Chương 107: Đêm trừ tịch
Yến hội cũng nhanh trôi qua, các vị đại thần sau khi nói lời chúc tụng, liền bắt đầu mời quân thượng ban chữ. Theo thông lệ vào đêm trừ tịch, hoàng đế sẽ dùng bút chu sa đề chữ phúc ban thưởng cho các vị đại thần được sủng ái, hôm nay thái tử chưa đăng cơ, thỉnh quân thượng ban chữ cũng là hợp quy tắc.
Triệu Tử Nghiễn khẽ cười: "Thái tử mặc dù nhỏ tuổi, nhưng một mực cần cù siêng năng, viết chữ cũng rất đẹp, hiện tại bổn vương hơi mệt, nhường thái tử ban thưởng chữ đi, Huân nhi, có được không?"
Triệu Huân ngồi dậy chắp tay: "Vâng."
Triệu Huân tuổi tác tuy nhỏ, nhưng viết chữ cũng là đường nét rõ ràng vuông vức, bất quá một số đại thần vẫn không thể lý giải được vì sao quân thượng từ chối, nét chữ của quân thượng xưa nay thập phần khí khái, tự thành nhất thể, vô cùng đẹp mắt, nhưng nàng lại để thái tử thay nàng ban chữ, việc này biểu thị cái gì?
Quần thần bên dưới dồn dập suy đoán, nhưng lại không dám triển lộ, đợi đến lúc yến hội kết thúc, mấy vị đại thần nhịn không được tới hỏi Lý Phú: "Trung thư đại nhân, ngài nói quân thượng vừa rồi là có ý tứ gì?"
Lý Phú trong lòng có chút nặng nề, cũng không tâm tư trả lời vấn đề của bọn hắn, khoát tay áo: "Quân thượng ý tứ, ta nơi nào có thể hiểu thấu được." Nói xong lấy cớ cáo từ, đêm nay giao thừa rồi, tạm thời đem những chuyện kia gác lại.
Triệu Tử Nghiễn trở về Trọng Hoa điện, mấy người Lưu Ly đều mặc một thân đồ mới tươi tắn, chỉnh tề quỳ gối trước điện: "Chúc mừng quân thượng, quận chúa, tân xuân đại cát."
Triệu Tử Nghiễn uống không ít, dù sao đại thần mời rượu cũng không tiện chối từ. Lúc này sắc mặt nàng trở nên hồng, thoáng nhìn mấy cung nhân quỳ bên dưới, trên môi lộ ra ý cười, khoác tay nói: "Đều đứng lên đi, Lý Thịnh, mỗi người đều có thưởng."
Phó Ngôn Khanh nhìn nàng đã ngà ngà say, đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nói: "Lưu Du, chuẩn bị tốt nước nóng, còn có pha cho quân thượng một bình trà thơm."
"Dạ, nô tỳ đi ngay."
Triệu Tử Nghiễn mặc một thân vương phục cùng mũ miện có chút vướng víu, mà lúc này lại nhiễm men say, thân thể dựa cả vào người Phó Ngôn Khanh. Phó Ngôn Khanh một tay ôm nàng, một tay vòng đi qua tháo dây lưng cho nàng: "Trước thay y phục, được không?"
Triệu Tử Nghiễn gật đầu, ngoan ngoãn vươn tay ra, để Phó Ngôn Khanh thuận tiện giúp mình cởi y phục. Vương bào cùng miện phục được cởi xuống, lộ ra bên trong một kiện áo lụa, Phó Ngôn Khanh nhìn nàng đường cong ẩn hiện sau làn áo mỏng, trong lòng mềm đến lợi hại, nhịn không được trêu nàng: "Mệt sao, có muốn hay không ta trước đem Tiểu Quân của ta đi tắm gội?"
Triệu Tử Nghiễn chớp chớp mắt, lắc đầu: "Không mệt, ta còn phải cùng nàng đón giao thừa, Mẫu phi... Còn phải gặp Mẫu phi."
Phó Ngôn Khanh trầm thấp nở nụ cười: "Làm khó nàng còn nhớ rõ, đến, trước lau mặt làm dịu đi hơi rượu, tránh huân đến mẫu phi."
Lúc này Lưu Du đã bưng bồn bạc cùng khăn mặt đến, chu đáo vắt khăn ấm đưa đến cho Phó Ngôn Khanh.
Triệu Tử Nghiễn nghe vậy liền có chút không vui, nàng lôi kéo ống tay áo ngửi ngửi, lắc đầu: "Nàng trêu ta, ta ở đâu huân người, nàng ngửi xem, không chút nào huân, thơm... thơm cực điểm."
"Phốc" Lưu Du đứng một bên nhịn không được bật cười, nhưng rất nhanh đè ép xuống, khom người vội vã lui ra ngoài.
Triệu Tử Nghiễn tựa hồ đối với Lưu Du cười có chút bất mãn, hờn dỗi nói: "Nàng ta cười cái gì, không thơm sao, nàng ngửi, nàng ngửi." Vừa nói Triệu Tử Nghiễn vừa vung lên ống tay áo, để Phó Ngôn Khanh ngửi.
Phó Ngôn Khanh chịu không nổi dáng vẻ hết sức đáng yêu của nàng, ôm lấy nàng, hôn một chút mềm mại môi: "Thơm, thơm cực điểm, tuyệt không huân." Sau đó lại dỗ dành nàng: "Ta lại giúp nàng lau mặt một chút, sẽ càng thơm."
Khăn ấm mềm mại lướt ở trên mặt, nhẹ nhàng khoan khoái, Triệu Tử Nghiễn rầm rì vài tiếng, đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh đem nàng lau sạch sẽ, nàng mới thanh tỉnh chút ít, mở to mắt có chút ngớ ra nhìn Phó Ngôn Khanh: "Khanh nhi?"
Phó Ngôn Khanh lau tay cho nàng, cười nhẹ nói: "Thanh tỉnh?"
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trở nên hồng, tiếp nhận khăn mặt nói: "Ta tự mình làm."
Sau khi chỉnh lý thỏa đáng, Triệu Tử Nghiễn tỉnh rượu hơn phân nửa, nhỏ giọng nói: "Đến gặp mẫu phi thôi."
Biết mẫu phi không thích yến hội, Triệu Tử Nghiễn liền phân phó cẩm y vệ đợi đến khi yến hội kết thúc, mới rước mẫu phi vào cung hội ngộ, hẳn là lúc này mẫu phi đã đến rồi.
Ôn Như Ngôn tạm thời ở tại sảnh chờ của Trọng Hoa Điện, lúc Triệu Tử Nghiễn nắm tay Phó Ngôn Khanh đi vào, liền nhìn thấy Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ đang nói chuyện phiếm với mẫu phi, nàng thoáng kinh ngạc: "Hai tỷ còn chưa trở về sao?"
Nhạc Dao ra vẻ ấm ức: "Điện hạ, nàng biểu hiện này chính là đang ghét bỏ chúng ta?"
Hai người Nhạc Dao vốn đang lưỡng lự có nên trở về hay không, vừa lúc gặp được Ôn Như Ngôn vào cung, liền tạm thời lưu lại bồi người tâm sự. Triệu Tử Nghiễn lúc đó có chút men say, Lý Thịnh vẫn chưa tiện thông báo đến.
Triệu Tử Nghiễn chỉ là mỉm cười, có chút áy náy nhìn mẫu phi: "Vừa rồi con uống có hơi nhiều, không kịp trở về bồi mẫu phi."
Ôn Như Ngôn cười từ ái đáp: "Mẫu phi hiểu được, có Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ theo bồi, ta rất tốt."
Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong, lập tức ra dáng trẻ con đòi quà mà tới gần: "Mẫu phi, con muốn tiền mừng tuổi."
Ôn Như Ngôn trên mặt ý cười càng phát ra sâu, nhưng trong mắt lại thu lấy một tia đau xót, vội nói: "Mẫu phi đều chuẩn bị rồi, các con đều có."
Triệu Tử Nghiễn cùng hai người Nhạc Dao quan hệ rất tốt, Ôn Như Ngôn dĩ nhiên biết được, vì vậy đã chuẩn bị sẵn bên mình thêm chút ít, lúc này cầm bốn bao lì xì tinh xảo xinh đẹp đưa cho bốn người: "Mẫu phi cũng không có nhiều, chẳng qua là một chút tâm ý."
Bốn người lễ phép nhận lấy, Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ cũng không câu nệ, nhất là Nhạc Dao miệng ngọt cực kỳ, thập phần biết dỗ người. Triệu Tử Nghiễn thấy thế liền sai phòng bếp làm mấy món ăn nhẹ, thêm mấy phần sủi cảo mang lên. Tuy là trước đó yến hội món ăn phong phú cực kỳ, nhưng mấy người cũng không động đũa bao nhiêu. Bốn người trẻ tuổi vây quanh Ôn Như Ngôn, vui vẻ nói chuyện phiếm, nhìn xem bên ngoài tại sân lớn trước Thiên điện, pháo hoa rực rỡ được bắn lên đầy trời, giữa chốn thâm cung trống trải to lớn, cuối cùng cảm nhận được một chút ý vị.
Thẳng đến khi đêm đã về khuya, Triệu Tử Nghiễn thấy mẫu phi bắt đầu lộ ra vẻ mệt mỏi, liền khuyên người về nghỉ ngơi, mà hai người Nhạc Dao cũng chuẩn bị rời khỏi.
Trước khi đi, Triệu Tử Nghiễnlấy ra một hộp gỗ đàn hương nhỏ, tặng cho Nhạc Dao: "Ta cũng không biết tặng hai tỷ cái gì, đây là Khanh nhi giúp ta chọn đấy, lễ vật mừng năm mới cho hai tỷ."
Nhạc Dao nhận lấy nhẹ nhàng mở ra, bên trong hộp gỗ đàn hương được lót một tầng lụa tơ vàng, phía trên bày ra một khối ngọc bội vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, màu sắc trắng ngà bọc lấy hoa văn xanh nhạt ôn nhuận, chạm khắc thập phần tinh tế tỉ mỉ. Nhạc Dao theo thói quen liền nâng ngọc lên để giám định, ngọc này phẩm chất chính là cực phẩm, mặt trên có buộc hai dây đeo, nàng đưa tay nhẹ nhàng xoay theo chiều, lập tức khối ngọc bội phân thành hai mảnh ngọc hình bán nguyệt, chung quanh đường vân khéo léo phù hợp, thập phần tinh xảo, dĩ nhiên là song sinh ngọc.
"Đa tạ điện hạ."
Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ phi thường ưa thích, dù các nàng xưa nay cũng không thiếu vật quý giá, nhưng lễ vật này hiển nhiên càng thêm quý trọng. Nhạc Dao khép lại hộp, cười nói: "Điện hạ, ta thật đúng là tìm không thấy lễ vật có thể tặng đến hai nàng."
"Hai tỷ đã giúp ta cùng An nhi rất nhiều, so với bất kỳ lễ vật gì đều trân quý." Phó Ngôn Khanh lên tiếng nói.
Các nàng hai bên nhìn nhau mỉm cười, trong mắt đều đong đầy cảm xúc khó có thể diễn tả.
Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ liếc nhau, cuối cùng chắp tay nói: "Năm mới đến rồi, chúc mừng cũng không thể thiếu, chúc điện hạ cùng quận chúa dắt tay trăm năm, cả đời trường an."
Tiễn hai nàng rời khỏi, Triệu Tử Nghiễn liền cùng với Phó Ngôn Khanh trở về Trọng Hoa điện, những năm qua hậu cung đều là hoàng đế cùng hoàng hậu mang theo hoàng tử hoàng nữ đón giao thừa, nhưng hôm nay hậu cung Đại Hạ ở vào tình cảnh cực kỳ hiếm thấy. Không hoàng đế hoàng hậu, không phi tần hoàng tự, lạnh lẽo buồn tẻ vô cùng. Bất quá đón giao thừa là một chuyện quan trọng, cung nhân ở Trọng Hoa Điện cũng không thể nhàn rỗi, các loại trang trí mừng năm mới đều được phủ lên rực rỡ.
Sau khi nhận được tiền thưởng từ quân thượng, toàn bộ cung nhân đều quây quanh ở sảnh ngoài ăn sủi cảo. Triệu Tử Nghiễn đối bọn họ xưa nay khoan dung, vì vậy bầu không khí ở Trọng Hoa Điện hiếm thấy thật tốt đẹp.
Triệu Tử Nghiễn nhìn Phó Ngôn Khanh cầm một chồng giấy hồng, ở đằng kia cúi đầu chăm chú cắt, đến gần cười nói: "Thê tử ta tay thật là khéo léo."
Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu cười cười: "Lưu Ly chỉ ta, trong lúc quá niên vô sự, cắt một chút cũng tốt."
Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong nghiêng nghiêng đầu, thấy nàng cắt xong một chữ phúc, nét cắt tinh tế xinh đẹp, nhỏ giọng nói: "Vậy Khanh nhi có thể cắt chữ song hỷ không?"
Trong tay cái kéo lại cắt xong một chữ, Phó Ngôn Khanh đè xuống ý cười, biết mà còn hỏi: "Tất nhiên có thể, An Nhi là nhớ đến Nhạc Dao sắp kết hôn, muốn ta cắt chữ song hỷ giúp các nàng?"
Triệu Tử Nghiễn chép miệng: "Mới không phải, ta... Ta cũng muốn cùng nàng thành thân, chờ đến lúc chúng ta kết hôn, chữ hỷ đều để nàng cắt." Nói xong nàng lại lắc đầu, lầm bầm: "Như vậy quá mệt mỏi, không được, kia chỉ cần nàng cắt chữ song hỷ dán trong hỉ phòng là được rồi."
Phó Ngôn Khanh cong cong khóe môi, đạm nhạt nói: "Ta có nói muốn cùng nàng thành thân sao?"
Triệu Tử Nghiễn khẽ giật mình, ghé đến gần từ phía sau cọ lấy nàng, ủy khuất nói: "Khanh nhi, không cho nàng chơi xấu, ta đều là người của nàng, nàng đây là muốn bội tình bạc nghĩa sao?"
Phó Ngôn Khanh mặt hơi đỏ lên: "Ta không phải ý như vậy..."
Triệu Tử Nghiễn vòng tay ôm nàng, trầm giọng nói: "Khanh nhi, ta nhất định cưới nàng, nhất định cho nàng một thân phận quang minh chính đại, để đám người loạn thất bát tao kia không dám mơ ước đến nàng nữa."
"Ta biết, chỉ là nàng không cần áp lực, ta ở bên nàng tuy không có danh phận, nhưng những thứ khác nàng đều đã đền bù cho ta gấp trăm lần." Phó Ngôn Khanh ngón tay dính mảnh vụn giấy hồng, nàng nhẹ nhàng phủi đi, tay ấp lên tay Triệu Tử Nghiễn. Hai người như vậy vuốt ve an ủi mà ôm một lát, bên ngoài tiếng chuông vang lên, một năm này kết thúc rồi.
Triệu Tử Nghiễn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lên tiếng nói: "Lý Thịnh, đem bút chu sa, giấy hồng lấy đến."
"Vâng, quân thượng." Lý Thịnh chạy nhanh bưng mấy món đồ vật lên, ở một bên tranh thủ mài mực cho Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Tử Nghiễn mở ra giấy hồng, nhấc bút chu sa đề xuống một chữ phúc to lớn, chữ viết đại khí mang theo phong cách nhất quán của nàng, thập phần xinh đẹp.
Nàng thổi khô nét mực, cầm giấy hồng đề chữ phúc đưa cho Phó Ngôn Khanh, dáng vẻ giống như hài tử đòi khen thưởng: "Đầu năm đây là chữ phúc thứ nhất, tặng nàng."
Phó Ngôn Khanh trầm thấp bật cười, nhưng vẫn cẩn thận tiếp nhận chữ phúc: "Nếu bọn họ biết được nàng không chịu ban chữ phúc, chính vì muốn dành tặng ta, cũng không biết bọn họ sẽ biểu lộ thế nào."
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười, chân thành nói: "Về sau, hàng năm chữ phúc đầu tiên, đều tặng nàng." Tại Đại Hạ, việc hoàng thượng ban tặng chữ phúc vào dịp tân niên ngụ ý rất lớn, có thể cầu được chữ phúc đầu tiên, chính là người mà hoàng đế thập phần nể trọng hoặc là phi tử được sủng ái.
Đêm trừ tịch, hai nàng xem như phóng khoáng một chút, bỏ qua một bên những người khác, tại Trọng Hoa điện phát dính suốt một đêm.
Đợi đến sáng mùng một, chờ đợi các nàng chính là một ngày nặng nề lễ nghi. Mùng một tháng giêng, theo quy củ triều đình Đại Hạ, Thái Thường Tự sẽ cử hành cúng tế, đầu tiên là đại lễ tế thiên, đại khái chính là lễ nghi phiền phức mệt mỏi nhất xưa nay.
Hai người có địa vị tôn quý nhất Đại Hạ cũng không phải đế vương, trên tế đàn được dựng cao vút trước điện, lần đầu tiên có hai vị không mặc long bào quỳ bái tế trời.
Lý Phú quỳ ở phía dưới, ánh mắt bất đắc dĩ, hít một hơi thật sâu, nhìn xem đám người Thái Thường Tự mở miệng hát lễ, đợi đến lúc nghi lễ tế trời kết thúc, Triệu Tử Nghiễn dẫn theo Triệu Huân đi Điện Tế Tự bái tế tổ tiên, hai bên đủ loại quan lại phục quỳ, cùng hô to: "Nguyện Đại Hạ mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, phúc phận vạn năm!"
Ngay tại lúc Triệu Tử Nghiễn chuẩn bị rời Điện Tế Tự, Lý Phú đột nhiên đứng dậy ra khỏi hàng, hai đầu gối quỳ sụp xuống: "Hoàng Thiên tại thượng, các đời hoàng đế Đại Hạ chứng giám, Lý Phú hôm nay có một chuyện không thể không nói, nguyện để tất cả các vị đại thần minh chứng, vạn dân soi xét."
Lý Phú vừa nói xong, phía dưới nhất thời đều sững sờ, Triệu Tử Nghiễn thấy ánh mắt của hắn thẳng tắp rơi ở trên người nàng, lập tức có chút giật mình.
-------------------
Bình luận truyện