Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 57: Có lợi không chiếm là ngu ngốc!



Kỳ thực bản thân Hạ Thiên Tịch cũng mệt không chịu được, hiện tại có thể nói là y thở không ra hơi, cả người quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt, dính trên người quả thực khó chịu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, tóc đen bị mồ hôi tẩm ướt dính vào hai má dứt không ra.

Mà Lăng Thần vẫn luôn duy trì khoảng cách bên cạnh y, thể lực Lăng Thần so với Hạ Thiên Tịch khá hơn nhiều, tốt xấu Lăng Thần từ nhỏ vẫn luôn rèn luyện, mà Hạ Thiên Tịch cũng chỉ có mạnh mẽ rèn luyện trong ba tháng, cũng coi như là lâm trận mới mài đao. Hiện tại lập tức phải chạy thời gian dài như vậy, y không té xỉu coi như là quá tốt, nhưng là hiện tại thể lực y đã cạn kiệt, chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.

"Tịch Tịch, thế nào? Còn có thể kiên trì sao?" Lăng Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hạ Thiên Tịch bên cạnh trắng bệch, cánh môi tái nhợt, hàm răng cắn chặt vào môi dưới thực rõ ràng y đang cố gắng, khiến Lăng Thần thấy thực đau lòng.

Hạ Thiên Tịch không nói gì, bởi vì nói chuyện cũng là muốn phí thể lực.

Ba giờ chạy, Lăng Thần còn không đến nỗi quá thở dốc, nhưng là cũng hơi hơi thở dốc, nhìn đến phu nhân nhà mình khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hắn lập tức vươn tay đỡ lấy cánh tay Hạ Thiên Tịch, mang theo y chạy hơn nữa nói "Tịch Tịch, đem trọng lượng thân thể của ngươi chuyển qua người ta."

Hạ Thiên Tịch liếc nhìn Lăng Thần một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng bệch quật cường, nhìn Lăng Thần rõ ràng cũng đã bắt đầu thở dốc, hắn nếu không mang theo mình có lẽ có thể kiên trì chạy đến trường học, nhưng là phải mang theo mình...vậy khẳng định là không thể được, tâm Hạ Thiên Tịch hơi nhộn nhạo, thời điểm này Lăng Thần còn có thể chiếu cố y, nếu nói không cảm động vậy y cũng thật là người không có nhân tính.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ biểu tình lãnh liệt, nhưng là con ngươi màu bạc không che dấu đau lòng vì mình, Hạ Thiên Tịch thở ra một hơi lập tức đem trọng lượng cơ thể chuyển lên người Lăng Thần, để hắn mang theo mình chạy dù sao có lợi không chiếm thì là thằng ngu, y thật là muốn nhìn xem Lăng Thần có thể kiên trì đến cuối cùng vẫn mang theo mình hay không?

"Chậc chậc, ngươi cũng thật sẽ chiếm lợi, rõ ràng người ta cũng đã rất mệt." Tiểu Cửu nhìn một màn này khinh thường vẫy vẫy cái đuôi.

"Không khiến ngươi xen vào việc của người khác." Hạ Thiên Tịch trong đầu cùng tiểu Cửu giao lưu.

"Ngươi rõ ràng có thể dùng phong hệ ma pháp khiến thân thể của mình bay đi, không cần mệt như vậy."

Hạ Thiên Tịch hơi hơi híp mắt "Tiểu Cửu, trong rừng rậm Tử Vong, ngươi rõ ràng biết ta đánh không lại viêm ma thú lại cố ý muốn ta đi, muốn hại tính mạng của ta, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."

"Cái gì mà ta cố ý bảo ngươi đi?" Tiểu Cửu dựng cái đuôi lên tạc mao "Rõ ràng là mệnh lệnh của ệ thống."

Hạ Thiên Tịch hừ lạnh một tiếng, y căn bản cũng không tin tiểu cẩu này, bởi vì trong rừng rậm tử vong một lần kia y xác thực cảm giác được, tiểu cẩu này là cố ý khiến y rơi vào nguy hiểm, là cố ý muốn cho y phải chết.

Hạ Thiên Tịch trong mắt uẩn nhưỡng ra hàn khí, lạnh lùng nói "Tiểu Cửu, đây là lần cuối cùng, nếu là lại xuất hiện sự việc như trong rừng rậm Tử Vong, ta cho dù ngọc nát cũng không giữ ngói lành, ta cũng phải giết chết ngươi."

Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Tịch ngoan lệ nói như vậy, ngữ khí lạnh lùng cường đại, đến nỗi khiến tiểu Cửu từ hệ thống sinh ra cũng cảm giác được nguy hiểm.

"Hừ." Tiểu Cửu vẫy vẫy cái đuôi vẻ mặt ngạo kiều nói "Sẽ không, thông qua lần đó ta cũng chính thức nhận ngươi làm chủ nhân của ta rồi."

"Như vậy là tốt nhất." Hạ Thiên Tịch lạnh lùng cảnh cáo xong liền không hao phí tinh thần lực cùng tiểu Cửu giao lưu nữa, mà là quay đầu nhìn Lăng Thần một cái, Lăng Thần đã mang theo y chạy nửa giờ, mà hiện tại Lăng Thần cũng thở dốc ngày càng nặng nề, ngực phập phồng lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện