Trông Em Từ Thuở Còn Thơ
Chương 8
8.
Tề Kha tìm thấy cây nhân sâm ngàn năm kia trong phòng ngủ của Ngụy Phong.
Sau khi mang về chế thành thuốc cho Đào Vân Nhi uống, quả nhiên uống xong khỏe ngay.
Ba ngày sau, tôi và Tề Kha lo lắng bồn chồn ngồi ngoài phòng sinh, đột nhiên gió nổi mây giăng, mấy trăm con chim khách bay vòng trên bầu trời phủ tướng quân, khi tiếng trẻ con khóc nỉ non vọng ra, bầu trời âm u bỗng lộ hào quang muôn hồng nghìn tía, chói mù mắt ch.ó hai đứa tôi.
Tề Kha: "Đệch..."
Tôi: "Quá trâu bò..."
Không hổ là nam chính, ra đời cũng làm đất trời biến sắc.
Tề Kha xoa xoa hai bàn tay: "Con trai, cha nuôi đến đây!"
Tôi hất hắn ra: "Cho mẹ nuôi ôm cái nào!"
Lúc tôi và Tề Kha đang tranh nhau ôm đùi thì bỗng nhiên Ngụy Phong xách k.iếm, đá văng cửa lớn phủ tướng quân xông vào.
Gã đỏ mặt tía tai mặt mũi hằm hằm đi về phía Tề Kha: "Mày dám lẻn vào phòng tao."
Hộ vệ đứng đầy phủ nhưng không ai dám xông lên cả, tên kia đi.ên có tiếng mà.
Tề Kha ôm em bé nam chính, cau mày: "Nói xà lơ gì dzậy cha?"
Ngụy Phong: "Mày lấy đồ của tao."
Tề Kha cùi không sợ lở, trơ mặt lì ra: "Không sai, đúng là tôi đã lấy nhân sâm của anh..."
Ngụy Phong gào lên: "Không phải cái đó!"
?
Trừ nhân sâm, Tề Kha còn lấy gì nữa nhể?
Nhìn phản ứng của Ngụy Phong thì có vẻ như vật này còn quý hơn nhân sâm nữa.
Tôi nhìn Tề Kha, hắn đánh trống lảng nhìn đi chỗ khác.
Đệch! Thằng cờ hó này dám giấu quỹ đen ôm hàng một mình!
Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Ngụy Phong đã nhấc k.iếm lao tới chỗ Tề Kha, tôi trợn muốn nứt tròng mắt la lên: "Con tôi!"
Tề Kha ôm đứa nhỏ lùi lại thật nhanh, nhưng vẫn chưa đủ nhanh, mắt thấy thanh ki.ếm kia sắp đ.âm trúng em bé thì đột nhiên "keng" một tiếng, kiế.m gãy làm đôi.
Ngụy Phong ngây người, nhưng lập tức trở tay rút châm độc trong túi bên hông phóng về phía Tề Kha.
Đột nhiên, một bây chim trên trời sà xuống, đỡ hết châm độc không sót cây nào.
Ngụy Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, tay không xông tới, vừa chạy hai bước vấp phải cục đá té cái ình đập đầu xuống đất hôn mê bất tỉnh.
...
Tôi với Tề Kha liếc mắt nhìn nhau.
Tề Kha mờ mịt không hiểu gì: "Chuyện quái gì thế này?"
Tôi sửng sốt một lúc, đột nhiên hiểu ra, không nhịn được ngửa mặt cười to: "Hiệu quả của hào quang nam chính đấy, là hào quang nam chính đấy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Tề Kha tìm thấy cây nhân sâm ngàn năm kia trong phòng ngủ của Ngụy Phong.
Sau khi mang về chế thành thuốc cho Đào Vân Nhi uống, quả nhiên uống xong khỏe ngay.
Ba ngày sau, tôi và Tề Kha lo lắng bồn chồn ngồi ngoài phòng sinh, đột nhiên gió nổi mây giăng, mấy trăm con chim khách bay vòng trên bầu trời phủ tướng quân, khi tiếng trẻ con khóc nỉ non vọng ra, bầu trời âm u bỗng lộ hào quang muôn hồng nghìn tía, chói mù mắt ch.ó hai đứa tôi.
Tề Kha: "Đệch..."
Tôi: "Quá trâu bò..."
Không hổ là nam chính, ra đời cũng làm đất trời biến sắc.
Tề Kha xoa xoa hai bàn tay: "Con trai, cha nuôi đến đây!"
Tôi hất hắn ra: "Cho mẹ nuôi ôm cái nào!"
Lúc tôi và Tề Kha đang tranh nhau ôm đùi thì bỗng nhiên Ngụy Phong xách k.iếm, đá văng cửa lớn phủ tướng quân xông vào.
Gã đỏ mặt tía tai mặt mũi hằm hằm đi về phía Tề Kha: "Mày dám lẻn vào phòng tao."
Hộ vệ đứng đầy phủ nhưng không ai dám xông lên cả, tên kia đi.ên có tiếng mà.
Tề Kha ôm em bé nam chính, cau mày: "Nói xà lơ gì dzậy cha?"
Ngụy Phong: "Mày lấy đồ của tao."
Tề Kha cùi không sợ lở, trơ mặt lì ra: "Không sai, đúng là tôi đã lấy nhân sâm của anh..."
Ngụy Phong gào lên: "Không phải cái đó!"
?
Trừ nhân sâm, Tề Kha còn lấy gì nữa nhể?
Nhìn phản ứng của Ngụy Phong thì có vẻ như vật này còn quý hơn nhân sâm nữa.
Tôi nhìn Tề Kha, hắn đánh trống lảng nhìn đi chỗ khác.
Đệch! Thằng cờ hó này dám giấu quỹ đen ôm hàng một mình!
Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Ngụy Phong đã nhấc k.iếm lao tới chỗ Tề Kha, tôi trợn muốn nứt tròng mắt la lên: "Con tôi!"
Tề Kha ôm đứa nhỏ lùi lại thật nhanh, nhưng vẫn chưa đủ nhanh, mắt thấy thanh ki.ếm kia sắp đ.âm trúng em bé thì đột nhiên "keng" một tiếng, kiế.m gãy làm đôi.
Ngụy Phong ngây người, nhưng lập tức trở tay rút châm độc trong túi bên hông phóng về phía Tề Kha.
Đột nhiên, một bây chim trên trời sà xuống, đỡ hết châm độc không sót cây nào.
Ngụy Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, tay không xông tới, vừa chạy hai bước vấp phải cục đá té cái ình đập đầu xuống đất hôn mê bất tỉnh.
...
Tôi với Tề Kha liếc mắt nhìn nhau.
Tề Kha mờ mịt không hiểu gì: "Chuyện quái gì thế này?"
Tôi sửng sốt một lúc, đột nhiên hiểu ra, không nhịn được ngửa mặt cười to: "Hiệu quả của hào quang nam chính đấy, là hào quang nam chính đấy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Bình luận truyện