Chương 45: Chương 45
Môi lưỡi kề nhau.
Hương chanh tỏa lan trong không khí chẳng biết lắng đọng thành mật ngọt từ khi nào, vị chua xót hoàn toàn không ngửi thấy đâu, chỉ còn lại ngọt ngào tràn ngập khắp căn phòng.
Tần Thiên hé môi, đầu óc trống rỗng.
Gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ bóng dáng mình nơi đôi mắt không như bình thường kia.
Màu trắng đục ngầu như tan thành nước, phản chiếu chỉ riêng mình cậu.
Vũ trụ chìm vào tĩnh mịch, trái tim bắt đầu nổi trống.
Tần Thiên như quay lại đêm giao thừa ấy.
Có pháo hoa nổ tung trong đầu khiến đầu óc cậu mơ màng, lóa mắt thần mê.
Không khí quanh chóp mũi trở nên mỏng manh, Tần Thiên quên cả thở, chỉ ngơ ngác ngồi yên đó nhận lấy nụ hôn vừa chạm lướt là tách rời.
Là...!hôn sao?
Tần Thiên giống hệt một người vừa may mắn được công bố trúng giải độc đắc, vừa vui sướng lại vừa mù mờ, thêm cả cảm giác ngỡ ngàng không chắc chắn ùn ùn kéo đến.
Long Nghị đã đứng dậy như thể người không liên quan, bưng thau nước đứng trước bồn rửa tay kì cọ.
Tần Thiên nhìn tấm lưng dày rộng của anh, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ý, ý gì hả!?
Cậu cũng đứng dậy theo, đeo bám đứng sau lưng Long Nghị, từ lầu bầu trong lòng lại bất cẩn thốt ra thành tiếng.
Trong đôi mắt người đàn ông quay lưng về phía thanh niên thấp thoáng ý cười vô cùng khó phát giác.
Anh vẩy nước, vừa xếp lại đồ đạc vừa nói: "Không phải không trả tiền à."
"Hở?"
Tần Thiên vẫn chưa hiểu.
Long Nghị quay người, nhìn thanh niên với bộ dạng ngốc nghếch mù tịt trước mắt, không nhịn nổi nhéo má cậu.
"Tôi thu phí."
Nói xong, anh bước vào phòng mình.
Làm thợ gội đầu không dễ, bắn tung tóe ướt hết người, anh vào thay bộ đồ khác.
Tần Thiên luôn chậm nửa nhịp trong tất cả mọi chuyện liên quan tới anh Long rốt cuộc cũng phản ứng kịp người đàn ông đang trêu mình cái gì, mặt thình lình đỏ lựng lên, tiếp đến là niềm vui sướng vô cùng tận.
Cậu quẳng khăn, chạy ù khỏi bếp, ba bước gộp thành hai lao vào phòng ngủ Long Nghị.
Người đàn ông đang thay quần áo, mảng da thịt lớn đằng sau lưng lồ lộ.
Nước da bánh mật Tần Thiên đã từng được thấy trong đêm say ấy lần nữa lộ rõ trước mắt.
Nhưng lúc này cậu chẳng tâm trạng đâu mà thèm nhỏ dãi, cả cơ thể đang lâm vào trạng thái hưng phấn tột độ.
Tần Thiên nhào về trước, nằm nhoài lên lưng người đàn ông khiến anh lảo đảo ngả về trước.
"Anh đồng ý rồi!"
"Phải không! Anh đồng ý rồi!?"
Hai chân cậu quấn cứng ngắc bắp chân người đàn ông, hai cánh tay vòng chặt cổ, vừa lắc lư vừa kích động la to với anh.
Cậu chẳng thèm đợi Long Nghị trả lời đã tự đáp: "Em mặc kệ, anh hôn em rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em!"
Áo vải định thay còn nằm trong tay, Long Nghị lúc này chưa vội mặc vào mà ném quần áo lên thành ghế, sau đó dễ như bỡn hẩy vai giảm bớt lực, Tần Thiên trên lưng lập tức choáng váng té ngửa ra giường.
Nhưng anh vẫn kiêng dè vết thương sau đầu thanh niên, mình cũng chống lên giường, một tay kê sau gáy Tần Thiên.
Những hành động ấy quá lắm chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, với Long Nghị mà nói không khác nào phản xạ có điều kiện của cơ thể.
"Anh Long!"
Tần Thiên nâng người dậy, bất mãn túm lấy dây thắt lưng của người đàn ông.
Đã giờ này rồi! Còn im ỉm chẳng nói chẳng rằng một lời! Còn dám quăng mình té uỵch!
Cậu thở phì phì dẩu môi lên, thầm nghĩ, hôm nay cỡ nào cậu cũng phải ép cái miệng hồ lô kín bưng kia nói cho rõ ràng!
Tần Thiên ngẩng đầu, hé môi, còn chưa kịp mở miệng ánh mắt đã va vào hồ nước sâu thẳm.
Đôi mắt người đàn ông nặng nề, như ẩn chứa thật nhiều cảm xúc không thể tỏ bày thành lời, chìm sâu dưới lòng hồ tĩnh lặng.
Như thể chỉ cần cậu bất cẩn sa chân rơi xuống, sẽ vĩnh viễn không có lối thoát.
"Tiểu Thiên..."
Người đàn ông gọi tên cậu bằng giọng điệu vừa như bất đắc dĩ lại vừa như cưng chiều, Tần Thiên càng không muốn chờ đợi.
Cậu níu lưng quần Long Nghị, rướn người đến, cứ thế chặn kín đôi môi mình khao khát đã từ lâu.
Lần này, Tần Thiên không cho Long Nghị cơ hội tránh thoát, biểu cảm bất chấp kiên định.
Hai tay cậu vòng chặt siết bờ vai của người đàn ông, hé môi đưa lưỡi đến, di động li3m láp cánh môi khô khốc của người đàn ông, vụng về nhưng khẩn thiệt, hệt như một đứa trẻ ra sức li3m m*t viên kẹo ngọt ngào.
Sắc đen trong con ngươi Long Nghị càng thêm nặng nề.
Anh hơi thả lỏng khớp hàm, cho phép thanh niên xâm nhập.
Nụ hôn không còn chỉ vừa chạm lướt là tách rời.
Hai chiếc lưỡi quấn quít nhau trong khoang miệng, nướt bọt và hơi thở giao hòa làm một.
Cơn càn quét của Tần Thiên được người đàn ông dịu dàng vỗ về, cái lưỡi thô to thuận theo đầu lưỡi cậu li3m vào, li3m láp đến rồi đi, lặp đi lặp lại, từng cơn tê dại theo cổ họng tiến thẳng vào cõi lòng.
"Ư..."
Cơ thể hoàn toàn kiệt sức của Tần Thiên được người đàn ông ôm trọn vào lòng.
Tiếng r3n rỉ cứ chốc chốc lại tràn ra lập tức bị m*t trọn vào giữa kẽ môi lưỡi cả hai.
Cậu nheo mắt, chìm trong ngọn lửa hừng hực như đang mơ.
Tư thế của cả hai không biết thay đổi từ lúc nào, Long Nghị ngồi bên mép giường, mà đến lúc cả hai tách nhau ra Tần Thiên mới phát giác mình đang ngồi trên đùi của người đàn ông.
"Tiểu Thiên à..."
Cậu nghe người đàn ông lần nữa gọi tên mình bằng chất giọng trầm khàn.
Cả hai đều đang thở hổn hển, ngực kề sát lấy, ánh mắt giao nhau.
"Em chắc chắn mình...!sẽ không hối hận?"
Long Nghị lên tiếng, giọng nói lẫn với cảm giác thiếu chắc chắn chỉ riêng mình anh biết được.
Tần Thiên chớp chớp mắt.
Khóe môi cậu chậm chạp giương lên, hàm răng trắng bóc hiện ra, đôi mắt lệ chi như giọt sương sớm, trả lời hết sức vang dội: "Không hối hận!"
Tần Thiên hớn hở ôm cổ Long Nghị, chu môi hôn lên môi anh, cứ hôn một lần rồi lại nói một lần.
"Không hối hận!"
"Không hối hận!"
"Cả đời này cũng không hối hận!"
Mỗi cái hôn của cậu đều nghe "chụt" thành tiếng thật vang, hành động ngây thơ chẳng khác nào đứa trẻ ấy làm đáy mắt đuôi mày anh thấp thoáng ý cười.
Sau khi tỏ bày, vẻ trách móc là ấm ức của đứa nhỏ trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Người anh thích hệt như cái tên em có, trong sáng và thuần kiết, cũng hệt như diện mạo khiến trái tim rung động của em.
"Đã cho em cơ hội..."
Long Nghị ghì sát lưng Tần Thiên, tay nắn vòng eo gầy.
Anh nhìn thanh niên lòng ngập tràn vui sướng trước mặt, trong mắt cũng ánh vẻ chiều chuộng và nghiêm túc.
"Sau này em muốn chạy cũng không chạy thoát."
Con đường này quá gập ghềnh, ngày trước anh không nỡ để đứa nhỏ bước vào chỉ vì cảm giác mới mẻ nhất thời.
Anh từng khuyên nhủ, cũng từng né tránh.
Nhưng đứa nhỏ trước mắt vẫn như vầng mặt trời nhỏ không biết hơi lạnh, tỏa ra ánh sáng ấm áp dễ chịu cứ không ngừng lao vào anh.
Anh không phải bức tường phía Nam, nhưng chỉ là một người đàn ông cô độc bình thường.
Đứa nhỏ không muốn quay đầu, vẫn nhất quyến muốn xông vào cuộc sống, tiến vào trái tim anh.
Từng lớp phòng thủ của Long Nghị lần lượt quy hàng, đã bị đánh bại từ rất lâu trước kia.
Người đàn ông chưa từng nhận thất bại trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời, lần này, cam tâm tình nguyện tước vũ khí đầu hàng.
Chỉ là, Long Nghị thầm nghĩ, nếu em đã bước tới.
Ngày sau đừng nghĩ đến chuyện rời đi.
"Tại sao em phải chạy!?"
Tần Thiên mở to mắt, hỏi ngược lại: "Anh tốt như thế, tụi mình còn đôi bên có tình, ai chạy mới là thằng đần ý!"
Long Nghị bật cười.
Anh nhéo cái mũi của thanh niên: "Ừ, em không đần, tôi mới đần."
Vì những suy nghĩ tự cho mình là đúng kia mà do dự bấy lâu.
Suýt nữa đánh mất vật báu trước mắt.
"Không được! Anh không có đần!"
Tần Thiên mặc kệ tất, hoảng loạn ôm chặt người đàn ông: "Anh không được phép chạy trốn!"
Long Nghị buồn cười, làm cơ thể Tần Thiên cũng run run.
"Ừ.
Tôi không chạy trốn."
"Chúng ta bên nhau, cùng bước qua những ngày tháng tốt đẹp."
Tác giả có lời muốn nói:
Cột mốc quan trọng.
Hì hì.
Editor có lời muốn nói:
Huhu mình muốn lan tỏa niềm vui được thấy anh Long Tiểu Thiên bên nhau lẫn niềm vui cá nhân vừa đón nhận được QAQ thật may là không có điều gì quá tệ đã diễn ra, tức là mình đăng đều được rồi nè.
Mọi người giữ gìn sức khỏe và nhớ đi kiểm tra định kỳ nhéeee.
Bình luận truyện