Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 17: Thẩm gia thạch
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [17] Thẩm Gia Thạch
*****
Nhà tổ Hạ gia xây theo kiểu kiến trúc cũ tiêu chuẩn. Phía trước dùng để tiếp khách, chính giữa là các phòng ở, phía sau cùng là hoa viên. Cuối tháng tư đầu tháng năm, cả khu vườn muôn hoa khoe sắc, từng cơn gió nhẹ thổi qua thoang thoảng hương hoa. Buổi chiều ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây ấm áp trải dài trên người, làm người ta buồn ngủ.
Hạ Trạch úp một quyển thi tập trên mặt, buồn chán nằm trên một băng ghế dài, vừa phơi nắng vừa tính toán thời gian chờ cô út về.
“Thẩm Gia Thạch là gì chứ? Nó đâu phải họ Hạ, thế mà bà nội còn xem trọng nó hơn chúng ta…”
Tiếng Hạ Khải oán niệm không ngừng vang vọng bên tai, Hạ Trạch biết nhóc con này cố ý nói cho mình nghe, cũng lười phản ứng. Hạ Khải nói nửa ngày không thấy Hạ Trạch phản ứng, thở phì phì vươn tay hung hăng nhéo cánh tay Hạ Trạch một cái.
Hạ Trạch nhịn nhịn một hồi thì hết nhịn nổi, giở sách ra trừng mắt nhìn Hạ Khải ngồi chồm hổm trước mặt: “Hạ Khải, mày làm gì đó?”
Hạ Khải đúng lý hợp tình nhìn Hạ Trạch: “Đang cáo trạng chứ làm gì.”
Hạ Trạch: “…”
Hạ Khải dứt khoát ngồi bệch xuống cỏ, ngửa mặt làm ra bộ dáng thiếu đánh trừng mắt: “Tôi bị Thẩm Gia Thạch khi dễ, anh là anh tôi, chẳng phải phải thay tôi ra mặt mới đúng sao?”
Hạ Trạch cười lạnh: “Giờ mới nhớ tao là anh mày, sáng nay mày đá cũng thực ngoan a!”
Trên mặt Hạ Khải chẳng có chút chột dạ, nghĩa khí nói: “Là tôi nhắc nhở anh không thất lễ trước mặt cô cô.”
Hạ Trạch xùy một tiếng, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt một cái, tiếp tục úp sách lên mặt. Thẩm Gia Thạch mà Hạ Khải nói tới là cháu trai của Hạ nãi nãi, cùng tuổi với Hạ Trạch, hiện giờ đã là sinh viên năm nhất khoa trung văn của đại học Hải thành. Bất đồng với Hạ gia, nhà mẹ đẻ Thẩm gia của Hạ nãi nãi sớm đã xuống dốc trở thành gia đình bình thường. Hạ nãi nãi vẫn luôn muốn nâng đỡ bên nhà mẹ đẻ, đáng tiếc Thẩm gia hai đời không có người nào xuất chúng. Chính là đời này Thẩm Gia Thạch xuất hiện làm Hạ nãi nãi cảm thấy Thẩm gia có hi vọng chấn hưng, từ nhỏ đã đón Thẩm Gia Thạch tới Hạ gia, tự dưỡng bên người. Lần này Hạ nãi nãi mừng thọ, Thẩm Gia Thạch cũng sớm xin phép chạy tới.
Hạ Khải nghĩ gì, Hạ Trạch còn không biết sao? Đơn giản vì Thẩm Gia Thạch trong lòng Hạ nãi nãi có địa vị đặc biệt, trừ bỏ anh cả có thể cạnh tranh một phen, từ Hạ Nguyên đến Hạ Khải, toàn bộ đều bị xếp ở phía sau. Nếu chỉ vậy thôi thì cũng chẳng là gì, chính là Thẩm Gia Thạch ăn của Hạ gia, mặc của Hạ gia lại luôn tỏ vẻ thanh cao khinh thường bọn họ. Hạ nãi nãi còn khen Thẩm Gia Thạch có cốt cách, luôn hạ thấp bọn họ mà tâng bốc Thẩm Gia Thạch. Nghĩ cũng biết, Hạ Khải phỏng chừng lại bị Hạ nãi nãi chê trách, bản thân không tranh lại Thẩm Gia Thạch, chỉ có thể khuyến khích anh trai đầy tiếng xấu cậu đây ra tay.
Phiền não trong lòng Hạ Trạch quá nhiều, thật sự không có tâm tư làm anh trai tốt bênh vực em trai. Nói ra thì cậu nhìn Thẩm Gia Thạch cũng thực chán ghét, hi vọng mấy ngày nay không gặp đối phương là tốt nhất, căn bản không muốn tự tìm phiền toái.
Hạ Trạch không để tâm làm Hạ Khải tức tới không nói nên lời, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Hạ Trạch, anh cũng không dám chọc tên Thẩm Gia Thạch kia đúng không?”
Hạ Trạch bị làm phiền tới hết chịu nổi, giật sách ra ngồi dậy. Vẻ mặt của cậu thực táo bạo, nghiêm mặt thực nguy hiểm. Hạ Trạch hoảng sợ, đang định nói gì đó thì đột nhiên kinh ngạc nhìn ra phía sau Hạ Trạch. Hạ Trạch ngồi dậy, quyển sách bị cậu tiện tay hất văng đi đâu mất, không biết Thẩm Gia Thạch từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh.
Thẩm Gia Thạch cùng tuổi với Hạ Trạch, nhưng thoạt nhìn thành thục hơn. Cậu ta lẳng lặng đứng đỏ, vẻ mặt quý trọng cầm quyển sách trên tay. Chú ý tới tầm mắt Hạ Trạch, Thẩm Gia Thạch nâng tay phủi phủi mặt bìa quyển sách, thoạt nhìn muốn phủi đi mấy thứ dơ bẩn, thản nhiên nói: “Đây là tập thơ Nam Sơn Tập của nhà thơ Thanh Đại do dân quốc xuất bản, tuy không trân quý bằng bản gốc nhưng vẫn rất có giá trị. Hạ Trạch, cậu hẳn nên quý trọng nó một chút.” (Chuyện tập thơ kia chỉ do tôi (tác giả) tự đặt ra, không phải là thật)
Hạ Trạch thầm kêu không hay, cậu ghét nhất chính là giọng điệu này của Thẩm Gia Thạch. Không thể nói ra lời cậu ta nói có gì không đúng, chính là nghe rất khó chịu. Bất quá Hạ Trạch cũng biết đối phương không sai, vừa nãy vừa vất sách đi cậu cũng liền hối hận. Hạ Trạch hít sâu một hơi, đè nén bực bội trong lòng đi tới trước mặt Thẩm Gia Thạch, hiếm khi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói.
“Tôi biết rồi.”
Hạ Khải cùng Thẩm Gia Thạch đồng thời sửng sốt, hai người không ai ngờ Hạ Trạch cư nhiên lại chịu cúi đầu. Hạ Khải thất vọng bĩu môi, Thẩm Gia Thạch nhìn thấy Hạ Trạch đưa tay đòi lại sách thì siết chặt ngón tay, không tính toàn trả lại tập thơ Nam Sơn Tập cho Hạ Trạch.
“Hạ Trạch, cậu xem xong chưa? Tôi phải tới phòng sách, để tôi giúp cậu mang về đi.”
Lời Thẩm Gia Thạch làm Hạ Trạch híp mắt, nhướng mi: “Ý cậu là gì? Sách của tôi không thể xem, cần một người ngoài như cậu giúp tôi mang về sao?”
“Tôi không phải ý này.” Thẩm Gia Thạch biện giải.
Hạ Trạch so với Thẩm Gia Thạch cao hơn một nửa cái đầu, lúc này từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu mỉa mai: “Vậy có ý gì?”
Hạ Khải từ lúc Hạ Trạch biến sắc liền chân chó đứng sau lưng Hạ Trạch, hất mặt xem thường trừng mắt nhìn Thẩm Gia Thạch. Cho dù tự tay bà nội dưỡng Thẩm Gia Thạch thì sao chứ, đồ Hạ gia thì vẫn là của Hạ gia, liên quan gì tới Thẩm Gia Thạch? Nói ra thì mình thấy quỷ rồi mới nghĩ Hạ Trạch cúi đầu, Thẩm Gia Thạch làm bộ dáng này cho ai xem chứ?
Dưới tầm mắt của hai người, sắc mặt Thẩm Gia Thạch trở nên tái nhợt, ngón tay cầm sách lại càng dùng sức.
“Ây do, đông vui thế! Tiểu Trạch, Tiểu Khải, hai đứa cùng Gia Thạch đang làm gì đó?”
Âm thanh anh cả vang lên sau lưng, ánh mắt Thẩm Gia thạch chợt lóe sáng, Hạ Khải thất vọng thở dài một hơi, anh cả tới thì chuyện này coi như xong. Anh cả của Hạ Trạch tên là Hạ Tân, năm nay hai mươi tám tuổi, là con của bác hai, cũng là đứa cháu đầu tiên của Hạ gia. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hạ Tân liền theo phụ thân kinh doanh, bình thường
khá bận rộn, số lần gặp mặt Hạ Trạch cũng không nhiều. Nếu nói người nào trong Hạ gia không bài xích Thẩm Gia Thạch thì cũng chỉ có Hạ Tân. Hạ Nguyên không thèm nhìn tới Thẩm Gia Thạch, Hạ Trạch cùng Hạ Khải thì chán ghét.
Tình cảm của Hạ Trạch đối với Hạ Tân cũng khá bình thường, vì thế không có ý nhẫn nhịn. Dù sao cũng là cậu chiếm lý, tính cách vốn cũng không thích phục tùng, lười nói chuyện trực tiếp giật tập thơ trong Thẩm Gia Thạch. Sau đó không thèm nhìn tới biểu tình đối phương, cầm tập thơ xoay người định chào hỏi Hạ Tân, nhưng vừa thấy người bên cạnh Hạ Tân thì kinh hỉ.
“Cô út.”
Người đứng cạnh Hạ Tân đúng là cô út Hạ Tư Tuệ vừa mới gấp gáp từ nước ngoài trở về. Hạ Tư Tuệ năm nay ba mươi tám, là đứa con gái Hạ nãi nãi sinh ra lúc bốn mươi tuổi. Bởi vì vẫn không kết hôn nên Hạ Tư Tuệ thoạt nhìn trẻ hơn đám bạn cùng lứa rất nhiều. Trong số trưởng bối, Hạ Trạch thích nhất là Hạ Tư Tuệ.
Hạ Tư Tuệ cười tủm tỉm bước tới trước mặt Hạ Trạch, đưa tay nhéo nhéo gò má trơn mịn của cậu: “Vừa về đã thấy con khi dễ người rồi a.” Giọng điệu vô cùng thân thiết, không hề có ý tứ trách mắng.
Hạ Tư Tuệ dáng người nhỏ xinh, đứng gần Hạ Trạch cao gần một mét tám có chút áp lực. Ban đầu vốn định giống trước đây xoa đầu Hạ Trạch, nhưng lúc vươn tay mới nhận ra so với lúc tết Hạ Trạch lại cao thêm không ít, cô có chút với không tới, lập tức sửa thành nhéo má.
Hạ Trạch mỉm cười, đối với lời lên án của cô út cũng không để ý.
Hạ Khải ngoan ngoãn gật đầu chào Hạ Tư Tuệ, mềm nhẹ gọi một tiếng: “Cô út.”
Hạ Tư Tuệ đưa tay xoa đầu Hạ Khải: “Tiểu Khải cũng cao lớn rồi a.”
Hạ Khải nhếch môi, thức thời nói: “Con phải về làm bài, cô út ở lại với anh Trạch đi.”
Hạ Khải đi rồi, Hạ Tư Tuệ thực thân thiết kéo tay Hạ Trạch, cao hứng nói: “Lâu lắm rồi không về, Tiểu Trạch đi dạo với cô đi?”
“Dạ!”
Hai người xói xong, hướng về phí Thẩm Gia Thạch cùng Hạ Tân gật gật đầu, tựa như trước đó chưa hề phát sinh gì cả, quẹo qua hướng vườn hoa ở bên kia. Thẩm Gia Thạch vẻ mặt bình tĩnh, đối với thái độ không nhìn tới của Hạ Tư Tuệ đã tập thành thói quen. Nhìn bóng hai người biến mất sau bụi hoa, Thẩm Gia Thạch thu hồi tầm mắt, thản nhiên nhìn Hạ Tân một cái: “Tôi đi trước.”
Hạ Tân mỉm cười, đưa tay nắm cằm Thẩm Gia Thạch sáp qua hôn một cái. Lúc Thẩm Gia Thạch khẽ nhíu mày thì Hạ Tân lập tức rời đi, không chút để ý nói: “Em sao lại trêu chọc Hạ Trạch?”
Thẩm Gia Thạch không chịu nói, Hạ Tân cân nhắc nhướng nhướng mi, đưa tay mờ ám sờ thắt lưng đối phương, nhỏ giọng nói: “Buổi tối tôi tới tìm em, ngoan ngoãn chút. Hạ Trạch một năm chỉ về nhà tổ vài lần, em đừng chọc tới nó, nó là thằng nhóc hư hỏng, nháo lên thì chẳng để tâm tới gì đâu. Bên cạnh còn có Hạ Khải châm ngòi thổi gió, Hạ Nguyên bảo hộ, sau lưng có Trì gia chống đỡ, ngay cả bà nội cũng không có cách gì với nó.”
Thẩm Gia Thạch vẫn giữ biểu tình thản nhiên: “Tôi biết rồi.”
Hạ Tân bị biểu tình này câu dẫn tới ngứa ngáy, nhịn không được lại sáp qua hôn một cái. Sau bụi hoa, Hạ Trạch vô thức quay đầu lại, lờ mờ nhìn thấy hai người ôm sát lấy nhau, lập tức kinh ngạc trừng to mắt.
“Tiểu Trạch?”
Hạ Tư Tuệ quơ quơ cánh tay Hạ Trạch, trêu chọc nói: “Ở cùng cô út mà cũng có thể thất thần cơ à, nghĩ tới bé gái nào rồi?”
Hạ Trạch xấu hổ cười cười, không thể nói là vì mình nhìn thấy Thẩm Gia Thạch cùng Hạ Tân ở cùng một chỗ mà kinh ngạc đi. Đời trước cậu hoàn toàn không biết hai bọn họ có quan hệ này, bình thường không có vẻ gì thường xuyên liên hệ, hơn nữa cậu nghe nói anh cả cứ mấy tháng lại đổi một cô bạn gái, rốt cuộc là sao nhỉ?
Hạ Tư Tuệ không biết Hạ Trạch nghĩ gì, thuận miệng nói: “Tiểu Trạch, con cũng trưởng thành rồi, có vài người không cần quá để ý.”
Đối với Thẩm Gia Thạch, Hạ Tư Tuệ luôn tỏ ra lạnh nhạt. Có đôi lúc cô cũng không lý giải được suy nghĩ của Hạ nãi nãi, từ Hạ Nguyên đến Hạ Trạch, Hạ Khải, có đứa nào không phải cháu ruột, nhưng bà rốt cuộc nghĩ thế nào lại xem trọng một người ngoại hơn con cháu. Bất quá ngẫm lại bản tính cố chấp của Hạ nãi nãi, ngay cả cô cũng vì chuyện kết hôn mà nhiều năm trốn tránh ở nước ngoài, cũng không biết nên nói gì.
Ý tứ trong lời Hạ Tư Tuệ làm Hạ Trạch bật cười. Cô út phỏng chừng nghĩ cậu cùng Hạ Khải ghen tị địa vị của Thẩm Gia Thạch trong lòng bà nội đi. Nếu là đời trước, cậu thực sự ghen tị, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì cái gì bà nội không thích mình. Làm cậu bực bội nhất là Thẩm Gia Thạch trước mặt cậu cứ tỏ vẻ khinh thường, vì thế mỗi lần trở về nhà tổ, cậu không ít lần tìm Thẩm Gia Thạch gây chuyện. Thẳng đến khi cậu cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, ngay cả thái độ của phụ thân cậu còn không để ý, nói chi tới Thẩm Gia Thạch kia.
Hạ Trạch như vậy làm Hạ Tư Tuệ cảm thấy khá bất ngờ, cô vui mừng mỉm cười, lần này thực lòng nói: “Tiểu trạch thật sự lớn rồi.”
“Chẳng lẽ câu khi nãy là cô út lừa con à?”
Hạ Tư Tuệ cười phá lên, cười xong thì thở dài một tiếng: “Chị Trì nếu còn sống thì tốt biết bao, chị ấy thấy Tiểu Trạch vừa đẹp trai lại hiểu chuyện thế này, nhất định sẽ rất vui.”
Lúc Trì Hân Vân còn chưa gả cho Hạ Chí Thành, Hạ Tư Tuệ đã quen biết Trì Hân Vân. Trong nhóm cô gái thượng lưu, Trì Hân Vân là một nhân vật được xem là thần tượng. Lớn lên xinh đẹp gia thế lại tốt, tính tình tốt tài hoa tốt, quả thực là không tìm ra điểm nào chê được. Đợi đến lúc Hạ Tư Tuệ biết Hạ Chí Thành cư nhiên hẹn hò với Trì Hân Vân, cô còn hưng phấn hơn cả Hạ Chí Thành. Mãi đến lúc hai người kết hôn, Hạ Tư Tuệ vẫn cố chấp gọi là chị Trì, còn lén bắt chước phong cách của Trì Hân Vân. Chính là ai cũng không ngờ Trì Hân Vân thế nhưng lại mất sớm như vậy, Hạ Tư Tuệ nghĩ tới đây, lại thở dài một hơi.
Hạ Trạch trầm mặc, có lẽ vì một thời gian dài xem Chu Hàm Thanh là mẹ nên ấn tượng của cậu với Trì Hân Vân cũng không sâu. Thậm chí cả Hạ gia, trừ bỏ cô út không ngừng nhắc về mẫu thân, từ bà nội đến phụ thân, dường như mọi người đều cố ý xóa đi hình bóng mẫu thân. Hạ Trạch có ấn tượng về mẫu thân nhất là ở chỗ cữu cữu, cữu cữu giữ lại tất cả những đồ đạc của mẫu thân từ khi sinh ra tới khi qua đời. Cũng vì những thứ đó, Hạ Trạch mới có thể nhận thức được hình tượng của mẫu thân.
Hai người cùng im lặng, thời gian có vẻ thực dài.
Hạ Trạch đột nhiên nói: “Cô út, trước khi hẹn hò với mẫu thân, phụ thân có từng có bạn gái không?”
Vấn đề này quá đột ngột, Hạ Tư Tuệ thoáng chốc giật mình, kinh ngạc chợt lóe, nhưng rất nhanh liền mỉm cười, hỏi ngược lại: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Theo cô nhớ thì năm đó phụ thân con quả thật rất được nhóm con gái hoan nghênh, bất quá mối tình đầu thì rõ ràng là chị Trì.”
Hạ Trạch lẳng lặng nhìn Hạ Tư Tuệ, không bỏ qua bất cứ phản ứng nào của đối phương. Cậu nhịn không được thất vọng nghĩ, ngay cả cô út cũng lừa mình sao?
“Tiểu Trạch?” Hạ Tư Tuệ khẩn trương nhìn Hạ Trạch.
Hạ Trạch thực bình tĩnh: “Mối tình đầu của phụ thân không phải Hàn Linh sao?”
__________
Hoàn
*****
Nhà tổ Hạ gia xây theo kiểu kiến trúc cũ tiêu chuẩn. Phía trước dùng để tiếp khách, chính giữa là các phòng ở, phía sau cùng là hoa viên. Cuối tháng tư đầu tháng năm, cả khu vườn muôn hoa khoe sắc, từng cơn gió nhẹ thổi qua thoang thoảng hương hoa. Buổi chiều ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây ấm áp trải dài trên người, làm người ta buồn ngủ.
Hạ Trạch úp một quyển thi tập trên mặt, buồn chán nằm trên một băng ghế dài, vừa phơi nắng vừa tính toán thời gian chờ cô út về.
“Thẩm Gia Thạch là gì chứ? Nó đâu phải họ Hạ, thế mà bà nội còn xem trọng nó hơn chúng ta…”
Tiếng Hạ Khải oán niệm không ngừng vang vọng bên tai, Hạ Trạch biết nhóc con này cố ý nói cho mình nghe, cũng lười phản ứng. Hạ Khải nói nửa ngày không thấy Hạ Trạch phản ứng, thở phì phì vươn tay hung hăng nhéo cánh tay Hạ Trạch một cái.
Hạ Trạch nhịn nhịn một hồi thì hết nhịn nổi, giở sách ra trừng mắt nhìn Hạ Khải ngồi chồm hổm trước mặt: “Hạ Khải, mày làm gì đó?”
Hạ Khải đúng lý hợp tình nhìn Hạ Trạch: “Đang cáo trạng chứ làm gì.”
Hạ Trạch: “…”
Hạ Khải dứt khoát ngồi bệch xuống cỏ, ngửa mặt làm ra bộ dáng thiếu đánh trừng mắt: “Tôi bị Thẩm Gia Thạch khi dễ, anh là anh tôi, chẳng phải phải thay tôi ra mặt mới đúng sao?”
Hạ Trạch cười lạnh: “Giờ mới nhớ tao là anh mày, sáng nay mày đá cũng thực ngoan a!”
Trên mặt Hạ Khải chẳng có chút chột dạ, nghĩa khí nói: “Là tôi nhắc nhở anh không thất lễ trước mặt cô cô.”
Hạ Trạch xùy một tiếng, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt một cái, tiếp tục úp sách lên mặt. Thẩm Gia Thạch mà Hạ Khải nói tới là cháu trai của Hạ nãi nãi, cùng tuổi với Hạ Trạch, hiện giờ đã là sinh viên năm nhất khoa trung văn của đại học Hải thành. Bất đồng với Hạ gia, nhà mẹ đẻ Thẩm gia của Hạ nãi nãi sớm đã xuống dốc trở thành gia đình bình thường. Hạ nãi nãi vẫn luôn muốn nâng đỡ bên nhà mẹ đẻ, đáng tiếc Thẩm gia hai đời không có người nào xuất chúng. Chính là đời này Thẩm Gia Thạch xuất hiện làm Hạ nãi nãi cảm thấy Thẩm gia có hi vọng chấn hưng, từ nhỏ đã đón Thẩm Gia Thạch tới Hạ gia, tự dưỡng bên người. Lần này Hạ nãi nãi mừng thọ, Thẩm Gia Thạch cũng sớm xin phép chạy tới.
Hạ Khải nghĩ gì, Hạ Trạch còn không biết sao? Đơn giản vì Thẩm Gia Thạch trong lòng Hạ nãi nãi có địa vị đặc biệt, trừ bỏ anh cả có thể cạnh tranh một phen, từ Hạ Nguyên đến Hạ Khải, toàn bộ đều bị xếp ở phía sau. Nếu chỉ vậy thôi thì cũng chẳng là gì, chính là Thẩm Gia Thạch ăn của Hạ gia, mặc của Hạ gia lại luôn tỏ vẻ thanh cao khinh thường bọn họ. Hạ nãi nãi còn khen Thẩm Gia Thạch có cốt cách, luôn hạ thấp bọn họ mà tâng bốc Thẩm Gia Thạch. Nghĩ cũng biết, Hạ Khải phỏng chừng lại bị Hạ nãi nãi chê trách, bản thân không tranh lại Thẩm Gia Thạch, chỉ có thể khuyến khích anh trai đầy tiếng xấu cậu đây ra tay.
Phiền não trong lòng Hạ Trạch quá nhiều, thật sự không có tâm tư làm anh trai tốt bênh vực em trai. Nói ra thì cậu nhìn Thẩm Gia Thạch cũng thực chán ghét, hi vọng mấy ngày nay không gặp đối phương là tốt nhất, căn bản không muốn tự tìm phiền toái.
Hạ Trạch không để tâm làm Hạ Khải tức tới không nói nên lời, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Hạ Trạch, anh cũng không dám chọc tên Thẩm Gia Thạch kia đúng không?”
Hạ Trạch bị làm phiền tới hết chịu nổi, giật sách ra ngồi dậy. Vẻ mặt của cậu thực táo bạo, nghiêm mặt thực nguy hiểm. Hạ Trạch hoảng sợ, đang định nói gì đó thì đột nhiên kinh ngạc nhìn ra phía sau Hạ Trạch. Hạ Trạch ngồi dậy, quyển sách bị cậu tiện tay hất văng đi đâu mất, không biết Thẩm Gia Thạch từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh.
Thẩm Gia Thạch cùng tuổi với Hạ Trạch, nhưng thoạt nhìn thành thục hơn. Cậu ta lẳng lặng đứng đỏ, vẻ mặt quý trọng cầm quyển sách trên tay. Chú ý tới tầm mắt Hạ Trạch, Thẩm Gia Thạch nâng tay phủi phủi mặt bìa quyển sách, thoạt nhìn muốn phủi đi mấy thứ dơ bẩn, thản nhiên nói: “Đây là tập thơ Nam Sơn Tập của nhà thơ Thanh Đại do dân quốc xuất bản, tuy không trân quý bằng bản gốc nhưng vẫn rất có giá trị. Hạ Trạch, cậu hẳn nên quý trọng nó một chút.” (Chuyện tập thơ kia chỉ do tôi (tác giả) tự đặt ra, không phải là thật)
Hạ Trạch thầm kêu không hay, cậu ghét nhất chính là giọng điệu này của Thẩm Gia Thạch. Không thể nói ra lời cậu ta nói có gì không đúng, chính là nghe rất khó chịu. Bất quá Hạ Trạch cũng biết đối phương không sai, vừa nãy vừa vất sách đi cậu cũng liền hối hận. Hạ Trạch hít sâu một hơi, đè nén bực bội trong lòng đi tới trước mặt Thẩm Gia Thạch, hiếm khi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói.
“Tôi biết rồi.”
Hạ Khải cùng Thẩm Gia Thạch đồng thời sửng sốt, hai người không ai ngờ Hạ Trạch cư nhiên lại chịu cúi đầu. Hạ Khải thất vọng bĩu môi, Thẩm Gia Thạch nhìn thấy Hạ Trạch đưa tay đòi lại sách thì siết chặt ngón tay, không tính toàn trả lại tập thơ Nam Sơn Tập cho Hạ Trạch.
“Hạ Trạch, cậu xem xong chưa? Tôi phải tới phòng sách, để tôi giúp cậu mang về đi.”
Lời Thẩm Gia Thạch làm Hạ Trạch híp mắt, nhướng mi: “Ý cậu là gì? Sách của tôi không thể xem, cần một người ngoài như cậu giúp tôi mang về sao?”
“Tôi không phải ý này.” Thẩm Gia Thạch biện giải.
Hạ Trạch so với Thẩm Gia Thạch cao hơn một nửa cái đầu, lúc này từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu mỉa mai: “Vậy có ý gì?”
Hạ Khải từ lúc Hạ Trạch biến sắc liền chân chó đứng sau lưng Hạ Trạch, hất mặt xem thường trừng mắt nhìn Thẩm Gia Thạch. Cho dù tự tay bà nội dưỡng Thẩm Gia Thạch thì sao chứ, đồ Hạ gia thì vẫn là của Hạ gia, liên quan gì tới Thẩm Gia Thạch? Nói ra thì mình thấy quỷ rồi mới nghĩ Hạ Trạch cúi đầu, Thẩm Gia Thạch làm bộ dáng này cho ai xem chứ?
Dưới tầm mắt của hai người, sắc mặt Thẩm Gia Thạch trở nên tái nhợt, ngón tay cầm sách lại càng dùng sức.
“Ây do, đông vui thế! Tiểu Trạch, Tiểu Khải, hai đứa cùng Gia Thạch đang làm gì đó?”
Âm thanh anh cả vang lên sau lưng, ánh mắt Thẩm Gia thạch chợt lóe sáng, Hạ Khải thất vọng thở dài một hơi, anh cả tới thì chuyện này coi như xong. Anh cả của Hạ Trạch tên là Hạ Tân, năm nay hai mươi tám tuổi, là con của bác hai, cũng là đứa cháu đầu tiên của Hạ gia. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hạ Tân liền theo phụ thân kinh doanh, bình thường
khá bận rộn, số lần gặp mặt Hạ Trạch cũng không nhiều. Nếu nói người nào trong Hạ gia không bài xích Thẩm Gia Thạch thì cũng chỉ có Hạ Tân. Hạ Nguyên không thèm nhìn tới Thẩm Gia Thạch, Hạ Trạch cùng Hạ Khải thì chán ghét.
Tình cảm của Hạ Trạch đối với Hạ Tân cũng khá bình thường, vì thế không có ý nhẫn nhịn. Dù sao cũng là cậu chiếm lý, tính cách vốn cũng không thích phục tùng, lười nói chuyện trực tiếp giật tập thơ trong Thẩm Gia Thạch. Sau đó không thèm nhìn tới biểu tình đối phương, cầm tập thơ xoay người định chào hỏi Hạ Tân, nhưng vừa thấy người bên cạnh Hạ Tân thì kinh hỉ.
“Cô út.”
Người đứng cạnh Hạ Tân đúng là cô út Hạ Tư Tuệ vừa mới gấp gáp từ nước ngoài trở về. Hạ Tư Tuệ năm nay ba mươi tám, là đứa con gái Hạ nãi nãi sinh ra lúc bốn mươi tuổi. Bởi vì vẫn không kết hôn nên Hạ Tư Tuệ thoạt nhìn trẻ hơn đám bạn cùng lứa rất nhiều. Trong số trưởng bối, Hạ Trạch thích nhất là Hạ Tư Tuệ.
Hạ Tư Tuệ cười tủm tỉm bước tới trước mặt Hạ Trạch, đưa tay nhéo nhéo gò má trơn mịn của cậu: “Vừa về đã thấy con khi dễ người rồi a.” Giọng điệu vô cùng thân thiết, không hề có ý tứ trách mắng.
Hạ Tư Tuệ dáng người nhỏ xinh, đứng gần Hạ Trạch cao gần một mét tám có chút áp lực. Ban đầu vốn định giống trước đây xoa đầu Hạ Trạch, nhưng lúc vươn tay mới nhận ra so với lúc tết Hạ Trạch lại cao thêm không ít, cô có chút với không tới, lập tức sửa thành nhéo má.
Hạ Trạch mỉm cười, đối với lời lên án của cô út cũng không để ý.
Hạ Khải ngoan ngoãn gật đầu chào Hạ Tư Tuệ, mềm nhẹ gọi một tiếng: “Cô út.”
Hạ Tư Tuệ đưa tay xoa đầu Hạ Khải: “Tiểu Khải cũng cao lớn rồi a.”
Hạ Khải nhếch môi, thức thời nói: “Con phải về làm bài, cô út ở lại với anh Trạch đi.”
Hạ Khải đi rồi, Hạ Tư Tuệ thực thân thiết kéo tay Hạ Trạch, cao hứng nói: “Lâu lắm rồi không về, Tiểu Trạch đi dạo với cô đi?”
“Dạ!”
Hai người xói xong, hướng về phí Thẩm Gia Thạch cùng Hạ Tân gật gật đầu, tựa như trước đó chưa hề phát sinh gì cả, quẹo qua hướng vườn hoa ở bên kia. Thẩm Gia Thạch vẻ mặt bình tĩnh, đối với thái độ không nhìn tới của Hạ Tư Tuệ đã tập thành thói quen. Nhìn bóng hai người biến mất sau bụi hoa, Thẩm Gia Thạch thu hồi tầm mắt, thản nhiên nhìn Hạ Tân một cái: “Tôi đi trước.”
Hạ Tân mỉm cười, đưa tay nắm cằm Thẩm Gia Thạch sáp qua hôn một cái. Lúc Thẩm Gia Thạch khẽ nhíu mày thì Hạ Tân lập tức rời đi, không chút để ý nói: “Em sao lại trêu chọc Hạ Trạch?”
Thẩm Gia Thạch không chịu nói, Hạ Tân cân nhắc nhướng nhướng mi, đưa tay mờ ám sờ thắt lưng đối phương, nhỏ giọng nói: “Buổi tối tôi tới tìm em, ngoan ngoãn chút. Hạ Trạch một năm chỉ về nhà tổ vài lần, em đừng chọc tới nó, nó là thằng nhóc hư hỏng, nháo lên thì chẳng để tâm tới gì đâu. Bên cạnh còn có Hạ Khải châm ngòi thổi gió, Hạ Nguyên bảo hộ, sau lưng có Trì gia chống đỡ, ngay cả bà nội cũng không có cách gì với nó.”
Thẩm Gia Thạch vẫn giữ biểu tình thản nhiên: “Tôi biết rồi.”
Hạ Tân bị biểu tình này câu dẫn tới ngứa ngáy, nhịn không được lại sáp qua hôn một cái. Sau bụi hoa, Hạ Trạch vô thức quay đầu lại, lờ mờ nhìn thấy hai người ôm sát lấy nhau, lập tức kinh ngạc trừng to mắt.
“Tiểu Trạch?”
Hạ Tư Tuệ quơ quơ cánh tay Hạ Trạch, trêu chọc nói: “Ở cùng cô út mà cũng có thể thất thần cơ à, nghĩ tới bé gái nào rồi?”
Hạ Trạch xấu hổ cười cười, không thể nói là vì mình nhìn thấy Thẩm Gia Thạch cùng Hạ Tân ở cùng một chỗ mà kinh ngạc đi. Đời trước cậu hoàn toàn không biết hai bọn họ có quan hệ này, bình thường không có vẻ gì thường xuyên liên hệ, hơn nữa cậu nghe nói anh cả cứ mấy tháng lại đổi một cô bạn gái, rốt cuộc là sao nhỉ?
Hạ Tư Tuệ không biết Hạ Trạch nghĩ gì, thuận miệng nói: “Tiểu Trạch, con cũng trưởng thành rồi, có vài người không cần quá để ý.”
Đối với Thẩm Gia Thạch, Hạ Tư Tuệ luôn tỏ ra lạnh nhạt. Có đôi lúc cô cũng không lý giải được suy nghĩ của Hạ nãi nãi, từ Hạ Nguyên đến Hạ Trạch, Hạ Khải, có đứa nào không phải cháu ruột, nhưng bà rốt cuộc nghĩ thế nào lại xem trọng một người ngoại hơn con cháu. Bất quá ngẫm lại bản tính cố chấp của Hạ nãi nãi, ngay cả cô cũng vì chuyện kết hôn mà nhiều năm trốn tránh ở nước ngoài, cũng không biết nên nói gì.
Ý tứ trong lời Hạ Tư Tuệ làm Hạ Trạch bật cười. Cô út phỏng chừng nghĩ cậu cùng Hạ Khải ghen tị địa vị của Thẩm Gia Thạch trong lòng bà nội đi. Nếu là đời trước, cậu thực sự ghen tị, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì cái gì bà nội không thích mình. Làm cậu bực bội nhất là Thẩm Gia Thạch trước mặt cậu cứ tỏ vẻ khinh thường, vì thế mỗi lần trở về nhà tổ, cậu không ít lần tìm Thẩm Gia Thạch gây chuyện. Thẳng đến khi cậu cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, ngay cả thái độ của phụ thân cậu còn không để ý, nói chi tới Thẩm Gia Thạch kia.
Hạ Trạch như vậy làm Hạ Tư Tuệ cảm thấy khá bất ngờ, cô vui mừng mỉm cười, lần này thực lòng nói: “Tiểu trạch thật sự lớn rồi.”
“Chẳng lẽ câu khi nãy là cô út lừa con à?”
Hạ Tư Tuệ cười phá lên, cười xong thì thở dài một tiếng: “Chị Trì nếu còn sống thì tốt biết bao, chị ấy thấy Tiểu Trạch vừa đẹp trai lại hiểu chuyện thế này, nhất định sẽ rất vui.”
Lúc Trì Hân Vân còn chưa gả cho Hạ Chí Thành, Hạ Tư Tuệ đã quen biết Trì Hân Vân. Trong nhóm cô gái thượng lưu, Trì Hân Vân là một nhân vật được xem là thần tượng. Lớn lên xinh đẹp gia thế lại tốt, tính tình tốt tài hoa tốt, quả thực là không tìm ra điểm nào chê được. Đợi đến lúc Hạ Tư Tuệ biết Hạ Chí Thành cư nhiên hẹn hò với Trì Hân Vân, cô còn hưng phấn hơn cả Hạ Chí Thành. Mãi đến lúc hai người kết hôn, Hạ Tư Tuệ vẫn cố chấp gọi là chị Trì, còn lén bắt chước phong cách của Trì Hân Vân. Chính là ai cũng không ngờ Trì Hân Vân thế nhưng lại mất sớm như vậy, Hạ Tư Tuệ nghĩ tới đây, lại thở dài một hơi.
Hạ Trạch trầm mặc, có lẽ vì một thời gian dài xem Chu Hàm Thanh là mẹ nên ấn tượng của cậu với Trì Hân Vân cũng không sâu. Thậm chí cả Hạ gia, trừ bỏ cô út không ngừng nhắc về mẫu thân, từ bà nội đến phụ thân, dường như mọi người đều cố ý xóa đi hình bóng mẫu thân. Hạ Trạch có ấn tượng về mẫu thân nhất là ở chỗ cữu cữu, cữu cữu giữ lại tất cả những đồ đạc của mẫu thân từ khi sinh ra tới khi qua đời. Cũng vì những thứ đó, Hạ Trạch mới có thể nhận thức được hình tượng của mẫu thân.
Hai người cùng im lặng, thời gian có vẻ thực dài.
Hạ Trạch đột nhiên nói: “Cô út, trước khi hẹn hò với mẫu thân, phụ thân có từng có bạn gái không?”
Vấn đề này quá đột ngột, Hạ Tư Tuệ thoáng chốc giật mình, kinh ngạc chợt lóe, nhưng rất nhanh liền mỉm cười, hỏi ngược lại: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Theo cô nhớ thì năm đó phụ thân con quả thật rất được nhóm con gái hoan nghênh, bất quá mối tình đầu thì rõ ràng là chị Trì.”
Hạ Trạch lẳng lặng nhìn Hạ Tư Tuệ, không bỏ qua bất cứ phản ứng nào của đối phương. Cậu nhịn không được thất vọng nghĩ, ngay cả cô út cũng lừa mình sao?
“Tiểu Trạch?” Hạ Tư Tuệ khẩn trương nhìn Hạ Trạch.
Hạ Trạch thực bình tĩnh: “Mối tình đầu của phụ thân không phải Hàn Linh sao?”
__________
Hoàn
Bình luận truyện