Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 31: Ý thức
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [31] Ý Thức
*****
“Ba con ba.”
“Ba con bảy.”
“Ba con J.”
Lão K ném ba lá J xuống, nhìn trái nhìn phải: “Có ai bắt không?”
Ngồi bên trái lão K là Trầm Hi, bên phải là Hạ Trạch, đối diện là Phương Lạc Duy, Lý Minh Hiên cùng Mặc Chính phân biệt ngồi phía sau Trầm Hi cùng Phương Lạc Duy.
Không ai bắt, lão K đắc ý quơ quơ lá bài trong tay: “Lão K.”
Tầm mắt mọi người dừng lại trên người Hạ Trạch, Hạ Trạch yên lặng bỏ xuống một lá bài: “Đè ông, lão A.” (lá bài ách)
‘Phụt’ Trầm Hi nhịn không được bật cười, ngã vào lòng ngực Lý Minh Hiên ở phía sau: “Ha ha ha ha, lão A a.”
Lão K đen mặt trừng mắt lườm Trầm Hi, Phương Lạc Duy cũng không khỏi mỉm cười. Hạ Trạch không hiểu bọn họ cười cái gì, biểu tình ngơ ngác, Trầm Hi thấy vậy thì lại càng cười lớn hơn nữa. Đi một vòng không ai bắt, lão K nghiến răng nghiến lợi ném ra con chủ bài: “Heo.”
Trầm Hi nén cười, nhắc nhở: “Lão K chỉ còn một lá, ngàn vạn lần đừng để chạy mất.”
Không cần Trầm Hi nhắc nhở, làm vòng dưới lão K, Hạ Trạch yên lặng rút bốn lá bài: “Tứ quý.” Đồng thời thời quơ quơ lá bài còn lại trong tay: “Tôi cũng chỉ còn một lá.”
Lão K: “…”
“Ha ha ha.” Trầm Hi vỗ bàn bật ngón cái với Hạ Trạch. Hạ Trạch đi xong lá bài cuối cùng, đồng tình nhìn gương mặt đã dán đầy giấy của lão K rồi dán thêm một miếng. Không biết có phải cậu cùng lão K đối nghịch hay sao, mỗi lần lão K ra bài thì cậu luôn có bài đè lại. Chơi bài cả đêm, lão K thua nhiều nhất, tờ giấy trên mặt cũng đếm không hết, nếu thua nữa thì không còn chỗ nào để dán.
“Lại đến một ván.” Lão K thổi mảnh giấy trước mũi, thẹn quá thành giận vung tay nói.
Lần này người chia bài là Hạ Trạch, lão K đã thề phải đánh bại cậu. Lần này bài lão K cực lớn lại còn lôi kéo đồng minh, Trầm Hi cùng Lão K liên thủ, Hạ Trạch xui xẻo không thể ra bài. Lão K cười hắc hắc, lật tung đống giấy, cuối cùng tìm ra tờ bự nhất dán lên mặt Hạ Trạch.
Hạ Trạch: “…”
“Này không công bằng!” Hạ Trạch kháng nghị: “Tờ của tôi bằng ba tờ của ông á.”
Lão K tùy tay kéo Mặc Chính vào lãnh đạn: “Nhóc phải kháng nghị Mặc Chính mới đúng, tại sao tờ giấy có cùng chiều dài lại rọc thành lớn nhỏ khác biệt như vậy, ngọn nguồn bất công chính là cậu ta.”
Mặc Chính: “…”
Trầm Hi quả thực bị lão K cùng Hạ Trạch chọc cười, tựa vào lòng Lý Minh Hiên cười không ngừng. Lý Minh Hiên buồn cười nhìn bọn họ, thật sự không muốn thừa nhận, trừ bỏ Phương Lạc Duy thoạt nhìn thành thục một chút, Hạ Trạch, lão K cùng Trầm Hi quả thực hệt như ba đứa con nít.
Trì Dĩ Hoành vừa vào cửa liền nhìn thấy lão K mặt dán đầy giấy đang tranh cãi với Hạ Trạch, Trầm Hi thì ở bên trợ uy, khóe miệng run rẩy thực hết biết nói gì.
“Anh họ.” Hạ Trạch tinh mắt nhìn thấy Trì Dĩ Hoành trước hết.
Trì Dĩ Hoành vòng qua mọi người đi tới trước mặt Hạ Trạch, buồn cười búng búng tờ giấy dán trên mặt cậu, nghi hoặc nói: “Sao lại lớn thế này?”
Mặc Chính: “…”
Hạ Trạch làm ra vẻ mặt ‘thấy chưa, anh họ cũng nói nó lớn mà’, mọi người liền cười phá lên.
Trì Dĩ Hoành tới đón Hạ Trạch về, thuận tiện xem xem Mặc Chính đã tỉnh lại chưa. Mắt thấy Mặc Chính sinh long hoạt hổ dựa vào bên người Phương Lạc Duy nịnh nọt chăm sóc, Trì Dĩ Hoành xấu xa nói chuyện Mặc Ngự hỏi han cho Mặc Chính.
Mặc Chính lên án nhìn anh, vẻ mặt sao cậu lại bán đứng tôi a.
Trì Dĩ Hoành nhướng mày: “Cậu hành động thẳng thừng như vậy, tôi cứ tưởng cậu không sợ anh cả biết chứ.”
“Tôi đương nhiên không sợ.” Mặc Chính ngay thẳng nói.
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Vậy được rồi.” Nói xong lại an ủi vỗ vỗ Mặc Chính: “Yên tâm, anh cả chưa nói gì cả.”
Mặc Ngự quả thực cái gì cũng chưa nói, đúng hơn là anh căn bản không nghĩ lần này Mặc Chính thực lòng. Mặc Ngự từ nhỏ nhìn Mặc Chính lớn lên, không ít lần chứng kiến Mặc Chính nổi hứng làm ầm ĩ một phen. Kinh hoàng nhất là lần Mặc Chính come out. Năm đó Mặc Ngự kết hôn sinh con, người cao hứng nhất không phải Mặc Ngự mà là Mặc Chính. Trong tiệc đầy tháng của con trai Mặc Ngự, Mặc Chính vẻ mặt vui sướng ôm cháu trai nói Mặc gia cuối cùng cũng có người nối dõi. Tới buổi tiệc tối, trước mặt toàn bộ người Mặc gia, khách khứa cùng hai cha con Trì gia, Mặc Chính động kinh nói mình thích đàn ông. Mặc gia hiện giờ đã có người nói dõi, trên còn có mấy anh trai phụ trách chuyện nối dõi tông đường, anh rốt cuộc cũng có thể giải phóng.
Cụ Mặc bị Mặc Chính chọc giận chết khiếp, ngay lập tức cởi giày đuổi theo Mặc Chính mà đánh. Vẫn là Trì phụ ngăn cản ông cụ lại, Mặc Chính mới thoát được một kiếp, sau đó chán chường ở Trì gia tránh né vài tháng.
Mặc Chính ầm ĩ vài tháng, mọi người Mặc gia đều nghĩ là vì Mặc Chính đã có người yêu thích, vì thế lén lút điều tra tất cả những mối quan hệ xung quanh. Trì Dĩ Hoành là bạn tốt nhất của Mặc Chính, tuy không bị hoài nghi nhưng mỗi ngày đều bị Mặc Ngự tra hỏi những chuyện về Mặc Chính. Tỷ như Mặc Chính nhìn thấy bạn học nam nào thì ánh mắt sáng bừng? Mặc Chính cười với bạn học nam nào càng vui tươi sáng lạn một chút?
Liên tiếp mấy tháng, Mặc gia đều chờ người bạn trai thần bí của Mặc Chính xuất hiện, nhưng sự thực là Mặc Chính căn bản không có người thích, chỉ là nổi hứng lên rồi tuyên bố vậy thôi. Kết quả làm ông cụ phẫn nộ nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được, vọt tới Trì gia không để ý mọi người ngăn cản đập Mặc Chính một trận. Bắt đầu từ đó, vô luận Mặc Chính động kinh thế nào, người Mặc gia đều không thèm để ý. Mặc Chính lần này ồn ào theo đuổi Phương Lạc Duy, trong mắt Mặc Ngự chẳng qua lại là một lần nổi hứng mà thôi.
Trì Dĩ Hoành ẩn ẩn cảm thấy Mặc Chính lần này cùng trước kia không giống, nhưng anh không nói gì với Mặc Ngự, anh cũng không rõ lần này Mặc chính nhiệt tình được tới lúc nào.
Cáo biệt mọi người, Trì Dĩ Hoành đón Hạ Trạch về nhà.
Về đến nhà, vết bằm xanh tím trên mặt Hạ Trạch nhất thời làm Trì phụ hoảng sợ, không ngừng truy hỏi đã xảy ra chuyện gì. Hạ Trạch liền kể lại chuyện gặp Bạch Hiểu Tề một lần, Trì phụ hầm hừ đi gọi điện cho Bạch Hoa, ba ba Bạch Hiểu Tề, nói muốn Bạch gia cấp công đạo cho Hạ Trạch.
Hạ Trạch có chút chột dạ, nhưng nghĩ tới này coi như giúp Bạch Hiểu Tề một phen. Cứ vậy, ba ba Bạch Hiểu Tề liền xấu hổ không dám bao che cho đứa con riêng bên ngoài nữa đi.
Chờ Trì Dĩ Hoành cầm bức họa lấy từ Di Nhiên cư về đặt trong phòng sách, lúc xuống lầu liền nhìn thấy phụ thân nổi giận đùng đùng gọi điện thoại đòi công đạo cho Hạ Trạch, Hạ Trạch chột dạ ngồi bên cạnh, muốn ngoan thế nào thì ngoan thế đó. Anh không khỏi mỉm cười, đi qua bảo Hạ Trạch về phòng nghỉ ngơi, buổi tối trước khi ngủ phải nhớ bôi thuốc một lần. Trước lúc hai người rời đi, Trầm Hi đã nhét một lọ thuốc chống tiêu thũng cho Hạ Trạch, cũng chính là loại cậu dùng ban chiều, hiệu quả rất tốt, Trì Dĩ Hoành liền nhận lấy.
Hạ Trạch lo lắng nhìn về phía cữu cữu, Trì Dĩ Hoành vỗ vỗ cậu ý bảo không có việc gì. Tuy chuyện hôm nay Hạ Trạch chỉ bị liên lụy, nhưng đám người không có mắt này ngay cả Hạ Trạch cũng dám đánh, Bạch Hoa quả thực nên quản đứa con riêng kia. Đánh tỉnh đối phương biết thế nào là trời cao đất rộng, tránh về sau lại gây thêm nhiều tai họa.
Trì phụ hầm hừ quát tháo với Bạch Hoa nửa ngày, lúc cúp điện thoại quay đầu lại thì không thấy Hạ Trạch đâu, ngồi bên cạnh ông biến thành Trì Dĩ Hoành. Vẻ mặt Trì phụ lập tức từ từ ái đổi thành bất mãn, ghét bỏ Trì Dĩ Hoành không chăm sóc tốt Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành: “…”
“Mệt mỏi cả ngày rồi nên con bảo Hạ Trạch về ngủ trước.” Trì Dĩ Hoành vô ngữ nói.
Trì phụ miễn cưỡng gật gật đầu, Trì Dĩ Hoành thực không có cách nào với tính cách này của phụ thân, chỉ đành nhắc tới chính sự: “Bức họa kia con đã mang về rồi.”
Nghe tới đây thì Trì phụ liền biết là chuyện gì, trầm mặc một lúc lâu mới thở dài: “Con cháu bất hiếu a.”
Cụ Hạ cả đời thanh cao đức độ, ai ngờ nhóm con cháu đời sau lại thế này. Tuy Trì phụ không rõ lúc cụ Hạ qua đời đã an bài số tranh chữ này thế nào, nhưng hẳn sẽ không cho phép người Hạ gia mang ra ngoài đánh bạc hay gán nợ. Cụ hạ dưới suối vàng mà biết phỏng chừng cũng tức giận nhảy dựng lên đi?
Trì phụ phân phó Trì Dĩ Hoành: “Ngày mai con đem bức họa này tới Hạ gia, chuyện sau đó cứ để nhà bên đó tự xử lý.”
Chuyện này tóm lại cũng là bê bối của Hạ gia, nếu Trì gia xen vào thì chưa chắc gì Hạ gia đã cảm kích. Trì Hạ hai nhà đã không còn giao tình mật thiết như thế hệ trước.
Trì phụ thở dài một hơi rồi quay về phòng, trí nhớ của Trì Dĩ Hoành về cụ Hạ không sâu, không có nhiều cảm xúc như Trì phụ. Anh đưa phụ thân về tới phòng xong liền nghĩ, không biết Hạ Trạch có tự bôi thuốc hay không, vì thế xoay người tiến vào phòng Hạ Trạch.
Trong phòng không có ai, Hạ Trạch tựa hồ còn chưa tắm xong. Trì Dĩ Hoành đang định rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng hét thảm từ phòng tắm vọng ra.
“Hạ Trạch.” Trì Dĩ Hoành trong lòng nhảy dựng, bước vài bước tới trước cửa phòng tắm, tới gần mới nghe rõ thì ra Hạ Trạch đang nói chuyện điện thoại.
“Bạch Hiểu Tề, cậu phát điên gì vậy, còn dám post ảnh chụp hai ta bị đánh lên group? Chủ nhiệm lớp vừa gọi điện hỏi tôi có phải lại đánh nhau hay không đây nè?”
Bên kia đầu dây, Bạch Hiểu Tề không biết nói gì đó mà Hạ Trạch bật cười: “Tôi nói này, còn không phải nhờ ý tưởng của tôi sao? Mà đúng là tụi mình tự ngược thành cuồng rồi, có ai mướn bảo vệ đánh một tát một ngàn không a?”
Trì Dĩ Hoành nghe tới đây thì sắc mặt trầm xuống.
Bạch Hiểu Tề biện giải vài câu, Hạ Trạch cười mắng: “Cút, tôi bị thương thật đây này, trên lưng bằm một mảng. Lúc nãy tắm mới nhìn thấy, lúc chiều không phát hiện.”
Hạ Trạch mở loa ngoài điện thoại, đặt lên bồn rửa tay. Cậu vừa nói chuyện với Bạch Hiểu Tề vừa vói tay ra sau lưng định bôi thuốc. Cậu không chú ý trên lưng bị đánh lúc nào, thế nhưng đã bằm tím. Tuy không đau nhưng thuốc Trầm Hi đưa khá tốt, vết bằm trên mặt mới một buổi trưa đã giảm sưng không ít, Hạ Trạch nghĩ cứ bôi lên lưng luôn, sớm lành một chút cũng tốt.
Bạch Hiểu Tề lúc này cũng đang bôi thuốc, không ngừng gào thảm vào di động. Hạ Trạch xấu xa mỉm cười, nhưng cười được một nửa thấy bóng dáng Trì Dĩ Hoành trong gương thì luống cuống tay chân đánh rơi cả điện thoại.
“Anh… họ?”
Trì Dĩ Hoành không rõ vui buồn ừ một tiếng, tầm mắt đảo qua Hạ Trạch. Hạ Trạch rõ ràng vừa tắm xong, mái tóc ướt sũng còn đang tích nước, toàn thân trần trụi chỉ mặc một cái quần lót màu tối. Tầm mắt anh dừng trên gương, vết bằm hiện lên rõ mồn một, làn da trắng nõn xung quanh lại càng làm nó nổi bật, trông rất khủng bố.
Hạ Trạch lúng túng, cậu không nghĩ anh họ lại đột nhiên xuất hiện, nghĩ đến hiện giờ mình cơ bản cái gì cũng chưa mặc, toàn thân Hạ Trạch bắt đầu khô nóng như bị bắt lửa. Cậu túng quẫn vươn tay định kéo khăn tắm, Trì Dĩ Hoành vội đi tới trước mặt, nói: “Đừng nhúc nhích.”
Bàn tay Hạ Trạch dừng giữa không trung, Trì Dĩ Hoành cầm lấy ống thuốc trên bồn rửa tay, nói tiếp: “Xoay người lại.”
Hạ Trạch do dự quay người, mặt hướng vào gương. Từ mặt gương có thể nhìn thấy Trì Dĩ Hoành đang đứng phía sau, tầm mắt rũ xuống, nghiêm túc giúp cậu bôi thuốc.
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở Trì Dĩ Hoành phả vào cổ Hạ Trạch, Hạ Trạch mẫn cảm co rụt thân thể, theo bản năng né tránh nghiêng người tới trước. Bàn tay Trì Dĩ Hoành khô ráo mà ấm áp, dán lên lưng cậu bôi thuốc, Hạ Trạch chỉ cảm thấy có một dòng điện lui theo tay Trì Dĩ Hoành lan tràn, dọc theo sống lưng chạy khắp toàn thân. Người anh em dưới thân đã bắt đầu rục rịch, Hạ Trạch thầm cậu nguyện nó không thua kém một phen, ngàn vạn lần đừng kích động dựng đầu dậy.
Trong loại tra tấn ngọt ngào này, Trì Dĩ Hoành rốt cuộc cũng bôi xong. Hạ Trạch thở phào một hơi, nghĩ Trì Dĩ Hoành hiện giờ nên ra ngoài, nếu không cậu sẽ nhịn không được mất. Nào ngờ Trì Dĩ Hoành nhìn vào trong gương nhếch khóe miệng, nâng tay chọt chọt mặt Hạ Trạch, nghiền ngẫm nói: “Mướn bảo vệ đánh một tát một ngàn hử? Hạ Trạch, em có phải cần cho anh một lời giải thích?”
Hạ Trạch: “…”
Mớ suy nghĩ ướt át bị những lời này của Trì Dĩ Hoành dọa hoảng, rốt cuộc không cần lo lắng người anh em ngẩng đầu bất chợt nữa.
Hạ Trạch ủ rũ xoay người, cúi đầu kể lại mọi chuyện lúc trưa một lần. Trọng điểm: ba ba Bạch Hiểu Tề thiên vị đứa con riêng, Bạch Hiểu Tề chỉ là người thừa luôn bị đối phương bắt nạt. Cậu cũng chỉ xuất phát từ đồng tình, bằng không cho dù Bạch Hiểu Tề bị đánh thì ba ba cậu ta lại ém chuyện này xuống.
Hạ Trạch nói mấy chuyện này, Trì Dĩ Hoành một câu cũng không tin, gì mà Bạch Hiểu Tề chỉ là người thừa bị bắt nạt? Ông ngoại Bạch Hiểu Tề để chưng sao? Đơn giản là Bạch Hiểu Tề muốn nương thân phận Hạ Trạch nháo lớn chuyện mà thôi, hai đứa nhỏ này đối với bản thân quả thực đủ ngoan độc.
Trì Dĩ Hoành tuy không tin nhưng cũng không còn tức giận. Anh nghĩ Hạ Trạch phỏng chừng thấy bóng dáng mình trên người Bạch Hiểu Tề. Đồng dạng có anh trai là con riêng, đồng dạng bối cảnh lai lịch, thậm chí đồng dạng có một người phụ thân thiên vị, anh không khỏi đau lòng, giọng điệu cũng dịu đi.
“Mặt còn đau không?”
Hạ Trạch lắc đầu: “Không đau.”
“Ngẩng đầu, anh giúp em bôi thuốc.”
Hạ Trạch chớp mắt mấy cái, ngoài ý muốn vì Trì Dĩ Hoành dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, bất quá cậu cũng không ngốc, nhanh chân phối hợp ngẩng mặt.
Phản ứng của Hạ Trạch làm Trì Dĩ Hoành thầm buồn cười, tuy anh bỏ qua chuyện này nhưng không có nghĩa Hạ Trạch làm vậy là đúng. Anh phải làm Hạ Trạch nhớ kỹ lần giáo huấn này, vì thế lúc bôi thuốc cố ý nặng tay một chút, Hạ Trạch lập tức ‘tê’ một tiếng.
“Không phải nói không đau sao?”
Hạ Trạch nén đau ủy khuất trừng Trì Dĩ Hoành.
Trì Dĩ Hoành mềm lòng, động tác trở nên mềm nhẹ hơn hẳn. Cẩn thận bôi thuốc xong, Trì Dĩ Hoành lại cầm máy sấy làm khô tóc Hạ Trạch, sau đó mới bảo cậu đi ngủ.
Hạ Trạch nằm trong chăn cong cong khóe miệng nói: “Anh họ ngủ ngon.”
Trì Dĩ Hoành giúp cậu tắt đèn: “Ngủ ngon.”
Tối hôm nay Trì Dĩ Hoành lại một lần nữa mộng xuân, người trong mộng vẫn là nam. Trì Dĩ Hoành không thấy rõ mặt đối phương nhưng có thể cảm giác thân thể bọn họ dị thường phù hợp. Anh không ngừng hôn lên thân thể đối phương, giống như không đủ mà điên cuồng ôm lấy đối phương một lần lại một lần đạt tới cao trào. Lần cao trào cuối cùng ập tới, Trì Dĩ Hoành nghe thấy đối phương dịu ngoan nói: “Anh họ ngủ ngon.”
Trì Dĩ Hoành đột nhiên bừng tỉnh, nhịp tim đập bang bang. Đồng hồ báo thức đặt đầu giường chỉ rạng sáng ba giờ, anh không còn buồn ngủ tẹo nào, một mình ngồi đó tới sáng.
________
Hoàn
*****
“Ba con ba.”
“Ba con bảy.”
“Ba con J.”
Lão K ném ba lá J xuống, nhìn trái nhìn phải: “Có ai bắt không?”
Ngồi bên trái lão K là Trầm Hi, bên phải là Hạ Trạch, đối diện là Phương Lạc Duy, Lý Minh Hiên cùng Mặc Chính phân biệt ngồi phía sau Trầm Hi cùng Phương Lạc Duy.
Không ai bắt, lão K đắc ý quơ quơ lá bài trong tay: “Lão K.”
Tầm mắt mọi người dừng lại trên người Hạ Trạch, Hạ Trạch yên lặng bỏ xuống một lá bài: “Đè ông, lão A.” (lá bài ách)
‘Phụt’ Trầm Hi nhịn không được bật cười, ngã vào lòng ngực Lý Minh Hiên ở phía sau: “Ha ha ha ha, lão A a.”
Lão K đen mặt trừng mắt lườm Trầm Hi, Phương Lạc Duy cũng không khỏi mỉm cười. Hạ Trạch không hiểu bọn họ cười cái gì, biểu tình ngơ ngác, Trầm Hi thấy vậy thì lại càng cười lớn hơn nữa. Đi một vòng không ai bắt, lão K nghiến răng nghiến lợi ném ra con chủ bài: “Heo.”
Trầm Hi nén cười, nhắc nhở: “Lão K chỉ còn một lá, ngàn vạn lần đừng để chạy mất.”
Không cần Trầm Hi nhắc nhở, làm vòng dưới lão K, Hạ Trạch yên lặng rút bốn lá bài: “Tứ quý.” Đồng thời thời quơ quơ lá bài còn lại trong tay: “Tôi cũng chỉ còn một lá.”
Lão K: “…”
“Ha ha ha.” Trầm Hi vỗ bàn bật ngón cái với Hạ Trạch. Hạ Trạch đi xong lá bài cuối cùng, đồng tình nhìn gương mặt đã dán đầy giấy của lão K rồi dán thêm một miếng. Không biết có phải cậu cùng lão K đối nghịch hay sao, mỗi lần lão K ra bài thì cậu luôn có bài đè lại. Chơi bài cả đêm, lão K thua nhiều nhất, tờ giấy trên mặt cũng đếm không hết, nếu thua nữa thì không còn chỗ nào để dán.
“Lại đến một ván.” Lão K thổi mảnh giấy trước mũi, thẹn quá thành giận vung tay nói.
Lần này người chia bài là Hạ Trạch, lão K đã thề phải đánh bại cậu. Lần này bài lão K cực lớn lại còn lôi kéo đồng minh, Trầm Hi cùng Lão K liên thủ, Hạ Trạch xui xẻo không thể ra bài. Lão K cười hắc hắc, lật tung đống giấy, cuối cùng tìm ra tờ bự nhất dán lên mặt Hạ Trạch.
Hạ Trạch: “…”
“Này không công bằng!” Hạ Trạch kháng nghị: “Tờ của tôi bằng ba tờ của ông á.”
Lão K tùy tay kéo Mặc Chính vào lãnh đạn: “Nhóc phải kháng nghị Mặc Chính mới đúng, tại sao tờ giấy có cùng chiều dài lại rọc thành lớn nhỏ khác biệt như vậy, ngọn nguồn bất công chính là cậu ta.”
Mặc Chính: “…”
Trầm Hi quả thực bị lão K cùng Hạ Trạch chọc cười, tựa vào lòng Lý Minh Hiên cười không ngừng. Lý Minh Hiên buồn cười nhìn bọn họ, thật sự không muốn thừa nhận, trừ bỏ Phương Lạc Duy thoạt nhìn thành thục một chút, Hạ Trạch, lão K cùng Trầm Hi quả thực hệt như ba đứa con nít.
Trì Dĩ Hoành vừa vào cửa liền nhìn thấy lão K mặt dán đầy giấy đang tranh cãi với Hạ Trạch, Trầm Hi thì ở bên trợ uy, khóe miệng run rẩy thực hết biết nói gì.
“Anh họ.” Hạ Trạch tinh mắt nhìn thấy Trì Dĩ Hoành trước hết.
Trì Dĩ Hoành vòng qua mọi người đi tới trước mặt Hạ Trạch, buồn cười búng búng tờ giấy dán trên mặt cậu, nghi hoặc nói: “Sao lại lớn thế này?”
Mặc Chính: “…”
Hạ Trạch làm ra vẻ mặt ‘thấy chưa, anh họ cũng nói nó lớn mà’, mọi người liền cười phá lên.
Trì Dĩ Hoành tới đón Hạ Trạch về, thuận tiện xem xem Mặc Chính đã tỉnh lại chưa. Mắt thấy Mặc Chính sinh long hoạt hổ dựa vào bên người Phương Lạc Duy nịnh nọt chăm sóc, Trì Dĩ Hoành xấu xa nói chuyện Mặc Ngự hỏi han cho Mặc Chính.
Mặc Chính lên án nhìn anh, vẻ mặt sao cậu lại bán đứng tôi a.
Trì Dĩ Hoành nhướng mày: “Cậu hành động thẳng thừng như vậy, tôi cứ tưởng cậu không sợ anh cả biết chứ.”
“Tôi đương nhiên không sợ.” Mặc Chính ngay thẳng nói.
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Vậy được rồi.” Nói xong lại an ủi vỗ vỗ Mặc Chính: “Yên tâm, anh cả chưa nói gì cả.”
Mặc Ngự quả thực cái gì cũng chưa nói, đúng hơn là anh căn bản không nghĩ lần này Mặc Chính thực lòng. Mặc Ngự từ nhỏ nhìn Mặc Chính lớn lên, không ít lần chứng kiến Mặc Chính nổi hứng làm ầm ĩ một phen. Kinh hoàng nhất là lần Mặc Chính come out. Năm đó Mặc Ngự kết hôn sinh con, người cao hứng nhất không phải Mặc Ngự mà là Mặc Chính. Trong tiệc đầy tháng của con trai Mặc Ngự, Mặc Chính vẻ mặt vui sướng ôm cháu trai nói Mặc gia cuối cùng cũng có người nối dõi. Tới buổi tiệc tối, trước mặt toàn bộ người Mặc gia, khách khứa cùng hai cha con Trì gia, Mặc Chính động kinh nói mình thích đàn ông. Mặc gia hiện giờ đã có người nói dõi, trên còn có mấy anh trai phụ trách chuyện nối dõi tông đường, anh rốt cuộc cũng có thể giải phóng.
Cụ Mặc bị Mặc Chính chọc giận chết khiếp, ngay lập tức cởi giày đuổi theo Mặc Chính mà đánh. Vẫn là Trì phụ ngăn cản ông cụ lại, Mặc Chính mới thoát được một kiếp, sau đó chán chường ở Trì gia tránh né vài tháng.
Mặc Chính ầm ĩ vài tháng, mọi người Mặc gia đều nghĩ là vì Mặc Chính đã có người yêu thích, vì thế lén lút điều tra tất cả những mối quan hệ xung quanh. Trì Dĩ Hoành là bạn tốt nhất của Mặc Chính, tuy không bị hoài nghi nhưng mỗi ngày đều bị Mặc Ngự tra hỏi những chuyện về Mặc Chính. Tỷ như Mặc Chính nhìn thấy bạn học nam nào thì ánh mắt sáng bừng? Mặc Chính cười với bạn học nam nào càng vui tươi sáng lạn một chút?
Liên tiếp mấy tháng, Mặc gia đều chờ người bạn trai thần bí của Mặc Chính xuất hiện, nhưng sự thực là Mặc Chính căn bản không có người thích, chỉ là nổi hứng lên rồi tuyên bố vậy thôi. Kết quả làm ông cụ phẫn nộ nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được, vọt tới Trì gia không để ý mọi người ngăn cản đập Mặc Chính một trận. Bắt đầu từ đó, vô luận Mặc Chính động kinh thế nào, người Mặc gia đều không thèm để ý. Mặc Chính lần này ồn ào theo đuổi Phương Lạc Duy, trong mắt Mặc Ngự chẳng qua lại là một lần nổi hứng mà thôi.
Trì Dĩ Hoành ẩn ẩn cảm thấy Mặc Chính lần này cùng trước kia không giống, nhưng anh không nói gì với Mặc Ngự, anh cũng không rõ lần này Mặc chính nhiệt tình được tới lúc nào.
Cáo biệt mọi người, Trì Dĩ Hoành đón Hạ Trạch về nhà.
Về đến nhà, vết bằm xanh tím trên mặt Hạ Trạch nhất thời làm Trì phụ hoảng sợ, không ngừng truy hỏi đã xảy ra chuyện gì. Hạ Trạch liền kể lại chuyện gặp Bạch Hiểu Tề một lần, Trì phụ hầm hừ đi gọi điện cho Bạch Hoa, ba ba Bạch Hiểu Tề, nói muốn Bạch gia cấp công đạo cho Hạ Trạch.
Hạ Trạch có chút chột dạ, nhưng nghĩ tới này coi như giúp Bạch Hiểu Tề một phen. Cứ vậy, ba ba Bạch Hiểu Tề liền xấu hổ không dám bao che cho đứa con riêng bên ngoài nữa đi.
Chờ Trì Dĩ Hoành cầm bức họa lấy từ Di Nhiên cư về đặt trong phòng sách, lúc xuống lầu liền nhìn thấy phụ thân nổi giận đùng đùng gọi điện thoại đòi công đạo cho Hạ Trạch, Hạ Trạch chột dạ ngồi bên cạnh, muốn ngoan thế nào thì ngoan thế đó. Anh không khỏi mỉm cười, đi qua bảo Hạ Trạch về phòng nghỉ ngơi, buổi tối trước khi ngủ phải nhớ bôi thuốc một lần. Trước lúc hai người rời đi, Trầm Hi đã nhét một lọ thuốc chống tiêu thũng cho Hạ Trạch, cũng chính là loại cậu dùng ban chiều, hiệu quả rất tốt, Trì Dĩ Hoành liền nhận lấy.
Hạ Trạch lo lắng nhìn về phía cữu cữu, Trì Dĩ Hoành vỗ vỗ cậu ý bảo không có việc gì. Tuy chuyện hôm nay Hạ Trạch chỉ bị liên lụy, nhưng đám người không có mắt này ngay cả Hạ Trạch cũng dám đánh, Bạch Hoa quả thực nên quản đứa con riêng kia. Đánh tỉnh đối phương biết thế nào là trời cao đất rộng, tránh về sau lại gây thêm nhiều tai họa.
Trì phụ hầm hừ quát tháo với Bạch Hoa nửa ngày, lúc cúp điện thoại quay đầu lại thì không thấy Hạ Trạch đâu, ngồi bên cạnh ông biến thành Trì Dĩ Hoành. Vẻ mặt Trì phụ lập tức từ từ ái đổi thành bất mãn, ghét bỏ Trì Dĩ Hoành không chăm sóc tốt Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành: “…”
“Mệt mỏi cả ngày rồi nên con bảo Hạ Trạch về ngủ trước.” Trì Dĩ Hoành vô ngữ nói.
Trì phụ miễn cưỡng gật gật đầu, Trì Dĩ Hoành thực không có cách nào với tính cách này của phụ thân, chỉ đành nhắc tới chính sự: “Bức họa kia con đã mang về rồi.”
Nghe tới đây thì Trì phụ liền biết là chuyện gì, trầm mặc một lúc lâu mới thở dài: “Con cháu bất hiếu a.”
Cụ Hạ cả đời thanh cao đức độ, ai ngờ nhóm con cháu đời sau lại thế này. Tuy Trì phụ không rõ lúc cụ Hạ qua đời đã an bài số tranh chữ này thế nào, nhưng hẳn sẽ không cho phép người Hạ gia mang ra ngoài đánh bạc hay gán nợ. Cụ hạ dưới suối vàng mà biết phỏng chừng cũng tức giận nhảy dựng lên đi?
Trì phụ phân phó Trì Dĩ Hoành: “Ngày mai con đem bức họa này tới Hạ gia, chuyện sau đó cứ để nhà bên đó tự xử lý.”
Chuyện này tóm lại cũng là bê bối của Hạ gia, nếu Trì gia xen vào thì chưa chắc gì Hạ gia đã cảm kích. Trì Hạ hai nhà đã không còn giao tình mật thiết như thế hệ trước.
Trì phụ thở dài một hơi rồi quay về phòng, trí nhớ của Trì Dĩ Hoành về cụ Hạ không sâu, không có nhiều cảm xúc như Trì phụ. Anh đưa phụ thân về tới phòng xong liền nghĩ, không biết Hạ Trạch có tự bôi thuốc hay không, vì thế xoay người tiến vào phòng Hạ Trạch.
Trong phòng không có ai, Hạ Trạch tựa hồ còn chưa tắm xong. Trì Dĩ Hoành đang định rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng hét thảm từ phòng tắm vọng ra.
“Hạ Trạch.” Trì Dĩ Hoành trong lòng nhảy dựng, bước vài bước tới trước cửa phòng tắm, tới gần mới nghe rõ thì ra Hạ Trạch đang nói chuyện điện thoại.
“Bạch Hiểu Tề, cậu phát điên gì vậy, còn dám post ảnh chụp hai ta bị đánh lên group? Chủ nhiệm lớp vừa gọi điện hỏi tôi có phải lại đánh nhau hay không đây nè?”
Bên kia đầu dây, Bạch Hiểu Tề không biết nói gì đó mà Hạ Trạch bật cười: “Tôi nói này, còn không phải nhờ ý tưởng của tôi sao? Mà đúng là tụi mình tự ngược thành cuồng rồi, có ai mướn bảo vệ đánh một tát một ngàn không a?”
Trì Dĩ Hoành nghe tới đây thì sắc mặt trầm xuống.
Bạch Hiểu Tề biện giải vài câu, Hạ Trạch cười mắng: “Cút, tôi bị thương thật đây này, trên lưng bằm một mảng. Lúc nãy tắm mới nhìn thấy, lúc chiều không phát hiện.”
Hạ Trạch mở loa ngoài điện thoại, đặt lên bồn rửa tay. Cậu vừa nói chuyện với Bạch Hiểu Tề vừa vói tay ra sau lưng định bôi thuốc. Cậu không chú ý trên lưng bị đánh lúc nào, thế nhưng đã bằm tím. Tuy không đau nhưng thuốc Trầm Hi đưa khá tốt, vết bằm trên mặt mới một buổi trưa đã giảm sưng không ít, Hạ Trạch nghĩ cứ bôi lên lưng luôn, sớm lành một chút cũng tốt.
Bạch Hiểu Tề lúc này cũng đang bôi thuốc, không ngừng gào thảm vào di động. Hạ Trạch xấu xa mỉm cười, nhưng cười được một nửa thấy bóng dáng Trì Dĩ Hoành trong gương thì luống cuống tay chân đánh rơi cả điện thoại.
“Anh… họ?”
Trì Dĩ Hoành không rõ vui buồn ừ một tiếng, tầm mắt đảo qua Hạ Trạch. Hạ Trạch rõ ràng vừa tắm xong, mái tóc ướt sũng còn đang tích nước, toàn thân trần trụi chỉ mặc một cái quần lót màu tối. Tầm mắt anh dừng trên gương, vết bằm hiện lên rõ mồn một, làn da trắng nõn xung quanh lại càng làm nó nổi bật, trông rất khủng bố.
Hạ Trạch lúng túng, cậu không nghĩ anh họ lại đột nhiên xuất hiện, nghĩ đến hiện giờ mình cơ bản cái gì cũng chưa mặc, toàn thân Hạ Trạch bắt đầu khô nóng như bị bắt lửa. Cậu túng quẫn vươn tay định kéo khăn tắm, Trì Dĩ Hoành vội đi tới trước mặt, nói: “Đừng nhúc nhích.”
Bàn tay Hạ Trạch dừng giữa không trung, Trì Dĩ Hoành cầm lấy ống thuốc trên bồn rửa tay, nói tiếp: “Xoay người lại.”
Hạ Trạch do dự quay người, mặt hướng vào gương. Từ mặt gương có thể nhìn thấy Trì Dĩ Hoành đang đứng phía sau, tầm mắt rũ xuống, nghiêm túc giúp cậu bôi thuốc.
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở Trì Dĩ Hoành phả vào cổ Hạ Trạch, Hạ Trạch mẫn cảm co rụt thân thể, theo bản năng né tránh nghiêng người tới trước. Bàn tay Trì Dĩ Hoành khô ráo mà ấm áp, dán lên lưng cậu bôi thuốc, Hạ Trạch chỉ cảm thấy có một dòng điện lui theo tay Trì Dĩ Hoành lan tràn, dọc theo sống lưng chạy khắp toàn thân. Người anh em dưới thân đã bắt đầu rục rịch, Hạ Trạch thầm cậu nguyện nó không thua kém một phen, ngàn vạn lần đừng kích động dựng đầu dậy.
Trong loại tra tấn ngọt ngào này, Trì Dĩ Hoành rốt cuộc cũng bôi xong. Hạ Trạch thở phào một hơi, nghĩ Trì Dĩ Hoành hiện giờ nên ra ngoài, nếu không cậu sẽ nhịn không được mất. Nào ngờ Trì Dĩ Hoành nhìn vào trong gương nhếch khóe miệng, nâng tay chọt chọt mặt Hạ Trạch, nghiền ngẫm nói: “Mướn bảo vệ đánh một tát một ngàn hử? Hạ Trạch, em có phải cần cho anh một lời giải thích?”
Hạ Trạch: “…”
Mớ suy nghĩ ướt át bị những lời này của Trì Dĩ Hoành dọa hoảng, rốt cuộc không cần lo lắng người anh em ngẩng đầu bất chợt nữa.
Hạ Trạch ủ rũ xoay người, cúi đầu kể lại mọi chuyện lúc trưa một lần. Trọng điểm: ba ba Bạch Hiểu Tề thiên vị đứa con riêng, Bạch Hiểu Tề chỉ là người thừa luôn bị đối phương bắt nạt. Cậu cũng chỉ xuất phát từ đồng tình, bằng không cho dù Bạch Hiểu Tề bị đánh thì ba ba cậu ta lại ém chuyện này xuống.
Hạ Trạch nói mấy chuyện này, Trì Dĩ Hoành một câu cũng không tin, gì mà Bạch Hiểu Tề chỉ là người thừa bị bắt nạt? Ông ngoại Bạch Hiểu Tề để chưng sao? Đơn giản là Bạch Hiểu Tề muốn nương thân phận Hạ Trạch nháo lớn chuyện mà thôi, hai đứa nhỏ này đối với bản thân quả thực đủ ngoan độc.
Trì Dĩ Hoành tuy không tin nhưng cũng không còn tức giận. Anh nghĩ Hạ Trạch phỏng chừng thấy bóng dáng mình trên người Bạch Hiểu Tề. Đồng dạng có anh trai là con riêng, đồng dạng bối cảnh lai lịch, thậm chí đồng dạng có một người phụ thân thiên vị, anh không khỏi đau lòng, giọng điệu cũng dịu đi.
“Mặt còn đau không?”
Hạ Trạch lắc đầu: “Không đau.”
“Ngẩng đầu, anh giúp em bôi thuốc.”
Hạ Trạch chớp mắt mấy cái, ngoài ý muốn vì Trì Dĩ Hoành dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, bất quá cậu cũng không ngốc, nhanh chân phối hợp ngẩng mặt.
Phản ứng của Hạ Trạch làm Trì Dĩ Hoành thầm buồn cười, tuy anh bỏ qua chuyện này nhưng không có nghĩa Hạ Trạch làm vậy là đúng. Anh phải làm Hạ Trạch nhớ kỹ lần giáo huấn này, vì thế lúc bôi thuốc cố ý nặng tay một chút, Hạ Trạch lập tức ‘tê’ một tiếng.
“Không phải nói không đau sao?”
Hạ Trạch nén đau ủy khuất trừng Trì Dĩ Hoành.
Trì Dĩ Hoành mềm lòng, động tác trở nên mềm nhẹ hơn hẳn. Cẩn thận bôi thuốc xong, Trì Dĩ Hoành lại cầm máy sấy làm khô tóc Hạ Trạch, sau đó mới bảo cậu đi ngủ.
Hạ Trạch nằm trong chăn cong cong khóe miệng nói: “Anh họ ngủ ngon.”
Trì Dĩ Hoành giúp cậu tắt đèn: “Ngủ ngon.”
Tối hôm nay Trì Dĩ Hoành lại một lần nữa mộng xuân, người trong mộng vẫn là nam. Trì Dĩ Hoành không thấy rõ mặt đối phương nhưng có thể cảm giác thân thể bọn họ dị thường phù hợp. Anh không ngừng hôn lên thân thể đối phương, giống như không đủ mà điên cuồng ôm lấy đối phương một lần lại một lần đạt tới cao trào. Lần cao trào cuối cùng ập tới, Trì Dĩ Hoành nghe thấy đối phương dịu ngoan nói: “Anh họ ngủ ngon.”
Trì Dĩ Hoành đột nhiên bừng tỉnh, nhịp tim đập bang bang. Đồng hồ báo thức đặt đầu giường chỉ rạng sáng ba giờ, anh không còn buồn ngủ tẹo nào, một mình ngồi đó tới sáng.
________
Hoàn
Bình luận truyện