Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

Chương 40



Khi Phó Kinh Hồng cùng Lãnh Tề Hiên đi đến chính sảnh, rất nhiều nhân sĩ của các môn phái chính đạo đã có mặt.

Bọn họ đều đang ngồi thẳng sống lưng, phân chia rõ rệt từng môn phái, đều ngồi cách nhau một khoảng nhất định. Tuy rằng, mới mấy ngày trước đã cũng từng nhau đồng tâm kháng địch. Nhưng lúc này, lại cẩn thận từng li từng tí một mà cảnh giác đám người ở chung quanh mình.

Phó Kinh Hồng chuyển tầm mắt thoáng nhìn lướt qua, phát hiện ra Ôn Như Ngọc đang ngồi ở một góc khuất, có chút hẻo lánh, ngồi ở bên cạnh hắn là một lão già có dáng dấp uy nghiêm. Lão già kia đang đeo một thanh trường kiếm ở trên lưng, lúc này lại vừa vuốt ve chòm râu, vừa thấp giọng nói chuyện với Ôn Như Ngọc, mà Ôn Như Ngọc lại đang hiện lên vẻ mặt vô cùng cung kính. Vừa nhìn, y liền biết lão già kia chính là Lăng Vân Kiếm – Tạ Ngôn Viễn cũng là sư phụ của Ôn Như Ngọc.

Còn ngồi ở bên cạnh bọn họ, là mấy gã tiểu bối Thanh Thành phái vốn còn trẻ tuổi, vẻ mặt khá là non nớt, ở trên lưng cũng đang vác theo kiếm.

Vị trí của Thanh Thành phái đang ngồi ở một góc khuất cực kì hẻo lánh.

Nhưng, rất nhanh, Phó Kinh Hồng liền hiểu rõ nguyên do trong đó.

Bởi vì, phần lớn những môn phái đang ngồi ở chính giữa sảnh đường này, đều là danh môn vốn có tiếng tăm lừng lẫy. Mà, tất nhiên, tuy là lão Tạ Ngôn Viễn, bậc này, cũng đã từng được xưng là cao thủ kiếm tiên, nhưng chung quy, nhân số trong môn phái quá ít ỏi, cho nên, cũng không thể tính là đại môn phái gì đó cả đi.

Tuy rằng, ở kiếp trước, Ôn Như Ngọc đã đoạt được chiếc ghế minh chủ võ lâm, trong lúc nhất thời, mới kéo theo, danh tiếng của Thanh Thành phái vang xa, đại chấn giang hồ.

Mà, ở đời này, trên võ lâm minh hội, Ôn Như Ngọc vẫn chưa xuất ra thân thủ, cho nên, hiển nhiên là cũng chẳng có bao nhiêu người để hắn vào trong mắt cả đi.

Tuy rằng, từng có người xưng tụng, Ôn Như Ngọc, Trầm Bích Thủy cùng với hai người nữa là tứ công tử phong hoa tuyệt đại, nhưng mà suy tính ra, cũng chỉ là khen ngợi tướng mạo của bốn người họ mà thôi.

Phó Kinh Hồng nhìn, đám người Thanh Thành phái ngồi ở nơi góc khuất, không ai đoái hoài đến.

Trong lòng của y, không khỏi có chút ai thán.

Mà, mấy đám người đang ngồi ở chính giữa sảnh này, đều là một vài đại môn phái vốn luôn đứng đầu, đứng nhì trên giang hồ.

Tuy, ở kiếp trước, Phó Kinh Hồng rất ít khi ra khỏi cốc, nhưng một đời trước, y cũng từng tận mắt thấy qua diễn biến rầm rộ ở trên võ lâm minh hội, cho nên, đối với mấy đại môn phái kia, bất chợt hiện lên ấn tượng của y đối với vài người, cho nên, y vừa nhìn đến thì xem như là vẫn có thể nhận ra đi.

Ngồi ở trên chiếc ghế đầu tiên của bàn bát tiên, ở vị trí trung ương đó chính là vị chưởng môn của đệ nhất đại môn phái Tiêu Dao – Hạ Hải Bình. Lão mặc một thân đạo bào, trên tay cầm theo phất trần, chòm râu dài, bạc trắng phiêu phiêu, rất có vài phần ý vị tiên phong đạo cốt.

Mà, đứng sau lưng của lão, lại là một thanh niên mặc bạch y. Thanh niên bạch y kia, vốn có ngũ quan đoan chính, trên mặt luôn mỉm cười.

Phó Kinh Hồng nhận ra thanh niên kia, chính là đại đệ tử của Tiêu Dao môn, cũng là đồ đệ của Hạ Hải Bình – Nhâm Giang lưu.

Phó Kinh Hồng đánh giá Nhâm Giang Lưu một lượt.

Y cũng coi như là có chút ấn tượng với Nhâm Giang Lưu. Bởi vì, ở kiếp trước, trên võ lâm minh hội, Nhâm Giang Lưu có biểu hiện khá là bất phàm, đánh bại không ít cao thủ võ lâm có danh tiếng hiển hách, cũng coi như là một thiếu niên anh kiệt.

Đáng tiếc, đến cuối cùng vẫn là bại ở trong tay của Ôn Như Ngọc.

Y còn nhớ, vào lúc đó, Nhâm Giang Lưu bị đánh bại thì cả mặt đều hiện là thần tình ‘không thể tin nổi’, dáng dấp thiếu hiệp tầng tầng bị sụp đổ, vỡ vụn, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

Nhớ đến đây, chắc hẳn là sư phụ của gã đã kỳ vọng cực kì cao đối với gã, còn không ngừng khen ngợi ở trước mặt của người ngoài. Mà, gã cũng luôn tự phụ, tự tin cho rằng bản thân vốn là thiếu niên thiên tài.

Bởi có người nói, gã được bảy tuổi liền nhập môn. Khi được mười ba tuổi, gã đã học thành Tiêu Dao kiếm pháp. Vì vậy, gã có chút xem thường Ôn Như Ngọc vốn chỉ xuất thân từ môn phái nhỏ. Gã vốn cho rằng, Ôn Như Ngọc chỉ có tướng mạo, cho nên, đến khi bị bại trong tay của hắn thì gã lại có bộ dạng như chó mất chủ vậy.

… Vậy mà, lúc này, Ôn Như Ngọc vẫn chưa ra tay đánh bại Nhâm Giang Lưu.

Lúc này, Nhâm Giang Lưu vẫn còn mang danh là thiếu niên danh thiên tài – đại đệ tử của Tiêu Dao cốc.

Y lại phát hiện ra, đám người giang hồ ở bốn phía đều đang dùng ánh mắt như ẩn như hiện lên vẻ ái mộ nhìn về Nhâm Giang Lưu.

Mà, Phó Kinh Hồng chỉ là thu hồi lại tầm mắt đánh giá gã, chỉ nở nụ cười âm trầm.

Y lại chuyển mắt nhìn lướt qua một vòng mấy người còn lại đang ngồi xung quanh chiếc bàn tròn bát tiên được đặt ở giữa sảnh này.

Ngoại trừ lão Hạ Hải Bình của Tiêu Dao môn ra, vẫn còn có một vị lão phụ khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, còn lại đều là một vài tiểu bối chừng hai mươi, ba mươi tuổi đi.

Phó Kinh Hồng nhớ tới, mấy lời lần trước mà Trầm Bích Thủy đã nói, mấy chưởng môn của các môn phái còn lại, cùng với đám người trưởng lão có chút bối phận đều đã bị lão Mộ Dung Lân bắt đi cả rồi, xem ra chỉ còn có hai vị này là hai người có thân phận cao nhất còn sót lại đi.

Mà vị lão phụ kia, vốn là sư thái Tử Sầu – chưởng môn Thanh Phong Phổ, đứng ở phía sau bà là vị nữ đệ tử Bạch Vân Du ở trong môn phái, cũng được xưng là đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ này.

Vị đệ nhất mỹ nhân này đang mặc một thân bạch y, đôi chân mày lá liễu dịu dàng, hàng mi dài, cong vuốt, e thẹn, thần thái vừa quyến rũ mê người, lại uyển chuyển như liễu rủ trong gió.

Lúc này, ả lại chỉ đang dùng ánh mắt quyến rũ, mê người, hiện lên đầy mặt ẩn ý đưa tình mà nhìn chằm chằm vào gã Nhâm Giang Lưu cũng mặc một bạch y phiên phiên.

Nhâm Giang Lưu chỉ luôn mỉm cười nhìn về phía đối diện.

Phó Kinh Hồng lại thu hồi ánh mắt.

Lúc này, rốt cục, cũng đã có người mở miệng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.

– Hạ chưởng môn. Ngươi nói xem, hiện tại, chúng ta nên làm sao cho phải đây?

Người mở miệng chính là lão bà Tử Sầu, vẻ mặt của bà lại cực kì uy nghiêm, ánh mắt nhìn thẳng vào lão Hạ Hải Bình.

– Hiện tại, mấy vị chưởng môn cùng với rất nhiều cao thủ của các đại môn phái đều đã bị lão tặc tử Mộ Dung Lân đã bắt đi. Trong cục diện này, thân làm chưởng môn nhân của môn phái đệ nhất giang hồ, Hạ chưởng môn cảm thấy chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?

Lão Hạ Hải Bình vừa vuốt ve chòm râu vừa cười cười, nói:

– Hiện tại, không phải là chúng ta đang bàn bạc về việc này sao?

– Chuyện này, cứ đều thuận theo cao kiến của Hạ chưởng môn thôi, cho nên, bước kế tiếp, chúng ta nên làm gì đây?

Lão bà Tử Sầu hùng hổ, doạ người mà hỏi.

– Chuyện này, Tử Sầu sư thái cảm thấy thế nào đây?

Lão Hạ Hải Bình vẫn thong thả mà vuốt ve chòm râu mép.

– Hiện tại, không phải là ta đang hỏi ngươi hay sao?

– Về chuyện này, Tử Sầu sư thái vốn có cao kiến gì không?



– Theo ta thấy, chúng ta không nên làm theo lời uy hiếp xằng bậy của lão Mộ Dung Lân. Mà, chúng ta cứ vọt thẳng tới sào huyệt của bọn chúng, thẳng tay chém giết đến khi bọn chúng không còn manh giáp nào nữa thì liền đoạt được người mang trở lại. Không phải là được rồi sao!

Đột ngột, một gã nam tử lộ vẻ dữ tợn đầy mặt, nóng giận mà vỗ bàn một cái, lập tức, đứng phắt dậy, hét to lên.

Gã kia chính là Thủy Thành Văn bang chủ của Ngư Long Bang.

Ngư Long Bang là bang phái chỉ mới hưng khởi từ mấy năm gần đây. Kỳ lạ nhất chính là tốc độ bành trướng cực nhanh, tuy chỉ là trong vòng mấy năm ngăn ngắn liền đã nhảy vào được vị trí đại môn phái thứ mười được xếp hạng cuối cùng ở trên giang hồ.

Dù cho Ngư Long Bang vốn người đông thế mạnh, thế nhưng cao thủ thì lại không nhiều.

Tuy đầu óc của gã Thủy Thành Văn – bang chủ Ngư Long Bang này vốn đơn giản, nhưng lại có tứ chi cực kỳ phát triển, khí lực rất lớn, võ công lại khá cao.

Gã vừa nói to một tràng, liền dẫn đến một mảng xôn xao đều là lên tiếng phản đối.

Nghe xong, gã Nhâm Giang Lưu liền híp mắt lại, trong con ngươi lóe lên một tia xem thường, nói:

– Thủy bang chủ dám nói ra như vậy. E chỉ là do Thủy bang chủ đây, vốn không hề lo lắng đến việc lão tặc Mộ Dung Lân kia sẽ ra tay giết chết bất kì kẻ nào trong Ngư Long Bang bọn ngươi đi?

Lão Mộ Dung Lân bắt theo rất nhiều cao thủ võ lâm, nhưng lại chỉ chừa lại Ngư Long Bang, đến một người trong phái này cũng đều không bị bắt đi nữa là. Đúng là một môn phái bị lạc loại đi.

– Ngươi có ý gì hả! Đây là ngươi cảm thấy Ngư Long Bang bọn ta cấu kết với người của Ma giáo cùng nhau làm việc xấu hay sao hả?!!

Thủy Thành Văn nhìn Nhâm Giang Lưu liền rống to, cả một mặt đều hiện lên vẻ dữ tợn, uất ức đến đỏ chót lên.

– Nhâm đại ca mới không phải có ý nói như vậy. Vốn là tự chính miệng của ngươi nói ra mà thôi.

Vừa nói xong, ả Bạch Vân Du liếc Thủy Thành Văn, phát ra tiếng ‘hừ’ lạnh, lại đưa mắt nhìn sang Nhâm Giang Lưu.

Nhâm Giang Lưu khẽ mỉm cười đáp lại ánh mắt của Bạch Vân Du, mới chuyển mắt qua, nhìn về Thủy Thành Văn nói:

– Nhâm mỗ cũng không phải có ý nói Ngư Long Bang bọn ngươi có cấu kết với Ma giáo… Chỉ là bởi vì trong Ngư Long Bang, vốn có cao thủ rất ít, cho nên, bọn chúng mới xem thường mà không ra tay bắt bớ đi.

Vừa nghe xong lời này của Nhâm Giang Lưu, phản ứng đầu tiên của Thủy Thành Văn là cả khuôn mặt đều thả lỏng xuống, tiếp theo, là hai mắt lập tức trợn tròn, sắc mặt căng chặt lại chuyển sang màu như gan lợn, mắt thấy, gã lại càng thêm nổi giận đi.

Lúc này, lão Hạ Hải Bình mới khẽ ‘khụ’ lên một tiếng, nói:

– Lúc này, chúng ta cần phải đồng lòng đối địch, không cần thiết phải tự châm chọc nhau mà gây nên nội chiến.

Thủy Thành Văn vừa nghe vậy, liền trừng mắt vài lần nhìn Nhâm Giang Lưu, mới phát ra một tiếng ‘hừ’, lại ngồi xuống.

Gã Nhâm Giang Lưu đều luôn mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại biểu lộ vẻ xem thường.

– Tử Sầu sư thái. Cục diện này vốn không thể nào tấn công mạnh mẽ được, đây là kế sách không hay. Mà, cứ ngồi không ở một chỗ này hoài, cũng là chuyện vô bổ,

Lão Hạ Hải Bình vừa vuốt ve râu mép, vừa nhìn lão bà Tử Sầu, nói,

– Bất luận là đưa ra quyết sách gì thì cũng sẽ luôn có chuyện, hợp ý người này nhưng lại không hợp ý người khác, vốn rất khó mà bình định đối sách. Không bằng, trước tiên, chúng ta cứ tuyển ra tân minh chủ võ lâm đã. Rồi tiếp theo, cứ để cho vị tân minh chủ kia đưa ra quyết định. Đây là sách lược không thể nào tốt hơn nữa đi.

Lão bà Tử Sầu liếc mắt nhìn lão, cười lạnh nói:

– Nếu Hạ chưởng môn đã sớm chuẩn bị tốt dự định đi… Vậy chuyện này thì theo ý của Hạ chưởng môn thì cho rằng, do ai lên làm minh chủ võ lâm mới tốt nhất đây?

Lão Hạ Hải Bình vuốt ve râu mép, chỉ cười không nói.

– Đương nhiên. Nếu là Hạ chưởng môn ngồi vào chiếc ghế minh chủ này, đứng lên dẫn dắt mọi người chống lại ma giáo thì chúng ta cũng đều không có dị nghị gì cả.

Lão bà Tử Sầu chậm rãi nói,

– Dù sao… Thì, võ công của Hạ chưởng môn đây, mọi người đều biết rõ như là ban ngày rồi đi.

Thế nhưng, lão Hạ Hải Bình lắc lắc đầu, cười nói:

– Hiện tại, thiên hạ này là của đám tiểu bối. Những lão nhân như chúng ta này, đương nhiên phải nhường cơ hội này lại cho bọn họ a. Theo ý của ta, không bằng, cứ để cho bọn họ lại tự so tài với nhau, lấy võ công phân cao thấp một trận, định ra minh chủ đi thôi.

Lão bà Tử Sầu vừa nghe vậy, liền ngẩng đầu nhìn Nhâm Giang Lưu đang đứng sau lão Hạ Hải Bình.

Gã Nhâm Giang Lưu chỉ khẽ mỉm cười.

Lão bà Tử Sầu gật đầu một cái nói:

– Ta vốn không có dị nghị gì cả… Nhưng mà, ba ngày sau, chính là đến thời gian mà lão tặc Mộ Dung Lân muốn chúng ta đi tới các địa điểm mà lão ta đã dặn dò từ trước để đổi người…

Lão Hạ Hải Bình nói:

– Về thời gian, thì vẫn đủ a, vẫn đủ a. Trong vòng hai ngày này, liền chọn ra một vị tân minh chủ võ lâm, còn lại một ngày cuối cùng, thì mọi người liền bắt đầu dựa theo sách lượt của vị tân minh chủ kia mà an bài đi.

– … Nhưng mà, đến cả đích đến, chúng ta cũng chưa biết được là nơi nào nữa là.

Lão bà Tử Sầu nói.

– Nếu lão Mộ Dung Lân đã dám uy hiếp chúng ta mang theo bí tịch để đi đổi người, thì tất nhiên, đích đến không thể nào chỉ là một địa phương không một ai biết được. Đến lúc đó, thể nào, lão cũng sẽ ý nghĩ muốn tách ra, dẫn chúng ta đi tới nơi kia đi.

Lúc này, lão bà Tử Sầu mới gật gù.

Ở đây, những người khác cũng không hề dị nghị.

Lão Hạ Hải Bình liền đứng lên, nhìn về toàn bộ mọi người có mặt ở trong chính sảnh mà mở miệng tuyên bố.

Kể từ hôm nay, lại bắt đầu lại từ đầu quá trình diễn ra cuộc tỉ thí minh chủ võ lâm. Người chiến thắng cuối cùng sẽ được định làm minh chủ võ lâm, có trách nhiệm phải dẫn dắt tất cả mọi người đi tiêu diệt đám dư nghiệt ma giáo kia.

Trong lúc nhất thời, sĩ khí của mọi người trong đại sảnh đều đại chấn, hâm nóng nhiệt huyết. Ai ai cũng đều có chút nóng lòng muốn thử.

Sau khi đã xem xong một màn diễn khôi hài này, Phó Kinh Hồng liền có chút vô vị.

Y chuyển mắt nhìn lướt qua Ôn Như Ngọc đang ngồi trong góc khuất. Ôn Như Ngọc vẫn đang trò chuyện cùng với sư phụ của hắn.

Phó Kinh Hồng liền thu hồi tầm mắt, nhìn Lãnh Tề Hiên, nhẹ nhàng nói:

– Đi rồi.

Lập tức, y đã xoay người, đi về phía cửa, bước hẳn ra ngoài liền đi mất rồi.

Tuy, nhất thời, Lãnh Tề Hiên có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhấc bước đi theo ở phía sau của Phó Kinh Hồng.

– Sư huynh. Ngày mai, đã chuẩn bị bắt đầu cuộc tỉ thí tuyển chọn minh chủ võ lâm…

– Đệ muốn đi nhìn thử một lần sao?

Nhất thời, Phó Kinh Hồng liếc mắt một cái nhìn Lãnh Tề Hiên.

Lãnh Tề Hiên nói:

– Không phải vậy. Nhưng mà sư huynh, huynh không phải thích nhất là đi xem trò vui sao?

Phó Kinh Hồng lại cười cười nhìn hắn, nói:

– Nhưng là huynh càng yêu thích đi dạo chơi, ngắm phong cảnh hơn… Nếu không, chúng ta đi dạo xung quanh bên trong Mộ Dung phủ một vòng đi.

Tuy màn kịch có diễn hay ra sao, nhưng nếu mà đã biết được kết cục rồi, thì quá trình xem cũng liền vô vị a.

Kiếp trước, y cũng đã xem qua vở kịch này. Mà hiện giờ, lại bắt y lại đi xem lại một vở kịch có cùng một nội dung, cùng một kết cục thì chỉ càng thêm nhạt nhẽo mà thôi.

Lãnh Tề Hiên cười cười, nói:

– Cũng tốt.

Đột nhiên, Phó Kinh Hồng lại sững sờ, nhìn chằm chằm hắn, nói:

– Nhị sư đệ, hóa ra, đệ cũng sẽ cười lên nha.

Lãnh Tề Hiên dừng một chút, lại cười cười, nói:

– Tất nhiên là ta cũng sẽ biết cười mà.

Phó Kinh Hồng nhìn hắn, cũng chỉ cười cười.

Nhắc đến đây, kiếp trước, y vốn chưa từng thấy nhị sư đệ cười.

Thế nhưng kiếp này, y lại có thể ở trên cùng một người mà lại nhìn thấy một phong cảnh không giống trước nha.

Cũng coi như lần sống lại này, khá là đáng giá đi.

– … Tiểu sư đệ, hắn…

Đang đi về phía trước, Lãnh Tề Hiên lại có chút chần chờ, mở miệng.

– Tiểu sư đệ, đệ ấy làm sao?

Phó Kinh Hồng hờ hững, đi về phía trước.

– Tiểu sư đệ, hắn đối với sư huynh, huynh…

Lãnh Tề Hiên càng lúc càng chần chờ, trong ánh mắt lại có chút lấp loé.

– Hắn đối với huynh làm sao?

Phó Kinh Hồng hờ hững, cười cười, hỏi lại.

– Hắn đối với huynh, cứ như, rất là si tình đi.

Lãnh Tề Hiên do dự đôi chút, rốt cục vẫn quyết tâm mà nhẹ giọng nói ra.

-… Nha?

Phó Kinh Hồng vẫn nhìn về phía trước.

Nếu là kiếp trước, tiểu sư đệ của y lại đối xử thâm tình với y như vậy, thì e là sẽ khiến cho y phấn khích đến mức, dù có buộc y nhảy xuống Trọng Sinh nhai lần nữa thì y cũng sẽ phấn đấu quên mình mà tình nguyện nhảy xuống đi.

Nhưng mà hiện tại, khi đó nghe lời này vào tai, y cũng không có bao nhiêu dao động cả.

– Sư huynh, vậy tình cảm của huynh đối với tiểu sư đệ, ra làm sao đây?

Lãnh Tề Hiên bình tĩnh mà nhìn chằm chằm sườn mặt của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng khựng lại một chút, tiếp theo, y chỉ cười nói:

– Tất nhiên là cực kì yêu thích rồi a.

Nhất thời, trong đôi mắt của Lãnh Tề Hiên liền sắc bén lên, có chút âm u.

– Tiểu sư đệ vốn thiên chân vô tà. Tất nhiên là cực kì yêu thích đệ ấy rồi đi… Tướng mạo cũng được coi như là mỹ nhân a.

Phó Kinh Hồng cười, chậm rãi nói.

Lãnh Tề Hiên yên lặng không nói.

– Nhắc mới nhớ. Nhị sư đệ a, đệ cũng là một mỹ nhân… Còn đệ, đệ cảm thấy tiểu sư đệ ra sao?

Phó Kinh Hồng bỗng hỏi.

– Ta… Ta đối với tiểu sư đệ, cũng không…

Lãnh Tề Hiên vội lớn tiếng, nói lên.

Bất chợt, miệng của hắn lại bị một lóng ngón tay của Phó Kinh Hồng che miệng lại.

Lãnh Tề Hiên cảm thấy xúc cảm có chút thô ráp truyền đến ở trên môi của mình, nhất thời, liền khựng lại một chút.

– Suỵt…

Nhưng Phó Kinh Hồng chỉ là đang đặt một ngón tay lên môi của hắn, để bảo hắn yên lặng mà thôi.

Lãnh Tề Hiên bình tĩnh nhìn y, trong con ngươi dấy lên biểu tình muốn phun trào a.

– Nghe xem…

Phó Kinh Hồng nói,

– Tiếng đàn.

Tâm tình của Lãnh Tề Hiên liền bình tĩnh lại, quả nhiên, bên tai liền nghe thấy một trận tiếng đàn thấp thoáng, như có như không, lại từ từ càng thêm rõ ràng.

– Nhìn xem, có mỹ nhân.

Phó Kinh Hồng nhìn Lãnh Tề Hiên nói, lại chuyển tầm mắt nhìn về phía trước.

Ở phía trước, cách đó không xa, dưới tán cây liễu, trên cây cầu mảnh khảnh, thiếu niên mặc một thân trường sam trắng ngà như nguyệt, chính là đang đánh đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện