Quyển 5 - Chương 162: Lâm Siêu xuất thủ
dịch: xi rô
Grào!!!
Một tiếng heo rừng rống to rõ vang vọng cả trời đất!
Bóng đen cực lớn che khuất ánh sáng bầu trời, huyết khí ngập trời từ trên thân quái vật khổng lồ này tỏa ra cuồn cuộn. Tam nhãn Hổ dài bảy tám mét, cao ba mét đứng dưới chân siêu cấp cự vật này bị giẫm đạp vang lên âm thanh 'ken két', xương cốt tan vỡ nát vụn, nội tạng bị dồn nén nát bét, vô số máu tươi từ trên thi thể tràn ra!
Tam nhãn Hổ với thể chất tiếp cận 50 lần đang sống bị giẫm chết!!
Lăng Vũ, Uất Kim Hương, Ba Minh cùng với nhóm người Giang Đồng, Lục Hưng phía xa đều mơ màng choáng váng.
Đây là, đây là cái thứ gì?!
Trước mặt bọn họ là một siêu cấp quái vật cao năm tầng lầu, bộ lông toàn thân vàng rực, cương châm bén nhọn trên người giống như gai nhím, mỗi một cọng lông đều thô cứng giống như chiếc đũa, thân thể như lợn rừng phóng đại vô số lần, hai cây răng nanh bén nhọn uốn cong chỉ thẳng lên trời, hơi thở hung thú điên cuồng hoang dã cuồn cuộn tuôn ra!
Ầm ầm
Không khí phía trên thành phố chuyển động hỗn loạn, mây đen xoay tròn, sấm sét ầm vang lập loè chiếu sáng cái đầu và răng nanh siêu cấp hung thú giống như sinh vật tiền sử này.
Ầm!
Cơ thể Hoàng Kim cự Trư cao lớn nhắm về phía tất cả nhà lầu cao khoảng ba bốn tầng, nó chậm rãi bước về phía trước một bước, băng khối ở hai bên đường phố và cao ốc gần đó vỡ vụn ra giống như thủy tinh, mặt đất lõm thật sâu xuống, cao ốc dưới cơn địa chấn lung lay sụp đổ.
" Cái này, cái này.." Uất Kim Hương mở rộng miệng, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi. Cô gặp qua rất nhiều sự việc không thể tưởng tượng nhưng một màn trước mắt này vẫn vượt qua cực hạn suy nghĩ của cô. Một con lợn sữa nhỏ cỡ bàn tay làm sao có thể chỉ trong chốc lát phát triển thân thể đến mức khiến người khác phải sợ hãi?!
Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn siêu cấp cự thú này, vẻ mặt đầy rung động, hắn chưa từng thấy qua quái vật có thể tích lớn như thế, nó sẽ có thể chất bao nhiêu lần?
Ba Minh cách Hoàng Kim Cự Trư gần nhất, gương mặt tràn đầy hoảng sợ. Gã là một người dân tộc thiểu số bí ẩn, từ nhỏ đã tiếp xúc các loại động vật hung tàn như độc xà, bò cạp, sói... Gã cực kỳ mẫn cảm với hơi thở dã thú, từ trên người Hoàng Kim Cự Trư gã cảm nhận được một luồng hơi thở hung thú vô cùng khủng bố, đây là quái vật kinh khủng nhất mà gã gặp từ trước đến giờ. Trái tim gã đập thình thịch mãnh liệt , đặc biệt là nhìn thấy vật cưỡi tam nhãn Hổ mình thuần hoá đang sống lại bị giẫm chết để cho trong lòng gã ngoại trừ bi thương chính là thật nhiều kinh hoảng!
Nhóm người Lục Hưng, Giang Đồng đang đứng trên cao ốc nhìn cuộc chiến từ xa cảm thấy như một giấc mộng.
Trong nhận thức của bọn họ, cự thú có hình thể cao tới bảy tám mét đã cực kỳ đáng sợ! Thế nhưng so sánh với Hoàng Kim Cự Trư trước mắt thể tích gần 30m này quả thực chỉ là thú con bé nhỏ!
Hoàng Kim Cự Trư giống như bò ra từ trong biển máu, toàn thân tràn ngập hơi thở hung thú ngập trời máu tanh. Răng nanh bén nhọn nhô lên từ trong bờ môi, nó cúi đầu xuống, con ngươi đỏ tươi hung ác nhìn chằm chằm vào hai con người nhỏ bé Lăng Vũ và Uất Kim Hương, cái đầu lại gần cách vị trí hai người 30m rồi phẫn nộ gào thét!
Grào!
Tiếng gào thét to vang cuốn bay mọi thứ, sóng âm chấn động toàn bộ đường phố, cửa sổ thủy tinh trên đường phố phụ cận ào ào vỡ nát, luồng hơi thở tanh hôi từ trong miệng nó phóng ra xen lẫn hàng loạt nước miếng, thổi bay Uất Kim Hương và Lăng Vũ bay về phía sau, dường như ngay cả nền móng cũng sắp bị thổi bay.
Nước dãi tanh hôi dính vào trên mặt, trên cơ thể hai người.
Dưới sóng âm gào thét, hai người cảm thấy màng tai đau đớn, thân thể bị cuồng phong đẩy trượt về sau, nếu như không phải thể chất bọn họ kinh người thì trong tiếng gào thét với khoảng cách gần như vậy sớm đã bị thổi bay.
Gương mặt Uất Kim Hương và Lăng Vũ tràn đầy rung động nhưng rất nhanh đã có phản ứng, nhanh chóng quay người chạy điên cuồng. Sự việc đã đến nước này, bọn hắn không còn bất kỳ chiến ý nào, lực lượng con quái vật này đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Đôi mắt đỏ tươi của Hoàng Kim Cự Trư tràn ngập tàn bạo cùng phẫn nộ, nó gầm nhẹ một tiếng, khí lưu xung quanh nhanh chóng hỗn loạn như một vòi rồng, khí lưu hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén sau khi được nén ép, xoay tròn bắn ra mãnh liệt.
Vẻ mặt Uất Kim Hương khẽ biến, vội vàng khống chế hơn mười gốc dây leo màu tím tiến lên ngăn cản.
Phốc phốc phốc!
Dây leo màu tím như những con rắn hỗn loạn điên cuồng nhảy múa đan lại với nhau như một tấm lưới lớn không kẽ hở, thế nhưng dưới sự va chạm với lưỡi dao gió cuồng bạo sắc bén, dây leo màu tím yếu ớt như giấy trắng bị xét nát ngay lập tức, hơn nữa lần này không phải chỉ đơn giản cắt phá một vài vết thương mà là toàn bộ dây leo đều bị cắt thành vô số đoạn, trở thành mảnh vụn dính sệt.
Vẻ mặt Lăng Vũ biến đổi, vội vàng dựng lên chín tấm băng thuẫn ngăn cản!
Rầm rầm rầm!
Băng thuẫn đột nhiên nát vụn, vô số vụn băng bắn tung toé bốn phía miễn cưỡng triệt tiêu một bộ phận lưỡi dao sắc bén.
" Đây không phải là năng lực tứ giai! " Trên gương mặt Uất Kim Hương rốt cục lộ ra một tia kinh hoảng: "Đây là ngũ giai, hàng thật giá thật ngũ giai!"
Sắc mặt Lăng Vũ nhăn nhó, hắn gầm nhẹ một tiếng, lần nữa gọi ra chín băng thuẫn.
Ầm ầm!
Chín băng thuẫn này sau khi xuất hiện lập tức lần lượt bị nghiền nát.
Lưỡi đao gió sắc bén xuyên qua một đạo băng thuẫn cuối cùng rồi mạnh mẽ đánh trúng phía sau lưng hai người.
Phốc! Phốc!
Hàn Băng chiến giáp trên người Lăng Vũ nhanh chóng vỡ vụn, Hỏa Diễm Chiến Giáp bên trong cũng không ngăn cản được, nhanh chóng bị cắt ra rồi vẽ ra một vết thương thật lớn từ bả vai đến phần eo, suýt nữa chặt nghiêng cả người, xương sống lưng và xương sườn đều bị chặt đứt, nếu như không phải vì hơi lệch vị trí một chút nên không trúng trái tim thì có lẽ hắn đã bị giết chết trong chớp mắt ngay tại chỗ!
Uất Kim Hương một thân sườn xám mềm mại tinh xảo, bên trên bộ sườn xám này thêu dệt một cây hoa kỳ dị. Miếng lót vai của Hỏa Diễm chiến giáp sau lưng cô không có bất kỳ sức chống cự, lập tức bị xé nát nhưng bên trong Hỏa Diễm chiến giáp là một tầng lá cây xanh biếc, tầng tầng lớp lớp bao bọc sát cơ thể, đây là phòng ngự của cô.
Một tiếng PHỐC vang lên, lớp lá cây xanh biếc kỳ lạ này cũng không chống đỡ được lâu, rất nhanh đã bị xé nứt, lưỡi dao sắc bén kéo ra một đường máu nhìn thấy mà giật mình trên tấm lưng trắng nõn bóng loáng của cô.
Vết máu này cũng không sâu, không có thương tổn xương cột sống cô, chỉ nói riêng về phương diện phòng ngự thì cô mạnh hơn Lăng Vũ!
Grào!
Hoàng Kim Cự Trư gầm nhẹ một tiếng, bước về phía trước một bước, đường phố phụ cận lay động kịch liệt, nó nâng cái móng heo cực lớn lên, hung ác giẫm về phía Uất Kim Hương!
Nó muốn giết chết nhân loại đê tiện này!
Uất Kim Hương nghe thấy tiếng động cố gắng quay đầu nhìn lại chỉ thấy một vùng bóng tối bao phủ bản thân, tất cả ánh sáng đều bị che khuất, chỉ còn lại móng heo khủng bố từ trên trời giáng xuống!
" Lại bị giết như thế này..." Trên mặt Uất Kim Hương một nụ cười khổ.
Sắc mặt đám người Ba Minh, Lục Hưng phía xa xa tái nhợt, hai người mạnh nhất này thế mà không có mảy may sức chống cự trước mặt Hoàng Kim Cự Trư.
"Chạy!" Phản ứng đầu tiên của Mã Quý là lập tức quay người bỏ chạy, ngay cả hai người mạnh nhất cũng bị đánh bại thì bọn hắn đi lên cũng chỉ là tặng thêm đồ ăn.
Những người khác lấy lại tinh thần lập tức tăng tốc chạy như điên, nhân lúc lực chú ý con quái vật này bị Uất Kim Hương và Lăng Vũ hấp dẫn, tranh thủ thời gian chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!
Vị quan chỉ huy già dặn của bộ chỉ huy kinh ngạc nhìn lên màn ảnh, từ thời điểm Hoàng Kim Cự Trư xuất hiện thì đầu óc ông vù vù trống rỗng như thiếu dưỡng khí.
Hiện tại nhìn thấy Uất Kim Hương và Lăng Vũ đứng trước mặt siêu cấp cự thú như hai đứa bé không có bất kỳ năng lực phản kháng thì trong lòng ông hoàn toàn lạnh buốt.
Đây là quyết sách cực kì sai lầm của ông!
" Tại sao, tại sao lại có thể có quái vật như vậy... " Vị chỉ huy lớn tuổi cảm thấy khó thở, lúc nhìn thấy đám người Ba Minh, Lục Hưng chạy trốn ông mới đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng nắm máy truyền tin hét lớn: "Tất cả bộ phận nghe lệnh, thông báo khẩn cấp, bên trong nội thành có siêu cấp quái vật, tất cả mọi người trên đó rút lui, lập tức..."
Đột nhiên ông ngưng lại, ánh mắt sững sờ nhìn màn hình.
Góc phía trên kia xuất hiện một bóng dáng lơ lửng ở trên không, sau lưng là một đôi cánh màu đen giống như ác ma, vô cùng quen thuộc, dường như là biểu tượng bất diệt.
...
Uất Kim Hương miễn cưỡng cười nhìn móng heo khủng bố từ phía trên giẫm xuống.
"Hi vọng kiếp sau sẽ không còn có tận thế chết tiệt này." Trong lòng cô đắng chát nói thầm.
Ánh mắt sợ hãi nhìn móng heo sắp đạp xuống, chỉ trong tích tắc, Uất Kim Hương dường như nghe thấy một tiếng rít bén nhọn giống như không khí bị thứ gì đó sắc bén với tốc độ cực nhanh cắt ra.
"Ngao !"
Ngay lúc này, Hoàng Kim Cự Trư đột nhiên phát ra tiếng tru đau đớn, cả thân thể khổng lồ ngã về phía bên cạnh, cơ thể đầy mỡ ngã vào nhà lầu bên cạnh đường phố làm cho một vài cao ốc lập tức bị đụng sụp đổ.
Bóng đen móng heo cực lớn trên đầu theo đó mà biến mất.
Uất Kim Hương sững sờ.
Lăng Vũ đang thoi thóp bên cạnh nàng cũng giật mình .
Đám người Lục Hưng, Ba Minh đang liều mạng chạy trốn nghe thấy Hoàng Kim Cự Trư gầm rú khác thường liền quay đầu nhìn lại theo bản năng, lần nhìn này khiến cả người như bị điện giật mà mở to hai mắt nhìn.
Hoàng Kim Cự Trư khủng bố mà lại ngã xuống?
Thể chất Ba Minh cao nhất, thị giác nhìn được xa nhất, rất nhanh đã thấy trên đầu Hoàng KIm Cự Trư xuất hiện một lỗ máu thật nhỏ.
Lúc mấy người ngơ ngác nhìn nhau, trên bầu trời có âm thanh rít gào truyền đến.
Tất cả mọi người ngẩng mặt nhìn lại.
Đôi cánh ác ma màu đen, bóng lưng cô độc... Lâm Siêu??!
"Chính là anh ta!" Đồng tử Mã Quý co rụt lại.
Chúc Ly giật mình nói: " Anh ta, anh ta vì sao tới đây?"
Tâm tư Ba MInh thận trọng không hề giống vẻ thô kệch bên ngoài, rất nhanh gã liền chú ý tới trong tay Lâm Siêu không có cầm theo
cây trường thương kia, kết hợp với lỗ máu thật nhỏ vừa mới nhìn thấy trên đầu Hoàng Kim Cự Trư...
Chẳng lẽ. . .
Con ngươi gã hơi giãn to ra.
Lâm Siêu chú ý tới nhóm người Ba minh, thế nhưng cũng không có thời gian đi để ý, hắn trực tiếp bay đến trước mặt hai người Uất Kim Hương và Lăng Vũ, hạ xuống độ cao cách mặt đất ba mét, nhìn sơ qua thương thế hai người. Xương cột sống Lăng Vũ đã đứt, đoán chừng là không cách nào di chuyển rồi, hắn nhìn về phía Uất Kim Hương, lạnh lùng nói: " Cô còn sức lực không, lập tức đưa anh ta rời khỏi đây đi."
Uất Kim Hương hơi ngơ ngác: "Vậy còn anh?"
"Đương nhiên là giải quyết phiền toái. "Lâm Siêu cảm ứng được động tĩnh sau lưng, quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Kim Cự Trư đã chậm rãi đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói: " Nếu cô không đi sẽ không cơ hội."
Uất Kim Hương cảm nhận được mùi máu tanh từ Hoàng Kim Cự Trư, lập tức lấy lại tinh thần, cô không kịp nghĩ nhiều vội vàng ôm lấy Lăng Vũ đang tê liệt, nói với Lâm Siêu: " Tôi đi trước, anh hơi kiềm chế nó một chút rồi lập tức chạy thôi!" Nói xong liền tung người nhanh chóng nhảy về phía cao ốc xa xa.
Bình luận truyện