Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 7 - Chương 287: Bắt đầu
Dịch giả: Chu Cường
Trong căn cứ Tinh thần
Tất cả những người dân chạy nạn và Tiến Hóa Giả đều chú ý đến luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện từ phía sau dãy Thục sơn. Luống ánh sáng đỏ phóng thẳng lên trời, kèm theo đó là những cơn chấn động nhỏ.
“Đó là cái gì?”
“Đó là một luồng ánh sáng!”
“Chẳng lẽ là bảo vật xuất thế?”
“Có lẽ là hi vọng.”
Luống ánh sáng màu đò dần dần biến mất, tất cả mọi người thu hồi ánh mắt, tiếp tục tập trung vào công việc đang làm dở. Bọn họ đang vận chuyển những khối đá lớn để xây thành.
Luồng ánh sáng màu đỏ cũng không tạo ra động tĩnh quá lớn, chỉ những người trong căn cứ Tinh Thần là có thể nhìn thấy được. Bởi vì xung quanh đã bị mây đen bao phủ cho nên ở những nơi xa hơn thế không phát hiện ra được luồng ánh sáng màu đỏ phóng lên trời.
Mặt trời trong vũ trụ vẫn tiếp tục chiếu sáng địa cầu xanh thẳm, giống như một người mẹ vĩ đại vẫn luôn chăm chú dõi theo đứa con của mình.
Trái đất xoay tròn, thời gian cứ thế trôi đi.
Khi Lâm Siêu quay trở lại căn cứ, 12 tiếng đồng hồ đã sắp trôi qua. Trên đầu là mặt trăng đang tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, lung linh mờ ảo.
Hắn đứng trên nóc tòa nhà ngắm nhìn thị trấn chìm trong bóng tối ở phía xa, sau đó quay sang Tinh Võng nói:
“Những thứ ngươi định tạo ra trong Tinh Võng, ngươi đã làm đến đâu rồi?”
Vẻ mặt Tinh Võng tự nhiên thong dong, nói:
“Thời điểm mới bắt đầu ta có mô phỏng một phần của mạng lưới chiến đấu, nó gồm có ba phần. Đầu tiên là mảng trung tâm mua bán tin tức, thứ hai là mảng tin tức chiến trường, thứ ba là bảng xếp hạng chiến đấu. Trừ những mảng này, nếu ngươi muốn thêm bất cứ mảng nào, có thể tùy tiện nói với ta.
Lâm Siêu khẽ lắc đầu nói:
“Tạm thời như thế là được rồi, sau khi Tinh Võng mở ra, sẽ có thêm mục đăng ký. Ngươi cũng cần phải kiểm tra mức độ chính xác của thông tin. Còn những vấn đề cơ mật, ngươi hãy cẩn thận kiểm tra toàn bộ. Chú ý những thông tin hữu dụng hoặc có xung đột đến lợi ích của chúng ta, thì hãy bí mật báo cáo lại cho ta.
“Ta biết rồi.”
Tinh Võng bình tĩnh trả lời.
Ánh mắt Lâm Siêu nhìn vế phía tòa nhà trước mặt, lúc này mấy người Vưu Tiềm, Hăc Nguyêt đang chuẩn bị cơm tối. Trong lòng hắn máy động, nói với Tinh Võng:
“Ngươi có thể ăn thứ gì không?”
Vẻ mặt Tinh Võng bình thản, trả lời:
“Có thể, nhưng sẽ không tiêu hóa. Bởi vì thức ăn của nhân loại các ngươi chứa quá nhiều tạp chất. Cho nên các ngươi mới có sinh lão bệnh tử. Ta sẽ ăn những thứ đó, nhưng chỉ là tạm thời chứa bên trong cơ thể mà thôi. Chờ đến khi xung quanh không có người, ta sẽ đẩy hết tất cả ra khỏi cơ thể. Sẽ không làm cho ai hoài nghi thân phận thực sự của ta.”
Nghe thấy vậy, Lâm Siêu thở phào nhẹ nhõm, nếu Tinh Võng đã ngụy trang như vậy sẽ không có người nào hoài nghi.
Hắn nói:
“Chúng ta đi qua bên đó thôi.”
“Ừ!”
Tinh Võng trầm mặc đi theo đằng sau hắn.
Lâm Siêu mang Tinh Võng qua dùng cơm, trong lúc ăn hắn lấy ba bộ chiến giáp cấp S từ bên trong Bao không khí. Lần lượt đưa cho ba người Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ và Lãnh Chân, nói:
“Đây là bộ chiến giáp cấp S cao cấp nhất. Có thể ngăn chặn phần lớn những đòn tấn công của quái vật. Thế nhưng, hiện tại sức chiến đấu của mọi người còn quá kém, không nên quá ỷ lại bộ chiến giáp này. Tốt nhất là khi nào gặp nguy hiểm thực sự thì mới sử dụng.”
Trong lúc mọi người ăn tối có nghe Phạm Hương Ngữ nói về chiến giáp cấp S. Nhưng khi Lâm Siêu lấy ra, điều này làm cho tất cả mọi người đều bị chấn động. Bởi vì không ai nghĩ tới Lâm Siêu lại có nhiều bộ chiến giáp cấp S đến như vậy.
Vưu Tiềm nhìn chằm chằm vào ba bộ chiến giáp cấp S. Sau đó quay sang nói với Lâm Siêu:
“Lão đại, tại sao tôi không có gì?”
Lâm Siêu liếc nhìn Vưu Tiềm một cái nói:
“Anh không cần.”
“Lão đại, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được. Đây chính là trọng sắc khinh bạn, trọng nữ khinh nam!”
Vưu Tiềm than thở nói.
Lâm Siêu cũng không thèm để ý đến Vưu Tiềm mà nhìn sang Bạch Tuyết đang ngồi bên cạnh. Vốn hắn đã chuẩn bị lời để nói, thế nhưng đột nhiên lại không biết nói gì. Trong lòng hắn có một cảm giác áy náy, hắn nhíu mày, thấp giọng nói:
“Tôi không chuẩn bị cho cô, là bởi vì…”
Bạch Tuyết mở to hai mắt nhìn hắn, rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười giống như một bông hoa bạch hợp nở trong đêm, cất giọng nhẹ nhàng nói:
“Ta biết.”
Lâm Siêu nhìn thấy nụ cười của Bạch Tuyết, bỗng nhiên giật mình.
Lâm Thi Vũ từ trước đến giờ vẫn một mực để ý đến biểu hiện của Lâm Siêu. Vừa nhìn thấy biểu hiện của hắn, khóe mắt của Lâm Thi Vũ khẽ giật một cái. Rồi nghiêng đầu tinh tế đánh giá Bạch Tuyết, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Giọng ai oán của Vưu Tiềm vang lên:
“Lão đại, năng lực của tôi mặc không yếu. Thế nhưng cậu không thể bắt tôi phải tự thích ứng với tất cả mọi vấn đề. Không có bộ chiến giáp này, thực sự sẽ bị chết đấy!”
Phạm Hương Ngữ ưu nhã ngồi vắt chéo hai chân, thản nhiên nói:
“Ai nói ngươi không có chiến giáp, cơ thể ngươi chính là một bộ chiến giáp. Hơn nữa, còn là toàn thân.”
“Ở đâu?”
Vưu Tiểm sửng sốt hỏi.
“Da của ngươi đấy, dầy đến như vậy. Cho dù là chiến giáp cấp S cũng không thể nào so sánh được!”
Phạm Hương Ngữ nhún vai, dùng vẻ mặt vô tội nói.
Tất cả mọi người đều cười to.
Riêng Lãnh Chân không có cười to như Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt, nó cố gắng dùng tay che kín miệng, hai đầu vai không ngừng rung lên.
Vưu Tiềm tức giận liếc qua tất cả mọi người, ánh mắt đột nhiên rơi vào Tĩnh Võng đang ngồi bên cạnh Lâm Siêu, hắn tò mò hỏi:
“Lão đại, tôi nghe nói mỹ nữ này là do cậu mang về từ bên ngoài. Có thể giới thiệu qua cho mọi người biết được không?”
Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt cùng thu lại nụ cười, ngầng đầu nhìn lên. Bọn họ thấy người mà Lâm Siêu mang đến cùng ăn tối, chắc chắn cũng là người Lâm Siêu tin tưởng.
Lâm Siêu nhìn qua Tinh Võng, thấy dáng vẻ của nó bình thản, như không có chuyện gì, đành lên tiếng:
“Sau này cô ấy có nhiệm vụ trợ giúp Phạm Hương Ngữ quản lý căn cứ và hạng mục nghiên cứu thí nghiệm, cùng phương diện tin tức tình báo. Tất cả những vấn đề liên quan đến tin tức tình báo, mọi người có thể tìm cô ấy, nhờ cô ấy trợ giúp. Cô ấy rất có thiên phú ở phương diện này.”
Mấy người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, công việc phụ trách nghiên cứu khoa học và tin tức tình báo. Công việc này rất quan trọng, địa vị không thua kém gì so với Phạm Hương Ngữ!
“Tiểu Siêu.”
Vẻ mặt Lâm Thi Vũ buồn rầu, nhìn Lâm Siêu muốn nói gì nhưng lại thôi.
Tuy Lâm Thi Vũ không nói gì nữa, nhưng Lâm Siêu nhìn vào trong mắt Lâm Thi Vũ có thể đọc được ý từ trong đó. Hắn biết chị gái mình lo lắng vấn đề tín nhiệm, hắn vội lên tiếng giải thích:
“Tất cả mọi người đều có thể tin tưởng cô ấy, không phải lo lắng về vấn đề đó.”
Đám người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm thấy hắn đã nói vậy, cũng không nói gì thêm nữa. Bọn họ đã đi theo Lâm Siêu trong một thời gian dài, nên rất tin tưởng vào nhãn lực của hắn. Tuy tâm lý bọn họ có ít hoặc nhiều có sự bài xích đối với Tinh Võng. Thế nhưng Lâm Siêu đã tin tưởng, thì tạm thời bọn họ sẽ lựa chọn tin tưởng. Để sau này nếu có cơ hội, sẽ tự mình đi kiểm trả.
“Lão đại, cô ấy tên gì?”
Vưu Tiềm hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
“Cô ấy là…”
Lâm Siêu vừa mới định nói ‘Tinh Võng’, thì vội dừng lại. ‘Tinh Võng’ chính là tên của mạng lưới chiến đấu, không thích hợp để đặt tên cho nó. Lúc này hắn mới trầm ngâm, nhưng chỉ trong giây lát liền nói:
“Khiếu Lộ Lộ.”
“Lộ Lộ?”
Hắc Nguyệt nghi nghờ nói:
“Tên gì mà kỳ lạ vậy?”
“Cô ấy bị mất trí nhớ, đây là cái tên do tôi đặt.”
Lâm Siêu lên tiếng giải thích.
Phạm Hương Ngữ nghi ngờ nhìn Lâm Siêu nói:
“Chẳng lẽ bởi vì ngươi nhặt được cô ấy ở ven đường, cho nên mới gọi cô ấy là Lộ Lộ?”
Đám người Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm đều sửng sốt. Ngay lập tức mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Siêu. Đối với vấn đề đặt tên của hắn, mọi người dều đã có nhận thức.
Lâm Siêu cũng từ chối cho ý kiến, im lặng không trả lời.
Vưu Tiềm vỗ tay lên trán, nói:
“May mà trước đây tôi không bị mất trí nhớ. Nếu không bây giờ tên của tôi có lẽ sẽ là Là Lạ, hay Bụng Bụng. Đúng là một người hung ác không nhân tính!”
Phạm Hương Ngữ vỗ tay nói:
“Tên này cùng không sai, sau này ta sẽ gọi ngươi là Là Lạ!”
“Cút xuống địa ngục đi.”
Vưu Tiềm trợn ngược mắt lên nói.
Mọi người lại được một trận cười to.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Siêu liếc nhìn dồng hồ, thì thấy đã đến giờ Tinh Võng mở ra. Hắn lập tức nói với Lộ Lộ một tiếng, sau đó hai người bọn họ đi tới một tòa nhà phía sau căn cứ. Yên lặng đi lên tầng thượng của tòa nhà, Lâm Siêu nói:
“Mở giao diện Tinh Võng ra cho ta xem một chút.”
Trong căn cứ Tinh thần
Tất cả những người dân chạy nạn và Tiến Hóa Giả đều chú ý đến luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện từ phía sau dãy Thục sơn. Luống ánh sáng đỏ phóng thẳng lên trời, kèm theo đó là những cơn chấn động nhỏ.
“Đó là cái gì?”
“Đó là một luồng ánh sáng!”
“Chẳng lẽ là bảo vật xuất thế?”
“Có lẽ là hi vọng.”
Luống ánh sáng màu đò dần dần biến mất, tất cả mọi người thu hồi ánh mắt, tiếp tục tập trung vào công việc đang làm dở. Bọn họ đang vận chuyển những khối đá lớn để xây thành.
Luồng ánh sáng màu đỏ cũng không tạo ra động tĩnh quá lớn, chỉ những người trong căn cứ Tinh Thần là có thể nhìn thấy được. Bởi vì xung quanh đã bị mây đen bao phủ cho nên ở những nơi xa hơn thế không phát hiện ra được luồng ánh sáng màu đỏ phóng lên trời.
Mặt trời trong vũ trụ vẫn tiếp tục chiếu sáng địa cầu xanh thẳm, giống như một người mẹ vĩ đại vẫn luôn chăm chú dõi theo đứa con của mình.
Trái đất xoay tròn, thời gian cứ thế trôi đi.
Khi Lâm Siêu quay trở lại căn cứ, 12 tiếng đồng hồ đã sắp trôi qua. Trên đầu là mặt trăng đang tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, lung linh mờ ảo.
Hắn đứng trên nóc tòa nhà ngắm nhìn thị trấn chìm trong bóng tối ở phía xa, sau đó quay sang Tinh Võng nói:
“Những thứ ngươi định tạo ra trong Tinh Võng, ngươi đã làm đến đâu rồi?”
Vẻ mặt Tinh Võng tự nhiên thong dong, nói:
“Thời điểm mới bắt đầu ta có mô phỏng một phần của mạng lưới chiến đấu, nó gồm có ba phần. Đầu tiên là mảng trung tâm mua bán tin tức, thứ hai là mảng tin tức chiến trường, thứ ba là bảng xếp hạng chiến đấu. Trừ những mảng này, nếu ngươi muốn thêm bất cứ mảng nào, có thể tùy tiện nói với ta.
Lâm Siêu khẽ lắc đầu nói:
“Tạm thời như thế là được rồi, sau khi Tinh Võng mở ra, sẽ có thêm mục đăng ký. Ngươi cũng cần phải kiểm tra mức độ chính xác của thông tin. Còn những vấn đề cơ mật, ngươi hãy cẩn thận kiểm tra toàn bộ. Chú ý những thông tin hữu dụng hoặc có xung đột đến lợi ích của chúng ta, thì hãy bí mật báo cáo lại cho ta.
“Ta biết rồi.”
Tinh Võng bình tĩnh trả lời.
Ánh mắt Lâm Siêu nhìn vế phía tòa nhà trước mặt, lúc này mấy người Vưu Tiềm, Hăc Nguyêt đang chuẩn bị cơm tối. Trong lòng hắn máy động, nói với Tinh Võng:
“Ngươi có thể ăn thứ gì không?”
Vẻ mặt Tinh Võng bình thản, trả lời:
“Có thể, nhưng sẽ không tiêu hóa. Bởi vì thức ăn của nhân loại các ngươi chứa quá nhiều tạp chất. Cho nên các ngươi mới có sinh lão bệnh tử. Ta sẽ ăn những thứ đó, nhưng chỉ là tạm thời chứa bên trong cơ thể mà thôi. Chờ đến khi xung quanh không có người, ta sẽ đẩy hết tất cả ra khỏi cơ thể. Sẽ không làm cho ai hoài nghi thân phận thực sự của ta.”
Nghe thấy vậy, Lâm Siêu thở phào nhẹ nhõm, nếu Tinh Võng đã ngụy trang như vậy sẽ không có người nào hoài nghi.
Hắn nói:
“Chúng ta đi qua bên đó thôi.”
“Ừ!”
Tinh Võng trầm mặc đi theo đằng sau hắn.
Lâm Siêu mang Tinh Võng qua dùng cơm, trong lúc ăn hắn lấy ba bộ chiến giáp cấp S từ bên trong Bao không khí. Lần lượt đưa cho ba người Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ và Lãnh Chân, nói:
“Đây là bộ chiến giáp cấp S cao cấp nhất. Có thể ngăn chặn phần lớn những đòn tấn công của quái vật. Thế nhưng, hiện tại sức chiến đấu của mọi người còn quá kém, không nên quá ỷ lại bộ chiến giáp này. Tốt nhất là khi nào gặp nguy hiểm thực sự thì mới sử dụng.”
Trong lúc mọi người ăn tối có nghe Phạm Hương Ngữ nói về chiến giáp cấp S. Nhưng khi Lâm Siêu lấy ra, điều này làm cho tất cả mọi người đều bị chấn động. Bởi vì không ai nghĩ tới Lâm Siêu lại có nhiều bộ chiến giáp cấp S đến như vậy.
Vưu Tiềm nhìn chằm chằm vào ba bộ chiến giáp cấp S. Sau đó quay sang nói với Lâm Siêu:
“Lão đại, tại sao tôi không có gì?”
Lâm Siêu liếc nhìn Vưu Tiềm một cái nói:
“Anh không cần.”
“Lão đại, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được. Đây chính là trọng sắc khinh bạn, trọng nữ khinh nam!”
Vưu Tiềm than thở nói.
Lâm Siêu cũng không thèm để ý đến Vưu Tiềm mà nhìn sang Bạch Tuyết đang ngồi bên cạnh. Vốn hắn đã chuẩn bị lời để nói, thế nhưng đột nhiên lại không biết nói gì. Trong lòng hắn có một cảm giác áy náy, hắn nhíu mày, thấp giọng nói:
“Tôi không chuẩn bị cho cô, là bởi vì…”
Bạch Tuyết mở to hai mắt nhìn hắn, rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười giống như một bông hoa bạch hợp nở trong đêm, cất giọng nhẹ nhàng nói:
“Ta biết.”
Lâm Siêu nhìn thấy nụ cười của Bạch Tuyết, bỗng nhiên giật mình.
Lâm Thi Vũ từ trước đến giờ vẫn một mực để ý đến biểu hiện của Lâm Siêu. Vừa nhìn thấy biểu hiện của hắn, khóe mắt của Lâm Thi Vũ khẽ giật một cái. Rồi nghiêng đầu tinh tế đánh giá Bạch Tuyết, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Giọng ai oán của Vưu Tiềm vang lên:
“Lão đại, năng lực của tôi mặc không yếu. Thế nhưng cậu không thể bắt tôi phải tự thích ứng với tất cả mọi vấn đề. Không có bộ chiến giáp này, thực sự sẽ bị chết đấy!”
Phạm Hương Ngữ ưu nhã ngồi vắt chéo hai chân, thản nhiên nói:
“Ai nói ngươi không có chiến giáp, cơ thể ngươi chính là một bộ chiến giáp. Hơn nữa, còn là toàn thân.”
“Ở đâu?”
Vưu Tiểm sửng sốt hỏi.
“Da của ngươi đấy, dầy đến như vậy. Cho dù là chiến giáp cấp S cũng không thể nào so sánh được!”
Phạm Hương Ngữ nhún vai, dùng vẻ mặt vô tội nói.
Tất cả mọi người đều cười to.
Riêng Lãnh Chân không có cười to như Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt, nó cố gắng dùng tay che kín miệng, hai đầu vai không ngừng rung lên.
Vưu Tiềm tức giận liếc qua tất cả mọi người, ánh mắt đột nhiên rơi vào Tĩnh Võng đang ngồi bên cạnh Lâm Siêu, hắn tò mò hỏi:
“Lão đại, tôi nghe nói mỹ nữ này là do cậu mang về từ bên ngoài. Có thể giới thiệu qua cho mọi người biết được không?”
Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt cùng thu lại nụ cười, ngầng đầu nhìn lên. Bọn họ thấy người mà Lâm Siêu mang đến cùng ăn tối, chắc chắn cũng là người Lâm Siêu tin tưởng.
Lâm Siêu nhìn qua Tinh Võng, thấy dáng vẻ của nó bình thản, như không có chuyện gì, đành lên tiếng:
“Sau này cô ấy có nhiệm vụ trợ giúp Phạm Hương Ngữ quản lý căn cứ và hạng mục nghiên cứu thí nghiệm, cùng phương diện tin tức tình báo. Tất cả những vấn đề liên quan đến tin tức tình báo, mọi người có thể tìm cô ấy, nhờ cô ấy trợ giúp. Cô ấy rất có thiên phú ở phương diện này.”
Mấy người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, công việc phụ trách nghiên cứu khoa học và tin tức tình báo. Công việc này rất quan trọng, địa vị không thua kém gì so với Phạm Hương Ngữ!
“Tiểu Siêu.”
Vẻ mặt Lâm Thi Vũ buồn rầu, nhìn Lâm Siêu muốn nói gì nhưng lại thôi.
Tuy Lâm Thi Vũ không nói gì nữa, nhưng Lâm Siêu nhìn vào trong mắt Lâm Thi Vũ có thể đọc được ý từ trong đó. Hắn biết chị gái mình lo lắng vấn đề tín nhiệm, hắn vội lên tiếng giải thích:
“Tất cả mọi người đều có thể tin tưởng cô ấy, không phải lo lắng về vấn đề đó.”
Đám người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm thấy hắn đã nói vậy, cũng không nói gì thêm nữa. Bọn họ đã đi theo Lâm Siêu trong một thời gian dài, nên rất tin tưởng vào nhãn lực của hắn. Tuy tâm lý bọn họ có ít hoặc nhiều có sự bài xích đối với Tinh Võng. Thế nhưng Lâm Siêu đã tin tưởng, thì tạm thời bọn họ sẽ lựa chọn tin tưởng. Để sau này nếu có cơ hội, sẽ tự mình đi kiểm trả.
“Lão đại, cô ấy tên gì?”
Vưu Tiềm hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
“Cô ấy là…”
Lâm Siêu vừa mới định nói ‘Tinh Võng’, thì vội dừng lại. ‘Tinh Võng’ chính là tên của mạng lưới chiến đấu, không thích hợp để đặt tên cho nó. Lúc này hắn mới trầm ngâm, nhưng chỉ trong giây lát liền nói:
“Khiếu Lộ Lộ.”
“Lộ Lộ?”
Hắc Nguyệt nghi nghờ nói:
“Tên gì mà kỳ lạ vậy?”
“Cô ấy bị mất trí nhớ, đây là cái tên do tôi đặt.”
Lâm Siêu lên tiếng giải thích.
Phạm Hương Ngữ nghi ngờ nhìn Lâm Siêu nói:
“Chẳng lẽ bởi vì ngươi nhặt được cô ấy ở ven đường, cho nên mới gọi cô ấy là Lộ Lộ?”
Đám người Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm đều sửng sốt. Ngay lập tức mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Siêu. Đối với vấn đề đặt tên của hắn, mọi người dều đã có nhận thức.
Lâm Siêu cũng từ chối cho ý kiến, im lặng không trả lời.
Vưu Tiềm vỗ tay lên trán, nói:
“May mà trước đây tôi không bị mất trí nhớ. Nếu không bây giờ tên của tôi có lẽ sẽ là Là Lạ, hay Bụng Bụng. Đúng là một người hung ác không nhân tính!”
Phạm Hương Ngữ vỗ tay nói:
“Tên này cùng không sai, sau này ta sẽ gọi ngươi là Là Lạ!”
“Cút xuống địa ngục đi.”
Vưu Tiềm trợn ngược mắt lên nói.
Mọi người lại được một trận cười to.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Siêu liếc nhìn dồng hồ, thì thấy đã đến giờ Tinh Võng mở ra. Hắn lập tức nói với Lộ Lộ một tiếng, sau đó hai người bọn họ đi tới một tòa nhà phía sau căn cứ. Yên lặng đi lên tầng thượng của tòa nhà, Lâm Siêu nói:
“Mở giao diện Tinh Võng ra cho ta xem một chút.”
Bình luận truyện