Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

Chương 25



Lúc này, vừa lúc sáng sớm, sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Mái tóc của Bạch Luyện Hoa vẫn đang xõa ra, tán loạn. Trên khuôn mặt vẫn chưa rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, lại có đường nét rõ rệt, cũng đã có chút hương vị phong hoa tuyệt đại.

Nam tử này vốn có mi mục như họa, một đôi mắt đang tràn ngập sương mù mông lung.

– Sư… Huynh…

Hắn khó nhịn, nhỏ giọng khẽ kêu lên.

Một bàn tay luồn vào trong mảnh vải tiết khố mỏng manh của hắn, nhẹ nhàng xoa nam căn đang cương cứng của hắn.

Bạch Luyện Hoa thở hổn hển một trận, hai tay không tự chủ được mà túm chặt lấy góc áo của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng hơi nhếch môi lên, cười cười, bàn tay đang luồn vào trong tiết khố của Bạch Luyện Hoa vẫn cố ý chầm chậm xoa nắn.

Bạch Luyện Hoa phảng phất như là không chịu nổi một trận xoa nắn từ tốn này, cả khóe mắt đều có chút ửng hồng lên, chỉ có thể đứt quãng hô lên tiếng “sư huynh”.

Phó Kinh Hồng vẫn cứ cực kì chầm chậm mà xoa xoa nam căn của Bạch Luyện Hoa, nhìn vẻ khó nhịn của Bạch Luyện Hoa, tựa hồ như y cũng đang vô cùng hưởng thụ a.

Mà, trên thực tế, xác thực là Phó Kinh Hồng cũng cực kì chiếm được lợi ích đi…

Ngẫm lại kiếp trước, y đã phải chịu bao nhiêu tội lỗi vì Bạch Luyện Hoa, giờ khắc này, trong lòng của y lại càng chiếm được khá là nhiều thoải mái.

Mặc dù, y biết đời này Bạch Luyện Hoa vốn đã không phải là Bạch Luyện Hoa của kiếp trước.

Thế nhưng, ở đáy lòng của y vẫn cứ không thể nào mà quên đi được…

Cho nên, ra tay trả thù liền có cảm giác thật thỏa mãn a.

Động tác của Phó Kinh Hồng càng lúc càng chậm, phảng phất như là đang tỉ mỉ điêu khắc nên tác phẩm tinh tế gì đó vậy.

Bạch Luyện Hoa vẫn chậm chạp không chiếm được thỏa mãn, khóe mắt đều ửng hồng, trong đôi con ngươi đều tràn ngập ánh nước.

– Sư huynh… Nhanh một chút…

Tựa hồ như đã bị hành hạ đến có chút không thể nào chịu được cả, Bạch Luyện Hoa cắn cắn môi dưới, khó nhịn cầu xin.

– Ân? Nhanh một chút? Là nhanh làm sao đây?

Phó Kinh Hồng chỉ là cố ý giả vờ như không biết, động tác ở trong tay vẫn cứ chầm chậm lại nhẹ nhàng.

– Nhanh một chút…

Bạch Luyện Hoa chỉ là lẩm bẩm lặp lại lời cầu xin, tựa hồ như cũng không biết nên nhanh một chút là phải làm ra sao cả.

Phó Kinh Hồng cảm giác được nam căn ở trong tay càng lúc càng cứng đến sắp nổ tung. Cho dù, động tác của y vẫn rất là chậm chạp, nhưng tựa hồ như đối với thiếu niên vẫn chưa từng trải qua sự đời, vốn chưa từng nhận được dạng kích thích thế này, cho nên, rất nhanh, nam căn liền run rẩy, tựa hồ như đã có dấu hiệu sắp đạt được cao trào đi.

Bạch Luyện Hoa đang thở hổn hển càng lúc càng nặng, chốc lát nữa là sắp phải bắn ra tới đi.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng có chút câu môi, ngay trước thời khắc sắp cao trào, đột ngột, y cong hai ngón tay lại, hung hăng búng mạnh lên trên thân của nam căn, khiến cho nam căn bị đau đớn đến mức đều phải hoàn toàn mềm nhũn xuống.

Trong nháy mắt, bị trúng phải một đòn đau như vậy, không chiếm được sự giải tỏa thỏa mãn, Bạch Luyện Hoa mở ra khóe mắt ửng hồng, oan ức đến không thể nào chịu nổi.

– Sư huynh?

Hắn chỉ đành oan ức không tên, ngước mắt mà nhìn vào đại sư huynh của hắn.

Phó Kinh Hồng nhìn tiểu sư đệ của y, lại khẽ mỉm cười, bày ra tư thái huynh trưởng, nói:

– Trong khi làm chuyện như thế này, nhất định phải hành động như vậy, mới có thể rèn luyện được tính kiên nhẫn của vật kia a.

Bạch Luyện Hoa hiện lên mờ mịt đầy mặt, nhưng mà, hắn nghĩ đây là lời do đại sư huynh nói, chắc chắc là sẽ không sai, hắn liền mờ mịt mà gật gù.

– Làm chuyện này, lại cũng giống như là luyện võ vậy. Dục tốc thì bất đạt. Chỉ có thể tôi luyện tâm tính không ngừng, đả thông gân cốt, mới có thể đạt đến cảnh giới mà người ta hằng mong đợi.

Vang lên giọng điệu nghiêm nghị, Phó Kinh Hồng bày ra nghiêm túc đầy mặt.

Bạch Luyện Hoa mờ mịt gật gù.

Lần này, Phó Kinh Hồng lại không trực tiếp đưa tay vào trong tiết khố của Bạch Luyện Hoa, mà là lòng bàn tay cách lớp vải mỏng của tiết khố, khẽ nắm lấy nam căn của Bạch Luyện Hoa một lúc.

Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa liền thở gấp gáp một trận, tròn mắt nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng.

Cách lớp vải tiết khố, Phó Kinh Hồng lại tiếp tục bóp thêm một lát nữa, mới chậm rãi xoa xoa lên.

Rất nhanh, lớp vải tiết khố vốn đang bán ẩm ướt, liền dính sát lại, phác hoạ ra hình dạng nam căn của Bạch Luyện Hoa.

Thiếu niên chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, chính là đang tuổi lớn.

Tuy, mọi đường nét ở trên thân thể của Bạch Luyện Hoa, vẫn chưa rút đi tư thái của thiếu niên. Thế nhưng, hình dáng, độ dài của nam căn ở giữa hai chân của hắn, cũng đã khá là khả quan rồi đi.

Phó Kinh Hồng ngẩn người. Mới vừa mới rồi, y chỉ lo dằn vặt Bạch Luyện Hoa ra sao mà thôi, cũng không để tâm đến những thứ này. Bây giờ, vừa nhìn kỹ đến ngược lại, y có chút…

Tức giận bất bình.

Bạch Luyện Hoa nào có phát hiện ra được tâm tư bách chuyển thiên hồi của Phó Kinh Hồng, chỉ là tập trung vào lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng đang không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm mà chơi đùa nam căn của hắn, khiến cho hắn càng gấp gáp mà thở hổn hển, đôi con ngươi tràn ngập ánh nước mà nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng dấy lên tức giận bất bình, đột ngột, tăng thêm cường độ ở trong tay, mạnh bạo xoa nắn một hồi.

Kéo theo, Bạch Luyện Hoa cũng đang tầng tầng thở hổn hển, phát ra một tiếng, nhưng mà nam căn của hắn lại càng thêm cứng rắn hơn nữa.

Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm bộ dạng thiếu niên của Bạch Luyện Hoa vẫn còn đang nằm ở trên giường, lại có cùng khuôn mặt với thanh niên kiếp trước đã đâm y một kiếm, thì ở trong lòng của y lại càng thêm nổi lên bất bình.

Bất thình lình, y tăng nhanh tốc độ ở trong tay, dẫn theo, Bạch Luyện Hoa thở dốc cũng càng lúc càng nhanh.

Bất chợt, Phó Kinh Hồng cảm nhận được nam căn này lại đang run rẩy, theo đó, cả thân thể của Bạch Luyện Hoa cũng run lên một hồi.

Y biết thời cơ đã tới, lần thứ hai, liền cong hai ngón tay lại, dùng sức búng lên trên thân nam căn cứng rắn đó.

Ngay lập tức, nam căn lại mềm nhũn, rũ xuống. Ngay lúc này, Bạch Luyện Hoa vội che lấy phía dưới, xoay người, núp vào trong chăn.

Tâm tình của Phó Kinh Hồng vốn thật tốt. Y nằm nghiêng ở trên giường, chống cằm, nhìn thiếu niên đang chôn người ở trong chăn.

– Lần này chỉ mới có một lần, hai lần, đệ đã liền chịu không nổi rồi sao… Sau này, rất khó mà thành đại sự a.

Phó Kinh Hồng nói ra lời lẽ đầy ý vị sâu xa, vừa thở dài.

Trong chốc lát, Bạch Luyện Hoa mới ngẩng mặt lên, lộ ra vẻ mặt oan ức.

– Nhưng mà… Thật sự là rất đau…

– … Rất khó chịu…

Phó Kinh Hồng nghiêm túc mà giảng giải:

– Từ cổ chí kim, người làm việc lớn, ai mà lại không phải trải qua một trận nằm gai nếm mật, đau buốt đến thấu xương, thì mới có thể đạt thành đại nghiệp hay sao?

Ngay lập tức, trên khuôn mặt của Bạch Luyện Hoa có chút sáng bừng lên, hắn cắn cắn môi dưới, nhìn Phó Kinh Hồng hỏi:

– … Sau này, đệ, đệ đều phải làm vậy mới đạt được công thành danh toại sao?

Phó Kinh Hồng nghiêm nghị gật gù.

– Nhưng mà rất đau… Rất khó chịu…

Bạch Luyện Hoa lại do dự một hồi.

Phó Kinh Hồng bày ra vẻ mặt chính nhân quân tử, nghiêm túc gật gù, y nói:

– Huynh chỉ lo sợ là mới qua một lần, hai lần, đệ vẫn chưa thể lĩnh ngộ được điểm trọng yếu trong đó đi. Cho nên, không bằng, đệ lại tự mình làm thử một lần cho huynh xem kĩ lại đi.

Nhất thời, Bạch Luyện Hoa sững sốt, nhưng vẫn gật gật đầu.

Hắn do dự liếc mắt một cái nhìn đến Phó Kinh Hồng một hồi, mới chậm chạp tự đưa tay vào trong tiết khố, bắt đầu tự xoa nắn lên.

Nhìn người mà y đã từng tâm tâm niệm niệm đang tự thủ dâm ở ngay trước mặt của y.

Nhất thời, vào một khắc này, ở trong lòng, Phó Kinh Hồng liền bừng tỉnh.

Nhưng mà, rất nhanh, y lại phục hồi tinh thần.

Tựa hồ như Bạch Luyện Hoa đang cố ý mô phỏng theo động tác chầm chậm của Phó Kinh Hồng đã làm cho hắn vừa nãy, động tác ở trong tay cũng làm đến mức chậm nhất.

Hắn hơi nhấc cằm lên, lộ ra hầu kết vẫn còn đang khẽ nhúc nhích.

Đôi bả vai đơn bạc của thiếu niên đang run rẩy lên, nội y bán mở, lộ ra đôi xương quai xanh, cùng với hai viên hồng nhạt được tô điểm nổi bật lên giữa làn da thịt trắng nõn giống như đồ sứ.

Bỗng dưng, Phó Kinh Hồng lóe lên một suy nghĩ.

Đột ngột, Bạch Luyện Hoa cảm thấy, bị người khẽ cắn một cái ở trước ngực của hắn.

Hắn rũ mắt xuống, liền thấy Phó Kinh Hồng đang cúi đầu, dựa sát đến, đôi môi hé ra, dùng răng khẽ cắn lên điểm đỏ trước ngực của hắn.

Bạch Luyện Hoa không nhịn được, chợt rên khẽ lên một tiếng, nhất thời, ngừng lại động tác ở trong tay.

Phó Kinh Hồng co chân lên, cố ý đỉnh đầu gối của y đè nhẹ xuống nơi giữa hai chân thon dài của Bạch Luyện Hoa mà không ngừng cọ lên.

Mà, trên đỉnh nam căn của Bạch Luyện Hoa đang chậm rãi thấm ra chất lỏng, thậm chí, thấm xuống, ướt lây qua cả lớp vải quần trên đầu gối của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng cười cười, càng tăng nhanh động tác cọ đến.

Dần dần, Bạch Luyện Hoa sắp đạt đến cao trào, trong đôi con ngươi đều đã ướt sũng một mảng, trong đầu óc cũng đã hỗn độn.

Chợt, Phó Kinh Hồng dừng lại động tác. Bạch Luyện Hoa vẫn đang chìm trong mờ mịt.

Lần thứ ba, y vẫn giở lại trò cũ, hai ngón tay cong lên, hợp lại, búng lên thân của nam căn đang dựng thẳng ở giữa hai chân của Bạch Luyện Hoa khiến nam căn lay động không thôi.

Lần thứ ba này, ngay lập tức, cả thân thể của Bạch Luyện Hoa đều bị té ngã xuống trên mặt đất.

Lúc này, sắc trời ngoài cửa sổ, cư nhiên, đã sáng bừng lên rồi.

Dù Phó Kinh Hồng vừa mới bận rôn xong. Nhưng y vẫn ung dung, chỉnh lại một chút y phục đang bị ngổn ngang, nhưng cơ bản vẫn tính là nếp quần Áo vẫn còn phẳng phiu, chỉnh tề đi.

– Sư huynh đói bụng. Cho nên, huynh phải đi trước một bước đây…

Y nhìn Bạch Luyện Hoa lần thứ hai chôn mình vào trong chăn, cuộn lại thành một khối nằm lì ở trên giường.

Đi ra ngoài cửa, Phó Kinh Hồng nhấc lên hai khóe môi, tiện tay đóng cửa lại.

Phó Kinh Hồng mang tâm tình thật tốt, chậm rãi xoay người đi, ung dung đi về sảnh khách phòng.

Trên giường, thiếu niên đang oan ức mà cuộn mình lại thành một khối, lăn lộn một vòng.

*

Phó Kinh Hồng lười biếng đi mấy bước, chợt nghe thấy âm thanh tranh chấp cách đó không xa.

Y không hề chần chờ, mà thu lại khí tức, lập tức, phi thân, phóng người tới.

Song phương đang tranh chấp, chính là Ôn Như Ngọc cùng với Đào Chi Hoa.

Mà, đứng bên cạnh Ôn Như Ngọc, lại là Mộ Dung Vũ.

Phó Kinh Hồng mơ hồ cảm thấy, tình cảnh này giống như đã từng thấy qua rồi đi.

Y xoa xoa cằm.

– Một ả nữ tử thế này, rốt cuộc là ngươi yêu thích điểm nào ở trên người của ả hả?

Đôi mắt của Đào Chi Hoa nhuốm phải chút giận dữ mà hơi nhíu lại.

Ôn Như Ngọc vẫn hiện lên một vẻ mặt ôn hòa, không nói lời nào.

Mộ Dung Vũ tức giận đến cả khuôn mặt đều đỏ lên.

– Luận về võ công, ả không bằng một phần mười võ công của ta… Luận về tướng mạo, cũng chỉ thuộc dạng tầm thường mà thôi, không sánh bằng một phần ngàn nhan sắc của ta.

Đào Chi Hoa đưa tay vuốt ve sợi tóc rũ xuống trước ngực của hắn, giọng điệu mang theo giễu cợt.

Đôi chân mày dựng thẳng, cả đến cặp mắt hạnh của Mộ Dung Vũ cũng đã trợn trừng lên, nói:

– Hừ. Khoác lác không biết ngượng miệng!

– Vậy thì không bằng, hai ta tỉ thí xem, ai hơn ai a?

Đôi mắt của Đào Chi Hoa tràn đầy vẻ xem thường.

– Tỉ thí thì liền tỉ thí!

Mộ Dung Vũ hừ lạnh một tiếng.

Đào Chi Hoa lại cười lạnh một tiếng. Hai tay đã mau lẹ hành động, đột ngột, một sợi roi da chín thước vung lên không trung, không chậm trễ một khắc nào, quất về phía Mộ Dung Vũ.

Sau khi Mộ Dung Vũ cả kinh, cũng bắt đầu sử dụng vũ khí của ả ——

Lại cũng là một chiếc roi.

Hai sợi roi đều đang dây dưa ở cùng một chỗ.

Phó Kinh Hồng chậm rãi đi đến bên cạnh Ôn Như Ngọc vẫn còn đang đứng ở một bên. Y vừa cười vừa nói:

– Ôn huynh thật là có diễm phúc lớn a. Lại có thể khiến cho hai vị mỹ nhân đây, phải nổ ra một cuộc chiến thế này, chỉ là để tranh giành được huynh a…

Ôn Như Ngọc nhìn thấy Phó Kinh Hồng vừa bất ngờ xuất hiện. Hắn liền ngẩn người.

Hắn bình tĩnh nhìn Phó Kinh Hồng một hồi lâu.

Phó Kinh Hồng không né không tránh, cười nhìn lại Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc hiện lên thần sắc phức tạp, trầm thấp nói:

-… Không phải

– Không phải cái gì?

Phó Kinh Hồng nhíu mày, tầm mắt y lại nhìn về hai thân ảnh hồng y, nói,

– Nếu mà huynh không biết phải chọn người nào, thì huynh cứ thẳng thắn nói với cả hai, huynh đều muốn có cả hai, làm nga hoàng nữ anh, thế là giải quyết xong rồi.

– Đến khi đó, huynh chỉ cần ngồi một chỗ mà hưởng tề nhân chi phúc, chẳng phải là cách giải quyết tuyệt diệu nhất rồi hay sao?

Y quay đầu lại, nhìn đến Ôn Như Ngọc, nhíu mày nở nụ cười.

Ôn Như Ngọc cúi đầu, sắc mặt cùng với biểu hiện mơ hồ không rõ.

– Ôn mỗ… Đời này chỉ nguyện đến tâm của một người.

– Hửm? Ôn huynh, huynh mới vừa nói cái gì? Gió thổi lớn quá, ta nghe không rõ…

Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Ôn Như Ngọc lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn đều luôn là một vẻ ôn hòa.

– Ta đi ngăn cản cả hai người kia lại đã…

Hắn liếc mắt nhìn Phó Kinh Hồng, nói.

Phó Kinh Hồng cười cười, nói:

– Ta đứng đây, vây xem.

Ôn Như Ngọc nhìn nụ cười của Phó Kinh Hồng, nhìn một hồi lâu, đến mức Phó Kinh Hồng có chút không dễ chịu. Nhưng ngay khi y định mở miệng hỏi “làm sao vậy”, thì Ôn Như Ngọc đã quay đầu đi, người cũng đã trực tiếp đi về phía trận chiến hai người đang dây dưa không dứt kia.

Kỳ thực, lúc này, kết quả của cuộc chiến này, dĩ nhiên đã quá rõ ràng. Nội lực cùng với roi pháp của Đào Chi Hoa, xác thực là vượt qua Mộ Dung Vũ mấy bậc. Hơn nữa, dù sao Mộ Dung Vũ cũng chỉ là nữ tử, khí lực cũng yếu hơn hẳn Đào Chi Hoa mấy phần.

Mắt thấy, Đào Chi Hoa vung một roi về phía khuôn mặt của Mộ Dung Vũ, bỗng, Ôn Như Ngọc lách mình đến trước người của ả, đưa tay chụp lấy một đầu roi đang quất đến của Đào Chi Hoa.

Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Y không ngờ Ôn Như Ngọc lại dám dùng tay không mà đi bắt đường roi sắc bén đang múa lượn xé gió mà chém đến kia, cũng không sợ bị roi quất đến tróc da bong thịt.

Nhưng mà, điều này cũng đủ để cho thấy nội lực của Ôn Như Ngọc vốn thâm hậu.

Đào Chi Hoa sững sờ, nhất thời thất thần. Trong lúc này, Mộ Dung Vũ lại trở tay vung đến một roi, quất về người của Đào Chi Hoa.

Ôn Như Ngọc lại nhanh tay tinh mắt, cũng mau lẹ dùng tay còn lại mà túm lấy đầu roi đang vung đến của Mộ Dung Vũ.

Chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn, giữ chặt lấy hai chiếc roi không động đậy được mới mạnh mẽ ép được cả hai người này ngừng chiến lại.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng âm thầm cảm thán. Quả nhiên là Ôn Như Ngọc không hổ danh là vị minh chủ võ lâm tương lai a…

Giờ khắc này, Ôn Như Ngọc dùng đôi tay của hắn mà phân biệt túm chặt lấy hai chiếc roi này, nhưng sắc mặt vẫn cứ luôn ôn hòa, phảng phất như hành vi vừa chặn lại đường roi tràn ngập sát ý của cả hai người kia, cũng chỉ là một việc nhỏ nơi trà dư tửu hậu mà thôi.

Vẻ mặt của Ôn Như Ngọc vẫn là vân đạm phong khinh, càng làm nổi bật ngũ quan trơn mịn như ngọc của hắn.

Một thân bạch y, phác hoạ nên khí chất xuất trần của hắn.

Phó Kinh Hồng nhìn Ôn Như Ngọc.

Trong lúc nhất thời, cư nhiên, y có chút bừng tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện