Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 3: Không gian



Edit : Mạc Nhi
Beta : Yến Phi Ly



.

Một đêm ngon giấc, Đường Á thức dậy rất sớm, hiện tại thời gian là quý giá nhất, cho nên tất nhiên cậu sẽ không lãng phí.

Về phần giấc mơ tối qua, tuy rằng nhớ tới nhưng cậu cũng không chú ý. Cậu mơ thấy viên ngọc kì quái cho nên cứ ngỡ không phải là thật. Cho đến khi kéo ngăn kéo, nhìn thấy viên ngọc, Đường Á thầm nghĩ “Thì ra là ở đây a”. Cậu cầm lên, ngọc có thể trừ tà, lại không nặng, có thể xem như bùa bình an đi.

“Á !” Tay bị đâm một vết, máu lập tức chảy ra, rơi xuống viên ngọc.

“Là vụn gỗ sao?” Đường Á cũng không để ý. Dù sao lúc này trong không khí không có virus tang thi, miệng vết thương cũng không lớn, qua mùa hè, rất nhanh sẽ lành. Cậu không để ý, tất nhiên cũng không chú ý tới viên ngọc đang nhanh chóng hấp thu máu, dần dần trở nên đỏ sẫm, không còn một chút sắc trắng như trước. Sau đó, viên ngọc chậm rãi bay lên, trôi nổi giữa không trung.

Đường Á kinh ngạc mở to mắt, nhìn viên ngọc vẫn đang trôi nổi ngang với tầm mắt của mình, lại còn trong không trung di chuyển một cách chậm chạp, giống như cùng mình “đối mặt”. Đường Á vừa muốn cảm thán thế giới quan của mình từ sau khi gặp tang thi vẫn luôn thay đổi, viên ngọc liền hóa thành một luồng sáng đỏ thẳng tắp bắn vào mắt trái cậu! Nói là luồng sáng, kỳ thật là tàn ảnh viên ngọc bay với tốc độ cực nhanh lưu lại, Đường Á thậm chí còn không kịp phản xạ nhắm chặt mắt lại.

“!!”

Cảm giác lạnh thấu xương khiến cậu run lên, mắt trái ngược lại nóng như thiêu đốt. Đường Á hận không thể đem tròng mắt đào ra. Mắt trái nhận kích thích thật lớn làm mắt phải cũng chảy ra nước mắt, nước mắt bên mắt phải theo gò má chảy tới bên môi, nước mắt bên mắt trái lại dường như bị chưng khô, chậm chạp không chảy xuống.

Đau quá!! Đau đớn cực hạn khiến cậu nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ. Đường Á gắt gao che mắt trái, cắn răng chống đỡ cơn đau đớn không ngừng, cũng chưa phát hiện mình đã ngồi phịch xuống đất. Không biết qua bao lâu, đau đớn biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện, chỉ là dây thần kinh mắt vẫn còn đang run rẩy, nhưng cũng đang dần dần chậm lại.

Đường Á há miệng thở dốc, cậu thậm chí nghĩ rằng mình sắp chết! Không nghĩ tới chính mình không phải chết bởi tang thi, ngược lại trước mạt thế lại chết vì một vết thương do viên ngọc gây ra. Viên ngọc đâu? Sẽ không phải chiu tọt vào trong đầu rồi chứ?

Vừa nghĩ đến viên ngọc, Đường Á phát hiện hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi: Hiện tại cậu đang ở trên một đồng cỏ hoang dã trống trải, liếc mắt nhìn rồi lại nhìn cũng không thấy giới hạn. Bên cạnh cậu là dòng sông trong suốt đang chậm rãi chảy, dưới chân là đất bằng, đỉnh đầu là mây mù đỏ sẫm. Mây rất thấp, Đường Á cao 1,75m, mây mù cách đỉnh đầu Đường Á chỉ khoảng một cái đầu. Khoảng cách chỉ có 20cm a! Cảm giác thật áp lực.

Đây là sao?

Cậu sao lại ở đây?

Cậu muốn trở về…… Trở về…… Vừa nghĩ đến trở về, Đường Á lại phát hiện mình đã về đến phòng ngủ.

“!!”

Chưa ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy. Đường Á xem lại thời gian, bảy giờ rưỡi, thì ra mình đã ngủ thẳng một giấc mười mấy tiếng, bác gái có thể lúc 11 giờ đến kêu mình, còn có ba, bốn giờ để làm thí nghiệm chắc cũng đủ!

[ Ngọc châu!] Đường Á thầm nghĩ.

Đi vào!

[Đi ra ngoài!]

Đi ra!

……

Đem tất cả khả năng mà mình có thể nghĩ đến đều thử một lần, Đường Á phát hiện kỳ thật mặc kệ mình nghĩ cái gì, chỉ cần nghĩ đi ra thì có thể đi ra, nhưng đi vào nhất định phải nghĩ [Ngọc châu] mới có thể đi vào.

Vậy khi mình vào bên trong, bên ngoài vẫn còn lưu lại cơ thể sao? Nói cách khác, chính mình đi vào trong không gian là vào bằng linh hồn hoặc là tinh thần thể, vậy thân thể đâu? Tốc độ thời gian trong không gian và bên ngoài giống nhau sao? Không gian lớn bao nhiêu?

Mở ra điện thoại di động có sáu chức năng chính, Đường Á cầm điện thoại tựa lên quyển sách để nó đứng lên, làm cho nó có thể chụp chính mình, đồng thời cầm đồng hồ vào không gian.

Trên mặt sông có một tầng sương trắng, không rõ sâu bao nhiêu, cũng nhìn không thấy bờ bên kia. Đứng bên cạnh liền cảm thấy cái lạnh lan tràn tới tận xương, giống như đứng ở trên sông băng. Một tháng sau mạt thế liền ngưng cung cấp nước, nước ở ngoài không khí sẽ bị ô nhiễm không thể uống được, Đường Á từng tận mắt nhìn thấy một nữ sinh uống nước bị ô nhiễm liền biến thành tang thi! Không biết nước ở đây có thể uống đựơc hay không…… Đường Á dùng hai tay vớt lên một ngụm nước, bị cái lạnh kích thích run lên, nhờ thế này mới phát hiện, vốn tưởng rằng là nước sông trong suốt, thế nhưng lại phát ra ánh sáng trắng ngà nhàn nhạt.

Có thể uống không? Sớm hay muộn cũng phải đối mặt, một ngày không thể không uống nước, đành phải thử xem…Uống một ngụm, không có hương vị, ngược lại có loại vị ngọt, nuốt xuống, sau một thời gian lại có vị thanh thanh, giống như gỗ đường, hơn nữa… lạnh thấu tâm a, may mắn hiện giờ là mùa hè.

Mây hồng trên đỉnh đầu thoạt nhìn có thể giơ tay là đụng đến. Đường Á chạm vào, lập tức phải rụt trở về. Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc như là đụng đến vách tường, rất cứng, hơn nữa rất nóng.

Đồng bằng này rộng bao nhiêu, Đường Á thử đo bằng chân, quả nhiên, cậu từ bờ sông bước đi ước chừng khoảng 10 phút thì gặp phải bức tường chặn lại giống như trên đỉnh đầu, đi dọc theo bờ sông từ trái sang phải, cũng có che chắn, khoảng cách cũng là khoảng 10 phút. Lại thử nhiều phương hướng khác nhau, Đường Á phát hiện, đem bước lớn đổi thành mét, nói cách khác lấy bờ sông làm trung tâm, còn lại ba phương hướng khác đều có một tầng che chắn, làm thành một không gian xấp xỉ 600m2 .

Thật lớn! Hơn nữa trước mắt thoạt nhìn rất an toàn. Việc này đối với Đường Á mà nói quả thực là may mắn ngoài ý muốn. Xem ra, khi mạt thế đến, cơ hội sinh tồn của cậu lớn hơn một chút, kế hoạch cũng sẽ sửa lại. Cậu vốn định sẽ dùng hết khả năng để thu gom và mang theo vật tư, sau đó đến núi băng Tây Tạng tìm một chỗ ở. Nhưng có nhiều vật tư hơn nữa cũng có một ngày sẽ dùng hết, cậu không có khả năng mang đủ đồ ăn để dùng một đời. Nhưng hiện tại thì tốt rồi, không gian không phải là nơi tiện lợi và an toàn để chứa đồ sao?

Nhìn xem giờ, đã gần tám giờ rưỡi, Đường Á ra ngoài không gian, cầm lấy di động ngưng chế độ đang quay. Đường Á vừa nhìn thời gian, phát hiện thời gian trong di động lại chỉ có 6 phút! Nói cách khác thời gian trong không gian so với hiện thực là 1:10, cậu lời hơn gấp chín lần thời gian! Vốn dĩ bốn tháng rưỡi sẽ biến thành ba năm lẻ chín tháng!

Đường Á mừng rỡ như điên! Đây là tin tức tốt nhất từ lúc cậu sống lại cho tới nay! Thế cho nên đột nhiên đau bụng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của cậu. Có điều sau khi lao vào WC… Một giờ sau, Đường Á hữu khí vô lực trong bồn tắm lớn, cậu cảm thấy rất mệt.

Bụng không còn đau nữa. Cơ thể bao trùm một mùi hôi khó ngửi, cùng với chất bẩn màu đen, nhưng lại không ngừng có chất dơ bẩn theo lỗ chân lông thoát ra. Chất bẩn đều bám bên ngoài cơ thể, chỉ có thể dùng lực chà xát rửa qua rửa lại. Qua một giờ mới dần dần không có chất dơ bẩn thoát ra nữa. Về phần Đường Á, liên tiếp đổi bốn năm bồn tắm lớn, thân thể tẩy rửa bốn năm lần, cậu đã muốn mệt đến ngất xỉu.

Nghỉ ngơi một hồi, Đường Á không nói gì, phát hiện, thân thể cậu vốn vừa gầy vừa trắng, hiện tại tắm xong lại càng trắng nõn, mà khoa trương hơn là cậu phát hiện trên làn da ngay cả lỗ chân lông đều tìm không thấy. Đường Á vốn diện mạo chỉ ở mức thanh tú, hiện tại làn da hoàn mỹ không khuyết điểm, ngũ quan trông lại có vẻ tinh xảo, hơn nữa dưới làn da mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển. Khí chất cả người đều trở nên thanh tịnh trang nhã.

Việc này cũng không làm cho Đường Á kinh ngạc, trắng thì trắng đi, không nhìn kỹ thì mình vẫn như vậy. Cậu kinh ngạc nhất là khi soi gương phát hiện con ngươi bên mắt trái của mình bị biến thành giống như mắt thỏ — màu đỏ rực.

Xem ra còn phải mua một cặp kính áp tròng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện