Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 61: Đoạn nghĩa
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [61] Đoạn Nghĩa
****
Lúc Chu Chấn rời khỏi Hạ gia thì trong túi là một cái thẻ chữ U mà Hạ Chí Thành đưa. Ông mờ mịt nhìn Chu Hàm Thanh, tươi cười cáo từ.
Trên đường về nhà, Chu Chấn không ngừng nghĩ tới những lời Hạ Chí Thành nói với mình lúc ở phòng sách. Lúc Hạ Chí Thành nói có chuyện cần nhờ, ông thực không thể tưởng tượng Hạ Chí Thành lại để mình xem đoạn phim này, đoạn phim mà ông đã vô cùng quen thuộc, thậm chí cho dù nhắm mắt lại cũng có thể nói ra những lời đối thoại.
Khoảnh khắc đó, Chu Chấn cơ cồ nghĩ rằng Hạ Chí Thành đang trở mặt, đồng thời người đã lấy camera trong phòng Chu Hàm Thanh cũng là Hạ Chí Thành. Nhưng theo biểu tình thì Chu Chấn hoàn toàn không nhìn ra bất cứ manh mối nào. Có lẽ chú ý tới tầm mắt Chu Chấn, Hạ Chí Thành cũng nhìn qua. Ánh mắt giao nhau, Chu Chấn khẽ chấn động, nhanh chóng thu liễm biểu tình không nên có, phối hợp tỏ ra kinh ngạc.
“Đây là…” Ông nghe thấy mình nói thành tiếng.
Hạ Chí Thành không giải thích, chỉ giao đoạn phim này cho ông tìm người tung ra.
Chu Chấn nghĩ đến đây, phiền toái nhăn mặt nhíu mày. Ông không biết Hạ Chí Thành làm sao có được đoạn phim này? Chu Hàm Thanh vừa phát hiện mất camera thì Hạ Chí Thành đã lấy ra. Vô luận là Hạ Chí Thành tự mình lấy hay Hạ Khải lấy rồi giao cho Trì gia, tất cả đều không phải tin tốt. Càng phiền toái hơn chính là Hạ Chí Thành muốn đẩy Chu gia ra mặt đối kháng với Trần Huy, mà ông lại không thể cự tuyệt. Chu Chấn sở dĩ cứ kéo dài không chịu đưa đoạn phim cho Hạ Chí Thành, trừ bỏ chiếm được nhiều lợi ích, quan trọng nhất là bán một phần nhân tình cho Hạ Chí Thành, có thể thoát thân khỏi chuyện này. Cứ nhìn Trì gia mà xem, đứng ở thế trung lập nên mới có thể bình yên đứng vững ở Hải thành này nhiều năm như vậy, Chu gia mặc dù bị ràng buộc với Hạ Chí Thành, nhưng xét về mặt lâu dài thì phải học hỏi theo Trì gia. Nhưng hiện giờ, Chu Chấn sờ món đồ trong túi, chỉ hi vọng lần này Hạ Chí Thành không thất bại.
Sau khi Chu Chấn rời đi, phòng sách Hạ gia lại im ắng. Hạ Trạch buông ống nghe lén, đang định gọi điện thoại cho Trì Dĩ Hoành thì ngoài sân truyền tới động tĩnh. Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Trạch là Trì Dĩ Hoành đã trở lại, lập tức kích động chạy xuống lầu.
“Anh họ!”
Hạ Trạch tươi cười chạy ra đón, nhưng lúc nhìn thấy người đứng ở cửa thì sửng sốt, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ hơn: “Cữu cữu.”
Người nọ là Trì Thủ Chính chứ không phải Trì Dĩ Hoành như Hạ Trạch đã nghĩ.
Trì Thủ Chính thấy Hạ Trạch thì hiển nhiên rất cao hứng, nhất là xem bộ dáng thì tựa hồ Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành ở chung không tồi, Trì Thủ Chính thầm an ủi, cảm thấy cuối cùng cũng không phụ lòng đứa em gái đã mất của mình, không để Hạ Trạch bất hòa với Trì gia.
“Cữu cữu sao lại về sớm như vậy?” Hạ Trạch cảm thấy thực bất ngờ, hôm qua anh họ vừa nói chắc hai ba ngày nữa cữu cữu mới quay về Hải thành.
Trì Thủ Chính cười cười, ông vốn không định về gấp như vậy, cụ Diệp cũng muốn ông ở lại Trung kinh thêm vài ngày. Nhưng hôm qua Trì Dĩ Hoành gọi điện có nói Hạ Trạch bị thương, Trì Thủ Chính lập tức nôn nóng, hận không thể suốt đêm gấp gáp trở về. Vẫn là cụ Diệp khuyên nhủ, nói bay đêm không an toàn, chờ sáng sớm sẽ lập tức bảo người đưa ông đi. Đương nhiên chuyện này không cần nói với Hạ Trạch, Trì Thủ Chính chỉ nói sơ qua một chút, trọng điểm đặt trên người Hạ Trạch: “Tiểu Trạch, thương thế con thế nào? Để cữu cữu xem xem.”
Hạ Trạch đang định đáp ứng thì đột ngột nhớ ra mớ dấu hôn trên người, vẻ mặt bị kìm hãm, ấp úng nói: “Kỳ thực không có việc gì, sáng sớm anh họ đã giúp con bôi thuốc rồi.”
Trì Thủ Chính lo lắng, vẫn cảm thấy phải tận mắt nhìn thấy mới an tâm được. Hạ Trạch túng quẫn kéo kéo quần áo, kì kèo không chịu tiến tới. Trì Thủ Chính nhìn ra bộ dáng không tình nguyện của Hạ Trạch, mặc dù có chút thất vọng vì Hạ Trạch vẫn chưa thân thiết với mình, bất quá vì quá cưng chìu Hạ Trạch nên cũng không kiên trì.
Hạ Trạch thầm thở phào một hơi, cảm thấy hành vi của mình mới nãy có lẽ làm cữu cữu thương tâm, liền cười híp mắt, lấy lòng sáp tới cạnh Trì Thủ Chính. Trì Dĩ Hoành buồn cười nhìn cậu, xuyên qua ánh mắt giống hệt Trì Hân Vân của Hạ Trạch, ông giống như nhìn thấy Trì Hân Vân khi còn bé. Lúc đó Trì Hân Vân cũng hệt như vậy, mỗi lần làm sai chuyện liền tươi cười nịnh nọt đi theo ông, hệt như cái đuôi nhỏ.
Trì Thủ Chính từ ái nhìn qua, ông đối với tương lai của Hạ Trạch không có yêu cầu gì, có lẽ vì Trì Hân Vân qua đời quá sớm, Trì Thủ Chính chỉ muốn nhìn Hạ Trạch vui vẻ trưởng thành. Hạ Trạch có tiền đồ cũng được, không có cũng không sao, trong mắt ông Hạ Trạch chính là đứa cháu trai mình yêu thương, không còn gì khác.
Giữa trưa Trì Dĩ Hoành trở về nhà cũng không biết chuyện phụ thân đã trở về. Trì Chủ Chính trở về quá đột ngột, Hạ Trạch vẫn luôn ở cùng ông, cứ tưởng sớm đã có người thông tri Trì Dĩ Hoành, vì thế liền quên nói một tiếng.
“Tiểu Trạch.” Sau khi vào cửa, Trì Dĩ Hoành theo thói quen kêu một tiếng. Bình thường mỗi khi anh trở về, Hạ Trạch nghe thấy động tĩnh sẽ ra đón, vì thế đã tạo thành thói quen tìm bóng dáng Hạ Trạch mỗi khi về tới nhà.
Khi đó, Hạ Trạch đang cùng Trì Thủ Chính ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng Trì Dĩ Hoành về, cậu chột dạ liếc nhìn về phía cữu cữu, quy củ bước qua đón: “Anh họ.”
Trì Dĩ Hoành không nhìn thấy Trì Thủ Chính, thực thân thei6t1 đưa tay xoa tóc Hạ Trạch, khóe miệng cong lên: “Sáng giờ làm gì?”
Hạ Trạch chớp chớp mắt mấy cái, lập tức hiểu ra Trì Dĩ Hoành vẫn chưa biết chuyện cữu cữu đã quay về. Vì phòng ngừa Trì Dĩ Hoành nói ra lời không nên nói, cậu dứt khoát nói: “Cữu cữu đã về rồi.”
Trì Dĩ Hoành: “…”
Ở trung tâm phòng khách, Trì Thủ Chính cười tủm tỉm nhìn qua. Cảm tình của Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch tốt, ông thật cao hứng, nhất thời không nghĩ tới mặt khác.
Trì Dĩ Hoành nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cười nói: “Phụ thân.”
Trì Dĩ Hoành giữa trưa trở về vì cố tình muốn cùng Hạ Trạch ăn cơm trưa, giờ có thêm phụ thân, ba người ngồi cũng nhau, không khí cũng thực hòa thuận vui vẻ. Đương nhiên, nếu ông có thể thân thiết với Hạ Trạch hơn thì tốt quá.
Trì Dĩ Hoành gắp một miếng cá, cẩn thận bỏ xương rồi đặt tới trước mặt Hạ Trạch.
Hạ Trạch lộ ra nụ cười khách khí, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh họ.”
Trì Dĩ Hoành tuy biết Hạ Trạch cố ý tỏ ra như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt khách khí của Hạ Trạch, anh vẫn cảm thấy thực chướng mắt. Nếu lúc này thẳng thắn… Trì Dĩ Hoành dừng một chút, từ bỏ ý niệm này.
Chuyện công khai tình cảm của anh cùng Hạ Trạch chỉ là sớm muộn, nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải chờ Hạ Trạch thi xong kì thi đại học. Anh không biết phụ thân sẽ có phản ứng gì, lỡ như quá kịch liệt, ảnh hưởng tới kết quả thi thì không tốt.
Có ý niệm này, khoảng thời gian ở chung kế tiếp Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch đều thực quy củ. Chính là hai người đều quen thân mật, đột nhiên phải tỏ ra bảo trì khoảng cách, bất luận là Hạ Trạch hay Trì Dĩ Hoành đều không quen, hành động vô thức có chút vi diệu.
Trì Thủ Chính rất nhanh liền nhận ra không thích hợp, ông nhạy bén chú ý tới bầu không khí kì lạ giữa Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành. Nếu nói tình cảm tốt thì biểu hiện lại quá bình thường. Nhưng nếu nói không tốt, Trì Thủ Chính nhớ tới thái độ của Trì Dĩ Hoành lúc mới vào nhà, còn có giọng điệu của Hạ Trạch khi nhắc tới Trì Dĩ Hoành, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chẳng lẽ hai đứa này cãi nhau?
Trì Thủ Chính trong lòng có nghi vấn, tâm tư cũng đặt vào hai người nhiều hơn. Cũng may chỉ là lúc đầu, rất nhanh sau đó Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành đều nhanh chóng điều chỉnh. Đợi đến lúc dùng cơm xong, hai người ở chung tự nhiên hơn rất nhiều. Nhưng Trì Thủ Chính đã có ấn tượng, trong lòng cứ ẩn ẩn cảm thấy mình bỏ qua gì đó.
Cơm nước xong không bao lâu, Hạ Trạch liền lấy cớ về phòng làm bài. Đây là lần đầu tiên Hạ Trạch tỏ ra hứng thú với việc học tập như vậy. Trì Dĩ Hoành cố kiềm chế biểu tình nhưng ánh mắt đã bán đứng, anh mỉm cười nhìn Hạ Trạch một đường chầm chậm chạy lên lầu.
Trì Thủ Chính cũng cười cười nhìn theo Hạ Trạch, đang định quay đầu nói gì đó thì thấy được ánh mắt Trì Dĩ Hoành. Ánh mắt Trì Dĩ Hoành quá ôn nhu, trong ấn tượng của ông thì Trì Dĩ Hoành chưa từng kết giao bạn gái, lại càng chưa từng dùng ánh mắt này nhìn ai khác.
Trì Thủ Chính hoài nghi mình đã nhìn nhầm, ngay sau đó Trì Dĩ Hoành hoàn hồn, chống lại ánh mắt dường như hiểu rõ của Trì Thủ Chính, trái tim Trì Dĩ Hoành đập nhanh hơn, biểu tình vẫn bình tĩnh. Trì Thủ Chính sâu xa liếc nhìn anh một cái, hồ nghi dời tầm mắt.
Hai cha con lần đầu tiên giao phong, với kết quả Trì Dĩ Hoành thắng lợi chấm dứt.
Vì Trì Thủ Chính trở về, Trì Dĩ Hoành không thể cùng Hạ Trạch dính lấy nhau cả buổi trưa như trước, anh ở phòng sách báo lại những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian gần đây với phụ thân. Nói xong chuyện cuối cùng, Trì Dĩ Hoành do dự nhìn về phía phụ thân.
Anh cùng Hạ Trạch có một việc vẫn gật phụ thân, không phải quan hệ của hai người, mà là chuyện điều tra nguyên nhân cái chết của cô cô. Lúc ban đầu điều tra Hàn Linh, Hạ Trạch vốn không muốn kinh động Trì gia. Khi đó vẫn chưa biết thân phận Hàn Linh, Hạ Trạch không hi vọng liên lụy Trì gia, Trì Dĩ Hoành cũng thuận theo ý cậu. Nhưng từ lúc thân phận thật sự của Hàn Linh bại lộ, kéo theo chuyện Hạ Chí Thành liên lụy tới cái chết mờ ám của cô cô. Trì Dĩ Hoành tính toán nói hết thảy mọi chuyện cho phụ thân, bất quá ông lại đi Trung kinh, vì thế mới kéo dài tới giờ.
“Làm sao vậy? Còn chuyện khác nữa à?” Trì Thủ Chính nghi hoặc nói.
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Có chuyện, liên quan tới cái chết của cô cô. Con hoài nghi cô cô qua đời không phải tai nạn mà là bị hại chết.”
Đáp lại những lời này của Trì Dĩ Hoành là khoảng thời gian dài trầm mặc của Trì Thủ Chính. Ông lẳng lặng ngồi đó, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tiểu Trạch có biết không?”
Trì Dĩ Hoành sửng sốt một chút, ẩn ẩn đoán được ý tứ phụ thân, lập tức mở miệng nói: “Tiểu Trạch biết, em ấy tìm thám tử tư, chuyện này cũng là Tiểu Trạch hoài nghi trước.”
Nghe nói là Hạ Trạch nghi ngờ trước, Trì Thủ Chính lẳng lặng thở dài một hơi. Chuyện di chúc của cụ Hạ vừa lộ ra, ông cũng bắt đầu hoài nghi. Trì Dĩ Hoành niên kỷ quá nhỏ, không có ấn tượng sâu về cụ Hạ, nhưng năm đó ông từng đi theo phụ thân gặp gỡ cụ Hạ vô số lần, thực hiểu rõ tác phong làm người của cụ.
Hạ gia không phải gia tộc mới nổi, di sản phân phối không theo quy tắc yêu thích của gia chủ, nhất là những thứ mà cụ Hạ lưu lại cho Hạ Trạch đều là căn cốt giúp Hạ gia trụ vững ở Hải thành, là si sản mà đời đời Hạ gia truyền lại. Theo truyền thống của Hạ gia, hẳn phải truyền cho con cả hoặc cháu đích tôn. Nếu không thì phải chia đều cho nhóm anh em Hạ gia, Hạ Trạch căn bản không đủ tư cách kế thừa. Nhưng cố tình, cụ Hạ lại để lại toàn bộ cho Hạ Trạch. Nhưng nếu vì Hân Vân chết, cụ Hạ áy náy nên để quyền thừa kế lại cho Hạ Trạch thì có thể hiểu được. Vốn bọn họ đều nghĩ Hân Vân chết là tai nạn, chuyện này cũng không dính líu gì tới Hạ gia. Nhưng sự thực thì cụ Hạ đã để toàn bộ di sản lại cho Hạ Trạch, thậm chí còn bỏ qua đồng lứa Hạ Chí Thành. Trì Thủ Chính nghĩ mãi, chỉ có thể cho rằng cụ Hạ lương tâm bất an, cảm thấy mình thua thiệt Hạ Trạch. Trừ bỏ cái chết của Hân Vân, ông thực sự không nghĩ ra lí do nào khác.
Trì Thủ Chính cũng vì chuyện này mà trằn trọc mấy ngày, Hân Vân là em gái ruột, Hạ Trạch là cháu ngoại trai, cả hai đều là người thân không thể dứt bỏ. Ông hiển nhiên muốn lật lại chuyện năm đó đòi lại công đạo cho em gái mình, nhưng lại lo sợ chuyện này kích thích Hạ Trạch. Hạ gia dù sao cũng là gia đình của Hạ Trạch, lỡ như Hạ Trạch không tiếp thu được chuyện này thì sao bây giờ? Hạ Trạch chỉ mới mười tám tuổi, liệu có tiếp nhận nổi chuyện phụ thân, ông nội, thậm chí là cả Hạ gia là hung thủ hại chết mẫu thân mình không? Chuyện Thẩm Gia Thạch đã gây ra kích thích không nhỏ, lại thêm chuyện này, Trì Thủ Chính lo sợ Hạ Trạch căn bản không thể chống đỡ nổi.
Hân Vân đã qua đời thiệt nhiều năm, Hạ Trạch là đứa con duy nhất em ấy lưu lại, Trì Thủ Chính đắn đo giữa điều tra chân tướng cái chết của em gái cùng Hạ Trạch bị kích thích thiệt lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt cho qua. Ông vốn nghĩ này chính là điều tiếc nuối nhất cả đời này, không ngờ cư nhiên Hạ Trạch lại là người đứng ra trước hết.
Trì Thủ Chính nghĩ tới đây thì càng đau lòng, không biết khoảng thời gian này Hạ Trạch đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực.
“Tiểu Trạch biết từ lúc nào, nó tra được bao nhiêu rồi?”
Trì Dĩ Hoành cũng không giấu diếm, từ đầu tới đuôi kể lại một lần. Từ sự tồn tại của Hàn Linh nói tới thân phận Hạ Nguyên, cuối cùng là phản ứng của Hạ Chí Thành.
Trì Thủ Chính lại trầm mặc, vung tay bảo: “Dĩ Hoành, con đi xem Tiểu Trạch thế nào đi, để phụ thân yên tĩnh một lúc.”
Trì Dĩ Hoành lo lắng liếc nhìn: “Phụ thân?”
Trì Thủ Chính khoát tay, nói: “Phụ thân không sao.”
Ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, hiện giờ thay vì nói là phẫn nộ vì Hạ Chí Thành, không bằng nói ông đang đau lòng cho đứa em gái Hân Vân cùng Hạ Trạch. Trì Thủ Chính nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, Trì Hân Vân trong bức hình đang nhìn ông mỉm cười ngọt ngào. Nghĩ tới phụ thân vì em gái mất sớm mà buồn bực chết đi, tình cảm thâm giao giữa Trì gia cùng Hạ gia hiển nhiên đã tan thành mây khói.
_________
Hoàn
****
Lúc Chu Chấn rời khỏi Hạ gia thì trong túi là một cái thẻ chữ U mà Hạ Chí Thành đưa. Ông mờ mịt nhìn Chu Hàm Thanh, tươi cười cáo từ.
Trên đường về nhà, Chu Chấn không ngừng nghĩ tới những lời Hạ Chí Thành nói với mình lúc ở phòng sách. Lúc Hạ Chí Thành nói có chuyện cần nhờ, ông thực không thể tưởng tượng Hạ Chí Thành lại để mình xem đoạn phim này, đoạn phim mà ông đã vô cùng quen thuộc, thậm chí cho dù nhắm mắt lại cũng có thể nói ra những lời đối thoại.
Khoảnh khắc đó, Chu Chấn cơ cồ nghĩ rằng Hạ Chí Thành đang trở mặt, đồng thời người đã lấy camera trong phòng Chu Hàm Thanh cũng là Hạ Chí Thành. Nhưng theo biểu tình thì Chu Chấn hoàn toàn không nhìn ra bất cứ manh mối nào. Có lẽ chú ý tới tầm mắt Chu Chấn, Hạ Chí Thành cũng nhìn qua. Ánh mắt giao nhau, Chu Chấn khẽ chấn động, nhanh chóng thu liễm biểu tình không nên có, phối hợp tỏ ra kinh ngạc.
“Đây là…” Ông nghe thấy mình nói thành tiếng.
Hạ Chí Thành không giải thích, chỉ giao đoạn phim này cho ông tìm người tung ra.
Chu Chấn nghĩ đến đây, phiền toái nhăn mặt nhíu mày. Ông không biết Hạ Chí Thành làm sao có được đoạn phim này? Chu Hàm Thanh vừa phát hiện mất camera thì Hạ Chí Thành đã lấy ra. Vô luận là Hạ Chí Thành tự mình lấy hay Hạ Khải lấy rồi giao cho Trì gia, tất cả đều không phải tin tốt. Càng phiền toái hơn chính là Hạ Chí Thành muốn đẩy Chu gia ra mặt đối kháng với Trần Huy, mà ông lại không thể cự tuyệt. Chu Chấn sở dĩ cứ kéo dài không chịu đưa đoạn phim cho Hạ Chí Thành, trừ bỏ chiếm được nhiều lợi ích, quan trọng nhất là bán một phần nhân tình cho Hạ Chí Thành, có thể thoát thân khỏi chuyện này. Cứ nhìn Trì gia mà xem, đứng ở thế trung lập nên mới có thể bình yên đứng vững ở Hải thành này nhiều năm như vậy, Chu gia mặc dù bị ràng buộc với Hạ Chí Thành, nhưng xét về mặt lâu dài thì phải học hỏi theo Trì gia. Nhưng hiện giờ, Chu Chấn sờ món đồ trong túi, chỉ hi vọng lần này Hạ Chí Thành không thất bại.
Sau khi Chu Chấn rời đi, phòng sách Hạ gia lại im ắng. Hạ Trạch buông ống nghe lén, đang định gọi điện thoại cho Trì Dĩ Hoành thì ngoài sân truyền tới động tĩnh. Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Trạch là Trì Dĩ Hoành đã trở lại, lập tức kích động chạy xuống lầu.
“Anh họ!”
Hạ Trạch tươi cười chạy ra đón, nhưng lúc nhìn thấy người đứng ở cửa thì sửng sốt, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ hơn: “Cữu cữu.”
Người nọ là Trì Thủ Chính chứ không phải Trì Dĩ Hoành như Hạ Trạch đã nghĩ.
Trì Thủ Chính thấy Hạ Trạch thì hiển nhiên rất cao hứng, nhất là xem bộ dáng thì tựa hồ Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành ở chung không tồi, Trì Thủ Chính thầm an ủi, cảm thấy cuối cùng cũng không phụ lòng đứa em gái đã mất của mình, không để Hạ Trạch bất hòa với Trì gia.
“Cữu cữu sao lại về sớm như vậy?” Hạ Trạch cảm thấy thực bất ngờ, hôm qua anh họ vừa nói chắc hai ba ngày nữa cữu cữu mới quay về Hải thành.
Trì Thủ Chính cười cười, ông vốn không định về gấp như vậy, cụ Diệp cũng muốn ông ở lại Trung kinh thêm vài ngày. Nhưng hôm qua Trì Dĩ Hoành gọi điện có nói Hạ Trạch bị thương, Trì Thủ Chính lập tức nôn nóng, hận không thể suốt đêm gấp gáp trở về. Vẫn là cụ Diệp khuyên nhủ, nói bay đêm không an toàn, chờ sáng sớm sẽ lập tức bảo người đưa ông đi. Đương nhiên chuyện này không cần nói với Hạ Trạch, Trì Thủ Chính chỉ nói sơ qua một chút, trọng điểm đặt trên người Hạ Trạch: “Tiểu Trạch, thương thế con thế nào? Để cữu cữu xem xem.”
Hạ Trạch đang định đáp ứng thì đột ngột nhớ ra mớ dấu hôn trên người, vẻ mặt bị kìm hãm, ấp úng nói: “Kỳ thực không có việc gì, sáng sớm anh họ đã giúp con bôi thuốc rồi.”
Trì Thủ Chính lo lắng, vẫn cảm thấy phải tận mắt nhìn thấy mới an tâm được. Hạ Trạch túng quẫn kéo kéo quần áo, kì kèo không chịu tiến tới. Trì Thủ Chính nhìn ra bộ dáng không tình nguyện của Hạ Trạch, mặc dù có chút thất vọng vì Hạ Trạch vẫn chưa thân thiết với mình, bất quá vì quá cưng chìu Hạ Trạch nên cũng không kiên trì.
Hạ Trạch thầm thở phào một hơi, cảm thấy hành vi của mình mới nãy có lẽ làm cữu cữu thương tâm, liền cười híp mắt, lấy lòng sáp tới cạnh Trì Thủ Chính. Trì Dĩ Hoành buồn cười nhìn cậu, xuyên qua ánh mắt giống hệt Trì Hân Vân của Hạ Trạch, ông giống như nhìn thấy Trì Hân Vân khi còn bé. Lúc đó Trì Hân Vân cũng hệt như vậy, mỗi lần làm sai chuyện liền tươi cười nịnh nọt đi theo ông, hệt như cái đuôi nhỏ.
Trì Thủ Chính từ ái nhìn qua, ông đối với tương lai của Hạ Trạch không có yêu cầu gì, có lẽ vì Trì Hân Vân qua đời quá sớm, Trì Thủ Chính chỉ muốn nhìn Hạ Trạch vui vẻ trưởng thành. Hạ Trạch có tiền đồ cũng được, không có cũng không sao, trong mắt ông Hạ Trạch chính là đứa cháu trai mình yêu thương, không còn gì khác.
Giữa trưa Trì Dĩ Hoành trở về nhà cũng không biết chuyện phụ thân đã trở về. Trì Chủ Chính trở về quá đột ngột, Hạ Trạch vẫn luôn ở cùng ông, cứ tưởng sớm đã có người thông tri Trì Dĩ Hoành, vì thế liền quên nói một tiếng.
“Tiểu Trạch.” Sau khi vào cửa, Trì Dĩ Hoành theo thói quen kêu một tiếng. Bình thường mỗi khi anh trở về, Hạ Trạch nghe thấy động tĩnh sẽ ra đón, vì thế đã tạo thành thói quen tìm bóng dáng Hạ Trạch mỗi khi về tới nhà.
Khi đó, Hạ Trạch đang cùng Trì Thủ Chính ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng Trì Dĩ Hoành về, cậu chột dạ liếc nhìn về phía cữu cữu, quy củ bước qua đón: “Anh họ.”
Trì Dĩ Hoành không nhìn thấy Trì Thủ Chính, thực thân thei6t1 đưa tay xoa tóc Hạ Trạch, khóe miệng cong lên: “Sáng giờ làm gì?”
Hạ Trạch chớp chớp mắt mấy cái, lập tức hiểu ra Trì Dĩ Hoành vẫn chưa biết chuyện cữu cữu đã quay về. Vì phòng ngừa Trì Dĩ Hoành nói ra lời không nên nói, cậu dứt khoát nói: “Cữu cữu đã về rồi.”
Trì Dĩ Hoành: “…”
Ở trung tâm phòng khách, Trì Thủ Chính cười tủm tỉm nhìn qua. Cảm tình của Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch tốt, ông thật cao hứng, nhất thời không nghĩ tới mặt khác.
Trì Dĩ Hoành nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cười nói: “Phụ thân.”
Trì Dĩ Hoành giữa trưa trở về vì cố tình muốn cùng Hạ Trạch ăn cơm trưa, giờ có thêm phụ thân, ba người ngồi cũng nhau, không khí cũng thực hòa thuận vui vẻ. Đương nhiên, nếu ông có thể thân thiết với Hạ Trạch hơn thì tốt quá.
Trì Dĩ Hoành gắp một miếng cá, cẩn thận bỏ xương rồi đặt tới trước mặt Hạ Trạch.
Hạ Trạch lộ ra nụ cười khách khí, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh họ.”
Trì Dĩ Hoành tuy biết Hạ Trạch cố ý tỏ ra như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt khách khí của Hạ Trạch, anh vẫn cảm thấy thực chướng mắt. Nếu lúc này thẳng thắn… Trì Dĩ Hoành dừng một chút, từ bỏ ý niệm này.
Chuyện công khai tình cảm của anh cùng Hạ Trạch chỉ là sớm muộn, nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải chờ Hạ Trạch thi xong kì thi đại học. Anh không biết phụ thân sẽ có phản ứng gì, lỡ như quá kịch liệt, ảnh hưởng tới kết quả thi thì không tốt.
Có ý niệm này, khoảng thời gian ở chung kế tiếp Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch đều thực quy củ. Chính là hai người đều quen thân mật, đột nhiên phải tỏ ra bảo trì khoảng cách, bất luận là Hạ Trạch hay Trì Dĩ Hoành đều không quen, hành động vô thức có chút vi diệu.
Trì Thủ Chính rất nhanh liền nhận ra không thích hợp, ông nhạy bén chú ý tới bầu không khí kì lạ giữa Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành. Nếu nói tình cảm tốt thì biểu hiện lại quá bình thường. Nhưng nếu nói không tốt, Trì Thủ Chính nhớ tới thái độ của Trì Dĩ Hoành lúc mới vào nhà, còn có giọng điệu của Hạ Trạch khi nhắc tới Trì Dĩ Hoành, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chẳng lẽ hai đứa này cãi nhau?
Trì Thủ Chính trong lòng có nghi vấn, tâm tư cũng đặt vào hai người nhiều hơn. Cũng may chỉ là lúc đầu, rất nhanh sau đó Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành đều nhanh chóng điều chỉnh. Đợi đến lúc dùng cơm xong, hai người ở chung tự nhiên hơn rất nhiều. Nhưng Trì Thủ Chính đã có ấn tượng, trong lòng cứ ẩn ẩn cảm thấy mình bỏ qua gì đó.
Cơm nước xong không bao lâu, Hạ Trạch liền lấy cớ về phòng làm bài. Đây là lần đầu tiên Hạ Trạch tỏ ra hứng thú với việc học tập như vậy. Trì Dĩ Hoành cố kiềm chế biểu tình nhưng ánh mắt đã bán đứng, anh mỉm cười nhìn Hạ Trạch một đường chầm chậm chạy lên lầu.
Trì Thủ Chính cũng cười cười nhìn theo Hạ Trạch, đang định quay đầu nói gì đó thì thấy được ánh mắt Trì Dĩ Hoành. Ánh mắt Trì Dĩ Hoành quá ôn nhu, trong ấn tượng của ông thì Trì Dĩ Hoành chưa từng kết giao bạn gái, lại càng chưa từng dùng ánh mắt này nhìn ai khác.
Trì Thủ Chính hoài nghi mình đã nhìn nhầm, ngay sau đó Trì Dĩ Hoành hoàn hồn, chống lại ánh mắt dường như hiểu rõ của Trì Thủ Chính, trái tim Trì Dĩ Hoành đập nhanh hơn, biểu tình vẫn bình tĩnh. Trì Thủ Chính sâu xa liếc nhìn anh một cái, hồ nghi dời tầm mắt.
Hai cha con lần đầu tiên giao phong, với kết quả Trì Dĩ Hoành thắng lợi chấm dứt.
Vì Trì Thủ Chính trở về, Trì Dĩ Hoành không thể cùng Hạ Trạch dính lấy nhau cả buổi trưa như trước, anh ở phòng sách báo lại những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian gần đây với phụ thân. Nói xong chuyện cuối cùng, Trì Dĩ Hoành do dự nhìn về phía phụ thân.
Anh cùng Hạ Trạch có một việc vẫn gật phụ thân, không phải quan hệ của hai người, mà là chuyện điều tra nguyên nhân cái chết của cô cô. Lúc ban đầu điều tra Hàn Linh, Hạ Trạch vốn không muốn kinh động Trì gia. Khi đó vẫn chưa biết thân phận Hàn Linh, Hạ Trạch không hi vọng liên lụy Trì gia, Trì Dĩ Hoành cũng thuận theo ý cậu. Nhưng từ lúc thân phận thật sự của Hàn Linh bại lộ, kéo theo chuyện Hạ Chí Thành liên lụy tới cái chết mờ ám của cô cô. Trì Dĩ Hoành tính toán nói hết thảy mọi chuyện cho phụ thân, bất quá ông lại đi Trung kinh, vì thế mới kéo dài tới giờ.
“Làm sao vậy? Còn chuyện khác nữa à?” Trì Thủ Chính nghi hoặc nói.
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Có chuyện, liên quan tới cái chết của cô cô. Con hoài nghi cô cô qua đời không phải tai nạn mà là bị hại chết.”
Đáp lại những lời này của Trì Dĩ Hoành là khoảng thời gian dài trầm mặc của Trì Thủ Chính. Ông lẳng lặng ngồi đó, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tiểu Trạch có biết không?”
Trì Dĩ Hoành sửng sốt một chút, ẩn ẩn đoán được ý tứ phụ thân, lập tức mở miệng nói: “Tiểu Trạch biết, em ấy tìm thám tử tư, chuyện này cũng là Tiểu Trạch hoài nghi trước.”
Nghe nói là Hạ Trạch nghi ngờ trước, Trì Thủ Chính lẳng lặng thở dài một hơi. Chuyện di chúc của cụ Hạ vừa lộ ra, ông cũng bắt đầu hoài nghi. Trì Dĩ Hoành niên kỷ quá nhỏ, không có ấn tượng sâu về cụ Hạ, nhưng năm đó ông từng đi theo phụ thân gặp gỡ cụ Hạ vô số lần, thực hiểu rõ tác phong làm người của cụ.
Hạ gia không phải gia tộc mới nổi, di sản phân phối không theo quy tắc yêu thích của gia chủ, nhất là những thứ mà cụ Hạ lưu lại cho Hạ Trạch đều là căn cốt giúp Hạ gia trụ vững ở Hải thành, là si sản mà đời đời Hạ gia truyền lại. Theo truyền thống của Hạ gia, hẳn phải truyền cho con cả hoặc cháu đích tôn. Nếu không thì phải chia đều cho nhóm anh em Hạ gia, Hạ Trạch căn bản không đủ tư cách kế thừa. Nhưng cố tình, cụ Hạ lại để lại toàn bộ cho Hạ Trạch. Nhưng nếu vì Hân Vân chết, cụ Hạ áy náy nên để quyền thừa kế lại cho Hạ Trạch thì có thể hiểu được. Vốn bọn họ đều nghĩ Hân Vân chết là tai nạn, chuyện này cũng không dính líu gì tới Hạ gia. Nhưng sự thực thì cụ Hạ đã để toàn bộ di sản lại cho Hạ Trạch, thậm chí còn bỏ qua đồng lứa Hạ Chí Thành. Trì Thủ Chính nghĩ mãi, chỉ có thể cho rằng cụ Hạ lương tâm bất an, cảm thấy mình thua thiệt Hạ Trạch. Trừ bỏ cái chết của Hân Vân, ông thực sự không nghĩ ra lí do nào khác.
Trì Thủ Chính cũng vì chuyện này mà trằn trọc mấy ngày, Hân Vân là em gái ruột, Hạ Trạch là cháu ngoại trai, cả hai đều là người thân không thể dứt bỏ. Ông hiển nhiên muốn lật lại chuyện năm đó đòi lại công đạo cho em gái mình, nhưng lại lo sợ chuyện này kích thích Hạ Trạch. Hạ gia dù sao cũng là gia đình của Hạ Trạch, lỡ như Hạ Trạch không tiếp thu được chuyện này thì sao bây giờ? Hạ Trạch chỉ mới mười tám tuổi, liệu có tiếp nhận nổi chuyện phụ thân, ông nội, thậm chí là cả Hạ gia là hung thủ hại chết mẫu thân mình không? Chuyện Thẩm Gia Thạch đã gây ra kích thích không nhỏ, lại thêm chuyện này, Trì Thủ Chính lo sợ Hạ Trạch căn bản không thể chống đỡ nổi.
Hân Vân đã qua đời thiệt nhiều năm, Hạ Trạch là đứa con duy nhất em ấy lưu lại, Trì Thủ Chính đắn đo giữa điều tra chân tướng cái chết của em gái cùng Hạ Trạch bị kích thích thiệt lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt cho qua. Ông vốn nghĩ này chính là điều tiếc nuối nhất cả đời này, không ngờ cư nhiên Hạ Trạch lại là người đứng ra trước hết.
Trì Thủ Chính nghĩ tới đây thì càng đau lòng, không biết khoảng thời gian này Hạ Trạch đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực.
“Tiểu Trạch biết từ lúc nào, nó tra được bao nhiêu rồi?”
Trì Dĩ Hoành cũng không giấu diếm, từ đầu tới đuôi kể lại một lần. Từ sự tồn tại của Hàn Linh nói tới thân phận Hạ Nguyên, cuối cùng là phản ứng của Hạ Chí Thành.
Trì Thủ Chính lại trầm mặc, vung tay bảo: “Dĩ Hoành, con đi xem Tiểu Trạch thế nào đi, để phụ thân yên tĩnh một lúc.”
Trì Dĩ Hoành lo lắng liếc nhìn: “Phụ thân?”
Trì Thủ Chính khoát tay, nói: “Phụ thân không sao.”
Ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, hiện giờ thay vì nói là phẫn nộ vì Hạ Chí Thành, không bằng nói ông đang đau lòng cho đứa em gái Hân Vân cùng Hạ Trạch. Trì Thủ Chính nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, Trì Hân Vân trong bức hình đang nhìn ông mỉm cười ngọt ngào. Nghĩ tới phụ thân vì em gái mất sớm mà buồn bực chết đi, tình cảm thâm giao giữa Trì gia cùng Hạ gia hiển nhiên đã tan thành mây khói.
_________
Hoàn
Bình luận truyện