Trong Phim Ngoài Đời
Chương 67: Tử cung
Edit: Pink2205
Lâm Chi nghe lời tách hai chân ra, Quý Hoài Thịnh nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô. Anh kéo khóa ẩn ở quần lót xuống, rút ngón tay ra, nắm côn th*t trướng đến phát đau áp vào cửa huyệt của cô, tách mở âm môi đầy đặn, đi vào từng chút một.
Cửa huyệt mở rộng đến cực hạn, gian nan nuốt lấy cự vật thô to.
Lâm Chi thở hổn hển, khiếp sợ nhìn anh: “Ưm… Anh làm gì vậy?”
Quý Hoài Thịnh đáp: “Làm em.”
Anh chặn cái miệng nhỏ của Lâm Chi lại, không cho cô kêu quá lớn, thân dưới dùng sức đẩy mạnh, “phụt” một tiếng, cắm đến chỗ sâu nhất
“A… Ưm…” Lâm Chi cau mày, nhỏ giọng nức nở, thừa nhận sự xâm chiếm của anh.
Thịt mềm bên trong bao vây côn th*t thô to, vừa hút vừa cắn, khiến hơi thở của Quý Hoài Thịnh trở nên hỗn loạn. Anh mút cánh môi cô, nói: “Đừng kẹp chặt như vậy.”
Anh rút côn th*t đang chôn trong cơ thể cô ra, rồi lại từ từ đẩy về phía trước, mở rộng âm đ*o chặt khít.
côn th*t thô to không ngừng cọ vào những nếp gấp non mềm, mang đến khoái cảm như bị điện giật, khiến toàn thân Lâm Chi run rẩy. Cô cắn răng nhỏ giọng rên rỉ.
Sau vài chục lần đưa đẩy, hoa huy*t của Lâm Chi đã trở nên ướt át, mềm mại, trơn trượt.
Quý Hoài Thịnh nâng mông cô lên, đẩy nhanh tốc độ luật động, cắm vào thật sâu để quy đầu chạm nhẹ vào cổ tử cung.
“Thoải mái không?” Anh mút xương quai xanh gợi cảm của cô, hỏi.
Lâm Chi cắn môi dưới, chịu đựng khoái cảm dưới thân, không ngừng nức nở.
Cô quay đầu đi không trả lời câu hỏi của Quý Hoài Thịnh, vì không muốn máy quay ghi lại biểu cảm của mình lúc này. Cô đang đóng vai một nữ tướng quân quật cường, cô đang bị cưỡng ép, không thể tỏ ra thoải mái được.
Quý Hoài Thịnh thấy Lâm Chi im lặng không nói, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Anh siết chặt vòng eo thon thả của cô, thân dưới đột nhiên dùng sức thúc mạnh, quy đầu khai phá hoa tâm, cắm vào trong tử cung nhỏ hẹp.
“Ư…” Lâm Chi nghẹn họng, suýt không thở nổi.
Quá sâu, cô không chịu nổi.
Quý Hoài Thịnh không nghe được tiếng lòng của Lâm Chi. Anh rút quy đầu ra rồi lại dùng sức đỉnh vào, ma sát với tử cung mềm mại.
“A a… Không cần… Ô…” Lâm Chi cau mày, thở hổn hển, hai chân đá lung tung. Cô không ngừng vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi vật to lớn đang chôn sâu trong cơ thể.
Quý Hoài Thịnh mím môi, nâng hai chân Lâm Chi lên xếp thành hình chữ M, đè trước ngực cô.
Anh ấn chân cô, eo và bụng dùng sức, lắc mông, nhanh chóng luật động, chèn ép tử cung mềm mại.
Tử cung nhỏ hẹp bao lấy quy đầu to lớn, thịt mềm bên trong không ngừng hút lấy lỗ quy đầu, khoái cảm mãnh liệt khiến da đầu Quý Hoài Thịnh tê dại. Anh muốn dừng lại mà không được, chỉ muốn nuốt luôn cô vào bụng. Từng cú thúc vừa sâu vừa mạnh.
“A a a… Sâu quá, sắp bị đâm thủng rồi.” Lâm Chi hò hét trong lòng.
Cô muốn hét lên, nhưng không thể.
Cô đang vào vai một nữ tướng quân quật cường, không thể tỏ ra yếu đuối được. Trừ tiếng hét bất ngờ khi bị phá thân, trong kịch bản Diệp Như Nam luôn nghiến răng chịu đựng sự chà đạp hung tàn, không kêu một tiếng.
Tử cung không ngừng co rút, xoắn chặt lấy quy đầu màu đỏ tươi, lỗ quy đầu mở rộng, chảy ra chất lỏng trong suốt.
Trán Quý Hoài Thịnh nổi đầy gân xanh, hơi thở nặng nề. Anh dùng sức rút quy đầu đang bị xoắn chặt ra ngoài, khi ra đến cửa huyệt lại đâm mạnh vào trong. Động tác nhanh chóng liên tục như đang đóng cọc, những tiếng bạch bạch bạch không dứt bên tai.
Chiếc giường gỗ đơn sơ kêu lên kẽo kẹt theo động tác của anh, có cảm giác như sắp sập đến nơi.
Lâm Chi thở hổn hển, trán mướt mồ hôi, gương mặt ửng hồng, hai chân run rấy. Sâu trong cơ thể là khoái cảm mãnh liệt, cổ tử cung bị đâm đến tê dại.
Hai tay Lâm Chi bị trói chặt, đầu ngón tay trắng bệch, còn Quý Hoài Thịnh vẫn đang ra sức vận động, cô sắp không chịu nổi rồi.
Cô cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt như đau khổ lại như sung sướng, toàn thân thể phủ một màu hồng quyến rũ, mê người.
Quý Hoài Thịnh cúi đầu nhìn Lâm Chi, hầu kết lăn lộn, nhiệt huyết cuồn cuộn. Anh nâng cặp mông đầy đặn của cô lên, áp vào háng mình, thẳng lưng đỉnh thật mạnh về phía trước, quy đầu phá khai hoa tâm, đi vào đến tận tử cung.
Anh thoải mái thở dài, lắc mông nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại. Chỗ này vẫn là thoải mái nhất, chặt khít khiến anh sảng khoái vô cùng.
Tử cung đã bị đâm cho tê dại, màu hồng trên người Lâm Chi càng đậm, như quả táo chín, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, làm tóc cô ướt đẫm.
Cô cắn môi dưới, khẽ rên rỉ, thừa nhận sự va chạm của Quý Hoài Thịnh.
Lúc này, nhân viên ánh sáng chiếu thẳng đèn vào mặt Lâm Chi, quay cận cảnh. Cô khẩn trương, tim suýt chút nữa nhảy đến cổ họng, thân thể run lên vì sợ, tử cung cũng co rút liên tục, xoắn chặt lấy quy đầu.
Quý Hoài Thịnh bị cô kẹp chặt, kêu lên một tiếng, trực tiếp bắn ra.
Lỗ quy đầu mở rông, phun ra dòng dịch trắng đặc sệt. Tinh dịch nóng bỏng cọ rửa thành tử cung mỏng manh. Toàn thân Lâm Chi run lên vì nóng.
Quý Hoài Thịnh cúi người ôm cô, bắn xong rồi vẫn không chịu rút ra, quy đầu to lớn lấp kín cổ tử cung, không cho tinh dịch chảy ra ngoài.
Hai người kề sát bên nhau, thở dồn dập.
“Cut, qua, hôm nay quay đến đây thôi, kết thúc công việc.” Đạo diễn nói với hai người qua màn ảnh.
Lâm Chi nghe lời tách hai chân ra, Quý Hoài Thịnh nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô. Anh kéo khóa ẩn ở quần lót xuống, rút ngón tay ra, nắm côn th*t trướng đến phát đau áp vào cửa huyệt của cô, tách mở âm môi đầy đặn, đi vào từng chút một.
Cửa huyệt mở rộng đến cực hạn, gian nan nuốt lấy cự vật thô to.
Lâm Chi thở hổn hển, khiếp sợ nhìn anh: “Ưm… Anh làm gì vậy?”
Quý Hoài Thịnh đáp: “Làm em.”
Anh chặn cái miệng nhỏ của Lâm Chi lại, không cho cô kêu quá lớn, thân dưới dùng sức đẩy mạnh, “phụt” một tiếng, cắm đến chỗ sâu nhất
“A… Ưm…” Lâm Chi cau mày, nhỏ giọng nức nở, thừa nhận sự xâm chiếm của anh.
Thịt mềm bên trong bao vây côn th*t thô to, vừa hút vừa cắn, khiến hơi thở của Quý Hoài Thịnh trở nên hỗn loạn. Anh mút cánh môi cô, nói: “Đừng kẹp chặt như vậy.”
Anh rút côn th*t đang chôn trong cơ thể cô ra, rồi lại từ từ đẩy về phía trước, mở rộng âm đ*o chặt khít.
côn th*t thô to không ngừng cọ vào những nếp gấp non mềm, mang đến khoái cảm như bị điện giật, khiến toàn thân Lâm Chi run rẩy. Cô cắn răng nhỏ giọng rên rỉ.
Sau vài chục lần đưa đẩy, hoa huy*t của Lâm Chi đã trở nên ướt át, mềm mại, trơn trượt.
Quý Hoài Thịnh nâng mông cô lên, đẩy nhanh tốc độ luật động, cắm vào thật sâu để quy đầu chạm nhẹ vào cổ tử cung.
“Thoải mái không?” Anh mút xương quai xanh gợi cảm của cô, hỏi.
Lâm Chi cắn môi dưới, chịu đựng khoái cảm dưới thân, không ngừng nức nở.
Cô quay đầu đi không trả lời câu hỏi của Quý Hoài Thịnh, vì không muốn máy quay ghi lại biểu cảm của mình lúc này. Cô đang đóng vai một nữ tướng quân quật cường, cô đang bị cưỡng ép, không thể tỏ ra thoải mái được.
Quý Hoài Thịnh thấy Lâm Chi im lặng không nói, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Anh siết chặt vòng eo thon thả của cô, thân dưới đột nhiên dùng sức thúc mạnh, quy đầu khai phá hoa tâm, cắm vào trong tử cung nhỏ hẹp.
“Ư…” Lâm Chi nghẹn họng, suýt không thở nổi.
Quá sâu, cô không chịu nổi.
Quý Hoài Thịnh không nghe được tiếng lòng của Lâm Chi. Anh rút quy đầu ra rồi lại dùng sức đỉnh vào, ma sát với tử cung mềm mại.
“A a… Không cần… Ô…” Lâm Chi cau mày, thở hổn hển, hai chân đá lung tung. Cô không ngừng vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi vật to lớn đang chôn sâu trong cơ thể.
Quý Hoài Thịnh mím môi, nâng hai chân Lâm Chi lên xếp thành hình chữ M, đè trước ngực cô.
Anh ấn chân cô, eo và bụng dùng sức, lắc mông, nhanh chóng luật động, chèn ép tử cung mềm mại.
Tử cung nhỏ hẹp bao lấy quy đầu to lớn, thịt mềm bên trong không ngừng hút lấy lỗ quy đầu, khoái cảm mãnh liệt khiến da đầu Quý Hoài Thịnh tê dại. Anh muốn dừng lại mà không được, chỉ muốn nuốt luôn cô vào bụng. Từng cú thúc vừa sâu vừa mạnh.
“A a a… Sâu quá, sắp bị đâm thủng rồi.” Lâm Chi hò hét trong lòng.
Cô muốn hét lên, nhưng không thể.
Cô đang vào vai một nữ tướng quân quật cường, không thể tỏ ra yếu đuối được. Trừ tiếng hét bất ngờ khi bị phá thân, trong kịch bản Diệp Như Nam luôn nghiến răng chịu đựng sự chà đạp hung tàn, không kêu một tiếng.
Tử cung không ngừng co rút, xoắn chặt lấy quy đầu màu đỏ tươi, lỗ quy đầu mở rộng, chảy ra chất lỏng trong suốt.
Trán Quý Hoài Thịnh nổi đầy gân xanh, hơi thở nặng nề. Anh dùng sức rút quy đầu đang bị xoắn chặt ra ngoài, khi ra đến cửa huyệt lại đâm mạnh vào trong. Động tác nhanh chóng liên tục như đang đóng cọc, những tiếng bạch bạch bạch không dứt bên tai.
Chiếc giường gỗ đơn sơ kêu lên kẽo kẹt theo động tác của anh, có cảm giác như sắp sập đến nơi.
Lâm Chi thở hổn hển, trán mướt mồ hôi, gương mặt ửng hồng, hai chân run rấy. Sâu trong cơ thể là khoái cảm mãnh liệt, cổ tử cung bị đâm đến tê dại.
Hai tay Lâm Chi bị trói chặt, đầu ngón tay trắng bệch, còn Quý Hoài Thịnh vẫn đang ra sức vận động, cô sắp không chịu nổi rồi.
Cô cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt như đau khổ lại như sung sướng, toàn thân thể phủ một màu hồng quyến rũ, mê người.
Quý Hoài Thịnh cúi đầu nhìn Lâm Chi, hầu kết lăn lộn, nhiệt huyết cuồn cuộn. Anh nâng cặp mông đầy đặn của cô lên, áp vào háng mình, thẳng lưng đỉnh thật mạnh về phía trước, quy đầu phá khai hoa tâm, đi vào đến tận tử cung.
Anh thoải mái thở dài, lắc mông nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại. Chỗ này vẫn là thoải mái nhất, chặt khít khiến anh sảng khoái vô cùng.
Tử cung đã bị đâm cho tê dại, màu hồng trên người Lâm Chi càng đậm, như quả táo chín, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, làm tóc cô ướt đẫm.
Cô cắn môi dưới, khẽ rên rỉ, thừa nhận sự va chạm của Quý Hoài Thịnh.
Lúc này, nhân viên ánh sáng chiếu thẳng đèn vào mặt Lâm Chi, quay cận cảnh. Cô khẩn trương, tim suýt chút nữa nhảy đến cổ họng, thân thể run lên vì sợ, tử cung cũng co rút liên tục, xoắn chặt lấy quy đầu.
Quý Hoài Thịnh bị cô kẹp chặt, kêu lên một tiếng, trực tiếp bắn ra.
Lỗ quy đầu mở rông, phun ra dòng dịch trắng đặc sệt. Tinh dịch nóng bỏng cọ rửa thành tử cung mỏng manh. Toàn thân Lâm Chi run lên vì nóng.
Quý Hoài Thịnh cúi người ôm cô, bắn xong rồi vẫn không chịu rút ra, quy đầu to lớn lấp kín cổ tử cung, không cho tinh dịch chảy ra ngoài.
Hai người kề sát bên nhau, thở dồn dập.
“Cut, qua, hôm nay quay đến đây thôi, kết thúc công việc.” Đạo diễn nói với hai người qua màn ảnh.
Bình luận truyện