Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 203: Huấn luyện tinh thần lực khiến người hoảng sợ!
Trong phòng nhỏ yên tĩnh không tiếng động.
Hiện tại y không nhìn được thứ gì, chỉ có thể nghiêng tai lắng nghe.
Hạ Thiên Tịch tự cảm thấy ngũ quan của mình rõ ràng đều đã phi thường nhạy bén, được Tẩy tủy đan gột rửa, cảm giác thân thể và cường độ đều đã tăng lên, nhưng không nghĩ tới, đến bây giờ y đột nhiên cảm thấy bản thân cũng quá cao ngạo.
Nếu không phải y cao ngạo tự phụ như vậy, hiện tại sẽ không bị thương, càng không đối mặt với cảnh tượng như thế này, rõ ràng biết gian phòng này có người, y lại không nghe được bất cứ tiếng động gì.
Trong phòng nhỏ yên tĩnh y chỉ có thể nghe được hơi thở của chính mình. Hạ Thiên Tịch biết hiện tại không phải thời gian ảo não, đau đớn nóng rát trên vai càng nhắc nhở y rõ ràng, tinh thần phải cảnh giác 100% ở trong gian phòng này.
"Ngu ngốc, không phải bảo ngươi hảo hảo học tập ma pháp đi, hiện tại bị thương rồi!" Thanh âm đắc ý của Tiểu Cửu rõ ràng truyền vào trong đầu Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, y thật sự không phải cố ý không hảo hảo học tập, chỉ là gần đây thật là không có thời gian mà!
"Lấy cớ." Rõ ràng nghe được suy nghĩ trong đầu Hạ Thiên Tịch, tiểu Cửu không chút do dự đả kích: "Hừ! dù sao hiện tại khoảng cách tới thời hạn nửa năm còn ba tháng nữa, ngươi nếu không thăng cấp thành Ma pháp sư trung cấp càng tốt, vừa lúc có thể cùng hệ thống giải trừ trói buộc, ta liền có thể tuyển chọn một chủ nhân khác."
"Yên tâm, ta sẽ trong vòng ba tháng thăng cấp thành Ma pháp sư trung cấp." Hạ Thiên Tịch trong lòng kiên định nói.
Dạo thời gian gần đây tương đối bận, hơn nữa y vẫn luôn học tập ma pháp cũng không có vận dụng qua, xem ra, y phải tìm một thời gian đem ma pháp của mình học tập, sau đó vận dụng một chút thử xem.
"Hừ hừ..." Tiểu Cửu ngạo kiều hừ hừ một tiếng nói: "Ngươi nếu thăng cấp thành Ma pháp sư trung cấp sớm hơn một chút, hôm nay đã không bị thương."
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, y biết Ma pháp sư là dựa vào tinh thần lực cường đại của chính mình, dùng tinh thần cảm quan, nếu cấp bậc ma pháp của y cao hơn một bậc, có lẽ đúng như lời Tiểu Cửu nói, hôm nay y sẽ không bị thương, ai bảo y gần đây chỉ lo yêu đương với huấn luyện thể thuật chứ?
"Ngươi có thể nhìn được người trong phòng?"
"Đương nhiên." Tiểu Cửu phi thường đắc ý hừ hừ: "Nhân loại kia ở phía trước cách ngươi ba bước bên trái, thực lực của hắn cao hơn ngươi rất nhiều, cho nên sau khi hắn ẩn giấu hơi thở ngươi đương nhiên không cảm giác được hắn."
Hạ Thiên Tịch lập tức kinh hãi, chỉ cách mình có ba bước phía trước bên trái, cho dù hắn muốn giết mình cũng là việc dễ như trở bàn tay.
Sống lưng Hạ Thiên Tịch lạnh toát một trận, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, đây là lần đầu tiên y đối mặt trực tiếp với uy hiếp như vậy.
Cảm nhận được sự uy hiếp này, Hạ Thiên Tịch lập tức di động bước chân đến vách tường bên kia, âm thầm thề trong lòng, đợi đến khi ra khỏi nơi này, y tuyệt đối phải nhanh một chút tăng lên ma pháp.
Mà hiện tại, Hạ Thiên Tịch cũng hiểu ra vì sao Kyznie trưởng quan lại nhốt bọn họ trong căn phòng nhỏ này, lại còn bịt kín hai mắt bọn họ, mục đích chính là để bọn họ tập trung tinh thần lực cảm nhận nguy hiểm trong phòng. Phương pháp này tuy có chút nguy hiểm, nhưng lại là một biện pháp tăng lên tinh thần lực rất nhanh. Vì không biết trong phòng này có camera theo dõi hay không, hơn nữa trước mặt cũng có một người đang đứng giám thị mình rõ ràng, Hạ Thiên Tịch không dám vận dụng quang minh ma pháp để chữa thương cho bản thân, chỉ có thể xé một mảnh vải áo đơn giản băng bó miệng vết thương của mình mà thôi.
Hạ Thiên Tịch so với người khác tốt hơn rất nhiều, ít nhất y còn có một tiểu Cửu bên cạnh, đương nhiên, Hạ Thiên Tịch cũng không dám để tiểu Cửu hiện ra. Người đang âm thầm giám thị Hạ Thiên Tịch đương nhiên cũng không nhìn thấy y, chẳng qua là dựa vào hô hấp của Hạ Thiên Tịch hắn mới có thể cảm giác được phương hướng của y ở trong phòng, nhận thấy Hạ Thiên Tịch di động, người này nhướng mày, hắn có thể cảm giác được, Hạ Thiên Tịch di động là để né tránh mình, nhưng lấy tự tin của hắn, hắn không tin Hạ Thiên Tịch có thể cảm giác được tồn tại của hắn ở đây.
Phải biết rằng, hắn chính là chiến sĩ cơ giáp cấp 5, nếu ngay cả một chiến sĩ cơ giáp cấp 3 nho nhỏ cũng không chế phục được...như vậy, hắn cũng không cần lăn lộn ở nội viện nữa.
Người này chính là tinh anh trong nội viện, là người Kyznie cố ý mời đến giáo huấn mấy người Hạ Thiên Tịch, không chỉ có Hạ Thiên Tịch đối mặt với chiến sĩ cơ giáp cấp 5, mà ngay cả mấy người Lăng Thần, Lancet và Dạ Đồng đều đồng dạng đối mặt với chiến sĩ cơ giáp cấp 5.
Chênh lệch giữa cấp 5 và cấp 3 không phải lớn bình thường, Hạ Thiên Tịch ở trong phòng cũng không cảm giác được sự tồn tại của người này, ngay cả tiếng hít thở của hắn cũng không nghe được.
Nếu không có tiểu Cửu, y tin rằng bản thân nhất định sẽ bị trọng thương. Ở trong phòng này, Hạ Thiên Tịch thời khắc đều tập trung tinh thần lực của bản thân cảnh giác nhất cử nhất động của người kia, cho dù có tiểu Cửu hộ tống y, y cũng không dám thiếu cảnh giác.
Ngày đầu tiên, bọn họ chính là cảnh giác lẫn nhau mà vượt qua.
Ở trong phòng không có thời gian không có ánh sáng, Hạ Thiên Tịch cũng không biết bên ngoài đã qua một ngày, y chỉ có thể thời thời khắc khắc cảnh giác, để thời gian trôi nhanh một chút.
Ngày hôm sau, cảm giác được bụng đói, Hạ Thiên Tịch uống một chai dịch dinh dưỡng ở trên bàn, trong lúc đó, y cũng giao thủ với người kia một lần, còn may có tiểu Cửu nhanh chóng nhắc nhở nên y mới không bị thương...thời gian dần trôi qua trong sự yên tĩnh, Hạ Thiên Tịch cũng không biết bên ngoài đã qua mấy ngày, y cũng chỉ dựa vào thời điểm đói bụng mới đi uống sạch dịch dinh dưỡng mà thôi. Còn tiểu Cửu sau khi y thích ứng gian phòng này, thích ứng người khác đánh lén liền không để tiểu Cửu nhắc nhở mình nữa.
Dù sao đây cũng là huấn luyện, cứ dựa vào tiểu Cửu cũng không được.
Hạ Thiên Tịch không biết bản thân trong gian phòng này bao lâu, y giao thủ với người cùng ở trong phòng này rất nhiều lần, vừa bắt đầu vì có tiểu Cửu nhắc nhở không bị thương gì, cuối cùng vì bản thân y đã thích ứng cũng không bị thương gì mấy,tuy y vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của người nọ, nhưng dựa vào cảm giác, khi nguy hiểm tiến đến y lại có thể tránh thoát.
Dịch dinh dưỡng để trên bàn bị y uống sạch, đau đớn trên vai lại càng nhắc nhở y rõ ràng, Hạ Thiên Tịch cảm giác đại não của mình có chút nóng lê, có thể miệng vết thương trên vai nhiễm trùng, khiến cho thân thể y bắt đầu nóng lên, hơn nữa dịch dinh dưỡng cũng đã bị y uống hết, y không biết bản thân đã bao lâu không ăn gì, nhưng dạ dày trống rỗng rất khó chịu, Hạ Thiên Tịch nhíu mày thật sâu.
Vào lúc này, y đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, Hạ Thiên Tịch lập tức nhanh chóng lui lại, sau khi thích ứng không gian ở căn phòng này, y lui lại cũng có thể đủ nhanh để tránh đi người này.
Khi y tránh né, người này không công kích tiếp nữa, Hạ Thiên Tịch lại cảm thấy đầu mình càng lúc càng choáng, đại não chậm rãi trở nên nặng nề, mí mắt sụp xuống, y không biết mình bị nhốt ở nơi này bao lâu, nhưng từ khi tiến vào nơi này y liền chưa từng ngủ qua, vì thời thời khắc khắc phải cảnh giác trước mặt có một địch nhân, mí mắt y ngay cả chớp cũng không dám, đến hiện tại, đầu óc y nặng nề, mí mắt bắt đầu chớp, cả người y rốt cuộc không chịu được nữa hôn mê bất tỉnh.
Ngủ một giấc Hạ Thiên Tịch bỗng nhiên chớp mắt nhìn hết thảy trước mặt, ánh sáng bất ngờ khiến y không kịp thích ứng chớp chớp đôi mắt, đặc biệt khi nghe được tiếng bước chân, y lập tức quay đầu lại nhìn, biểu tình tràn ngập đề phòng cao độ.
"Tỉnh rồi?" Nhìn Hạ Thiên Tịch vẻ mặt đề phòng, khuôn mặt nghiêm túc của Kyznie xuất hiện ý cười: "Xem ra hiệu quả đặc huấn tinh thần lực vẫn không tệ."
"....Ky...Kyznie trưởng quan." Yết hầu Hạ Thiên Tịch có chút khô khốc khó khăn phát ra một câu.
Chính y cũng không biết đã ở trong phòng tối kia bao lâu, hơn nữa vẫn luôn không nói gì, cho dù có tiểu Cửu làm bạn, bọn họ cũng đều giao lưu bằng tinh thần lực trong đầu, hiện tại đột nhiên phát sinh, môi Hạ Thiên Tịch mấp mé nửa ngày mới mở ra được.
"Ừ, ngươi hiện tại đã ra khỏi phòng tối, các ngươi tỉnh lại rồi cũng sẽ không có việc gì, được, bây giờ còn có một ít học sinh còn chưa tỉnh, nếu ngươi đã tỉnh liền đi về nghỉ ngơi trước, khi nào đi học ta sẽ gửi tin cho ngươi." Kyznie nói xong mới xoay người đi ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt mới phát hiện thì ra mình đang ở trong khoang điều dưỡng phòng y tế, y ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời tươi đẹp bên ngoài, trong lúc nhất thời có chút không kịp thích ứng với ánh nắng chói mắt này, nhưng lại cảm thấy phá lệ thoải mái.
Khóe môi Hạ Thiên Tịch nhếch lên một cái, lần đặc huấn này có thể khiến y nhớ kỹ cả đời, ở trong phòng tối, thực lực của y không bằng ngươi, không chỉ bị thương còn phải thời khắc cảnh giác, khiến cho thần kinh của y luôn căng chặt không được nghỉ ngơi chút nào, Hạ Thiên Tịch nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt kiên định, từ hôm nay trở đi, y tuyệt đối phải cố gắng tăng lên thực lực của bản thân, việc như trong phòng tối y tuyệt đối không cho phép xảy ra lần nữa.
"Bảo bối." Cửa phòng y tế đột nhiên mở ra, Lăng Thần vẻ mặt khẩn trương lo lắng xuất hiện ở cửa, đôi mắt màu bạc tràn đầy thần sắc lo lắng.
Hạ Thiên Tịch quay đầu lại nhìn, nhìn nam nhân một đầu tóc bạc đang đứng ngược với ánh sáng, trong lòng một mảnh mềm mại.
"Ôm ta." Hạ Thiên Tịch mở ra hai tay hướng nam nhân làm nũng.
Giờ phút này, y chỉ muốn rúc vào trong ngực Lăng Thần, lẳng lặng cảm thụ được thân thể ấm áp của hắn.
Lăng Thần bước nhanh tới gần, đem Hạ Thiên Tịch ôm sát vào lồng ngực, cúi đầu lấp kín môi y.
Ở trong phòng tối tra tấn mấy ngày, quả thực thiếu chút nữa tra tấn hỏng mất tinh thần của bọn họ, cái loại cảm giác vô lực thời thời khắc khắc luôn luôn bị người khác nhìn chằm chằm, hắn còn lo lắng Hạ Thiên Tịch có bị gì hay không, cho đến tận lúc này, đem người ôm trong lòng ngực Lăng Thần mới cảm giác được bọn họ đã thật sự ra khỏi phòng tối.
Lúc này ôm chặt bảo bối trong lòng, Lăng Thần thề, cái cảm giác vô lực như trong phòng tối, hắn sẽ không bao giờ để xảy ra nữa!
Hiện tại y không nhìn được thứ gì, chỉ có thể nghiêng tai lắng nghe.
Hạ Thiên Tịch tự cảm thấy ngũ quan của mình rõ ràng đều đã phi thường nhạy bén, được Tẩy tủy đan gột rửa, cảm giác thân thể và cường độ đều đã tăng lên, nhưng không nghĩ tới, đến bây giờ y đột nhiên cảm thấy bản thân cũng quá cao ngạo.
Nếu không phải y cao ngạo tự phụ như vậy, hiện tại sẽ không bị thương, càng không đối mặt với cảnh tượng như thế này, rõ ràng biết gian phòng này có người, y lại không nghe được bất cứ tiếng động gì.
Trong phòng nhỏ yên tĩnh y chỉ có thể nghe được hơi thở của chính mình. Hạ Thiên Tịch biết hiện tại không phải thời gian ảo não, đau đớn nóng rát trên vai càng nhắc nhở y rõ ràng, tinh thần phải cảnh giác 100% ở trong gian phòng này.
"Ngu ngốc, không phải bảo ngươi hảo hảo học tập ma pháp đi, hiện tại bị thương rồi!" Thanh âm đắc ý của Tiểu Cửu rõ ràng truyền vào trong đầu Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, y thật sự không phải cố ý không hảo hảo học tập, chỉ là gần đây thật là không có thời gian mà!
"Lấy cớ." Rõ ràng nghe được suy nghĩ trong đầu Hạ Thiên Tịch, tiểu Cửu không chút do dự đả kích: "Hừ! dù sao hiện tại khoảng cách tới thời hạn nửa năm còn ba tháng nữa, ngươi nếu không thăng cấp thành Ma pháp sư trung cấp càng tốt, vừa lúc có thể cùng hệ thống giải trừ trói buộc, ta liền có thể tuyển chọn một chủ nhân khác."
"Yên tâm, ta sẽ trong vòng ba tháng thăng cấp thành Ma pháp sư trung cấp." Hạ Thiên Tịch trong lòng kiên định nói.
Dạo thời gian gần đây tương đối bận, hơn nữa y vẫn luôn học tập ma pháp cũng không có vận dụng qua, xem ra, y phải tìm một thời gian đem ma pháp của mình học tập, sau đó vận dụng một chút thử xem.
"Hừ hừ..." Tiểu Cửu ngạo kiều hừ hừ một tiếng nói: "Ngươi nếu thăng cấp thành Ma pháp sư trung cấp sớm hơn một chút, hôm nay đã không bị thương."
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, y biết Ma pháp sư là dựa vào tinh thần lực cường đại của chính mình, dùng tinh thần cảm quan, nếu cấp bậc ma pháp của y cao hơn một bậc, có lẽ đúng như lời Tiểu Cửu nói, hôm nay y sẽ không bị thương, ai bảo y gần đây chỉ lo yêu đương với huấn luyện thể thuật chứ?
"Ngươi có thể nhìn được người trong phòng?"
"Đương nhiên." Tiểu Cửu phi thường đắc ý hừ hừ: "Nhân loại kia ở phía trước cách ngươi ba bước bên trái, thực lực của hắn cao hơn ngươi rất nhiều, cho nên sau khi hắn ẩn giấu hơi thở ngươi đương nhiên không cảm giác được hắn."
Hạ Thiên Tịch lập tức kinh hãi, chỉ cách mình có ba bước phía trước bên trái, cho dù hắn muốn giết mình cũng là việc dễ như trở bàn tay.
Sống lưng Hạ Thiên Tịch lạnh toát một trận, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, đây là lần đầu tiên y đối mặt trực tiếp với uy hiếp như vậy.
Cảm nhận được sự uy hiếp này, Hạ Thiên Tịch lập tức di động bước chân đến vách tường bên kia, âm thầm thề trong lòng, đợi đến khi ra khỏi nơi này, y tuyệt đối phải nhanh một chút tăng lên ma pháp.
Mà hiện tại, Hạ Thiên Tịch cũng hiểu ra vì sao Kyznie trưởng quan lại nhốt bọn họ trong căn phòng nhỏ này, lại còn bịt kín hai mắt bọn họ, mục đích chính là để bọn họ tập trung tinh thần lực cảm nhận nguy hiểm trong phòng. Phương pháp này tuy có chút nguy hiểm, nhưng lại là một biện pháp tăng lên tinh thần lực rất nhanh. Vì không biết trong phòng này có camera theo dõi hay không, hơn nữa trước mặt cũng có một người đang đứng giám thị mình rõ ràng, Hạ Thiên Tịch không dám vận dụng quang minh ma pháp để chữa thương cho bản thân, chỉ có thể xé một mảnh vải áo đơn giản băng bó miệng vết thương của mình mà thôi.
Hạ Thiên Tịch so với người khác tốt hơn rất nhiều, ít nhất y còn có một tiểu Cửu bên cạnh, đương nhiên, Hạ Thiên Tịch cũng không dám để tiểu Cửu hiện ra. Người đang âm thầm giám thị Hạ Thiên Tịch đương nhiên cũng không nhìn thấy y, chẳng qua là dựa vào hô hấp của Hạ Thiên Tịch hắn mới có thể cảm giác được phương hướng của y ở trong phòng, nhận thấy Hạ Thiên Tịch di động, người này nhướng mày, hắn có thể cảm giác được, Hạ Thiên Tịch di động là để né tránh mình, nhưng lấy tự tin của hắn, hắn không tin Hạ Thiên Tịch có thể cảm giác được tồn tại của hắn ở đây.
Phải biết rằng, hắn chính là chiến sĩ cơ giáp cấp 5, nếu ngay cả một chiến sĩ cơ giáp cấp 3 nho nhỏ cũng không chế phục được...như vậy, hắn cũng không cần lăn lộn ở nội viện nữa.
Người này chính là tinh anh trong nội viện, là người Kyznie cố ý mời đến giáo huấn mấy người Hạ Thiên Tịch, không chỉ có Hạ Thiên Tịch đối mặt với chiến sĩ cơ giáp cấp 5, mà ngay cả mấy người Lăng Thần, Lancet và Dạ Đồng đều đồng dạng đối mặt với chiến sĩ cơ giáp cấp 5.
Chênh lệch giữa cấp 5 và cấp 3 không phải lớn bình thường, Hạ Thiên Tịch ở trong phòng cũng không cảm giác được sự tồn tại của người này, ngay cả tiếng hít thở của hắn cũng không nghe được.
Nếu không có tiểu Cửu, y tin rằng bản thân nhất định sẽ bị trọng thương. Ở trong phòng này, Hạ Thiên Tịch thời khắc đều tập trung tinh thần lực của bản thân cảnh giác nhất cử nhất động của người kia, cho dù có tiểu Cửu hộ tống y, y cũng không dám thiếu cảnh giác.
Ngày đầu tiên, bọn họ chính là cảnh giác lẫn nhau mà vượt qua.
Ở trong phòng không có thời gian không có ánh sáng, Hạ Thiên Tịch cũng không biết bên ngoài đã qua một ngày, y chỉ có thể thời thời khắc khắc cảnh giác, để thời gian trôi nhanh một chút.
Ngày hôm sau, cảm giác được bụng đói, Hạ Thiên Tịch uống một chai dịch dinh dưỡng ở trên bàn, trong lúc đó, y cũng giao thủ với người kia một lần, còn may có tiểu Cửu nhanh chóng nhắc nhở nên y mới không bị thương...thời gian dần trôi qua trong sự yên tĩnh, Hạ Thiên Tịch cũng không biết bên ngoài đã qua mấy ngày, y cũng chỉ dựa vào thời điểm đói bụng mới đi uống sạch dịch dinh dưỡng mà thôi. Còn tiểu Cửu sau khi y thích ứng gian phòng này, thích ứng người khác đánh lén liền không để tiểu Cửu nhắc nhở mình nữa.
Dù sao đây cũng là huấn luyện, cứ dựa vào tiểu Cửu cũng không được.
Hạ Thiên Tịch không biết bản thân trong gian phòng này bao lâu, y giao thủ với người cùng ở trong phòng này rất nhiều lần, vừa bắt đầu vì có tiểu Cửu nhắc nhở không bị thương gì, cuối cùng vì bản thân y đã thích ứng cũng không bị thương gì mấy,tuy y vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của người nọ, nhưng dựa vào cảm giác, khi nguy hiểm tiến đến y lại có thể tránh thoát.
Dịch dinh dưỡng để trên bàn bị y uống sạch, đau đớn trên vai lại càng nhắc nhở y rõ ràng, Hạ Thiên Tịch cảm giác đại não của mình có chút nóng lê, có thể miệng vết thương trên vai nhiễm trùng, khiến cho thân thể y bắt đầu nóng lên, hơn nữa dịch dinh dưỡng cũng đã bị y uống hết, y không biết bản thân đã bao lâu không ăn gì, nhưng dạ dày trống rỗng rất khó chịu, Hạ Thiên Tịch nhíu mày thật sâu.
Vào lúc này, y đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, Hạ Thiên Tịch lập tức nhanh chóng lui lại, sau khi thích ứng không gian ở căn phòng này, y lui lại cũng có thể đủ nhanh để tránh đi người này.
Khi y tránh né, người này không công kích tiếp nữa, Hạ Thiên Tịch lại cảm thấy đầu mình càng lúc càng choáng, đại não chậm rãi trở nên nặng nề, mí mắt sụp xuống, y không biết mình bị nhốt ở nơi này bao lâu, nhưng từ khi tiến vào nơi này y liền chưa từng ngủ qua, vì thời thời khắc khắc phải cảnh giác trước mặt có một địch nhân, mí mắt y ngay cả chớp cũng không dám, đến hiện tại, đầu óc y nặng nề, mí mắt bắt đầu chớp, cả người y rốt cuộc không chịu được nữa hôn mê bất tỉnh.
Ngủ một giấc Hạ Thiên Tịch bỗng nhiên chớp mắt nhìn hết thảy trước mặt, ánh sáng bất ngờ khiến y không kịp thích ứng chớp chớp đôi mắt, đặc biệt khi nghe được tiếng bước chân, y lập tức quay đầu lại nhìn, biểu tình tràn ngập đề phòng cao độ.
"Tỉnh rồi?" Nhìn Hạ Thiên Tịch vẻ mặt đề phòng, khuôn mặt nghiêm túc của Kyznie xuất hiện ý cười: "Xem ra hiệu quả đặc huấn tinh thần lực vẫn không tệ."
"....Ky...Kyznie trưởng quan." Yết hầu Hạ Thiên Tịch có chút khô khốc khó khăn phát ra một câu.
Chính y cũng không biết đã ở trong phòng tối kia bao lâu, hơn nữa vẫn luôn không nói gì, cho dù có tiểu Cửu làm bạn, bọn họ cũng đều giao lưu bằng tinh thần lực trong đầu, hiện tại đột nhiên phát sinh, môi Hạ Thiên Tịch mấp mé nửa ngày mới mở ra được.
"Ừ, ngươi hiện tại đã ra khỏi phòng tối, các ngươi tỉnh lại rồi cũng sẽ không có việc gì, được, bây giờ còn có một ít học sinh còn chưa tỉnh, nếu ngươi đã tỉnh liền đi về nghỉ ngơi trước, khi nào đi học ta sẽ gửi tin cho ngươi." Kyznie nói xong mới xoay người đi ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt mới phát hiện thì ra mình đang ở trong khoang điều dưỡng phòng y tế, y ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời tươi đẹp bên ngoài, trong lúc nhất thời có chút không kịp thích ứng với ánh nắng chói mắt này, nhưng lại cảm thấy phá lệ thoải mái.
Khóe môi Hạ Thiên Tịch nhếch lên một cái, lần đặc huấn này có thể khiến y nhớ kỹ cả đời, ở trong phòng tối, thực lực của y không bằng ngươi, không chỉ bị thương còn phải thời khắc cảnh giác, khiến cho thần kinh của y luôn căng chặt không được nghỉ ngơi chút nào, Hạ Thiên Tịch nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt kiên định, từ hôm nay trở đi, y tuyệt đối phải cố gắng tăng lên thực lực của bản thân, việc như trong phòng tối y tuyệt đối không cho phép xảy ra lần nữa.
"Bảo bối." Cửa phòng y tế đột nhiên mở ra, Lăng Thần vẻ mặt khẩn trương lo lắng xuất hiện ở cửa, đôi mắt màu bạc tràn đầy thần sắc lo lắng.
Hạ Thiên Tịch quay đầu lại nhìn, nhìn nam nhân một đầu tóc bạc đang đứng ngược với ánh sáng, trong lòng một mảnh mềm mại.
"Ôm ta." Hạ Thiên Tịch mở ra hai tay hướng nam nhân làm nũng.
Giờ phút này, y chỉ muốn rúc vào trong ngực Lăng Thần, lẳng lặng cảm thụ được thân thể ấm áp của hắn.
Lăng Thần bước nhanh tới gần, đem Hạ Thiên Tịch ôm sát vào lồng ngực, cúi đầu lấp kín môi y.
Ở trong phòng tối tra tấn mấy ngày, quả thực thiếu chút nữa tra tấn hỏng mất tinh thần của bọn họ, cái loại cảm giác vô lực thời thời khắc khắc luôn luôn bị người khác nhìn chằm chằm, hắn còn lo lắng Hạ Thiên Tịch có bị gì hay không, cho đến tận lúc này, đem người ôm trong lòng ngực Lăng Thần mới cảm giác được bọn họ đã thật sự ra khỏi phòng tối.
Lúc này ôm chặt bảo bối trong lòng, Lăng Thần thề, cái cảm giác vô lực như trong phòng tối, hắn sẽ không bao giờ để xảy ra nữa!
Bình luận truyện