Trọng Sinh Chi Bản Tính

Chương 15



Thạch Nghị vốn dĩ đã có thể quật ngã được một người cao to 15 tuổi, bây giờ còn chạy đi học quyền, chỉ e sức chiến đấu sẽ càng thêm kinh người. Kiếp trước, thân thủ của An Thừa Trạch luyện được trong thời gian làm lính phục dịch, khéo cái, người dạy hắn lại là Thạch Nghị.

Mười tám tuổi thực hiện nghĩa vụ quân sự, lão binh huấn luyện tân binh là lệ thường. Khi ấy, thể lực của An Thừa Trạch rất kém, căn bản chưa từng trải qua rèn luyện thể năng, là lão tướng An ép buộc hắn đi cải tạo. Huấn luyện mỗi ngày mệt tới mức không chống đỡ nổi, còn thường xuyên bị đánh do mắc sai lầm, An Thừa Trạch đã kinh qua những tháng ngày tương đối đắng cay. Nhưng mà, khổ cỡ đấy hắn vẫn chịu được, chỉ khổ nhất là lúc cơn nghiện phát tác. Thời điểm ở Bắc Kinh, khi hắn chưa bỏ hẳn ma túy, bác sĩ bảo có khả năng sẽ phát sinh phản ứng cai nghiện, chỉ không biết là lúc nào. Đến quân doanh chưa được một tuần, hắn đã gặp phải phản ứng ấy trong WC. Trong lúc đau đớn không thôi, thần trí mơ hồ, một người trên mặt mang theo vết sẹo do đao gây ra nâng hắn dậy, hắn nắm cánh tay người nọ, tới lúc tỉnh táo lại, cánh tay ấy đã trở nên xanh tím.

*phản ứng cai nghiện: khi ngừng hoặc giảm sử dụng chất gây nghiện, cơ thể chưa kịp thích nghi và xuất hiện hội chứng cai nghiện. Tủy như: hưng phấn, mất ngủ, đau đầu, buồn nôn, chuột rút…

Khi gặp lại, An Thừa Trạch vẫn có chút hận Thạch Nghị, lúc ấy hắn chưa rõ một đao của mình đã hủy hoại tiền đồ của Thạch Nghị, chỉ biết rằng đao là do Thạch Nghị mang đến uy hiếp hắn. Cuối cùng, kẻ bị uy hiếp lại phải gánh vác khoản viện phí kếch xù, khiến Liễu Như phải bán đi căn nhà của họ. An Thừa Trạch năm ấy vẫn còn “trẻ trâu” lắm, trước khi rời khỏi tỉnh Kiến, hắn đến tìm Thạch Nghị, rồi vừa lạnh lùng vừa tự cho mình là đúng bảo với anh rằng, tao sắp cuốn gói khỏi thành phố này theo đúng ý mày rồi đó, mày vừa lòng hả dạ chưa. Thạch Nghị cũng mới 11 tuổi đầu, trên mặt còn quấn băng vải, chỉ dùng một mắt nhìn hắn, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ mờ mịt.

Mãi tới lúc sống lại, An Thừa Trạch vẫn chẳng rõ khi đó Thạch Nghị nghĩ gì. Thạch Nghị 18 tuổi có lẽ đã hiểu vết sẹo này rước lấy mang nhiêu rắc rối cho mình, nhưng lúc ở trong quân đội, anh vẫn giúp An Thừa Trạch giấu giếm chuyện của hắn, còn lén giúp An Thừa Trạch thu xếp việc nội vụ, dạy hắn nấu cơm, cho hắn thức ăn, chịu đựng những đòn đánh đấm của hắn lúc phản ứng cai nghiện xuất hiện. Rõ ràng là nạn nhân, nhưng lại không hề căm hận An Thừa Trạch.

Hai năm khiến quan hệ giữa An Thừa Trạch và Thạch Nghị trở nên có phần kỳ lạ, hai người cũng không thân thiết, có lẽ mỗi người đều hận đối phương mang tới tai họa cho mình, nhưng vẫn ngẫu nhiên quan tâm, chú ý tình huống của nhau. Sau này An Thừa Trạch giải ngũ, về nhà phát hiện mẹ Liễu Như đã sớm chết bệnh, song chẳng ai thông báo cho hắn biết. Hắn bị nhốt trong một không gian bế tắc, mất đi người thân duy nhất, mà người ấy còn không được ai chăm nom trước lúc lâm chung, cuối cùng chỉ có Cục dân chính đưa Liễu Như đi hỏa táng, tro cốt gửi tại nhà tang lễ, còn nợ phí quản lý.

Khi đó, giá mộ phần chưa tới mức thái quá, An Thừa Trạch dùng hai năm tiền trợ cấp đi lính mua một phần mộ hạ táng Liễu Như. Từ đầu tới đuôi chỉ có một mình hắn, An Mục Dương cứ như chẳng hay biết gì, đến tận phút cuối vẫn không ra mặt. An Thừa Trạch đợi trước mộ Liễu Như một ngày một đêm, quỳ mệt thì ngồi xuống, dựa đầu vào di ảnh mẹ mình, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Rời khỏi khu mộ xong, An Thừa Trạch thay đổi từ đó. Hắn bắt đầu trở nên hám lợi, lòng dạ độc ác, không tin bất luận kẻ nào ngoại trừ Đỗ Vân cùng lớn lên từ nhỏ.

Sau đó, Đỗ Vân cũng phản bội hắn, hắn rốt cuộc không thể mở lòng với ai được nữa.

Thạch Nghị không biết là sau khi rời khỏi bia mộ, tất cả ký ức xảy ra trong hai năm đi lính cũng dần phủ bụi trong ký ức của An Thừa Trạch. Không phải mất trí nhớ, mà là bản thân lựa chọn quên đi. Hắn không muốn nhớ tới cái nơi đã khiến hắn không thể gặp lại Liễu Như lần cuối, theo bản năng cố ý quên hết tất cả. Hắn chỉ nhớ đã từng đi quân sự hai năm, cụ thể thế nào thì rất mơ hồ.

Nhưng hiện tại, nhìn Thạch Nghị đang ăn ngấu nghiến, An Thừa Trạch thế mà lờ mờ nhớ lại đoạn ký ức đó. Hắn chợt nhớ ra, kỹ năng đấu vật khiến Thạch Nghị căm phẫn muốn phấn đấu kia, thực ra do chính Thạch Nghị cầm tay dạy hắn. Hồi ấy, hắn luôn chịu thiệt khi đối luyện thực chiến trong bộ đội, bị đánh đến bầm dập cả người. Thạch Nghị liền dạy hắn một ít chiêu thức không giống với huấn luyện trong bộ đội, chả biết học được ở đâu.

Hóa ra còn một quãng hồi ức như thế sao? An Thừa Trạch lặng lẽ nhìn Thạch Nghị vẫn còn non nớt, hắn không thể nhớ rõ tình huống chi tiết của hai năm ấy, mà hiện tại, cánh cửa ký ức vốn đóng chặt lại hơi hé mở.

Đại khái là vì Liễu Như, kiếp trước phong bế ký ức là vì Liễu Như, nay toàn thân Liễu Như đều ngập tràn hạnh phúc và ý chí phấn đấu, nom thế nào cũng không giống dáng vẻ uất ức mà chết của đời trước, nên An Thừa Trạch mới dần nhớ lại chuyện xưa.

Hắn thoáng sững sờ, thì ra hắn từng có một đoạn quá khứ với Thạch Nghị trong quân đội ư? Vậy kỹ năng đấu vật mà hiện giờ Thạch Nghị đang học có giống những gì đã dạy hắn kiếp trước không?

Thấy An Thừa Trạch ngây ngẩn nhìn mình chằm chặp, Thạch Nghị bất ngờ ngẩng mặt khỏi chén, trên mặt còn dính hạt cơm, anh quơ quơ nắm đấm: “Chờ mà xem, tớ sắp đánh thắng cậu rồi, tới lúc đó chúng ta lại đấu một trận trước mặt mọi người!”

“Đánh cái rắm, mày còn dám đánh Tiểu Trạch hả?” Sư đoàn trưởng Thạch vỗ một phát lên ót nhóc con, “Tiểu Trạch người ta là con ngoan trò giỏi, chẳng bao giờ đi gây sự đánh nhau, chứ đâu có giống mày. Ba mà biết mày còn đi ăn hiếp Tiểu Trạch một lần nào nữa, coi chừng cái mông nở hoa đó! Còn nữa, kết quả thi giữa kỳ vừa rồi be bét chẳng ra làm sao cả, từ top 10 biến thành hạng 10 từ dưới lên, thi cuối kỳ này mà không được như học kỳ trước thì đừng mơ được đi học quyền nữa!”

Nhất thời, Thạch Nghị cảm giác như bị sét đánh, còn có hơn hai mươi ngày nữa là thi rồi, học kỳ này có học hành gì đâu, thi kiểu gì vào top 10 được đây. Nếu ông ba chỉ đánh một trận thì thôi, giờ lại còn không cho học quyền, Thạch Nghị chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ, nhân sinh tuyệt vọng. An Thừa Trạch nữa, học hành giỏi giang là được rồi, tại sao còn đánh nhau lợi hại như vậy, hại lão đại anh phải gánh áp lực cực lớn, giờ ngày nào Lâm Vạn Lý với Trình Phi cũng khuyến khích anh đấu với An Thừa Trạch một trận để xem ai mới là lão đại chân chính, cái thứ em ún khỉ gió gì không biết, thật muốn đá bay cả lũ chúng nó về nhà.

Nhìn cục đá nhỏ đen mặt, An Thừa Trạch cảm thấy bé con này ngốc ngốc rất đáng yêu, đột nhiên thấu hiểu tâm tình luôn muốn xoa đầu Thạch Nghị của Liễu Như, thật sự rất khả ái, nếu mái đầu mềm mềm kia còn cọ hai cái vào lòng bàn tay mình thì càng khả ái.

Thật đúng lúc, cơ hội đến rồi.

“Nếu chú Thạch không chê, học kỳ này hãy để con tiếp tục phụ đạo cho Thạch Nghị.” Hắn liếc sang Liễu Như, nói tiếp, “Nếu ban ngày Thạch Nghị muốn học quyền, vậy con sẽ dạy vào buổi tối.”

“Được chứ.” Sư đoàn trưởng Thạch vỗ đùi, thành tích của thằng con vĩnh viễn là con dao trong lòng hắn, lần trước An Thừa Trạch phụ đạo mới khiến hắn thấy được hi vọng, và biết hóa ra con trai mình vẫn có thể tiến bộ, “Nhưng nếu dạy tối thì… hay là con qua nhà chú ở đi, bằng không đêm hôm đi về không an toàn.”

An Thừa Trạch nhếch khóe miệng, sư đoàn trưởng Thạch quả là… tri kỷ, bảo là cò mồi vẫn chưa đủ hình dung, phải nói là áo bông nhỏ tri kỷ mới đúng.

*áo bông nhỏ tri kỷ: thường nói con gái là áo bông tri kỷ của ba mẹ, vừa ấm áp vừa biết thương ba thương mẹ

“Úi chà, vậy thì chỉ có một mình Tiểu Liễu ở nhà rồi, cô xem…” Thạch Lỗi xoa xoa tay nhìn Liễu Như, ra chiều rối rắm lắm. Dù hắn có thô kệch đến đâu cũng biết không bà mẹ đơn thân nào nỡ để con mình tới ở nhà người khác. Tuy nhiên, thành tích của Thạch Nghị thật sự gặp vấn đề, hắn không muốn tước bỏ lòng nhiệt tình đối với quyền thuật của con trai, chung quy Thạch Nghị cũng có thiên phú.

Liễu Như vỗ nhẹ lên mu bàn tay của An Thừa Trạch, sắc mặt ửng hồng, có chút ngượng ngùng nói với Thạch Lỗi: “Thực ra… khoảng thời gian này tôi định đi Quảng Châu học hỏi, tôi tính mở tiệm điểm tâm nên muốn tới đó mua ít máy móc và học tập kỹ thuật của người ta. Nhưng như thế phải để Tiểu Trạch ở nhà ít nhất ba bốn tháng, tôi thật sự không an tâm…”

Cô càng nói càng đỏ mặt, vứt con mình ở nhà người ta đến mấy tháng nào phải việc một người mẹ nên làm. Hơn nữa, Thạch Lỗi chưa chắc đồng ý, vậy sẽ khó xử với cả hai.

Ai ngờ cô chưa dứt lời, Thạch Nghị đã nhảy dựng lên, chuyển ghế đến ngồi cạnh An Thừa Trạch, dựa vào hắn, bảo: “Thế ở nhà tớ đi, dù sao cũng chỉ có mình tớ, Tiểu Trạch có thể giúp tớ học, nấu cơm cho tớ, bảo mẫu nấu dở chết được, đúng không ba?”

Thạch Lỗi nghe Liễu Như nói xong, mặt cũng hơi hồng, hiếm có lúc áy náy: “Nhóc con này không có mẹ chăm sóc, tôi lại thường xuyên vắng nhà, từ nhỏ nó đã ở cùng bảo mẫu. Haizz… cô mới cho Tiểu Trạch ở nhà mấy tháng đã không yên tâm, còn tôi bỏ mặc nó cả năm… Thôi vầy đi, nếu cô tin tưởng tôi thì cứ để Tiểu Trạch ở chung với thằng nhóc nhà tôi một thời gian, vừa vặn giúp nó bớt hư đốn, ngoan ngoãn học tập, không ra ngoài phá làng phá xóm, đánh lộn linh tinh nữa. Cô biết không, mỗi lần họp phụ huynh là lòng tôi đây…”

Đàn ông sức dài vai rộng như Thạch Lỗi cũng vì con cái mà đau đầu, mỗi khi nhớ tới ánh mắt như nhìn đại ca xã hội đen tương lai của giáo viên chủ nhiệm trong buổi họp phụ huynh là trái tim thủy tinh của Thạch Lỗi lại muốn tan nát.

Liễu Như không đồng ý ngay mà hiền lành xoa đầu Thạch Nghị, dịu dàng hỏi: “Tiểu Nghị là đứa trẻ thế nào, trong khoảng thời gian này dì đều thấy rõ. Dì tin chuyện năm ngoái con bắt nạt Tiểu Trạch chỉ là hiểu lầm, cầm dao là bởi muốn ra vẻ ta đây, từ nay con sẽ không bắt nạt bạn nữa đúng không?”

Một bữa cơm làm đỏ mặt ba người, Thạch Nghị vừa nghĩ đến hành vi trước đây của mình là lại xấu hổ đến đỏ ké mặt mày. Anh gật đầu thật mạnh, thưa với Liễu Như: “Dạ, con tuyệt đối sẽ không ăn hiếp Tiểu Trạch nữa. Tiểu Trạch là em trai con, ai dám ăn hiếp cậu ấy, con đập chết nó!”

“Vậy ngoéo tay nhé?” Liễu Như vươn ngón út.

“Vỗ tay đi ạ!” Thạch Nghị ngưỡng cổ chứng tỏ mình là người lớn, không chịu thề cái kiểu con nít con nôi kia.

Liễu Như mỉm cười: “Được, vậy vỗ tay nào.”

Lúc vỗ tay mới nhận ra, Thạch Nghị ăn phân hóa học sao, mới 11 tuổi đã cao gần bằng Liễu Như, về sau thằng bé này sẽ cao lắm đây?

Vỗ tay xong, Liễu Như lại ôm lấy An Thừa Trạch, tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi Tiểu Trạch, mẹ phải vắng nhà một thời gian, tạm thời con ở nhà Tiểu Nghị nhé, mẹ sẽ cố gắng về sớm với con, được không?”

An Thừa Trạch ngoan ngoãn gật đầu, hắn thật sự không có gì để nói. Cha con Thạch Nghị rất biết đường biết lối, chỉ cần hắn uyển chuyển quanh co mở đầu là hai vị này liền tranh nhau đào sâu vào cái hố của hắn, cuối cùng còn giúp hắn lấp lại nữa chứ, quả nhiên…

Từ cò mồi xem ra không xứng tầm với đôi cha con dòng dõi quân nhân này, mà phải là hai cây súng cực xịn chỉ bắn người nên bắn, cấm có trật bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện