Chương 260
☆ Chương 260: Kịch cẩu huyết hay vừa ra lò
Tính toán một chút, ngược lại cũng không có gì, Hohrod phất tay một cái biểu thị máu đã đầy đã sống lại, mặt mày hớn hở nói: "Tân sinh MVP a, cậu là phá vỡ ghi chép của Sidya a. Tôi phỏng chừng trong lòng hắn bây giờ khó chịu muốn chết."
Nam Kính có chút bật cười, đã một thời gian dài không nhớ tới người này.
Nói đến Sidya vẫn là kẻ cầm đầu gϊếŧ chết chính mình, thời điểm mới vừa trọng sinh cậu đối với Sidya còn hận muốn chết, thậm chí tâm lý âm u muốn đem cái video kia công bố với dân chúng.
Mà cho tới bây giờ, mới vỏn vẹn ba tháng, cậu giống như là đã triệt để quên sự việc này.
Không phải rộng lượng đến có thể tiêu tan hoặc là buông tha hắn, mà là bởi vì cuộc sống bây giờ quá mỹ mãn, cho nên không có công phu suy nghĩ đến chuyện sốt ruột này.
Bất quá, từ Sidya và Mục Hoài An, Nam Kính không khỏi trong lòng cảm giác nặng nề.
Quyền thế thật là thứ tốt, toàn bộ bài trên tinh võng trong trường cũng đã bởi bị xóa bỏ, nguyên nhân ở bề ngoài là xâm phạm quyền cá nhân cùng quyền danh dự, mà trên thực tế là dính đến công tử của tổng tư lệnh quân bộ trung ương đế quốc - Phong Tiệm Ly.
Cứ như vậy, là cho bọn học sinh một cái tín hiệu —— có mấy người, bọn họ có thể tùy ý nghị luận, mà còn có một số người, không phải người bọn họ có thể trêu chọc.
Tuy rằng không biết Mục Hoài An làm như vậy trong lòng là đang bàn tính đánh thế nào, nhưng ý nghĩ ở trên dư luận tạo cho Nam Kính rất lớn quấy nhiễu xem như là rơi vào khoảng không.
Bên tai Hohrod còn đang liên tục cảm khái: "Sidya loại người như vậy a, từ nhỏ đến lớn đều là được nâng đến trong lòng bàn tay làm bảo bối, nào có chịu qua cái này? Bất quá nói đến, tôi thế nào cảm giác cậu cùng hắn giống như là đời trước mang thù hận hay là hắn nợ cậu gì đó, mỗi lần cậu làm ra cái gì thu hút ánh mắt người khác, đều là đạp ở trên đầu Sidya đi tới."
Nam Kính thấy buồn cười, ngẫm lại Hohrod nói cư nhiên rất có đạo lý.
Cậu đầy thâm ý gật đầu nói: "Có thể đời trước hắn thật sự thiếu nợ tôi a."
Hohrod quay đầu hướng bốn phía nhìn quét một vòng, bây giờ là thời gian tan học, trong lớp cơ hồ không có người nào, khả năng có người xếp hàng nghe lén, cậu ta đến gần vô cùng thần bí nhỏ giọng hỏi: "Cậu và Mục Hoài An còn có Phong Tiệm Ly là chuyện gì xảy ra a?"
Hiện tại trên tinh võng của trường đã cấm chỉ cái đoạn bát quái lớn kia truyền bá ra, mà tuyệt đối không kìm nén được người yêu thích bát quái đối với chân tướng sự thật khát vọng.
Nam Kính sờ sờ mũi, vừa vì câu 'Người nhà họ Phong ta' kia của Phong Tiệm Ly cảm thấy hơi bối rối, lại vì nói đến Mục Hoài An liền cảm thấy tức giận, trong lúc nhất thời trên mặt vừa hồng vừa đen, tương đối đặc sắc.
Ngày hôm qua Vân Cảnh Hàm cũng gửi an ủi biểu thị đồng tình, còn cùng Nam Kính đồng thời mắng Mục Hoài An một trận, chắc là Vân Thiên Dật nói tình huống cho hắn đi.
Nam Kính ho nhẹ một tiếng, lấy tay bán che khuất miệng thấp giọng nói: "Mục Hoài An muốn cua tôi, bị tôi bỏ rơi."
"Ngọa tào!"
Hohrod suýt nữa từ trên cái băng ghế ngã xuống, một câu cảm thán kinh thiên động địa khiến mấy người còn sót lại trong lớp đều ngẩng đầu lên nhìn sang.
Nam Kính đỡ trán, đem gia hỏa bất cứ lúc nào đều chuẩn bị tạc mao này ấn nằm nhoài trên bàn, "Cậu có thể bình tĩnh chút không?"
Hohrod gục xuống bàn sợ hãi không thôi, sờ sờ ngực lẩm bẩm nói: "Đừng để ý tới tôi, tôi muốn lẳng lặng, cũng đừng hỏi tôi lẳng lặng là ai."
Nam Kính: "..."
Nửa ngày qua đi, Hohrod rốt cục cảm thấy sự cẩn thận của cậu ta có thể tiếp thu tin tức này, một mặt phức tạp nhìn Nam Kính, lắc đầu thở dài nói: "Cậu mới là thật lợi hại, ngay cả Mục Hoài An đều quỳ xuống chân cậu cúi đầu xưng thần."
"Này cũng không hẳn, ai biết Mục Hoài An học trưởng có những ý nghĩ gì khác đây." Nam Kính nhún vai, bị người như Mục Hoài An yêu thích, mới thực sự là muốn gϊếŧ cậu.
Hohrod u oán vạn phần nói: "Sớm biết cậu là người vạn nhân mê như thế, tôi liền đem cậu để cho tiểu tử thúi Phục Tát kia, ngẫm lại nếu như nó thích cậu mà cậu không thích nó, tuyệt đối có thể làm cho nó ăn quả đắng."
Nam Kính: Cậu thật đúng là thân ca ca a.
Cái từ vạn nhân mê này dùng trên người mình nhưng là tương đối không thích hợp, Nam Kính từ nhỏ tình thân thiếu hụt, ngay cả thật vất vả được người yêu thích kết hôn, không nghĩ tới người kia vẫn là đang lợi dụng cậu mà thôi, hơn nữa Sidya, Miphira này còn chán ghét cậu...
Nam Kính tâm thắt thắt nghĩ, yêu thích Sidya đều một lượng lớn, chân chính coi trọng chính mình cư nhiên chỉ có mình Lan mỹ nhân nhà cậu.
Bất quá cậu rất nhanh liền cao hứng lên, chỉ cần một mình Lantis, cho cậu cả đế quốc cậu cũng không đổi.
Hohrod còn có dự định tiếp tục hỏi, bị Nam Kính một câu "Tuyệt đối đừng hỏi, chân tướng sự thật rất huyễn diệt" chặn lại.
"Được rồi, nếu cậu không muốn nói, xem ra cũng là chuyện thương tâm của cậu, huynh đệ liền không làm khó cậu."
Hohrod vỗ vỗ vai Nam Kính, tuy nói thường ngày luôn lẫm lẫm liệt liệt, nhưng trên thực tế cậu ta rất cẩn thận, thời điểm không nên quá phận xưa nay cũng sẽ không nói nhiều thêm một câu.
Nam Kính trong lòng ấm áp, cũng vỗ bả vai cậu ta một cái nói: "Cảm ơn."
Nhìn một lát đồ phổ kết cấu cơ giáp tách ra, Nam Kính dụi dụi con mắt, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xem liền thu dọn đồ đạc rời phòng học.
Đã đối với trường học xin học ngoại trú, có Weinman tọa trấn điều này căn bản không phải vấn đề, rất nhanh liền được phê chuẩn, mà buổi trưa Nam Kính vẫn còn yêu thích trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá số 35 ba người trên căn bản mỗi ngày đều chạy trốn không thấy thân ảnh, Nam Kính cũng có vẻ không đột ngột như vậy.
Vân Cảnh Hàm đứa nhỏ này hận không thể mỗi ngày dính tại bên người ca ca, khi Vân Thiên Dật đi học, đối với cơ giáp cùng cổ vũ thuật cũng rất có hứng thú Vân Cảnh Hàm mỗi ngày đều mỗi một hệ tán loạn cọ khoa.
Ý thức căn nguyên của Sở Nhạc Đồng đã tăng lên đến cấp ba, thuận lợi xin được quyền hạn đến lầu ba của Thủy Tinh quán, chương trình học năm nhất đối với cậu ta mà nói quá mức đơn giản, đều là cho phép bỏ qua, hiện tại đang theo một vị đại sư trong trường làm học trò, cơ hồ ăn ở trong phòng thí nghiệm, tính ra ngược lại là so với Vân Cảnh Hàm còn khó nhìn thấy hơn.
Dọc theo quen biết đi đến tiểu biệt thự, Nam Kính tiến vào sân đi tới cửa, vừa định biện luận đồng tử liền dừng ở nơi nào đó.
Cửa lớn cũng chưa hoàn toàn đóng lại, lưu lại một khe hở khoảng hai ngón tay, bên trong có tiếng cãi vã mơ hồ truyền đến.
Đây là... Có người?
Một đạo thanh âm nghiêm nghị vang lên: "Em biết em đang nói cái gì làm cái gì không? Em biết cái gì nên làm cái gì không nên làm sao?"
Tay Nam Kính đã đụng tới của lớn liền cứng lại, bất ngờ cực kỳ, âm thanh này rõ ràng chính là Vân Thiên Dật.
Học trưởng ôn nhu như vậy xưa nay sẽ không tức giận, lại còn có một mặt như thế?
Vân Thiên Dật con mắt lãnh đạm đem đệ đệ hai mắt đỏ chót từ trên người đẩy ra, đem hai cái nút áo bị giải khai một lần nữa cài lại.
Nếu như tỉ mỉ quan sát mà nói, hai tay của hắn lại hơi run rẩy.
Vân Cảnh Hàm như là thú nhỏ bị thương, nắm đấm nắm quá chặt chẽ, khuôn mặt dữ tợn mà gắt gao tập trung vào thanh niên ôn nhuận từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nói một câu nặng lời này, quát: "Em thích anh em thích anh, ca, em không phải tiểu hài tử, em biết em muốn cái gì em thích cái gì."
Tâm lý Nam Kính hoảng hốt, trước đây cảm thấy giữa huynh đệ hai người có quan hệ quá mức thân mật, nhưng bởi vì cậu cũng không rõ ràng bình thường giữa huynh đệ nên có hình thức ở chung thế nào, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ, chỉ từ đôi câu vài lời bên trong, cậu nghe được ý tứ dĩ nhiên là, dĩ nhiên là...
Bên trong rơi vào trầm mặc.
Nam Kính xoắn xuýt, loại sự tình như nghe trộm này cậu không muốn làm, mà quan hệ đến Vân Cảnh Hàm, cậu liền không thể không đối mặt, trừ phi sau này không tiến vào cửa ký túc xá nữa.
"Kịch cẩu huyết hay vừa ra lo a."
Trí năng một hào sáng lên, có chút không đúng lúc phát ra ánh sáng phấn hồng, bị Nam Kính mạnh mẽ liếc mắt một cái cũng nghiêm khắc nhắc nhở, mới bất mãn mà cấm khẩu.
"Nếu lớn rồi, cũng đừng như đứa trẻ con không phân rõ nặng nhẹ." Vân Thiên Dật tiếng nói nhu hòa xuống, lại mang theo bất dung chống cự lực cưỡng bức "Lời ngày hôm nay, chuyện đã xảy ra hôm nay, anh sẽ xem như không nghe không thấy. Không có lần sau, bằng không anh sẽ cân nhắc đưa em đến những trường học khác."
Âm thanh Vân Cảnh Hàm đều run lên, khó có thể tin nghẹn ngào nói: "Cho nên là em mong muốn đơn phương? Ca ca, anh nói cho em nhiều năm như vậy anh đối với em một chút chút loại ý nghĩ kia đều không có sao? Anh nói cho em a!"
Nam Kính nghe được tâm lý vừa kéo vừa kéo, chuyện như vậy cậu tựa hồ căn bản không chen lời vào được a!
Nhưng cậu chân tâm hi vọng Vân Thiên Dật không cần nói "Đúng", hai người mặc dù là huynh đệ cái gì, mà... Mà thật sự trọng yếu như vậy?
Đáng tiếc không như mong muốn, Vân Thiên Dật từng chữ từng chữ âm thanh truyền vào trong tai, khiến cho tâm trạng hai người nghe đều trở nên nặng nề.
"Hàm Hàm, em là đệ đệ của anh, đời này mãi mãi cũng sẽ là đệ đệ của anh."
Người nhu hòa tĩnh mỹ như vậy, lại dễ dàng thương tổn người khác như vậy.
Cửa lớn từ bên trong kéo ra, Nam Kính tránh không được cùng Vân Thiên Dật đánh cái đối mặt, trên mặt lộ ra biểu tình lúng túng.
Vân Thiên Dật tựa hồ đã sớm biết cậu ở bên ngoài, ngược lại là không có biểu tình gì bất ngờ, nhẹ giọng thở dài nói: "Giúp ta chăm sóc em ấy một chút."
Gặp phải chuyện như vậy, dù là Vân Thiên Dật đối với chuyện gì đều có thể nắm chắc phần thắng, cũng tránh không được đầu đau như búa bổ, nhíu mày xoa huyệt thái dương, ngay cả khí lực đối với Nam Kính mỉm cười một chút cũng không có.
Nam Kính lo lắng gật gật đầu, có chút sốt sắng nắm góc áo, đưa mắt nhìn Vân Thiên Dật rời đi.
Trạng thái của Vân Cảnh Hàm thật không tốt, thiếu niên này xưa nay đều là bị người cười mắng mặt vẫn cười, bây giờ lại khoanh chân ngồi dưới đất khóc không ra tiếng, thân thể vừa kéo vừa kéo, khổ sở không kềm chế được.
Đã khóc sắp đến một giờ, Nam Kính khuyên thế nào cậu ta cũng không chịu ngẩng đầu lên, ưu sầu buồn bực mà ở trong phòng xoay chuyển hai vòng, Nam Kính ngồi xổm ở bên cạnh cậu ta, lần thứ hai vuốt sống lưng cậu ta an ủi: "Hàm Hàm bảo bối nhi ngoan, khóc cũng không có tác dụng gì a, chúng ta muốn khóc liền đi tới trước mặt ca ca cậu khóc, khóc đến mức anh ta đau lòng có được hay không?"
Sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc, khóc đến mức cậu đều đau lòng.
Nhắc tới Vân Thiên Dật, Vân Cảnh Hàm trước sau không nhìn Nam Kính rốt cuộc có phản ứng, nhấc đầu lên, dùng đôi mắt sưng tấy nhìn cậu, một mặt nước mắt ngơ ngác nói: "Anh ấy có người yêu."
Tay nắm khăn chuẩn bị giúp Vân Cảnh Hàm lau mặt cứng lại rồi.
Bình luận truyện