Trọng Nham
Chương 93: Che dấu
“Tên cầm đầu tên Lưu Hổ, quê ở vùng nông thôn Hà Bắc, dẫn theo mất anh em trong họ làm chút mua bán nhỏ, có tiền án trộm cướp, nhưng đều là trộm vặt.”
Tần Đông Nhạc mệt mỏi tựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt, nhưng bên tai vẫn nghe báo cáo: “Ai thuê? Là ai?”
“Người này họ Tề.” Triệu Sấm nói: “Là người nơi khác tới, trong tay có mấy nhà tắm công cộng ở trung tâm, về phần sau lưng gã còn ai nữa hay không, còn đang điều tra.”
Tần Đông Nhạc như đang ngồi trong chảo dầu, nhất thời không biểu lộ ra tư vị gì: “Còn gì nữa? Nói hết đi.”
“Công ty dịch vụ vệ sinh mà Hải Thiên ký hợp đồng, nửa đường bị bọn họ cướp xe. Hai người bọn mày vừa cứu ra từ trong kho hàng chính là lái xe và công nhân của bọn họ.” Triệu Sấm nói: “Bốn người bọn Lưu Hổ nhận được lệnh đi một chuyến tới Hải Thiên, trong xe rốt cuộc có cái gì bọn họ đều không biết, chỉ nói nhìn thấy một cái thùng hàng. Cảnh sát vừa rồi cũng đã cho lái xe và công nhân vệ sinh xem ảnh chụp của bọn Lưu Hổ, chứng tỏ, xuống tay ở trong tòa nhà Hải Thiên còn có một nhóm khác. Những người này đã khiêng thùng hàng lên xe rồi bỏ đi, Lưu Hổ cũng không biết hướng đi của bọn chúng. Nhưng điện thoại đúng là do Lưu Hổ gọi, ghi âm cũng là do bọn chúng đưa cho gã.”
“Còn gã họ Tề đâu?” Tần Đông Nhạc hỏi Triệu Sấm: “Mấy tên đó sau khi rời khỏi tòa nhà Hải Thiên liền đi bắt cóc Lý Duyên Kỳ và Lý Ngạn Thanh?”
“Hiện tại chỉ có thể nói có khả năng này, tình hình cụ thế còn phải điều tra thêm.” Triệu Sấm thở dài: “Tao biết mày hiện tại không thích nghe nhất là mấy lời này. Nhưng tao cũng không còn cách nào khác, thân phận, chức nghiệp… Mày cũng biết mà.”
“Bớt sàm ngôn đi.” Tần Đông Nhạc nóng nảy: “Trương Hách đâu?”
“Còn chưa có tin tức.”
“Vậy bọn mày cả nửa ngày trời tmd điều tra được cái éo gì?!” Tần Đông Nhạc một quyền đấm mạnh vào bức tường phía sau thằng bạn, thầm nghĩ vừa rồi bắt được người không nên giao ra, để mình tự thẩm vấn có khi còn hỏi ra được nhiều tin tức hữu dụng hơn.
Triệu Sấm vội nói: “Bọn Lưu Hổ lái xe đến giữa đường hội hợp với gã họ Tề, rồi đem thùng hàng chuyển sang một chiếc xe thương vụ. Đồ đều là người của gã họ Tề vận chuyển, lúc ấy có khoảng 5, 6 người, sau khi đối chiếu ảnh chụp, Lưu Hổ nhận ra một người họ Vương. Người này tên Vương Tập, là trợ lý của Trương Hách. Chuyện này có thể khẳng định gã Trương Hách không thoát khỏi có liên quan.”
Nói tới nói lui cũng không có được một manh mối chính xác nào, Tần Đông Nhạc hít sâu một hơi, tận lực khống chế sự nóng nảy bắt đầu dâng lên trong lòng: “Hiện tại trừ bỏ chờ đợi tao còn có thể làm gì?”
“Cảnh sát đã xem lại các băng ghi hình tìm kiếm chiếc xe thương vụ mà Lưu Hổ đã nói.” Triệu Sấm nói thêm: “Hiện tại đã xác định được phương hướng, xe đi về hướng Nam.”
“Người của mày đã đuổi tới đâu rồi?” Tần Đông Nhạc nói: “Tao lập tức qua đó.”
“Lý gia đã chuẩn bị xong xe trở đồ cổ.” Triệu Sấm bổ sung: “Lý Thừa Vận hy vọng mày có thể tự mình áp giải đống bảo vật đó giao cho bọn bắt cóc.”
“Bảo ông ta tìm người khác đi.” Tần Đông Nhạc một hơi từ chối: “Bọn cướp khi lấy tiền chuộc chưa từng dẫn theo con tin. Ở trong mắt tao, cái gì cũng không quan trọng bằng Trọng Nham.”
Triệu Sấm nhất thời không biết nên nói gì cho phải, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cậu nhóc Trọng Nham kia ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì thì hơn, nếu nhóc ấy xảy ra chuyện, Tần Đông Nhạc sẽ biến thành bộ dạng gì hắn quả thật cũng không dám nghĩ.
“Triệu Sấm, tao gọi mày tới không phải để bảo hộ đống đồ rách nát của Lý gia, mà là để cứu người!”
“Tao biết rồi.” Triệu Sấm vội nói: “Mày kêu đội của mày chuẩn bị đi, anh em chúng ta cùng đi cứu tiểu lão bản nhà mày nào!”
Tần Đông Nhạc mệt mỏi day day thái dương, anh đã cả đêm không chợp mắt, chỉ vừa nghĩ tới Trọng Nham đang ở nơi nào đó chờ mình, anh liền không còn chút khí lực.
Trọng Nham, em nhất định phải chờ anh.
Trọng Nham lúc này đang mải ba hoa diễn thuyết ứng phó tên cướp đang dần cảm thấy hứng thú với đống đồ cổ, lại vừa lo lắng cho hai huynh đệ đang đi vệ sinh ở bên kia rốt cuộc có thuận lợi hoàn thành kế hoạch hay không, tâm lao lực quá độ sắp kiệt sức, lại chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, cửa bị người từ bên ngoài đá văng, ngay sau đó cảm thấy hoa mắt, một bóng đen hướng cậu lao tới.
Trọng Nham phản xạ có điều kiện giơ tay ra đỡ, lại bị bóng đen này va chạm mạnh cùng ngã lăn ra đất, váng đầu hoa mắt cố đứng dậy mới nhận ra bóng đen vừa bay tới va vào mình là Lý Duyên Lân. Trọng Nham trong lòng nảy lên nghi ngờ, xem ra Lý Ngạn Thanh đã trốn thoát thành công rồi, nếu không Lý Duyên Lân cũng sẽ không bị đánh như vậy. Nhưng tình hình của Lý Duyên Lân có vẻ không được tốt, mặt mũi bầm dập không nói, ngay cả hơi thở cũng dần yếu đi. Trọng Nham cẩn thận đỡ anh nằm xuống, tay còn chưa kịp dời khỏi vai Lý Duyên Lân, chợt nghe cái tên canh cửa tức đến khó thở ồn ào gầm lên: “Đại ca, cửa sổ không chắc chắn, bị thằng nhãi vương bát đản kia trèo cửa sổ chuồn mất rồi!”
Thần kinh căng thẳng bỗng được buông lỏng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tên cướp nãy giờ ngồi nghe cậu nói chuyện đồ cổ chợt đứng dậy đi tới chỗ cậu, vẻ mặt hiểu rõ, đôi con ngươi lạnh như băng, giọng nói mang vài phần mỉa mai: “Tao vừa rồi còn cân nhắc mày lôi kéo tao ngồi tám chuyện bậy bạ rốt cuộc là muốn làm gì, hóa ra là muốn yểm trợ cho anh em chúng mày thoát thân.” Khi nói chuyện một cước sút mạnh vào ngực Trọng Nham, đá cậu bay ra ngoài, đầu đập vào vách tường phía sau.
Trước mắt Trọng Nham biến thành màu đen, ngực bụng đều đau nhức khiến cậu nhất thời không thể động đậy, một dòng chất lỏng nóng ấm trào lên cổ họng, không khống chế được mà tràn ra khóe miệng. Trọng Nham bị sặc ho khan liên tục, cả người co rúm lại một chỗ.
Tên đại ca nhìn cả hai nửa sống nửa chết nằm bẹp trên sàn, lạnh như băng hỏi thằng thủ hạ đằng sau: “Cử người đuổi theo chưa?”
“Thằng tư, thằng năm đã đuổi theo rồi.” thằng canh cửa tựa hồ có chút sợ hãi, hơi chút nịnh nọt mở lời: “Cái thằng bỏ trốn chỉ là một thằng nhóc choai choai, chưa đủ lông đủ cánh. Đại ca yên tâm, nó chạy không thoát được.”
Cái tên được xưng là đại ca cười lạnh một tiếng: “Ngọn núi phía sau tuy không cao nhưng lại rất sâu. Đêm xuống đến mấy tay thợ săn có kinh nghiệm nhất cũng không dám lên núi, nghe nói còn có gấu dữ… đoán coi cái thằng nhóc được nuông chiều từ bé kia rốt cuộc có còn sống mà chạy ra ngoài được hay không.”
Trọng Nham âm thầm kêu khổ, chỉ có thể hy vọng là bọn bắt cóc cố ý đe dọa tàn phá ý chí của bọn cậu.
Bọn cướp xoay người ra khỏi phòng.
Trọng Nham bị sặc máu nơi cổ họng, vẫn ho khan không ngừng, mỗi lần ho lại tác động tới chỗ bị đá ở ngực, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị bóp chặt lại, đau tới không thở nổi.
Giá trị vũ lực quả nhiên không cùng một đẳng cấp, Trọng Nham run rẩy giơ tay lau đi vết máu ở khóe miệng, tự giễu mà nghĩ, may mắn Lý Ngạn Thanh không ở lại, nếu không phải chịu một cước này, nó đến nửa cái mạng cũng không còn. Cậu cẩn thận lại gần vươn tay vỗ vỗ mặt Lý Duyên Lân, anh ta rầm rì hai tiếng, tỉnh lại.
“Đừng ngủ.” Trọng Nham khàn cổ họng gọi anh: “Trời lạnh như thế, trên người lại có vết thương, nếu còn tiếp tục ngủ nữa chỉ sợ sẽ không bao giờ tỉnh lại. Lý Duyên Lân, đừng ngủ!”
“Không ngủ,” Lý Duyên Lân bị đánh không nhẹ, khó khăn bám vách tường ngồi dậy: “Em nói xem, Lý Ngạn Thanh có thể chạy thoát không?”
“Có thể.” Trọng Nham đáp như đinh đóng cột, đời trước thẳng tới khi cậu chết Lý Ngạn Thanh vẫn sống nhăn đó thôi, tuy rằng sống không mấy dễ chịu, nhưng có thể tự mở nhà hàng quán bar cho riêng mình, ăn no mặc ấm là không thành vấn đề. Người như vậy, làm sao có thể vô thanh vô tức chết ở trên núi chứ?
Lý Duyên Lân biết hy vọng có chút xa vời nhưng Trọng Nham đã khẳng định như vậy, trong lòng anh cũng không khỏi sinh ra vài phần kỳ vọng.
Hai anh em ngồi tựa cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau, chẳng những đói khổ lạnh lẽo, mà cả hai đều bị thương. Thoạt nhìn, thật đúng là nan huynh nan đệ.
Lý Ngạn Thanh trong đêm tối chạy trốn thở dốc không ngừng, ngực lại trướng đau như muốn nổ tung, bước chân cũng càng ngày càng mềm nhũn vô lực, nhưng nó không dám ngừng lại. Nó đã tận mắt nhìn thấy bọn bắt cóc cầm súng bắn vào bụng Lý Duyên Kỳ, thấy bọn bắt cóc đem Trọng Nham cao hơn mét tám tựa như rác rưởi mà ném tới tận chân nó, nghĩ tới những tên cướp hùng hổ hung ác đang đuổi theo đằng sau, hai chân nó liền nhũn như con chi chi. Cơ hồ bị dọa sợ, cho nên nó không dám dừng lại một chút nào, thậm chí cũng không dám chạy chậm lại, sợ giây tiếp theo sẽ có người từ trong bóng tối nhảy ra, một phen túm cổ nó.
Trên người nó vẫn đang mặc bộ lễ phục đơn bạc đi dự tiệc tối qua, bộ quần áo hoàn toàn không giữ được độ ấm, nếu không phải lúc chui qua cửa sổ, Lý Duyên Lân cởi áo khoác của anh đưa cho nó mặc, có lẽ còn chưa tới hừng đông, nó đã bị đông chết ở trên ngọn núi này rồi. Nó có chút hối hận khi nghe theo cái chủ ý thối nát của Trọng Nham, chạy tới đây để rồi chịu khổ. Trong tiềm thức của nó, ba ba nó nhất định sẽ tới cứu nó. Nhưng hiện tại có nói cái gì cũng đã muộn rồi, nó thật sự rất sợ hãi, chỉ có thể không ngừng không ngừng chạy thục mạng, thẳng tới xụi lơ trên mặt đất, rốt cuộc vô pháp di chuyển thêm một cm nào tới phía trước.
Bóng tối đen ngòm, đỉnh đầu toàn cây cối rậm rạp che kín bầu trời, vươn tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay mình. Lý Ngạn Thanh tinh tường nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt trong ngực mình, nó sợ tiếng tim đập như tiếng trống này sẽ kéo truy binh ở phía sau đuổi tới.
Xa xa mơ hồ có ánh sáng chớp lóe lên, nhưng nhìn kỹ lại đó giống như là ảo giác của nó.
Lý Ngạn Thanh không phân rõ phương hướng, chỉ có thể dựa vào bản năng thật cẩn thận sờ soạng hướng tới chỗ đám cây tương đối thưa thớt đi tới. Theo nó thấy, nơi nào có ít cây cối là sẽ có đường đi tới thôn trang gần nhất. Chỉ cần tìm được nơi có người, hết thảy đều dễ làm.
Đây là một đêm dài nhất trong cuộc đời của Lý Ngạn Thanh.
Bóng tối bên người dần trở nên lờ mờ, xa xa truyền tới tiếng cú đêm kêu rên, thi thoảng bị trượt hòn đá hoặc vấp rễ cây dưới chân cộng thêm sự sợ hãi tuyệt vọng vì bị bọn cướp truy đuổi, tất cả trở thành tư liệu sống ám ảnh nó trong một thời gian dài, khiến nó ngày đêm đều gặp ác mộng. Thậm chí, nhiều năm về sau, nó vẫn không thể xác định được trong đêm hôm đó, nó rốt cuộc đã chạy quãng đường bao xa, bởi vì nó chạy từ khi trời tối đen, cho tới khi kiệt sức vì mệt mỏi lúc trời tờ mờ sáng, chờ tới khi tầm nhìn của nó mơ hồ xuất hiện vài bóng người chớp nhoáng, nó đã ngất xỉu tới bất tỉnh nhân sự.
Một chỗ khác trong thành phố, hành lang khu cấp cứu bệnh viện, Lý Thừa Vận tay kẹp điếu thuốc, ngơ ngác tựa vào cửa sổ ngẩn người. Cách đó không xa trước mắt ông, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng im ỉm như cũ, chiếc đèn ghi chữ ‘đang phẫu thuật’ vẫn sáng trưng. Con trai trưởng của ông, Lý Duyên Kỳ vẫn đang được chữa trị ở bên trong, sống chết không rõ. Bà Trình Du đã khóc tới cạn nước mắt, gương mặt đờ đẫn ngồi thừ người một bên, lẳng lặng chờ ca phẫu thuật chấm dứt, chờ đợi một kết quả vui sướng hoặc tuyệt vọng.
Lý Thừa Vận nhớ tới bộ dáng khi mới được sinh ra của Lý Duyên Kỳ, nho nhỏ, tròn ú đầy thịt, đôi mắt đen sáng ngời, lại không thích cười, tựa như nó vừa sinh ra đã biết mình là con trưởng Lý gia, trên vai gánh vác trọng trách, từ nhỏ đã trở nên lão luyện thành thục.
Còn có Lý Duyên Lân, từ khi sinh ra đã khác hẳn Lý Duyên Kỳ, đặc biệt thích ầm ĩ, lúc nào cũng phải có người bên cạnh, hơn nửa đêm cũng không chịu đi ngủ, chỉ muốn có người chơi với mình, vừa tắt đèn liền gào khóc, trêu đùa một chút liền bật cười.
Lý Ngạn Thanh là đứa nhẹ cân nhất trong mấy đứa nhỏ, từ khi sinh ra đã yểu điệu thích làm nũng, ngay cả lúc khóc cũng như mèo con…
Lý Thừa Vận giật mình hoảng hốt, trong đầu chợt hiện ra gương mặt kiệt ngạo của Trọng Nham. Gương mặt vừa xinh đẹp lại anh khí nhưng bình thường đều là bộ dạng ông cụ non, mặt không đổi sắc, không biết khi nó vừa mới sinh ra có bộ dạng thế nào. Có thể giống Lý Duyên Kỳ ngoan ngoãn không khóc nháo hoặc giống Lý Duyên Lân ưa bướng bỉnh, hoặc là…
Lý Thừa Vận vừa nghĩ như vậy, trong lòng đau đớn tựa kim châm.
Đèn “đang phẫu thuật” phụt tắt, Lý Thừa Vận giật mình đứng lên, Trình Du hoảng sợ nhìn ông một cái, run rẩy đi tới trước hai bước, lại dừng lại.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sỹ bước ra ngoài, thần tình mệt mỏi gật gật đầu với bọn họ: “Viên đạn đã được lấy ra, tạm thời không còn nguy hiểm, vẫn cần quan sát thêm.”
Thân thể Trình Du run lên từng hồi, Lý Thừa Vận vội vàng vòng tay ra sau lưng đỡ lấy vợ. Trình Du nhìn ông, đôi môi run rẩy, không tiếng động mà bật khóc.
Lý Duyên Kỳ được đẩy tới phòng hồi sức để quan sát, cách lớp cửa kính thủy tinh, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh tái nhợt trầm tĩnh nằm đó tựa như đang ngủ say.
“Chỉ cần con có thể tỉnh lại.” Trình Du dán mặt lên lớp kính, nước mắt chảy dài thì thào tự nói: “Chỉ cần con còn sống, như thế nào cũng được, đều theo con, đều theo ý con hết…”
Lý Thừa Vận cũng cảm thấy xót xa trong lòng, khẽ nắm nhẹ lên bả vai vợ mình. Đây không phải là người phụ nữ ông muốn kết hôn, cho nên ông luôn không quan tâm tới bà, nhưng trên thực tế, khi vừa mới kết hôn, bọn họ ở chung với nhau cũng rất hòa thuận, cũng có lúc vui vẻ thoải mái. Những ký ức đó sẽ không vì thời gian trôi qua mà phai màu.
Cả đời này, ông đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Chuông di động đột nhiên vang lên đánh gãy Lý Thừa Vận đang lâm vào trầm tư, kéo ông trở lại đối mặt với hiện thực tàn nhẫn. Là số điện thoại của cảnh sát, nhưng câu nói đầu tiên đã khiến cả người ông kinh hoàng, toàn thân run rẩy.
“Lý tiên sinh, chúng tôi đã tìm được tứ thiếu gia.”
Hết
Tần Đông Nhạc mệt mỏi tựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt, nhưng bên tai vẫn nghe báo cáo: “Ai thuê? Là ai?”
“Người này họ Tề.” Triệu Sấm nói: “Là người nơi khác tới, trong tay có mấy nhà tắm công cộng ở trung tâm, về phần sau lưng gã còn ai nữa hay không, còn đang điều tra.”
Tần Đông Nhạc như đang ngồi trong chảo dầu, nhất thời không biểu lộ ra tư vị gì: “Còn gì nữa? Nói hết đi.”
“Công ty dịch vụ vệ sinh mà Hải Thiên ký hợp đồng, nửa đường bị bọn họ cướp xe. Hai người bọn mày vừa cứu ra từ trong kho hàng chính là lái xe và công nhân của bọn họ.” Triệu Sấm nói: “Bốn người bọn Lưu Hổ nhận được lệnh đi một chuyến tới Hải Thiên, trong xe rốt cuộc có cái gì bọn họ đều không biết, chỉ nói nhìn thấy một cái thùng hàng. Cảnh sát vừa rồi cũng đã cho lái xe và công nhân vệ sinh xem ảnh chụp của bọn Lưu Hổ, chứng tỏ, xuống tay ở trong tòa nhà Hải Thiên còn có một nhóm khác. Những người này đã khiêng thùng hàng lên xe rồi bỏ đi, Lưu Hổ cũng không biết hướng đi của bọn chúng. Nhưng điện thoại đúng là do Lưu Hổ gọi, ghi âm cũng là do bọn chúng đưa cho gã.”
“Còn gã họ Tề đâu?” Tần Đông Nhạc hỏi Triệu Sấm: “Mấy tên đó sau khi rời khỏi tòa nhà Hải Thiên liền đi bắt cóc Lý Duyên Kỳ và Lý Ngạn Thanh?”
“Hiện tại chỉ có thể nói có khả năng này, tình hình cụ thế còn phải điều tra thêm.” Triệu Sấm thở dài: “Tao biết mày hiện tại không thích nghe nhất là mấy lời này. Nhưng tao cũng không còn cách nào khác, thân phận, chức nghiệp… Mày cũng biết mà.”
“Bớt sàm ngôn đi.” Tần Đông Nhạc nóng nảy: “Trương Hách đâu?”
“Còn chưa có tin tức.”
“Vậy bọn mày cả nửa ngày trời tmd điều tra được cái éo gì?!” Tần Đông Nhạc một quyền đấm mạnh vào bức tường phía sau thằng bạn, thầm nghĩ vừa rồi bắt được người không nên giao ra, để mình tự thẩm vấn có khi còn hỏi ra được nhiều tin tức hữu dụng hơn.
Triệu Sấm vội nói: “Bọn Lưu Hổ lái xe đến giữa đường hội hợp với gã họ Tề, rồi đem thùng hàng chuyển sang một chiếc xe thương vụ. Đồ đều là người của gã họ Tề vận chuyển, lúc ấy có khoảng 5, 6 người, sau khi đối chiếu ảnh chụp, Lưu Hổ nhận ra một người họ Vương. Người này tên Vương Tập, là trợ lý của Trương Hách. Chuyện này có thể khẳng định gã Trương Hách không thoát khỏi có liên quan.”
Nói tới nói lui cũng không có được một manh mối chính xác nào, Tần Đông Nhạc hít sâu một hơi, tận lực khống chế sự nóng nảy bắt đầu dâng lên trong lòng: “Hiện tại trừ bỏ chờ đợi tao còn có thể làm gì?”
“Cảnh sát đã xem lại các băng ghi hình tìm kiếm chiếc xe thương vụ mà Lưu Hổ đã nói.” Triệu Sấm nói thêm: “Hiện tại đã xác định được phương hướng, xe đi về hướng Nam.”
“Người của mày đã đuổi tới đâu rồi?” Tần Đông Nhạc nói: “Tao lập tức qua đó.”
“Lý gia đã chuẩn bị xong xe trở đồ cổ.” Triệu Sấm bổ sung: “Lý Thừa Vận hy vọng mày có thể tự mình áp giải đống bảo vật đó giao cho bọn bắt cóc.”
“Bảo ông ta tìm người khác đi.” Tần Đông Nhạc một hơi từ chối: “Bọn cướp khi lấy tiền chuộc chưa từng dẫn theo con tin. Ở trong mắt tao, cái gì cũng không quan trọng bằng Trọng Nham.”
Triệu Sấm nhất thời không biết nên nói gì cho phải, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cậu nhóc Trọng Nham kia ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì thì hơn, nếu nhóc ấy xảy ra chuyện, Tần Đông Nhạc sẽ biến thành bộ dạng gì hắn quả thật cũng không dám nghĩ.
“Triệu Sấm, tao gọi mày tới không phải để bảo hộ đống đồ rách nát của Lý gia, mà là để cứu người!”
“Tao biết rồi.” Triệu Sấm vội nói: “Mày kêu đội của mày chuẩn bị đi, anh em chúng ta cùng đi cứu tiểu lão bản nhà mày nào!”
Tần Đông Nhạc mệt mỏi day day thái dương, anh đã cả đêm không chợp mắt, chỉ vừa nghĩ tới Trọng Nham đang ở nơi nào đó chờ mình, anh liền không còn chút khí lực.
Trọng Nham, em nhất định phải chờ anh.
Trọng Nham lúc này đang mải ba hoa diễn thuyết ứng phó tên cướp đang dần cảm thấy hứng thú với đống đồ cổ, lại vừa lo lắng cho hai huynh đệ đang đi vệ sinh ở bên kia rốt cuộc có thuận lợi hoàn thành kế hoạch hay không, tâm lao lực quá độ sắp kiệt sức, lại chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, cửa bị người từ bên ngoài đá văng, ngay sau đó cảm thấy hoa mắt, một bóng đen hướng cậu lao tới.
Trọng Nham phản xạ có điều kiện giơ tay ra đỡ, lại bị bóng đen này va chạm mạnh cùng ngã lăn ra đất, váng đầu hoa mắt cố đứng dậy mới nhận ra bóng đen vừa bay tới va vào mình là Lý Duyên Lân. Trọng Nham trong lòng nảy lên nghi ngờ, xem ra Lý Ngạn Thanh đã trốn thoát thành công rồi, nếu không Lý Duyên Lân cũng sẽ không bị đánh như vậy. Nhưng tình hình của Lý Duyên Lân có vẻ không được tốt, mặt mũi bầm dập không nói, ngay cả hơi thở cũng dần yếu đi. Trọng Nham cẩn thận đỡ anh nằm xuống, tay còn chưa kịp dời khỏi vai Lý Duyên Lân, chợt nghe cái tên canh cửa tức đến khó thở ồn ào gầm lên: “Đại ca, cửa sổ không chắc chắn, bị thằng nhãi vương bát đản kia trèo cửa sổ chuồn mất rồi!”
Thần kinh căng thẳng bỗng được buông lỏng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tên cướp nãy giờ ngồi nghe cậu nói chuyện đồ cổ chợt đứng dậy đi tới chỗ cậu, vẻ mặt hiểu rõ, đôi con ngươi lạnh như băng, giọng nói mang vài phần mỉa mai: “Tao vừa rồi còn cân nhắc mày lôi kéo tao ngồi tám chuyện bậy bạ rốt cuộc là muốn làm gì, hóa ra là muốn yểm trợ cho anh em chúng mày thoát thân.” Khi nói chuyện một cước sút mạnh vào ngực Trọng Nham, đá cậu bay ra ngoài, đầu đập vào vách tường phía sau.
Trước mắt Trọng Nham biến thành màu đen, ngực bụng đều đau nhức khiến cậu nhất thời không thể động đậy, một dòng chất lỏng nóng ấm trào lên cổ họng, không khống chế được mà tràn ra khóe miệng. Trọng Nham bị sặc ho khan liên tục, cả người co rúm lại một chỗ.
Tên đại ca nhìn cả hai nửa sống nửa chết nằm bẹp trên sàn, lạnh như băng hỏi thằng thủ hạ đằng sau: “Cử người đuổi theo chưa?”
“Thằng tư, thằng năm đã đuổi theo rồi.” thằng canh cửa tựa hồ có chút sợ hãi, hơi chút nịnh nọt mở lời: “Cái thằng bỏ trốn chỉ là một thằng nhóc choai choai, chưa đủ lông đủ cánh. Đại ca yên tâm, nó chạy không thoát được.”
Cái tên được xưng là đại ca cười lạnh một tiếng: “Ngọn núi phía sau tuy không cao nhưng lại rất sâu. Đêm xuống đến mấy tay thợ săn có kinh nghiệm nhất cũng không dám lên núi, nghe nói còn có gấu dữ… đoán coi cái thằng nhóc được nuông chiều từ bé kia rốt cuộc có còn sống mà chạy ra ngoài được hay không.”
Trọng Nham âm thầm kêu khổ, chỉ có thể hy vọng là bọn bắt cóc cố ý đe dọa tàn phá ý chí của bọn cậu.
Bọn cướp xoay người ra khỏi phòng.
Trọng Nham bị sặc máu nơi cổ họng, vẫn ho khan không ngừng, mỗi lần ho lại tác động tới chỗ bị đá ở ngực, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị bóp chặt lại, đau tới không thở nổi.
Giá trị vũ lực quả nhiên không cùng một đẳng cấp, Trọng Nham run rẩy giơ tay lau đi vết máu ở khóe miệng, tự giễu mà nghĩ, may mắn Lý Ngạn Thanh không ở lại, nếu không phải chịu một cước này, nó đến nửa cái mạng cũng không còn. Cậu cẩn thận lại gần vươn tay vỗ vỗ mặt Lý Duyên Lân, anh ta rầm rì hai tiếng, tỉnh lại.
“Đừng ngủ.” Trọng Nham khàn cổ họng gọi anh: “Trời lạnh như thế, trên người lại có vết thương, nếu còn tiếp tục ngủ nữa chỉ sợ sẽ không bao giờ tỉnh lại. Lý Duyên Lân, đừng ngủ!”
“Không ngủ,” Lý Duyên Lân bị đánh không nhẹ, khó khăn bám vách tường ngồi dậy: “Em nói xem, Lý Ngạn Thanh có thể chạy thoát không?”
“Có thể.” Trọng Nham đáp như đinh đóng cột, đời trước thẳng tới khi cậu chết Lý Ngạn Thanh vẫn sống nhăn đó thôi, tuy rằng sống không mấy dễ chịu, nhưng có thể tự mở nhà hàng quán bar cho riêng mình, ăn no mặc ấm là không thành vấn đề. Người như vậy, làm sao có thể vô thanh vô tức chết ở trên núi chứ?
Lý Duyên Lân biết hy vọng có chút xa vời nhưng Trọng Nham đã khẳng định như vậy, trong lòng anh cũng không khỏi sinh ra vài phần kỳ vọng.
Hai anh em ngồi tựa cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau, chẳng những đói khổ lạnh lẽo, mà cả hai đều bị thương. Thoạt nhìn, thật đúng là nan huynh nan đệ.
Lý Ngạn Thanh trong đêm tối chạy trốn thở dốc không ngừng, ngực lại trướng đau như muốn nổ tung, bước chân cũng càng ngày càng mềm nhũn vô lực, nhưng nó không dám ngừng lại. Nó đã tận mắt nhìn thấy bọn bắt cóc cầm súng bắn vào bụng Lý Duyên Kỳ, thấy bọn bắt cóc đem Trọng Nham cao hơn mét tám tựa như rác rưởi mà ném tới tận chân nó, nghĩ tới những tên cướp hùng hổ hung ác đang đuổi theo đằng sau, hai chân nó liền nhũn như con chi chi. Cơ hồ bị dọa sợ, cho nên nó không dám dừng lại một chút nào, thậm chí cũng không dám chạy chậm lại, sợ giây tiếp theo sẽ có người từ trong bóng tối nhảy ra, một phen túm cổ nó.
Trên người nó vẫn đang mặc bộ lễ phục đơn bạc đi dự tiệc tối qua, bộ quần áo hoàn toàn không giữ được độ ấm, nếu không phải lúc chui qua cửa sổ, Lý Duyên Lân cởi áo khoác của anh đưa cho nó mặc, có lẽ còn chưa tới hừng đông, nó đã bị đông chết ở trên ngọn núi này rồi. Nó có chút hối hận khi nghe theo cái chủ ý thối nát của Trọng Nham, chạy tới đây để rồi chịu khổ. Trong tiềm thức của nó, ba ba nó nhất định sẽ tới cứu nó. Nhưng hiện tại có nói cái gì cũng đã muộn rồi, nó thật sự rất sợ hãi, chỉ có thể không ngừng không ngừng chạy thục mạng, thẳng tới xụi lơ trên mặt đất, rốt cuộc vô pháp di chuyển thêm một cm nào tới phía trước.
Bóng tối đen ngòm, đỉnh đầu toàn cây cối rậm rạp che kín bầu trời, vươn tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay mình. Lý Ngạn Thanh tinh tường nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt trong ngực mình, nó sợ tiếng tim đập như tiếng trống này sẽ kéo truy binh ở phía sau đuổi tới.
Xa xa mơ hồ có ánh sáng chớp lóe lên, nhưng nhìn kỹ lại đó giống như là ảo giác của nó.
Lý Ngạn Thanh không phân rõ phương hướng, chỉ có thể dựa vào bản năng thật cẩn thận sờ soạng hướng tới chỗ đám cây tương đối thưa thớt đi tới. Theo nó thấy, nơi nào có ít cây cối là sẽ có đường đi tới thôn trang gần nhất. Chỉ cần tìm được nơi có người, hết thảy đều dễ làm.
Đây là một đêm dài nhất trong cuộc đời của Lý Ngạn Thanh.
Bóng tối bên người dần trở nên lờ mờ, xa xa truyền tới tiếng cú đêm kêu rên, thi thoảng bị trượt hòn đá hoặc vấp rễ cây dưới chân cộng thêm sự sợ hãi tuyệt vọng vì bị bọn cướp truy đuổi, tất cả trở thành tư liệu sống ám ảnh nó trong một thời gian dài, khiến nó ngày đêm đều gặp ác mộng. Thậm chí, nhiều năm về sau, nó vẫn không thể xác định được trong đêm hôm đó, nó rốt cuộc đã chạy quãng đường bao xa, bởi vì nó chạy từ khi trời tối đen, cho tới khi kiệt sức vì mệt mỏi lúc trời tờ mờ sáng, chờ tới khi tầm nhìn của nó mơ hồ xuất hiện vài bóng người chớp nhoáng, nó đã ngất xỉu tới bất tỉnh nhân sự.
Một chỗ khác trong thành phố, hành lang khu cấp cứu bệnh viện, Lý Thừa Vận tay kẹp điếu thuốc, ngơ ngác tựa vào cửa sổ ngẩn người. Cách đó không xa trước mắt ông, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng im ỉm như cũ, chiếc đèn ghi chữ ‘đang phẫu thuật’ vẫn sáng trưng. Con trai trưởng của ông, Lý Duyên Kỳ vẫn đang được chữa trị ở bên trong, sống chết không rõ. Bà Trình Du đã khóc tới cạn nước mắt, gương mặt đờ đẫn ngồi thừ người một bên, lẳng lặng chờ ca phẫu thuật chấm dứt, chờ đợi một kết quả vui sướng hoặc tuyệt vọng.
Lý Thừa Vận nhớ tới bộ dáng khi mới được sinh ra của Lý Duyên Kỳ, nho nhỏ, tròn ú đầy thịt, đôi mắt đen sáng ngời, lại không thích cười, tựa như nó vừa sinh ra đã biết mình là con trưởng Lý gia, trên vai gánh vác trọng trách, từ nhỏ đã trở nên lão luyện thành thục.
Còn có Lý Duyên Lân, từ khi sinh ra đã khác hẳn Lý Duyên Kỳ, đặc biệt thích ầm ĩ, lúc nào cũng phải có người bên cạnh, hơn nửa đêm cũng không chịu đi ngủ, chỉ muốn có người chơi với mình, vừa tắt đèn liền gào khóc, trêu đùa một chút liền bật cười.
Lý Ngạn Thanh là đứa nhẹ cân nhất trong mấy đứa nhỏ, từ khi sinh ra đã yểu điệu thích làm nũng, ngay cả lúc khóc cũng như mèo con…
Lý Thừa Vận giật mình hoảng hốt, trong đầu chợt hiện ra gương mặt kiệt ngạo của Trọng Nham. Gương mặt vừa xinh đẹp lại anh khí nhưng bình thường đều là bộ dạng ông cụ non, mặt không đổi sắc, không biết khi nó vừa mới sinh ra có bộ dạng thế nào. Có thể giống Lý Duyên Kỳ ngoan ngoãn không khóc nháo hoặc giống Lý Duyên Lân ưa bướng bỉnh, hoặc là…
Lý Thừa Vận vừa nghĩ như vậy, trong lòng đau đớn tựa kim châm.
Đèn “đang phẫu thuật” phụt tắt, Lý Thừa Vận giật mình đứng lên, Trình Du hoảng sợ nhìn ông một cái, run rẩy đi tới trước hai bước, lại dừng lại.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sỹ bước ra ngoài, thần tình mệt mỏi gật gật đầu với bọn họ: “Viên đạn đã được lấy ra, tạm thời không còn nguy hiểm, vẫn cần quan sát thêm.”
Thân thể Trình Du run lên từng hồi, Lý Thừa Vận vội vàng vòng tay ra sau lưng đỡ lấy vợ. Trình Du nhìn ông, đôi môi run rẩy, không tiếng động mà bật khóc.
Lý Duyên Kỳ được đẩy tới phòng hồi sức để quan sát, cách lớp cửa kính thủy tinh, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh tái nhợt trầm tĩnh nằm đó tựa như đang ngủ say.
“Chỉ cần con có thể tỉnh lại.” Trình Du dán mặt lên lớp kính, nước mắt chảy dài thì thào tự nói: “Chỉ cần con còn sống, như thế nào cũng được, đều theo con, đều theo ý con hết…”
Lý Thừa Vận cũng cảm thấy xót xa trong lòng, khẽ nắm nhẹ lên bả vai vợ mình. Đây không phải là người phụ nữ ông muốn kết hôn, cho nên ông luôn không quan tâm tới bà, nhưng trên thực tế, khi vừa mới kết hôn, bọn họ ở chung với nhau cũng rất hòa thuận, cũng có lúc vui vẻ thoải mái. Những ký ức đó sẽ không vì thời gian trôi qua mà phai màu.
Cả đời này, ông đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Chuông di động đột nhiên vang lên đánh gãy Lý Thừa Vận đang lâm vào trầm tư, kéo ông trở lại đối mặt với hiện thực tàn nhẫn. Là số điện thoại của cảnh sát, nhưng câu nói đầu tiên đã khiến cả người ông kinh hoàng, toàn thân run rẩy.
“Lý tiên sinh, chúng tôi đã tìm được tứ thiếu gia.”
Hết
Bình luận truyện