Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 68: Mở màn



Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [68] Mở Màn

******

Nhận được điện thoại của Hạ Tư Tuệ là chuyện nằm trong dự đoán của Hạ Trạch. Các di động, cả hai đồng thời chìm vào trầm mặc.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Tư Tuệ không quay về nhà tổ mà tới khách sạn ở tạm. Nhà tổ đối với Hạ Tư Tuệ là một sự tồn tại đầy ý nghĩa, nhưng hiện giờ cô không biết nó có còn là ngôi nhà trong kì ức của mình nữa không. Sau khi tới khách sạn, Hạ Tư Tuệ mới phát hiện trên người mình có máy nghe lén. Người cô nghĩ tới trước nhất là Hạ Trạch, chỉ có thể là Hạ Trạch.

Nắm chặt điện thoại, Hạ Tư Tuệ là người đầu tiên phá vỡ im lặng: “Tiểu Trạch, con nghe hết rồi đi?”

Hạ Trạch ‘vâng’ một tiếng, thấp giọng nói: “Cô út có trách con không?”

Trách? Đương nhiên không, Hạ Tư Tuệ sao có thể trách cứ Hạ Trạch, chỉ là cô cảm thấy thực khó chịu. Mới trước đó cô còn cảm thấy Hạ Trạch đã trưởng thành, là một chuyện tốt, nhưng vừa quay đầu thì Hạ Trạch trưởng thành liền bắt đầu lợi dụng cô. Nhưng cô có thể nói Hạ Trạch đã làm sai sao?

Hạ Tư Tuệ trầm mặc vài giây, cười cười: “Sao có thể? Cô út sao có thể trách con.” Nói xong câu này, Hạ Tư Tuệ chủ động nói: “Tiểu Trạch, con có tính toán gì không?”

Sự thật về cái chết của Trì Hân Vân nếu Hạ Trạch đã biết thì Trì gia khẳng định cũng biết. Hạ Tư Tuệ cảm thấy Trì gia sẽ không dễ dàng bỏ qua. Làm cô út của Hạ Trạch, Hạ Tư Tuệ tự nhiên đứng về phía Hạ Trạch, nhưng bên kia cũng chính là mẫu thân cùng anh trai của cô. Hạ Tư Tuệ cảm thấy mình có thể thấu hiểu tâm tình của phụ thân năm đó, vừa khó xử vừa bất an.

Đối với vấn đề này, Hạ Trạch không lập tức trả lời. Kỳ thực cậu cũng có chút mờ mịt. Trong nhận thức của cậu, phụ thân hại chết mẫu thân, ông phải nhận thẩm lý và phán quyết, phải trả cái giá cho hành vi của mình. Nhưng mẫu thân đã mất hơn mười lăm năm, tuy còn chưa vượt qua thời gian truy tố hai mươi năm, nhưng chứng cớ xác thực đều bị hủy sạch sẽ. Hiện giờ bọn họ truy được nguyên nhân cái chết nhưng không thể nào khởi tố. Người biết chân tướng chuyện năm đó chỉ có phụ thân, Hàn Linh, bà nội, và Hạ Nguyên. Hản Linh thì đã bị gắn cái danh bệnh thần kinh, Hạ Nguyên cùng bà nội thì Hạ Trạch không nghĩ bọn họ sẽ đứng về phía mình.

Hai người một lần nữa chìm vào trầm mặc. Hạ Trạch không biết trả lời thế nào, mà Hạ Tư Tuệ thì hiểu nhầm thái độ Hạ Trạch, xấu hổ cười, nhẹ giọng nói: “Cô biết rồi, Tiểu Trạch nghỉ ngơi sớm một chút đi, mấy ngày nay thi cử cũng mệt mỏi rồi.”

Lúc Trì Dĩ Hoành đẩy cửa tiến vào, Hạ Tư Tuệ cũng vừa cúp điện thoại, Hạ Trạch ôm gối ngồi trên băng ghế ngoài ban công cầm di động ngẩn người. Hạ Tư Tuệ phản ứng quá đột ngột, Hạ Trạch đoán được suy nghĩ của cô nhưng cũng không có ý giải thích. Cậu tin tưởng cô út thật sự có ý tốt, nhưng trái tim lại không dám mơ tưởng cô út sẽ đứng về phía mình. Từ Hạ Nguyên đến ông nội, ai cũng có ý tốt, nhưng khi phải lựa chọn, phụ thân vĩnh viễn đứng ở vị trí hàng đầu. Bọn họ sẽ thống khổ, sẽ khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn chọn như vậy.

“Nghĩ gì đó?”

Trì Dĩ Hoành ngồi xuống bên cạnh, Hạ Trạch thuận thế tựa vào lòng ngực anh, thấp giọng nói: “Nghĩ về chuyện mẫu thân.”

Trước kì thi, buổi tối Hạ Trạch phải đọc sách cộng làm bài tập, thời gian chật kín. Tuy có lúc cũng nghĩ tới chuyện mẫu thân, nghĩ chuyện của mình, nhưng chung quy vẫn có chuyện khác dời đi lực chú ý. Nhưng hiện giờ thi xong, Hạ Trạch đột nhiên phát hiện mình có rất nhiều thời gian, cậu không cần đọc sách nữa, chơi game cũng không còn hứng thú, tựa hồ nghĩ tới vài chuyện phiền lòng thì không còn chuyện gì khác để làm.

Lời Hạ Trạch làm Trì Dĩ Hoành khẽ nhíu mày, anh không hi vọng Hạ Trạch nghĩ quá nhiều, độ tuổi này cậu nên vô ưu vô lự, tràn đầy sức sống như Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi, chỉ quan tâm tới việc chơi bóng cùng chơi game, chứ không phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề này, mỗi ngày đều ôm tâm sự.

“Rất nhanh sẽ xong.” Trì Dĩ Hoành cúi đầu hôn Hạ Trạch, ôn nhu nói.

Hạ Trạch ngẩng đầu: “Cữu cữu định làm thế nào?”

“Tiểu Trạch hi vọng thế nào?”

Hạ Trạch buồn hiu lắc đầu, trước kia cậu nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn tìm ra sự thật về cái chết của mẫu thân, để phụ thân phải ngồi tù. Nhưng hiện giờ cậu mới ý thức được sự tình không đơn giản như vậy: “Em nghe theo cữu cữu.” Hạ Trạch nắm tay Trì Dĩ Hoành nói.

“Ừ.”

Tối hôm nay Hạ Trạch ngủ rất sớm, trải qua kì thi căng thẳng, lại thêm chuyện Hạ Tư Tuệ, hậu quả của việc sử dụng não quá độ chính là dựa vào lòng Trì Dĩ Hoành ngủ quên. Trì Dĩ Hoành ôm Hạ Trạch về giường, cởi quần áo đắp chăn cẩn thận, cuối cùng cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.

Vẻ mặt khi ngủ của Hạ Trạch vừa an ổn lại bình thản, vẻ mặt vô tội hệt thiên sứ trong các câu chuyện thần thoại. Trì Dĩ Hoành ngồi bên giường lẳng lặng ngắm nhìn, chỉ hận không thể thừa dịp Hạ Trạch ngủ mà xử lý toàn bộ những chuyện thối nát của Hạ gia, đợi đến khi Hạ Trạch tỉnh lại thì không còn bất cứ chuyện phiền lòng nào nữa. Mãi tới khi Hạ Trạch ngủ say, Trì Dĩ Hoành mới đứng dậy rời đi. Tuy thực muốn lưu lại ôm Hạ Trạch cùng nhau ngủ, nhưng ngẫm lại sắc mặt phụ thân thì vẫn từ bỏ ý niệm này.

Trì Dĩ Hoành vừa ra cửa đã bị phụ thân gọi lên phòng sách, anh thực hoài nghi phụ thân vẫn một mực chờ mình ngoài cửa, còn vô tình lên lầu chỉ là cái cớ mà thôi. Tới phòng sách, Trì Thủ Chính ngồi xuống, để mặc Trì Dĩ Hoành đứng đó, không cho anh ngồi.

Trì Dĩ Hoành hết biết nói gì, từ lúc phụ thân biết chuyện của anh cùng Hạ Trạch, anh đã mất tư cách ngồi trong phòng sách. Anh đoán phụ thân phỏng chừng càng muốn đập mình một trận hơn, bất quá vì e ngại mặt mũi Hạ Trạch nên mới không động thủ, chỉ có thể phạt đứng để cân bằng cảm xúc.

Vì xây dựng bầu không khí an tường trước kì thi đại học, không để tình tự Hạ Trạch bị ảnh hưởng, Trì Thủ Chính nghẹn một bụng khí bày ra sắc mặt hòa nhã với Trì Dĩ Hoành mấy ngày này, một mực chờ đợi Hạ Trạch thi xong sẽ hảo hảo thu thập Trì Dĩ Hoành một phen. Nào ngờ ngay trước ngày thi lại lòi ra chuyện Hạ Nguyên, sự thực về cái chết của Trì Hân Vân cũng bị kéo ra. Này thì hay rồi, Hạ Trạch lại càng tỏ ra ỷ lại vào Trì Dĩ Hoành, ông không thể thu thập đứa con hư hỏng này, vì thế chỉ có thể tiếp tục nghẹn một bụng tức.

Ánh mắt Trì Thủ Chính nhìn Trì Dĩ Hoành thực không tốt, xem thời gian thì Trì Dĩ Hoành ở phòng Hạ Trạch khoảng một giờ. Trước lúc thi, Trì Dĩ Hoành lấy cớ giúp Hạ Trạch ôn tập cùng chiếu cố cánh tay bị thương, giờ thì tâm tình Hạ Trạch không tốt, phải an ủi. Cố tình hai cái cớ này ông đều không thể cự tuyệt, chỉ có thể nhìn Hạ Trạch thân cận Trì Dĩ Hoành.

Trì Thủ Chính nhớ tới lời an ủi của lão Mặc, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tốt xấu gì Hạ Trạch cũng thích Trì Dĩ Hoành, tính ra thì không lỗ. Mặc kệ là Trì Dĩ Hoành gả hay Hạ Trạch lấy, cũng đều là nội bộ Trì gia. Đâu như ông, Mặc Chính thích một ngôi sao, ngày ngày cứ chạy sau mông người ta. Lão Mặc lúc đầu còn mặc kệ Mặc Chính vui đùa, chờ chơi chán thì thu tâm. Nhưng theo tư thế hiện tại thì Mặc Chính đã hoàn toàn đổ gục. Lão Mặc không vui chút nào, ông nuôi con lớn không phải để gả ra ngoài, có bản lĩnh thì cưới ngôi sao kia về đi a!

So sánh tình cảnh đối lập! Trì Thủ Chính nghĩ tới đây thì nhìn Trì Dĩ Hoành cũng không còn quá chướng mắt. Mặt lạnh một khoảng thời gian, cơn giận cũng giảm bớt một chút, hừ lạnh: “Tiểu Trạch ngủ rồi?”

Trì Dĩ Hoành vẫn quan sát vẻ mặt phụ thân từ đầu đến giờ, trong lòng buồn cười nhưng vẫn tỏ ra quy củ gật đầu.

Trì Thủ Chính thật sự lo lắng cho Hạ Trạch, chỉ sợ Hạ Trạch tâm tình không tốt mà bứt rứt, khi trước Hạ Trạch cứ tùy ý càng quấy, ông còn nghĩ không biết đến khi nào đứa nhỏ này mới vượt qua kì phản nghịch, hiểu chuyện một chút. Nhưng hiện giờ Hạ Trạch trưởng thành thì ông lại hi vọng Hạ Trạch có thể giống như trước, không vui liền bộc phát ra ngoài, không cần chịu đựng như vây giờ, hiểu chuyện đến mức làm ông đau lòng.

Ông không khỏi thở dài, phân phó nói: “Có thời gian thì bồi Tiểu Trạch nhiều chút. Dẫn nó ra ngoài chơi giải buồn đi.”

Trì Dĩ Hoành gật gật đầu, trên mặt hiện lên ý cười. Sớm biết thế nên mang theo món đồ chơi nhỏ của Hạ Trạch tới, trực tiếp thu lại những lời này làm bằng cớ, tránh sau này phụ thân lại trở mặt không nhận, ghét bỏ anh chiếm cứ quá nhiều thời gian của Tiểu Trạch.

Trì Thủ Chính nói xong cũng ý thức được không đúng, nhưng nói cũng nói rồi không thể nào nuốt trở lại, chỉ đành giận chó đánh mèo trừng mắt lườm, nói tới chuyện chính: “Tiểu Trạch nói thế nào?”

Trì Dĩ Hoành nhịn cười: “Tiểu Trạch nói đều nghe theo phụ thân.”

Những lời này làm sắc mặt Trì Thủ Chính nhu hòa hẳn: “Ngày mai con tới Hạ gia một chuyến. Hôm qua Hạ Chí Thành đã gọi tới, nói số tranh chữ bên nhà tổ đã chỉnh lí lại, muốn giao cho Tiểu Trạch. Con thay nó tới lấy đi.”

Trì Dĩ Hoành dừng một chút, nhắc nhở nói: “Dượng có thể đã biết chuyện.” Hạ nãi nãi không ngốc, khẳng định sẽ lập tức liên hệ với Hạ Chí Thành.

Trì Thủ Chính cười lạnh: “Biết thì sao? Con cứ đi đi, cái gì cũng không cần nói.”

Trì Dĩ Hoành lập tức hiểu được ý tứ phụ thân, ai cũng biết Trì gia nhất định sẽ không từ bỏ, Hạ Chí Thành tự nhiên cũng biết. Nếu biết thì sẽ thời thời khắc khắc lo lắng Trì gia định làm gì mà bị vây trong lo lắng. Lúc này xuất hiện trước mặt Hạ Chí Thành sẽ gây ra kích thích lớn, Trì Dĩ Hoành càng bình tĩnh thì Hạ Chí Thành lại càng lo sợ. Đối với Hạ Chí Thành mà nói, dùng dao nhỏ từng chút từng chút đâm tới thì ông mới cảm thấy đau đớn.

Bất đồng với gia tộc kinh doanh bình thường, Trì gia là thế gia trăm năm ở Hải thành, kinh nghiệm cùng quan hệ trong giới rộng không thể tưởng, này đủ căn cốt để chống lại Hạ Chí Thành. Huống chi Diệp gia ở Trung kinh một lòng muốn về Hải thành, Trì gia hệt như hổ thêm cánh. So với Hạ Chí Thành, Trì gia càng xem trọng Diệp gia chấp chưởng Hải thành. Cũng vì biết Hạ Chí Thành sớm muộn cũng thất bại trong trận chiến tranh giành vị trí thị trưởng Hải thành, Trì Thủ Chính mới không vội vàng ra tay mà tính toán khoảng thời gian này sẽ chậm rãi trả thù.

Giống như Trì Dĩ Hoành đã nói, đêm đó Hạ nãi nãi đã lập tức gọi Hạ Chí Thành tới bệnh viện.

Sau khi phân phó người bên ngoài không được tùy ý quấy rầy, Hạ nãi nãi bình tĩnh đóng cửa lại, kể lại chuyện Hạ Tư Tuệ tới tìm mình.

Có lẽ nhiều năm bình an vô sự làm Hạ Chí Thành mất đi cảnh giác, qua hai giây ông mới phản ứng lại, giật mình hoài nghi nhìn Hạ nãi nãi, vội vàng nói: “Trì gia đã biết?”

Vấn đề vừa ra khỏi miệng, Hạ Chí Thành liền biết mình nói ra lời ngu xuẩn, buổi chiều Hạ Tư Tuệ vừa tới thăm Hạ Trạch thì lập tức quay lại tìm mẫu thân nháo loạn, trừ bỏ ở Trì gia nghe thấy gì đó thì còn nguyên nhân gì nữa.

Tâm tư Hạ Chí Thành xoay mòng, trong lòng suy nghĩ xem Trì gia có thể tra được bao nhiêu. Trì Hân Vân đã chết rất lâu, năm đó ông cùng mẫu thân đã xử lý sạch sẽ, vật chứng tuyệt đối không xuất hiện chỗ nào sơ suất, vấn đề duy nhất chỉ có thể là nhân chứng. Chuyện này trừ bỏ ông, người biết chuyện chỉ còn mẫu thân, Hàn Linh cùng Hạ Nguyên. Mẫu thân tất nhiên không cần lo lắng, Hàn Linh cùng Hạ Nguyên, tuy có chút do dự nhưng bọn họ hẳn sẽ không phản bội.

Vì thế, những chuyện Trì gia có thể tra được rất có hạn, Hạ Chí Thành nghĩ vậy, sắc mặt cũng dần dịu đi.

_________

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện