Trọng Sinh Chi Cố Thanh
Chương 32: Mẹ “chồng” (nhị)
CHƯƠNG 32. MẸ “CHỒNG” (NHỊ)
Tần Lực Dương sắp điên rồi!
Tốc độ xe tăng hết cỡ, một đường vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ.
Tần Lực Dương không ngờ, mình vừa xuống máy bay về nhà, thì biết được tin mẹ đi tìm Cố Thanh. Cha thì rống giận, dì Trần khuyên can đều bị vứt sau đầu, Tần Lực Dương lúc này chỉ lo lắng Cố Thanh, sợ cậu bị tổn thương, sợ cậu ủy khuất, sợ cậu —— rời khỏi hắn!
Tần Lực Dương hiểu rõ mẹ mình, một phụ nữ bề ngoài hiền lành nhưng bên trong khôn khéo tỉ mỉ, bà nhất định đã điều tra Cố Thanh, mẹ chưa bao giờ khinh địch mà đi khiêu chiến. Đây cũng là điều mà Tần Lực Dương lo lắng, Cố Thanh nếu biết bọn họ trước đây như thế nào, sẽ chọn lựa ra sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Lực Dương lại càng thêm sầu lo, đời hắn chưa từng thấy thất bại như hôm nay, trước đây luôn đứng trên mọi người, làm 1 tổng tài Tần thị, chưa từng chật vật không tự tin như vậy. Tần Lực Dương rốt cục đã tin câu nói kia: thành thật đi, ngươi thua rồi. Từ khi hãm sâu vào tình yêu, tim hắn cũng đã còn làm chủ được. Tần Lực Dương chưa bao giờ sợ, nhưng lúc này, hắn đang khủng hoảng mà trước nay chưa từng có.
Khi Tần Lực Dương chạy tới quán cà phê, liền thấy Cố Thanh đang lau khóe mắt, viền mắt đỏ lên, tim muốn vỡ ra, rơi xuống vực sâu, chân không khỏi nhanh hơn.
Cố Thanh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông đi nhanh tới chỗ mình. Tô Mẫn phát hiện bất thường, xoay người quay đầu lại, thấy con trai vẻ mặt tức giận xen lẫn yêu thương, mắt lướt qua nghi hoặc, sửng sốt và tò mò.
Cố Thanh phản xạ có điều kiện đứng lên, lại bị người vừa đến thuận thế ôm lấy vai, mặt bị nâng lên cẩn thận kiểm tra, điều này làm cho Cố Thanh cảm thấy xấu hổ quẫn bách, dù sao cũng là nơi công cộng, tuy rằng buổi chiều, trong quán cũng không có nhiều khách, nhưng ánh nhìn từ 4 phía làm cậu thẹn đỏ mặt, mặt lập tức đỏ cả lên. Cố Thanh muốn đẩy người kia ra, nhưng khi nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt đối phương, thì những đau khổ mệt mỏi đều tan biến.
“Sao lại khóc?”
loading...
Chưa kịp giải thích, Cố Thanh đã bị cắt ngang, nhưng khi nghe hắn nói câu tiếp theo thì mắt lại đỏ lên.
“Xin lỗi, anh đã tới chậm, hại em một mình chịu ủy khuất.”
Giọng của hắn rất từ tính, Cố Thanh rất thích, lúc này, mang theo sự vô lực và tự trách sâu sắc, khiến khóe mắt Cố Thanh càng thêm ướt, nói không nên lời nói, đưa tay ôm lấy hắn.
Hai người, lúc này chỉ cần sự ấm áp của nhau.
Tô Mẫn im lặng ngồi một bên, không ngăn cản, trong lòng kinh ngạc chưa từng có, trong đầu cấp tốc lượt qua 1 loạt đánh giá về con mình mà bà đã nghe: kiêu ngạo, giỏi giang, sắc bén, trấn định, xuất sắc, lạnh lùng, bá đạo, cường thế, bạc tình… Nhưng chưa bao giờ có dịu dàng!
Nhưng con trai mình thật sự đang rất dịu dàng và cưng chiều người kia, Tần Lực Dương như vậy đối với người mẹ như Tô Mẫn mà nói, rất xa lạ, nhưng cũng mừng rỡ, lần thứ hai nhìn thoáng qua thanh niên trong lòng con trai, đáy mắt dâng lên cảm giác yêu thương, toàn tâm toàn ý tín nhiệm và ỷ lại.
Tô Mẫn không khỏi có chút ước ao và cảm động. Hai người như vậy, bà có thể chia rẽ được sao? Trước khi Lực Dương xuất hiện, bà không phải đã thất bại rồi sao. Cười khổ, Tô Mẫn uống cà phê, cảm thấy thật đắng, trong lòng khó xử. Nhưng lúc này quan trọng là, bà mau rời đi, quán cà phê ngay gần trường học, rất khó bảo đảm không có bạn học nào của cậu thanh niên này nhìn thấy.
“Lực Dương, mau buông ra…”
“Mẹ, dù thế nào con cũng sẽ không buông tay.”
Tô Mẫn buông tay, cảm thấy bất lực, mình vốn có ý tốt cuối cùng từ miệng con trai lại thành bụng dạ xấu xa.
loading...
Nhưng Cố Thanh cẩn thận, nghe được ý tứ bên trong, nhanh chóng đẩy Tần Lực Dương ra, gương mặt trắng nõn đỏ bừng. Tô Mẫn nhìn cậu, khóe miệng nhịn không được cong lên, cậu bé này rất thú vị nha.
“Mẹ về trước, ” Tô Mẫn lấy túi xách, chỉnh lý quần áo, “Về phần ba con, mẹ sẽ nói.” Nói xong, xoay người ra khỏi quán.
Tần Lực Dương đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, mẹ đây là, đồng ý cho hắn và Cố Thanh qua lại? Dù sao cũng là thạc sĩ tốt nghiệp ở nước M, đầu óc chỉ mơ hồ trong chốc lát, Tần Lực Dương rất nhanh đã nắm được điểm then chốt. Có thể khiến mẹ đổi ý tuyệt đối không phải vì hành động vừa rồi, vậy chỉ có thể là vì ——
Ánh mắt kinh hỉ đảo qua Cố Thanh đang đứng bên cạnh nhìn mẹ mình rời đi, Tần Lực Dương cảm thấy trong lòng mừng như điên, hai tay vươn ra, kéo người ôm chặt vào lòng, đây là 1 thời thề khắc cốt ghi tâm, tội nghiệp cho Cố Thanh, bị hắn ôm phát đau, nhưng không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng.
Trên đường đưa Cố Thanh về trường, Tần Lực Dương vẫn truy vấn Cố Thanh và mẹ đã nói gì, Cố Thanh bị làm ầm ĩ không chịu nổi, liền giở trò.
“Anh thích bao dưỡng tình nhân? Bao dưỡng nhiều hay ít? Đàn ông hay phụ nữ? Trước đây em cũng được bao dưỡng à?”
Quả nhiên, câu hỏi liên tiếp đã chặn được hắn. Cố Thanh nhìn kỹ hắn, trong lòng cho rằng không thèm để ý, nhưng cũng muốn nghe hắn giải thích.
“Cố Thanh, trừ em ra, anh không…”
Trên mặt hắn hiện ra sự hổ thẹn, hối hận và tự trách, Cố Thanh thấy rõ, lo lắng trong lòng đã tan rã.
“Là vì thân thể này của em sao?”
Nhíu mày, Tần Dực Dương nghe không rõ, phản ứng hơi chậm, bình tĩnh, kiên định nói: “Chỉ vì bản thân em sau tai nạn.”
Cố Thanh nở nụ cười, cậu đã đánh cuộc với bác gái, cậu đã thắng.
Quay lại lúc nãy, buổi trưa tại quán cà phê, khách hàng thưa thớt.
“Rơi xa Lực Dương, bao nhiêu tiền, nói giá đi.”
Ngôn ngữ của bà lưu loát thẳng thắn.
Cố Thanh cảm thấy vai chùn xuống, suýt nữa nhảy dựng lên, không lẽ tiết mục cẩu huyết lúc 8 giờ trên TV lại có ngày rơi vào mình sao? Đáy lòng đành cười khổ, đáng tiếc mình không phải nữ diễn viên.
Cố Thanh không nói gì, hai tay tiếp tục cầm trà xanh, thỉnh thoảng lại xoay ly thủy tinh.
Đối phương trầm mặc làm Tô Mẫn cảm thấy khó xử, không nói tiếng nào là sao đây, trong lòng mơ hồ nổi lên bất mãn, không cho cậu có cơ hội nói đồng ý hay không, từ trong túi trực tiếp móc ra chi phiếu, đang định viết con số, lại bị giọng nói thanh lệ ngăn cản.
“Dì à, cháu không thể nhận tiền của dì. Vô công bất thụ lộc.”
Cố Thanh cự tuyệt, giọng nói vẫn bình thản.
Tô Mẫn nghĩ cậu giả vờ thanh cao, bà đã điều tra hoàn cảnh gia đình cậu, gia cảnh nghèo khổ; Tô Mẫn cũng không kỳ thị người nghèo, nhưng bà cũng tin chắc một thanh niên xuất thân nghèo khó tuyệt đối sẽ không cự tuyệt số tiền trên chi phiếu này: “Hai mươi vạn, cậu không cần, cũng nên nghĩ cho mẹ cậu.”
Uống một ngụm trà, cảm nhận sự tươi mát bình dị của trà xanh, Cố Thanh cảm thấy trong lòng cuối cùng cũng thoải mái, không biết trà này sản xuất ở đâu, quay đầu lại hỏi, cậu cũng muốn mua về để trong ký túc xá.
“Dì a, cháu sẽ tự kiếm tiền nuôi mẹ cháu, cảm tạ ý tốt của dì.”
Thanh niên trả lời rất hữu lễ, giống như bông vải, dù có đánh vào, cũng không ảnh hưởng, cả vết tích cũng không có. Tô Mẫn rất tức giận, giận cậu không biết tốt xấu, lại không có chỗ phát tác, nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc, tuy Tô Mẫn không muốn thừa nhận, bởi vì bà là 1 người mẹ.
“Đàn ông sống cùng nhau là đoạn tử tuyệt tôn.” Tô Mẫn vẫn chưa phải hết hy vọng, bà có thể thấy lòng tự tôn của cậu rất cao, tiền tài không giải quyết được, vậy đổi cách khác, mà bà cũng mừng rỡ phát hiện trên mặt cậu hiện lên thống khổ và áy náy, liền tiếp tục nói, “Lực Dương còn có cục cưng, còn cậu? Cậu ở cùng nó, đời này sẽ không thể có con, dù cậu không thèm để ý, còn mẹ cậu thì sao, bà chỉ có 1 mình cậu là con!”
Cố Thanh nắm chặt cái ly, vẻ mặt bi thương, trong lòng đầy áy náy với mẹ; Cố Thanh xuất thân cô nhi, nên không quan tâm đến quan hệ huyết thống, cậu chỉ lo lắng cho mẹ, nhưng Cố Thanh thật sự không có cách nào, cậu thích đàn ông, không có khả năng tìm phụ nữ, tiếc nuối với con ruột, Cố Thanh đành bất lực. Nhưng Cố Thanh vẫn tin rằng, huyết thống tuy là mối liên kết kỳ diệu nhất trên đời, cũng là duy nhất, nhưng tình thân mới là quan trọng, cậu sẽ dùng cả đời mình để làm cho mẹ hạnh phúc.
Nhìn ra được, thanh niên này là 1 người đơn thuần, tâm tình thay đổi liên tục đều biểu lộ ra khiến tâm tư của cậu ta đều bị nhìn rõ, Tô Mẫn không đành lòng, dù sao khiến người khác phải đau khổ không phải ý định ban đầu của bà, nhưng bà cũng là bất đắc dĩ.
“Câu hy sinh nhiều như vậy, nhưng cậu có chắc nó thật sự yêu cậu không? Cậu bất quá cũng chỉ là 1 trong số đám tình nhân mà nó từng bao dưỡng mà thôi.” Lời nói đả thương lòng tự trọng như thế, Tô Mẫn không ngờ mình lại nói ra.
Sắc mặt thanh niên lập tức trắng bệch, Tô Mẫn cũng không thoải mái, từ khi nào mình lại tàn nhẫn như vậy.
Ký ức lại lần nữa quay lại trong đầu Cố Thanh…
Thiếu niên kiêu ngạo thông minh vì xinh đẹp nên được bao dưỡng —— cảm giác chán ghét sinh sôi —— phí chia tay —— kiên quyết rời đi —— thống khổ uống rượu…
Cố Thanh cật lực muốn quên mọi thứ đã bị vạch trần, thống khổ chôn sâu dưới đáy lòng cuối cùng cũng bị phơi bày ra ánh sáng.
Trong tình yêu, Cố Thanh thừa nhận mình thiếu cảm giác an toàn, cậu sợ bị tổn thương, cậu chỉ là một người bình thường, cậu tình nguyện bình thản sống hết đời, cũng không muốn oanh oanh liệt liệt, khiêu khích 1 chút kích thích nhỏ nhoi. Khi xem nhật ký, biết được tình hình thực tế, nháy mắt cảm thấy đau lòng, khổ sở, lo lắng, sợ hãi, kinh hoảng, lạc lối, không muốn… Cậu nghĩ tới rất nhiều, cậu thậm chí dự định chủ động chia tay, nhân lúc mình chưa hãm quá sâu, nhưng Tần Lực Dương một lần lại một lần xuất hiện khiến cậu vẫn không hạ được quyết tâm, cậu là người đàn ông do dự, Cố Thanh cũng bất lực và thống hận bản thân như vậy.
Cố Thanh cuối cùng tự cho mình 1cơ hội, đây là tiền cược lớn nhất trong đời: thắng, hạnh phúc suốt đời; thua… Cố Thanh chưa nghĩ tới nếu thua sẽ phải làm sao, cuộc sống có rất nhiều điều ngoài ý muốn, có lẽ sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, hay là cậu còn có thể cưới một người vợ, họ sẽ bình thản sống hết một đời…
Dù thế nào, làm nhà cái, trong cuộc đánh cược này, cậu không chỉ đã cược, mà còn thắng!
Tần Lực Dương sắp điên rồi!
Tốc độ xe tăng hết cỡ, một đường vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ.
Tần Lực Dương không ngờ, mình vừa xuống máy bay về nhà, thì biết được tin mẹ đi tìm Cố Thanh. Cha thì rống giận, dì Trần khuyên can đều bị vứt sau đầu, Tần Lực Dương lúc này chỉ lo lắng Cố Thanh, sợ cậu bị tổn thương, sợ cậu ủy khuất, sợ cậu —— rời khỏi hắn!
Tần Lực Dương hiểu rõ mẹ mình, một phụ nữ bề ngoài hiền lành nhưng bên trong khôn khéo tỉ mỉ, bà nhất định đã điều tra Cố Thanh, mẹ chưa bao giờ khinh địch mà đi khiêu chiến. Đây cũng là điều mà Tần Lực Dương lo lắng, Cố Thanh nếu biết bọn họ trước đây như thế nào, sẽ chọn lựa ra sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Lực Dương lại càng thêm sầu lo, đời hắn chưa từng thấy thất bại như hôm nay, trước đây luôn đứng trên mọi người, làm 1 tổng tài Tần thị, chưa từng chật vật không tự tin như vậy. Tần Lực Dương rốt cục đã tin câu nói kia: thành thật đi, ngươi thua rồi. Từ khi hãm sâu vào tình yêu, tim hắn cũng đã còn làm chủ được. Tần Lực Dương chưa bao giờ sợ, nhưng lúc này, hắn đang khủng hoảng mà trước nay chưa từng có.
Khi Tần Lực Dương chạy tới quán cà phê, liền thấy Cố Thanh đang lau khóe mắt, viền mắt đỏ lên, tim muốn vỡ ra, rơi xuống vực sâu, chân không khỏi nhanh hơn.
Cố Thanh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông đi nhanh tới chỗ mình. Tô Mẫn phát hiện bất thường, xoay người quay đầu lại, thấy con trai vẻ mặt tức giận xen lẫn yêu thương, mắt lướt qua nghi hoặc, sửng sốt và tò mò.
Cố Thanh phản xạ có điều kiện đứng lên, lại bị người vừa đến thuận thế ôm lấy vai, mặt bị nâng lên cẩn thận kiểm tra, điều này làm cho Cố Thanh cảm thấy xấu hổ quẫn bách, dù sao cũng là nơi công cộng, tuy rằng buổi chiều, trong quán cũng không có nhiều khách, nhưng ánh nhìn từ 4 phía làm cậu thẹn đỏ mặt, mặt lập tức đỏ cả lên. Cố Thanh muốn đẩy người kia ra, nhưng khi nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt đối phương, thì những đau khổ mệt mỏi đều tan biến.
“Sao lại khóc?”
loading...
Chưa kịp giải thích, Cố Thanh đã bị cắt ngang, nhưng khi nghe hắn nói câu tiếp theo thì mắt lại đỏ lên.
“Xin lỗi, anh đã tới chậm, hại em một mình chịu ủy khuất.”
Giọng của hắn rất từ tính, Cố Thanh rất thích, lúc này, mang theo sự vô lực và tự trách sâu sắc, khiến khóe mắt Cố Thanh càng thêm ướt, nói không nên lời nói, đưa tay ôm lấy hắn.
Hai người, lúc này chỉ cần sự ấm áp của nhau.
Tô Mẫn im lặng ngồi một bên, không ngăn cản, trong lòng kinh ngạc chưa từng có, trong đầu cấp tốc lượt qua 1 loạt đánh giá về con mình mà bà đã nghe: kiêu ngạo, giỏi giang, sắc bén, trấn định, xuất sắc, lạnh lùng, bá đạo, cường thế, bạc tình… Nhưng chưa bao giờ có dịu dàng!
Nhưng con trai mình thật sự đang rất dịu dàng và cưng chiều người kia, Tần Lực Dương như vậy đối với người mẹ như Tô Mẫn mà nói, rất xa lạ, nhưng cũng mừng rỡ, lần thứ hai nhìn thoáng qua thanh niên trong lòng con trai, đáy mắt dâng lên cảm giác yêu thương, toàn tâm toàn ý tín nhiệm và ỷ lại.
Tô Mẫn không khỏi có chút ước ao và cảm động. Hai người như vậy, bà có thể chia rẽ được sao? Trước khi Lực Dương xuất hiện, bà không phải đã thất bại rồi sao. Cười khổ, Tô Mẫn uống cà phê, cảm thấy thật đắng, trong lòng khó xử. Nhưng lúc này quan trọng là, bà mau rời đi, quán cà phê ngay gần trường học, rất khó bảo đảm không có bạn học nào của cậu thanh niên này nhìn thấy.
“Lực Dương, mau buông ra…”
“Mẹ, dù thế nào con cũng sẽ không buông tay.”
Tô Mẫn buông tay, cảm thấy bất lực, mình vốn có ý tốt cuối cùng từ miệng con trai lại thành bụng dạ xấu xa.
loading...
Nhưng Cố Thanh cẩn thận, nghe được ý tứ bên trong, nhanh chóng đẩy Tần Lực Dương ra, gương mặt trắng nõn đỏ bừng. Tô Mẫn nhìn cậu, khóe miệng nhịn không được cong lên, cậu bé này rất thú vị nha.
“Mẹ về trước, ” Tô Mẫn lấy túi xách, chỉnh lý quần áo, “Về phần ba con, mẹ sẽ nói.” Nói xong, xoay người ra khỏi quán.
Tần Lực Dương đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, mẹ đây là, đồng ý cho hắn và Cố Thanh qua lại? Dù sao cũng là thạc sĩ tốt nghiệp ở nước M, đầu óc chỉ mơ hồ trong chốc lát, Tần Lực Dương rất nhanh đã nắm được điểm then chốt. Có thể khiến mẹ đổi ý tuyệt đối không phải vì hành động vừa rồi, vậy chỉ có thể là vì ——
Ánh mắt kinh hỉ đảo qua Cố Thanh đang đứng bên cạnh nhìn mẹ mình rời đi, Tần Lực Dương cảm thấy trong lòng mừng như điên, hai tay vươn ra, kéo người ôm chặt vào lòng, đây là 1 thời thề khắc cốt ghi tâm, tội nghiệp cho Cố Thanh, bị hắn ôm phát đau, nhưng không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng.
Trên đường đưa Cố Thanh về trường, Tần Lực Dương vẫn truy vấn Cố Thanh và mẹ đã nói gì, Cố Thanh bị làm ầm ĩ không chịu nổi, liền giở trò.
“Anh thích bao dưỡng tình nhân? Bao dưỡng nhiều hay ít? Đàn ông hay phụ nữ? Trước đây em cũng được bao dưỡng à?”
Quả nhiên, câu hỏi liên tiếp đã chặn được hắn. Cố Thanh nhìn kỹ hắn, trong lòng cho rằng không thèm để ý, nhưng cũng muốn nghe hắn giải thích.
“Cố Thanh, trừ em ra, anh không…”
Trên mặt hắn hiện ra sự hổ thẹn, hối hận và tự trách, Cố Thanh thấy rõ, lo lắng trong lòng đã tan rã.
“Là vì thân thể này của em sao?”
Nhíu mày, Tần Dực Dương nghe không rõ, phản ứng hơi chậm, bình tĩnh, kiên định nói: “Chỉ vì bản thân em sau tai nạn.”
Cố Thanh nở nụ cười, cậu đã đánh cuộc với bác gái, cậu đã thắng.
Quay lại lúc nãy, buổi trưa tại quán cà phê, khách hàng thưa thớt.
“Rơi xa Lực Dương, bao nhiêu tiền, nói giá đi.”
Ngôn ngữ của bà lưu loát thẳng thắn.
Cố Thanh cảm thấy vai chùn xuống, suýt nữa nhảy dựng lên, không lẽ tiết mục cẩu huyết lúc 8 giờ trên TV lại có ngày rơi vào mình sao? Đáy lòng đành cười khổ, đáng tiếc mình không phải nữ diễn viên.
Cố Thanh không nói gì, hai tay tiếp tục cầm trà xanh, thỉnh thoảng lại xoay ly thủy tinh.
Đối phương trầm mặc làm Tô Mẫn cảm thấy khó xử, không nói tiếng nào là sao đây, trong lòng mơ hồ nổi lên bất mãn, không cho cậu có cơ hội nói đồng ý hay không, từ trong túi trực tiếp móc ra chi phiếu, đang định viết con số, lại bị giọng nói thanh lệ ngăn cản.
“Dì à, cháu không thể nhận tiền của dì. Vô công bất thụ lộc.”
Cố Thanh cự tuyệt, giọng nói vẫn bình thản.
Tô Mẫn nghĩ cậu giả vờ thanh cao, bà đã điều tra hoàn cảnh gia đình cậu, gia cảnh nghèo khổ; Tô Mẫn cũng không kỳ thị người nghèo, nhưng bà cũng tin chắc một thanh niên xuất thân nghèo khó tuyệt đối sẽ không cự tuyệt số tiền trên chi phiếu này: “Hai mươi vạn, cậu không cần, cũng nên nghĩ cho mẹ cậu.”
Uống một ngụm trà, cảm nhận sự tươi mát bình dị của trà xanh, Cố Thanh cảm thấy trong lòng cuối cùng cũng thoải mái, không biết trà này sản xuất ở đâu, quay đầu lại hỏi, cậu cũng muốn mua về để trong ký túc xá.
“Dì a, cháu sẽ tự kiếm tiền nuôi mẹ cháu, cảm tạ ý tốt của dì.”
Thanh niên trả lời rất hữu lễ, giống như bông vải, dù có đánh vào, cũng không ảnh hưởng, cả vết tích cũng không có. Tô Mẫn rất tức giận, giận cậu không biết tốt xấu, lại không có chỗ phát tác, nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc, tuy Tô Mẫn không muốn thừa nhận, bởi vì bà là 1 người mẹ.
“Đàn ông sống cùng nhau là đoạn tử tuyệt tôn.” Tô Mẫn vẫn chưa phải hết hy vọng, bà có thể thấy lòng tự tôn của cậu rất cao, tiền tài không giải quyết được, vậy đổi cách khác, mà bà cũng mừng rỡ phát hiện trên mặt cậu hiện lên thống khổ và áy náy, liền tiếp tục nói, “Lực Dương còn có cục cưng, còn cậu? Cậu ở cùng nó, đời này sẽ không thể có con, dù cậu không thèm để ý, còn mẹ cậu thì sao, bà chỉ có 1 mình cậu là con!”
Cố Thanh nắm chặt cái ly, vẻ mặt bi thương, trong lòng đầy áy náy với mẹ; Cố Thanh xuất thân cô nhi, nên không quan tâm đến quan hệ huyết thống, cậu chỉ lo lắng cho mẹ, nhưng Cố Thanh thật sự không có cách nào, cậu thích đàn ông, không có khả năng tìm phụ nữ, tiếc nuối với con ruột, Cố Thanh đành bất lực. Nhưng Cố Thanh vẫn tin rằng, huyết thống tuy là mối liên kết kỳ diệu nhất trên đời, cũng là duy nhất, nhưng tình thân mới là quan trọng, cậu sẽ dùng cả đời mình để làm cho mẹ hạnh phúc.
Nhìn ra được, thanh niên này là 1 người đơn thuần, tâm tình thay đổi liên tục đều biểu lộ ra khiến tâm tư của cậu ta đều bị nhìn rõ, Tô Mẫn không đành lòng, dù sao khiến người khác phải đau khổ không phải ý định ban đầu của bà, nhưng bà cũng là bất đắc dĩ.
“Câu hy sinh nhiều như vậy, nhưng cậu có chắc nó thật sự yêu cậu không? Cậu bất quá cũng chỉ là 1 trong số đám tình nhân mà nó từng bao dưỡng mà thôi.” Lời nói đả thương lòng tự trọng như thế, Tô Mẫn không ngờ mình lại nói ra.
Sắc mặt thanh niên lập tức trắng bệch, Tô Mẫn cũng không thoải mái, từ khi nào mình lại tàn nhẫn như vậy.
Ký ức lại lần nữa quay lại trong đầu Cố Thanh…
Thiếu niên kiêu ngạo thông minh vì xinh đẹp nên được bao dưỡng —— cảm giác chán ghét sinh sôi —— phí chia tay —— kiên quyết rời đi —— thống khổ uống rượu…
Cố Thanh cật lực muốn quên mọi thứ đã bị vạch trần, thống khổ chôn sâu dưới đáy lòng cuối cùng cũng bị phơi bày ra ánh sáng.
Trong tình yêu, Cố Thanh thừa nhận mình thiếu cảm giác an toàn, cậu sợ bị tổn thương, cậu chỉ là một người bình thường, cậu tình nguyện bình thản sống hết đời, cũng không muốn oanh oanh liệt liệt, khiêu khích 1 chút kích thích nhỏ nhoi. Khi xem nhật ký, biết được tình hình thực tế, nháy mắt cảm thấy đau lòng, khổ sở, lo lắng, sợ hãi, kinh hoảng, lạc lối, không muốn… Cậu nghĩ tới rất nhiều, cậu thậm chí dự định chủ động chia tay, nhân lúc mình chưa hãm quá sâu, nhưng Tần Lực Dương một lần lại một lần xuất hiện khiến cậu vẫn không hạ được quyết tâm, cậu là người đàn ông do dự, Cố Thanh cũng bất lực và thống hận bản thân như vậy.
Cố Thanh cuối cùng tự cho mình 1cơ hội, đây là tiền cược lớn nhất trong đời: thắng, hạnh phúc suốt đời; thua… Cố Thanh chưa nghĩ tới nếu thua sẽ phải làm sao, cuộc sống có rất nhiều điều ngoài ý muốn, có lẽ sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, hay là cậu còn có thể cưới một người vợ, họ sẽ bình thản sống hết một đời…
Dù thế nào, làm nhà cái, trong cuộc đánh cược này, cậu không chỉ đã cược, mà còn thắng!
Bình luận truyện