Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh
Chương 6
ESE có cả một đài truyền hình độc lập.
Bộ phim này chính là sản phẩm của công ty, đạo diễn tự nhiên cũng nghe nói đến đại danh của Phong Cảnh.
Thấy Phong Cảnh mang theo hai người mới bước vào trường quay, đạo diễn không khỏisửng sờ một chút, vội vàng bảo người dọn sạch ghế dựa.
Phong Cảnh khôngkhách khí ngồi lên, hai chân thon dài thẳng tắp vắt chéo nhau, ngay cả kính mát cũng không tháo xuống, bộ dáng còn khí khái hơn ngôi sao lớn. Còn Vincent lại một bộ dạng nhu thuận đứng bên phải Phong Cảnh.
Đỗ Vân Tu lại không gần như vậy, chỉ đứng ở đó cách vài bước xa.
Ánh mắt đạo diễn dừng trước Đỗ Vân Tu rồi lại lướt về phía Vincent, tuy rằng lúc trước người đại diện cho hắn tư liệu của người này nhưng giờ xem điệu bộ này, vẫn là cẩn thận hỏi một câu: "Ngày hôm nay, thử vai chính là...?"
Đỗ Vân Tu nao nao, lập tức minh bạch mọi chuyện.
Giới giải trí vốn cong cong thẳng thẳng, tuy hắn không đấu bất quá người khác cũng chẳng dây vào nơi này, hắn hiểu rõ khi nào nên nói, khi nào nên trầm mặc.
Là người lõi đời trong chuyện này, hắn vẫn là hiểu được.
Đỗ Vân Tu rơi vào im lặng, đem quyền lên tiếng để lại cho Phong Cảnh.
Bộ phim này không phải dự án lớn, việc chọn ai là nam phụ, ai không phải, dĩ nhiên Phong Cảnh có thừa quyền quyết định.
Phong Cảnh nhíu mày, khóe môi khêu gợi khe khẽ cong lên.
Lệ chí dưới mắt phải sinh động câu hồn đoạt phách ánh lên lớp ánh sáng nhạt, bộ dạng diêm dúa lẳng lơ vì thế mơ hồ lộ ra chút giảo hoạt cùng sắc bén.
"Như thế nào? Người đại diện không mang tư liệu của hắn cho anh?" Phong Cảnh chậm rì rìnói, mười ngón tao nhã đan chéo đặt ở trên đầu gối, ám chỉ vẫn không thay đổi quyết định chọn Đỗ Vân Tu là người thử vai.
Đạo diễn hiểu ý, vội tìm lối thoát cho mình chỉ vào tiểu đệ chạy việc trong đoàn đang đứng bên cạnh: "Tôi không phải nói, đem tư liệu để trên ghế của tôi hay sao!"
Vị tiểu đệ nọ ủy khuất nói: "Tôi để rồi a."
Những người khác đềuthức thời làm bộ như không nghe thấy, ai cũng mong muốn tránh sự tình đổ lên đầu, bớt được việc nào thì cứ bớt.
Đỗ Vân Tu được stylish nọ giúp đổi trang phục, mang tóc giả cho, chỉnh tóc mai hai bên thái dương thật chỉnh tề.
Đợi hắn đi ra, ánh mắt mọi người không khỏi sáng ngời.
Bộ y phục thanh sam đầy phiêu dật, tựa như liễu rủ ngày xuân.
Tóc dài đen huyền được buộc chặt bằng dải khăn màu xanh ngọc, lập tức toát lên khí chất của bậc trí thức thời cổ đại, trong không khí mơ hồ mang theo mùi mực như có như không.
Đôi con ngươi trong trẻo như tranh thủy mặc chẳng nhiễm chút bụi trần, toát lên vẻ thản nhiên chói lọi, như ẩn như hiện vẻ tĩnh lặng dịu dàng cùng chút lưu luyến. Mọi người trong tổ kịch sợhãikhông thôi thốt lên: thật phù hợp với hình tượng nam phụ trong kịch bản.
Cái khí chất thanh cao nhã nhặn này thậm chí có khi còn lấn áp cả nam chính! Stylish đối với nam chính khẽ lắc đầu, rõ ràng đã phí không ít tâm tư tạo hình cho nam chính, thế nào mà khi nam phụ bước ra, hắn lại như thể phô phường côn đồ thế này?
Sự chênh lệch quá rõ ràng.
Đạo diễn đối với tạo hình của Đỗ Vân Tu cũng phi thường vừa lòng: "Cậu hãy thử diễn một đoạn, nữ chính bị tổn thương, nam phụ liền đến ai ủi nàng."
Đỗ Vân Tu gật gật đầu, chuẩn bị nổi lên chút cảm xúc.
"Đợi đã!" Phong Cảnh đang thì thầm với Vincent phía sau khẽ nói: "Cảm xúc trong cảnh diễn này không khó, thử diễn một số cảnh khác xem sao."
Phong Cảnh nói tới đây, hiển nhiên không phải khách quan như vậy.
Diễn cảnh tình cảm vậy...chẳng khó?
Bất quá nếu là Phong Cảnh lên tiếng đạo diễn cũng khôngthể không theo.
Hắn là đạo diễn truyền hình cùng ESE kí hợp đồng, quyền quyết định có hạn, đành phải xem xét ý kiến của cấp trên.
"Kia..." Đạo diễn hướng ánh mắt về phía Phong Cảnh, nếu đối phương đã phản đối, vậy do đối phương ra đề mục là tốt nhất.
Phong Cảnh hơi hơingẩng cằm, bóng người phản chiếu trên chiếc kính Rayban, tóc dài đen tuyền tới thắt lưng, lọn tóc chớp động lên vài vụn quang nhỏ.
Ngón tay trắng trẻo tùy ý lật lật kịch bản, cuối cùng không chút để ý chỉ chỉ vào một tờ: "Cái này đi."
Đạo diễn nhận lấy, vừa nhìn liền nhíu mày.
Cảnh này chính là nữ chính gặp nguy hiểm, bị quan phủ giam, nam phụ liền giả bút tích của quan Huyện giúp phóng thích nàng.
Chẳng có điểm nào nổi bật, mặc cho ai diễn cảnh này cũng thừa sức bình thản mà diễn.
***
Vincent nghiêng thân mình theo, nhìn nhìn kịch bản, cười nói: "Kĩ xảo diễn xuất của Tử Triệt rất tuyệt, Phong tổng, cảnh quay này sao có thể làm khó hắn."
"Tôi sao phải làm khó hắn." (Anh chỉ hận không thể tìm mọi cách thử chồng thôi___(∀*))
"Hắn diễn EQuus tốt lắm." Phong Cảnh cười. Đôi mắt dài loan lên, chính là ý cười chưa đạt đến đáy mắt, giọt lệ chí diêm dúa lẳng lơ mà thật gợi cảm.
Hai người kẻ xướngngười hoạ, nghe tựa hồ đối với Đỗ Vân tu tán dương vô cùng.
Đạo diễn nhất thời không tài nào hiểu được hai người kia ngầm suy tính cái gì.
Cho nên cũng không còn tiếp tục muốn hiểu, trực tiếp ngồi trở lại ghế đạo diễn, nhường quay phim điều chỉnh tiêu điểm: "Tổ đạo cụ chuẩn bị. Cái kia, cái đó...Vậy cậu, bắt đầu đi."
Người của tổ đạo cụ nhanh chóng, lưu loát mang lên cái bàn và đồ dùng trên bàn lên.
Một bên bàn đặt một cái giá cổ chạm khắc hoa văn hoa cúc hoa lê giả cô, mang không ít ý nhị cổ kính.Bất quá bởi vì là thử vai cho nên không cần ánh sáng và phong cảnh.
Đỗ Vân Tu bước vào màn ảnh, quay phim liền thoáng giật mình.
Ngọc quan* khăn vuông,thanh sam giống như trúc, cả người giống như ngọn núi thanh nhã giữa xuân. Khó ngờ hơn là, người này rất biết chỗ đứng, theo hướng máy quay nhắm nhìn sang, Đỗ Vân Tu chính là đứng vị trí ở giữa hơi hơi thiên trái, cửa sổ hình hoa trước bàn, tạo thành hình ảnh nên thơ. (Quan: cái mũ mà mấy Ng thời xưa hay đội trên đầu í)
Hắn chính là do may mắn đi...Quay phim cùng đạo diễn liếc mắt một cái. (khụ...khụ...sao giống liếc mắt đưa ghèn thế này ≧ε≦)
Nhưng đạo diễn không mấy để ý.
Tuy rằng hắn chỉ có thể làm trong khoản phim thần tượng, không làm nổi danh điện ảnh, nhưng diễn viên dưới hắn còn nhiều, rất nhiều, huống chi chỉ là một người mới nho nhỏ thế này. (ảnh đế sau này đó chú ơi =))))
Xem ra người mới này chẳng cần hắn giáo huấn thêm gì.
Nếu còn muốn hắn dạy cho làm tư thế gì, đứng ở vị trí nào, vậy thì chỉ có thể nói - ngu xuẩn. Hắn không có đủ kiên nhẫn, cũng không nhất thiết phải chỉ bảo tận tình cho người mới.
Đỗ Vân Tu nhắm mắt lại .
Đến khi lần nữa mở mắt ra, cảm xúc trong đó đã chẳng giống như lúc trước.
Nếu vừa rồi, hắn vẫn là vẻ mặt ung dung cùng bình thản trong lời nói, như vậy hiện tại, Đỗ Vân Tu liền có vẻ lo âu hơn.
Loại lo âu này tựa hồ giống như tơ nhện, theo cái nhíu mày, nhăn trán của hắn, mọi người giống như có thể nhìn được một cổ lo âu cùng lo lắng tràn ra...
Đỗ Vân Tu không nói gì.
Chính là cuối đầu, ánh mắt buông thỏng, bước từng bước trong khung cảnh nhỏ bé.
Bước tiến của hắn rối loạn, vài bước đi vô cùngmau, lại có vài bước đi có phần chậm. Thời điểm tăng nhanh bước, cỏ vẻ đang chìm trong suy tư, thời gian đi chậm rãi, lại mang vẻ ngẫm nghĩ xem xét chủ ý có thể thực hiện được hay không.
Nhíu mày, lại khẽ nhấc bước.
Đích thật chính là biểu hiện trăm mối tơ vò, lo âu không kể siết.
Chính là, có một điểm mà chỉ có thể là ở diễn viên có lối kinh nghiệm dày dặn mới có thể thực hiện được!
Đó là:
Tuy Đỗ Vân Tu mãi rảo bước ở trong khung cảnh, nhưng hình ảnh đó chẳng mang chút khô khan nào, thậm chí còn tạo cảm giác gia tăng không gian cho bối cảnh.
Nhưng là, từ đầu đếncuối, Đỗ Vân Tu chưa từng gây ra sai lầm - chưa từng đi ra khỏi giới hạn của khung cảnh dựng lên.
Tựa hồ...không phải màn ảnh phối hợp với hắn.
Mà là hắn đang khống chếđược cả hình ảnh lẫn tiết tấu! Sự đúng mực như vậy chỉ có ở một diễn viên kiệt xuất, thu không ít kinh nghiệm trên phim trường mới có thể đạt được!Đột nhiên, Đỗ Vân Tu dừng bước.
Không khí như sợi dây cung, bỗng nhiên căng thẳng, mọi người trong lòng ý thức được - lời thoại và điệu bộ quan trọng của cảnh quay bắt đầu rồi.
Ánh mắt kia chợt lóe sáng, vừa mang chút e dè lại có phần vui sướng, làm tâm mọi người khẽ động, nhưng lúc này đôi mắt lại hơi híp lại mỉm cười, tràn ngập vẻ cơ trí cùng sắc bén.
Ánh mắt hắn thật bình ổn, tĩnh lặng.
Đỗ Vân Tu không mở miệng nói chuyện, nhưng mọi người có thể hiểu được điều mà hắn đang suy nghĩ - như thế nào giải cứu được nữ chính!
Ánh mắt ấy chỉ diễn ra trong phút chốc, nhưng Đỗ Vân Tu đã biểu hiện được với sự tinh tế, xác thực.
Tất cả mọi người không thể dời khỏi chuyển biến tiếp theo của ánh mắt.
***
Không giống với hí kịch (đại loại trên sân khấu ý mờ =))) phim truyền hình vừa có phần quay phim sau đó vừa lại được xử lí trong công đoạn hậu kì.
Màn ảnh cùng pha quay chậm sẽ chinh phục được không gian, thời gian.
Khi thì kéo xa, vạn vật thu vào tầm mắt, chúng sinh tụ tập, có thể hình thành bối cảnh sử thi. Khi thì đẩy gần, ghi lại tinh tế từng biểu cảm trên khuôn mặt nhân vật, thậm chí có thể nhìn thấy quỹ đạo chuyển động của lông mi.
Từng có đại sư nói:
Ở khoản quay phim, diễn viên không thể biểu diễn cảm xúc quá trọn vẹn.
Nếu trên màn ảnh cần hoàn thành hiệu quả mười phần, như vậy diễn viên chỉ phát huy đến bảy, tám phần, còn hai, ba phần còn lại liền lưu cho hậu kì chỉnh sửa thêm.
Nhưng Đỗ Vân Tu lại không suy diễn sử dụng cách thức tiêu cực này.
Hắn đem phương pháp độc đáo, sử dụng chính tình cảm đời thực chân thật rồi gọt giũa thêm, biến nó thành nghệ thuật. Loại tình cảm này tô lên độ mạnh yếu, khiến càng chuẩn xác, sinh động và phong phú.
Cho nên, hắn khẽ caumày, hoặc là khóe miệng hơi hơi co rúm.
Hoặc là, một ánh mắt có điểm cơ trí, bình tĩnh.
Không cần màn ảnh đẩymạnh, cũng đã thu hút ánh mắt mọi người ngắm nhìn mỗi phần mỗi tấc biểu hiện của hắn.
Có lẽ trước đây, khi xem qua kịch bản, người ta có thể hình dung được hình tượng nam phụ như thế nào.
Nhưng hiện tại, khuôn mặt biến hóa tỉ mỉ tinh tế của Đỗ Vân Tu, dao động bởi cảm xúc phức tạp, vi diệu đã muốn khắc sâu và rõ ràng cho mọi người thấy thế giới nội tâm của nhân vật này, thay thế hình tượng trước đó trong kịch bản, để lại ấn tượng cho mỗi người là một nhân vật được dựng lên có phần sinh động, chân thật động lòng người hơn!
Tựa hồ hắn chính là nhân vật kia, nhân vật kia chính là vì hắn mà dựng nên.
Hiện, từ, trang, sách — nếu như biên kịch được xem Đỗ Vân Tu thử vai, nhất định sẽ dùng bốn chữ này để kết luận!Nhưng mà... cảnh diễn vẫn chưa kết thúc.
Theo kịch bản, tiếp đó Đỗ Vân Tu sẽ bắt chước bút tích của Huyện lệnh đại nhân để ra lệnh thả nữ chính.
Người bình thường sẽ diễn như thế nào?
Nhấc chiếc bút lông,suy tư một trận, sau đó hạ bút như lưu, trên trán có vẻ bày mưu nghĩ kếtrầm ổn?
Đỗ Vân Tu chính là diễn như thế.
Nhưng không chỉ có cái đó.
Hắn vuốt lên trang giấy Tuyên trắng như tuyết, dùng cái chặn giấy áp lên.
Sau đó dùng bút lông nhỏ ở nghiên mực long văn (chạm rồng) khẽ chấm, rồi gạt nhẹ đầu bút bên nghiên mực.
Lúc này mới suy ngẫm nâng cổ tay.
Bất quá, trước khi hạ bút, hành động của Đỗ Vân Tu hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, có thể nói đây là một động tác hợp tình hợp lý trong hoàn cảnh này.
Chỉ thấy hắn đem bút ngay trước mắt, hai mắt hơi hơi híp lại. (s thấy nó gian gian sao ý :v)
Sau đó chìa một bàn tay, ngón cái cùng ngón giữa tạo hình bán cung - đem những sợi lông bút không đều rút ra!
Trước khi đặt bút viết chữ.
Đối với lông bút chú ý tình trạng này, cái việc nhỏ thế này, sợi lông bút mảnh tựa như tơ nhện không đều, đều cũng kiên nhẫn rút ra.
Đích thật chuyện như vậy, chỉ có ở bậc văn nhân học sĩ, tóm lại nếu là người có học, đều mới có thể để ý đến!
Mọi người vốn cả kinh, tiếp theo là tỉnh ngộ.
"Thì ra là thế!"
"Đích xác nên diễn như vậy!"
"Hắn như thế nào nghĩ ra!"
Sôi nổi phát ra như vậy như đã hiểu.
Một động tác nhỏ như vậy.
Nhưng cẩn thận tưởng tượng, đều đối với Đỗ Vân Tu mà bội phục.
Bởi vì trong kịch bản, Đỗ Vân Tu là một quân tử đoan chính, một sư gia cơ trí thanh nho.
Có thể tưởng tượng người như vậy, học phú uyên thâm, tài trí hơn người.
Cho dù giấy và bút mực không thể so với loại cao cấp mà các vương hầu trong hoàng cung dùng, thế nhưng, thói quen của một văn nhân học sĩ ắt không thể thiếu.
Như vậy, tạm bỏ qua hình tượng nhân vật mà nhà tạo hình tạo ra bên ngoài đi.
Như vậy ở phương diện khác, nhân vật ở trong bối cảnh này sẽ thể hiện hành vi, cử chỉ thế nào đây?
Đỗ Vân Tu chính làdùng cái chặn giấy, trám mực, thuận bút, chỉnh lại ngòi bút, quá trình này đã bộc lộ hết đầy đủ khí chất của bậc văn nhân học sĩ.
Diễn xuất chú ý ngũ lực lục cảm, theo thứ tự là: (lực ở đây có lẻ chỉ khả năng chăng??! -_-)
Sức quan sát, óc tưởng tượng, khả năng cảm thụ, khả năng lí giải, năng lực ứng biến.
Cùng với, đúng mực cảm, hài hước cảm, tín niệm cảm, tiết tấu cảm, hình tượng cảm, chân thật cảm. (cảm ở đây là cảm giác, mình thấy để nguyên văn vẫn êm hơn mà k khó hiểu lắm ^__^)
Nếu tinh tế thưởng thức phân cảnh Đỗ Vân Tu thử vai.
Bỏ qua sự hạn chế của kịch bản, không nghi ngờ, Đỗ Vân Tu đã thể hiện toàn bộ nội dung phân cảnh một cách xuất sắc chỉ trong vài phút ngắn ngủi! Hơn nữa còn cực kì sinh động!
Lần thử vai này, đối với Đỗ Vân Tu mà nói, chính là một lần thử vai vô cùng bình thường.
Nhưng là ở trong mắt đạo diễn đã quay nhiều phim thần tượng cùng mọi người tại trường quay đã muốn phấn khích tới cực điểm, hắn đã để lại cho họ ấn tượng vô cùng sâu sắc!
Nhưng, Đỗ Vân Tu cũng không đạt được vai diễn kia.
Vai diễn kia cuối cùng được Phong Cảnh chỉ định cho Vincent.Σ(゚Д゚;)
Bộ phim này chính là sản phẩm của công ty, đạo diễn tự nhiên cũng nghe nói đến đại danh của Phong Cảnh.
Thấy Phong Cảnh mang theo hai người mới bước vào trường quay, đạo diễn không khỏisửng sờ một chút, vội vàng bảo người dọn sạch ghế dựa.
Phong Cảnh khôngkhách khí ngồi lên, hai chân thon dài thẳng tắp vắt chéo nhau, ngay cả kính mát cũng không tháo xuống, bộ dáng còn khí khái hơn ngôi sao lớn. Còn Vincent lại một bộ dạng nhu thuận đứng bên phải Phong Cảnh.
Đỗ Vân Tu lại không gần như vậy, chỉ đứng ở đó cách vài bước xa.
Ánh mắt đạo diễn dừng trước Đỗ Vân Tu rồi lại lướt về phía Vincent, tuy rằng lúc trước người đại diện cho hắn tư liệu của người này nhưng giờ xem điệu bộ này, vẫn là cẩn thận hỏi một câu: "Ngày hôm nay, thử vai chính là...?"
Đỗ Vân Tu nao nao, lập tức minh bạch mọi chuyện.
Giới giải trí vốn cong cong thẳng thẳng, tuy hắn không đấu bất quá người khác cũng chẳng dây vào nơi này, hắn hiểu rõ khi nào nên nói, khi nào nên trầm mặc.
Là người lõi đời trong chuyện này, hắn vẫn là hiểu được.
Đỗ Vân Tu rơi vào im lặng, đem quyền lên tiếng để lại cho Phong Cảnh.
Bộ phim này không phải dự án lớn, việc chọn ai là nam phụ, ai không phải, dĩ nhiên Phong Cảnh có thừa quyền quyết định.
Phong Cảnh nhíu mày, khóe môi khêu gợi khe khẽ cong lên.
Lệ chí dưới mắt phải sinh động câu hồn đoạt phách ánh lên lớp ánh sáng nhạt, bộ dạng diêm dúa lẳng lơ vì thế mơ hồ lộ ra chút giảo hoạt cùng sắc bén.
"Như thế nào? Người đại diện không mang tư liệu của hắn cho anh?" Phong Cảnh chậm rì rìnói, mười ngón tao nhã đan chéo đặt ở trên đầu gối, ám chỉ vẫn không thay đổi quyết định chọn Đỗ Vân Tu là người thử vai.
Đạo diễn hiểu ý, vội tìm lối thoát cho mình chỉ vào tiểu đệ chạy việc trong đoàn đang đứng bên cạnh: "Tôi không phải nói, đem tư liệu để trên ghế của tôi hay sao!"
Vị tiểu đệ nọ ủy khuất nói: "Tôi để rồi a."
Những người khác đềuthức thời làm bộ như không nghe thấy, ai cũng mong muốn tránh sự tình đổ lên đầu, bớt được việc nào thì cứ bớt.
Đỗ Vân Tu được stylish nọ giúp đổi trang phục, mang tóc giả cho, chỉnh tóc mai hai bên thái dương thật chỉnh tề.
Đợi hắn đi ra, ánh mắt mọi người không khỏi sáng ngời.
Bộ y phục thanh sam đầy phiêu dật, tựa như liễu rủ ngày xuân.
Tóc dài đen huyền được buộc chặt bằng dải khăn màu xanh ngọc, lập tức toát lên khí chất của bậc trí thức thời cổ đại, trong không khí mơ hồ mang theo mùi mực như có như không.
Đôi con ngươi trong trẻo như tranh thủy mặc chẳng nhiễm chút bụi trần, toát lên vẻ thản nhiên chói lọi, như ẩn như hiện vẻ tĩnh lặng dịu dàng cùng chút lưu luyến. Mọi người trong tổ kịch sợhãikhông thôi thốt lên: thật phù hợp với hình tượng nam phụ trong kịch bản.
Cái khí chất thanh cao nhã nhặn này thậm chí có khi còn lấn áp cả nam chính! Stylish đối với nam chính khẽ lắc đầu, rõ ràng đã phí không ít tâm tư tạo hình cho nam chính, thế nào mà khi nam phụ bước ra, hắn lại như thể phô phường côn đồ thế này?
Sự chênh lệch quá rõ ràng.
Đạo diễn đối với tạo hình của Đỗ Vân Tu cũng phi thường vừa lòng: "Cậu hãy thử diễn một đoạn, nữ chính bị tổn thương, nam phụ liền đến ai ủi nàng."
Đỗ Vân Tu gật gật đầu, chuẩn bị nổi lên chút cảm xúc.
"Đợi đã!" Phong Cảnh đang thì thầm với Vincent phía sau khẽ nói: "Cảm xúc trong cảnh diễn này không khó, thử diễn một số cảnh khác xem sao."
Phong Cảnh nói tới đây, hiển nhiên không phải khách quan như vậy.
Diễn cảnh tình cảm vậy...chẳng khó?
Bất quá nếu là Phong Cảnh lên tiếng đạo diễn cũng khôngthể không theo.
Hắn là đạo diễn truyền hình cùng ESE kí hợp đồng, quyền quyết định có hạn, đành phải xem xét ý kiến của cấp trên.
"Kia..." Đạo diễn hướng ánh mắt về phía Phong Cảnh, nếu đối phương đã phản đối, vậy do đối phương ra đề mục là tốt nhất.
Phong Cảnh hơi hơingẩng cằm, bóng người phản chiếu trên chiếc kính Rayban, tóc dài đen tuyền tới thắt lưng, lọn tóc chớp động lên vài vụn quang nhỏ.
Ngón tay trắng trẻo tùy ý lật lật kịch bản, cuối cùng không chút để ý chỉ chỉ vào một tờ: "Cái này đi."
Đạo diễn nhận lấy, vừa nhìn liền nhíu mày.
Cảnh này chính là nữ chính gặp nguy hiểm, bị quan phủ giam, nam phụ liền giả bút tích của quan Huyện giúp phóng thích nàng.
Chẳng có điểm nào nổi bật, mặc cho ai diễn cảnh này cũng thừa sức bình thản mà diễn.
***
Vincent nghiêng thân mình theo, nhìn nhìn kịch bản, cười nói: "Kĩ xảo diễn xuất của Tử Triệt rất tuyệt, Phong tổng, cảnh quay này sao có thể làm khó hắn."
"Tôi sao phải làm khó hắn." (Anh chỉ hận không thể tìm mọi cách thử chồng thôi___(∀*))
"Hắn diễn EQuus tốt lắm." Phong Cảnh cười. Đôi mắt dài loan lên, chính là ý cười chưa đạt đến đáy mắt, giọt lệ chí diêm dúa lẳng lơ mà thật gợi cảm.
Hai người kẻ xướngngười hoạ, nghe tựa hồ đối với Đỗ Vân tu tán dương vô cùng.
Đạo diễn nhất thời không tài nào hiểu được hai người kia ngầm suy tính cái gì.
Cho nên cũng không còn tiếp tục muốn hiểu, trực tiếp ngồi trở lại ghế đạo diễn, nhường quay phim điều chỉnh tiêu điểm: "Tổ đạo cụ chuẩn bị. Cái kia, cái đó...Vậy cậu, bắt đầu đi."
Người của tổ đạo cụ nhanh chóng, lưu loát mang lên cái bàn và đồ dùng trên bàn lên.
Một bên bàn đặt một cái giá cổ chạm khắc hoa văn hoa cúc hoa lê giả cô, mang không ít ý nhị cổ kính.Bất quá bởi vì là thử vai cho nên không cần ánh sáng và phong cảnh.
Đỗ Vân Tu bước vào màn ảnh, quay phim liền thoáng giật mình.
Ngọc quan* khăn vuông,thanh sam giống như trúc, cả người giống như ngọn núi thanh nhã giữa xuân. Khó ngờ hơn là, người này rất biết chỗ đứng, theo hướng máy quay nhắm nhìn sang, Đỗ Vân Tu chính là đứng vị trí ở giữa hơi hơi thiên trái, cửa sổ hình hoa trước bàn, tạo thành hình ảnh nên thơ. (Quan: cái mũ mà mấy Ng thời xưa hay đội trên đầu í)
Hắn chính là do may mắn đi...Quay phim cùng đạo diễn liếc mắt một cái. (khụ...khụ...sao giống liếc mắt đưa ghèn thế này ≧ε≦)
Nhưng đạo diễn không mấy để ý.
Tuy rằng hắn chỉ có thể làm trong khoản phim thần tượng, không làm nổi danh điện ảnh, nhưng diễn viên dưới hắn còn nhiều, rất nhiều, huống chi chỉ là một người mới nho nhỏ thế này. (ảnh đế sau này đó chú ơi =))))
Xem ra người mới này chẳng cần hắn giáo huấn thêm gì.
Nếu còn muốn hắn dạy cho làm tư thế gì, đứng ở vị trí nào, vậy thì chỉ có thể nói - ngu xuẩn. Hắn không có đủ kiên nhẫn, cũng không nhất thiết phải chỉ bảo tận tình cho người mới.
Đỗ Vân Tu nhắm mắt lại .
Đến khi lần nữa mở mắt ra, cảm xúc trong đó đã chẳng giống như lúc trước.
Nếu vừa rồi, hắn vẫn là vẻ mặt ung dung cùng bình thản trong lời nói, như vậy hiện tại, Đỗ Vân Tu liền có vẻ lo âu hơn.
Loại lo âu này tựa hồ giống như tơ nhện, theo cái nhíu mày, nhăn trán của hắn, mọi người giống như có thể nhìn được một cổ lo âu cùng lo lắng tràn ra...
Đỗ Vân Tu không nói gì.
Chính là cuối đầu, ánh mắt buông thỏng, bước từng bước trong khung cảnh nhỏ bé.
Bước tiến của hắn rối loạn, vài bước đi vô cùngmau, lại có vài bước đi có phần chậm. Thời điểm tăng nhanh bước, cỏ vẻ đang chìm trong suy tư, thời gian đi chậm rãi, lại mang vẻ ngẫm nghĩ xem xét chủ ý có thể thực hiện được hay không.
Nhíu mày, lại khẽ nhấc bước.
Đích thật chính là biểu hiện trăm mối tơ vò, lo âu không kể siết.
Chính là, có một điểm mà chỉ có thể là ở diễn viên có lối kinh nghiệm dày dặn mới có thể thực hiện được!
Đó là:
Tuy Đỗ Vân Tu mãi rảo bước ở trong khung cảnh, nhưng hình ảnh đó chẳng mang chút khô khan nào, thậm chí còn tạo cảm giác gia tăng không gian cho bối cảnh.
Nhưng là, từ đầu đếncuối, Đỗ Vân Tu chưa từng gây ra sai lầm - chưa từng đi ra khỏi giới hạn của khung cảnh dựng lên.
Tựa hồ...không phải màn ảnh phối hợp với hắn.
Mà là hắn đang khống chếđược cả hình ảnh lẫn tiết tấu! Sự đúng mực như vậy chỉ có ở một diễn viên kiệt xuất, thu không ít kinh nghiệm trên phim trường mới có thể đạt được!Đột nhiên, Đỗ Vân Tu dừng bước.
Không khí như sợi dây cung, bỗng nhiên căng thẳng, mọi người trong lòng ý thức được - lời thoại và điệu bộ quan trọng của cảnh quay bắt đầu rồi.
Ánh mắt kia chợt lóe sáng, vừa mang chút e dè lại có phần vui sướng, làm tâm mọi người khẽ động, nhưng lúc này đôi mắt lại hơi híp lại mỉm cười, tràn ngập vẻ cơ trí cùng sắc bén.
Ánh mắt hắn thật bình ổn, tĩnh lặng.
Đỗ Vân Tu không mở miệng nói chuyện, nhưng mọi người có thể hiểu được điều mà hắn đang suy nghĩ - như thế nào giải cứu được nữ chính!
Ánh mắt ấy chỉ diễn ra trong phút chốc, nhưng Đỗ Vân Tu đã biểu hiện được với sự tinh tế, xác thực.
Tất cả mọi người không thể dời khỏi chuyển biến tiếp theo của ánh mắt.
***
Không giống với hí kịch (đại loại trên sân khấu ý mờ =))) phim truyền hình vừa có phần quay phim sau đó vừa lại được xử lí trong công đoạn hậu kì.
Màn ảnh cùng pha quay chậm sẽ chinh phục được không gian, thời gian.
Khi thì kéo xa, vạn vật thu vào tầm mắt, chúng sinh tụ tập, có thể hình thành bối cảnh sử thi. Khi thì đẩy gần, ghi lại tinh tế từng biểu cảm trên khuôn mặt nhân vật, thậm chí có thể nhìn thấy quỹ đạo chuyển động của lông mi.
Từng có đại sư nói:
Ở khoản quay phim, diễn viên không thể biểu diễn cảm xúc quá trọn vẹn.
Nếu trên màn ảnh cần hoàn thành hiệu quả mười phần, như vậy diễn viên chỉ phát huy đến bảy, tám phần, còn hai, ba phần còn lại liền lưu cho hậu kì chỉnh sửa thêm.
Nhưng Đỗ Vân Tu lại không suy diễn sử dụng cách thức tiêu cực này.
Hắn đem phương pháp độc đáo, sử dụng chính tình cảm đời thực chân thật rồi gọt giũa thêm, biến nó thành nghệ thuật. Loại tình cảm này tô lên độ mạnh yếu, khiến càng chuẩn xác, sinh động và phong phú.
Cho nên, hắn khẽ caumày, hoặc là khóe miệng hơi hơi co rúm.
Hoặc là, một ánh mắt có điểm cơ trí, bình tĩnh.
Không cần màn ảnh đẩymạnh, cũng đã thu hút ánh mắt mọi người ngắm nhìn mỗi phần mỗi tấc biểu hiện của hắn.
Có lẽ trước đây, khi xem qua kịch bản, người ta có thể hình dung được hình tượng nam phụ như thế nào.
Nhưng hiện tại, khuôn mặt biến hóa tỉ mỉ tinh tế của Đỗ Vân Tu, dao động bởi cảm xúc phức tạp, vi diệu đã muốn khắc sâu và rõ ràng cho mọi người thấy thế giới nội tâm của nhân vật này, thay thế hình tượng trước đó trong kịch bản, để lại ấn tượng cho mỗi người là một nhân vật được dựng lên có phần sinh động, chân thật động lòng người hơn!
Tựa hồ hắn chính là nhân vật kia, nhân vật kia chính là vì hắn mà dựng nên.
Hiện, từ, trang, sách — nếu như biên kịch được xem Đỗ Vân Tu thử vai, nhất định sẽ dùng bốn chữ này để kết luận!Nhưng mà... cảnh diễn vẫn chưa kết thúc.
Theo kịch bản, tiếp đó Đỗ Vân Tu sẽ bắt chước bút tích của Huyện lệnh đại nhân để ra lệnh thả nữ chính.
Người bình thường sẽ diễn như thế nào?
Nhấc chiếc bút lông,suy tư một trận, sau đó hạ bút như lưu, trên trán có vẻ bày mưu nghĩ kếtrầm ổn?
Đỗ Vân Tu chính là diễn như thế.
Nhưng không chỉ có cái đó.
Hắn vuốt lên trang giấy Tuyên trắng như tuyết, dùng cái chặn giấy áp lên.
Sau đó dùng bút lông nhỏ ở nghiên mực long văn (chạm rồng) khẽ chấm, rồi gạt nhẹ đầu bút bên nghiên mực.
Lúc này mới suy ngẫm nâng cổ tay.
Bất quá, trước khi hạ bút, hành động của Đỗ Vân Tu hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, có thể nói đây là một động tác hợp tình hợp lý trong hoàn cảnh này.
Chỉ thấy hắn đem bút ngay trước mắt, hai mắt hơi hơi híp lại. (s thấy nó gian gian sao ý :v)
Sau đó chìa một bàn tay, ngón cái cùng ngón giữa tạo hình bán cung - đem những sợi lông bút không đều rút ra!
Trước khi đặt bút viết chữ.
Đối với lông bút chú ý tình trạng này, cái việc nhỏ thế này, sợi lông bút mảnh tựa như tơ nhện không đều, đều cũng kiên nhẫn rút ra.
Đích thật chuyện như vậy, chỉ có ở bậc văn nhân học sĩ, tóm lại nếu là người có học, đều mới có thể để ý đến!
Mọi người vốn cả kinh, tiếp theo là tỉnh ngộ.
"Thì ra là thế!"
"Đích xác nên diễn như vậy!"
"Hắn như thế nào nghĩ ra!"
Sôi nổi phát ra như vậy như đã hiểu.
Một động tác nhỏ như vậy.
Nhưng cẩn thận tưởng tượng, đều đối với Đỗ Vân Tu mà bội phục.
Bởi vì trong kịch bản, Đỗ Vân Tu là một quân tử đoan chính, một sư gia cơ trí thanh nho.
Có thể tưởng tượng người như vậy, học phú uyên thâm, tài trí hơn người.
Cho dù giấy và bút mực không thể so với loại cao cấp mà các vương hầu trong hoàng cung dùng, thế nhưng, thói quen của một văn nhân học sĩ ắt không thể thiếu.
Như vậy, tạm bỏ qua hình tượng nhân vật mà nhà tạo hình tạo ra bên ngoài đi.
Như vậy ở phương diện khác, nhân vật ở trong bối cảnh này sẽ thể hiện hành vi, cử chỉ thế nào đây?
Đỗ Vân Tu chính làdùng cái chặn giấy, trám mực, thuận bút, chỉnh lại ngòi bút, quá trình này đã bộc lộ hết đầy đủ khí chất của bậc văn nhân học sĩ.
Diễn xuất chú ý ngũ lực lục cảm, theo thứ tự là: (lực ở đây có lẻ chỉ khả năng chăng??! -_-)
Sức quan sát, óc tưởng tượng, khả năng cảm thụ, khả năng lí giải, năng lực ứng biến.
Cùng với, đúng mực cảm, hài hước cảm, tín niệm cảm, tiết tấu cảm, hình tượng cảm, chân thật cảm. (cảm ở đây là cảm giác, mình thấy để nguyên văn vẫn êm hơn mà k khó hiểu lắm ^__^)
Nếu tinh tế thưởng thức phân cảnh Đỗ Vân Tu thử vai.
Bỏ qua sự hạn chế của kịch bản, không nghi ngờ, Đỗ Vân Tu đã thể hiện toàn bộ nội dung phân cảnh một cách xuất sắc chỉ trong vài phút ngắn ngủi! Hơn nữa còn cực kì sinh động!
Lần thử vai này, đối với Đỗ Vân Tu mà nói, chính là một lần thử vai vô cùng bình thường.
Nhưng là ở trong mắt đạo diễn đã quay nhiều phim thần tượng cùng mọi người tại trường quay đã muốn phấn khích tới cực điểm, hắn đã để lại cho họ ấn tượng vô cùng sâu sắc!
Nhưng, Đỗ Vân Tu cũng không đạt được vai diễn kia.
Vai diễn kia cuối cùng được Phong Cảnh chỉ định cho Vincent.Σ(゚Д゚;)
Bình luận truyện