Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 54: Trần yến
Tô Nham bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa.
Căn nhà này của Tô Nham ở rất nhiều năm, cửa cũng cũ nát, trừ khóa bảo vệ tương đối đáng tin thì mắt mèo ở trên đã sớm hư. Tô Nham một mình ở nhà, lại không sợ cái gì, nghĩ nhà đã sắp phá, cảnh cửa cũ mèm liền một mực không đổi.
Nhưng giờ phút này khi Tô Nham kéo cửa ra, nhìn mấy người ngoài cửa, trong lòng lập tức nói thầm _ sớm biết như vậy sửa lại cái mắt mèo cho rồi, không muốn gặp đại khái có thể giả bộ không có ở nhà.
Tổ hợp ngoài cửa thật bất ngờ, Lâm Cường vẻ mặt xấu hổ bất đắc dĩ, Trần Oản Oản mặt sa sầm, Trần Yến mặt đầy vẻ không hiểu gì, cùng dì Từ và con gái bà, Lý Mẫn.
Tô Nham tránh người:“Dì Từ, là mọi người à, mau vào ngồi. Con đều tính tiền lương ra rồi, cái này cho dì cầm, dì Từ giúp con nhiều năm như vậy, ngày ngày vất vả, con thật sự không cách nào cảm ơn dì cho hết, tiền lương bỏ thêm chút phí vất vả hi vọng dì Từ đừng ghét bỏ.” Tô Nham vừa nói vừa vội vàng moi từ ngăn kéo ra một sấp tiền lì xì dày, nâng chân lên đá Lương Khuê một đá.
Lương Khuê còn tưởng là muốn hắn tránh đi, ngồi dậy đột nhiên trông thấy ba người Lâm Cường Trần Oản Oản Trần Yến, thần sắc sững sờ:“Sao các cậu cũng tới?”
Lâm Cường xấu hổ vò đầu:“Tớ cùng Trần Yến hẹn tới tìm các cậu chơi, không khéo trên đường đụng phải Trần Oản Oản…… Cô ta……”
“Là tôi bảo Lâm Cường dẫn đường.” Trần Oản Oản cắt đứt Lâm Cường, không mời tự vào, tùy ý quét mắt nhìn nhà Tô Nham, mắt liếc ngang, nhìn thẳng Lương Khuê nói:“Tôi có việc tìm anh, chúng ta một mình nói đi.”
Lương Khuê trong lòng căm tức, rất muốn nói thẳng một câu cô là ai! Cho dù lớp mười từng có một thời yêu đương ngắn ngủi, nhưng hiện tại cũng đã qua hai năm, bình thường không nói chuyện không chú ý. Nếu không phải Trầm Thành làm hắn khắc sâu ấn tượng, Trần Oản Oản đã bị hắn quên lãng.
Lúc này nhìn khuôn mặt Trần Oản Oản, Lương Khuê cảm thấy lạ lẫm. Hắn thật sự nghĩ không ra khi bọn họ yêu nhau, Trần Oản Oản có phải cũng dáng vẻ này hay không.
Trần Oản Oản thấy Lương Khuê đứng bất động, hiển nhiên không đem lời của cô để vào mắt, cô lập tức cười lạnh:“Tùy anh, trong này nói cũng có thể. Trên đời không có bức tường không lọt gió, Lương Khuê, anh cứtự đắc đi, thực sự cho là mình chưa làm chuyện xấu xa gì?”
Lương Khuê nhíu mày, không giải thích được nói:“Uy, tôi chọc giận côgì rồi sao?”
“Lương Khuê.” Tô Nham gọi hắn:“Hai người các cậu đi ra ngoài nói.”
“Tô Nham tớ……” Lương Khuê trợn mắt, trong nội tâm chột dạ nói thầm, chẳng lẽ Tô Nham ghen? Nhưng mà…… Không hẹp hòi như vậy chứ?
“Đi ra ngoài nói.” Tô Nham nhìn chòng chọc vào hắn, ánh mắt rất sắc bén.
Lương Khuê tức giận đến hận không thể cho ai một cái tát, cái này con mẹ nó tai bay vạ gió!
“Ra ngoài thì ra ngoài!” Lương Khuê mạnh tay kéo cánh cửa tồi tàn lao ra, Trần Oản Oản quay đầu lại cười lạnh một tiếng với Tô Nham, ngược lại đuổi theo Lương Khuê.
Thân thể căng cứng của Lâm Cường và Trần Yến cứng ngắc không thôi, Lâm Cường nhỏ giọng nói:“Tô Nham…… Chúng tớ đi về trước, lần sau lại đến tìm các cậu chơi.”
“Không cần, các cậu đi chơi game đi, trong bếp có rất nhiều hoa quả, tủ lạnh có kem ly, Trần Yến tự các cậu đi lấy ăn. Dì Từ, chúng ta nói chuyện chính đi.” Tô Nham ngồi xuống ghế sa lon, lấy ra sổ sách cùng máy tính, ngẩng đầu nói vớidì Từ:“Con tính tiền lương trước, trong này có máy tính, dì Từ có thể qua coi này.”
Lý Mẫn ngồi đối diện Tô Nham, mở miệng nói:“Ông chủ Tô, cậuđừng vội tính tiền lương. Hôm qua cậu mới nói không buôn bán tiệm hoa quả với mẹ tôi, hôm nay liền thanh toán tiền lương, không phải quá nhanh sao? Mẹ tôi một chút cũng chưa có chuẩn bị.”
Tô Nham nghe vậy cũng gật đầu:“Thực xin lỗi, thời gian của tôi có chút gấp rút, hôm sau tôi liền đến thành phố A, sau này sẽ ở lại thành phố A học, sinh ý ở đây đành phải chấm dứt. Kỳ thật hợp đồng cửa hàng hoa quả tổng cộng là ba năm, còn thừa lại một năm nhưng hết cách, đành sớm chấm dứt. Còn phải phiền dì Từ giúp con mau chóng chuyển nhượng cửa hàng.”
Lý Mẫn mỉm cười:“Làm ăn lời thế tại sao phải chấm dứt? Thật đáng tiếc.”
“Là rất đáng tiếc, nhưng đã quyết định.” Tô Nham mỉm cười, trong lòng lại không cười. Lý Mẫn trẻ hơndì Từ rất nhiều, là kẻ đầu cơ khôn khéo hơndì Từ. Trước kia tiền lời dì Từ giúp y trông tiệm, cùng tiền lời từ sau khi Lý Mẫn trở về, chênh lệch rất lớn. Trên sổ sách lại ghi rất xinh đẹp tròn trĩnh, không nhìn kỹ cũng chẳng đoán ra có mưu ma chước quỷ. Nhưng Tô Nham cảm thấy buồn cười, y tốt xấu gì cũng học hai đời, thích nhất chính là toán nên rất mẫn cảm đối với con số. Sổ sách Lý Mẫn làm mà có thể gạt y, thì y ăn tốn biết bao nhiêu cơm thế giới này rồi còn gì. Nhưng Tô Nham cũng không nói ra, y chỉ coi như thiếu mấy tháng phí sinh hoạt.
Lý Mẫn ho nhẹ, nâng chung trà lên chậm rãi nói: “Cậu mà đi, mẹ tôi liền thất nghiệp. Tôi hiện tại cũng không có công việc, trong nhà rất khó khăn.”
“Tôi hiểu, cô muốn làm công việc kiểu gì? Có lẽ tôi có thể giúp cô hỏi thăm một chút.” Tô Nham biểu hiện nhiệt tình.
Lý Mẫn lắc đầu: “Không được, tôi và mẹ muốn làm chút sinh ý. Ông chủ Tô, cửa hàng kia không phải còn kỳ hạn một năm sao? Không bằng chuyển cho chúng tôi được chứ? Tôi cùng mẹ tiếp tục bán hoa quả.”
“Được, hoàn toàn không có vấn đề. Tôi cũng giảm một chuyện, còn thừa lại một năm, tiền thuê tôi thu cô tám ngàn là được, như thế nào?”
“Tiền thuê không có vấn đề, ông chủ Tô, không bằng cậu người tốt làm đến cùng, nói cho chúng tôi biết điểm nhập hàng của cậu. Cậu ngẫm lại xem, hàng cậu nhập đặc biệt tươi ngon, tôi cùng mẹ sau này nhập hàng loại khác, chất lượng không giống, khách hàng bỏ đi hết thì sao?”
Tô Nham hơi híp mắt:“Tôi đã nói rồi, đây là bí mật buôn bán, không thể cho biết.”
Lý Mẫn không phục bĩu môi: “ Dù nói thế nào, nghĩ tình mẹ tôi vất vả ba năm, cậu cũng đừng tuyệt tình như vậy. Chỉ nói cho chúng tôi biết mà thôi, chúng tôi tuyệt đối không nói cho những người khác.”
Tô Nham bật cười:“Những thứ kia đều là tôi biến ra .”
“Ông chủ Tô, tôi không phải nói giỡn với cậu, coi như tôixin cậu được không?”
“Xin tôi cũng vô dụng, Dì Từ, dì cùng con gái dì muốn bán hoa quả, đây là lựa chọn không tệ. Làm ăn tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con áo cơm không lo, hơn nữa sau này còn có thể phân nhà mới, kiên kiên định định mà làm. Xin lỗi, con thật không có cách nào nói cho dì biết những chuyệnkia.”
Dì Từ một mực không lên tiếng áy náy gật đầu. Bà là người thành thật, rất không tán thành hành vi của con mình, nhưng bà căn bản không dám trái ýcon mình. Đứa con gái thật vất vả mới trở lại bên người, bà sợ sẽ mất đi lần nữa.
Lý Mẫn tức giận, bỗng nhiên đứng lên, trừng mắt cười lạnh:“Ông chủ Tô, không, Tô Nham. Tôi khách khí nói với cậu nửa ngày, cậu không lĩnh tình, tính tình cứng như đá hầm cầu.”
Âm lượng của Lý Mẫn quá lớn, Lâm Cường cùng Trần Yến núp trong bếp ăn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách.
Chỉ thấy Lý Mẫn bức ép Tô Nham:“Mẹ tôi lớn tuổi, là đàn bà quê mùa cái gì cũng không hiểu, bị cậu lừa ba năm đi sớm về khuya khổ khổ cực cực làm việc. Bả là người ngu ngốc, bằng không tôi đã sớm đi kiện cậu.”
“Kiện tôi?” Tô Nham như nghe thấytrò cười đang cười nhất trên đời.
“Cậu tống tiền! Lừa tiền! Hàng rau là hàng của mẹ tôi, tiệm hoa quả người bán là mẹ tôi, nộp thuế cho nhà nước chính là mẹ tôi! Những thứ kia đều là của mẹ tôi, nhưng tiền mấy năm nay bán hàng được đều bị cậu lừa, những điều này nếu tôi truyền đi, kiện cậu lên toà, cậu sẽ thế nào?”
Dì Từ quá sợ hãi, không thể tin nhìn con gái mình: “ Mẫn Mẫn, con con sao con có thể nói lời này?”
Lý Mẫn trừng nhìn bà: “ Bà câm miệng cho tôi! Bà cái gì cũng không hiểu, vừa dốt lại ngu, bị người lừa hơn mười mấy vạn còn giúp kiếm tiền, sao lại có thứ đàn bà ngu như bà không biết!” ( Lại được cả con nhãi này nữa, sao có thứ con cái như thế này hả giời :v )
“Mẫn Mẫn!” Dì Từ cắn răng, run rẩy chỉ về phía cô.
Lý Mẫn không hề sợ bà, chỉ vào Tô Nham:“Mẹ tôi suốt ngày nhắc tới cậu, tôi vốn không muốn làm khó dễ cậu. Nhưng cậu cả chút chuyện cũng không nguyện ý nói cho chúng tôi biết, đây không phải dày vò mẹ con chúng tôi sao. Cậu theo lương tâm nói coi, cậu có gạt mẹ tôi không? Những thứ kia trên hợp đồng có phải là tên mẹ tôi không? Người đóng thuế có phải mẹ tôi không? Nói ra ai tin cậu, cậu một thằng còn vị thành niên có thể mở tiệm bán sao? Người nào không biết cậu chỉ là làm công .”
Tô Nham sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn thẳng Lý Mẫn vài lần : “ Cô đi kiệnđi, tôi đi hầu bất cứ lúc nào.”
“Tiểu Nham, Mẫn Mẫn nó hồ đồ, nó là nói giỡn, sao lại kiện con, Dì Từ tuyệt đối sẽ không kiện con. Mấy năm nay là con giúp dì, dì biết conthông cảm chodì, con cho dì tiền lương cao như vậy, giúp dì kiếm sống, mua thuốc bổ cho dì, mua quần áo…… So với đứa con thân sinh của dì còn tốt hơn…… Là dì vô dụng, dạy con không tốt, dì mang nó về nhà, Tiểu Nham, dì Từ xin lỗi con.”
Dì Từ cứng rắn lôi Lý Mẫn xuất môn, Lý Mẫn phẫn nộ giãy dụa:“Mẹ! Mẹ rốt cuộc ngu đến chừng nào!”
“Mẹ ngu, ngunên gả cho cha mày, ngu nên không cho mày đọc sách, ngu nên không dạy mày làm người sao cho tốt.”
Hai mẹ con cãi nhau rời đi, trong phòng lập tức thanh tịnh lại.
Tô Nham không nói chuyện, im lặng rót ly trà.
Lâm Cường cùng Trần Yến cẩn cẩn thận thận tới an ủi Tô Nham, nhưng bọn họ lại không biết tình huống cụ thể, đành phải nói:“Cô bé kia là condì Từ? Sao lại như vậy, không giống dì Từ chút nào.”
Tô Nham đơn giản giải thích một lần, sau đó lơ đễnh lắc đầu:“Cô ta không chịu nổi sóng gió, đi ra ngoài lăn lộn vài năm, trong mắt chỉ còn có tiền. Lúc trước nếu có cô ta ở nhà, tớ sẽ không làm như vậy. Hoàn toàn không cùng một loại người với mẹ cô ta.”
Lâm Cường tặc lưỡi: “ Thì ratiệm hoa quả là cậu mở, Tô Nham…… Thật nhẫn nhịn giỏi nha.”
“Hiện tại tớ đóng cửa, ai, không ngờ một mực thuận lợi, ngược lại đóng cửa mới xảy ra chuyện.”
Trần Yến lo lắng nói:“Tô Nham, nhưng đứng tên mấy tiệm đó đều là dì Từ, muốn chứng minh cậu mới là ông chủ phải làm sao? Nếu Lý Mẫn thật sự kiện cậu…… Cậu phải coi chừng.”
Tô Nham nghe vậy cười, nụ cười gần gũi lại ấm áp. Nói gì thì nói, Trần Yến kỳ thật thay đổi, nhưng trong xương có nhiều thứ luôn không biến mất. Giống như Trần Yến đời trước. Cô nhát gan e sợ tự ti quái gở, lại thiện lương chính nghĩa, có nguyên tắc cùng cốt khí của mình. Y và Trần Yến lúc ấy, đừng nói là bạn bè, chỉ là bạn họcnhiều năm, bình thường cả nói cũng không nói, thậm chí không có chút ấn tượng trong đầu Tô Nham.
Nhưng khi thi đại học, y bị giam gần ba ngày, bữa tối trước kỳ thi một ngày bị Trầm Thành nhốt vào kho hàng lạ lẫm. Trầm Thành cũng không đánh y, thậm chí cả nói cũng không nói mấy lời, chỉ có cặp mắt âm lãnh khinh thường kia làm Tô Nham khắc sâu mãi mãi. Hôm nay hồi tưởng lại Tô Nham mới hiểu ý của ánh mắt này, thì ralúc Trầm Thành bắt y, đã biết chuyện y và Lương Khuê. Y không bị đánh, lại phải chịu đói, chịu đựng tra tấn tinh thần. Không ai đưa cơm cho y, y đói bụng hai ngày, trời nóng trong kho hàng muỗi nhiều không kể xiết, cũng không ai quản y. Y bị trói trong kho hàng, gọi nát cả cuống họng cũng không người đáp lại. Bên người không có điện thoại, không có gì cả. Thẳng đến ngày cuối cùng thi đại học, Trầm Thành lại đến, hắn khinh thường nói chuyện với Tô Nham, hung hăng kéo đứt Ngọc Quan Âm trên cổ Tô Nham, chiếc bùa luôn mang theo bên người mà Lương Khuê tặngy.
Tô Nham giận điên lên, hướng về phía Trầm Thành chửi ầm lên, cả đời chưa từng mắng người như vậy, tất cả thô tục trong bụng đều giội ra. Nhưng Trầm Thành không để ý đến y, cầm Ngọc Quan Âm đi rốt cuộc không xuất hiện nữa.
Tô Nham hùng hùng hổ hổ không biết mệt mỏi, không ai xuất hiện. Gần tối Tô Nham mắng đến khàn giọng, trong lòng sợ không ngừng. Thi đại học đã triệt để chấm dứt, Trầm Thành rõ ràng không thảy ra, Trầm Thành chẳng lẽ muốn một mực giam giữ y? Cho y chết đói? Nếu Trầm Thành không xuất hiện, nếu không người phát hiện y……
Tô Nham mười tám tuổi lần đầu tiên cảm giác tử vong cách mình gần như vậy.
Y sợ hãi hoang tưởng rất nhiều hình ảnh, chính mình sẽ chết tại kho hàng, không phải chết đói thì là suy nhược tinh thần mà chết.
Dục vọng muốn sống mãnh liệt kích phát sức mạnh cuối cùng của y, dù đói bụng đến toàn thân mềm nhũn, Tô Nham vẫnkiệt lực phát ra âm thanh khàn khàn. Bất kể là ai, mau phát hiện y, mau thả y ra, y chỉ có một ý niệm này trong đầu.
Suốt một đêm không người xuất hiện, ngày 9 tháng 6, buổi sáng ngày đầu tiên chấm dứt thi đại học, Tô Nham bị dương quang chói mắt chiếu tỉnh. Y mê mang nhìn cánh cửa mở rộng. Trần Yến, từ cánh cửa mở toanh ấy hoảng sợ chạy vào, đầu đầy mồ hôi cởi bỏ dây thừng trói Tô Nham, thậm chí một câu cũng không dám nói.
Tô Nham lúc ấy đầu có điểm mộng, bị Trần Yến kéo ra khỏi kho hàng, cảm nhận được nắng sớm mùa hè rực lửa mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Cám ơn cậu. Cậu…… cậu là……”
“Trần Yến, chúng ta là bạn học.” Trần Yến lau mồ hôi, nhìn hai bên chung quanh, cẩn cẩn thận thận kéo Tô Nham đi.
Hai người rốt cục an toàn chạy trốn tới khu vực an toàn, Trần Yến hữu khí vô lực nói:“Cậu…… sao cậu lại bị nhốt? Nếu không phải tớ đi nhà xưởng phụ cận tìm cha, cậu sẽ bị nhốt tới khi nào……”
Đúng vậy, nếu không phải Trần Yến bất ngờ xuất hiện, ysẽ bị nhốt tới khi nào? Y không biết Trầm Thành có nghĩ thả yra hay không.
Y trốn ra, trong đầu chỉ có một ý niệm, kiện Trầm Thành! Nhất định phải kiện hắn!
Luật sư nói kiện người phảicó chứng cớ, vật chứng, nhân chứng.
Trần Yến chính là nhân chứng của y, tối thiểu cũng chứng minh y từng bị bắt cóc, bị bắt cóc ở nơi nào, những sự tình kia là thật, không phải giả.
Trần Yến không chút do dự đáp ứng giúp y làm chứng, cô nói: “Nếu tớ không giúp cậu làm chứng, tớ sẽ bị chính mình làm tức chết.”
Muốn kiện một người cần tiền cần quen biết còn cần dũng khí, Tô Nham cố gắng vì thế mà bôn ba, y chỉ cần lên toà án, Trần Yến có thể giúp y nói.
Trở ngại gặp phải đâu chỉ có quyền lợi, Trầm Thành sao có thể thờ ơ. Trầm Thành đại khái thật sự rất ghét đồng tính luyến ái, nói thì chẳng muốn nói với Tô Nham, đánh y cũng ngại bẩn, vì vậy trực tiếp tìm người chặnđường Trần Yến. Tô Nham về sau mỗi lần nhớ tới đều hết sức ảo não áy náy, nếu không phải cha Trần Yến kịp thời tìm được Trần Yến, Trần Yến có lẽ đã bị lưu manh làm nhục. Dù Trần Yến không gọi là đẹp, nhưng đả kích mà một cô gái gặp phải chuyện này, đàn ông vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng nổi.
Trước khi Tô Nham đi thành phố D, ai y cũng không nói, chỉ tìm Trần Yến, nói cho cô biết mình muốn đi. Trần Yến lúc ấy còn vì chuyện không thể giúp ygiành lại công đạo mà áy náy, cô không cần áy náy, áy náy phải là Tô Nham.
Từ khi đến thành phố D, Tô Nham về sau gần nhưchưa từng trở về thành phố C. Ba năm sau lúc họp lớp, Trần Yến không tới, y nghe người khác nói Trần Yến làm công tại Thâm Quyến, những chuyện khác lại không rõ lắm.
“Nếu cô kia thật sự kiện cậu, chúng tớ đều giúp cậu làm chứng.” Trần Yến còn nói.
“Không cần lo lắng, tớ có chuẩn bị.” Tô Nham mỉm cười.
Trần Yến thở phào:“Vậy là tốt rồi, không thể tự nhiên bị oan uổng như thế, mất tiền lại hao tổn tinh thần.”
Lâm Cường lơ đễnh nói:“Sợ cái gì, nhà Lương Khuê không phải rất có bản lĩnh sao? Người nào thực có can đảm trả đũa, Lương Khuê chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.”
Tô Nham ờ ờ gật đầu, lấy hai hộp kem ly ra đưa cho họ, Lâm Cường vui thích nhận lấy, Trần Yến lại xấu hổ xua tay:“Tớ không ăn lạnh.”
Tô Nham à một tiếng, xoay người đi moi ra một đống đồ ngọt cho Trần Yến:“Ăn những thứ này đi, bổ máu.” (=.=)
“Phụt…… Khụ…… Khụ khụ……” Lâm Cường sắc mặt tím đỏ, ho đến kinh thiên động địa, mắt khiếp sợ chằm chằm vào Tô Nham.
Trần Yến hơi đỏ mặt, cầm một viên chocolate.
Tô Nham điềm nhiên như không quét mắt nhìn Lâm Cường vài lần, chờ hắn khụ đủ rồi mới nói:“Hôm sau tớphải đi thành phố A, điền bảng nguyện vọng rồi trở về. Hai người các cậu muốn cùng tớ đi thành phố A ở vài ngày không?”
“Đi thành phố A chơi?” Hai người cả kinh, trên mặt đều mang vẻ vui mừng khó nhịn. Nhiều năm chỉ ra sứchọc hành, chưa từng rời khỏi thành phố C. Nếu có cơ hội du lịch, hầu hết mọi người đều chọn thành phố A đầu tiên.
“Đúng vậy, tớ mời các ngươi đi chơi, vé máy bay tớ trả, ở nhà trọ của tớ, không có lên giá đâu.”
“Không không không, cái này không được, sao có thể để cậu mời. Hai người tới tới lui lui đã gầnmấy ngàn.”
Tô Nham ha ha cười:“Sợ cái gì, tớ cũng là một ông chủnhỏ, trong túi có tiền.”
“Ha ha ha, nhìn cậu đắc ý kìa! Thần tài đưa tới cửa, chúng tớ sao có thể không lĩnh tình, ngao ngao ngao, hôm nay tớ trở về nói với cha, Trần Yến cậu không có vấn đề gì không? Mẹ cậu để cậu ra ngoài không?”
Trần Yến do dự nói:“Sao có thể dùng tiền của Tô Nham……chắc tớ không đi.”
“Trần Yến, coi tớ là bạn thì đừng cự tuyệt.”
“…… Tớ, cái này……”
“Đừng do dự không quyết, chỉ đi chơi thôi.”
“Tớ đi về hỏi cha mẹ…… nếu họ đồng ý, tớ liền đi.” Trần Yến trong lòng rất kích động, thanh niên tuổi này, ai không muốn đi ra ngoài nhìn xem, huống chi là thành phố A. Ba mẹ cô nằm mộng cũng muốn đi thành phố A nhìn xem, thế nhưng vẫn tiếc tiền.
Lâm Cường nhìn cửa chính do dự nói:“Trần Oản Oản tìm Lương Khuê có chuyện gì? Sẽ không muốn hòa hảo chứ? Thiệt là, Trần Oản Oản cô nữ sinh này, tớ thật không thích chút nào.”
Tô Nham không nói, đi đến cạnh cửa sổ kéo bức màn ra nhìn bên ngoài, thật bị y tìm thấy thân ảnh Lương Khuê cùng Trần Oản Oản. Hai người kia đứng ở một góc cư xá, miệng Trần Oản Oản một mực động, lải nhải đang nói gì đó, thần sắc rất kích động. Mà Lương Khuê thân thể căng cứng, cầm một sấp giấy hé miệng nửa ngày không nói chuyện.
Tô Nham giật mình, sấp giấy kia…… Hẳn là ảnh chụp.
________________________________
Thiên Vân:
Có thể nói, Trần Yến là tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời tối tăm kiếp trước của Tô Nham, tuy rằng nhỏ nhoi và yếu ớt nhưng lại ấm lòng đến lạ kì.
Không liên quan đến tình yêu trai gái, chỉ đơn thuần một tia hi vọng le lói về lòng người, về nhân cách.
Lúc Tô Nham tuyệt vọng nhất, lúc y tưởng rằng tương lai chỉ còn là bóng tối thì cô, một cô gái căm lặng và u ám, xuất hiện kéo y ra khỏi căn phòng đó, cho dù Tô Nham thậm chí chẳng biết cô tên gì…
Lúc mà ai ai cũng ruồng bỏ y, quên mất y, thì cô vẫn đứng về phe y, cô lẳng lặng nói: “Nếu tớ không giúp cậu làm chứng, tớ sẽ bị chính mình làm tức chết.”
Thậm chí, sau khi suýt nữa bị làm nhục, cô vẫn cảm thấy áy náy vì không giúp được Tô Nham. Một người con gái, sau nỗi nhục đó, có tổn thương không? Có xấu hổ không? Có uất hận không? Tất nhiên là có! Và, tin mình đi, những người khi bị tổn thương như thế, thường rất hay giận lây người khiến mình rơi vào hoàn cảnh đó… “Cậu xéo đi, tại cậu mà mọi chuyện như thế đó. Tất cả là tại cậu!” Những câu nói như thế không hiếm hoi chút nào. Nhưng Trần Yến lại khác.
Một con người thật hiếm có, đúng không? Dù âm u, dù trầm khuất, dù bị người người khinh khi, cô, Trần Yến vẫn là bản thân mình, không tiêu cực hận đời hận người, cũng không bỏ mặc người cần cô giúp đỡ.
Ở kiếp này, dù cuộc đời cô đã khác, sáng sủa hơn, vững vàng hơn và hạnh phúc hơn, Nhưng Trần Yến vẫn không hề đổi thay, vẫn câu nói chắc nịch và kiên định:“Nếu cô kia thật sự kiện cậu, chúng tớ đều giúp cậu làm chứng.” cứ như cô đang âm thầm nói Tớ mãi mãi ủng hộ cậu
Một nhân vật đáng nể phục đó chứ, đúng không mọi người?
Chỉ mong rằng, kiếp này Trần Yến sẽ được hạnh phúc.
Căn nhà này của Tô Nham ở rất nhiều năm, cửa cũng cũ nát, trừ khóa bảo vệ tương đối đáng tin thì mắt mèo ở trên đã sớm hư. Tô Nham một mình ở nhà, lại không sợ cái gì, nghĩ nhà đã sắp phá, cảnh cửa cũ mèm liền một mực không đổi.
Nhưng giờ phút này khi Tô Nham kéo cửa ra, nhìn mấy người ngoài cửa, trong lòng lập tức nói thầm _ sớm biết như vậy sửa lại cái mắt mèo cho rồi, không muốn gặp đại khái có thể giả bộ không có ở nhà.
Tổ hợp ngoài cửa thật bất ngờ, Lâm Cường vẻ mặt xấu hổ bất đắc dĩ, Trần Oản Oản mặt sa sầm, Trần Yến mặt đầy vẻ không hiểu gì, cùng dì Từ và con gái bà, Lý Mẫn.
Tô Nham tránh người:“Dì Từ, là mọi người à, mau vào ngồi. Con đều tính tiền lương ra rồi, cái này cho dì cầm, dì Từ giúp con nhiều năm như vậy, ngày ngày vất vả, con thật sự không cách nào cảm ơn dì cho hết, tiền lương bỏ thêm chút phí vất vả hi vọng dì Từ đừng ghét bỏ.” Tô Nham vừa nói vừa vội vàng moi từ ngăn kéo ra một sấp tiền lì xì dày, nâng chân lên đá Lương Khuê một đá.
Lương Khuê còn tưởng là muốn hắn tránh đi, ngồi dậy đột nhiên trông thấy ba người Lâm Cường Trần Oản Oản Trần Yến, thần sắc sững sờ:“Sao các cậu cũng tới?”
Lâm Cường xấu hổ vò đầu:“Tớ cùng Trần Yến hẹn tới tìm các cậu chơi, không khéo trên đường đụng phải Trần Oản Oản…… Cô ta……”
“Là tôi bảo Lâm Cường dẫn đường.” Trần Oản Oản cắt đứt Lâm Cường, không mời tự vào, tùy ý quét mắt nhìn nhà Tô Nham, mắt liếc ngang, nhìn thẳng Lương Khuê nói:“Tôi có việc tìm anh, chúng ta một mình nói đi.”
Lương Khuê trong lòng căm tức, rất muốn nói thẳng một câu cô là ai! Cho dù lớp mười từng có một thời yêu đương ngắn ngủi, nhưng hiện tại cũng đã qua hai năm, bình thường không nói chuyện không chú ý. Nếu không phải Trầm Thành làm hắn khắc sâu ấn tượng, Trần Oản Oản đã bị hắn quên lãng.
Lúc này nhìn khuôn mặt Trần Oản Oản, Lương Khuê cảm thấy lạ lẫm. Hắn thật sự nghĩ không ra khi bọn họ yêu nhau, Trần Oản Oản có phải cũng dáng vẻ này hay không.
Trần Oản Oản thấy Lương Khuê đứng bất động, hiển nhiên không đem lời của cô để vào mắt, cô lập tức cười lạnh:“Tùy anh, trong này nói cũng có thể. Trên đời không có bức tường không lọt gió, Lương Khuê, anh cứtự đắc đi, thực sự cho là mình chưa làm chuyện xấu xa gì?”
Lương Khuê nhíu mày, không giải thích được nói:“Uy, tôi chọc giận côgì rồi sao?”
“Lương Khuê.” Tô Nham gọi hắn:“Hai người các cậu đi ra ngoài nói.”
“Tô Nham tớ……” Lương Khuê trợn mắt, trong nội tâm chột dạ nói thầm, chẳng lẽ Tô Nham ghen? Nhưng mà…… Không hẹp hòi như vậy chứ?
“Đi ra ngoài nói.” Tô Nham nhìn chòng chọc vào hắn, ánh mắt rất sắc bén.
Lương Khuê tức giận đến hận không thể cho ai một cái tát, cái này con mẹ nó tai bay vạ gió!
“Ra ngoài thì ra ngoài!” Lương Khuê mạnh tay kéo cánh cửa tồi tàn lao ra, Trần Oản Oản quay đầu lại cười lạnh một tiếng với Tô Nham, ngược lại đuổi theo Lương Khuê.
Thân thể căng cứng của Lâm Cường và Trần Yến cứng ngắc không thôi, Lâm Cường nhỏ giọng nói:“Tô Nham…… Chúng tớ đi về trước, lần sau lại đến tìm các cậu chơi.”
“Không cần, các cậu đi chơi game đi, trong bếp có rất nhiều hoa quả, tủ lạnh có kem ly, Trần Yến tự các cậu đi lấy ăn. Dì Từ, chúng ta nói chuyện chính đi.” Tô Nham ngồi xuống ghế sa lon, lấy ra sổ sách cùng máy tính, ngẩng đầu nói vớidì Từ:“Con tính tiền lương trước, trong này có máy tính, dì Từ có thể qua coi này.”
Lý Mẫn ngồi đối diện Tô Nham, mở miệng nói:“Ông chủ Tô, cậuđừng vội tính tiền lương. Hôm qua cậu mới nói không buôn bán tiệm hoa quả với mẹ tôi, hôm nay liền thanh toán tiền lương, không phải quá nhanh sao? Mẹ tôi một chút cũng chưa có chuẩn bị.”
Tô Nham nghe vậy cũng gật đầu:“Thực xin lỗi, thời gian của tôi có chút gấp rút, hôm sau tôi liền đến thành phố A, sau này sẽ ở lại thành phố A học, sinh ý ở đây đành phải chấm dứt. Kỳ thật hợp đồng cửa hàng hoa quả tổng cộng là ba năm, còn thừa lại một năm nhưng hết cách, đành sớm chấm dứt. Còn phải phiền dì Từ giúp con mau chóng chuyển nhượng cửa hàng.”
Lý Mẫn mỉm cười:“Làm ăn lời thế tại sao phải chấm dứt? Thật đáng tiếc.”
“Là rất đáng tiếc, nhưng đã quyết định.” Tô Nham mỉm cười, trong lòng lại không cười. Lý Mẫn trẻ hơndì Từ rất nhiều, là kẻ đầu cơ khôn khéo hơndì Từ. Trước kia tiền lời dì Từ giúp y trông tiệm, cùng tiền lời từ sau khi Lý Mẫn trở về, chênh lệch rất lớn. Trên sổ sách lại ghi rất xinh đẹp tròn trĩnh, không nhìn kỹ cũng chẳng đoán ra có mưu ma chước quỷ. Nhưng Tô Nham cảm thấy buồn cười, y tốt xấu gì cũng học hai đời, thích nhất chính là toán nên rất mẫn cảm đối với con số. Sổ sách Lý Mẫn làm mà có thể gạt y, thì y ăn tốn biết bao nhiêu cơm thế giới này rồi còn gì. Nhưng Tô Nham cũng không nói ra, y chỉ coi như thiếu mấy tháng phí sinh hoạt.
Lý Mẫn ho nhẹ, nâng chung trà lên chậm rãi nói: “Cậu mà đi, mẹ tôi liền thất nghiệp. Tôi hiện tại cũng không có công việc, trong nhà rất khó khăn.”
“Tôi hiểu, cô muốn làm công việc kiểu gì? Có lẽ tôi có thể giúp cô hỏi thăm một chút.” Tô Nham biểu hiện nhiệt tình.
Lý Mẫn lắc đầu: “Không được, tôi và mẹ muốn làm chút sinh ý. Ông chủ Tô, cửa hàng kia không phải còn kỳ hạn một năm sao? Không bằng chuyển cho chúng tôi được chứ? Tôi cùng mẹ tiếp tục bán hoa quả.”
“Được, hoàn toàn không có vấn đề. Tôi cũng giảm một chuyện, còn thừa lại một năm, tiền thuê tôi thu cô tám ngàn là được, như thế nào?”
“Tiền thuê không có vấn đề, ông chủ Tô, không bằng cậu người tốt làm đến cùng, nói cho chúng tôi biết điểm nhập hàng của cậu. Cậu ngẫm lại xem, hàng cậu nhập đặc biệt tươi ngon, tôi cùng mẹ sau này nhập hàng loại khác, chất lượng không giống, khách hàng bỏ đi hết thì sao?”
Tô Nham hơi híp mắt:“Tôi đã nói rồi, đây là bí mật buôn bán, không thể cho biết.”
Lý Mẫn không phục bĩu môi: “ Dù nói thế nào, nghĩ tình mẹ tôi vất vả ba năm, cậu cũng đừng tuyệt tình như vậy. Chỉ nói cho chúng tôi biết mà thôi, chúng tôi tuyệt đối không nói cho những người khác.”
Tô Nham bật cười:“Những thứ kia đều là tôi biến ra .”
“Ông chủ Tô, tôi không phải nói giỡn với cậu, coi như tôixin cậu được không?”
“Xin tôi cũng vô dụng, Dì Từ, dì cùng con gái dì muốn bán hoa quả, đây là lựa chọn không tệ. Làm ăn tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con áo cơm không lo, hơn nữa sau này còn có thể phân nhà mới, kiên kiên định định mà làm. Xin lỗi, con thật không có cách nào nói cho dì biết những chuyệnkia.”
Dì Từ một mực không lên tiếng áy náy gật đầu. Bà là người thành thật, rất không tán thành hành vi của con mình, nhưng bà căn bản không dám trái ýcon mình. Đứa con gái thật vất vả mới trở lại bên người, bà sợ sẽ mất đi lần nữa.
Lý Mẫn tức giận, bỗng nhiên đứng lên, trừng mắt cười lạnh:“Ông chủ Tô, không, Tô Nham. Tôi khách khí nói với cậu nửa ngày, cậu không lĩnh tình, tính tình cứng như đá hầm cầu.”
Âm lượng của Lý Mẫn quá lớn, Lâm Cường cùng Trần Yến núp trong bếp ăn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách.
Chỉ thấy Lý Mẫn bức ép Tô Nham:“Mẹ tôi lớn tuổi, là đàn bà quê mùa cái gì cũng không hiểu, bị cậu lừa ba năm đi sớm về khuya khổ khổ cực cực làm việc. Bả là người ngu ngốc, bằng không tôi đã sớm đi kiện cậu.”
“Kiện tôi?” Tô Nham như nghe thấytrò cười đang cười nhất trên đời.
“Cậu tống tiền! Lừa tiền! Hàng rau là hàng của mẹ tôi, tiệm hoa quả người bán là mẹ tôi, nộp thuế cho nhà nước chính là mẹ tôi! Những thứ kia đều là của mẹ tôi, nhưng tiền mấy năm nay bán hàng được đều bị cậu lừa, những điều này nếu tôi truyền đi, kiện cậu lên toà, cậu sẽ thế nào?”
Dì Từ quá sợ hãi, không thể tin nhìn con gái mình: “ Mẫn Mẫn, con con sao con có thể nói lời này?”
Lý Mẫn trừng nhìn bà: “ Bà câm miệng cho tôi! Bà cái gì cũng không hiểu, vừa dốt lại ngu, bị người lừa hơn mười mấy vạn còn giúp kiếm tiền, sao lại có thứ đàn bà ngu như bà không biết!” ( Lại được cả con nhãi này nữa, sao có thứ con cái như thế này hả giời :v )
“Mẫn Mẫn!” Dì Từ cắn răng, run rẩy chỉ về phía cô.
Lý Mẫn không hề sợ bà, chỉ vào Tô Nham:“Mẹ tôi suốt ngày nhắc tới cậu, tôi vốn không muốn làm khó dễ cậu. Nhưng cậu cả chút chuyện cũng không nguyện ý nói cho chúng tôi biết, đây không phải dày vò mẹ con chúng tôi sao. Cậu theo lương tâm nói coi, cậu có gạt mẹ tôi không? Những thứ kia trên hợp đồng có phải là tên mẹ tôi không? Người đóng thuế có phải mẹ tôi không? Nói ra ai tin cậu, cậu một thằng còn vị thành niên có thể mở tiệm bán sao? Người nào không biết cậu chỉ là làm công .”
Tô Nham sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn thẳng Lý Mẫn vài lần : “ Cô đi kiệnđi, tôi đi hầu bất cứ lúc nào.”
“Tiểu Nham, Mẫn Mẫn nó hồ đồ, nó là nói giỡn, sao lại kiện con, Dì Từ tuyệt đối sẽ không kiện con. Mấy năm nay là con giúp dì, dì biết conthông cảm chodì, con cho dì tiền lương cao như vậy, giúp dì kiếm sống, mua thuốc bổ cho dì, mua quần áo…… So với đứa con thân sinh của dì còn tốt hơn…… Là dì vô dụng, dạy con không tốt, dì mang nó về nhà, Tiểu Nham, dì Từ xin lỗi con.”
Dì Từ cứng rắn lôi Lý Mẫn xuất môn, Lý Mẫn phẫn nộ giãy dụa:“Mẹ! Mẹ rốt cuộc ngu đến chừng nào!”
“Mẹ ngu, ngunên gả cho cha mày, ngu nên không cho mày đọc sách, ngu nên không dạy mày làm người sao cho tốt.”
Hai mẹ con cãi nhau rời đi, trong phòng lập tức thanh tịnh lại.
Tô Nham không nói chuyện, im lặng rót ly trà.
Lâm Cường cùng Trần Yến cẩn cẩn thận thận tới an ủi Tô Nham, nhưng bọn họ lại không biết tình huống cụ thể, đành phải nói:“Cô bé kia là condì Từ? Sao lại như vậy, không giống dì Từ chút nào.”
Tô Nham đơn giản giải thích một lần, sau đó lơ đễnh lắc đầu:“Cô ta không chịu nổi sóng gió, đi ra ngoài lăn lộn vài năm, trong mắt chỉ còn có tiền. Lúc trước nếu có cô ta ở nhà, tớ sẽ không làm như vậy. Hoàn toàn không cùng một loại người với mẹ cô ta.”
Lâm Cường tặc lưỡi: “ Thì ratiệm hoa quả là cậu mở, Tô Nham…… Thật nhẫn nhịn giỏi nha.”
“Hiện tại tớ đóng cửa, ai, không ngờ một mực thuận lợi, ngược lại đóng cửa mới xảy ra chuyện.”
Trần Yến lo lắng nói:“Tô Nham, nhưng đứng tên mấy tiệm đó đều là dì Từ, muốn chứng minh cậu mới là ông chủ phải làm sao? Nếu Lý Mẫn thật sự kiện cậu…… Cậu phải coi chừng.”
Tô Nham nghe vậy cười, nụ cười gần gũi lại ấm áp. Nói gì thì nói, Trần Yến kỳ thật thay đổi, nhưng trong xương có nhiều thứ luôn không biến mất. Giống như Trần Yến đời trước. Cô nhát gan e sợ tự ti quái gở, lại thiện lương chính nghĩa, có nguyên tắc cùng cốt khí của mình. Y và Trần Yến lúc ấy, đừng nói là bạn bè, chỉ là bạn họcnhiều năm, bình thường cả nói cũng không nói, thậm chí không có chút ấn tượng trong đầu Tô Nham.
Nhưng khi thi đại học, y bị giam gần ba ngày, bữa tối trước kỳ thi một ngày bị Trầm Thành nhốt vào kho hàng lạ lẫm. Trầm Thành cũng không đánh y, thậm chí cả nói cũng không nói mấy lời, chỉ có cặp mắt âm lãnh khinh thường kia làm Tô Nham khắc sâu mãi mãi. Hôm nay hồi tưởng lại Tô Nham mới hiểu ý của ánh mắt này, thì ralúc Trầm Thành bắt y, đã biết chuyện y và Lương Khuê. Y không bị đánh, lại phải chịu đói, chịu đựng tra tấn tinh thần. Không ai đưa cơm cho y, y đói bụng hai ngày, trời nóng trong kho hàng muỗi nhiều không kể xiết, cũng không ai quản y. Y bị trói trong kho hàng, gọi nát cả cuống họng cũng không người đáp lại. Bên người không có điện thoại, không có gì cả. Thẳng đến ngày cuối cùng thi đại học, Trầm Thành lại đến, hắn khinh thường nói chuyện với Tô Nham, hung hăng kéo đứt Ngọc Quan Âm trên cổ Tô Nham, chiếc bùa luôn mang theo bên người mà Lương Khuê tặngy.
Tô Nham giận điên lên, hướng về phía Trầm Thành chửi ầm lên, cả đời chưa từng mắng người như vậy, tất cả thô tục trong bụng đều giội ra. Nhưng Trầm Thành không để ý đến y, cầm Ngọc Quan Âm đi rốt cuộc không xuất hiện nữa.
Tô Nham hùng hùng hổ hổ không biết mệt mỏi, không ai xuất hiện. Gần tối Tô Nham mắng đến khàn giọng, trong lòng sợ không ngừng. Thi đại học đã triệt để chấm dứt, Trầm Thành rõ ràng không thảy ra, Trầm Thành chẳng lẽ muốn một mực giam giữ y? Cho y chết đói? Nếu Trầm Thành không xuất hiện, nếu không người phát hiện y……
Tô Nham mười tám tuổi lần đầu tiên cảm giác tử vong cách mình gần như vậy.
Y sợ hãi hoang tưởng rất nhiều hình ảnh, chính mình sẽ chết tại kho hàng, không phải chết đói thì là suy nhược tinh thần mà chết.
Dục vọng muốn sống mãnh liệt kích phát sức mạnh cuối cùng của y, dù đói bụng đến toàn thân mềm nhũn, Tô Nham vẫnkiệt lực phát ra âm thanh khàn khàn. Bất kể là ai, mau phát hiện y, mau thả y ra, y chỉ có một ý niệm này trong đầu.
Suốt một đêm không người xuất hiện, ngày 9 tháng 6, buổi sáng ngày đầu tiên chấm dứt thi đại học, Tô Nham bị dương quang chói mắt chiếu tỉnh. Y mê mang nhìn cánh cửa mở rộng. Trần Yến, từ cánh cửa mở toanh ấy hoảng sợ chạy vào, đầu đầy mồ hôi cởi bỏ dây thừng trói Tô Nham, thậm chí một câu cũng không dám nói.
Tô Nham lúc ấy đầu có điểm mộng, bị Trần Yến kéo ra khỏi kho hàng, cảm nhận được nắng sớm mùa hè rực lửa mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Cám ơn cậu. Cậu…… cậu là……”
“Trần Yến, chúng ta là bạn học.” Trần Yến lau mồ hôi, nhìn hai bên chung quanh, cẩn cẩn thận thận kéo Tô Nham đi.
Hai người rốt cục an toàn chạy trốn tới khu vực an toàn, Trần Yến hữu khí vô lực nói:“Cậu…… sao cậu lại bị nhốt? Nếu không phải tớ đi nhà xưởng phụ cận tìm cha, cậu sẽ bị nhốt tới khi nào……”
Đúng vậy, nếu không phải Trần Yến bất ngờ xuất hiện, ysẽ bị nhốt tới khi nào? Y không biết Trầm Thành có nghĩ thả yra hay không.
Y trốn ra, trong đầu chỉ có một ý niệm, kiện Trầm Thành! Nhất định phải kiện hắn!
Luật sư nói kiện người phảicó chứng cớ, vật chứng, nhân chứng.
Trần Yến chính là nhân chứng của y, tối thiểu cũng chứng minh y từng bị bắt cóc, bị bắt cóc ở nơi nào, những sự tình kia là thật, không phải giả.
Trần Yến không chút do dự đáp ứng giúp y làm chứng, cô nói: “Nếu tớ không giúp cậu làm chứng, tớ sẽ bị chính mình làm tức chết.”
Muốn kiện một người cần tiền cần quen biết còn cần dũng khí, Tô Nham cố gắng vì thế mà bôn ba, y chỉ cần lên toà án, Trần Yến có thể giúp y nói.
Trở ngại gặp phải đâu chỉ có quyền lợi, Trầm Thành sao có thể thờ ơ. Trầm Thành đại khái thật sự rất ghét đồng tính luyến ái, nói thì chẳng muốn nói với Tô Nham, đánh y cũng ngại bẩn, vì vậy trực tiếp tìm người chặnđường Trần Yến. Tô Nham về sau mỗi lần nhớ tới đều hết sức ảo não áy náy, nếu không phải cha Trần Yến kịp thời tìm được Trần Yến, Trần Yến có lẽ đã bị lưu manh làm nhục. Dù Trần Yến không gọi là đẹp, nhưng đả kích mà một cô gái gặp phải chuyện này, đàn ông vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng nổi.
Trước khi Tô Nham đi thành phố D, ai y cũng không nói, chỉ tìm Trần Yến, nói cho cô biết mình muốn đi. Trần Yến lúc ấy còn vì chuyện không thể giúp ygiành lại công đạo mà áy náy, cô không cần áy náy, áy náy phải là Tô Nham.
Từ khi đến thành phố D, Tô Nham về sau gần nhưchưa từng trở về thành phố C. Ba năm sau lúc họp lớp, Trần Yến không tới, y nghe người khác nói Trần Yến làm công tại Thâm Quyến, những chuyện khác lại không rõ lắm.
“Nếu cô kia thật sự kiện cậu, chúng tớ đều giúp cậu làm chứng.” Trần Yến còn nói.
“Không cần lo lắng, tớ có chuẩn bị.” Tô Nham mỉm cười.
Trần Yến thở phào:“Vậy là tốt rồi, không thể tự nhiên bị oan uổng như thế, mất tiền lại hao tổn tinh thần.”
Lâm Cường lơ đễnh nói:“Sợ cái gì, nhà Lương Khuê không phải rất có bản lĩnh sao? Người nào thực có can đảm trả đũa, Lương Khuê chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.”
Tô Nham ờ ờ gật đầu, lấy hai hộp kem ly ra đưa cho họ, Lâm Cường vui thích nhận lấy, Trần Yến lại xấu hổ xua tay:“Tớ không ăn lạnh.”
Tô Nham à một tiếng, xoay người đi moi ra một đống đồ ngọt cho Trần Yến:“Ăn những thứ này đi, bổ máu.” (=.=)
“Phụt…… Khụ…… Khụ khụ……” Lâm Cường sắc mặt tím đỏ, ho đến kinh thiên động địa, mắt khiếp sợ chằm chằm vào Tô Nham.
Trần Yến hơi đỏ mặt, cầm một viên chocolate.
Tô Nham điềm nhiên như không quét mắt nhìn Lâm Cường vài lần, chờ hắn khụ đủ rồi mới nói:“Hôm sau tớphải đi thành phố A, điền bảng nguyện vọng rồi trở về. Hai người các cậu muốn cùng tớ đi thành phố A ở vài ngày không?”
“Đi thành phố A chơi?” Hai người cả kinh, trên mặt đều mang vẻ vui mừng khó nhịn. Nhiều năm chỉ ra sứchọc hành, chưa từng rời khỏi thành phố C. Nếu có cơ hội du lịch, hầu hết mọi người đều chọn thành phố A đầu tiên.
“Đúng vậy, tớ mời các ngươi đi chơi, vé máy bay tớ trả, ở nhà trọ của tớ, không có lên giá đâu.”
“Không không không, cái này không được, sao có thể để cậu mời. Hai người tới tới lui lui đã gầnmấy ngàn.”
Tô Nham ha ha cười:“Sợ cái gì, tớ cũng là một ông chủnhỏ, trong túi có tiền.”
“Ha ha ha, nhìn cậu đắc ý kìa! Thần tài đưa tới cửa, chúng tớ sao có thể không lĩnh tình, ngao ngao ngao, hôm nay tớ trở về nói với cha, Trần Yến cậu không có vấn đề gì không? Mẹ cậu để cậu ra ngoài không?”
Trần Yến do dự nói:“Sao có thể dùng tiền của Tô Nham……chắc tớ không đi.”
“Trần Yến, coi tớ là bạn thì đừng cự tuyệt.”
“…… Tớ, cái này……”
“Đừng do dự không quyết, chỉ đi chơi thôi.”
“Tớ đi về hỏi cha mẹ…… nếu họ đồng ý, tớ liền đi.” Trần Yến trong lòng rất kích động, thanh niên tuổi này, ai không muốn đi ra ngoài nhìn xem, huống chi là thành phố A. Ba mẹ cô nằm mộng cũng muốn đi thành phố A nhìn xem, thế nhưng vẫn tiếc tiền.
Lâm Cường nhìn cửa chính do dự nói:“Trần Oản Oản tìm Lương Khuê có chuyện gì? Sẽ không muốn hòa hảo chứ? Thiệt là, Trần Oản Oản cô nữ sinh này, tớ thật không thích chút nào.”
Tô Nham không nói, đi đến cạnh cửa sổ kéo bức màn ra nhìn bên ngoài, thật bị y tìm thấy thân ảnh Lương Khuê cùng Trần Oản Oản. Hai người kia đứng ở một góc cư xá, miệng Trần Oản Oản một mực động, lải nhải đang nói gì đó, thần sắc rất kích động. Mà Lương Khuê thân thể căng cứng, cầm một sấp giấy hé miệng nửa ngày không nói chuyện.
Tô Nham giật mình, sấp giấy kia…… Hẳn là ảnh chụp.
________________________________
Thiên Vân:
Có thể nói, Trần Yến là tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời tối tăm kiếp trước của Tô Nham, tuy rằng nhỏ nhoi và yếu ớt nhưng lại ấm lòng đến lạ kì.
Không liên quan đến tình yêu trai gái, chỉ đơn thuần một tia hi vọng le lói về lòng người, về nhân cách.
Lúc Tô Nham tuyệt vọng nhất, lúc y tưởng rằng tương lai chỉ còn là bóng tối thì cô, một cô gái căm lặng và u ám, xuất hiện kéo y ra khỏi căn phòng đó, cho dù Tô Nham thậm chí chẳng biết cô tên gì…
Lúc mà ai ai cũng ruồng bỏ y, quên mất y, thì cô vẫn đứng về phe y, cô lẳng lặng nói: “Nếu tớ không giúp cậu làm chứng, tớ sẽ bị chính mình làm tức chết.”
Thậm chí, sau khi suýt nữa bị làm nhục, cô vẫn cảm thấy áy náy vì không giúp được Tô Nham. Một người con gái, sau nỗi nhục đó, có tổn thương không? Có xấu hổ không? Có uất hận không? Tất nhiên là có! Và, tin mình đi, những người khi bị tổn thương như thế, thường rất hay giận lây người khiến mình rơi vào hoàn cảnh đó… “Cậu xéo đi, tại cậu mà mọi chuyện như thế đó. Tất cả là tại cậu!” Những câu nói như thế không hiếm hoi chút nào. Nhưng Trần Yến lại khác.
Một con người thật hiếm có, đúng không? Dù âm u, dù trầm khuất, dù bị người người khinh khi, cô, Trần Yến vẫn là bản thân mình, không tiêu cực hận đời hận người, cũng không bỏ mặc người cần cô giúp đỡ.
Ở kiếp này, dù cuộc đời cô đã khác, sáng sủa hơn, vững vàng hơn và hạnh phúc hơn, Nhưng Trần Yến vẫn không hề đổi thay, vẫn câu nói chắc nịch và kiên định:“Nếu cô kia thật sự kiện cậu, chúng tớ đều giúp cậu làm chứng.” cứ như cô đang âm thầm nói Tớ mãi mãi ủng hộ cậu
Một nhân vật đáng nể phục đó chứ, đúng không mọi người?
Chỉ mong rằng, kiếp này Trần Yến sẽ được hạnh phúc.
Bình luận truyện