Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 4 - Chương 122: Cánh tay hút máu
Nghe Lý Kiệt nói, Khổng Tước và Đại Thiết Ngưu vô cùng cả kinh, trong lòng bọn họ nhất thời khẩn trương, một khi Lâm Siêu đồng ý, vì giữ bí mật sẽ giết bọn họ diệt khẩu.
Trong khi hai người đang nơm nớp lo sợ, thì Lâm Siêu lạnh nhạt nói: “ Tao chỉ muốn biết, mày vào di tích là tìm kiếm cái gì, trước khi khoảng cách thu ngắn còn 50 mét mày phải nói ra, nếu không sẽ không còn cơ hội.”
Khổng Tước và Đại Thiết Ngưu thấy Lâm Siêu không có bị lời lẽ của Lý Kiệt dụ dỗ, hơi sửng sốt, thầm thở phảo một cái, cảm thấy quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh, giống như mới dạo qua một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về.
Lý Kiệt cảm thấy vô cùng choáng váng, không nghĩ tới Lâm Siêu đứng trước dụ hoặc lớn đến như vậy mà cũng không động tâm. Điều này khiến cho kễ hoạch của hắn chết yểu, hắn vốn định làm cho Lâm Siêu thay đổi ý định, chờ khi ra khỏi di tích sẽ tìm cách giải quyết Lâm Siêu. Có lẽ là do Lâm Siêu đã nhìn thấy âm mưu của hắn hoặc là dã tâm của Lâm Siêu còn lớn hơn nhiều so với việc trở thành thủ lĩnh đứng đầu căn cứ. Xem ra bây giờ phải thay đổi kế hoạch.
Nhìn Lâm Siêu dần dần thu ngắn khoảng cách, trái tim Lý Kiệt nhất thời đập mạnh, cảm giác dường như tử thần đang dần áp sát. Đầu óc hắn nhanh chóng chuyển động, vừa tìm cách phân tích năng lực của Lâm Siêu, vừa tìm cách kéo dài thời gian, giọng điệu hòa hoãn, nói: “Nếu tao nói, tao tiến vào di tích là để giết bọn mày thì khẳng định bọn mày sẽ không tin. Không dám dấu giếm mục đích thật sự khi tiến vào bên trong di tích là để tìm kiếm một bảo vật, có điều thật là đáng tiếc, bảo vật này lại nằm ở bên trong tầng 3, tao không có đủ năng lực để tìm ra nó.”
Vẻ mặt Lâm Siêu không đổi nói: “Nếu như không có hãy lấy mạng của mày ra mà đổi đi”. Nói xong bước chân đột nhiên tăng nhanh.
Lý Kiệt khẽ giật thót, vội vàng nói: “Đừng , đừng, tao nói, tao thật sự đã tìm được.” Nói rồi, hắn mới lấy một cây pháp trượng Hồng Bảo từ bên trong ba lô đeo sau lưng. Trong mắt lộ vẻ không cam lòng, nói: “Cây pháp trượng này là một cây pháp trượng laser, có thể thuần sát quái vật có thể chất gấp ba mươi lần, hơn nữa có thể bắn trọng thương quái vật có thể chất gấp năm mươi lần, điều kiện đầu tiên là phải bắn trúng mục tiêu, năng lực của tao không thuộc loại viễn trình xạ kích. Cho nên muốn tìm kiếm cái này để bù đắp thiếu hụt.
“Trước đó mày đã bỏ qua một lần, đây đã là lần thứ hai.” Con mắt Lâm Siêu khẽ nheo lại, nói: “ Mày còn một cơ hội cuối cùng.”
Sắc mặt Lý Kiệt trở nên vô cùng khó coi, khóe miệng giật giật, vừa cảm thấy giận dữ, vừa nhục nhã, lại có chút sợ hãi, hắn không biết Lâm Siêu làm thế nào mà có thể biết được hắn đang giữ “Bao cổ tay Sức mạnh Pha-ra-ông”, lẽ nào là do gián điệp của nữ nhân kia nói biết. Nếu đã như thế, chỉ việc ra điều kiện, cần gì phải lấy hắn ra làm trò đùa như thế này.
Nếu như suy đoán này là chính xác thì chứng tỏ Lâm Siêu chưa nẵm giữ được thông tin gì, chỉ cần mình không nói ra là được.
Nhưng mà…
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Siêu, giống y hệt nữ nhân kia, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn không có chút hoài nghi nào, nếu như tiếp tục nói dối chắc chắn sẽ bị giết chết.
Nên làm gì bây giờ?
Trong lòng Lý Kiệt như có lửa đốt, vốn đang tìm cách kéo dài thời gian, chờ đợi cổng di tích mở ra, lập tức chạy thoát ra ngoài, nhưng mà người đàn ông này hình như cũng nhận biết được ý định, không cho hắn tìm cách kéo dài thời gian.
Bảy mươi mét!
Lý Kiệt nghiến chặt răng, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ, khuất nhục, xấu hổ cùng sát ý. Đột nhiên, dường như có một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
"Đợi một chút! Không phải hắn ta vừa nói, nếu khoảng cách rút ngắn còn năm mươi mét thì mình sẽ không còn cơ hội, điều này chẳng lẽ…phạm vi tấn công của hắn là năm mươi mét?"
Nghĩ tới đây, đôi mắt Lý Kiệt dường như sáng lên.
Lý Kiệt không do dự nữa, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, năng lực mở ra bao trùm toàn bộ không gian xung quanh bao gồm cả Lâm Siêu trong đó, đồng thời điều khiển từ trường trái đất ở khu vực hắn đứng giảm đi một nửa, lực hút giảm đi gấp hai lần, khiến Lý Kiệt cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng đi rất nhiều.
"Chết đi!"
Gương mặt hắn vặn vẹo, dữ tợn, ra đòn chớp nhoáng. Một khi bất động thì đứng im như tượng, nhưng một khi ra đòn thì nhanh như chớp!
Đoàng! Đoàng!
Lý Kiệt thò tay ra sau lưng móc ra một khẩu súng lục K54, nhanh chóng bóp cò, dựa vào năng lực của mình Lý Kiệt khiến cho viên đạn khi bắn ra khỏi nòng súng mới đầu tốc độ là 300 mét/ giây nhanh chóng đạt tốc độ 500m mỗi giây, đạt tới tốc độ của viên đạn bắn ra từ súng ngắm.
Hai viên đạn từ nòng súng bắn ra, hướng về phía Lâm Siêu bay tới, lực phá hoại của viên đạn tăng lên rất nhiều lần khi gia tốc của viên đạn được tăng cao, cho dù Tiến Hóa Giả có thể chất gấp trăm lần cũng không thể né tránh được. Trừ phi Tiến Hóa Giả đó năng lực vô hạn thị giác, giống như năng lực của Hắc Ưng thì mới nhìn thấy đường đạn bắn, thế nhưng nhìn thấy không có nghĩa là có thế tránh được.
Có điều…
Mặc dù không có khả năng tránh được viên đạn bắn ra, nhưng có thể tính toán trước hành động của người cầm súng.
Lâm Siêu nhìn thì dường như không có bất cứ sự cảnh giác hay đề phòng gì, thế nhưng tất cả mọi động thái của Lý Kiệt không tránh thoát được con mắt của Lâm Siêu. Hắn chưa bao giờ có bất cứ một hành động nào bất cẩn, hay tâm lý coi thường, vì hắn biết kẻ có thực lực xếp vị trí thứ hai trong căn cứ không phải là một quả hồng mềm dễ bóp. Cho nên khi Lý Kiệt vừa mới móc súng ra, Lâm Siêu ngay lập tức hành động, thi triển năng lực ánh sáng, làm cho cơ thể ngay lập tức biến mất trong tầm mắt Lý Kiệt, đồng thời nhanh chóng nghiêng người né sang một bên.
Ầm! Ầm!
Hai viên đạn nhanh chóng bay sượt qua cơ thể hắn, bắn mạnh lên bức tường đằng sau lưng.
Mắt Lý Kiệt vừa mới chớp một cái thì hình bóng Lâm Siêu đã ngay lập tức biến mất. Lông tóc toàn thân hắn dựng ngược lên, mồ hôi lạnh tứa ra, không biết Lâm Siêu sử dụng năng lực gì.
Hắn tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh xung quanh, đồng thời hếch mũi lên muốn dựa vào mùi trên cơ thể Lâm Siêu để phát hiện ra đối thủ, thế nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì, người đang đứng trước mặt cứ thế mà biến mất!
"Sao lại thế được, không phải năng lực của hắn là viễn trình xạ kích hay sao, tại sao còn có năng lực ẩn nấp?"
Sắc mặt Lý Kiệt trở nên vô cùng khó coi, hắn chưa bao giờ gặp qua được người nào cùng một lúc có hai loại năng lực.
Phốc!
Đúng lúc này, một tia Gramma xạ tuyến đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức xuyên thủng cổ tay của hắn, làm cho khẩu súng lục Lý Kiệt đang cầm trong tay ngay lập tức rơi xuống đất.
Bóng người Lâm Siêu bỗng nhiên lóe lên, giải trừ năng lực ánh sáng, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Lý Kiệt, bàn tay bóp chặt lấy cổ họng của hắn. Mũi chân khẽ gẩy một cái đem khẩu súng đang nằm dưới đất đá bay lên, bàn tay còn lại nhanh chóng bắt lấy khẩu súng, chĩa mũi súng vào hai bả vai với đầu gối của Lý Kiệt nổ súng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng chát chúa vang vọng khắp đường hầm, viên đạn bắn xuyên qua bắp thịt, xuyên qua xương đầu gối, cơn đau kịch liệt khiến cho cơ thể hắn co rút lại, sắc mặt nhăn nhó.
"Làm ơn, tha mạng….." Lý Kiệt cố nén cơn đau đớn, vẻ mặt rúm ró cầu xin tha thứ: " Đừng làm thế, tao đã tìm được Bao cổ tay Sức mạnh Pha-ra-ông, cầu xin ngươi!"
Lúc này, Lý Kiệt thật sự hoảng sợ, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác hoàn toàn vô lực.
Thế nhưng, Lâm Siêu đã chĩa nòng súng về phía trái tim hắn, nói khẽ: "Đã muộn."
Đoàng!
Viên đạn bắn xuyên cơ ngực, xuyên thẳng vào trái tim yếu ớt bên trong.
Toàn thân Lý Kiệt run lên, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt đau đớn cùng không cam lòng. Hắn gầm nhẹ :"Mày…". Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, trái tim ngay lập tức ngừng đập, cơ thể rũ xuống, đầu nghẹo sang một bên, tắt thở.
Lâm Siêu đẩy thi thể Lý Kiệt sang một bên, lấy ba-lô trên người Lý Kiệt xuống, nhanh chóng kiểm tra thì chỉ thấy bên trong có rất nhiều viên đá quý với đủ các loại màu sắc. Cùng với một ít đá Mã não không có mấy tác dụng, ngoài ra còn có vài cây pháp trượng, bột tử thi….
Lâm Siêu tiếp tục tìm kiếm một hồi vẫn không có tìm thấy "Bao cổ tay Sức mạnh Pha-ra-ông", nhưng lại thấy sáu viên Thái Dương bảo thạch. Chúng có màu sắc đỏ như lửa, giống như Hồng Ngọc, bên trong có hỏa diễm lưu động,vô cùng kì lạ, tỏa ra hơi ấm, nếu như thường xuyên đeo chúng trên người, có tác dụng làm cho máu huyết lưu thông, kéo dài tuổi thọ.
Ngoài ra, bên trong ba-lô Lâm Siêu còn tìm thấy một cánh tay khô héo, hắn tò mò cầm lên quan sát, sau khi không xác nhận không có bất cứ cơ quan nào bên trong. Đó chỉ là một cánh tay da thịt đã hoàn toàn khô quắt, mặc dù không phân hủy, dựa vào trong môi trường không khí khô nóng bên trong đường hầm, cánh tay trở nên khô đét và rắn chắc như đá vậy.
Lâm Siêu quan sát một hồi không có tìm thấy bất cứ điều gì khác thường, liền tiện tay ném nó sang một bên. Hắn cũng không có nhiều thời gian mà để ý đến cánh tay cổ quái này.
Sau khi kiểm tra một hồi tất cả vật phẩm chứa bên trong ba-lô, Lâm Siêu kín đáo đem sáu viên Thái Dương bảo thạch bỏ vào Không gian thứ nguyên. Những thứ còn lại hắn không hề đụng đến.
Làm xong, Lâm Siêu cầm ba-lô đi về phía Khổng Tước, hắn không để ý tới máu tươi chảy ra từ cơ thể Lý Kiệt, lúc này theo các khe hở, vết nứt trên nền hang chảy về phía cánh tay khô kia. Mà những ngón tay đã khô quắt kia dường như…khẽ cử động!
Sau khi đi đến trước mặt Khổng Tước và Đại Thiết Ngưu, Lâm Siêu liền ném ba-lô về phía bọn họ, nói: "Đây là tất cả vật phẩm của bọn chúng."
Bàn tay Đại Thiết Ngưu vô thức cầm lấy ba-lô, cũng không hề có ý định mở ra kiểm tra, tinh thần của hắn dường như vẫn còn đang bị chấn động trước hình ảnh Lâm Siêu giết Lý Kiệt.
"Đó là cái gì?"
Đột nhiên, Lâm Thi Vũ la lớn, ngón tay nàng chỉ về phía Lý Kiệt nằm chết.
Mấy người Lâm Siêu không khỏi quay lại nhìn, ngay lập tức trở nên sững sờ.
Chỉ thấy dòng máu đang chảy ra từ cơ thể Lý Kiệt, chảy về phiá cánh tay khô, mà cánh tay khô thì đang khẽ cử động, tất cả máu tươi nhanh chóng bị cánh tay khô hút lấy, thẩm thấu vào trong mà da thịt khô héo trên cánh tay nhanh chóng sinh trưởng, rồi dần dần phình to ra.
Ngoài ra, cánh tay đang nằm trong vũng máu bỗng nhiên mọc ra rất nhiều xúc tu, chúng giống như những con độc xà nhanh chóng bò tới gần bàn chân Lý Kiệt,những đầu xúc tu nhanh chóng cắm sâu vào cổ chân hắn hút máu.
Bàn chân Lý Kiệt nhanh chóng trở nên khô quắt, tiếp theo đó lan lên toàn bộ hai chân và rất nhanh chóng làn da trên cơ thể Lý Kiệt trở nên nhăn nheo, bắp thịt co rút, cơ thể hắn dần trở nên khô quắt, rồi dần biến mất trong đống quần áo.
Cả một màn quỷ dị này khiến cho tất cả mọi người trở nên vô cùng kinh ngạc.
"Không tốt!"
Lâm Siêu phản ứng nhanh chóng, cánh tay đứt này là đồ vật ở bên trong di tích, vừa rồi hắn đã kiểm tra rõ ràng là tế bào trên cánh tay đó đã thật sự chết đi, thế mà giờ phút này nó đột nhiên mượn nhờ máu tươi mà tái sinh, không cần nghĩ cũng biết, tế bào của cánh tay này dã tiến hóa đến cấp độ nào rồi.
Một khi cánh tay này hoàn toàn khôi phục, thì không biết sẽ còn có sự tình kinh sợ nào phát sinh nữa,phải tìm cách ngăn chặn.
Lâm Siêu ngay lập tức triển khai tia Gramma xạ tuyến, bắn về phía cánh tay đứt.
Giờ phút này khoảng cách từ Lâm Siêu đến cánh tay là 100 mét, nhưng tia Gramma xạ tuyến ngay lập tức đã bắn trúng mục tiêu. Phạm vi sát thương của tia Gramma xạ tuyến không phải chỉ nằm trong phạm vi 50 mét như Lý Kiệt suy đoán, mà phạm vi của nó là 150 mét, bằng một nửa so với năng lực Thượng đế Lĩnh vực.
Phốc!
Tia Gramma xạ tuyến có tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng, đây là năng lực có tốc độ nhanh nhất thời điểm này, và có tỉ lệ chính xác là trăm phần trăm. Chuẩn xác bắn trúng cánh tay!
Nhưng mà, một màn phát sinh khiến cho đồng tử của Lâm Siêu co rụt lại, tia Gramma xạ tuyến có lực xuyến thấu khủng bố, vậy mà chỉ tạo ra một vết thương nhỏ trên cánh tay, và vết thương đó đang nhanh chóng khép lại.
"Này, đây là cái gì?" Cổ họng Đại Thiết Ngưu khẽ cứng lại, gương mặt vô cùng hoảng sợ, một màn quỷ dị như vậy, một cánh tay khô héo đang hút máu người, lại đang xảy ra trước mặt hắn.
Trong khi hai người đang nơm nớp lo sợ, thì Lâm Siêu lạnh nhạt nói: “ Tao chỉ muốn biết, mày vào di tích là tìm kiếm cái gì, trước khi khoảng cách thu ngắn còn 50 mét mày phải nói ra, nếu không sẽ không còn cơ hội.”
Khổng Tước và Đại Thiết Ngưu thấy Lâm Siêu không có bị lời lẽ của Lý Kiệt dụ dỗ, hơi sửng sốt, thầm thở phảo một cái, cảm thấy quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh, giống như mới dạo qua một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về.
Lý Kiệt cảm thấy vô cùng choáng váng, không nghĩ tới Lâm Siêu đứng trước dụ hoặc lớn đến như vậy mà cũng không động tâm. Điều này khiến cho kễ hoạch của hắn chết yểu, hắn vốn định làm cho Lâm Siêu thay đổi ý định, chờ khi ra khỏi di tích sẽ tìm cách giải quyết Lâm Siêu. Có lẽ là do Lâm Siêu đã nhìn thấy âm mưu của hắn hoặc là dã tâm của Lâm Siêu còn lớn hơn nhiều so với việc trở thành thủ lĩnh đứng đầu căn cứ. Xem ra bây giờ phải thay đổi kế hoạch.
Nhìn Lâm Siêu dần dần thu ngắn khoảng cách, trái tim Lý Kiệt nhất thời đập mạnh, cảm giác dường như tử thần đang dần áp sát. Đầu óc hắn nhanh chóng chuyển động, vừa tìm cách phân tích năng lực của Lâm Siêu, vừa tìm cách kéo dài thời gian, giọng điệu hòa hoãn, nói: “Nếu tao nói, tao tiến vào di tích là để giết bọn mày thì khẳng định bọn mày sẽ không tin. Không dám dấu giếm mục đích thật sự khi tiến vào bên trong di tích là để tìm kiếm một bảo vật, có điều thật là đáng tiếc, bảo vật này lại nằm ở bên trong tầng 3, tao không có đủ năng lực để tìm ra nó.”
Vẻ mặt Lâm Siêu không đổi nói: “Nếu như không có hãy lấy mạng của mày ra mà đổi đi”. Nói xong bước chân đột nhiên tăng nhanh.
Lý Kiệt khẽ giật thót, vội vàng nói: “Đừng , đừng, tao nói, tao thật sự đã tìm được.” Nói rồi, hắn mới lấy một cây pháp trượng Hồng Bảo từ bên trong ba lô đeo sau lưng. Trong mắt lộ vẻ không cam lòng, nói: “Cây pháp trượng này là một cây pháp trượng laser, có thể thuần sát quái vật có thể chất gấp ba mươi lần, hơn nữa có thể bắn trọng thương quái vật có thể chất gấp năm mươi lần, điều kiện đầu tiên là phải bắn trúng mục tiêu, năng lực của tao không thuộc loại viễn trình xạ kích. Cho nên muốn tìm kiếm cái này để bù đắp thiếu hụt.
“Trước đó mày đã bỏ qua một lần, đây đã là lần thứ hai.” Con mắt Lâm Siêu khẽ nheo lại, nói: “ Mày còn một cơ hội cuối cùng.”
Sắc mặt Lý Kiệt trở nên vô cùng khó coi, khóe miệng giật giật, vừa cảm thấy giận dữ, vừa nhục nhã, lại có chút sợ hãi, hắn không biết Lâm Siêu làm thế nào mà có thể biết được hắn đang giữ “Bao cổ tay Sức mạnh Pha-ra-ông”, lẽ nào là do gián điệp của nữ nhân kia nói biết. Nếu đã như thế, chỉ việc ra điều kiện, cần gì phải lấy hắn ra làm trò đùa như thế này.
Nếu như suy đoán này là chính xác thì chứng tỏ Lâm Siêu chưa nẵm giữ được thông tin gì, chỉ cần mình không nói ra là được.
Nhưng mà…
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Siêu, giống y hệt nữ nhân kia, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn không có chút hoài nghi nào, nếu như tiếp tục nói dối chắc chắn sẽ bị giết chết.
Nên làm gì bây giờ?
Trong lòng Lý Kiệt như có lửa đốt, vốn đang tìm cách kéo dài thời gian, chờ đợi cổng di tích mở ra, lập tức chạy thoát ra ngoài, nhưng mà người đàn ông này hình như cũng nhận biết được ý định, không cho hắn tìm cách kéo dài thời gian.
Bảy mươi mét!
Lý Kiệt nghiến chặt răng, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ, khuất nhục, xấu hổ cùng sát ý. Đột nhiên, dường như có một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
"Đợi một chút! Không phải hắn ta vừa nói, nếu khoảng cách rút ngắn còn năm mươi mét thì mình sẽ không còn cơ hội, điều này chẳng lẽ…phạm vi tấn công của hắn là năm mươi mét?"
Nghĩ tới đây, đôi mắt Lý Kiệt dường như sáng lên.
Lý Kiệt không do dự nữa, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, năng lực mở ra bao trùm toàn bộ không gian xung quanh bao gồm cả Lâm Siêu trong đó, đồng thời điều khiển từ trường trái đất ở khu vực hắn đứng giảm đi một nửa, lực hút giảm đi gấp hai lần, khiến Lý Kiệt cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng đi rất nhiều.
"Chết đi!"
Gương mặt hắn vặn vẹo, dữ tợn, ra đòn chớp nhoáng. Một khi bất động thì đứng im như tượng, nhưng một khi ra đòn thì nhanh như chớp!
Đoàng! Đoàng!
Lý Kiệt thò tay ra sau lưng móc ra một khẩu súng lục K54, nhanh chóng bóp cò, dựa vào năng lực của mình Lý Kiệt khiến cho viên đạn khi bắn ra khỏi nòng súng mới đầu tốc độ là 300 mét/ giây nhanh chóng đạt tốc độ 500m mỗi giây, đạt tới tốc độ của viên đạn bắn ra từ súng ngắm.
Hai viên đạn từ nòng súng bắn ra, hướng về phía Lâm Siêu bay tới, lực phá hoại của viên đạn tăng lên rất nhiều lần khi gia tốc của viên đạn được tăng cao, cho dù Tiến Hóa Giả có thể chất gấp trăm lần cũng không thể né tránh được. Trừ phi Tiến Hóa Giả đó năng lực vô hạn thị giác, giống như năng lực của Hắc Ưng thì mới nhìn thấy đường đạn bắn, thế nhưng nhìn thấy không có nghĩa là có thế tránh được.
Có điều…
Mặc dù không có khả năng tránh được viên đạn bắn ra, nhưng có thể tính toán trước hành động của người cầm súng.
Lâm Siêu nhìn thì dường như không có bất cứ sự cảnh giác hay đề phòng gì, thế nhưng tất cả mọi động thái của Lý Kiệt không tránh thoát được con mắt của Lâm Siêu. Hắn chưa bao giờ có bất cứ một hành động nào bất cẩn, hay tâm lý coi thường, vì hắn biết kẻ có thực lực xếp vị trí thứ hai trong căn cứ không phải là một quả hồng mềm dễ bóp. Cho nên khi Lý Kiệt vừa mới móc súng ra, Lâm Siêu ngay lập tức hành động, thi triển năng lực ánh sáng, làm cho cơ thể ngay lập tức biến mất trong tầm mắt Lý Kiệt, đồng thời nhanh chóng nghiêng người né sang một bên.
Ầm! Ầm!
Hai viên đạn nhanh chóng bay sượt qua cơ thể hắn, bắn mạnh lên bức tường đằng sau lưng.
Mắt Lý Kiệt vừa mới chớp một cái thì hình bóng Lâm Siêu đã ngay lập tức biến mất. Lông tóc toàn thân hắn dựng ngược lên, mồ hôi lạnh tứa ra, không biết Lâm Siêu sử dụng năng lực gì.
Hắn tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh xung quanh, đồng thời hếch mũi lên muốn dựa vào mùi trên cơ thể Lâm Siêu để phát hiện ra đối thủ, thế nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì, người đang đứng trước mặt cứ thế mà biến mất!
"Sao lại thế được, không phải năng lực của hắn là viễn trình xạ kích hay sao, tại sao còn có năng lực ẩn nấp?"
Sắc mặt Lý Kiệt trở nên vô cùng khó coi, hắn chưa bao giờ gặp qua được người nào cùng một lúc có hai loại năng lực.
Phốc!
Đúng lúc này, một tia Gramma xạ tuyến đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức xuyên thủng cổ tay của hắn, làm cho khẩu súng lục Lý Kiệt đang cầm trong tay ngay lập tức rơi xuống đất.
Bóng người Lâm Siêu bỗng nhiên lóe lên, giải trừ năng lực ánh sáng, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Lý Kiệt, bàn tay bóp chặt lấy cổ họng của hắn. Mũi chân khẽ gẩy một cái đem khẩu súng đang nằm dưới đất đá bay lên, bàn tay còn lại nhanh chóng bắt lấy khẩu súng, chĩa mũi súng vào hai bả vai với đầu gối của Lý Kiệt nổ súng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng chát chúa vang vọng khắp đường hầm, viên đạn bắn xuyên qua bắp thịt, xuyên qua xương đầu gối, cơn đau kịch liệt khiến cho cơ thể hắn co rút lại, sắc mặt nhăn nhó.
"Làm ơn, tha mạng….." Lý Kiệt cố nén cơn đau đớn, vẻ mặt rúm ró cầu xin tha thứ: " Đừng làm thế, tao đã tìm được Bao cổ tay Sức mạnh Pha-ra-ông, cầu xin ngươi!"
Lúc này, Lý Kiệt thật sự hoảng sợ, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác hoàn toàn vô lực.
Thế nhưng, Lâm Siêu đã chĩa nòng súng về phía trái tim hắn, nói khẽ: "Đã muộn."
Đoàng!
Viên đạn bắn xuyên cơ ngực, xuyên thẳng vào trái tim yếu ớt bên trong.
Toàn thân Lý Kiệt run lên, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt đau đớn cùng không cam lòng. Hắn gầm nhẹ :"Mày…". Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, trái tim ngay lập tức ngừng đập, cơ thể rũ xuống, đầu nghẹo sang một bên, tắt thở.
Lâm Siêu đẩy thi thể Lý Kiệt sang một bên, lấy ba-lô trên người Lý Kiệt xuống, nhanh chóng kiểm tra thì chỉ thấy bên trong có rất nhiều viên đá quý với đủ các loại màu sắc. Cùng với một ít đá Mã não không có mấy tác dụng, ngoài ra còn có vài cây pháp trượng, bột tử thi….
Lâm Siêu tiếp tục tìm kiếm một hồi vẫn không có tìm thấy "Bao cổ tay Sức mạnh Pha-ra-ông", nhưng lại thấy sáu viên Thái Dương bảo thạch. Chúng có màu sắc đỏ như lửa, giống như Hồng Ngọc, bên trong có hỏa diễm lưu động,vô cùng kì lạ, tỏa ra hơi ấm, nếu như thường xuyên đeo chúng trên người, có tác dụng làm cho máu huyết lưu thông, kéo dài tuổi thọ.
Ngoài ra, bên trong ba-lô Lâm Siêu còn tìm thấy một cánh tay khô héo, hắn tò mò cầm lên quan sát, sau khi không xác nhận không có bất cứ cơ quan nào bên trong. Đó chỉ là một cánh tay da thịt đã hoàn toàn khô quắt, mặc dù không phân hủy, dựa vào trong môi trường không khí khô nóng bên trong đường hầm, cánh tay trở nên khô đét và rắn chắc như đá vậy.
Lâm Siêu quan sát một hồi không có tìm thấy bất cứ điều gì khác thường, liền tiện tay ném nó sang một bên. Hắn cũng không có nhiều thời gian mà để ý đến cánh tay cổ quái này.
Sau khi kiểm tra một hồi tất cả vật phẩm chứa bên trong ba-lô, Lâm Siêu kín đáo đem sáu viên Thái Dương bảo thạch bỏ vào Không gian thứ nguyên. Những thứ còn lại hắn không hề đụng đến.
Làm xong, Lâm Siêu cầm ba-lô đi về phía Khổng Tước, hắn không để ý tới máu tươi chảy ra từ cơ thể Lý Kiệt, lúc này theo các khe hở, vết nứt trên nền hang chảy về phía cánh tay khô kia. Mà những ngón tay đã khô quắt kia dường như…khẽ cử động!
Sau khi đi đến trước mặt Khổng Tước và Đại Thiết Ngưu, Lâm Siêu liền ném ba-lô về phía bọn họ, nói: "Đây là tất cả vật phẩm của bọn chúng."
Bàn tay Đại Thiết Ngưu vô thức cầm lấy ba-lô, cũng không hề có ý định mở ra kiểm tra, tinh thần của hắn dường như vẫn còn đang bị chấn động trước hình ảnh Lâm Siêu giết Lý Kiệt.
"Đó là cái gì?"
Đột nhiên, Lâm Thi Vũ la lớn, ngón tay nàng chỉ về phía Lý Kiệt nằm chết.
Mấy người Lâm Siêu không khỏi quay lại nhìn, ngay lập tức trở nên sững sờ.
Chỉ thấy dòng máu đang chảy ra từ cơ thể Lý Kiệt, chảy về phiá cánh tay khô, mà cánh tay khô thì đang khẽ cử động, tất cả máu tươi nhanh chóng bị cánh tay khô hút lấy, thẩm thấu vào trong mà da thịt khô héo trên cánh tay nhanh chóng sinh trưởng, rồi dần dần phình to ra.
Ngoài ra, cánh tay đang nằm trong vũng máu bỗng nhiên mọc ra rất nhiều xúc tu, chúng giống như những con độc xà nhanh chóng bò tới gần bàn chân Lý Kiệt,những đầu xúc tu nhanh chóng cắm sâu vào cổ chân hắn hút máu.
Bàn chân Lý Kiệt nhanh chóng trở nên khô quắt, tiếp theo đó lan lên toàn bộ hai chân và rất nhanh chóng làn da trên cơ thể Lý Kiệt trở nên nhăn nheo, bắp thịt co rút, cơ thể hắn dần trở nên khô quắt, rồi dần biến mất trong đống quần áo.
Cả một màn quỷ dị này khiến cho tất cả mọi người trở nên vô cùng kinh ngạc.
"Không tốt!"
Lâm Siêu phản ứng nhanh chóng, cánh tay đứt này là đồ vật ở bên trong di tích, vừa rồi hắn đã kiểm tra rõ ràng là tế bào trên cánh tay đó đã thật sự chết đi, thế mà giờ phút này nó đột nhiên mượn nhờ máu tươi mà tái sinh, không cần nghĩ cũng biết, tế bào của cánh tay này dã tiến hóa đến cấp độ nào rồi.
Một khi cánh tay này hoàn toàn khôi phục, thì không biết sẽ còn có sự tình kinh sợ nào phát sinh nữa,phải tìm cách ngăn chặn.
Lâm Siêu ngay lập tức triển khai tia Gramma xạ tuyến, bắn về phía cánh tay đứt.
Giờ phút này khoảng cách từ Lâm Siêu đến cánh tay là 100 mét, nhưng tia Gramma xạ tuyến ngay lập tức đã bắn trúng mục tiêu. Phạm vi sát thương của tia Gramma xạ tuyến không phải chỉ nằm trong phạm vi 50 mét như Lý Kiệt suy đoán, mà phạm vi của nó là 150 mét, bằng một nửa so với năng lực Thượng đế Lĩnh vực.
Phốc!
Tia Gramma xạ tuyến có tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng, đây là năng lực có tốc độ nhanh nhất thời điểm này, và có tỉ lệ chính xác là trăm phần trăm. Chuẩn xác bắn trúng cánh tay!
Nhưng mà, một màn phát sinh khiến cho đồng tử của Lâm Siêu co rụt lại, tia Gramma xạ tuyến có lực xuyến thấu khủng bố, vậy mà chỉ tạo ra một vết thương nhỏ trên cánh tay, và vết thương đó đang nhanh chóng khép lại.
"Này, đây là cái gì?" Cổ họng Đại Thiết Ngưu khẽ cứng lại, gương mặt vô cùng hoảng sợ, một màn quỷ dị như vậy, một cánh tay khô héo đang hút máu người, lại đang xảy ra trước mặt hắn.
Bình luận truyện