầu mông lung, rốt cuộc cậu phải cẩn thận cái gì?
Cậu là một kẻ mù, yếu đến nỗi chỉ cần người khác đẩy một cái, thì chết rồi. Còn cẩn thận cái gì chứ?
"Mưa lớn như vậy...?"
Âm thanh càu nhàu vang vọng từ bên ngoài cửa phòng vào, tiếp theo đó là tiếng mở cửa lạch cạch, Vương Tuấn Khải như một con thủy quỷ ướt lướt thướt cáu giận đi vào, ấn tay mở công tắc đèn điện.
"Cậu còn chưa ngủ nữa? Đang đắp thuốc đừng có đi lung tung, ngủ muộn cũng ảnh hưởng đến tác dụng thuốc đấy." Hắn quen miệng nhắc nhở, thấy Vương Nguyên vẫn đờ ra đó, ngoẹo đầu: "Không phải là phát sốt rồi chứ?"
"Tôi...ngủ không quen chỗ mà thôi." Vương Nguyên xoa trán, vừa rồi không hiểu sao trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, càng kỳ quặc là bây giờ cậu không nhớ mình nghĩ gì.
"Ngủ không được..." Vương Tuấn Khải ngẫm nghĩ, xoay đầu lại hỏi nữa: "Mắt còn đau không?"
"Không đau, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh."
"Lại khách sáo."
"Vương..." Vương Nguyên há há miệng, chưa kịp phát ngôn đã nghe thấy Vương Tuấn Khải lại sờ đông động tây, tiếng quần áo sột soạt sột soạt hồi lâu, sau đó giường đệm lún xuống một chút.
Hắn đây là muốn ngủ chung với cậu nè.
"Ngủ đi." Vương Tuấn Khải vươn tay ra định đè đầu Vương Nguyên cho cậu nằm xuống, nhưng tay hắn lạnh ngắt tái tím, vẫn là chuyển qua túm cổ áo cậu: "Đừng nghĩ ngợi nhiều, giải phóng đầu óc thoải mái thì mắt mới mau lành."
Vương Nguyên gật gật đầu, ằm xuống cạnh hắn, một hồi lâu sau mới hỏi nhỏ: "Anh...anh vừa đi đâu về?"
"Đi lôi kéo mấy kẻ có ham muốn tìm Hồ gia tính sổ." Vương Tuấn Khải một bộ "chuyện này là tôi không có để yên được", quả quyết kết luận: "Tôi đại khái đã biết Hồ gia làm gì rồi. Cậu yên tâm, chuyện này không vì cậu thì tôi cũng là vì thế hệ sau này, nếu Vương gia chúng tôi bỏ mặc Hồ tộc tự sinh tự diệt thì cũng bị tính là thấy chết không cứu, phạm vào tội bất nhân bất nghĩa, trái với gia quy."
Vương Nguyên chần chừ một lúc: "Vương gia các anh mỗi người đều phải trừ tà diệt ma sao?"
"Hầu như có thể nói là vậy." Vương Tuấn Khải chống tay ra sau gáy, nhìn trần nhà đen thui: "Từ khi sinh ra đã mang trọng trách chúa cứu thế, nên là có nhiều người tự coi mình như hoàng đế, tỏ ra thượng đẳng vì được sống trên đỉnh cao nhân sinh." Đâu có biết rằng, vận mệnh Vương gia như vậy chính là một nghiệp chướng nặng nề.
Vương tộc coi đây là vinh quang – vì đâu phải ai cũng có thể sở hữu năng lực thấu thị thế giới vô hình, mang trong mình huyết thống đặc biệt, từ nhỏ đã học những thứ người bình thường không bao giờ biết, làm những công việc không ai dám làm. Nhưng có ai từng nghĩ rằng, với vinh quang như vậy, tại sao họ phải sống ở nơi không người nhìn đến, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trừ tà đều lén lút rút lui, thế nhân sẽ không bao giờ biết tới bọn họ, càng sẽ không mang tư niệm kính mộ sùng bái.
Vương Nguyên không quá hiểu được kẻ nông cạn Vương Tuấn Khải nhắc đến là ai, chỉ quan tâm người trước mặt mình: "Vậy anh cũng giống họ sao...Gặp tà trừ tà, gặp quỷ diệt quỷ, chính nghĩa không từ nan..."
Vương Tuấn Khải lí thú hỏi lại: "Cậu thấy thế nào?"
Vương Nguyên càng nhỏ giọng: "Cũng không phải là rất giống..."
"Thế là giống hay không giống?"
Vương Nguyên ngại ngùng: "Tôi cũng không biết..."
Vương Tuấn Khải bật cười, bộ dạng không biết làm sao của Vương Nguyên rất được lòng hắn. Thường nói muốn biết người nọ có đáng yêu dễ nhìn hay không, nên nhìn vào đôi mắt. Nhưng Vương Nguyên khiếm thị, hiện giờ mắt lại bị băng kín mít, vậy mà vẫn có thể biểu đạt với người đối diện rằng cậu rất dễ thương – tuy rằng dùng từ dễ thương cho một cậu nhóc tuổi đại học là không đúng lắm.
Hắn đợi Vương Nguyên ngủ, trông thấy cậu đang ngủ mà vẫn nhíu nhíu mày, hắn không phải kẻ sẽ thực sự tin rằng Vương Nguyên lạ chỗ ngủ không yên, lẳng lặng vẽ một ấn ký trước trán Vương Nguyên rồi kéo chăn đắp phủ lên cả người cậu, gói Vương Nguyên thành cái bánh chưng.
Mưa bên ngoài chẳng có dấu hiệu thuyên giảm, nếu là dấu chân lỡ bước lưu lại lên nền đất cũng sẽ bị mưa xóa sạch hoàn toàn.
Ngủ thẳng đến hơn nửa đêm, Vương Nguyên một lần nữa bị lạnh mà giật mình. Bên tai văng vẳng tiếng nỉ non như xa như gần, lẫn trong âm thanh nặng trịch của mưa đêm. Không biết là do Vương Tuấn Khải gói cậu quá kỹ hay chính bản thân cậu không động đậy được, Vương Nguyên yên ắng giãy dụa, tâm tư đơn thuần thanh thản vậy mà bắt đầu sinh ra hoang mang sợ hãi.
Tối đen như mực, tối đến mức không thể nhìn thấy, cho dù đã quen với bóng tối chừng ấy năm, Vương Nguyên vẫn không thể bình tĩnh mà đối mặt với thứ cảm giác u ám nặng nề này. Cậu hít thở gấp gáp, bất an đến mức quên cả việc bản thân mình đang ở đâu, sau một hồi lâu nỗ lực thoát khỏi chăn mà không có kết quả, Vương Nguyên lựa chọn nằm im, song thứ khát vọng muốn được tự do hoạt động như ma túy nghiện ngập lan truyền khắp tứ chi, làm cho chân tay cậu rục rịch không yên, cứ phải nhúc nhích động đậy chứng tỏ rằng chúng nó vẫn còn nằm trên người cậu, vẫn còn có thể dùng được mới thôi.
Như kẻ bị nhốt trong một chiếc quan tài đóng kín, hoảng loạn vùng vẫy.
Cứ tưởng như vậy sẽ thuyên giảm phần nào sợ sệt, song tiếng rêи ɾỉ loáng thoáng ban nãy đã lớn hơn nhiều lắm, Vương Nguyên có thể nghe được âm thanh cười khanh khách của một đứa trẻ non nớt, xen lẫn trong đó là những tiếng động vụn vỡ không rõ ràng, mơ mơ hồ hồ, huyễn huyễn hoặc hoặc, khiến lòng người chao đảo, khiến thân tâm yếu ớt.
Cậu có thể tượng tượng được đôi bàn tay nhỏ bé lấm đầy dơ bẩn đẩy lớp đất ra khỏi con mắt, lộ ra màu đỏ tươi đầy sức sống cùng khát vọng sinh tồn tột cùng. Xung quanh đôi tay kia là hằng hà sa số rễ cây chi chít tua tủa buông xuống như một cái lồng giam vô tận, ngước mắt có thể thấy được nghìn vạn mũi nhọn gai góc đâm chọc tứ phương, dày đặc và khủng bố, làm cho da đầu người ngứa râm ran.
Mùi bùn đất tanh tưởi mang theo khí vị rỉ sắt nồng nặc lấp đầy khoang mũi, khó mà thở được.
"Hì hì hì hì hì hì..."
"Theo ta đi, theo ta đi..."
"Ngươi không phải người thuộc về nơi này, theo ta đi, theo ta đi, ta đưa ngươi đến chỗ xứng đáng với ngươi..."
"Theo ta đi, theo ta đi..."
Giọng trẻ con lanh lảnh xuyên qua màn mưa mà đến, dụ dỗ người từ trên giường bước xuống.
Bóng người khẽ lật chăn, quỷ dị khập khiễng đứng dậy, dễ dàng thoát khỏi ràng buộc Vương Tuấn Khải tạo ra, từng bước từng bước nhỏ đi ra khỏi căn phòng.
"Hì hì hì hì hì..."
Mưa rơi lộp bộp lên người, đánh ra từng cơn đau rát, Vương Nguyên giống như không cảm nhận được, đờ đẫn di chuyển theo nguồn phát ra tiếng cười kia. Cậu đi trong mưa như cái xác không hồn, mà chính xác là bây giờ bản thân cậu cũng không điều khiển được mình, có ai đó khiêu khích cậu, dụ dỗ cậu, lôi kéo cậu, nhất định phải đến được nơi đó, nhất định phải nghe theo lời nói đó.
Phía sau cậu cách không tới năm mét, Vương Tuấn Khải im lặng đi theo sau, gương mặt lãnh đạm của hắn trong bóng đêm càng phá lệ lạnh lùng, cũng mặc mưa xối ướt cơ thể mà tìm đường lần theo con mồi.
Một trước một sau như có ăn ý mà không xen vào việc của nhau, cùng dừng chân ở đài tế Hồ gia – nơi Vương Nguyên suýt chút bị gϊếŧ.
Vương Nguyên ngửa mặt nhìn đài tế, vết máu do tế ti chết để lại vẫn còn y nguyên, cậu hờ hững nghiêng đầu, vô số bàn tay từ lớp đất dưới chân vươn ra muốn bắt lấy cậu, song chỉ mới chạm đến vị trí cách Vương Nguyên một thước đã cứng đờ bất động, một số đua nhau chạy trối chết, rụt về đất lạnh hắc ám, một số không kịp phản ứng, sinh sinh bị thiêu rụi hoàn toàn trong tình trạng không có ngọn lửa nào.
Vương Nguyên tiến về phía đài tế.
Không còn tiếng nói chỉ đường, cậu lại chẳng hề khôi phục tri giác. Cậu như có cảm ứng mà leo lên đài tế, bắt đầu mò mẫm hoa văn phức tạp được họa trên bề mặt máu me, "cành cạch" mở ra một lối đi vào khó mà đoán trước.
Trên đài tế lẳng lặng xuất hiện một lối đi đen ngòm, chỉ đủ cho một người đi xuống.
...
"Vào thời điểm này mà đến làm phiền cậu đúng là không phải, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Âm thanh nhẹ nhàng xa cách giữa đêm mưa u tối khiến Tiểu Càn nhảy dựng. Nó ló đầu ra khỏi mành, chăm chú nhìn bóng người đứng trước cửa, phía sau y còn có một đứa bé lớn hơn nó nhiều lắm – quả nhiên Vương Tuấn Khải quái nhân kia nói không sai, Tam công tử đúng là đến tới cửa tìm hắn.
Tiểu Càn đằng hắng giọng, giả vờ nghiêm trang túc mục: "Cũng không còn sớm, Tam công tử ngày mai hãy quay lại đi."
"Chuyện này có liên quan đến Vương tộc, mong Tam thiếu lấy đại cục làm trọng."
"Hệ trọng Vương tộc sao ngài không đến tìm anh trai tôi? Tôi đây không phải là người chấp chưởng gia tộc, ngài tìm ta cũng vô dụng."
"Chỉ có Tam thiếu mới có thể giải quyết được."
Tiểu Càn im lặng, theo phân phó của Vương Tuấn Khải lui về giường, nó cảm thấy động tác của đứa bé đứng sau lưng Tam công tử có chút quỷ dị, như là nắm tay y, lại như là đang "xỏ" tay của mình vào tay y. Tam công tử không hề bỏ cuộc, sau khi nói vài câu xã giao có ý lịch sự thì bắt đầu động thủ, vừa cạy cửa vừa nói: "Trong lòng Tam thiếu có thứ gì đó không sạch sẽ, mùi xú uế lan xa tứ phía, nếu Tam thiếu một mực bao che cho thứ đó, chỉ sợ sáng mai không thể ở lại Vương gia."
"Phòng tôi nào có thứ gì kỳ quái? Hơn nữa chuyện tôi có ở lại Vương gia hay không không phải do ngài định đoạt." Mùi đất ẩm mốc vờn quanh chóp mũi làm cho Tiểu Càn run lên, nó biết thứ khí vị ghê rợn này – khoảng một tháng trước, nó chính mắt trông thấy bọn quỷ quái bò lên từ dưới đất, toàn thân tỏa ra mùi y hệt. Tiểu Càn thoáng chốc quên gần hết lời thoại Vương Tuấn Khải bắt nó học, nuốt nước bọt một cái, thò tay vào dưới gối nắm chặt chốt cơ quan.
Rầm!
Tam công tử đứng trước cửa phòng Vương Tuấn Khải, thân người dong dỏng cao, sấm chớp ầm đùng bỗng chốc lóe lên khiến cái bóng của y gần như dài vô tận. Mà trong khoảnh khắc đó, Tiểu Càn cứng đờ cả người, hai mắt mở to khiếp đảm nhìn chằm chằm vị trí được coi là khuôn mặt - trơn láng, bằng phẳng, Tam công tử này không có mặt!
Hết Chương 29
Bình luận truyện