Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 4 - Chương 115: Chém giết



Cơ thể Thần Quyền khẽ co giật, sau khi xương cổ vỡ vụn hắn lập tức rơi vào trong trạng thái ngạt thở, tuy rằng không khí chứa đựng trong phổi có thể duy trì sáu đến tám phút nhưng xương cổ mất máu rất nhiều làm tổn thương dây chuyền đến trung khu thần kinh, dù cho thể chất của hắn đạt tới gấp hai mươi lần cũng khó tránh khỏi cái chết.

Khổng Tước hơi cắn răng, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc màu đỏ thẫm đưa từ từ vào trong miệng của hắn.

Người Vạn Năng giật mình nhìn nàng nói: "Viên bi máu đặc?"

Rống!

Đúng lúc này, xác ướp băng vải trắng gào thét đánh tới không cho mọi người có cơ hội nói chuyện, nắm đấm mạnh mẽ nện đến phía sau lưng Khổng Tước, người có khoảng cách gần nhất với nó.

Đại Thiết Ngưu gầm nhẹ, mở ra năng lực Phòng Ngự tiến lên ngăn cản.

Ầm!

Nắm đấm nện lên trên người hắn, tuy rằng không tạo thành tổn thương gì nhưng lại trực tiếp đập cả người hắn bay ngược ra ngoài.

Trong mắt Hắc Nguyệt lóe lên ánh sáng lạnh, nàng bước ra một bước, Cổ đao trong tay hóa thành một đạo ánh trăng màu đen chém ra, năng lực lập tức từ ngón tay lan ra đến trên Cổ đao, trên thân đao đen kịt phủ kín đường vân màu đen, tất cả đường vân hoàn tất và trong nháy mắt được chém ra đã chìm vào trong thân đao.

Ô.ô...n...g!

Chỉ trong phút chốc, thân đao ông ông giống như ong kêu.

Phốc!

Được cường hóa sức mạnh, lực lượng cánh tay nàng bạo tăng gấp đôi đạt tới mức độ gấp ba mươi lần, một đao kia vạch phá mà ra chém trên nắm đấm xác ướp băng vải trắng làm cho quả đấm to lớn kia hơi chút ngừng lại, lưỡi đao sắc bén xuyên qua lớp băng vải rồi bị chặn lại bởi xương ngón tay bên trong.

Băng vải trắng bị chém đứt ào ào rơi rớt lộ ra một lớp băng vải màu vàng bên trong.

Lớp băng vải màu vàng này giống như thịt mỡ thối rữa mà thành, cực kì bẩn thỉu. Mùi hôi thối này vừa ngửi là biết có chứa nồng đậm thi độc, nếu là người bình thường hít thở thì sẽ bị nhiễm thi độc ngay tức khắc, tuy rằng không biến thành hủ thi nhưng cả người sẽ xuất hiện vết vằn, thân thể dần dần bị dị dạng, hơn nữa còn mất đi lý trí hóa thành quái vật tàn nhẫn dễ giận hình người!

" Xác ướp băng vải vàng!"

Đồng tử Người Vạn Năng co rụt lại, kinh hãi nói: "Tầng thứ nhất này tại sao có thể có xác ướp băng vải vàng, đây không phải quái vật tầng thứ hai sao, chẳng lẽ là nó tự mình trưởng thành?"

" Ngăn cản nó! "Khổng Tước vội vàng nói, khi Thần Quyền phục dụng Viên bi máu đặc thì vết thương trên cổ họng đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được liền lại nhưng cần thời gian vài phút mới có thể hoàn toàn lấy lại cái mạng này. Hơn nữa trong khoảng thời gian này không thể cử động, nếu không sẽ gây ra việc khí huyết sinh trưởng quá nhanh mà di động lắc lư khiến mạch đập và vị trí cơ thịt sinh trưởng sai lầm dẫn đến sẽ chết một lần nữa. Phải biết rằng cấu tạo cổ họng có tính chất phức tạp không phải như cánh tay mà có thể so sánh.

Trong mắt Người Vạn Năng biểu lộ một chút sợ hãi, lùi hai ba bước về phía sau nói: "Ta, có lẽ chúng ta chạy mau đi, xác ướp băng vải vàng này rất đáng sợ, thể chất ít nhất là ba mươi lần, hơn nữa còn có thi độc cực mạnh, bị dính dù chỉ một chút thì coi như là với thể chất của chúng ta cũng sẽ lưu lại nội thương đấy. "

" Ngươi! "Khổng Tước tức giận đến mức ngực cảm thấy khó thở, mặc dù nàng biết những người này không đáng tin nhưng thật không ngờ lại không đáng tin cậy như vậy. Chỉ cần Người Vạn năng chịu chống đỡ một chút thì cho dù đánh không lại xác ướp băng vải vàng chí ít cũng có thể trì hoãn một thời gian ngắn. Đợi sau khi Thần Quyền hồi phục, mọi người hợp lực muốn giết chết xác ướp băng vải vàng chưa hẳn là không có khả năng, nhưng mà Người Vạn Năng lại rút lui, một chút hi sinh cũng không muốn bỏ ra.

Thà rằng nhìn người khác chết đuối chứ không muốn giày mình bị ướt!

Lâm Siêu liếc mắt nhìn đầu xác ướp băng vải vàng này, tuy rằng sức mạnh rất mạnh mẽ, hơn nữa trụ cột thể chất và những phương diện khác cũng xấp xỉ với hắn nhưng không có năng lực đặc thù gì, chỉ biết chiến đấu dựa vào bản năng nguyên thủy nên vừa vặn có thể cho Hắc Nguyệt luyện tập.

Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ đều không có ý định giúp, một người thì cảm thấy đó chỉ là ruồi muỗi nhỏ bé, nàng cực kì tin tưởng một người Hắc Nguyệt có thể hoàn thành; Một người khác là làm biếng hỗ trợ, đánh nhau là chuyện người dã man làm, xem cuộc vui mới thích hợp với thục nữ tao nhã xinh đẹp.

Vưu Tiềm đứng phía sau Lâm Siêu, nhỏ giọng hô: "Cố gắng lên, đánh nó, đúng, chính là như vậy, đâm vào mắt nó!"

Vẻ mặt Hắc Nguyệt chuyên chú nhìn chằm chằm vào cái thứ cao hai mét năm này, bỗng nhiên bước chân nhoáng lên, đường văn màu đen lập tức lưu chuyển toàn thân, thậm chí bao phủ toàn bộ Cổ đao. Nàng lao về phía trước nhanh như một cơn gió, giẫm một phát lên đùi xác ướp màu vàng, cơ thể nhảy lên thật cao, giơ đao từ trên cao mạnh mẽ chém xuống!

Phốc! Lưỡi đao chém lên đầu lâu xác ướp băng vải vàng, chặt đứt vài lớp vải băng rồi bị kẹt bên trong xương đầu của nó, lưỡi đao không có cách nào rút ra.

Ầm!

Xác ướp băng vải vàng vung ra một quyền đánh vào bụng Hắc Nguyệt khiến cả người nàng bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

Rống!

Xác ướp băng vải vàng hoàn toàn không để ý cổ đao dính tại trên trán, gầm thét chộp tới Khổng Tước đang đỡ Thần Quyền.

Bỗng nhiên vào lúc này, một vòng ánh sáng tím đẹp đẽ hiện lên, từ trong tầm mắt mọi người vạch tới như sao băng, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trên người xác ướp băng vải vàng, chính là Lâm Thi Vũ.

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng giờ phút này linh hoạt như điện, một đầu tóc tím bay múa, hai chân giẫm lên ngực xác ướp băng vải vàng, đưa tay nắm lấy chuôi cổ đao.

Lôi điện, mở ra!

Chi chi!

Điện quang dữ dội từ bàn tay nhỏ bé của nàng quét ra ngoài, theo cổ đao di chuyển đến trên người xác ướp màu vàng, lôi điện màu tím quấn quanh trên người nó, điện quang lập loè liên tục chiếu rọi toàn bộ lối đi sáng như ban ngày, trong ánh mắt mỗi người đều vặn vẹo điện quang màu tím.

Năng lượng điện chợt thu lại, Lâm Thi Vũ nhẹ nhàng rút ra cổ đao, mũi chân điểm một cái lên ngực xác ướp màu vàng nhảy ngược lại bên cạnh Lâm Siêu, thuận tay ném cổ đao cho Hắc Nguyệt, sau đó sửa sang lại váy một chút, bộ dáng vân đạm phong khinh*( nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, ý nói xử lý con xác ướp này chả tốn bao nhiêu sức)

Ngược lại xác ướp băng vải vàng kia lại giống như một cục than màu đen cực lớn, toàn thân bốc lên khói xanh, băng vải màu trắng bên ngoài bị tia điện phá hủy toàn bộ, ngừng chuyển động hoàn toàn.

Vẻ mặt Khổng Tước tràn đầy kinh ngạc, khó có thể tin nhìn xác ướp băng vải vàng ngửa mặt lên trời ngã xuống, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Người Vạn Năng đang lùi lại phía sau bống nhiễn cứng đờ thân thể, miệng hơi há ra, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.

Lâm Siêu nhìn Hắc Nguyệt đang nắm đao, che phần bụng, đạm mạc nói: "Biết mình sai ở đâu không?"

" Không nên chém đầu của nó khiến cho đao bị kẹt lại." Hắc Nguyệt tự mình kiểm nghiệm nói.

"Cái này là thứ nhất. "Lâm Siêu lạnh lùng nói: "Thứ hai là cho dù xuất hiện tình huống như thế nào cũng không được để cho vũ khí của mình rời tay, trừ khi lúc rời tay có thể giết chết kẻ địch. Nếu như vừa rồi cô nắm chặt chuôi đao, lúc nó đấm vào bụng cô hoàn toàn có thể mượn lực rút vũ khí ra."

Hắc Nguyệt hơi ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn đao trong tay mình.

" Mổ nó ra, tiện thể tìm hiểu cấu tạo thân thể nó." Lâm Siêu dặn dò.

Hắc Nguyệt theo lời tiến lên, ngồi xổm xuống mổ xẻ thi thể xác ướp băng vải vàng.

Khổng Tước và Người Vạn Năng nghe được hai người nói chuyện, không khỏi nhìn về phía Lâm Siêu, trong nội tâm đầy ngạc nhiên nghi ngờ, bọn hắn vừa mới thấy qua Hắc Nguyệt chiến đấu gần như không thua gì những người từng trải như bọn hắn thế nhưng nhìn bộ dáng của nàng đối với Lâm Siêu là nói gì nghe nấy, chẳng lẽ nói thực lực người thanh niên này so với nàng còn mạnh hơn?

Lúc này Thần Quyền đã khỏi hẳn, tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra hắn nhìn thấy hết. Sau khi đứng lên, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là cảm ơn Khổng Tước đã cứu giúp mà phẫn nộ nhìn Người Vạn Năng.

Con người đối với việc trả thù rửa hận cao hơn hẳn suy nghĩ cảm ơn.

" Người anh em, ngươi đừng hiểu lầm, vừa rồi ta không có ý tứ gì khác..." Người Vạn Năng nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của gã, trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn không nghĩ tới Khổng Tước lại có tình nghĩa như vậy, đến thời khắc cuối cùng cũng không có bỏ mặc Thần Quyền, nếu không chỉ cần nàng buông tay thì yết hầu Thần Quyền sẽ xuất hiện chấn động dẫn đến sinh trưởng sai lầm mà chết. Hắn càng không có nghĩ tới mấy người mới tay mơ trong mắt hắn vậy mà lại thâm tàng bất lộ, đặc biệt là cô bé nhuộm tóc này, bộ dạng mới bảy tám tuổi vậy mà năng lực mạnh mẽ đến mức không hợp thói thường!

Thần Quyền hung hãn âm trầm nhìn chằm chằm hắn nhưng không nói bất cứ lời oán trách nào, thế nhưng cái kiểu đem tất cả phẫn nộ chôn dấu trong lòng này càng làm cho Người Vạn Năng không yên tâm.

"Khổng Tước, cám ơn Viên bi máu đặc của cô, lần trước cả thảy mới tìm được tám viên, không ngờ cô lại không tiếc mà dùng cho ta." Thần Quyền quay đầu lại nhìn Khổng Tước, chân thành cảm kích nói.

Khổng Tước khẽ lắc đầu: "Nếu như ngươi chết, thực lực chúng ta giảm đi nhiều, hy vọng lấy được vũ khí nhiệt năng càng nhỏ, cho dù giữ lại cũng vô dụng, ngược lại sẽ rơi vào trong tay Lý Kiệt. "

Thần Quyền khẽ gật đầu, cảm kích trong lòng hơi chút giảm đi, hắn nhìn đám người Lâm Siêu, ánh mắt lộ ra hào quang nóng bỏng nói: "Không nghĩ tới chúng ta có mắt không tròng, mấy vị đều là cao thủ, khó trách được thủ lĩnh coi trọng, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của ta."

Vẻ mặt Lâm Siêu lãnh đạm, hắn cũng không có hảo cảm với người này, trực tiếp vòng qua hắn đi tới trước mặt xác ướp băng vải vàng, quan sát quá trình Hắc Nguyệt mổ xẻ.

Xác ướp băng vải vàng là thủ vệ mà Ai Cập Cổ dùng khoa học kỹ thuật Linh Năng chế tạo ra, tiêu chuẩn chế tạo xác ướp hơi thô sơ khi so với Cương Thiết Thi Khôi, lực phòng ngự rất yếu, sợ nhất chính là hỏa diễm, cho dù là một tiến hóa giả có hỏa diễm cấp một cũng có thể thiêu đốt nó.

Theo Lâm Siêu biết, trên người thủ vệ xác ướp Ai Cập Cổ có ba thứ đồ tốt, đầu tiên là băng vải bên ngoài, cái băng vải này cũng không phải là vải vóc mà là một loại kim loại mềm đặc chế, dùng băng vải để giảm tổn thương nên mới dẫn đến việc một đao của Hắc Nguyệt không thể chém giết nó.

Thứ hai chính là Tinh Thạch Linh Năng trong đại não nó, đây là nguồn năng lượng khởi động xác ướp, loại Tinh Thạch Linh Năng này có ứng dụng rộng rãi, nếu có mạch kín chuyển hóa các loại nguyên tố thì có thể chuyển hóa thành các nguồn năng lượng nguyên tố căn bản, chỉ có điều cách dùng phổ biến nhất trong tận thế là dùng để làm pin.

Cuối cùng chính là trái tim nhân tạo trong cơ thể nó.

Trái tim nhân tạo này cũng không phải là máu thịt mà là một viên Hỏa tinh thạch.

Ai Cập Cổ chế tạo xác ướp nhất thiết phải lấy hết nội tạng trong cơ thể, hơn nữa ngâm tẩm rất nhiều chất bảo quản bí mật, đợi sau khi quá trình chống phân huỷ hoàn thành sẽ làm một trái tim nhân tạo ở bên trong, trái tim này hoàn toàn không có tác dụng thực tế, giống như vật phẩm trang sức, chỉ là một loại tín ngưỡng đơn thuần của bọn họ, bọn hắn cho rằng người sau khi chết phải có một viên "Trái tim" mới có thể tiếp tục sống được tại một thế giới khác.

Trái tim này chọn tài liệu là hỏa tinh thạch mà nền văn minh Ai Cập Cổ thừa thãi, bên trong chứa đựng hỏa năng phong phú tự nhiên có thể chế tạo boom hỏa năng, hoặc là dùng để rèn luyện độ tinh khiết của vũ khí, tác dụng rất rộng rãi.

Rất nhanh sau đó, theo Hắc Nguyệt mổ xẻ, Lâm Siêu thấy một viên hỏa tinh thạch lớn cỡ trứng gà trong cơ thể nó.

Lâm Siêu không có khách khí đưa tay nhanh chóng nhặt lên viên Tinh Thạch đỏ như máu này, hơn nữa còn thu cả một viên Tinh Thạch Linh Năng thuần màu trắng lớn cỡ viên đạn có vô số bề mặt hình thoi vô túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện