Trong Phim Ngoài Đời

Chương 59



Edit: Pink2205

Sau khi kể xong những chuyện xảy ra ba năm trước, Quý Hoài Thịnh hỏi Lâm Chi: “Em có nhìn thấy tờ giấy anh đặt trên tủ đầu giường không?”

Lâm Chi ngây người nhìn anh, gật đầu: “Có thấy.”

Cô không ngờ người trong khách sạn ba năm trước lại là Quý Hoài Thịnh. Hóa ra anh là người đàn ông đầu tiên của cô. Chuyện này thật khó tin, nhưng lại khiến cô vô cùng hạnh phúc.

“Vì sao em không gọi điện thoại cho anh?” Quý Hoài Thịnh nhéo má cô, bất mãn nói.

Hại anh mỗi ngày đau khổ chờ đợi cô gọi đến, ngày ngày đêm đêm nhớ cô, lại chỉ có thể gặp gỡ ở trong mộng.

Lâm Chi đập tay anh, xoa hai má bị nhéo đau, lườm anh một cái: “Hôm đó em bị bỏ thuốc, không biết người kia là anh, em cứ tưởng là người khác. Sau khi tỉnh lại, em đã tức giận xé nát tờ giấy kia.”

Quý Hoài Thịnh cúi đầu nhìn cô, vừa hơi giận, vừa cảm thấy may mắn. Giận vì bao lâu nay cô không liên lạc với anh, may mắn vì cô gặp được anh sau khi bị hạ thuốc. Nếu cô không trốn thoát được, hoặc là sau khi chạy ra lại gặp người đàn ông khác, vậy thì…

Anh không dám nghĩ tiếp nữa. Không có nếu, người cô gặp được chính là anh.

Quý Hoài Thịnh ôm chặt Lâm Chi vào trong ngực, mặt tựa vào cổ cô, nói: “May mà người đó là anh. May mà ba năm sau em vẫn chưa kết hôn, nếu không, anh sẽ rất hối tiếc.”

May mà anh không bỏ lỡ cô.

Vận mệnh đôi khi rất thú vị, nó đã định hai người sẽ ở bên nhau. Dù muộn ba năm, họ vẫn gặp lại nhau.

Lâm Chi nép mình trong vòng tay Quý Hoài Thịnh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khóe miệng hơi cong lên, hỏi: “Anh sợ bỏ lỡ em đến vậy sao? Có phải ba năm trước anh đã thích em rồi không?”

Cô cứ tưởng anh sẽ không trả lời trực tiếp, mà chỉ tìm vài cái cớ lừa dối cho qua.

Nhưng Quý Hoài Thịnh lại không do dự, cọ vào cổ cô, nhỏ giọng nói: “Ừ, anh thích em từ ba năm trước rồi.”

Giọng nói bên tai trầm thấp êm ả, như mang theo sư quyến rũ mê hoặc, khuấy động màng nhĩ của Lâm Chi.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ, cô cảm thấy làn da ở đó hơi nóng lên. Hơi nóng ấy đi xuống, tràn vào lồng ngực, khiến máu trong tim cô sôi trào, nhói lên dữ dội.

Lâm Chi nâng hai tay lên ôm lấy anh, thầm nói trong lòng: “Em thích anh còn sớm hơn cơ, thích anh từ tám năm trước.”

Từ năm nhất đại học cho đến bây giờ, cô đã yêu thầm anh suốt tám năm. Cứ tưởng rằng tình cảm đơn phương ấy sẽ không có kết quả, nhưng hiện tại cô và anh đã lưỡng tình tương duyệt.

Quý Hoài đã yêu thầm cô suốt ba năm mà cô không hề hay biết. Có lẽ anh đã được trải nghiệm cảm giác yêu mà không có được, cũng từng một mình phiền muộn lúc đêm khuya.

Nếu anh cũng có những cảm giác đó, Lâm Chi cảm thấy tình yêu thầm kín của mình không còn quá gian nan nữa. Nhưng hiện tại cô chưa muốn nói cho anh biết cô thích anh suốt tám năm, cứ để cho Quý Hoài Thịnh tưởng anh thích cô trước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện