Chương 14: Ánh sáng của phố Wall.
Trương Tử Hiên cứ cắm đầu đi về phía trước, bộ dạng của cậu có vẻ như đang bị đả kích.
Trình Trình cũng không nói gì mà đi theo cậu cho đến khi cậu khỏi trung tâm thương mại, khi cả hai đang đứng ở lề đường để đón taxi thì Trình Trình bất ngờ gọi cậu lại.
"Tử Hiên."
Tử Hiên quay đầu nhìn cô: "Chuyện gì?"
"Chúng ta chia tay đi." Trình Trình một mặt nghiêm túc nói.
Rõ ràng lúc này không phải là lúc để chia tay.
Trương Tử Hiên cau mày, theo thói quen nói: "Em giở chứng gì vậy?"
Trình Trình siết chặt túi trong tay, mím môi: "Em không giở chứng, lần này em rất nghiêm túc."
Trương Tử Hiên lạnh lùng nói: "Được thôi, muốn chia tay thì chia tay." Lúc này cậu thật sự không có tâm trạng để chơi trò "break up for fun" với cô.
Trình Trình nhìn cậu đến đau lòng, rõ ràng là cô đã đề nghị chia tay trước nhưng cô lại thấy buồn khi thấy cậu đồng ý một cách dễ dàng như vậy, vì cô đã nhận ra một điều rằng, Trương Tử Hiên không hề yêu cô.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn bất đắc dĩ hỏi: "Anh không hỏi em lý do tại sao sao?"
Trương Tử Hiên im lặng một lúc, trầm giọng hỏi: "Vì sao vậy?"
"Bởi vì vừa rồi trong khoảnh khắc nguy hiểm, người mà anh trong tiềm thức muốn bảo vệ không phải là em." Trình Trình hít sâu một hơi nói: "Anh một chút cũng không hề yêu em."
"Trình Trình, em bị sao vậy?" Trương Tử Hiên cảm thấy khó tin: "Thẩm Thiên Thiên là chị gái anh, anh cố gắng bảo vệ cô ấy thì làm sao?"
Trong tình huống nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên của người đó chính là sự chân thật nhất trong trái tim họ.
Trình Trình cụp mắt xuống, những giọt nước mắt đau lòng đã nhỏ lệ, cô nghẹn ngào nói: "Anh bảo vệ chị gái mình là không sai, nhưng còn em, em là bạn gái anh, là người anh yêu, nhưng em lại không thể nhận được sự ưu tiên của anh. Đau lòng lắm đấy!"
Trương Tử Hiên: "..."
Vấn đề này giống như "bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước, nên cứu ai trước". Đối với Trương Tử Hiên, Trình Trình chỉ là bạn gái mới hẹn hò chưa được nửa năm, chắc chắn là không quan trọng bằng chị gái cậu rồi.
Theo quan điểm của Trình Trình, phản ứng đầu tiên của Trương Tử Hiên là cứu chị gái chứ không phải cô chính là chứng tỏ là cậu không yêu cô.
Cô lau nước mắt và nói: "Ai cũng muốn được ưu ái thiên vị, huống hồ gì chúng ta còn là người yêu nữa chứ. Vậy nên, chia tay đi."
Trình Trình nói xong đón một chiếc taxi rời đi.
Trương Tử Hiên sững sờ.
Mỗi người đều hi vọng mình sẽ được ưu tiên sao?
Khi Thẩm Thiên Thiên đỡ Sở Hạc Nguyên ra khỏi trung tâm thương mại và chuẩn bị đến bệnh viện, Trương Tử Hiên vẫn đang đứng bên ngoài. Nhìn thấy họ bước ra, cậu bước đến với một chút đắn đo.
"Chị!" Trương Tử Hiên uất ức hét lên.
Thẩm Thiên Thiên liếc mắt nhìn cậu: "Em cũng muốn đi bệnh viện?"
"Em xin lỗi." Cậu cúi đầu, giọng nói vốn đã không dễ nghe cho lắm, giờ lại khàn hơn càng làm cho khó nghe.
Thẩm Thiên Thiên ngạc nhiên: "Xin lỗi cái gì cơ?"
Cậu nhấc chân định đá hòn đá bay khỏi mặt đất, mơ hồ nói: "Chỉ là... chỉ là em muốn xin lỗi chị."
Xin lỗi vì trước kia em đã chưa bao giờ chọn chị là sự ưu tiên.
"Ừ, hiểu rồi." Thái độ của Thẩm Thiên Thiên vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng khi quay đầu nói chuyện với Sở Hạc Nguyên thì giọng nói hết sức dịu dàng: "Đi thôi, Viên Viên, vết thương của em phải được nhanh chóng xử lý."
Sở Hạc Nguyên liếc nhìn một cái, đứng qua một bên giống như Trương Tử Hiên, bình tĩnh gật đầu: "Được."
Bỏ lại Trương Tử Hiên và ngồi trong xe, Thẩm Thiên Thiên mỉm cười nhìn Sở Hạc Nguyên: "Em không hỏi giữa chị và Trương Tiểu Hiên đã xảy ra chuyện gì à?"
Sở Hạc Nguyên lắc đầu, nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, nhướng mày nói: "Khẳng định là Trương Tiểu Hiên đã làm cho chị em tức giận, nên cậu ấy đáng bị thế."
Nghe thấy giọng điệu buồn cười của cậu, Thẩm Thiên Thiên bật cười khúc khích, đưa tay sờ đầu cậu và nói: "Chậc chậc, nếu Trương Tử Hiên mà ngoan như em tốt biết mấy."
Đôi tai Sở Hạc Nguyên đột nhiên đỏ ửng lên.
Khi hai người ra khỏi bệnh viện đã hơn ba giờ chiều, Thẩm Thiên Thiên nhìn bàn tay bị băng bó của cậu mà dặn dò: "Mấy ngày nay kiên nhẫn đừng đụng vào nước, nhớ thay thuốc đúng thời gian đấy!"
"Vâng vâng, chị đừng lo lắng quá!" Sở Hạc Nguyên gật đầu, giơ cái tay băng bó lên và nói: "Em sẽ bảo vệ tay của mình thật tốt mà!"
Thẩm Thiên Thiên mỉm cười: "Đi nào, về nhà thôi!"
Hai người cùng nhau bắt taxi trở về, tài xế đưa Thẩm Thiên Thiên tới cửa chung cư trước, cô xuống xe chào tạm biệt cậu: "Hôm nay đi ăn không vui lắm, hôm khác chị sẽ mời lại em nhé!"
Sở Hạc Nguyên vui vẻ đáp: "Được ạ!"
"Vậy chị về trước đây, em trên đường chú ý an toàn."
"Tạm biệt chị."
Sau khi chào tạm biệt Sở Hạc Nguyên, Thẩm Thiên Thiên có tâm trạng rất tốt, khi đi về nhà, cô kiểm tra xem mình đã nhận được bao nhiêu năng lượng hào quang trong ngày hôm nay.
"Vậy mà chỉ có thể tăng lên 1,3% thôi sao?" Cô tưởng rằng tiếp xúc với Sở Hạc Nguyên nửa ngày là có thể tăng lên 20% rồi.
[Sở Hạc Nguyên chỉ sở hữu năng lượng hào quang yếu, có thể chuyển hóa ra 1,3% năng lượng là tốt lắm rồi!]
"Ừ." Thẩm Thiên Thiên gật đầu, muốn tăng nhanh thì vẫn phải dựa vào Phó Từ Hành rồi.
Lần trước nhờ chú Lý giúp cô điều tra biển số xe đến giờ vẫn chưa tra ra được. Và số cô đưa cho Phó Từ Hành đã bốn ngày rồi không thấy anh ta gọi cho cô.
Nếu tên đó không có hứng thú với cô thì tại sao lại có thể sinh ra nhiều năng lượng hào quang như vậy?
Sau khi Thẩm Thiên Thiên về nhà, cô nhớ ra A Hoàng vẫn còn ở với bác sĩ Giang, cô thay quần áo bình thường rồi đi đến nhà bác sĩ Giang đưa chó về.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thịnh Lạc gần như lập tức khập khiễng đi tới cửa rên rỉ.
Giang Lâm trong phòng làm việc tháo kính xuống, đi tới mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Thịnh Lạc đã định sẽ lạnh lùng phớt lờ cô nhưng cái đuôi của anh đã bán đứng anh vì nó đã ve vẩy không ngừng. Sau khi trở thành một con chó, Thịnh Lạc phát hiện ra rằng đuôi của nó không nằm trong sự kiểm soát của chính con chó.
Đuôi là phản hồi chân thực nhất về cảm xúc của chó.
Thẩm Thiên Thiên vui vẻ ôm lấy A Hoàng vào lòng: "Bảo bối, mày có nhớ chị không?"
Thịnh Lạc nằm trong vòng tay cô và anh áp mặt vào ngực cô, bất giác từ cổ họng anh rên rỉ. Nhìn thấy cô gần trong tầm tay, anh không thể không thè lưỡi liếm cô mấy cái.
Trước sự thân thiết của chú chó con, Thẩm Thiên Thiên cũng không nghĩ nhiều về mà ôm nó vào lòng.
Cô hài lòng nhìn vào dữ liệu trên bảng hệ thống đã trở thành 20%. Có vẻ như A Hoàng thực sự rất nhớ cô, năng lượng hào quang cũng được tạo ra rất nhiều.
"Sau khi cô đi, A Hoàng chỉ nằm đó không nhúc nhích, chờ cho đến khi cô quay lại nó mới có chút sức sống." Giang Lâm cười nói: "A Hoàng là con chó thông minh nhất mà tôi từng thấy đấy!"
"A Hoàng, bác sĩ Giang đang khen mày kìa." Nghe bác sĩ Giang khen A Hoàng, Thẩm Thiên Thiên vui mừng như thể cô đã nhận được lời khen ngợi. Cô nhếch môi cười: "Cảm ơn bác sĩ Giang đẹp trai tốt bụng."
"Đẹp trai tốt bụng?" Giang Lâm khẽ nhướng mày, lặp lại lời của Thẩm Thiên Thiên, có vẻ như lần đầu tiên anh nghe người khác nhận xét về mình như thế này.
Thẩm Thiên Thiên sờ đầu A Hoàng và nói: "Dáng vẻ đẹp trai và yêu động vật nhỏ, đó không phải là đẹp trai tốt bụng sao?"
Giang Lâm cười rạng rỡ, khuôn mặt tuấn tú vẫn mang theo vẻ dịu dàng: "Thì ra là như vậy."
Cô cầm chân của A Hoàng và vẫy vẫy: "A Hoàng, nói chào tạm biệt bác sĩ Giang và hẹn gặp lại vào thứ hai đi."
Thịnh Lạc vùi mặt ngực, từ chối một hành động thiểu năng như vậy.
______
Cả ngày chủ nhật, Thẩm Thiên Thiên ở nhà chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai, Thịnh Lạc cũng lặng lẽ nằm bên cạnh Thẩm Thiên Thiên vì chân cũng không tiện.
Một người một con chó tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh và thanh bình, anh ngước nhìn cô đang làm việc chăm chỉ và dần dần bị cô thu hút.
Thịnh Lạc thừa nhận rằng trước khi quen Thẩm Thiên Thiên, anh đã có thành kiến với cô.
Biết anh có hôn ước với Thẩm gia, sau khi gặp Trương Tử Oánh, anh đã cố tình tìm hiểu một chút về quá khứ của Thẩm Thiên Thiên từ Trương Tử Oánh.
Là người yêu sớm, học hành chẳng ra gì, ngỗ ngược ngang ngạnh lại không biết điều, toàn những thói hư tật xấu của con nhà giàu.
Biết được điều này, Thịnh Lạc chắc chắn không có kỳ vọng vào vị hôn thê của mình. Nếu như lúc đó không phải vì ông nội phản đối thì chắc anh đã gạt bỏ hôn ước này từ lâu rồi.
Sau này gặp mặt, anh chỉ ngạc nhiên trước vẻ ngoài xinh đẹp của cô, bên trong cùng lắm thì là một bình hoa hào nhoáng, đó là loại phụ nữ mà anh ghét nhất.
Vì ông nội, Thịnh Lạc và Thẩm Thiên Thiên đã ký thỏa thuận hôn nhân và tìm cớ ly hôn sau ba năm chung sống.
Trong ba năm qua, mặc dù cùng sống trong căn hộ này nhưng họ thực sự ở bên nhau rất ít. Thịnh Lạc rất bận rộn trong công việc, đôi khi phải đi công tác vài tuần.
Vì có thành kiến với cô, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu kỹ về cô. Bây giờ anh đã trở thành một con chó, cô chính là người duy nhất trong thế giới của anh. Thay vào đó anh dần phát hiện ra một số điều hiếm có của cô.
Ít nhất thì cô không phải là những gì anh thấy, đơn thuần chỉ là một bình hoa di động.
Thịnh Lạc nghĩ, nếu anh có thể trở lại thành người thì anh sẽ không ly hôn đâu mà muốn sống với cô cả đời.
Khi đến công ty vào ngày thứ hai, Thẩm Thiên Thiên thuận đường đi đón Triệu Tiểu Hi để cùng nhau đi làm.
Lúc đầu Triệu Tiểu Hi có chút lo lắng: "Nếu trực tiếp bổ nhiệm tớ làm tổng biên tập, liệu có khiến các biên tập viên khác không hài lòng không?"
Thẩm Thiên Thiên bình tĩnh liếc nhìn cô một cái: "Đừng lo lắng, sẽ không có ai bất mãn đâu."
Triệu Tiểu Hi: "Vậy là sao?"
Kết quả là khi đến công ty, không có ai bất mãn là vì cô là người duy nhất trong ban biên tập.
Nhìn thấy Triệu Tiểu Hi lộ vẻ hối hận khi "lên thuyền giặc", Thẩm Thiên Thiên cười ôm vai cô: "Đừng lo lắng, cậu sẽ không có trở thành một lãnh đạo hư danh đâu. Khi nào có kế hoạch tiếp theo, chúng ta sẽ tuyển người."
Thẩm Thiên Thiên đã gọi mọi người đến phòng họp để họp và để mọi người phát biểu về suy nghĩ của họ trong hai ngày nghỉ. Mọi người đều được thoải mái thảo luận.
Cô tổng kết những điều mọi người nói, đồng thời cũng bày tỏ ý kiến riêng: "Đầu tiên, định vị của chúng ta là xa xỉ phẩm và thời trang, vậy chúng ta cần phải hướng rõ đến độc giả của tạp chí là ai. Sinh viên? Nhân viên văn phòng?"
"Đều không phải, đó chính là phú bà." Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Độc giả của chúng ta được định vị là những phụ nữ giàu có rảnh rỗi không biết tiêu tiền vào đâu và thích ganh đua so sánh. Vì vậy, bìa tạp chí của chúng ta không thể mù quáng chọn những minh tinh vô danh tới cast."
An Nhiên gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, tìm một ngôi sao vô danh sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến doanh số tạp chí của chúng ta."
"Tại sao lại muốn bán tạp chí?" Thẩm Thiên Thiên đưa ra câu hỏi: "Mục đích ban đầu của tạp chí không phải để làm cho xa xỉ phẩm của Thẩm thị bán chạy hơn sao? Hãy nhớ rằng chúng ta ở đây để dẫn đầu xu hướng chứ không phải để bán tạp chí. Vì vậy, tôi đã quyết định rằng tạp chí giấy không cần phải xuất bản, chúng ta sẽ trực tiếp xuất bản tin tức điện tử. Chỉ cần hoạt động tiếp thị marketing tốt thì một đống rác rưởi sẽ biến thành một đóa hoa."
Tuy lời nói hơi cẩu thả nhưng vẫn có lý. Mọi người bắt đầu thảo luận về cách tiếp thị.
"An Nhiên, hôm qua tôi nhờ cô làm cho tôi một bản thông tin doanh nghiệp giàu có trong nước, cô đã chuẩn bị xong chưa?" Thẩm Thiên Thiên quay đầu lại hỏi.
"Sắp xếp xong rồi ạ." An Nhiên gật đầu, mở thư mục trên máy tính, cho Thẩm Thiên Thiên xem: "Đây là những doanh nhân trong nước, hiện tại trên dưới 40 tuổi."
Thẩm Thiên Thiên liếc mắt nhìn rồi gật đầu: "Được rồi, lát nữa cô tới văn phòng tôi."
"Thẩm tổng, hôm qua tôi nhận được tin nhắn từ một đàn em của mình rằng Đông Đại sẽ tổ chức một buổi diễn thuyết về kinh tế vào ngày mai. Người được mời được cho là người có chức danh ánh sáng của phố Wall đương đại. Có rất nhiều sinh viên ngành tài chính đã tốt nghiệp nhiều năm cũng đã cố tình quay trở lại trường cũ để nghe giảng. Nếu tạp chí của chúng ta có thể phỏng vấn nhân vật này liệu đó có phải là một bước đột phá không?"
Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Ý kiến hay đấy, người này tên là gì?" Còn gì tuyệt bằng ánh sáng của phố Wall đương đại chứ?
"Hình như tên là Phó Từ Hành, tôi có thể nhờ đàn em mình gửi một bản thông tin về người này."
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Ồ! Thời tới cản không kịp!
Truyện Bất Hủ: 30June04
Bình luận truyện