Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi
Chương 110
Lúc vào cửa, các nữ nhân bình thản tự nhiên, chỉ có thái giám cầm lồng chim hai tay liên tục run rẩy, vẹt bị hắn lắc đến đứng không vững, uỵch cánh không ngừng.
Mọi người vào cửa liền cung kính thỉnh an, không dám giương mắt nhìn lạc thân vương sau thư án.
Chỉ có Cố Sanh vẫn như trước kia ở học đường, thản nhiên đi đến bên cạnh thư án, đứng ở bên cạnh Cửu Điện Hạ: “Điện hạ sáng sớm đã làm việc, cũng đã nửa canh giờ rồi, nên đi giải sầu một chút, phải bảo trọng thân thể mới phải.”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy hạ bút, lười biếng dựa vào lưng ghế, kéo khóe miệng , hừ lạnh một tiếng, cười như không cười nhướng đôi thiển đồng nhìn về phía nàng: “Ái phi thực sự là hiền lương thục đức.”
Cố Sanh: “…..”
Người này mỗi ngày không nói móc nàng một chút thì cả người khó chịu sao!
Lòng dạ hẹp hòi! Đế vương thù dai!
Vốn dĩ cũng không muốn tự mình đưa lên cửa để tiểu nhân tra giội nước lã sĩ nhục, nhưng nàng mới vừa gả vào phủ, thì trong phủ đã có đồn đãi như vậy, vương phi chưa sắc phong như nàng sau này phải sống thế nào trước mặt người khác?
Cho nên nàng phải để người bên ngoài biết tình cảm của Cửu Điện Hạ đối với nàng, cho dù không phải tình yêu giữa phu thê, cũng không thể đánh đồng với một tỳ nữ thị tẩm.
Nhưng một cước tối qua…. Nàng đá cũng đá rồi, “ra chân” khó thu lại, hiện tại chỉ có thể nghiêm mặt ôm đùi, cầu tha thứ.
Cố Sanh che miệng cười, làm như nghe không hiểu bới móc trong lời này, chủ động tiến lên bóp vai cho tiểu nhân tra, nghiêm mặt nói: “Điện hạ quá khen rồi!”
Khóe mắt Giang Trầm Nguyệt thoáng nhìn nàng đến gần, lập tức vô thức bắt chéo chân, một tay nâng cầm, khửu tay tựa trêи thư án, tư thái hào hiệp lại mị hoặc.
Hai chân lại khép chặt, là phòng vệ cứng như sắt thép!
“……” Cố Sanh sửng sốt, xem đôi chân khép kín kia, đây là bị hù dọa thành ám ảnh rồi!
Đường đường siêu phẩm hoàng tước, lá gan chỉ lớn bằng cái đinh như vậy sao!
Cũng may tỳ nữ cùng tùy tùng đối diện không hiểu có gì không đúng, đều bị nhất cử nhất động phong tư trác tuyệt của lạc thân vương mê hoặc.
Cố Sanh đứng ở phía sau Giang Trầm Nguyệt, một tay ấn vai, một tay chỉ vào con vẹt tiểu thái giám cầm trêи tay, ôn nhu nói: “Điện hạ, ngài xem con chim kia thật xinh đẹp a, ngài cùng vi thần đi ra ngoài phơi nắng đùa chim đi?”
Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn con vẹt, lại cúi đầu nhìn tấu chương trêи thư án, vẻ mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Trước khi thành hôn công vụ đã nhiều, tấu chương đã chất vài đống rồi.
Ngày mai còn phải hồi cung thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, qua mấy ngày lại phải dẫn vương phi về nhà mẹ đẻ kính rượu, sự vụ càng nhiều.
Quay đầu nhìn thư đồng ngốc một cái, một đôi mắt hạnh lóe sáng, đáng thương lấy lòng.
Quả thực không thể nói lý.
Tối qua lẽ ra là lúc nên thân thiết, nàng đá ra một cước hữu lực nhất từ lúc chào đời tới nay, đau đến Cửu Điện Hạ cả đời khó quên.
Quân quý nhà ai vào động phòng lại giống như luận võ kén rễ?
Nhưng đến ban ngày, thư đồng ngốc lại khôi phục dáng vẻ lương thiện hiền lành.
Là đang chủ động nhận sai sao?
Giang Trầm Nguyệt thiển đồng lưu chuyển, quyết định cho thư đồng ngốc một cơ hội hối cãi.
Nhìn thấy lạc thân vương đứng lên, nô tài đối diện vội vã tránh ra nhường đường,
Viên thị trong lòng có chút kinh ngạc, nghe đồn Cửu Điện Hạ xưa nay không nhiều nhẫn nại, tính tình có chút vội vàng xao động, nhưng đang xử lý công vụ lại bị người cắt ngang, cư nhiên không rêи một tiếng mà ngầm đồng ý!
Thực sự là kỳ quái.
Tuy nói lúc đối mặt Cố thị, sắc mặt Cửu Điện Hạ vẫn mang theo uấn nộ như sáng sớm nhưng rồi lại hoàn toàn chấp nhận đề nghị vô lễ của nàng ta.
Viên thị nhíu đôi mày liễu, tình hình tựa hồ không quá giống như nàng suy đoán, Cố thị này sợ là được sủng ái hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Từ Hối Phương Thư Phòng ra bắc môn, qua một cây cầu đá, nhóm người đến Thuận Mộc Thiên.
Nhà thuỷ tạ, cây cỏ vây quanh bốn phía .
Các tùy tùng nhìn hai vị chủ tử ngồi xuống, vương phi vẻ mặt hăng hái, lập tức bảo tiểu thái giám làm cho con vẹt nói chuyện.
Con vẹt tám tháng tuổi đã học được không ít lời, tiểu thái giám nhìn thấy vương phi không có ý nhắc lại chuyện cũ, vội vàng sử xuất tất cả bản lĩnh, khiến con vẹt “Gật đầu hành lễ” với vương phi.
Con vẹt vừa mở miệng chính là: “Chủ tử vạn phúc kim an!”
Cố Sanh từ trước đã thấy Cố nhị ca đùa vẹt, nhưng con vẹt kia chỉ biết nói một câu “cát tường”, hơn nữa cũng không thể điều khiển, lúc tâm tình tốt mới mở miệng.
Hôm nay đại khai nhãn giới, không nghĩ tới trêи đời này còn có một con vẹt hiểu nhân tính như vậy, nàng mừng rỡ đến đã quên chuyện ra uy với hạ nhân, truy vấn tiểu thái giám làm thế nào huấn luyện vẹt.
Trong lúc lơ đãng Viên thị phát hiện Cửu Điện Hạ tựa hồ đối với chuyện con vẹt có thể nói chuyện không có nửa điểm hứng thú, ở một bên ở một bên không rêи một tiếng nhìn vương phi cùng tiểu thái giám nói về kỹ xảo luyện chim.
Chuyện này cũng không kỳ quái, các hoàng tước đối với nuôi dưỡng cầm điểu “làm cảnh” không có hứng thú, Cửu Điện Hạ cũng không ngoại lệ, hơn nữa yêu thích động vật có tính chiến đấu, nhỏ thì đá dế, lớn thì đua ngựa đấu thú.
Đây là thiên tính của hoàng tước, có hứng thú hay không trong mắt đều viết rõ ràng.
Nhưng kỳ lạ là Cửu Điện Hạ vẫn im lặng cùng Cố thị.
Mặc dù đang ngây người, nhưng khi vương phi xoay mặt lại, Cửu Điện Hạ vẫn rất nể tình nheo đôi mắt hoa đào, nặn ra một nụ cười hại nước hại dân, tỏ vẻ hăng hái.
Một cổ ghen tỵ cực độ thiêu đốt trong ngực, Viên thị tinh tế quan sát Cố Sanh — lớn lên thủy nộn, nhưng đặt bên cạnh dung nhan tuyệt sắc của Cửu Điện Hạ thực sự không có ưu thế gì.
Điện hạ rốt cục coi trọng nàng ở điểm nào nhất?
Viên thị nhất thời nhìn không ra mấu chốt, chỉ đành tinh tế ghi nhớ hình thức búi tóc, kiểu dáng y phục cùng phối sức của Cố Sanh.
Sau đó thừa dịp chủ tử cùng mấy nha đầu trêu đùa con vẹt, Viên thị tiến lên thay Cửu Điện Hạ giải vây, nói với tiểu thái giám: “Lưu công công, chỗ ngài không phải còn nuôi vài con dế sao? Có người nói bên trong còn có dế tướng quân trăm trận trăm thắng trong kinh thành này, cũng mang ra cho chủ tử xem đi.”
Nghe vậy, tiểu thái giám cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ tử.
Cố Sanh vốn đang hưng phấn, muốn khước từ nhưng đầu óc vừa chuyển, phát hiện tỳ nữ này là muốn lấy lòng Cửu Điện Hạ.
Trong lòng căng thẳng, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Chỉ thấy tiểu nhân tra quả nhiên hăng hái bừng bừng liếc mắt nhìn về phía tiểu thái giám.
Cố Sanh hít sâu một hơi, quả nhiên gả cho người ta thân bất do kỷ, người khác đã khua chiên giống trống với nàng, cẩn thận quan tâm “tiểu phu quân” nhà nàng, vậy nàng phải có chút đáp lại rồi.
“Được a, vậy phái người mang tất cả dế đến đi!” Cố Sanh kéo khóe miệng cười ngây ngô với Cửu Điện Hạ: “Vi thần muốn cùng điện hạ dấu một ván, mỗi người chọn một con, một trận định thắng bại!”
Giang Trầm Nguyệt có hăng hái nhìn về phía thư đồng ngốc: “Đặt cược cái gì?”
Cố Sanh bĩu môi — chỉ là đùa vui mà thôi, người này thế nào lại thích hơn thua như vậy chứ?
Đều là người một nhà còn muốn tiền đặt cược của người ta, lòng dạ hẹp hòi!
Viên thị chỉ ở bên cạnh nhìn, đã bị đôi mắt hoa đào kia câu đi hồn phách, trong lòng tưởng tượng người được Cửu Điện Hạ nhìn như vậy chính là nàng, vậy thực sự là cả đời làm trâu làm ngựa cũng đáng giá!
Nàng lại nhìn Cố Sanh, tuy rằng phẩm cấp cao một ít nhưng rốt cuộc là đại cô nương hai mươi tuổi.
Viên thị năm vừa mới mười sáu, cảm thấy bản thân chịu khó chờ đợi, sớm muộn gì cũng có thể chời đến lúc Cố Sanh thất sủng.
Cố Sanh chuyển tròng mắt, tháo vòng tay từ trêи cổ tay xuống, đặt trêи bàn đá, dũng cảm nói với Cửu Điện Hạ: “Vi thần dùng vật gia truyền cược với ngài!”
Giang Trầm Nguyệt khẽ rũ mi, thản nhiên nói: “Không có thành ý.”
Cố Sanh không phục: “Vòng tay này rất quý giá!”
Giang Trầm Nguyệt bới lông tìm vết nhìn nàng: “Là ngày thi đấu thuyền rồng vào năm kia ta đã thưởng cho ngươi.”
Cố Sanh trợn to đôi mắt, cúi đầu tỉ mỉ xem xét, không phải là vòng tay phỉ thúy thôi sao? Trêи đó lại không khắc tên tiểu nhân tra, nàng ấy làm thế nào nhận ra được!
Cố Sanh xoay người lẩm bẩm vài câu, quá xấu hổ, vừa rồi còn thổi phồng nói là vật gia truyền, đáng tiếc không lừa được Cửu Điện Hạ….
Ngẫm lại vẫn là không phục, vòng tay tặng năm kia đến nay còn nhớ rõ, lòng dạ hẹp hòi!
Cửu Điện Hạ không biết bị ái phi âm thầm mắng bao nhiêu lòng dạ hẹp hòi, vươn tay dùng ngón tay thon dài gõ lên bàn đá: “Như vậy đi, ái phi thay ta chọc tiền cược, ta thay ái phi chọn tiền cược.”
Cố Sanh bĩu môi, oán hận nhìn tiểu nhân tra.
Lần này xong rồi, Cửu Điện Hạ chơi đá dế đã bao nhiêu năm, hôm nay muốn cùng nàng phân cao thấp, không phải là trắng trợn muốn chiếm tiện nghi sao?
Giang Trầm Nguyệt tựa hồ xem thấu tâm tư của nàng, lập tức nhướng mày nói: “Mọi người ở đây đều là người giúp đỡ cho nàng. Nếu nàng thua, bọn họ đều bị trừ một tháng lương, không sợ bọn họ không tận tâm. Dế mang đến, các nàng chọn trước, còn lại ta mới chọn, cứ như vậy, nàng thấy thế nào?”
Ánh mắt Cố Sanh sáng lên, nghe ra dường như có nhiều phần thắng a!
Chính là vẫn làm ra vẻ, đỏ mặt từ chối: “Như vậy thì ngại quá? Khiến điện hạ chịu thiệt rồi!”
Giang Trầm Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng: “Chơi không?”
Cố Sanh xấu hổ gật đầu: “Vậy vi thần bồi điện hạ chơi một ván đi!” Nàng suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi: “Điện hạ nghĩ muốn tiền cược gì?”
Giang Trầm Nguyệt nắm tay nàng, đem nàng kéo gần, đôi môi mỏng dán bên tai nàng, khàn khàn nhỏ giọng nói: “Buổi tối, ta muốn chạm ngươi một lần, cũng giống như đêm thu hôm đó, được không?”
Cố Sanh đột nhiên trợn to đôi mắt, đẩy tiểu nhân tra ra: “Vậy không được! Đây là ý tứ của quý phi nương nương, sao ngài có thể làm trái?”
Trách không được lại nhượng bộ lớn như vậy! Điện hạ tà tâm không chết!
Giang Trầm Nguyệt có vẻ mất mát, ánh mắt buông xuống thấp giọng nói: “Cũng là điều kiện tương tự, nếu là nàng thắng, sau này ta quyết không làm trái ý tứ của mẫu phi.”
Ánh mắt Cố Sanh sáng lên, dù sao tối qua không chiếm được lời hứa của Cửu Điện Hạ, chỉ dựa vào mệnh lệnh của quý phi rất khó áp chế tiểu nhân tra, nhưng lần này nếu thật sự dùng đó làm tiền cược…
Cố Sanh hít sâu một hơi, trong mắt hiển lộ quyết tâm tất thắng: “Điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh?”
Thư đồng ngốc mắc câu rồi.
Giang Trầm Nguyệt kéo khóe miệng, lộ ra một loạt răng trắng như bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Không bao lâu, các tùy tùng mang hơn mười ống trúc chứa dế đến.
Cố Sanh lấy lại tinh thần, không chút khách khí gọi người nuôi dế là Lưu công công đến, nghiêm túc hỏi: “Ở đây con nào là dũng mãnh lợi hại nhất?”
Lưu không dám không dám chậm trễ, thành thật trả lời: “Dế đá chủng loại rất nhiều, nếu nói từ màu sắc, dế đầu xanh hơi vàng mạnh nhất, thứ hai là dế dầu vàng, tiếp theo là màu đỏ, đến màu đen…”
Cố Sanh vội vàng cắt đứt: “Nói tóm lại, đầu xanh lợi hại nhất?”
Lưu công công khom lưng, thành thật đáp: “Dũng mãnh thiện chiến nhất.”
“Tốt lắm.” Cố Sanh giương tay: “Ngươi chọn hết tất cả những con đầu xanh cho ta!”
Cửu Điện Hạ ở bên cạnh biểu thị không phục: “Không phải chỉ đấu một ván sao? Chọn nhiều như vậy để làm gì? Đấu dế không phải là đánh hội đồng.”
Cố Sanh vô sỉ phản bác: “Những con này đều là đấu sĩ của vi thần, còn lại tất cả đều cho điện hạ, ngài có thể chọn một con ra tỷ thí!”
Cửu Điện Hạ cười một tiếng, ánh mắt buông xuống nhìn về phía những con dế thư đồng ngốc còn bỏ lại.
Trêи lý luận, mạnh nhất chỉ còn dế đầu đỏ.
Nâng ánh mắt nhìn quét qua một đám dế đầu xanh ở đối diện, Giang Trầm Nguyệt mắt sáng như đuốc, thu hồi ánh mắt, liền thẳng thắn lưu loát chọn một con dế đầu đen hơn nữa còn là con cái để ra trận.
Cố Sanh nhìn thấy tiểu nhân tra sảng kɧօáϊ như vậy, hoài nghi có gian trá, lại nhìn một đám dế đầu xanh trước mặt, chậm chạp không ra được quyết định.
Đối diện tiểu nhân tra trêu tức nói: “Nếu không thì cùng tiến lên đi?”
Cố Sanh bị khiêu khích, đánh cược tôn nghiêm, đẩy con dế Lưu công công cực lực đề cử ra.
Tiểu thái giám đem hai con dế thả vào trong chậu.
Mọi người tập trung quan sát, chỉ thấy con dế của vương phi dáng vẻ cường tráng, trêи đầu phiếm xanh, chân dài cổ rộng, cánh vàng uy vũ!
Người bên ngoài đều có thể cảm thụ được khí thế của con dế này, gần như muốn phá lồng mà ra.
Bên kia là con dế cái dáng vẻ lười nhác mệt mỏi, khúc chân nằm bên mép chậu, tựa như lão hủ cúi đầu đọc sách, nhất cử nhất động đều cổ hủ cứng nhắc.
Cố Sanh vui vẻ không tự kìm hãm được, ngẩng đầu mỉm cười lấy lòng Cửu Điện Hạ, đó là an ủi của người thắng đối với kẻ bại.
Cửu Điện Hạ cũng mỉm cười đáp lại nàng.
Cố Sanh hơi sửng sốt.
Thế nào dường như…. Thoạt nhìn có gian trá?
Mọi người vào cửa liền cung kính thỉnh an, không dám giương mắt nhìn lạc thân vương sau thư án.
Chỉ có Cố Sanh vẫn như trước kia ở học đường, thản nhiên đi đến bên cạnh thư án, đứng ở bên cạnh Cửu Điện Hạ: “Điện hạ sáng sớm đã làm việc, cũng đã nửa canh giờ rồi, nên đi giải sầu một chút, phải bảo trọng thân thể mới phải.”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy hạ bút, lười biếng dựa vào lưng ghế, kéo khóe miệng , hừ lạnh một tiếng, cười như không cười nhướng đôi thiển đồng nhìn về phía nàng: “Ái phi thực sự là hiền lương thục đức.”
Cố Sanh: “…..”
Người này mỗi ngày không nói móc nàng một chút thì cả người khó chịu sao!
Lòng dạ hẹp hòi! Đế vương thù dai!
Vốn dĩ cũng không muốn tự mình đưa lên cửa để tiểu nhân tra giội nước lã sĩ nhục, nhưng nàng mới vừa gả vào phủ, thì trong phủ đã có đồn đãi như vậy, vương phi chưa sắc phong như nàng sau này phải sống thế nào trước mặt người khác?
Cho nên nàng phải để người bên ngoài biết tình cảm của Cửu Điện Hạ đối với nàng, cho dù không phải tình yêu giữa phu thê, cũng không thể đánh đồng với một tỳ nữ thị tẩm.
Nhưng một cước tối qua…. Nàng đá cũng đá rồi, “ra chân” khó thu lại, hiện tại chỉ có thể nghiêm mặt ôm đùi, cầu tha thứ.
Cố Sanh che miệng cười, làm như nghe không hiểu bới móc trong lời này, chủ động tiến lên bóp vai cho tiểu nhân tra, nghiêm mặt nói: “Điện hạ quá khen rồi!”
Khóe mắt Giang Trầm Nguyệt thoáng nhìn nàng đến gần, lập tức vô thức bắt chéo chân, một tay nâng cầm, khửu tay tựa trêи thư án, tư thái hào hiệp lại mị hoặc.
Hai chân lại khép chặt, là phòng vệ cứng như sắt thép!
“……” Cố Sanh sửng sốt, xem đôi chân khép kín kia, đây là bị hù dọa thành ám ảnh rồi!
Đường đường siêu phẩm hoàng tước, lá gan chỉ lớn bằng cái đinh như vậy sao!
Cũng may tỳ nữ cùng tùy tùng đối diện không hiểu có gì không đúng, đều bị nhất cử nhất động phong tư trác tuyệt của lạc thân vương mê hoặc.
Cố Sanh đứng ở phía sau Giang Trầm Nguyệt, một tay ấn vai, một tay chỉ vào con vẹt tiểu thái giám cầm trêи tay, ôn nhu nói: “Điện hạ, ngài xem con chim kia thật xinh đẹp a, ngài cùng vi thần đi ra ngoài phơi nắng đùa chim đi?”
Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn con vẹt, lại cúi đầu nhìn tấu chương trêи thư án, vẻ mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Trước khi thành hôn công vụ đã nhiều, tấu chương đã chất vài đống rồi.
Ngày mai còn phải hồi cung thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, qua mấy ngày lại phải dẫn vương phi về nhà mẹ đẻ kính rượu, sự vụ càng nhiều.
Quay đầu nhìn thư đồng ngốc một cái, một đôi mắt hạnh lóe sáng, đáng thương lấy lòng.
Quả thực không thể nói lý.
Tối qua lẽ ra là lúc nên thân thiết, nàng đá ra một cước hữu lực nhất từ lúc chào đời tới nay, đau đến Cửu Điện Hạ cả đời khó quên.
Quân quý nhà ai vào động phòng lại giống như luận võ kén rễ?
Nhưng đến ban ngày, thư đồng ngốc lại khôi phục dáng vẻ lương thiện hiền lành.
Là đang chủ động nhận sai sao?
Giang Trầm Nguyệt thiển đồng lưu chuyển, quyết định cho thư đồng ngốc một cơ hội hối cãi.
Nhìn thấy lạc thân vương đứng lên, nô tài đối diện vội vã tránh ra nhường đường,
Viên thị trong lòng có chút kinh ngạc, nghe đồn Cửu Điện Hạ xưa nay không nhiều nhẫn nại, tính tình có chút vội vàng xao động, nhưng đang xử lý công vụ lại bị người cắt ngang, cư nhiên không rêи một tiếng mà ngầm đồng ý!
Thực sự là kỳ quái.
Tuy nói lúc đối mặt Cố thị, sắc mặt Cửu Điện Hạ vẫn mang theo uấn nộ như sáng sớm nhưng rồi lại hoàn toàn chấp nhận đề nghị vô lễ của nàng ta.
Viên thị nhíu đôi mày liễu, tình hình tựa hồ không quá giống như nàng suy đoán, Cố thị này sợ là được sủng ái hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Từ Hối Phương Thư Phòng ra bắc môn, qua một cây cầu đá, nhóm người đến Thuận Mộc Thiên.
Nhà thuỷ tạ, cây cỏ vây quanh bốn phía .
Các tùy tùng nhìn hai vị chủ tử ngồi xuống, vương phi vẻ mặt hăng hái, lập tức bảo tiểu thái giám làm cho con vẹt nói chuyện.
Con vẹt tám tháng tuổi đã học được không ít lời, tiểu thái giám nhìn thấy vương phi không có ý nhắc lại chuyện cũ, vội vàng sử xuất tất cả bản lĩnh, khiến con vẹt “Gật đầu hành lễ” với vương phi.
Con vẹt vừa mở miệng chính là: “Chủ tử vạn phúc kim an!”
Cố Sanh từ trước đã thấy Cố nhị ca đùa vẹt, nhưng con vẹt kia chỉ biết nói một câu “cát tường”, hơn nữa cũng không thể điều khiển, lúc tâm tình tốt mới mở miệng.
Hôm nay đại khai nhãn giới, không nghĩ tới trêи đời này còn có một con vẹt hiểu nhân tính như vậy, nàng mừng rỡ đến đã quên chuyện ra uy với hạ nhân, truy vấn tiểu thái giám làm thế nào huấn luyện vẹt.
Trong lúc lơ đãng Viên thị phát hiện Cửu Điện Hạ tựa hồ đối với chuyện con vẹt có thể nói chuyện không có nửa điểm hứng thú, ở một bên ở một bên không rêи một tiếng nhìn vương phi cùng tiểu thái giám nói về kỹ xảo luyện chim.
Chuyện này cũng không kỳ quái, các hoàng tước đối với nuôi dưỡng cầm điểu “làm cảnh” không có hứng thú, Cửu Điện Hạ cũng không ngoại lệ, hơn nữa yêu thích động vật có tính chiến đấu, nhỏ thì đá dế, lớn thì đua ngựa đấu thú.
Đây là thiên tính của hoàng tước, có hứng thú hay không trong mắt đều viết rõ ràng.
Nhưng kỳ lạ là Cửu Điện Hạ vẫn im lặng cùng Cố thị.
Mặc dù đang ngây người, nhưng khi vương phi xoay mặt lại, Cửu Điện Hạ vẫn rất nể tình nheo đôi mắt hoa đào, nặn ra một nụ cười hại nước hại dân, tỏ vẻ hăng hái.
Một cổ ghen tỵ cực độ thiêu đốt trong ngực, Viên thị tinh tế quan sát Cố Sanh — lớn lên thủy nộn, nhưng đặt bên cạnh dung nhan tuyệt sắc của Cửu Điện Hạ thực sự không có ưu thế gì.
Điện hạ rốt cục coi trọng nàng ở điểm nào nhất?
Viên thị nhất thời nhìn không ra mấu chốt, chỉ đành tinh tế ghi nhớ hình thức búi tóc, kiểu dáng y phục cùng phối sức của Cố Sanh.
Sau đó thừa dịp chủ tử cùng mấy nha đầu trêu đùa con vẹt, Viên thị tiến lên thay Cửu Điện Hạ giải vây, nói với tiểu thái giám: “Lưu công công, chỗ ngài không phải còn nuôi vài con dế sao? Có người nói bên trong còn có dế tướng quân trăm trận trăm thắng trong kinh thành này, cũng mang ra cho chủ tử xem đi.”
Nghe vậy, tiểu thái giám cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ tử.
Cố Sanh vốn đang hưng phấn, muốn khước từ nhưng đầu óc vừa chuyển, phát hiện tỳ nữ này là muốn lấy lòng Cửu Điện Hạ.
Trong lòng căng thẳng, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Chỉ thấy tiểu nhân tra quả nhiên hăng hái bừng bừng liếc mắt nhìn về phía tiểu thái giám.
Cố Sanh hít sâu một hơi, quả nhiên gả cho người ta thân bất do kỷ, người khác đã khua chiên giống trống với nàng, cẩn thận quan tâm “tiểu phu quân” nhà nàng, vậy nàng phải có chút đáp lại rồi.
“Được a, vậy phái người mang tất cả dế đến đi!” Cố Sanh kéo khóe miệng cười ngây ngô với Cửu Điện Hạ: “Vi thần muốn cùng điện hạ dấu một ván, mỗi người chọn một con, một trận định thắng bại!”
Giang Trầm Nguyệt có hăng hái nhìn về phía thư đồng ngốc: “Đặt cược cái gì?”
Cố Sanh bĩu môi — chỉ là đùa vui mà thôi, người này thế nào lại thích hơn thua như vậy chứ?
Đều là người một nhà còn muốn tiền đặt cược của người ta, lòng dạ hẹp hòi!
Viên thị chỉ ở bên cạnh nhìn, đã bị đôi mắt hoa đào kia câu đi hồn phách, trong lòng tưởng tượng người được Cửu Điện Hạ nhìn như vậy chính là nàng, vậy thực sự là cả đời làm trâu làm ngựa cũng đáng giá!
Nàng lại nhìn Cố Sanh, tuy rằng phẩm cấp cao một ít nhưng rốt cuộc là đại cô nương hai mươi tuổi.
Viên thị năm vừa mới mười sáu, cảm thấy bản thân chịu khó chờ đợi, sớm muộn gì cũng có thể chời đến lúc Cố Sanh thất sủng.
Cố Sanh chuyển tròng mắt, tháo vòng tay từ trêи cổ tay xuống, đặt trêи bàn đá, dũng cảm nói với Cửu Điện Hạ: “Vi thần dùng vật gia truyền cược với ngài!”
Giang Trầm Nguyệt khẽ rũ mi, thản nhiên nói: “Không có thành ý.”
Cố Sanh không phục: “Vòng tay này rất quý giá!”
Giang Trầm Nguyệt bới lông tìm vết nhìn nàng: “Là ngày thi đấu thuyền rồng vào năm kia ta đã thưởng cho ngươi.”
Cố Sanh trợn to đôi mắt, cúi đầu tỉ mỉ xem xét, không phải là vòng tay phỉ thúy thôi sao? Trêи đó lại không khắc tên tiểu nhân tra, nàng ấy làm thế nào nhận ra được!
Cố Sanh xoay người lẩm bẩm vài câu, quá xấu hổ, vừa rồi còn thổi phồng nói là vật gia truyền, đáng tiếc không lừa được Cửu Điện Hạ….
Ngẫm lại vẫn là không phục, vòng tay tặng năm kia đến nay còn nhớ rõ, lòng dạ hẹp hòi!
Cửu Điện Hạ không biết bị ái phi âm thầm mắng bao nhiêu lòng dạ hẹp hòi, vươn tay dùng ngón tay thon dài gõ lên bàn đá: “Như vậy đi, ái phi thay ta chọc tiền cược, ta thay ái phi chọn tiền cược.”
Cố Sanh bĩu môi, oán hận nhìn tiểu nhân tra.
Lần này xong rồi, Cửu Điện Hạ chơi đá dế đã bao nhiêu năm, hôm nay muốn cùng nàng phân cao thấp, không phải là trắng trợn muốn chiếm tiện nghi sao?
Giang Trầm Nguyệt tựa hồ xem thấu tâm tư của nàng, lập tức nhướng mày nói: “Mọi người ở đây đều là người giúp đỡ cho nàng. Nếu nàng thua, bọn họ đều bị trừ một tháng lương, không sợ bọn họ không tận tâm. Dế mang đến, các nàng chọn trước, còn lại ta mới chọn, cứ như vậy, nàng thấy thế nào?”
Ánh mắt Cố Sanh sáng lên, nghe ra dường như có nhiều phần thắng a!
Chính là vẫn làm ra vẻ, đỏ mặt từ chối: “Như vậy thì ngại quá? Khiến điện hạ chịu thiệt rồi!”
Giang Trầm Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng: “Chơi không?”
Cố Sanh xấu hổ gật đầu: “Vậy vi thần bồi điện hạ chơi một ván đi!” Nàng suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi: “Điện hạ nghĩ muốn tiền cược gì?”
Giang Trầm Nguyệt nắm tay nàng, đem nàng kéo gần, đôi môi mỏng dán bên tai nàng, khàn khàn nhỏ giọng nói: “Buổi tối, ta muốn chạm ngươi một lần, cũng giống như đêm thu hôm đó, được không?”
Cố Sanh đột nhiên trợn to đôi mắt, đẩy tiểu nhân tra ra: “Vậy không được! Đây là ý tứ của quý phi nương nương, sao ngài có thể làm trái?”
Trách không được lại nhượng bộ lớn như vậy! Điện hạ tà tâm không chết!
Giang Trầm Nguyệt có vẻ mất mát, ánh mắt buông xuống thấp giọng nói: “Cũng là điều kiện tương tự, nếu là nàng thắng, sau này ta quyết không làm trái ý tứ của mẫu phi.”
Ánh mắt Cố Sanh sáng lên, dù sao tối qua không chiếm được lời hứa của Cửu Điện Hạ, chỉ dựa vào mệnh lệnh của quý phi rất khó áp chế tiểu nhân tra, nhưng lần này nếu thật sự dùng đó làm tiền cược…
Cố Sanh hít sâu một hơi, trong mắt hiển lộ quyết tâm tất thắng: “Điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh?”
Thư đồng ngốc mắc câu rồi.
Giang Trầm Nguyệt kéo khóe miệng, lộ ra một loạt răng trắng như bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Không bao lâu, các tùy tùng mang hơn mười ống trúc chứa dế đến.
Cố Sanh lấy lại tinh thần, không chút khách khí gọi người nuôi dế là Lưu công công đến, nghiêm túc hỏi: “Ở đây con nào là dũng mãnh lợi hại nhất?”
Lưu không dám không dám chậm trễ, thành thật trả lời: “Dế đá chủng loại rất nhiều, nếu nói từ màu sắc, dế đầu xanh hơi vàng mạnh nhất, thứ hai là dế dầu vàng, tiếp theo là màu đỏ, đến màu đen…”
Cố Sanh vội vàng cắt đứt: “Nói tóm lại, đầu xanh lợi hại nhất?”
Lưu công công khom lưng, thành thật đáp: “Dũng mãnh thiện chiến nhất.”
“Tốt lắm.” Cố Sanh giương tay: “Ngươi chọn hết tất cả những con đầu xanh cho ta!”
Cửu Điện Hạ ở bên cạnh biểu thị không phục: “Không phải chỉ đấu một ván sao? Chọn nhiều như vậy để làm gì? Đấu dế không phải là đánh hội đồng.”
Cố Sanh vô sỉ phản bác: “Những con này đều là đấu sĩ của vi thần, còn lại tất cả đều cho điện hạ, ngài có thể chọn một con ra tỷ thí!”
Cửu Điện Hạ cười một tiếng, ánh mắt buông xuống nhìn về phía những con dế thư đồng ngốc còn bỏ lại.
Trêи lý luận, mạnh nhất chỉ còn dế đầu đỏ.
Nâng ánh mắt nhìn quét qua một đám dế đầu xanh ở đối diện, Giang Trầm Nguyệt mắt sáng như đuốc, thu hồi ánh mắt, liền thẳng thắn lưu loát chọn một con dế đầu đen hơn nữa còn là con cái để ra trận.
Cố Sanh nhìn thấy tiểu nhân tra sảng kɧօáϊ như vậy, hoài nghi có gian trá, lại nhìn một đám dế đầu xanh trước mặt, chậm chạp không ra được quyết định.
Đối diện tiểu nhân tra trêu tức nói: “Nếu không thì cùng tiến lên đi?”
Cố Sanh bị khiêu khích, đánh cược tôn nghiêm, đẩy con dế Lưu công công cực lực đề cử ra.
Tiểu thái giám đem hai con dế thả vào trong chậu.
Mọi người tập trung quan sát, chỉ thấy con dế của vương phi dáng vẻ cường tráng, trêи đầu phiếm xanh, chân dài cổ rộng, cánh vàng uy vũ!
Người bên ngoài đều có thể cảm thụ được khí thế của con dế này, gần như muốn phá lồng mà ra.
Bên kia là con dế cái dáng vẻ lười nhác mệt mỏi, khúc chân nằm bên mép chậu, tựa như lão hủ cúi đầu đọc sách, nhất cử nhất động đều cổ hủ cứng nhắc.
Cố Sanh vui vẻ không tự kìm hãm được, ngẩng đầu mỉm cười lấy lòng Cửu Điện Hạ, đó là an ủi của người thắng đối với kẻ bại.
Cửu Điện Hạ cũng mỉm cười đáp lại nàng.
Cố Sanh hơi sửng sốt.
Thế nào dường như…. Thoạt nhìn có gian trá?
Bình luận truyện