Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao

Chương 27: Thổ lộ



Trần Lệ Lị không hổ là giáo viên ngữ văn, từ ngữ trau chuốt buột miệng thốt ra: “Đại học chính là khởi đầu mới! Thiếu niên đúng lúc! Yên tâm đi trục mộng! Vẫn là câu nói kia, chúc em tiền đồ như gấm, không phụ thiếu niên.”

Lâm Tây mỉm cười gật đầu: “Không phụ thiếu niên.”

“Đúng rồi.” Trần Lệ Lị lại nói nhỏ bên tai Lâm Tây: “Nam sinh kia lần trước, bây giờ hai người thế nào?”

Lâm Tây dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt bát quái của Trần Lệ Lị, Trần Lệ Lị ngượng ngùng cười: “Lần trước cô không có tâm tình, cũng không hỏi. Bây giờ, nói cho cô nghe.”

Lâm Tây nhìn Trần Kiều đứng cách đó không xa: “Bên kia.”

Trần Lệ Lị theo ánh mắt Lâm Tây nhìn lại, mắt sáng như đuốc, cực kỳ giống ánh mắt khi bắt được học sinh đang ngủ gật, nhìn kỹ trên dưới đánh giá một phen.

Trần Kiều chú ý tới ánh mắt dò xét của Trần Lệ Lị, lễ phép khẽ gật đầu với cô ấy.

Trần Lệ Lị đem ánh mắt từ Trần Kiều dời trở lại trên người Lâm Tây, lại nhìn trên dưới đánh giá một lúc, bỗng nhiên thu hồi biểu tình nghiêm túc, bày ra vẻ mặt cười ngây ngô.

“Ha ha, người kia rất đẹp, rất xứng với em! Tên là gì?”

Lâm Tây cạn lời, có thể bát quái là bản năng của mỗi một người phụ nữ, ngay cả cô giáo cũng không ngoại lệ, Lâm Tây trả lời: “Trần Kiều.”

Trần Lệ Lị, gật gật đầu: “Tốt lắm.”

Theo sau Trần Lệ Lị lại làm vẻ mặt ngưng trọng, vỗ vai Lâm Tây: “Thật không hổ là Lâm Tây, không hổ là học trò mà cô đắc ý nhất, ngay cả bạn trai cũng tuấn tú như vậy!”

Lâm Tây ngượng ngùng cười.

Lúc hai người tách ra, Lâm Tây còn nghe Trần Lệ Lị lặng lẽ nhắc mãi: “Học trò của mình có bạn trai còn sớm hơn mình, quá thất bại, già rồi già rồi, không biết khi nào mới có thể tìm được tình yêu đời mình…”

Lâm Tây giật giật khóe miệng, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đôi tay đỡ cô, là Trần Kiều.

“Chậm một chút.” Trần Kiều nói.

Nhìn thấy người đến là Trần Kiều, Lâm Tây giương mắt cười.

Cuộc đối thoại giữa trưa tuy rằng bị điện thoại cắt ngang, nhưng đáp án đã rõ, chỉ kém một bước là người nhát gan kia nói ra.

“Đói bụng chưa? Đi ăn cơm?”

Lâm Tây gật đầu: “Được.”

“Muốn ăn cái gì?” Trần Kiều hỏi.

Lâm Tây cảm thấy Trần Kiều có một loại ôn nhu không thể hiểu được.

Người này rõ ràng thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa khó gần, nhưng anh sẽ luôn mang lại cho cô một loại ấm áp và an toàn không gì sánh bằng. Chỉ cần anh nguyện ý cho.

Như bây giờ, mỗi một bữa cơm đều kiên nhẫn hỏi cô muốn ăn cái gì.

Ở bên cạnh anh, mỗi một bước đều có thể thành thật kiên định, thanh thản ổn trọng, chậm rãi đi.

Thật tốt.

Lâm Tây nghĩ nghĩ, cô bỗng nhiên nghĩ đến hai hộp chân gà nướng đáng thương hôm nay chưa kịp ăn: “Muốn ăn chân gà nướng ớt cay. Chúng ta đi tiệm cơm ăn đi.”

Trần Kiều gật đầu: “Được, đi thôi.”

Trước kia Lâm Tây không thích chân gà nướng như vậy, nhưng gần đây không biết vì sao lại rất thích, vừa nhìn thấy Trần Kiều, cô liền muốn ăn chân gà nướng ớt cay.

Có lẽ là bởi vì nụ hôn kia?

A! Chắc là đúng rồi.

Hai người đi đến tiệm cơm hộp, bởi vì đã qua giờ cơm trưa, người qua lại không nhiều lắm. Trong tiệm không chỉ bán chân gà nướng, còn có thịt kho, tàu hũ xào thịt bò, cơm chiên kim chi, sủi cảo, canh bí đỏ.

Hai người gọi một phần cơm chân gà nướng và một chén mì sủi cảo.

Lâm Tây ăn cơm trong dĩa của mình, mắt nhìn sủi cảo trong chén của Trần Kiều. Trong chốc lát vớt một viên sủi cảo trong chén của Trần Kiều, trong chốc lát lại gắp một cái chân gà cho Trần Kiều.

Lâm Tây ăn đến vui vẻ.

Cơm nước xong, ngoài trời đã tối. Lâm Tây cảm thấy hôm nay trôi qua thật nhanh.

Ngắn ngủn một ngày, cô đã trải qua không ít chuyện.

Thành tích thi đại học.

Gặp lại Trần Kiều.

Trường học phỏng vấn chụp ảnh.

Lại một lần, cùng anh ăn một hộp chân gà nướng ớt cay.

Quan trọng nhất chính là, nghe anh kể lại chuyện của bản thân. Anh đem quá khứ nói cho cô biết, đồng thời phất tay tạm biệt quá khứ.

Anh có phải hay không cũng kỳ vọng, cuộc sống có thể làm lại từ đầu. Không có bi thương, không có cực khổ, không có bóng tối, chỉ có tình yêu vô tận.

Hôm nay còn một chuyện cuối cùng quan trọng nhất chưa làm, Lâm Tây nghĩ.

Lâm Tây nhìn thiếu niên bên cạnh, hỏi: “Chúng ta bây giờ xem như ở bên nhau sao?”

Trần Kiều ngượng ngùng ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Không tính.”

“Anh còn chưa thổ lộ, cho nên không tính.”

Lâm Tây nhướng mày: “Vậy còn không mau thổ lộ đi.”

Mặt Trần Kiều phớt đỏ, “Đợi chút.”

Lâm Tây làm bộ không sao cả.

Dù sao cũng là một nữ sinh, đối với phong hoa tuyết nguyệt và lãng mạn đều có chờ mong. Lúc trước tuy rằng thổ lộ là cô chủ động, cưỡng hôn cũng là cô chủ động.

Nhưng, này không đại biểu cho cái gì, cô là nữ hán tử!

Cô chính là nữ hán tử! Thanh xuân thiếu nữ chính trực trân quý đầy nhiệt huyết!

Lâm Tây chờ mong nhìn Trần Kiều sẽ nói với mình như thế nào.

Hai người sóng vai đi quanh tiểu thành, tiêu thực. Một giờ sau, tin mừng Lâm Tây thi đại học được dán khắp nơi cả thành đều biết, Trần Kiều nhìn mỗi một cái nhãn, đều vui vẻ chỉ cho Lâm Tây xem.

Lâm Tây không cảm thấy điểm thi của mình dán ở trên đường có bao nhiêu vui mừng, tương phản, cô không phải một người thích trương dương quá mức, cô thậm chí cảm thấy xấu hổ. Nhưng nhìn Trần Kiều đầy mặt vui sướng, nhìn thấy mỗi một tờ giấy dán báo tin mừng đều chỉ cho cô xem giống như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mình yêu thích trong viện bảo tàng, cười đến vui vẻ.

Lâm Tây là thật sự vui vẻ.

Hai người đi vòng quanh ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Trần Kiều đưa ra đề nghị mua chút đồ ăn vặt.

Lâm Tây nghĩ nghĩ, đối với một nam sinh mà nói, bữa ăn trưa hôm nay hình như thật sự không đủ no.

Trần Kiều mua hai cây kem vị socola, và kẹo que vị cam. Trần Kiều để Lâm Tây chọn, Lâm Tây cũng chọn một cây kẹo vị cam.

Hai người ăn kem và kẹo que lại đi thêm một vòng, bọn họ như ngày đó mới gặp nhau, trên đường về nhà ăn kem.

Đi đến bên cây cầu, hai người dừng bước.

Lâm Tây thật thích dựa vào biên lan can hóng gió. Nhìn nước nhìn đèn nhìn người, nhìn cái gì cũng được. Đều yên tĩnh.

Bây giờ đã là buổi tối, người đi trên đường dần dần thưa thớt. Đèn đường tuy mờ nhạt, nhưng có đèn nê ông đèn của các quán ăn và sạp hàng chiếu sáng cả tòa thành.

Lâm Tây dừa vào lan can, hỏi Trần Kiều: “Anh có phải sẽ không đi nữa?”

“Ừ, không đi nữa.”

Lâm Tây cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhưng em phải đi.”

“Em muốn đi Bắc Kinh học đại học.”

“Vì sao lại chọn Bắc Kinh?” Trần Kiều hỏi.

“Không biết.” Đôi tay Lâm Tây chống lên lan can, nhón chân thân mình nghiêng về phía trước, đón gió đêm, “Có thể là muốn đi đến đó tận mắt nhìn thấy thành thị người qua lại đông đúc, cũng có thể là muốn đi trải nghiệm thủ đô phồn hoa. Đi xem Cố Cung trong những trận tuyết đầu mùa, đi nghe Hương Sơn Hồng Diệp, đi leo Vạn Lý Trường Thành, đi qua hết phố lớn ngõ nhỏ.”

“Lại hoặc là...” Lâm Tây dừng một chút, tiếp tục nói: “Là bởi vì không muốn đi Thượng Hải, cũng không muốn ở lại tỉnh thành.”

“Chỉ đơn giản là muốn đi một nơi khác.”

Trần Kiều nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Bắc Kinh rất tốt.”

Anh hỏi cô: “Muốn học trường đại học nào?”

“Đại học X, học tâm lý học.”

Trần Kiều biết trường đại học này, là trường học tốt nhất quốc nội, ngay cả người không quan tâm học hành trường thi như anh cũng biết.

“Trường học rất tốt.”

Lâm Tây nghiêng đầu nhìn Trần Kiều, hỏi: “Không hỏi em vì sao học tâm lý học?”

Trần Kiều cười: “Em vẫn luôn là người rất độc lập và có ý tưởng của mình.”

“Tin tưởng em như thế à.” Lâm Tây mang theo ý cười hỏi một câu, quay đầu lại nhìn trong bóng đêm bao phủ nước sông.

Là đêm, trên đường phố một mảnh quạnh quẽ.

Lâm Tây: “Thật ra lý do cũng rất đơn giản.”

“Có đôi khi em thật sự rất muốn biết, mọi người đến tột cùng là nghĩ như thế nào.”

“Tỷ như ba mẹ em.”

Lâm Tây cúi đầu, thanh sắc quạnh quẽ.

“Tỷ như anh.”

“Tỷ như, bản thân em.”

Trần Kiều nói: “Đôi khi, chính chúng ta cũng không biết chúng ta muốn làm gì. Tựa như anh.”

“Tựa như anh trở về đây, anh cũng không biết anh trở về là đang làm cái gì. Rõ ràng nơi này không phải nhà của anh, rõ ràng nơi này có một người anh không nên liên lụy.”

“Nhưng anh đã quay trở về, cố chấp muốn trở về.”

“Có thể là.” Trần Kiều nhìn Lâm Tây: “Lòng chỉ hướng về một người.”

“Lâm Tây.” Trần Kiều đứng thẳng người, sửa sang lại trang phục, nghiêm túc nói: “Một lần nữa giới thiệu làm quen một chút.”

“Anh tên Trần Kiều, mười tám tuổi, giới tính nam, người Giang Tây, sinh ở phía Nam, nhưng thích một cô gái ở phía Bắc.”

“Thích ăn ngọt, thích ăn cay, lúc trước thích ăn nhất là bánh bò trắng, bây giờ là...” Trần Kiều mỉm cười: “Chân gà nướng ớt cay.”

“Bằng cấp tiểu học, chức nghiệp họa sĩ. Tuy bây giờ cái gì anh cũng không có, trong thẻ cũng không thừa bao nhiêu tiền, nhưng anh sẽ nỗ lực cố gắng. Bởi vì em, anh muốn có một tương lai, cùng với em.”

Lâm Tây cười nhìn Trần Kiều.

Trần Kiều tiếp tục nói: “Anh biết em rất tốt, học giỏi, tính cách tốt, chỗ nào cũng tốt.”

“Từ từ.” Lâm Tây cắt ngang: “Ngoại hình của em không tốt sao?”

Trần Kiều nghiêm trang trần thuật tình yêu, những lời này là bản thảo ghi ở trong lòng đã lâu, vốn dĩ hơi xấu hổ nói ra, lại đột nhiên bị Lâm Tây cắt ngang, mặt Trần Kiều lại đỏ: “Tốt, rất đẹp.”

Sao có thể khó coi. Thiếu nữ giống như bầu trời sao, cả người lập lòe ánh sáng, vừa loá mắt vừa mỹ lệ, cô rất đẹp, anh rất thích.

“Ừm.” Lâm Tây vừa lòng, “Anh tiếp tục.”

Trần Kiều nói: “Rất nhiều năm trước, anh có thể dễ dàng chết đi, mỗi ngày đều nghĩ phải làm sao để sống sót.”

“Mà rất nhiều năm sau, lúc anh tùy tiện tồn tại tóm lại không chết được, anh lại nghĩ phải làm sao để chết.”

Ngày hè, đêm khuya, gió trong lành mát mẻ.

Thiếu niên nhàn nhạt nói chuyện sinh tử của chính mình, phảng phất như đang trần thuật một sự việc không hề liên quan tới bản thân.

Trần Kiều tiếp tục nói: “Trước khi gặp được em, anh không có tương lai, sau khi gặp được em, em chính là tương lai.”

“Lâm Tây, anh thích em, anh muốn cùng em ở bên nhau.” Trần Kiều nói: “Nếu có thể, là một loại tên là cả đời.”

Lâm Tây còn đang khiếp sợ, không biết Trần Kiều vừa mới nói về sinh tử, hay là Trần Kiều thổ lộ với mình.

Hình thức thổ lộ tương đồng với cô.

Thấy Lâm Tây thất thần không nói lời nào, Trần Kiều lại đỏ mặt, có chút thẹn thùng. Anh hơi hơi cúi đầu, cẩn thận hỏi: “Có thể chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện