Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 7 - Chương 322: Mồi câu cá lớn



Dịch giả: Chu Cường

Căn cứ Tinh Thần

Nằm ở khu vực phía Đông của căn cứ là Đồ Thư Quán cao 3 tầng, hai người Lâm Siêu và Bạch Tuyết đang tìm một vài cuốn lịch sử cổ đại và lịch sử các quốc gia trên thế giới. Sau đó, bọn họ ngồi xuống bàn bắt đầu đọc sách. Bời vì Bạch Tuyết rất thích đọc sách cho nên Phạm Hương Ngữ đã cho người tiến hành dọn dẹp, sửa sang lại Đồ Thư Quán.

Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ chiếu sáng phòng đọc sách trong thư quán.

Mấy ngày nay, Lâm Siêu đều phụng bồi Bạch Tuyết đến đây xem sách. Trong khi đọc sách hắn sử dụng tinh thể Crypton đánh thức linh hồn của cổ thương.

Tuy tinh thể Crypton vô cùng thần diệu, thế nhưng muốn phá giải phong ấn, đánh thức linh hồn cổ thương không phải là chuyện ngày một ngày hai. Mà cần phải một khoảng thời gian không ngừng trùng kích, nhanh thì 3 đến 5 ngày, chậm thì có khi đến mấy tháng.

“Bốn người chị Lâm không biết có gặp nguy hiểm gì không?”

Bạch Tuyết ngẩng đầu khỏi quyền sách nhìn Lâm Siêu.

Lâm Siêu mỉm cười trả lời:

“Mấy người bọn họ phối hợp cũng một chỗ, còn có Hăc Nguyệt có năng lực cường hóa. Cho dù đụng phải quái vật loại hình S cũng có thế đối phó. Tuy rằng sẽ phải khổ chiến, thế nhưng thế chất và năng lực của bọn họ đều là cấp thế giới, nên không có gì phải lo.”

Bạch Tuyết khẽ gật đầu nói:

“Chúng ta chỉ phái 4 người đi tiếp viện, nếu việc này truyền đến tai liên minh sẽ khiến bọn họ nghĩ không tốt về chúng ta.”

Lâm Siêu nhìn Bạch Tuyết một cái, trải qua mấy tháng không ngừng học tập tri thức nhân loại. Thiếu nữ này đã không còn ngây thơ, không như vừa mới bước ra khỏi quan tài kính. Thế nhưng tính cách vẫn không thay đổi, vẫn khiến cho hắn có cảm giác vô cùng quý mến.

“Chỉ có từng ấy người, chắc chắn sẽ khiến cho liên minh coi thường.”

Lâm Siêu mỉm cười nói tiếp:

“Nhưng kết quả mới quan trọng. Bốn người bọn họ tương đương với 4 vạn binh lính.”

“Ta biết.”

Bạch Tuyết khẽ gật đầu nói:

“Thế nhưng, việc này sẽ làm bại lộ thân phận của bọn họ. Có hay không sẽ làm cho quái vật và xác thối chú ý, chúng sẽ quay sang tấn công căn cứ của chúng ta?”

Lâm Siêu nhìn thẳng vào gò má trắng mịn của Bạch Tuyết, mỉm cười nói:

“Nếu đã lo lắng đến mức này, chứng tỏ cô đã nghiên cứu không ít binh pháp chiến lược? Cô nói không sai, sau khi Tinh Võng xuất hiện, quái vật và xác thối có rất nhiều phương pháp lợi dụng Tinh Võng tìm ra vị trí căn cứ của nhân loại. Mà chúng ta cũng lợi dụng trận chiến này để bại lộ sức chiến đấu của chúng ta trong mắt của thiên hạ.”

“Có ý gì?”

Bạch Tuyết nhíu mày nghi hoặc nói.

“Bởi vì nhân số căn cứ của chúng ta quá thưa thớt, lại chiếm giữ địa thế cực kỳ hiểm trở dễ thủ khó công. Bên trong liên minh có không ít căn cứ thèm muốn vị trí này.”

Lâm Siêu nói tiếp:

“Hơn nữa, quái vật và xác thối gian trá không thua kém gì nhân loại. Chúng nó ngay cả tính cách cũng có, cho nên cũng coi chúng nó là một loại người.”

“Rất nhiều căn cứ lo lắng gây chú ý cho lũ quái vật, sợ trở thành thức ăn cho bọn chúng. Thế nhưng, nêu quái vật biết căn cứ đó vô cùng cường đại, khiến chúng không thể làm được gì. Bọn chúng sẽ nghĩ cục xương này quá cứng, sẽ không ai trong số chúng nguyện ý tiên phong đi gặm cục xương cứng này.”

“Cho nên, để thân phận của họ bại lộ ra ánh sáng, có thể tránh được rất nhiều phiền phức. Hơn nữa, võ quán sắp mở ra. Thời điểm này nên tuyên truyền một chút.”

Bạch Tuyết tỉnh ngộ, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ nói:

“Thế nhưng, một căn cứ mạnh có thể dọa lui những kẻ yếu hơn, nhưng cũng sẽ gây chú ý cho địch nhân cường đại. Trong con mắt một số quái vật cấp Lĩnh chủ, đó chính là loại thức ăn ưa thích của bọn nó.”

Khóe miệng Lâm Siêu nhếch lên, nói:

“Dựa vào thể chất của tôi, nếu muốn tăng lên cần phải đi săn quái vật loại hình S hoặc là cấp lĩnh chủ. Nếu để chúng ta tự đi tìm sẽ tốn rất nhiều thời gian. Nếu để cho bọn chúng tự tìm đến đây không phải tốt hơn sao?”

Bạch Tuyết ngẩn ngơ một thoáng, lập tức gật đầu nói:

“Ta biết rồi, nếu đã như vậy thì bọn họ sẽ không có gì nguy hiểm.”

“Chỉ cần ta còn, bọn họ sẽ không sao cả.”

Ánh mắt Lâm Siêu nhìn xuyên qua cửa kính nhìn về phía bức tường thành cao vút nói:

“Tường lớn rồi cũng sẽ có lúc bị đổ. Chỉ có làm cho những sinh vật đó biến mất hoàn toàn trên trái đất thì nhân loại mới an toàn.”

………

Bên trong căn cứ Long Chiến sĩ.

Bên trong phòng nghỉ của căn cứ.

Trong sảnh lớn, bốn người Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ và Lãnh Chân đang nằm ngồi ngả ngớn. Tất cả lính cảnh vệ đều đã tập trung ra ngoài chiến tuyến, chỉ để lại hai người lính bảo về canh cửa.

Bọn họ ngồi trên ghế sa-lông ngáp dài.

“Chúng ta cứ chờ đợi như vậy sao?”

Hăc Nguyệt có cảm giác đừng ngồi không yên, thông qua tiếng hò hét từ phòng tuyến vọng lại, cô biết đàn thú đã tấn công đến sát phòng tuyến. Tình huống bên ngoài không mấy lạc quan, nếu dựa vào tính cách trước đây của mình, không chừng đã sớm lao ra ngoài. Đem tính mạng của mình liều mạng với lũ quái vật đến cùng.

Thế nhưng, Hăc Nguyệt biết nếu chỉ dựa vào nhiệt huyết và dũng khí là không thể nào cứu giúp được loại người.

Lâm Thi Vũ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, con ngươi đã biến thành màu tím. Bên trong con ngươi thỉnh thoảng lại lóe lên những tia lửa điện. Giúp Lâm Thi Vũ quan sát được rõ ràng tất cả những chuyện đang diễn ra ở ngoài phòng tuyến. Căn cứ Long chiến sĩ đã sắp sụp đổ, nếu chỉ dựa vào binh lực hiện tại, căn cứ sẽ sớm bị đánh hạ.

“Cần chờ thêm một chút nữa.”

Lâm Thi Vũ nhẹ giọng nói.

Vưu Tiềm nghe hiểu được ý của Lâm Thi Vũ, trong lòng thầm kêu khổ. Hắn là người không bao giờ muốn đi ra chiến trường. Người khác chết hắn sẽ mặc kệ. Trừ khi đó là mỹ nữ thì lại khác.

“Không phải cô muốn bọn họ chết nhanh một chút để mình được xuất thủ, cứu vớt thế giời à?”

Vưu Tiềm liếc mắt xem thái độ của Lâm Thi Vũ thế nào rồi nói tiếp:

“Dù sao tên Liêu Cương kia cũng coi thường chúng ta, không cần chúng ta xuất thủ. Chúng ta há cớ gì phải xen vào chuyện này, nhiều quái vật như vậy cho dù là chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Lâm Thi Vũ liếc nhìn hắn một cái, nói:

“Bản tiểu thư không có làm chuyện buồn chán như vậy. Lần này quái vật xâm lấn có chút không bình thường. Khi tôi tới đây đã dùng sóng điện tử cảm ứng qua, quái vật loại hình A có tới 12 con. Không loại trừ còn có những quái vật có khả năng che dấu sóng điện tử, những quái vật như vậy có năng lực rất mạnh. Nhiều quái vật loại A như vậy dễ dàng nuốt gọn căn cứ này, chỉ đơn giản như ăn một bữa ăn sáng mà thôi.Chỉ mấy tiếng đồng hồ là có thể săn phẳng cái căn cứ này.”

“Thế nhưng, chúng nó lại không có làm như vậy. Dường như chúng nó đang chờ đợi điều gì đó. Khi thấy căn cứ Viêm Hoàng và những căn cứ khác đưa quân tiếp viện thì tôi mới hiểu ra. Chúng đang chờ đợi binh lực đến tiếp viện, tổng số người đến tiếp viện và người ở căn cứ Long Chiến sĩ có số lượng tương đương nhân số của 2 tòa căn cứ cộng lại. Cùng một lúc chúng có thể tiêu diệt được 2 tòa căn cứ thì chúng thật sự rất có lời.”

“Dù sao, để tấn công một tòa căn cứ chúng sẽ phải trả giá không nhỏ. Cho dù là căn cứ cỡ nhỏ, cũng có thể sỏ hữu tên lửa đạn đạo. Thứ vũ khí này có thể gây ra thương tổn nghiêm trọng cho bọn chúng.”

Vưu Tiềm giật thót lên, nói:

“Vậy ý của cô là?”

“Có thể khiến nhiều quái vật loại hình A tụ tập, phía sau chúng nó nhất định có quái vật loại hình S!”

Lâm Thi Vũ híp mắt lại, nói:

“Tôi đang đợi cá lớn chui ra. Chỉ hi vọng một mình Bộ Phàm không có dọa chúng sợ hãi mà bỏ chạy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện