Chương 236
☆ Chương 236: Lật đổ và bị lật đổ
Lần thứ hai hít sâu, bình phục lại tâm tình đang rêu rao lên kháng nghị muốn một lần nữa từ tro tàn lại cháy lên ngọn lửa trong thân thể, Nam Kính nhìn chăm chú dung nhan tuyệt mỹ sáng nhớ chiều mong, tại thời điểm này còn đau "bi" thèm nhỏ dãi ba thước mà nghĩ bậy nghĩ bạ.
Hai người tách ra lâu như vậy, chính mình cả ngày người không ra người quỷ không ra quỷ, còn ăn nói khép nép ngoắc ngoắc cái đuôi dán lên đi tỏ tình an ủi cầu thông cảm cầu không tức giận.
Nhân gia Lan đại mỹ nhân đâu?
Nhìn mái tóc dài ánh sáng lộng lẫy có thể đi quảng cáo dầu gội đầu này, nhìn lại một chút da dẻ vô cùng bóng loáng mịn màng trắng nõn này...
Rõ ràng chính là không có một chút dấu hiệu tái nhợt gầy gò tiều tụy nào a!
Nam Kính khó chịu, tâm lý không cân bằng, một bên còn ở trong đầu nhắc nhở trí năng một hào đem trào phúng khinh bỉ lung ta lung tung nuốt trở về, một bên đỏ mắt bĩu môi, đầy mặt ai oán mà nhìn chằm chằm Lantis.
"Kỳ thực anh căn bản không muốn đi quan tâm em đi, chẳng qua là cảm thấy em chơi vui dễ ức hiếp còn dễ lừa gạt, cho nên tới tìm em tán gẫu an ủi sinh hoạt của anh ở Solo tinh cầu vô vị... Em là sủng vật không nghe lời, cho nên anh không hài lòng muốn vứt bỏ em có đúng hay không?"
Lantis cố nén kích động giật giật khóe miệng, vì kỹ năng diễn xuất của Nam Kính làm người tiếc nuối đến không đành lòng nhìn thẳng mà thắp nến mặc niệm.
Mẹ, loại cảnh tượng buồn cười này làm sao có khả năng phát sinh ở loại thời điểm nghiêm túc này?
Lantis thở dài kéo tay Nam Kính, cách một cái ghế gỗ dài rộng nửa mét, điểm nhẹ lên chóp mũi Nam Kính, cực kỳ bất đắc dĩ.
"Thân ái, cho dù muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh cũng đừng nói lời hạ thấp chính mình, tuy rằng rất giả, nhưng anh nghe vẫn sẽ đau lòng."
Cái gì sủng vật, cái gì không quan tâm em như vậy, cái gì nên chết tốt hơn chơi vui dễ ức hiếp...
Tên khốn kiếp kia ở trước mặt cậu loạn tước đầu lưỡi! Đây là tìm đường chết ni còn là không muốn sống chăng!
Nam Kính phiền muộn cực kỳ, đặc biệt là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi tiếng cười cường điệu quái lạ của trí năng một hào, nắm đấm ngứa đến muốn đánh người —— Được rồi, lần này trí năng một hào thật sự không lên tiếng.
Không chút quẫn bách nào khi bị vạch trần, Nam Kính trái lại vừa thu lại bộ dáng giả bộ đáng thương, cùng Lantis đối diện một lúc lâu, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, lui về phía sau nửa bước.
"Anh nói, anh lúc không tìm được em, là tâm tình gì?"
"Bảo bối nhi, anh..."
"Trả lời em trước!"
Nam Kính một mặt bình tĩnh, cậu nâng lên âm thanh cảm xúc hỗn loạn bất kham.
Bởi vì quá yêu thích Nam Kính, cho nên vô cùng hiểu rõ cậu.
Mà bởi vì hiểu rõ, cho nên Lantis có thể từ mỗi một câu nói xuôi tai của cậu nhìn ra thâm ý bên trong.
Cái vấn đề này, Lantis biết phải cẩn thận trả lời, nhưng lại biết rõ đáp án của mình đều sẽ như gấp mấy lần mà đập phải trên người mình.
Thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được a.
Lantis hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dùng thái độ rất nghiêm túc trả lời: "Sẽ đầy đầu đều là em, vẫn luôn cầu nguyện em an toàn, sau đó tâm hoảng ý loạn tay chân luống cuống mà ở khắp thế giới tìm em."
"Ừm." Nam Kính phát ra một thanh âm.
Một lát sau, cậu mới nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác này dễ chịu không?"
Lantis giật giật môi, "Không dễ chịu."
Anh đã sớm ý thức được Nam Kính muốn nói điều gì, mà khi anh thật sự nghe đến âm thanh Nam Kính nói ra suy nghĩ trong lòng, tâm tình vẫn là mất khống chế.
Nam Kính nghẹn ngào nói: "Cái cảm giác này, em liên tiếp giằng co thật nhiều ngày, anh đều không đau lòng sao?"
Anh đều không đau lòng sao?
Này vài chữ đơn giản, lại như thú triều che ngợp bầu trời nhấn chìm Lantis, chưa bao giờ có cảm giác hối hận sâu sắc xâm nhập trái tim anh, như bị dao đâm lại từ từ chậm chạp đau như bây giờ.
"Không đau lòng? Làm sao có khả năng không đau lòng?"
Lantis giơ tay lên, liền bị Nam Kính duỗi ra hai tay mạnh mẽ đẩy một cái, sau đó tại lúc anh hoảng hốt, trong nháy mắt bi kịch đã xảy ra.
Sự thực chứng minh, lực tác dụng lẫn nhau, này dù là mấy ngàn năm trước được nhân loại kia phát hiện hay mấy ngàn năm sau vẫn là chân lý.
Vì vậy Lantis với tố chất thân thể rất tốt không hề nhúc nhích một chút nào, giống như là bị gió thổi một cái, nhưng bạn học Nam Kính lại mất thăng bằng mà giật giật chân về phía sau, nơi gót chân bị hòn đá nhỏ ngáng chân một cái, đặt mông ngồi xuống trên bãi cỏ, sau đó cả người đều sống ở trong gió thổi loạn xạ.
Lantis: "..."
Nam Kính: "..."
Trí năng một hào: "..."
Loại sự tình diễn ra chưa tới một giây này tại sao lại có cảm giác đau "bi" như vậy?
Trí năng một hào không đành lòng nhìn thẳng mà đấm ngực giậm chân, mạnh mẽ nhổ một bãi nước miếng, ôm nỗi hận kí chủ thở dài 'ngươi chính là cái mệnh bị áp', bạo ngược đến phần này còn có thể đẩy người không thành trái lại chính mình chủ động té ngã...
Nam Kính trong đầu nôn muốn chết, sắc mặt đỏ bừng lên, khẩu khí trong đầu kia liền càng thêm dâng lên mãnh liệt.
Mất mặt đến mức này, cậu cũng thực sự là chịu đủ rồi.
Lantis muốn cười lại không dám cười, vì phu nhân chính mình không biết nên khóc hay cười, dở khóc dở cười làm động tác kinh điển yên lặng đỡ trán.
Nam Kính náo loạn đỏ thẫm mặt đơn giản cũng không đứng lên, thẳng thắn ngồi dưới đất hướng nơi khác nhìn xung quanh.
Lantis vòng qua ghế dài chướng ngại đi đến bên người Nam Kính, trên mặt lộ ra sủng nịch cùng vẻ mặt bất đắc dĩ, sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói: "Bảo bối nhi, có chỗ nào bị đau không?"
Nói chưa dứt lời, Nam Kính liền tạc mao, lại nhìn tới ý cười rõ ràng trên mặt Lantis, lúc này giận dữ và xấu hổ đến cực điểm mà vỗ tay một cái đứng lên, mạnh mẽ trừng kẻ cầm đầu liếc mắt một cái, xoay mặt liền đi.
Lantis nghe thấy âm thanh la rầy giảm thanh máu —— ánh mắt kia thực sự là phong tình vạn chủng, lúc này rập khuôn từng bước đi theo.
"Thân ái đừng nóng giận."
"Đều là anh không tốt!" Nam Kính cũng không quay đầu lại, nghĩ linh tinh.
"Đúng đúng, là anh không tốt."
"Anh đến bây giờ còn bắt nạt em!"
"Đúng đúng, anh bắt nạt... anh bắt nạt em lúc nào?"
Lantis đi lên, ngăn ở trước người Nam Kính, một mặt vô tội.
Trí năng một hào cười nhạo: "Đẩy người khác không được trái lại đem mình quăng ngã sấp mặt, cư nhiên còn không thấy ngại mà nói?"
"Khốn nạn câm miệng!"
Nam Kính thẹn quá thành giận rít gào, chuyện như vậy cũng không cần nói ra.
Lantis: "..."
Nam Kính: Ngọa tào, thật sự không phải là nói anh.
"Được rồi, là anh không đúng, anh bắt nạt em."
Lantis một mặt vô cùng đau đớn mà thừa nhận.
Rõ ràng chính là không giảng đạo lý, cũng không còn cách nào, ai biểu mình là một người chồng có trách nhiệm lại có lòng bao dung, lão bà làm nũng cái gì đó, tất cả đều là tình thú.
Nam Kính căm giận nhìn Lantis không nói lời nào.
Lantis mở tay ra nói: "Cho em bắt nạt lại có được hay không?"
Nam Kính mắt sáng rực lên một chút.
"Tỷ như em hiện tại đẩy anh một chút, anh bảo đảm em có thể đẩy ngã anh?"
Lantis sững sờ là từ bên trong nghe được tầng hàm nghĩa sâu xa kỳ quái nào đó, đẩy cái gì, không phải là cậu tưởng tượng ý đó đi?
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Lantis quan sát hình dáng cùng bố cục đất đai xung quanh, cùng với tình hình nhân khẩu, cảm thấy có thể làm chuyện ý tứ nào đó.
Nghĩ như thế, Lantis một mặt "Lão bà nói cái gì chính là cái đó" đại nghĩa lẫm nhiên, mở hai tay ra, bày ra tư thế anh dũng hy sinh.
"Đến đây đi."
Bên này Lantis đáp ứng, Nam Kính lại sợ.
Nhìn Lantis hai giây, cậu dùng giọng điệu ngờ vực hỏi: "Thật?"
Lantis lời thề son sắt như lính bảo an để chứng minh: "Dùng người để tuyên thề."
Trong thân thể Nam Kính có ngọn lửa nhỏ xẹt xẹt xẹt rốt cuộc tro tàn lại cháy.
Đẩy ngã Lantis là cơ hội quý giá a, thừa dịp trong lòng anh đang cảm thấy hổ thẹn, chính mình không nắm chặt thời cơ tiến lên áp chế anh một chút quả thực là có lỗi với mình!
Sợ bị bắn ngược về dẫm vào vết xe đổ, Nam Kính âm thầm giật giật tay, linh cơ hơi động đem cổ vũ lực điều động vào trong tay, lấy dũng khí đột nhiên đẩy Lantis một cái ——
Lantis thật sự bị đẩy ngã.
Mà sự thật còn có thể chứng minh, mượn lực đả lực trong cổ vũ thuật là chiêu rất kinh điển của Trung.
Tại thời điểm hai tay Nam Kính đụng với hai vai Lantis, trong nháy mắt Lantis câu lên một nụ cười tươi đẹp bắt lấy thời gian tay mắt lanh lẹ mà đem hai cánh tay giang ra hợp lại, tinh chuẩn vòng lấy eo Nam Kính.
Nhìn qua giống như là đầu hoài tống bão, mất thăng bằng Nam Kính kinh hãi đến biến sắc mà nhào vào trong lòng Lantis, cùng anh ngã xuống.
Phía sau lưng cùng bãi cỏ tiếp xúc, trong lòng còn ôm đại bảo bối, Lantis bị va chạm chấn động đến mức rên lên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt, có loại cảm giác xương sườn bị đè gãy.
Nam Kính trong lúc nhất thời tức giận được dẹp yên, thân thể còn bị Lantis dùng lực lớn giam cầm trong ngực, tuy rằng cậu hiện tại cả người đều đặt ở trên người Lantis, nhưng luôn có một loại cảm giác bị bẫy.
Quả thực cũng bị chọc cho nở nụ cười —— cũng thật là không chịu thiệt a, ngã, thật sự ngã, khốn nạn ôm chính mình cũng ngã cùng!
"Ồ a a, đầu hoài tống bão a, sói đói chụp mồi a, kí chủ ngươi bây giờ không phải nên đi víu quần áo nam thần sao?" Trí năng một hào âm thanh quái dị nói, hưng phấn sắp không tìm được nam bắc.
Nam Kính thấy chân răng ngứa muốn chết, thật muốn lôi trí năng một hào ngày hôm nay đặc biệt yêu thích xoát độ tồn tại và phùn tào mình ra tàn nhẫn mà đánh đòn, nhưng Lantis quá khó không để mắt đến...
Mặt tối sầm lại Nam Kính nỗ lực để cho mình thoạt nhìn hiện ra càng có khí thế chút, cố gắng đem tay bị đè chặt chẽ giữa cậu và Lantis lôi ra ngoài, chống ở hai bờ vai Lantis, nâng người lên, vừa định trách cứ cái tên này chơi xấu, liền thấy dung nhan làm cho cậu không nỡ dời tầm mắt kia, hai hàng lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Kia trên trán nhăn nheo, rơi vào trong mắt Nam Kính cư nhiên lại chói mắt như vậy, làm trong lòng cậu căng thẳng, không chút nào che lấp thân thiết hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Bình luận truyện