Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

Chương 27



“Lâm Kiệt, thực xin lỗi……”

Bùi Vũ chậm rãi lui về sau một bước, né tránh hơi thở Lâm Kiệt. Lâm Kiệt thất vọng nhìn bàn tay trống rỗng của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười, cho tay vào trong túi quần nhìn sang bên trái ngã tư đường: “Ngươi uống hơi nhiều, bên này mới là đường về nhà ngươi.” Nói xong xoay người hướng bên trái đi đến.

Hai nam nhân cao lớn, một trái một phải, thế nhưng thần kỳ ăn ý, ai cũng không quay đầu, ai cũng không thúc giục, chỉ để lại bóng dáng. Bùi Vũ nhìn thân ảnh Lâm Kiệt nhẹ giọng nói câu thực xin lỗi, sau đó xoay người đi về bên phải. Ai ngờ, ngày hôm sau Lâm Kiệt lại làm thủ tục từ chức, ly khai khỏi tầm mắt Bùi Vũ, thời điểm ra đi chỉ để lại một nụ cười tiếc hận! (Editor: *hừ* em đi sang bên trái hay đi sang bên phải cũng đều chết cả thôi)

“Không hối hận sao?” Vẫn như trước là nhà trọ kia, vẫn như trước là căn phòng kia, vẫn như trước là chiếc giường đôi kia, Viên Gia Thăng đem Bùi Vũ đặt ở dưới thân.

Bùi Vũ kiên định lắc đầu: “Không hối hận!”

Viên Gia Thăng trong ánh mắt xuất hiện một tia dao động, lại giây lát biến mất. Suốt đêm lăn lộn, suốt đêm hoan – ái, thẳng đến cuối cùng hai người tinh bì lực tẫn, gắt gao ôm lấy nhau, lại như trước không ngừng hôn môi đối phương. Viên Gia Thăng ở trên giường cũng không ôn nhu, thậm chí có điểm thô lỗ, luôn đem Bùi Vũ lộng khóc mới bằng lòng dừng tay, nhưng Bùi Vũ lại chưa từng thầm oán qua, trải qua bị dầu nóng làm phỏng, bị kim đâm, khổ hình này có gì không thể chịu đựng, huống chi chỉ cần hắn thích, Bùi Vũ đều nguyện ý thỏa mãn hắn.

Sáng sớm dương quang đầy phòng, Bùi Vũ ở dưới một mảnh ấm áp chậm rãi mở mắt, nhưng bên cạnh lại trống rỗng, trên đệm giường còn lưu một dấu vết lõm xuống, thử độ ấm lại là băng lãnh. Hắn lại đi rồi, không lưu lại bất cứ câu nào. Vì cái gì luôn đối ta lúc nóng lúc lạnh, ngươi có biết hay không cảm giác này rất khổ sở?

Bùi Vũ thất hồn lạc phách trở lại đơn vị, thay quần áo làm việc sau liền đem bản thân lui ở trong vọng gác, cầm cây dao găm kia chậm rãi nhìn, lời Lâm Kiệt nói như vang lên ở bên tai: “Trò chơi này ngươi ngoạn không nổi…… Sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ hối hận…… Hắn căn bản không thương ngươi!”

Tại vọng gác đơn sơ kia hứng gió lạnh, Bùi Vũ cuối cùng ngã bệnh, phá lệ xin nghỉ phép hai ngày, một mình nằm ở gian phòng trống trải, sốt cao đến ba mươi chín độ.

Sống mũi bế tắc không thông, hoàn toàn không thể hô hấp, chỉ có thể mở lớn miệng, mỗi lần hít vào giống như bị cái gì vướng trong cổ họng, làm cả đầu lưỡi đều mất đi hơi nước. Bùi Vũ gian nan ngồi dậy thân thể, muốn bắt lấy chén nước bên cạnh, đáng tiếc tay chân mất đi khí lực, cái chén kia nửa đường liền đổ xuống đất.

Nhìn mảnh vỡ trên đất, Bùi Vũ mơ mơ màng màng nở một chút nụ cười, không quan hệ, sẽ không chết, kiếp trước bị đánh thành như vậy cũng không chết được, nhất định sẽ không chết, ngủ một giấc thì tốt rồi.

Bùi Vũ động tác không khí lực, cuốn lui vào trong chăn nhắm hai mắt lại. Mãi cho đến đêm khuya, độ nóng của thân thể đều không có giảm xuống, trong mê mang mở mắt ra, lại cảm thấy chung quanh trắng xoá một mảnh mơ hồ, cái gì cũng thấy không rõ lắm. Đầu hỗn độn đến lợi hại, tựa như bị não bị keo dán chặt với nhau, Bùi Vũ rất khó chịu, cảm thấy chăn đắp xung quanh giống như đang bốc lửa, giãy dụa muốn thoát khỏi sự thiêu đốt đó.

“Ngoan ngoãn nằm, đừng nhúc nhích.” Một bàn tay vươn lại đây, đem góc chăn dịch trở về. Cái tay kia lại chậm rãi sờ lên trán, mang đến một cảm giác mát mẻ.

Bùi Vũ cố gắng điều chỉnh tiêu cự, muốn nhìn rõ ràng người trước mắt, hình dáng quen thuộc, ngũ quan quen thuộc, thanh âm quen thuộc, hắn như thế nào sẽ xuất hiện trong nhà của ta, có phải hay không rất nhớ hắn, cho nên xuất hiện ảo giác hoặc là đang nằm mơ?

“Đến, uống thuốc trước đã.”

Viên Gia Thăng thật cẩn thận đem Bùi Vũ tựa vào trên người mình, bưng chén dược trị cảm mạo pha nước uống đưa đến bên miệng thổi thổi, cảm thấy thích hợp mới đưa lên môi Bùi Vũ. Bùi Vũ vẫn ở trong trạng thái hoảng hốt như cũ, ngoan ngoãn mở miệng.

Thấy hắn uống xong, Viên Gia Thăng mới dần dần buông tâm, đem thân hình nhỏ khóa ở trong lòng, từng chút vuốt ve trán hắn.

“Sinh bệnh còn muốn gắng gượng, cố ý khiến ta lo lắng có phải hay không ?”

Thuốc có tính hạ nhiệt, từ miệng xuống đến dạ dày đều thư thái một trận, Bùi Vũ lúc này mới khẳng định chính mình không phải đang nằm mơ, có chút ủy khuất hướng vào trong lòng hắn rụt lui, gắt gao bắt lấy một góc quần áo, mới an tâm đóng mắt.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

“Đem cửa tháo xuống liền vào được.”

Viên Gia Thăng vui đùa một câu, Bùi Vũ ngược lại tưởng thật, hít mũi vài cái không thông, vươn đầu hướng cửa nhìn nhìn, cửa trông vẫn bình thường, bất quá ổ khóa lại hỏng rồi, bên cạnh còn rơi rớt chút bụi gỗ, xem liền biết là bị người cường ngạnh đá văng, có thể hiểu đã dùng sức nặng bao nhiêu. Xem ra chính mình thật sự hôn mê, thanh âm lớn như vậy thế nhưng không hề nghe thấy.

“Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi sửa lại.”

Bùi Vũ lắc đầu, lùi về nhắm mắt. Viên Gia Thăng nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ, hôn hôn trán hắn: “Ngươi ngoan ngoãn nằm, ta đi nấu cái gì đó cho ngươi ăn.”

Bùi Vũ cọ cọ một chút mở mắt, hai tay khẩn trương cầm lấy quần áo hắn không chịu buông tay, Viên Gia Thăng đành phải đình chỉ động tác, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn: “Yên tâm, ta sẽ không đi, rất nhanh sẽ trở lại.”

“…… Ân ~”

“Ngoan.”

Viên Gia Thăng đem Bùi Vũ thả lại trên giường, đắp hảo góc chăn sau vào phòng bếp, không bao lâu bên trong liền truyền ra một trận thanh âm loảng xoảng.

Bùi Vũ có chút giật mình, xem Viên Gia Thăng như vậy thật sự không giống như người biết nấu ăn. Một chén cháo nóng hôi hổi đặt ở trước mắt, mặt trên còn thả vài miếng rau xanh, không biết bỏ thêm nước tương hay là cái gì mà màu sắc thoạt nhìn rất kỳ quái.

Viên Gia Thăng đứng ở một bên ngượng ngùng gãi gãi tóc: “Cái kia, ta lần đầu tiên xuống bếp.”

Bùi Vũ múc một muỗng thưởng thức, thời điểm thức ăn đụng chạm đến đầu lưỡi khiến hắn hơi hơi nhíu mày, thấy thế Viên Gia Thăng vội vàng nói: “Vẫn là, vẫn là đổ đi.”

Bùi Vũ cười lắc lắc đầu: “Ăn rất ngon.”

“Thật sự?”

“Ân, thật sự ăn rất ngon.”

Thấy hắn từng muỗng từng muỗng ăn cháo, hơn nữa giống như rất thèm thuồng, một chén lớn đều nuốt vào bụng, còn lưu luyến liếm liếm môi. Viên Gia Thăng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cầm chén mang về phòng bếp đang cực kỳ lộn xộn, lại xoay người trở về phòng.

“Dường như không còn nóng như nãy, uống thêm thuốc rồi nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy còn ngươi?”

“Yên tâm, ta sẽ không đi.”

Viên Gia Thăng đứng ở bên giường từng chút cởi quần áo của mình, tiến vào chăn đem hắn gắt gao ôm: “Đêm nay ta ở cùng ngươi.”

Bùi Vũ an tâm, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng không nói tiếng nào lại rời đi, được không?”

“…… Hảo, ta đáp ứng ngươi.”

Tay bị người giữ chặt có chút nóng lên, chính là đang cầm lấy một bộ – vị cứng rắn, Bùi Vũ xấu hổ cười một tí, ngoan ngoãn cầm nơi đó. Đây tựa hồ đã thành thói quen của hai người, thích bị hắn nắm, thích nắm hắn, sau đó một đêm mộng đẹp!

“Gia Thăng, ta muốn nói cho ngươi một sự kiện.”

“Chuyện gì?”

Bùi Vũ ngẩng đầu chớp mắt, thực nghiêm túc đối hắn nói: “Kỳ thật, kỳ thật ta không phải Bùi Vũ.”

Viên Gia Thăng cố tình kinh ngạc: “Nga, vậy ngươi là ai?”

“Ta chỉ là, nói như thế nào…… Ta chỉ là một tiểu quỷ mà thôi.”

Viên Gia Thăng không nhịn được phì một tiếng bật cười, đưa tay điểm điểm cái mũi nhỏ của hắn: “Ngươi sốt đến hồ đồ!” Ngữ khí khẳng định.

“Không có, ta thật là một tiểu quỷ, sau lại không biết như thế nào liền rơi đến trên thân Bùi Vũ, ta nói đều là thật sự, ngươi tin tưởng ta đi.”

Viên Gia Thăng bất đắc dĩ cười cười, lại đưa hắn ôm chặt một chút: “Hảo hảo hảo, ta tin, tiểu quỷ nhanh chóng ngủ đi.”

“Ngươi tin?”

“Tin, lời ngươi nói ta đều tin.” Nói là nói như vậy, lại đưa tay sờ sờ cái trán Bùi Vũ, xác thực còn có chút nóng, xem ra là bị sốt đến hồ đồ: “Mau ngủ đi, ngoan ~~”

“Nga ~~” Bùi Vũ biết hắn vẫn là không tin lời mình nói, cũng khó trách, loại sự tình này đừng nói là ngoại nhân, ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng.

Viên Gia Thăng nói được thì làm được, cứ như vậy ôm Bùi Vũ ngồi cả đêm không có rời đi. Buổi tối ngày đó Bùi Vũ ngủ thực thiết thực, thực an tâm. Khúc mắc mấy ngày nay đã trở thành hư không, Viên Gia Thăng chính là có loại ma lực này, có thể dễ dàng khống chế tâm tình Bùi Vũ, khiến hắn khi buồn khi vui, khi yêu khi giận, hoàn toàn mê muội.

Sáng sớm, Viên Gia Thăng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, hương vị ngọt lành quen thuộc vẫn như trước mê hoặc lòng người, nếu, nếu ngươi không phải đệ đệ của ta thì thật tốt!

Cũng không che dấu tâm tư chính mình, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, thích liền thích, yêu liền yêu , không có tâm kế, không có thủ đoạn, đây là Bùi Vũ, một nam hài nhi vừa ngốc vừa ngây thơ. Cùng hắn ở một chỗ luôn có thể khiến người thả lỏng tâm tình, thậm chí bản thân đều giống như trở về thời thơ ấu.

—————————

“Thiếu gia !”

“Ân !”

Viên Gia Thăng trở lại nhà, cởi áo khoác vứt ở một bên, mỏi mệt ngã vào trên sô pha, Cổ Thành đứng ở một bên quan sát một chút, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, do do dự dự không biết có nên mở miệng hay không.

“Có việc sao?”

Cổ Thành ho khan một chút, điều chỉnh tốt thần sắc nói: “Vừa rồi lão gia tới khách sạn.”

Viên Gia Thăng lập tức mở mắt, nhanh mặt nhíu mày suy nghĩ một lát: “Hắn đi làm gì?”

“Chỉ là đi thị sát công việc mà thôi. Bất quá……”

Viên Gia Thăng có chút không kiên nhẫn, đứng lên cởi quần áo trên người, thay vào đồng phục thể dục: “Nói!”

“Lão gia ở cửa khách sạn gặp Bùi Vũ.”

Viên Gia Thăng có chút ngoài ý muốn, động tác dừng lại nhưng không nói bất cứ cái gì, xoay người đi vào phòng tập thể hình, Cổ Thành nhanh chóng theo hai bước vào phòng.

“Thiếu gia, để tránh phiền phức, tiểu tử kia vẫn là sớm giải quyết tốt.”

Viên Gia Thăng tăng thêm cường độ nắm đấm, hung hăng dữ dội, sắc mặt âm trầm để người sợ hãi. Cổ Thành biết lúc này buộc hắn hạ quyết định nhất định rất khó, nhưng mà phu nhân lưu lại di ngôn, tiểu tử kia không giải quyết, sớm muộn gì cũng là một cái tai họa.

“Thiếu gia, lâu như vậy, ngài cũng nên ngoạn đủ đi?”

Ngoạn, đúng rồi, ngay từ đầu không phải chỉ là ngoạn sao. Sáu mươi hai ngày, không lâu cũng không ngắn, dựa theo tính cách bình thường, đã sớm đối con mồi mất đi hứng thú, hơn nữa mục đích cũng đạt tới, hắn đã sớm khăng khăng một mực yêu thượng mình, không phải sao?

Cổ Thành thấy hắn không nói lời nào, hơi nghi hoặc hỏi một câu: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu gia yêu hắn?”

Viên Gia Thăng sửng sốt, ánh mắt sắc bén quét về bên cạnh, nhất thời khiến Cổ Thành ra một thân mồ hôi lạnh, cảm giác áp bách cường đại buộc hắn không tự giác lui về sau một bước nhỏ.

“Sức tưởng tượng của ngươi thật đúng là phong phú !”

“Phải, thực xin lỗi, thiếu gia, ta chỉ là nói lung tung.”

Viên Gia Thăng cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoa xoa mồ hôi trên trán: “Chỉ có thể nói, ta hơi nhập diễn mà thôi!”

Cổ Thành cung kính tiếp nhận khăn mặt trong tay hắn, khoát lên cánh tay mình, cúi đầu thầm nghĩ: Nhập diễn? Hy vọng chỉ là như thế! Tại thời khắc trọng yếu như vậy, thiếu gia thế nhưng liên tục hai lần chạy đến bên người hắn, xác thực không thể không khiến người sinh ra hoài nghi. Hơn nữa nguyên bản tính toán là muốn mạng của hắn, vì sao về sau lại thay đổi?

“Thiếu gia, nếu vậy kế tiếp?”

Tiền tài cùng tình cảm, không, Viên Gia Thăng cũng không thừa nhận chính mình đối Bùi Vũ động tình, chỉ có thể nói đối thân thể kia cảm thấy hứng thú mà thôi, một bộ thân thể tuyệt vời, cùng mấy trăm triệu tài phú, cái nào hấp dẫn người hơn, căn bản không cần so sánh.

Mà cùng lúc đó ở cửa khách sạn Ngự Hải, Viên Chấn Hào thị sát xong công việc vốn nên rời đi, lại bảo Ngụy Long dừng xe, xuyên thấu qua cửa kính nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ xa xa.

“Lão gia, phải về nhà sao?”

“Ngươi thấy nam hài nhi kia có chút nhìn quen mắt?”

Ngụy Long cẩn thận nhìn thoáng qua, nguyên lai là hắn, bất quá vẫn chưa cảm thấy hắn có gì đặc thù: “Thực xin lỗi lão gia, ta không nhìn thấy.”

“Hắn tên gọi là gì?”

“Hắn chính là Bùi Vũ !”

“Nga?” Viên Chấn Hào rất ngoài ý muốn, bởi vì hắn cùng nhi tử của mình có loại quan hệ kia, cho nên ánh mắt đang nhìn hắn liền thay đổi rất nhiều. Nhưng thật sự có chút nhìn quen mắt, chính là nghĩ không ra rốt cuộc ở nơi nào gặp qua, đối với những việc có nghi vấn, Viên Chấn Hào luôn thích tìm tòi nghiên cứu rõ ràng: “Tra rõ chi tiết hắn.”

“Dạ, lão gia.”

“Đi thôi.”

Chỉ tiếc đợi Ngụy Long ngày hôm sau trở lại khách sạn làm điều tra, Bùi Vũ lại đột nhiên mất đi bóng dáng, ai cũng không biết hắn đi nơi nào. Lưu lại chỉ có phần tư liệu hồ sơ xin việc không đầy đủ, cùng hai tấm ảnh chụp.

Viên lão gia tử thu được tin tức, sau cũng không có tiếp tục điều tra, đứng ở cửa sổ nhìn lá rụng bên ngoài, lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Có lẽ chỉ là trùng hợp đi!”

———————

Lời tác giả: Được rồi, ta khai ngược !

Editor: *thở dài* bắt đầu vào ngược, các tình yêu cho tràng pháo tay nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện