Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 216: Bản năng chiến đấu



Dịch giả: Chu Cường

Antonia nhìn vết rách trên mặt đất, hai hàng lông mày nhí lại, nếu tiếp tục chiến đấu, sẽ làm bức tường thành bị phá hủy. Một thân áo choàng bằng tơ, Antonia bay đến trên đỉnh đầu của Vong Anh Giả. Áo bào tung bay trong gió, theo ngón tay nàng chỉ ra bốn phía, không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.

Vù!

Không khí trở nên đặc quánh, bỗng nhiên một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện, mà trung tâm của vòng xoáy chính là Vong Anh Giả. Cơn lốc hình thành cuốn đất đá xung quanh và Vong Anh Giả bay lên trời.

Mấy người Lăng Vũ đang đứng trên bức tướng thành, phải dùng tay bám chặt vào bức tường mới ổn định cơ thể không bị cuốn vào bên trong cơn lốc.

Hai mắt Lâm Siêu lóe lên, năng lực của Antonia ít nhất là cấp sáu, thậm chí sắp đột phá lên cấp bảy.

Cấp bảy, chính cực hạn của nhân loại, là cấp tiến hóa cao nhất!

Lúc này, ngón tay của Antonia đã chỉ lên trên trời, cơn lốc bỗng nhiên cuốn lấy Vong Anh Giả bay tít lên trời.

Vèo một tiếng, cả một thân kim loại đen bóng của Vong Anh Giả, giống như một viên hắc thạch, bị quẳng lên trời, độ cao ít nhất mấy trăm dặm. Dựa vào thị giác của Lâm Siêu cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một điểm đen nhỏ xíu.

Antonia tay cầm loan đao, bay thẳng lên trời, không khí xung quanh nâng đỡ thân thể nàng. Cả người Antonia biến thành một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Hai mắt Lâm Siêu sáng lên, lớp áo sau lưng đột nhiên bị xé toạc, đôi cánh rồng từ bên trong xòe rộng ra.

"Cậu, cậu muốn đi?"

Uất Kim Hương giật mình nói.

Lâm Siêu trả lời:

"Các người ở đây chờ tôi, không nên đuổi theo."

Nói xong, đôi cánh đập mạnh, đưa hắn phóng lên trời.

Tất cả chiến sĩ Titan đứng xung quanh, thấy Lâm Siêu đuổi theo, vội vã lên tiếng ngăn cản. Thế nhưng, lời còn chưa nói ra, thì bóng hình Lâm Siêu đã biến mất tăm.

Trương Thiên Sư nhìn theo hướng Lâm Siêu rời đi, trong mắt lộ vẻ kinh dị.

…..

Hấp!

Hai mắt Lâm Siêu biến thành màu vàng óng, dựa vào đôi cánh rồng, hắn đã đuổi kịp bóng lưng của Antonia, Tốc độ phi hành bình thường của đôi cánh rồng tương đương với năng lực 'Khí lưu' cấp sáu. Nếu như, dùng hết sức có thể miễn cưỡng sánh ngang với năng lực 'Khí lưu' cấp bảy.

Lâm Siêu không có bay đến quá gần, Năng lực của Antonia và Vong Anh Giả đã đạt đến cấp sáu, chỉ cần hơi va chạm một chút thôi, cũng có thể khiến hắn bị trọng thương thổ huyết.

Vút!

Áo choàng bằng tơ trên người Antonia bay phần phật, ngón tay nàng tiếp tục chuyển động, khống chế luồng khí lưu, đem Vong Anh Giả không ngửng bay lên trên cao, càng ngày càng cao.

Lâm Siêu biết được ý định của Antonia là gì. Vong Anh Giả kia có năng lực 'Nham thạch', nhưng không có năng lực phi hành. Nếu như từ một nơi rất cao rơi xuống, đối với một thân thể mục nát như nó, cho dù thể chất có vượt qua cấp bảy, cũng sẽ bị đập thành đống thịt nát.

Cũng không lâu sau, Vong Anh Giả đã bị cuốn bay lên trên độ cao hơn một ngàn dặm. Antonia xoay chuyển ý nghĩ một chút, những luồng khí lưu xung quanh Vong Anh Giả biến mất. Cơ thể của Vong Anh Giả không tiếp tục bay lên, mà biến thành một viên đạn pháo màu đen, bỗng nhiên dừng lại rồi rơi thẳng xuống.

Hai mắt Antonia vẫn lạnh lẽo, loan đao trong tay nhanh chóng chém ra vài đạo khí lưu, hoá thành một Cự Xà trong suốt. Cự Xà há miệng lớn như chậu máu đuổi theo Vong Anh Giả.

Lúc này, tốc độ rơi xuống của Vong Anh Giả rất nhanh. Giống như một viên thiên thạch, ầm ầm rơi xuống rừng rậm. Nhất thời,dường như mọi âm thanh đã biến mất. Địa điểm Vong Anh Giả rơi xuống, rừng rậm xung quanh nhanh chóng bị quật ngã, vô số cây Lôi Mộc bị cuốn vào, rồi bị nhấn chìm bên trong cơn địa chấn.

Ầm!!!

Những tiếng nổ ầm ầm inh tai nhức óc vang lên, tiếp theo đó là một làn sóng khí bắt đầu từ vị trí nơi Vong Anh Giả rơi xuống, lan tỏa ra xung quanh. Giống như một cơn sóng thần, đem tất cả những cây Lội Mộc, những bụi cỏ dại, hất nghiêng về một phía.

Ầm ầm ầm.

Vài đạo khí lưu hình Cự Xà lao xuống, rồi mạnh mẽ va chạm xuống nơi Vong Anh Giả vừa rơi xuống. Va chạm lần hai đã gây nên một cơn chấn động cấp mười, khiến mặt đất không ngừng rung lên. Một đám khói bụi khổng lồ bay trong không khí, che khuất tầm mắt.

Antonia bồng bềnh hạ xuống, chuẩn bị tiến vào trong tìm kiếm.

Lâm Siêu vội đuổi theo, nói:

"Chậm đã."

Antonia quay đầu nhìn hắn, ánh mắt tập trung vào đôi cánh ở phía sau lưng hắn, sau đó mới hỏi:

"Tại sao?"

Hai mắt Lâm Siêu nhìn chằm chằm vào đám khói bụi khổng lồ đang bay khắp nơi, ánh mắt lập lòe, nói:

"Hắn vẫn chưa chết!"

Antonia thoáng run rẩy, từ trên độ cao ấy rơi xuống, dựa vào sức mạnh của Vong Anh Giả, cho dù cơ thể của hắn có được đúc từ sắt thép, cũng sẽ bị biến hình, làm sao còn có khả sống sót?

Lâm Siêu cũng không nói chi tiết, tuy rằng năng lực của Antonia rất mạnh, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn non. Vừa nãy hắn để ý, khi vị Vong Anh Giả này còn chưa chạm đất, thì khu rừng Lôi Mộc đã bắt đầu sụp đổ. Đây không phải là do nguồn khí áp mãnh liệt tạo ra, mà là do Vong Anh Giả khống chế.

Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của hắn mà đoán, năng lực của Vong Anh Giả chính là khống chế nham thạch. Như vậy nó có thể khống chế mặt đất xung quanh biến thành cát. Cứ như vậy, đất đá không ngừng biến thành cát, sẽ ngăn cản phần lớn lực va chạm, do đó sẽ giúp Vong Anh Giả không bị trọng thương.

Vù!

Lâm Siêu khống chế Long dực, không ngừng vỗ mạnh đôi cánh, đem đám bụi đất xung quanh bị cuốn đi, chỉ còn lại một cái hố sâu khổng lồ. Thì thấy ở giữa trung tâm cái hố có một khối cầu bằng cát vàng.

Antonia không khỏi choáng váng.

Sạt…sạt…sạt~~!

Khối cầu bằng cát vàng chậm rãi phân tán, hóa thành cát từ từ rơi xuống, từ bên trong một bóng người vạm vỡ của Vong Anh Giả hiện ra. Chỉ thấy nó đang quỳ một chân lên mặt đất, gương mặt nó gần như đã bị thối rữa, trên gương mặt đó có hai đốm đỏ rực bên trong hốc mắt, nhìn chòng chọc về phía Antonia và Lâm Siêu đang lơ lửng trên trời.

"Không ngờ, nó lại không bị thương!"

Con ngươi của Antonia co rút lại.

Phốc phốc phốc!

Khi nàng đang giật mình, thì từ bên trong bãi cát trong hố sâu đột nhiên bắn ra hơn một trăm đầu mãng xà cát, giương nanh múa vuốt lao vụt tới.

Antonia nhanh chóng phản ứng lại, khống chế không khí xung quanh, tạo thành những tấm khiên vô hình bằng không khí, che chắn dưới chân. Cùng lúc đó, ngón tay nàng hươ lên, từ trong không khí xuất hiện những lưỡi đao sắc bén, chém về phía Vong Anh Giả.

Vong Anh Giả dường như ý thức được những lưỡi dao này không đơn giản, bàn tay của nó đập xuống mặt đất. Đất đá xung quanh nhanh chóng biến thành cát, đồng thới mỗi hạt cát đều sinh ra một hạt kim cương.

Những viên đá kim cương này nhanh chóng hội tụ lại,hóa thành một tấm khiên, đỡ lấy những lưới dao sắc kia.

Ầm ầm!

Những lưỡi dao sắc va chạm với tấm khiên bằng kim cương, để lại trên tấm khiên đó những vết chém sắc bén.

Bộ giáp trên người Vong Anh Giả bắn ra hai tia lửa, những lưỡi dao không khí này tuy đã xuyên thủng tấm khiên bằng kim cương, thế nhưng không thể phá vỡ lớp áo giáp che trên ngực hắn.

"Ý thức đã biến mất, nhưng bản năng chiến đầu vẫn còn mãnh liệt đến như vậy."

Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy vô cùng chấn động, Vong Anh Giả này khi còn sống không biết cường đại đến mức nào. Đã chết rồi mà ý thức chiến đấu vẫn còn mạnh như vậy, kỹ năng vận dụng năng lực không thua gì người sống.

Rầm rầm!

Hơn một trăm đầu mãng xà va chạm trên tấm khiên bằng không khí của Antonia, nhanh chóng tan thành cát bụi.

Lâm Siêu nhinf thấy đám cát bụi này, thì sắc mặt thay đổi. Lập tức vỗ mạnh đôi cánh, thổi những hạt cát đó bay ra xa, tránh để chúng chạm vào cơ thể mình.

Antonia không kịp phản ứng, đã để một ít cát bụi dính vào người, những hạt cát nhỏ bé bỗng nhiên sinh trưởng, hóa thành những cái gai sắc bén, đâm lên cơ thể nàng.

Phốc phốc!

Trong phút chốc, cả người Antonia bị đâm vô số những lỗ nhỏ, luận kinh nghiệm chiến đấu, náng không bằng Vong Anh Giả. Tuy rằng, kia chỉ là một cái xác không hồn, thế nhưng bản năng chiến đấu được lưu lại vẫn vô cùng khủng bố!

Antonia cắn chặt hàm răng, loan đao trong tay tỏa ra một luồng khí trắng, những luồng khí trắng này dường như trở nên hứu hình, nhanh chóng ngưng tụ thành những dao màu trắng sắc bén.

"Chết!"

Nàng giơ thanh loan đao lên thật cao, rồi bổ mạnh xuống!

Lưỡi dao màu trắng được tạo nên từ luồng khói màu trắng bỗng nhiên xoay tròn, biến thành vô số những lưỡi dao, từ trên trời chém thẳng vào yết hầu của Vong Anh Giả.

Phốc!

Viên kim cương bảo vệ ở yết hầu của Vong Anh Giả nháy mắt vỡ vụn. Vong Anh Giả đột nhiên ngửa đầu ra sau một cái, khiến cho lưỡi thanh loan đao chỉ có thể cắt đứt được một nửa xương cổ của hắn.Nhưng không có máu chảy ra.

Cái đầu bị ngửa ra đằng sau, không có cách nào dựng thẳng dậy.

Lâm Siêu biết, thân thể của Vong Anh Giả đã mất đi năng lực tự phục hồi, tổn thương này là mãi mãi, không có cách nào chữa trị.

Thanh loan đao trong tay Antonia lần thứ hai vung lên, chuẩn bị chém xuống.

Vong Anh Giả tựa hồ ý thức được nguy hiểm, thân thể của hắn lập tức chìm xuống, chui vào bên trong hố cát, rất nhanh đổn thổ biến mất.

Sắc mặt của Antonia trở nên thâm trầm, năng lực 'Nham thạch' rất khó tiêu diệt, không chỉ có năng lực phòng ngự mạnh, mà hơn nữa nếu thấy không đủ sức đánh lại còn có thể độn thổ chạy trốn.

"Chúng ta cũng về đi thôi."

Antonia không còn có ý muốn tiếp tục truy sát, Vong Anh Giả hiện tại đã chìm xuống độ sâu mấy ngàn mét bên trong nham thạch. Tốc độ đào bới của nàng không thể nào sánh bằng tốc độ di chuyển của hắn, nên căn bản không có cách nào đuổi theo.

Lâm Siêu liếc nhìn khu rừng rậm tan hoang xung quanh, khẽ gật đầu một cái, chuẩn bị xoay người cùng nàng trở về. Đúng lúc này, khóe mắt hắn xuất hiện môt đốm sáng. Hắn nhìn thoáng qua hố cát, phát hiện một vật, khiến hắn cảm thấy vô cùng sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện