Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 52: Thanh âm



Một sợi dây thừng to như ngón tay người, ba sợi bện lại với nhau có vẻ vô cùng chắc chắn nhưng không nhẹ chút nào, sau khi dính nước càng thêm nặng, mấy người cùng giữ chặt vẫn có cảm giác bị kéo xuống. Trên mặt biển trồi lên đầu một thợ lặn, hắn giữ chặt dây thừng, trên lưng còn bám mấy con cá dài đến 2 – 3 mét, trong đó một con cắn vào vai hắn, hàm răng sắc bén đã cắn nát bộ đồ lặn, máu thấm ra khiến sinh vật biển biến dị càng thêm điên cuồng, tay thợ lặn nắm lấy dây thừng có chút run rẩy, hiển nhiên sẽ không kiên trì được lâu.

Nhưng dây thừng thấm nước cộng thêm thợ lặn đã khá nặng rồi, hơn nữa mấy con cá hình thể khổng lồ lên đến mấy trăm kg ở trong nước, liều mạng kéo người thợ lặn xuống, mọi người cắn răng, nửa ngày cũng kéo lên một chút. Xa xa trên mặt biển đã xuất hiện vây tam giác đặc trưng của cá mập, chúng nó bị mùi máu hấp dẫn đến. Thợ lặn có chút tuyệt vọng, tay vốn gắng níu dây thừng có vẻ đã muốn buông lỏng ra.

“Nắm chặt dây thừng!” Một thanh âm trong trẻo xuyên thấu tiếng ồn ào, sau khi nghe được thợ lặn theo bản năng nắm chặt dây thừng trong tay, sau đó đột nhiên cảm thấy một lực kéo lớn nháy mắt lôi mình ra khỏi mặt nước, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lướt qua, tại thời khắc chạm được boong tàu hắn cũng không dám tin tưởng mình lên được, ngay thời điểm hắn muốn buông tha cho hy vọng…… Đây là đã được cứu sao?

Đầu tiên đập vào mắt là một thiếu niên cao lớn, ít nhất cũng phải 190 cm…… Vây quanh hắn là một đám người, có người trên mặt còn lưu lại phẫn nộ khi bị đẩy ra, có người lại kinh ngạc, không thể tin được thiếu niên chỉ dựa vào sức mạnh của riêng mình làm được việc mà rất nhiều người cũng không thể.

“Mau gọi bác sĩ!” Là thanh âm trong trẻo đã nhắc nhở hắn, thợ lặn nhìn qua, phát hiện là một thanh niên khí chất sạch sẽ, tuy rằng mặc một bộ quần áo có chút cũ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Thợ lặn bởi vì liều mạng trốn thoát, sau khi đươc cứu liền kiệt sức ngã xuống, con cá cắn vai hắn đôi mắt đỏ ngầu, đang không biết sống chết tham lam cắn nuốt, nhân viên y tế cùng binh lính tới nơi hợp tác tách con cá khỏi vai hắn, miệng vết thương còn lưu lại răng nanh bị bẻ gãy, chui sâu vào trong thịt. Con cá lấy xuống lập tức giao cho nhân viên nghiên cứu, bác sĩ bắt đầu cứu giúp bệnh nhân. Lúc này lại có một thợ lặn được thiếu niên cứu lên, lại là một phen luống cuống tay chân nữa.

Sáu thợ lặn, chỉ cứu được hai người. Xa xa, cá mập ngửi được mùi máu mò tới ngày càng nhiều, mặt nước quanh thuyền rất nhanh vây đầy vây tam giác xẹt qua xẹt lại, mức nước tuy thong thả nhưng vẫn liên tục tăng lên.

Thuyền làm bằng thép cứng, cá mập dù biến dị răng nanh cũng không cắn nổi, vùng biển này không biết có bao nhiêu cá, không có biện pháp đuổi chúng đi, chỉ là mức nước ngày càng tăng, nếu tới mức nguy hiểm, thuyền chìm…… Bọn họ sẽ thành thức ăn cho cá mập.

Trước hết phải giải quyết bầy cá trước!

Khoang điều khiển, thuyền trưởng hạ lệnh: “Ngư lôi chuẩn bị!” Nếu không phải tình huống đặc thù, thật sự không có cách nào, ông cũng sẽ không hạ mệnh lệnh này, chung quanh thuyền nhiều sinh vật như vậy, nếu ngư lôi trong nước bị thay đổi quỹ đạo sẽ có nguy cơ làm vỡ đáy thuyền.

“Không thể. Công kích. Cá mập.” Đường Ngao nói với Đường Á, hắn có thể cảm giác được cá mập cũng không có ý định rõ ràng công kích con tàu này, chỉ cần không chọc tới chúng, nói không chừng chúng nó còn có thể “Hỗ trợ”.

“Chúng ta phải làm thế nào?”

“Đừng phóng!” Đồng thời mở miệng là Quý Chính Vân vẫn luôn tại khoang điều khiển, ông nheo lại con ngươi sắc bén như ưng, qua hình ảnh camera truyền lại từ boong tàu, ông đọc hiểu khẩu hình môi của thiếu niên, theo bản năng nói ra, thuyền trưởng quay đầu kinh ngạc nhìn ông, lập tức cũng bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn: Thiếu niên một tay cầm dây thừng, dây thừng bị quăng ra lưu loát tạo thành hình cung, đầu buộc vật nặng rơi vào nước gần như không tạo thành một chút bọt nước nào, nhưng một mảnh đỏ chói mắt lập tức loang ra, bên cạnh hắn là thanh niên đã trang bị xong nỏ, mũi tên bắn ra như điện trên mặt biển, nhanh hệt như chim hải âu mãnh liệt chui vào trong nước bắt giữ con mồi, cùng lúc đó mặt nước lại loang ra một đoá hồng đỏ sắc máu…… Khi người khác chưa kịp phản ứng, thiếu niên cùng thanh niên đã nhuốm đỏ vùng biển này.

“Nhìn kìa! Cá mập đang ăn!” Không biết ai nhanh mắt hô lên, mọi người bổ nhào ra lan can liền thấy, quả nhiên, máu tanh nồng đậm kích phát hung tính cá mập, chúng nó mở ra hàm răng dữ tợn, tấn công bầy cá dù trên mặt biển hay đang bám tại đáy thuyền, sóng máu cuồn cuộn, mức nước dần giảm xuống trở lại.

“Xong rồi?!” Đơn giản như vậy liền xong… Có điều bọn họ mới xuất phát không lâu, nhìn gió nhẹ bắt đầu gợn sóng mặt nước xa xa không biết còn bao nhiêu hiểm nguy đang ẩn tàng bên dưới.

Đắm chìm trong gió biển, thanh niên khẽ thả lỏng cùng thiếu niên nhìn nhau cười, vô cùng nhu hòa, không còn vẻ sắc sảo vừa rồi.

Vấn đề được giải quyết, tàu khôi phục tốc độ bình thường, tiếp tục di chuyển, nhưng đàn cá mập xúm lại chung quanh vẫn theo sát không rời, chúng nó cũng không tấn công, chỉ yên lặng đi theo thuyền, bên dưới mặt nước sâu thẳm mơ hồ có thể thấy được những bóng đen mạnh mẽ.

“Chẳng lẽ cá ở đáy thuyền chưa bị ăn hết sao? Chúng nó không phải nghĩ rằng đi theo chúng ta sẽ có ăn chứ?” Nguy cơ bị giải trừ, có người trêu chọc nói.

“Có lẽ chỉ là tiện đường thôi……” Hy vọng là chúng không coi người trên thuyền thành con mồi.

Tuy rằng giống như trên đầu luôn có một thanh đao trực chờ chém xuống, nhưng bọn họ như tên đã rời nỏ, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, mặc kệ phía trước là cái gì đang chờ bọn họ đều không thể lui lại phía sau!

Lãnh hải giao giữa hai nước Z và R cách cảng xuất phát ước chừng hơn 200 hải lí, tàu tuần tra di chuyển với tốc độ nhanh nhất trên biển là 35 hải lí/ giờ, dọc đường đi không gặp phải cái gì nguy hiểm nữa, lại qua hơn bảy giờ, bầu trời đã tối đen, đèn Natri có tính chiếu sáng rất mạnh, trong sương mù trên biển chiếu ra hai đường sáng màu vàng thật dài, nhìn từ xa như ánh mắt quái vật biển lộ trên mặt nước.

Nhìn thấy bóng tàu màu đen xa xa, đội tàu giảm bớt tốc độ, ánh đèn vàng rực chớp tắt vài cái giống như quái vật chớp mắt. Cách thật lâu, thuyền đối diện mới đồng dạng nháy đèn đáp lại. Hai con tàu chậm rãi ngừng sát gần nhau, ở giữa bắc một tấm ván gỗ cho người đi qua.

Trên mặt biển đột nhiên nổi lên gió lớn, gió thổi đưa hơi nước, rõ ràng ban ngày vẫn là thời tiết nắng nóng bình thường, buổi tối nước biển dính vào người liền oan hồn băng lãnh đến từ biển sâu vạn dặm, cảm giác rét lạnh làm thế nào cũng xua không đi. Hơi nước dần dần dày hơn, chỉ chốc lát liền ướt đẫm quần áo, có người mặc áo mưa vào cũng ngăn không được hơi nước mỏng man vây kín khắp mọi nơi.

Đường Á ở trong khoang thuyền, tuy cậu có thể nhìn trong đêm tối nhưng bị sương mù ngăn cản cũng không thấy rõ tình huống bên ngoài như thế nào, cậu chỉ biết là cuộc đàm phán tiến hành trên thuyền nước R nhưng không biết tình hình cụ thể. Bọn họ là người ngoài, còn chưa nhận được thông báo. Nếu vẫn không có thông báo gì, hẳn là nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, không cần bọn họ ra tay, chỉ là không biết như vậy có được thưởng nữa hay không…

Đường Á nhàm chán ngồi nghĩ, Đường Ngao im lặng ngồi bên cạnh.

“Đinh linh linh ~” Tiếng chuông thanh thuý không vang dội, nhưng trong căn phòng trống trải liền bị phóng đại rất nhiều lần, phảng phất như phiêu miểu trên mặt biển, như u hồn đan từng bước tiếp cận.

Đây là tiếng chuông hành động, cũng có nghĩa — đàm phán thất bại !

Cửa sắt không khóa đột nhiên bị đẩy ra, thanh âm băng lãnh chói tai khiến da đầu phát lạnh, một lính hải quân mặc trang phục lặn đen tuyền bó sát người ném hai bộ đồ đồng dạng lên bàn, hỏi: “Cho các cậu 3 phút, biết mặc không?” Lập tức thấy được Đường Ngao thân cao khác thường, có chút đau đầu nói: “Xem chừng không có bộ nào thích hợp cho cậu…”

“Tôi. Không cần.” Thiếu niên cúi đầu dùng thanh âm từ tính nói, bắn một ánh mắt yên tâm cho thanh niên đang lo lắng nhìn qua.

“Vậy đi……” Thời gian khẩn cấp, binh lính cũng không có thời gian cằn nhằn, trực tiếp tới cạnh cửa nói: “3 phút sau lên boong tàu tập hợp !”

Trước đây Đường Á chưa lặn bao giờ, nhưng áo lặn vẫn biết mặc, chỉ là khi thay quần áo cứ cảm giác có tầm mắt nóng bỏng chăm chú vào lưng mình, xem qua lại cái gì cũng không có đành phải vội vàng thay quần áo, mang theo Đường Ngao chạy lên boong.

Lúc này đã tụ tập rất nhiều người, đều mặc áo lặn dễ hoạt động, nhưng trải qua việc ban ngày, mọi người nghĩ giống nhau — tốt nhất không cần dùng đến thứ quần áo này…… Chết cũng không xuống nước! Xuống nước cũng không biết sẽ chết như thế nào!

Trong không khí tràn ngập gió biển gào thét khi xa khi gần, tiếng người ồn ào hỗn loạn loáng thoáng. Đám người Đường Á bị binh lính dẫn đi, từ nơi khác lặng lẽ hạ ván gỗ không tiếng động lên thuyền nước R. Chỉ huy đám lính phất tay, đám người Đường Á liền theo kế hoạch vừa nói tản ra tìm kiếm vật phẩm nhiệm vụ.

Đường Á, Hình Bằng An dẫn người đi một phương hướng, một đường đi tới, phòng thủ lơi lỏng ngoài ý muốn, một con thuyền to như vậy giống như đột nhiên biến thành một con tàu ma, không đụng tới một ai, nhưng, điều này sao có thể?

Ngay cả tiếng người ồn ào vừa mới nghe được cũng không biết khi nào đã biến mất. Đám người Đường Á liếc nhau, cuối cùng vẫn đi tiếp, trong khoang thuyền, hành lang dài không có một ngọn đèn, như một con quái thú mở ra lớn miệng to như bồn máu, chờ đợi người ta lọt vào rồi nuốt chửng.

Đường Ngao đi phía trước, thân hình hắn cao lớn, bước chân vững vàng, cánh tay duỗi ra liền ngăn chặn toàn bộ.

“Sao thế?” Hình Bằng An hạ giọng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng liền dọa chính hắn nhảy dựng, toàn bộ hành lang đều là thép đen cứng chế thành, một chút thanh âm cũng bị phóng đại rất nhiều lần. Hắn tưởng mình đè thấp thanh âm, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại vọng khắp lối đi, còn có cả tiếng vang, chỉ là dưới tình huống không có người tiếng vang như vậy nghe cực kỳ quỷ dị.

“……” Sau khi bị mọi người lấy ánh mắt khiển trách bắn chết, ngón tay Hình Bằng An kéo từ trái sang phải làm động tác khoá miệng tỏ vẻ sẽ không nói nữa, sau đó cùng mọi người nhìn về phía thiếu niên không có biểu tình gì.

Vài giây tạm dừng này, Đường Á nghiêng tai lắng nghe cũng nghe được một loại thanh âm như tiếng răng cắn rách thép cứng, cậu quay đầu dùng khẩu hình môi nói cho mọi người: có thanh âm, mọi người lắng nghe. Nhưng chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, thanh âm liền tăng lớn đến mức người thường cũng có thể mơ hồ nghe được, chứng minh…… thứ phát ra âm thanh — đang di chuyển tới gần bọn họ!

Cách càng gần, Đường Á lại càng có thể tinh tế cảm nhận thanh âm: là thứ gì đó nặng nề kéo lê trên mặt đất, còn có âm thanh va chạm hỗn loạn trầm đục…… Thanh âm càng ngày càng gần, cuối cùng, như vang bên tai……

“Cẩn thận!”

____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện