Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 349



Edit: Lạc Lạc

Truyện Bất Hủ: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

☆, Chương 349: Ý thức căn nguyên cấp mười một

Đối mặt vãn bối một mặt kiên trì này, Hàn Nguyệt trước tiên thua trận, ở đáy lòng khẽ thở dài, nhìn hang động bị bừa bãi tàn phá, tâm ý không chút nào mang mệt mỏi mà lạnh lùng nói: "Điện hạ có phương pháp gì tốt hơn?"

Lantis nhạt tiếng nói: "Không có."

Hàn Nguyệt nói: "Lồng phòng hộ không chỉ là bị mở ra từ bên trong, mà là bị cả trong lẫn ngoài mở ra, điện hạ cần phải rõ ràng điều này đại biểu cái gì. Lồng phòng hộ không sửa được, phóng xạ hạt nhân là thứ yếu, nếu có tập kích, không ứng phó kịp."

Điều này đại biểu... Trong ứng ngoài hợp.

Có nội gian, có tiếp ứng.

Một hồi mưu đồ âm mưu đã lâu.

Mục Hoài An và Reeves biến mất, ở đây, đến tột cùng là diễn nhân vật gì?


Là người bị hại, hay là người khởi xướng?

Những người kia biết phương pháp phá lồng phòng hộ, đồng thời lặng yên không một tiếng động cấp tốc tiến hành phân rã, tuy rằng phát ra cảnh báo, nhưng nhiều học sinh như vậy, căn bản không kịp lần theo.

Hơn nữa, mục đích của bọn họ là gì?

Trong này có người bọn họ muốn, hay là giúp đỡ hay là nhắc nhở?

Lantis nắm chặt cái tay như trước bị siết trong tay, trong lòng có dự cảm không hay.

Chỉ là, không quản mục đích của những người kia là cái gì, anh đều không thể để Hàn Nguyệt tiếp tục tiêu hao ý thức căn nguyên, bởi vì mỗi một lần vận dụng ý thức căn nguyên, e rằng cũng đồng thời tiêu hao tính mạng của Hàn Nguyệt.

Nam Kính chú ý tới, hang lớn không ngừng được chữa trị đã nhỏ đi một vòng, hào quang màu trắng như những con bươm bướm trắng bay lượn chao đảo chao đảo mà rơi xuống, lúc rơi trên mặt đất liền lặng yên không còn hình bóng mà biến mất.


Cảm nhận ý thức căn nguyên.

Cậu lén lút duỗi ra một cái tay, đem năm ngón tay mở ra, thử đem ý thức căn nguyên đẩy ra.

Khi ý thức căn nguyên vô sắc vô hình chạm được vật chất màu trắn đó, trong não Nam Kính bỗng nhiên tuôn ra một cỗ cảm giác không thể diễn tả, từng đạo từng đạo hình thù đường nét kỳ quái màu trắng xuất hiện ở trong đầu của cậu, không ngừng chui vào nơi sâu nhất trong ý thức.

Trong lúc giật mình, giống như "thể hồ quán đỉnh", cậu minh bạch loại ý thức căn nguyên kia đã biến thành tầng màu trắng—— phòng ngự.

Không, không nên chỉ là màu trắng.

Đột nhiên, Nam Kính nhớ tới lúc ở trong cơ võ tranh tài ở thế giới mô phỏng, Nhị Nguyệt Lưu Sương lặng yên không một tiếng động thả ra vật chất màu trắng nhạt, chúng nó không có cách nào nhìn bằng mắt thường, nhưng có thể ngoan cường chống lại công kích mạnh mẽ của đối thủ, làm cho Nhị Nguyệt Lưu Sương chuyển bại thành thắng.


Nam Kính một bên không giữ lại chút nào mà phóng thích một lượng lớn ý thức căn nguyên, một bên trong bóng tối mắng chính mình sơ ý —— đáng chết, khi biết Hi Lâm chính là Nhị Nguyệt Lưu Sương, cậu kỳ thực sớm nên dò hỏi sự tình của ánh sáng màu trắng.

Còn có vật chất phòng ngự màu vàng nhạt tỏa ra từ cơ giáp của Lantis, đến tột cùng là cái gì?

Lúc này, tâm tư cậu có vạn ngàn nghi vấn, động tác trên tay không chậm chút nào.

Lỗ thủng lớn từ từ được chữa trị, còn đang đối chọi gay gắt hai người đã vì kinh ngạc mà tạm dừng tất cả đối thoại —— bọn họ một người cảm nhận được Nam Kính đang không ngừng phóng thích ý thức căn nguyên, một người trực tiếp thấy được hào quang màu trắng kia biến thành màu vàng nhạt, cũng từ từ phát ra tối tăm.

Trước lúc này, Hàn Nguyệt đã nhìn thẳng vào người thiếu niên này, mà lúc này hắn lại dùng một loại biểu tình nghiêm nghị đến nghiêm túc nhìn cậu, nhìn ý thức căn nguyên đáng sợ kia của cậu có thể xưng tụng, không ngừng tu bổ lỗ thủng, tốc độ nhanh chóng ép thẳng tới lúc được chữa hoàn toàn.
Làm một người đã trải qua các loại thử thách đau khổ, trải qua chiến tranh, lễ rửa tội, nhiệm vụ cấp tướng cũng có thể thản nhiên đối mặt với tử vong, đã có rất ít chuyện có thể làm cho Hàn Nguyệt động dung.

Nhưng mà, thiên phú của Nam Kính tuyệt đối quá mức bình thường lại làm cho khuôn mặt thanh lãnh quanh năm bất biến của Hàn Nguyệt mang theo khϊếp sợ không nói ra được, đau đớn như dời sông lấp biển trong cơ thể cũng đã bị quên hoàn toàn.

Nếu như đơn độc dò xét, Hàn Nguyệt dám khẳng định đẳng cấp ý thức căn nguyên của Nam Kính nhiều nhất chỉ dừng lại ở cấp bốn, mà lúc này số lượng cùng nồng độ mà cậu phóng ra, tuyệt đối đã đạt đến như thời kì đỉnh cao của Hàn Nguyệt.

Mà đỉnh cao của Hàn Nguyệt, là cấp mười một cực kỳ thần cấp.

Lại có thêm một cấp, chính là đỉnh cấp.
Hàn Nguyệt năm nay bốn mươi hai tuổi, là thiên tài có gien đẳng cấp SSS, lúc đạt đến cấp mười một, là 32 tuổi.

Như vậy thiếu niên trước mắt này mới bao nhiêu tuổi a?

Chỉ có mười tám tuổi.

"Mới chỉ có mười tám tuổi... Mười tám tuổi..."

Mười tám tuổi!

Hàn Nguyệt lầm bầm lặp lại tuổi này, bỗng nhiên liên tưởng đến một khả năng, trái tim bỗng nhiên thình thịch gia tốc, chỉ cảm thấy máu khắp toàn thân đều cuồn cuộn lên, trong ngực hơi ngèn ngẹn, phế phủ đau đớn như bị xé rách, một ngụm máu phun ra ngoài lảo đà lảo đảo mà ngã về đằng sau.

"Tướng quân!"

Erton nhanh chóng tiến lên, từ sau đỡ lấy thân thể cương trực của Hàn Nguyệt.

Thân thể Hàn Nguyệt đã bị 'móc' sạch, cung giương hết đà, mềm yếu vô lực.

Hàn Nguyệt để Erton nâng hắn đến một bên thân cây hơi thô ngồi xuống, kềm chế thống khổ và thở dốc, dựa vào trên cây gắt gao nhìn chằm chằm Nam Kính không ngừng phóng thích ý thức căn nguyên để tu bổ.
Lantis đứng ở bên cạnh cậu, lấy ra thiết bị đầu cuối trên cổ tay cậu.

Thiết bị đầu cuối tuy không bắt lấy ý thức căn nguyên, nhưng có thể đem lồng phòng hộ trong suốt hóa hiện ra thực thể ở trên màn ánh sáng.

Khi anh nhìn thấy lỗ thủng như miệng lớn làm cho anh phản cảm này đang nuốt chửng ý thức căn nguyên cuồn cuộn mà Nam Kính đang không ngừng tu bổ từ từ nhỏ dần, cuối cùng nhỏ như một lỗ kim, rồi biến mất không còn tăm hơi thời điểm, môi đỏ thường ngày rút đi huyết sắc.

Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện xung kích đầu óc Lantis, lần đầu tiên, anh có kinh hoảng đến luống cuống, ngay cả huyết dịch ấm áp cơ hồ đều lạnh dần.

Bầu không khí trong lúc nhất thời rất kỳ quái, nhìn thấy lúc này nguy cơ lửa xém lông mày của bọn họ được giải trừ, cư nhiên không có ai biểu thị cao hứng kích động.
Erton là vì lo lắng cho thân thể của Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt và Lantis lại trái là vì sức mạnh vượt quá nhân loại tưởng tượng của Nam Kính mà sinh ra các loại suy nghĩ.

"A nha nha, ta cư nhiên thành công!"

Âm thanh thiếu niên vui sướng giống như là hào quang duy nhất trên tinh cầu mờ mịt này, xuyên thấu đầy trời bụi trần.

Lantis dùng ánh mắt thâm thúy ngắm nhìn Nam Kính đang nhảy cẫng hoan hô, tầm mắt chậm rãi từ thái dương thấm ra mồ hôi kia, lướt xuống đến khuôn mặt tinh thần phấn chấn đẹp đẽ khiến người không thể rời mắt.

Khóe miệng cong xuống của anh, tại thời điểm Nam Kính không có chú ý tới, cong lên.

Đỡ Nam Kính nhào lên, Lantis ôm cậu vào trong ngực xoay hai vòng, sau đó để cái trán trơn bóng kia, cảm thụ khí tức ôn nhu độc thuộc về đối phương.

"Em rất tuyệt." Lantis nói.
"Tuy rằng cho tới nay em đều rất khiêm tốn, nhưng bây giờ em cũng cảm thấy em rất tuyệt, khà khà."

Nam Kính kiêu ngạo cực kỳ, đây là lần đầu tiên cậu tự mình vận dụng ý thức căn nguyên để giải quyết vấn đề nghiêm trọng, cũng có được sức mạnh tương tự với truyền thừa, có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn.

"Đúng rồi, em hình như phát hiện một ít bí mật nhỏ của ý thức căn nguyên, còn có một chút nghi vấn, chờ trở lại chúng ta nghiên cứu một chút."

Cho dù hiện tại nguy cơ ẩn núp vẫn chưa giải trừ, cũng không ngăn được tâm tình tốt của Nam Kính.

Nơi này không phải chỗ nói chuyện, nhưng lần này Nam Kính đã quyết định chủ ý nhất định phải nhân cơ hội giải quyết nghi vấn đã lâu.

Thần sắc trong con ngươi băng lam của Lantis không nhìn ra sâu cạn, như không có vực sâu không đáy, lại như là vũ trụ vạn dặm mênh mông rộng lớn vô biên.
Anh dùng rất lớn, rất lớn khí lực, ôm chặt Nam Kính vào lòng ngực, chỉ lo hơi không để ý một chút, thiếu niên với nụ cười sạch sẽ sáng rực rỡ này sẽ rời anh mà đi, biến mất không còn tăm hơi.

Nhẹ nhàng nặn nặn vành tai êm dịu, Lantis ôn nhu giúp Nam Kính vén một vài sợi tóc rối ra sau tai, sau đó triền miên tỉ mỉ hôn trán, lại tới chóp mũi, sau đó đến đôi môi đỏ, sâu sắc hôn xuống.

Nam Kính lúc này là cảm giác gì a?

Cậu đầu óc mơ hồ, cảm thấy tình cảnh này có chút ảo mộng —— hình như những lúc như thế này không nên làm chuyện loại này a?

Dĩ nhiên, cho dù tâm lý nghi vấn nhiều hơn nữa, cậu cũng không có đẩy Lantis ra.

Đa số ở mọi thời điểm, Nam Kính có thói quen ỷ lại cũng như tín nhiệm Lantis, cậu biết rõ bất kỳ quyết định gì bất kỳ hành vi gì của Lantis đều sẽ không làm thương tổn chính mình.
Chỉ là... Ngày hôm nay hôn, ôn nhu đến mức làm cho cậu uất ức.

Không khí trên tinh cầu thứ ba mươi ba rất tệ, ngay cả đất cũng thảm đạm mà thiếu hụt hoa cỏ, loang loang lổ lổ lồi lõm.

Không có hoa cỏ kiều diễm ướŧ áŧ, không có bầu trời xanh và những đám mây như bông, không có mây tía* vạn dặm cùng chim bồ câu trắng ở trên đầu bay lượn xoay quanh.

(*) Mây mấy đỏ hồng khi hoàng hôn xuống.

Đôi mắt thanh lãnh của Hàn Nguyệt nửa mở nửa khép, vô lực dựa vào thân cây khô cách đó không xa, lặng im mà nhìn đôi người yêu không coi ai ra gì kia.

Bọn họ cùng nhau... Là như vậy thích hợp, như vậy xứng.

"Ta là người ích kỷ."

"Ta hối hận nhất một chuyện, chính là sinh ra nó."

"Nó không nên tới thế giới này."

"Con của ta, nó chỉ lớn bằng cánh tay ta, còn mềm như vậy, nhỏ như vậy."

"Ta không muốn để cho nó rời khỏi thế giới này, nhưng ta không thể làm gì."
"Hàn Nguyệt, nếu như cậu là tôi, cậu sẽ lựa chọn thế nào?"

"Gϊếŧ nó?"

"Đưa nó đi?"

"Hoặc là... Che giấu tất cả những thứ này, trước tiên cho nó không buồn không lo lớn lên, lại để cho nó không thống khổ chút nào mà chết đi?"

"Lúc đế quốc, vinh dự, gia tộc thậm chí người yêu của ta và con trai của ta đều đứng ở phía đối lập, ta tựa hồ... Không thể lựa chọn."

Lời nói của bạn tốt còn sờ sờ ở bên tai, từng lời từng lời phát ra, tràn ngập trong đầu Hàn Nguyệt.

Chúng nó rõ ràng như vậy, mỗi một từ cắm rễ sâu trong tâm trí, sinh trưởng bừa bãi.

Hàn Nguyệt không thể so với Phong Tiệm Ly cẩn thận từng li từng tí như vậy, nhưng hắn kinh nghiệm lão đạo, ánh mắt sắc bén, thông tin càng thêm hoàn mỹ đầy đủ, càng có sức phán đoán hơn.

Dung nhan của Nam Kính, Phong Trường Mạch đưa ra nhiệm vụ kỳ quái kia, bây giờ đều có thể dễ dàng giải thích.
Xoay xoay chuyển chuyển nhiều năm như vậy, quay đầu lại, chẳng lẽ không phải là đều đi tới đường cũ hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện