Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 4 - Chương 92: Sống trong địa ngục



"Giết đi."

Sau khi thu thập xong điểm Gen, Lâm Siêu tùy ý nói một câu.

Liễu Bác nghe thấy vậy thì giật mình sợ hãi, tuy rằng những hình ảnh vừa mới chứng kiến khiến cho đầu óc hắn trở nên hỗn loạn, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, mở miệng cầu khẩn:

"Đừng, xin đừng giết tôi, cầu xin các người, tôi không có ác ý, cầu xin mọi người không nên tin vào một con chó!"

Vưu Tiềm thông qua Phạm Hương Ngữ, biết được hành vi độc ác của hắn, trong lòng đã vô cùng phẫn nộ, một cước đá vào cánh tay bị cắn đứt, lạnh giọng nói: " Đồ súc sinh, mày đến một con chó cũng không bằng, cũng là con người với nhau mà mày lại nhẫn tâm lôi kéo lũ Hủ thi đến để ăn thịt chúng tao!"

Hắc Nguyệt vẻ mặt âm trầm nói: "Để đấy cho tôi."

Nói rồi, liền đi đến đứng trước mặt Liễu Bác, từ trên cao nhìn xuống gương mặt vô cảm nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự căm ghét.

Liễu Bác trong lòng thấy lãnh lẽo, khi thấy được sự quyết liệt của những người này, chính mình nếu cứ cầu xin tha thứ thì chỉ tự chuốc nhục vào thân, hắn không còn đếm xỉa đến tình trạng của mình nữa, gương mặt trở nên dữ tợn, gào lên: " Chúng mày là một lũ thấp hèn rác rưởi, người phải chết chính là chúng mày chứ không phải là tao, chúng mày có biết tao là người như thế nào không? Tao chính là Tân Vương của thế giới này, tao nắm giữ trong tay năng lực đặc biệt mà lũ con hoang chúng mày chưa bao giờ tưởng tượng được, tao giống như siêu nhân trong những bộ phim điện ảnh, tao có thể cứu vớt thế giới! Cái lũ con hoang rác rưởi, tao nguyền rủa chúng mày sẽ phải cút hết xuống địa ngục!"

Hắc Nguyệt dùng chân đá mạnh vào mặt Liễu Bác, khiến cho vài cái răng bị đá gãy bay văng ra ngoài, ánh mắt nàng trở lên lạnh lẽo, nói:

"Xuống địa ngục sao? Chúng ta đã ở trong địa ngục từ lâu rồi, từ khi thảm họa bùng phát, thế giới này đã biến thành Địa ngục, điều duy nhất khiến ta cảm thấy vui là ít nhất bọn ta còn có thể tiếp tục sống sót trong cái địa ngục này, còn ngươi thì không xứng đáng tồn tại ở nơi này!"

Vưu Tiềm nhìn ánh mắt giận dữ oán độc của hắn, cười lạnh nói: " Cái gì mà Tân Vương của thế giới này, mày nghĩ mày là độc nhất vô nhị sao, nói thật cho mà biết, mày chẳng qua là một Tiến Hóa Giả tự thức tỉnh mà thôi, tao đã gặp qua hơn nghìn người giống như vậy, mà mỗi một người đều mạnh hơn mày gấp nhiều lần!"

Liễu Bác biến sắc mặt, hét lớn: "Tao không tin, tao không tin, tao nguyền rủa lũ chúng mày…"

Lời còn chưa nói hết ra đã đột nhiên ngừng lại, đầu của hắn đã bị bàn chân Hắc Nguyệt mạnh mẽ dẫm nát.

" Đồ ngu xuẩn." Vưu Tiềm nhổ một bãi nước bọt lên thi thể của hắn.

Lâm Siêu phất tay, nói: "Dọn dẹp sạch sẽ đi, mọi người ngủ sớm, ngày mai chúng ta còn phải đi tiếp."

Hoàng Kim Khuyển tha thi thể Liễu Bác kéo ra ngoài cửa, sau đó quay lại phòng dùng lưỡi liếm sạch vũng máu đọng cùng với một vài mảnh não dính trên sàn nhà, sau khi dọn xong nó nằm nhoài cơ thể xuống sàn nhà nằm canh gác.

Đêm đó, Lâm Siêu cùng Phạm Hương Ngữ có một đêm say giấc, mà Hắc Nguyệt , Vưu Tiềm đầu gối lên cánh tay, trằn trọc, lăn qua lăn lại, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Bầu trời đêm, mặt trăng lạnh lẽo soi sáng khắp nơi, gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ lùa vào phòng, thổi tắt ngọn lửa đang cháy lay lắt.

Màn đêm nhanh chóng qua đi, mặt trời ló dạng.

Một ngày mới đã bắt đầu, mấy người Lâm Siêu thức dậy, vệ sinh qua loa thân thể sau đó tiếp tục tiến về Khu vực sâu nằm ở phương Bắc.

"Bắt đầu từ bây giờ, Vưu Tiềm, anh sẽ là người đi ở vị trí đầu tiên có nhiệm vụ dẫn đường, bán kính cách chúng tôi năm mươi dặm."

Lâm Siêu sau khi dùng xong bữa sáng do Hắc Nguyệt chuẩn bị, liền nói với Vưu Tiềm.

Vưu Tiềm nghe được, ngay lập tức há to mồm kinh ngạc, nói:"Tôi, tôi dẫn đường?"

Lâm Siêu lấy địa đồ ném cho hắn, nói: "Ngày hôm nay trước khi mặt trời lặn, chúng ta phải đến được thành phố kế tiếp, nếu như không đến được thì sẽ phải tiếp tục đi trong đêm tôi, ban ngày dẫn đường cùng với ban đêm, anh thấy chuyện nào có hệ số nguy hiểm cao hơn?"

"Nhưng mà tại sao phạm vi bán kính phải cách năm mươi dặm?"

"Bởi vì vượt quá phạm vi bán kính này, tôi sẽ không có cách nào trợ giúp ứng cứu anh kịp thời. Lúc đó chắc chắn anh sẽ bị quái vật giết chết."

"………."

Lâm Siêu liếc mắt nhìn Vưu Tiềm, nói: "Khi đụng độ với nguy hiểm, tốt nhất đừng vội nghĩ đến chuyện cầu cứu, vì trong phạm vi bán kính năm mươi dặm, tôi sẽ biết được tất cả những chuyện đang xảy ra với anh."

" Có hay không đừng nên tuyệt tình như thế!"

Vưu Tiềm khóc không ra nước mắt, nói: " Chuyện này chẳng lẽ chính là phương pháp huấn luyện của cậu?"

Lâm Siêu gật đầu nói: "Đúng vậy! Lên đường thôi."

"….Tôi có thể thay đổi ý kiến được không?"

"Không có cơ hội, mạng của anh hiện tại đã thuộc về tôi, nếu như anh thay đổi ý kiến, tôi có thể sẽ phải cân nhắc lựa chọn việc giải quyết anh."

Vưu Tiềm dường như còn muốn tiếp tục nói gì, thì Phạm Hương Ngữ không kiễn nhẫn được, nói: " Lằng nhằng cái gì, không phải ngươi muốn buổi tối dẫn đường sao?"

Vưu Tiềm rùng mình một cái, vội vã khoác ba lô du lịch lên vai, tay cầm địa đồ lên tìm kiếm đường đi rồi nhanh chóng chạy về phía trước. Hắn biết, Lâm Siêu đã nói là làm, nếu như ban ngày không chạy tới được thành phố kế tiếp thì rất có khả năng ban đêm sẽ tiếp tục phài di chuyển.

Chờ sau khi Vưu Tiềm rời khỏi, Lâm Siêu mấy người chậm rãi thu thập đồ đạc rồi đi theo.

Phạm Hương Ngữ không biết kiếm được ở đâu một cái ô nhỏ màu đen, viền tán ô có màu hồng, nàng xòe cái ô nhỏ ra, giống như một con Hồ Điệp màu đen, dập dờn bay lượn đằng sau Lâm Siêu.

Lâm Thi Vũ nhìn thấy ngạc nhiên, nói: "Trời không có mưa, cô bung dù để làm gì?"

Phạm Hương Ngữ hừ một tiếng, nói: "Ta chán ghét ánh mặt trời!"

Lâm Thi Vũ che miệng cười, nói: "Không nghĩ tới, ngươi mặc dù là Kẻ điều khiển Hủ thi, nhưng lại có chung đặc điểm với Hủ thi, đều là sinh vật Hắc ám sợ hãi ánh sáng mặt trời."

Phạm Hương Ngữ đáp lại: "Nếu như không phải em trai yêu quý của ngươi không cho phép ta tiến hóa, thì ta đã sớm tiến hóa gấp mấy chục hoặc mấy trăm lần rồi, lúc đó không còn phải lo lắng sợ hãi ánh sáng mặt trời nữa."

"Ai bảo ngươi ngu ngốc, bị Lâm Siêu tóm được!" Lâm Thi Vũ cười hì hì nói.

Phạm Hương Ngữ tức giận lườm Lâm Thi Vũ một cái, rồi phát hiện ra mình luôn là kẻ chịu thiệt khi nói chuyện với hai chị em nhà này.

Lâm Siêu không để ý đến hai nữ nhân đang nói chuyện phiếm, hắn điều khiển tia khúc xạ, quan sát Vưu Tiềm đang di chuyển ở bên ngoài khoảng cách ba mươi dặm.

Phạm vi năng lực Thượng đế Lĩnh vực của hắn mặc dù chỉ có thể bao phủ bán kính 300 mét, thế nhưng lấy vị trí hắn đứng làm trung tâm, không đơn giản chỉ là 300 mét bên ngoài mà còn khoảng không trên đầu cùng với sâu trong lòng đất 300 mét! Chỉ là ánh sáng không có cách nào chiếu lọt vào bên trong lòng đất, nên không thế nào nhìn thấy được gì ở bên dưới. Nhưng khu vực 300 mét trên đỉnh đầu, hắn có thể tùy ý khống chế.

Điều này có nghĩa là Lâm Siêu có thể quan sát mọi vật dưới mặt đất từ độ cao 300 mét.

Từ trên độ cao 300 mét nhìn xuống, tất cả các nóc toàn nhà cao tầng xung quanh hắn đều quan sát hết được. Dựa vào sự cướng hóa thị giác, còn có thể nhìn rõ từng gương mặt mỗi người trong phạm vi năm mươi dặm. Vượt qua phạm vi năm mươi dặm này, mặc dù hắn vẫn có thể nhìn thấy, thế những hình ảnh trở nên mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy được động tác của cơ thể, chứ không nhìn rõ được gương mặt nữa.

Giờ phút này, ở khoảng cách ba mươi dặm bên ngoài, Vưu Tiềm đang chạy nhanh dọc theo các con phố.

Ở xa phía trước hắn, có một đám Hủ thi chừng hơn một trăm con đang chậm chạp di chuyển ở ngã tư đường. Thế nhưng Vưu Tiềm không có nhìn thấy mà vẫn tiếp tục tiến tới, rất nhanh lũ Hủ thi đã đánh hơi được mùi vị cơ thể Vưu Tiếm, ngay lập tức cất tiếng gào thét rồi lũ lượt hướng về phía hắn lao tới.

Vưu Tiềm đột nhiền nhìn thấy một đám Hủ thi xuất hiện trong tầm mắt mình và đang lao về phía hắn thì sợ bắn lên, vừa mới định xoay người chạy trốn, nhưng dường như nghĩ đến chuyện gì đó, liền dừng lại. Hơn một trăm con Hủ thi rất nhanh đã tiến gần tới vi trí hắn đang đứng, Vưu Tiềm tựa hồ vẫn đang do dự một điều gì đó, cuối cùng hắn thở ra một hơi, thả túi ba lô du lịch đang đeo trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra một khẩu súng lục cùng với một thanh đao.

"Đoàng! Đoàng!"

Hắn ở doanh trại năng lực tuy đã luyện tập bắn súng, thế nhưng kỹ thuật vẫn rất nát, liên tục ba phát đạn cũng không bắn trúng đầu của Hủ thi. Giờ phút này, khoảng cách giữa Vưu Tiềm và lũ Hủ thi đã vô cùng gần, thì năng lực Thích ứng của hắn cuối cùng cũng phát huy tác dụng, sau khi bắn vài phát, cơ thể dần dần thích ứng với sức giật của nóng súng cùng với việc ngắm bắn mục tiêu, khiến cho kỹ thuật của hắn lập tức tăng lên mấy lần.

Nhưng lúc này, lũ Hủ thi đã lao tới trước mặt, Vưu Tiềm lựa chọn vứt bỏ súng lục, bàn tay nắm chặt thanh đao nhằm con Hủ thi gần nhất chém tới.

Thể chất hiện tại của hắn gấp sáu lần bình thường, đối phó với lũ Hủ thi có thể chất đạt ba đến bốn lần cũng không thấy khó khăn, con mắt của hắn hoàn toàn có thể bắt kịp tốc độ di chuyển của chúng, rất nhanh đã chém gục hai, ba con. Chỉ là, số lượng Hủ thi vô cùng nhiều, chúng đã nhanh chóng lao tới bao vây xung quanh, có con thì tóm lấy cánh tay hắn, có con đang bám sau lưng, cả người hắn dường như đang bị nhấn chìm trong đám Hủ thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện