Trong Phim Ngoài Đời
Chương 24: Bắt đầu hẹn hò
Sau khi ghép đôi thành công, nhóm khách mời đến một hòn đảo ở phía nam để ghi hình. Chính giữa đảo là một ngọn núi sừng sững, cây cối xanh um, bốn mùa tươi tốt, phong cảnh hợp lòng người.
Ba nhóm cùng ở trong một biệt thự bên bờ biển. Quý Hoài Thịnh, Lâm Chi, Chu Hách ở tầng hai. Lưu Văn, Tiết Dương, Tống Thải Ân ở tầng ba.
Ngày hôm sau, các khách mời chính thức hẹn hò.
Hành trình của ba đôi tình nhân không giống nhau, có thể lựa chọn theo sở thích, hoặc là hoạt động theo sắp xếp của tổ sản xuất.
Lâm Chi và Chu Hách đến công viên giải trí, Tiết Dương và Tống Thải Ân đi nghe lễ hội âm nhạc, Lưu Văn và Quý Hoài Thịnh đi mua sắm.
Từ khi xuất đạo Lâm Chi đã không còn đến công viên giải trí nữa, trong lòng hơi hoài niệm tuổi trẻ và cảm giác được chơi đùa thoải mái, nên mới chọn nơi này.
Chu Hách luôn đồng ý với sự lựa chọn của cô, nói chỉ cần cô thích là được.
Tổ sản xuất đã đến công viên để sắp xếp trước, sẽ không có quá nhiều người ngoài mà chỉ có vài diễn viên quần chúng.
Lâm Chi thoải mái chơi tất cả các trò, còn Chu Hách luôn đi theo sau cầm đồ uống và bắp rang cho cô. Lúc chơi những trò nguy hiểm trên cao, cậu luôn nắm chặt tay cô trấn an. Chơi xong, sợ Lâm Chi muốn ói, cậu còn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô thuận khí. Đúng là hình tượng bạn trai tri kỉ.
Chờ Lâm Chi chơi chán, hai người cùng trở về biệt thự.
Trời chiều chạng vạng, hoàng hôn đỏ rực nơi đường chân trời, trên mặt biển lơ lửng một quả cầu lửa thật lớn, nhuộm đỏ cả một vùng.
Trong ánh chiều tà, những vỏ sò nằm trên bờ biển sáng lấp lánh. Gió biển mang theo mùi tanh của cá ập vào mặt, thổi tung sợi tóc bên tai Lâm Chi.
Gió biển quấn quanh, cả người cô thoải mái như ngâm trong nước biển.
Lâm Chi bị cảnh tượng này mê hoặc, bèn cởi giày, chạy xuống bờ cát nhặt vỏ sò. Chu Hách cũng cởi giày, đi theo giúp cô.
Càng nhặt càng nhiều, hai tay Chu Hách không cầm nổi nữa, cậu bèn cởi áo ngoài để đựng vỏ sò, trên người chỉ còn cái áo ba lỗ.
Lâm Chi nhìn cánh tay để trần của cậu, hỏi: “Chu Hách, cậu cởi áo ra làm gì.”
“Tay không cầm được nhiều.”
“Không cầm được thì thôi, tôi không nhặt nữa.”
“Chị đang nhặt vui mà, cứ tiếp tục đi.” Chu Hách cười nhẹ với cô.
Lâm Chi nhìn chiếc áo đắt tiền bị vỏ sò làm bẩn, nhưng cậu lại không để ý chút nào, trong lòng cô hơi rung rinh.
Cô cảm động nhìn cậu: “Chu Hách, cảm ơn nhé. Phí mất cái áo rồi, ngày mai tôi sẽ nấu cháo thịt bồi thường cho cậu.”
“Được.” Chu Hách vui vẻ đáp.
Hai người vừa đi vừa nhặt, ngoài vỏ sò còn nhặt được cả cua, lúc trở về thu hoạch cũng kha khá.
Trên đường về biệt thự, hai người không hẹn mà gặp Quý Hoài Thịnh và Trần Văn.
Trần Văn nhìn Lâm Chi và Chu Hách, trêu chọc: “Cậu Chu và cô Lâm thật lãng mạn, quay xong còn ra bờ biển nhặt vỏ sò. Cậu Chu còn lấy áo làm rổ, đúng là bạn trai săn sóc, hâm mộ chết tôi.”
Lâm Chi cười ngượng ngùng.
Chu Hách đáp: “Để cô chê cười rồi. Anh Quý cũng không tồi, cũng rất săn sóc.”
Nghe Chu Hách nói vậy, Lâm Chi nhìn về phía Quý Hoài Thịnh, phát hiện trong tay anh cầm vài túi quần áo và đồ trang điểm, chắc đều là của Trần Văn.
Không ngờ anh còn biết xách túi giúp phụ nữ, so sánh với trước kia, quả thực cũng xem là săn sóc.
Quý Hoài Thịnh không tỏ ý kiến với cuộc nói chuyện của họ, mắt anh nhìn chằm chằm và chiếc áo trong tay Chu Hách, rồi lại nhìn vỏ sò trong tay Lâm Chi. Thầm nghĩ, nếu đối tượng hẹn hò là Lâm Chi, anh cũng nguyện ý dùng cái áo sơ mi cao cấp của mình để đựng vỏ sò cho cô, còn với Trần Văn thì chỉ là diễn thôi.
Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nhìn phía sau, phát hiện đã ngừng quay. Anh không nói hai lời, nhét hết túi vào trong tay Trần Văn, âm trầm liếc Lâm Chi một cái, rồi nhanh chóng đi vào biệt thự.
Ba người còn lại đứng tại chỗ nhìn nhau.
Trần Văn cực kỳ xấu hổ, cũng may phát hiện máy quay đã tắt, cảnh vừa rồi sẽ không lên TV, sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút.
Lâm Chi cảm khái, hai chữ “săn sóc” này không thể tồn tại trên người Quý Hoài Thịnh. Nhưng anh đúng là diễn viên giỏi, mỗi một giây đứng trước camera đều phải hoàn mỹ.
Chín giờ tối.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Chi cầm kịch bản sang gõ cửa phòng Chu Hách ở đối diện, muốn thảo luận với cậu về hoạt động ngày mai.
Quý Hoài Thịnh mới từ tầng một đi lên trơ mắt nhìn Lâm Chi vào phòng Chu Hách, sau đó cửa bị đóng lại.
Anh đen mặt nhìn cửa phòng Chu Hách đóng chặt, trời tối rồi, một mình Lâm Chi đến phòng đàn ông để làm gì, không biết kiêng kị sao.
Sắc mặt anh âm trầm, rút ra một điếu thuốc, dựa vào bức tường đối diện cửa hút, hết điếu thuốc, Lâm Chi vẫn chưa ra.
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, tâm tình có chút bực bội, lại lấy thêm điếu nữa để hút. Hết điếu thứ hai, Lâm Chi vẫn không ra, đèn trong phòng lại Chu Hách đột nhiên tắt ngóm.
Ba nhóm cùng ở trong một biệt thự bên bờ biển. Quý Hoài Thịnh, Lâm Chi, Chu Hách ở tầng hai. Lưu Văn, Tiết Dương, Tống Thải Ân ở tầng ba.
Ngày hôm sau, các khách mời chính thức hẹn hò.
Hành trình của ba đôi tình nhân không giống nhau, có thể lựa chọn theo sở thích, hoặc là hoạt động theo sắp xếp của tổ sản xuất.
Lâm Chi và Chu Hách đến công viên giải trí, Tiết Dương và Tống Thải Ân đi nghe lễ hội âm nhạc, Lưu Văn và Quý Hoài Thịnh đi mua sắm.
Từ khi xuất đạo Lâm Chi đã không còn đến công viên giải trí nữa, trong lòng hơi hoài niệm tuổi trẻ và cảm giác được chơi đùa thoải mái, nên mới chọn nơi này.
Chu Hách luôn đồng ý với sự lựa chọn của cô, nói chỉ cần cô thích là được.
Tổ sản xuất đã đến công viên để sắp xếp trước, sẽ không có quá nhiều người ngoài mà chỉ có vài diễn viên quần chúng.
Lâm Chi thoải mái chơi tất cả các trò, còn Chu Hách luôn đi theo sau cầm đồ uống và bắp rang cho cô. Lúc chơi những trò nguy hiểm trên cao, cậu luôn nắm chặt tay cô trấn an. Chơi xong, sợ Lâm Chi muốn ói, cậu còn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô thuận khí. Đúng là hình tượng bạn trai tri kỉ.
Chờ Lâm Chi chơi chán, hai người cùng trở về biệt thự.
Trời chiều chạng vạng, hoàng hôn đỏ rực nơi đường chân trời, trên mặt biển lơ lửng một quả cầu lửa thật lớn, nhuộm đỏ cả một vùng.
Trong ánh chiều tà, những vỏ sò nằm trên bờ biển sáng lấp lánh. Gió biển mang theo mùi tanh của cá ập vào mặt, thổi tung sợi tóc bên tai Lâm Chi.
Gió biển quấn quanh, cả người cô thoải mái như ngâm trong nước biển.
Lâm Chi bị cảnh tượng này mê hoặc, bèn cởi giày, chạy xuống bờ cát nhặt vỏ sò. Chu Hách cũng cởi giày, đi theo giúp cô.
Càng nhặt càng nhiều, hai tay Chu Hách không cầm nổi nữa, cậu bèn cởi áo ngoài để đựng vỏ sò, trên người chỉ còn cái áo ba lỗ.
Lâm Chi nhìn cánh tay để trần của cậu, hỏi: “Chu Hách, cậu cởi áo ra làm gì.”
“Tay không cầm được nhiều.”
“Không cầm được thì thôi, tôi không nhặt nữa.”
“Chị đang nhặt vui mà, cứ tiếp tục đi.” Chu Hách cười nhẹ với cô.
Lâm Chi nhìn chiếc áo đắt tiền bị vỏ sò làm bẩn, nhưng cậu lại không để ý chút nào, trong lòng cô hơi rung rinh.
Cô cảm động nhìn cậu: “Chu Hách, cảm ơn nhé. Phí mất cái áo rồi, ngày mai tôi sẽ nấu cháo thịt bồi thường cho cậu.”
“Được.” Chu Hách vui vẻ đáp.
Hai người vừa đi vừa nhặt, ngoài vỏ sò còn nhặt được cả cua, lúc trở về thu hoạch cũng kha khá.
Trên đường về biệt thự, hai người không hẹn mà gặp Quý Hoài Thịnh và Trần Văn.
Trần Văn nhìn Lâm Chi và Chu Hách, trêu chọc: “Cậu Chu và cô Lâm thật lãng mạn, quay xong còn ra bờ biển nhặt vỏ sò. Cậu Chu còn lấy áo làm rổ, đúng là bạn trai săn sóc, hâm mộ chết tôi.”
Lâm Chi cười ngượng ngùng.
Chu Hách đáp: “Để cô chê cười rồi. Anh Quý cũng không tồi, cũng rất săn sóc.”
Nghe Chu Hách nói vậy, Lâm Chi nhìn về phía Quý Hoài Thịnh, phát hiện trong tay anh cầm vài túi quần áo và đồ trang điểm, chắc đều là của Trần Văn.
Không ngờ anh còn biết xách túi giúp phụ nữ, so sánh với trước kia, quả thực cũng xem là săn sóc.
Quý Hoài Thịnh không tỏ ý kiến với cuộc nói chuyện của họ, mắt anh nhìn chằm chằm và chiếc áo trong tay Chu Hách, rồi lại nhìn vỏ sò trong tay Lâm Chi. Thầm nghĩ, nếu đối tượng hẹn hò là Lâm Chi, anh cũng nguyện ý dùng cái áo sơ mi cao cấp của mình để đựng vỏ sò cho cô, còn với Trần Văn thì chỉ là diễn thôi.
Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nhìn phía sau, phát hiện đã ngừng quay. Anh không nói hai lời, nhét hết túi vào trong tay Trần Văn, âm trầm liếc Lâm Chi một cái, rồi nhanh chóng đi vào biệt thự.
Ba người còn lại đứng tại chỗ nhìn nhau.
Trần Văn cực kỳ xấu hổ, cũng may phát hiện máy quay đã tắt, cảnh vừa rồi sẽ không lên TV, sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút.
Lâm Chi cảm khái, hai chữ “săn sóc” này không thể tồn tại trên người Quý Hoài Thịnh. Nhưng anh đúng là diễn viên giỏi, mỗi một giây đứng trước camera đều phải hoàn mỹ.
Chín giờ tối.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Chi cầm kịch bản sang gõ cửa phòng Chu Hách ở đối diện, muốn thảo luận với cậu về hoạt động ngày mai.
Quý Hoài Thịnh mới từ tầng một đi lên trơ mắt nhìn Lâm Chi vào phòng Chu Hách, sau đó cửa bị đóng lại.
Anh đen mặt nhìn cửa phòng Chu Hách đóng chặt, trời tối rồi, một mình Lâm Chi đến phòng đàn ông để làm gì, không biết kiêng kị sao.
Sắc mặt anh âm trầm, rút ra một điếu thuốc, dựa vào bức tường đối diện cửa hút, hết điếu thuốc, Lâm Chi vẫn chưa ra.
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, tâm tình có chút bực bội, lại lấy thêm điếu nữa để hút. Hết điếu thứ hai, Lâm Chi vẫn không ra, đèn trong phòng lại Chu Hách đột nhiên tắt ngóm.
Bình luận truyện