Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
Chương 69
Edit: Linh
Biết là Dư Hải Thiên sẽ không chỉ làm một lần, lúc này thời gian quan hệ còn bị hắn tận lực kéo dài.
Bên trong Dư Lãng bị Dư Hải Thiên làm đau đến chết lặng, mỗi khi Dư Lãng không chịu nổi, cái thứ ở bên trong đó sẽ trở nên ôn nhu hơn, chờ y thanh tỉnh sau cao trào mới tiếp tục động tác.
Dư Lãng dưới thân Dư Hải Thiên khóc cầu xin tha thứ, muốn nói gì hay đã nói cái gì y cũng hoàn toàn không có nhớ được. Căn bản y không chú ý tới mình đồng ý cái gì, đồng ý bao nhiêu. Dù sao y cũng không có ý định giữ lời.
Dư Hải Thiên cuối cùng cũng không gây sức ép Dư Lãng, chỉ bất quá lần này hắn không có kìm chế, va chạm rất nhanh, lại dùng lực. Chẳng sợ Dư Lãng bị tra tấn đến hỏng, cổ họng khàn khàn một tiếng lại một tiếng gọi hắn “ba ba” cầu xin hắn tha thứ, hắn cũng không ngừng lại.
Tiếng Dư Lãng khóc, một bên khóc, một bên cầu xin tha thứ, ngược lại khiến hắn càng thêm thỏa mãn.
Dư Hải Thiên không phải chỉ có thể đạt được cảm giác thỏa mãn khi ở trên giường mà ngược lại, nơi hắn cảm thấy thỏa mãn sự chinh phục nhất là sự nghiệp. Hắn không có cảm giác suy sụp trong sinh hoạt nên không cần ở trên giường, ở trên một người, thông qua cảm giác chinh phục một người phụ nữ để có được cảm giác thành công.
Người khác ở trên giường của hắn, Dư Hải Thiên chỉ biết đến cảm giác của bản thân.
Chính là, hắn ở trên giường cùng Dư Lãng, lại muốn Dư Lãng cảm thấy thoải mái khi ở dưới thân của mình. Không phải với tư cách là baba của y mà thực sự trở thành người đàn ông của y.
Làm đàn ông, ai cũng thích người yêu của mình cảm thấy thỏa mãn với thể lực mình có, điều này đương nhiên là được biểu hiện ở trên giường.
Đến phút cuối, Dư Hải Thiên mãnh liệt va chạm vài cái, bắn ở trong thân thể Dư Lãng. Hắn ôm Dư Lãng, để cả người y tựa vào trong ngực mình xong mới bắt đầu yêu thương hôn khóe miệng Dư Lãng đang run rẩy,đến mí mắt của y cũng giống như là bị chấn kinh mà hơi run run. Thẳng đến khi Dư Lãng hoàn toàn bình tĩnh, mới bắt đầu đứng dậy đi vào phòng tắm mở nước ấm và ôm Dư Lãng đi vào.
Dư Hải Thiên tắm rửa cho y từ trong ra ngoài, đem người từ bồn tắm lớn đi ra rồi dùng một cái khăn tắm lớn bọc Dư Lãng lại. Lần thứ hai ôm Dư Lãng lên trên giường, y đã mệt mỏi đến mức muốn ngủ. Y dịu ngoan tựa vào trước ngực Dư Hải Thiên, đôi môi mỏng hơi hơi khép mở, khí tức từ cái miệng nhỏ thi thoảng phả nhẹ vào trong ngực trần của hắn.
Dư Hải Thiên nhịn không được ở trên mặt y nhẹ nhàng cắn một cái, giữ một lúc mới chịu buông ra. Hắn cũng không có ý định nuốt lời lần nữa, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
“Bảo bối, ngủ thật ngon đi!!”
Ý tốt của Dư Hải Thiên Dư Lãng cũng không được hưởng thụ đến, y là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Y ở trên giường nhắm mắt kêu một tiếng “ba ba”. Không ai trả lời đành vươn tay đi sờ bên cạnh mới xác định Dư Hải Thiên đã đi mất. Làu bàu một tiếng, trở mình một cái, âm thanh từ điện thoại cách xa hơn một chút liền chuẩn bị chờ điện thoại không kêu nữa lại tiếp tục ngon giấc.
Không nghĩ tới, người gọi điện thoại kia kiên quyết bán riết không chịu tha, một lần gọi không được lại còn tiếp tục gọi nữa. Không gọi đến khi Dư Lãng nghe thì vẫn còn tiếp tục. Chờ đến khi chuông điện thoại lần thứ ba vang lên, Dư Lãng cũng hoàn toàn tỉnh ngủ.
Y ở trong chăn, có ý xấu chờ Dung An Thụy bên kia gọi thêm hai hồi chuông nữa. Y nhắm mắt lại rồi mời sờ soạng vài cái trên đầu giường, nghĩ rằng người ở đầu dây bên kia là Dung An Thụy thì liền ngay cả số điện thoại cũng không xem liền ấn nút nghe: “Sao?”
Âm thanh bên kia cũng là nhỏ giọng nói, còn có chút rầu rĩ, giống như trong cổ họng bị nhét bông mà nói: “Em họ, em đã ngủ chưa?”
Dư Lãng vừa nghe cái giọng này, xưng hô này, đầu óc liền lập tức thanh tỉnh. Ngồi phắt dậy, trực tiếp chạm đến miệng vết thương đáng xấu hổ kia, kêu một tiếng lại nhe răng trợn mắt nằm trở về trên giường.
Dư Lãng âm thanh có chút lớn, bên kia liền lập tức biểu hiện ra quan tâm: “Dư Lãng, em làm sao vậy? đã xảy ra chuyện gì? Chị hình như nghe thấy…”
Xác định là An Di, ngữ khí của Dư Lãng liền không tốt, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Sao chị lại có số điện thoại của em?”
Một ngày trước Dư Lãng cũng còn chưa biết số điện thoại của mình. Đương nhiên, y hiện tại cũng không nhớ kỹ, hiện tại có điện thoại, chỉ có Dư Hải Thiên và Dung An Thụy mới đúng. Còn tưởng rằng người gọi đến là Dung An Thụy đâu. Nếu biết là An Di, y sớm đã ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Đầu dây bên kia lại ấp úng: “Chị… là chị hỏi cậu út…”
Cậu út của An Di đang làm ở công ty về mạng điện thoại, hình như còn làm ở tầng trung. Điều này Dư Lãng biết, y còn gặp qua vài lần rồi đâu. Dư Lãng nhất thời liền nổi giân. Được lắm, y lát nữa sẽ để cho Dư Hải Thiên đem cậu út của An Di ra đường cái đứng! Cư nhiên dám trộm số điện thoại của y!!
“Chị nói xem trộm số điện thoại của em để làm gì hả?”
An Di cũng rất bực bội, cô có việc cần nhờ Dư Lãng, cũng không muốn làm việc gì khiến y mất hứng. Nhưng cô từ nhỏ đã được mọi người xung quanh cưng chiều, coi như trung tâm, căn bản không biết cái gì gọi là nén giận. An Di nhịn không được, nhỏ giọng nói thầm: “Việc này có thể trách chị sao, không phải em đã nhận lời giúp chị rồi. Chị tìm em gọi điện nửa ngày cũng không ai nhận, chị gấp quá mới nhờ cậu út nửa ngày cậu mới đồng ý giúp chị tra một cái. Điều tra ra mới biết em thay số điện thoại, sao em đổi số mà không nói cho chị! Giờ em còn nghi ngờ này nọ!!!”
Bên kia hít hít mũi, giọng nghẹn nghẹn giống như đang khóc: “Dư Lãng em giúp chị đi. Em đã nói là mình sẽ giúp chị gả cho Khang Huy, làm chủ cho chị rồi mà!”
Cô là gì của tôi hả, tôi dựa vào cái gì mà phải giúp cô hả. Dư Lãng không có nửa điểm đồng tình với An Di. Y chỉ là muốn xem trò cười mà thôi, nhưng căn bản là không có chuẩn bị tinh thần nhúng tay vào, cứ để cho họ chó cắn chó thôi.
Dư Lãng đắc ý dào dạt cho An Di một cái chủ ý: “Việc này chị không nên tìm em, chị hẳn là nên đi tìm cô của mình chứ. Chuyện này, bà ấy so với em chắc là tốt hơn nhiều!” nghe thấy âm thanh kia hình như rất tức giận, giống như là xả giận. Dư Lãng lập tức hiểu ra, An Di khẳng định là gặp phải khó khăn từ phía An Huệ Lan, thăm dò hỏi: “Bà ấy có phải không chịu giúp chị đúng không?”
An Di hiển nhiên không muốn nỏi cho Dư Lãng về thái độ của An Huệ Lan đối với việc này. Vạn nhất Dư Lãng biết bà ấy phản đối không giúp mình, cô không phải xong rồi sao?
Bên kia không có người nói chuyện một lúc lâu, Dư Lãng liền không bình tĩnh: “Chị có nói hay không, không nói em ngủ tiếp đây.”
“Đừng!” An Di ngay lập tức giật mình, dừng một chút, sau đó trong giọng nói rõ ràng mang theo tức giận: “Bọn họ cũng không đồng ý, bà nội, ông nội, ba ba, mụ mụ, bọn họ đều nói chị đi theo Khang Huy về sau khẳng định sẽ giống mẹ em. Chính là có thể giống nhau sao, cô mệnh không tốt, không có ai chống lưng cho. Nhưng chị không phải còn có nhà em làm chỗ dựa sao, tức giận nhất chính là mẹ em….”
Nhớ lại ngày đó, cô hiện tại liền hận không thể xé nát cái vẻ mặt của An Huệ Lan kia. Âm thanh của An Di đột nhiên cao lên, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Chị vốn cho rằng, dù cho mọi người không ai hiểu chị, nhưng mẹ em ít nhất có thể hiểu chị chứ. Chính là em có biết bà ấy làm gì không, bà ấy cư nhiên trộn thuốc tránh thai vào cơm của chị…”
Dư Lãng rất muốn nói, lần này cô của cô thực sự là muốn tốt cho cô Đó. Nhưng là vừa nghĩ tới đương sự là An Huệ Lan, hơn nữa hiển nhiên còn bị An Di vạch trần, y xì một tiếng vui vẻ khi người gặp họa cười một tiếng. Thật sự là không uổng phí công y bị đánh thức nha.
Dư Lãng ôm chăn, mang tâm tình xem kịch vui trở mình: “Sau đó thì sao? Chị uống thuốc chưa?”
An Di nghe được tiếng Dư Lãng cười còn rất bực mình, bất quá chút khó chịu này đã bị sự “quan tâm” của Dư Lãng an ủi lại, cô lập tức nói: “Không có, chị phát hiện ra chuyện này. Chị chỉ biết khẳng định là mấy người sẽ cho chị uống thuốc chị nếm một cái liền cảm thấy đắng, chị cũng không dám không ăn. Mẹ em nhìn chị ăn xong cơm mới chịu đi, bà ấy vừa đi, chị liền nôn hết tất cả ra. Sau đó chị liền nhốt mình trong phòng ngủ chơi trò tuyệt thực với họ. Còn một lần nữa họ đổ thuốc vào, chị một chút cũng không ăn, một hơi nước cũng không uống, đói bụng liền ăn bánh qui…”
Dư Lãng líu lưỡi, quyết tâm theo đuổi phú quí quả nhiên đủ kiên định. Được rồi, có chút không phúc hậu nhưng là y rất vui khi nhìn thấy người con gái này khiến Khang Huy và An Huệ Lan gặp xui xẻo. Y lập tức nói ra lời từ tâm can: “Cô của chị thực sự là không nên làm như vậy!!!”
“Đúng thế!”
Hành động của An Huệ Lan khiến An Di bị chọc tức, cô biết, ông nội của mình, bà và cha mẹ đối với cô mình có chút bất mãn. Đến lượt mình lần này, cô có chuẩn bị kỹ càng, nhưng là cô cho rằng, ít nhất An Huệ Lan có thể hiểu cho mình chứ. Bà ấy không phải lúc trước cũng làm như vậy sao? Dù không phải quá thành công nhưng cũng coi như là được chứ sao. Ít nhất bà ấy sống an nhàn sung sướng suốt mười lăm năm. Chia tay cũng lấy được số tiền mà người bình thường có cố gắng ba mươi năm cũng không chắc đã có được. Cũng đã sinh cho Dư gia một người thừa kế để có thể cam đoan lúc về già chắc chắn mình sẽ được sống một cuộc sống giàu có xa xỉ lúc tuổi già.
Bà ấy cũng làm, dựa vào cái gì không cho mình làm! Chẳng lẽ là bởi vì bà ấy không đủ khả năng gả vào Dư gia liền ghen tỵ, càng thêm phẫn hận mình tu thành chính quả đúng không!!!
Không có cửa đâu!!!
An Di nghiến răng nghiến lợi, nếu ngăn cản mình là người khác, còn không khiến cô tức giận như vậy. Cố tình chính là An Huệ Lan người cũng giống như mình.
An Di thiếu chút nữa là bị tức điên: “Dư Lãng, em nói cô có phải hơi quá đáng không?”
Dư Lãng ở bên cạnh dùng sức gật đầu, lại còn ác động nói: “Bà ấy thực sự không nên…”
Mấy ngày hôm nay An Di chỉ có thể giận dỗi xuông, người trong nhà đều đứng về phía An Huệ Lan. An Di cũng không dám nói An Huệ Lan nói bậy, càng nghĩ càng cảm thấy tức, suýt chút nữa chính mình bị mình tức đến sôi người. Lần này, cô vậy mà coi như tìm được tri âm.
“Em nói, bản thân cô như vậy, còn không danh không phận nữa, sinh cũng sinh rồi cũng không hề cảm thấy mình sai dù chỉ một chút. Chính là đổi thành chị thì sao nào, cô lại cảm thấy chị không biết liêm sỉ! Chị không biết liêm sỉ? Có không biết liêm sỷ được như bà ấy sao. Ít nhất chị biết Khang Huy khẳng định sẽ lấy chị! Bà ấy còn thêm mắm dặm muối nói với ba chị, bọn họ vốn đã cảm thấy bọn chị không thích hợp, kết quả vừa bị nói như vậy, liền cảm thấy chị mà gả cho Khang Huy thật giống như nhảy vào hố lửa.”
Biết Dư Lãng cũng không thích An Huệ Lan, cô nghẹn thật lâu, cũng không chịu được mà bắt đầu nói xấu bà ấy. Nói đến hăng say mới cảm thấy có chút quá đáng, dù sao Dư Lãng và An Huệ Lan cũng là mẹ con đó.
“Dư Lãng, chị nói như thế này em sẽ không tức giận đúng không?” An Di ở bên kia cẩn thận hỏi.
Dư Lãng đánh bóng rổ xong trở về, còn chưa ăn cơm chiều, đã bị Dư Hải Thiên lôi lên giường gây sức ép một phen, lại ngủ hơn hai tiếng, hiện giờ bụng cũng bắt đầu đói. Nghe việc hài cũng gần xong, liền đuổi An Di: “Ai, vậy chị tự mình cẩn thận một chút đi. Em cúp máy đây, em còn chưa ăn cơm đâu!”
Bây giờ là mấy giờ cơ chứ, An Di tuyệt đối không chịu tin, Dư Lãng y chính là không muốn quản. Cô ném điện thoại sang một bên, Dư Lãng ngày mai khẳng định lại đổi số điện thoại, cô liền lập tức nóng nảy. Không quan tâm mình hiện giờ đang là trốn ở trong phòng tắm gọi điện, cũng không sợ người khác nghe thấy, thanh âm liền lập tức cao vút lên: “Không phải em đã nhận lời chị rồi sao? Em nói em sẽ giúp chị, sẽ không để cho chị chịu thiệt cơ mà!!”
Dư Lãng bực mình, chính cô ta tạo nghiệt, y cũng không muốn phải đi chùi mông cho cô ta. Chẳng lẽ chuyện này là y sai sao? Hơn nữa, Dư Hải Thiên cũng biết Khang Huy là con của hắn. Mặc kệ là có để ý hay không thì cũng là con của hắn. Khang Huy muốn loạn luân, y vui lòng ở một bên xem trò cười. Chính là y không thể ấn cho Khang Huy và chị họ của mình loạn luân được đâu.
Dư Lãng quyết định đem việc của An Di đẩy đi: “Việc này em thực sự không quản được. Chị cho là em không muốn sao, Khang Huy hắn là đứa con của người phụ nữ khác sinh cho ba ba em, người này tranh gia sản với em. Em không vui nếu hắn cưới chị sao? Cưới chị so với làm đám cưới với mấy cái gia tộc lớn tốt hơn rất nhiều được không? Chính là em không thể quản, em mà nhúng tay vào mọi người liền cảm thấy em là đang hãm hại Khang Huy. Người biết chuyện thì không sao, không hiểu chuyện không chừng còn cho rằng em bảo chị đến câu dẫn hắn ấy.”
An Nghi cứng lại, hoang mang nói: “Vậy làm sao bây giờ? Em nếu không giúp chị, không giúp chị…”
Nghe được An Di ở bên kia bình tĩnh giống như sớm biết Khang Huy là em trai cùng cha khác mẹ của mình, Dư Lãng không tiếng động cười lạnh một tiếng. Quả nhiên là cháu gái của An Huệ Lan, hoàn toàn là một kẻ chỉ biết nghĩ đến mình. Cô ta hoàn toàn không thèm nghĩ tới vạn nhất y và Khang Huy thực sự không phải bị đánh tráo. Cô ta gả cho Khang Huy sau, nếu y và Khang Huy nháo lên. Khang Huy nếu đưa cô ta ra làm nhân chứng uy hiếp y, y phải làm như thế nào sao?
Đại gia tộc vì tranh tài sản, anh em trong nhà cãi cọ nhau không ít, huống chi không phải là cùng một người mẹ sinh ra. Là anh em, nhưng lại càng giống kẻ thù hơn.
“Em thực sự không giúp được chị, chị chỉ là ngủ cùng với người ta mà thôi, hoàn toàn là người tình ta nguyện!” Dư Lãng bị An Di làm ghê tởm, quyết định để cô ta đi gây chuyện với Khang Huy, thuận đường gây rối hắn luôn: “Chị không phải là mang thai sao. Nếu thực sự chị đã mang thai liền dễ nói. Chính là hai người mới ngủ với nhau một lần, tỷ lệ này thật giống như trái đất xuất hiện mưa sao băng, hoàn toàn là do ý trời đó!”
Cho nên, nếu chưa chắc, cô có thể tiếp tục ngủ cùng Khang Huy đi.
Dư Lãng nhu nhu cái bụng xẹp lép của mình. Đói đến hoảng rồi, liền trực tiếp cúp máy.
Vừa lúc đó, điện thoại bên kia oa một tiếng: “Dư Lãng, chị thực sự mang thai….”
Dư Lãng xoa nhẹ lỗ tai, may mắn y cầm điện thoại xa, âm thanh này không khiến mình điếc lỗ tai đi. Chợt nghe An Di trực tiếp ném một trái bom, khiến y bị làm cho choáng váng.
Dư Lãng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình: “Chị… không gạt em chứ?”
Chẳng lẽ ông trời thực sự để trên đầu An Di xuất hiện mưa sao băng sao? Liền mới có một lần mà thôi, không nghĩ An Di liền có, ông trời đối với cô ta quá tốt đi, hay là quá xấu rồi!!
“Chị lừa em làm cái gì!”
An Di còn đang ở bên kia khóc, cô là khóc thực sự, mặc kệ nói như thế nào cô cũng còn quá nhỏ. Cô còn lâu mới có được tâm trí như An Huệ Lan, nếu không phải là có An Huệ Lan làm tấm gương ở phía trước, từ nhỏ liền nhìn thấy An Huệ Lan giống như mấy quý phu nhân nhà giàu vung tiền như rác, trang sức đá quý, đồ trang điểm sang trọng, siêu xe, ở con phố sang quý, nhà to, sinh hoạt giống như ở trên thiên đường, cô mới hâm mộ ở trong lòng.
An Di thấy qua sinh hoạt của An Huệ Lan, cô liền biết đứa bé này đối với mình hữu dụng. Cô nằm mơ cũng muốn có đứa bé này. Chính là khi đứa bé này đến, cô lại chỉ có thể tránh ở trong ổ chăn sợ hãi.
“Dư Lãng, em đến giúp chị đi. Chỉ có em mới có thể giúp chị mà thôi. Chị sắp trụ không nổi rồi. Chờ mọi người biết, họ nhất định sẽ bắt chị bỏ đứa bé. Họ sẽ kéo chị đi bệnh viện, sẽ đem chị lên bàn mổ, sẽ lấy đứa nhỏ từ trong bụng chị ra.” An Di cầm lấy di động, giống như cầm lấy một cọng rơm cứu mạng duy nhất. Phát hiện ra Dư Lãng trầm lặng không nói, lại càng kích động hét ầm lên: “Dư Lãng, Dư Lãng em phải giúp chị, van cầu em giúp chị đi….”
Dư Lãng thực không giúp được cô ta, hơn nữa dựa vào cái gì mà giúp chứ. Cô ta chính là chị họ của Khang Huy, cháu gái của An Huệ Lan, một cái lông quan hệ cũng không có, việc này mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, y cũng không nên quản.
Việc này nên để Dư Hải Thiên quản, Khang Huy là con của hắn, An Huệ Lan là người đàn bà trước kia của hắn. An Di là cháu gái ruột của người đàn bà ấy, đứa bé này là cháu ruột của hắn. Việc này nên để Dư Hải Thiên quyết định.
Dư Lãng cầm điện thoại, không cho bên kia nghe được, ở đầu giường để một ly nước ấm. Y đã sớm bị khô miệng, tất cả nước đều uống vào, há miệng bắt đầu gọi ba ba y: “Dư Hải Thiên…”
Biết là Dư Hải Thiên sẽ không chỉ làm một lần, lúc này thời gian quan hệ còn bị hắn tận lực kéo dài.
Bên trong Dư Lãng bị Dư Hải Thiên làm đau đến chết lặng, mỗi khi Dư Lãng không chịu nổi, cái thứ ở bên trong đó sẽ trở nên ôn nhu hơn, chờ y thanh tỉnh sau cao trào mới tiếp tục động tác.
Dư Lãng dưới thân Dư Hải Thiên khóc cầu xin tha thứ, muốn nói gì hay đã nói cái gì y cũng hoàn toàn không có nhớ được. Căn bản y không chú ý tới mình đồng ý cái gì, đồng ý bao nhiêu. Dù sao y cũng không có ý định giữ lời.
Dư Hải Thiên cuối cùng cũng không gây sức ép Dư Lãng, chỉ bất quá lần này hắn không có kìm chế, va chạm rất nhanh, lại dùng lực. Chẳng sợ Dư Lãng bị tra tấn đến hỏng, cổ họng khàn khàn một tiếng lại một tiếng gọi hắn “ba ba” cầu xin hắn tha thứ, hắn cũng không ngừng lại.
Tiếng Dư Lãng khóc, một bên khóc, một bên cầu xin tha thứ, ngược lại khiến hắn càng thêm thỏa mãn.
Dư Hải Thiên không phải chỉ có thể đạt được cảm giác thỏa mãn khi ở trên giường mà ngược lại, nơi hắn cảm thấy thỏa mãn sự chinh phục nhất là sự nghiệp. Hắn không có cảm giác suy sụp trong sinh hoạt nên không cần ở trên giường, ở trên một người, thông qua cảm giác chinh phục một người phụ nữ để có được cảm giác thành công.
Người khác ở trên giường của hắn, Dư Hải Thiên chỉ biết đến cảm giác của bản thân.
Chính là, hắn ở trên giường cùng Dư Lãng, lại muốn Dư Lãng cảm thấy thoải mái khi ở dưới thân của mình. Không phải với tư cách là baba của y mà thực sự trở thành người đàn ông của y.
Làm đàn ông, ai cũng thích người yêu của mình cảm thấy thỏa mãn với thể lực mình có, điều này đương nhiên là được biểu hiện ở trên giường.
Đến phút cuối, Dư Hải Thiên mãnh liệt va chạm vài cái, bắn ở trong thân thể Dư Lãng. Hắn ôm Dư Lãng, để cả người y tựa vào trong ngực mình xong mới bắt đầu yêu thương hôn khóe miệng Dư Lãng đang run rẩy,đến mí mắt của y cũng giống như là bị chấn kinh mà hơi run run. Thẳng đến khi Dư Lãng hoàn toàn bình tĩnh, mới bắt đầu đứng dậy đi vào phòng tắm mở nước ấm và ôm Dư Lãng đi vào.
Dư Hải Thiên tắm rửa cho y từ trong ra ngoài, đem người từ bồn tắm lớn đi ra rồi dùng một cái khăn tắm lớn bọc Dư Lãng lại. Lần thứ hai ôm Dư Lãng lên trên giường, y đã mệt mỏi đến mức muốn ngủ. Y dịu ngoan tựa vào trước ngực Dư Hải Thiên, đôi môi mỏng hơi hơi khép mở, khí tức từ cái miệng nhỏ thi thoảng phả nhẹ vào trong ngực trần của hắn.
Dư Hải Thiên nhịn không được ở trên mặt y nhẹ nhàng cắn một cái, giữ một lúc mới chịu buông ra. Hắn cũng không có ý định nuốt lời lần nữa, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
“Bảo bối, ngủ thật ngon đi!!”
Ý tốt của Dư Hải Thiên Dư Lãng cũng không được hưởng thụ đến, y là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Y ở trên giường nhắm mắt kêu một tiếng “ba ba”. Không ai trả lời đành vươn tay đi sờ bên cạnh mới xác định Dư Hải Thiên đã đi mất. Làu bàu một tiếng, trở mình một cái, âm thanh từ điện thoại cách xa hơn một chút liền chuẩn bị chờ điện thoại không kêu nữa lại tiếp tục ngon giấc.
Không nghĩ tới, người gọi điện thoại kia kiên quyết bán riết không chịu tha, một lần gọi không được lại còn tiếp tục gọi nữa. Không gọi đến khi Dư Lãng nghe thì vẫn còn tiếp tục. Chờ đến khi chuông điện thoại lần thứ ba vang lên, Dư Lãng cũng hoàn toàn tỉnh ngủ.
Y ở trong chăn, có ý xấu chờ Dung An Thụy bên kia gọi thêm hai hồi chuông nữa. Y nhắm mắt lại rồi mời sờ soạng vài cái trên đầu giường, nghĩ rằng người ở đầu dây bên kia là Dung An Thụy thì liền ngay cả số điện thoại cũng không xem liền ấn nút nghe: “Sao?”
Âm thanh bên kia cũng là nhỏ giọng nói, còn có chút rầu rĩ, giống như trong cổ họng bị nhét bông mà nói: “Em họ, em đã ngủ chưa?”
Dư Lãng vừa nghe cái giọng này, xưng hô này, đầu óc liền lập tức thanh tỉnh. Ngồi phắt dậy, trực tiếp chạm đến miệng vết thương đáng xấu hổ kia, kêu một tiếng lại nhe răng trợn mắt nằm trở về trên giường.
Dư Lãng âm thanh có chút lớn, bên kia liền lập tức biểu hiện ra quan tâm: “Dư Lãng, em làm sao vậy? đã xảy ra chuyện gì? Chị hình như nghe thấy…”
Xác định là An Di, ngữ khí của Dư Lãng liền không tốt, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Sao chị lại có số điện thoại của em?”
Một ngày trước Dư Lãng cũng còn chưa biết số điện thoại của mình. Đương nhiên, y hiện tại cũng không nhớ kỹ, hiện tại có điện thoại, chỉ có Dư Hải Thiên và Dung An Thụy mới đúng. Còn tưởng rằng người gọi đến là Dung An Thụy đâu. Nếu biết là An Di, y sớm đã ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Đầu dây bên kia lại ấp úng: “Chị… là chị hỏi cậu út…”
Cậu út của An Di đang làm ở công ty về mạng điện thoại, hình như còn làm ở tầng trung. Điều này Dư Lãng biết, y còn gặp qua vài lần rồi đâu. Dư Lãng nhất thời liền nổi giân. Được lắm, y lát nữa sẽ để cho Dư Hải Thiên đem cậu út của An Di ra đường cái đứng! Cư nhiên dám trộm số điện thoại của y!!
“Chị nói xem trộm số điện thoại của em để làm gì hả?”
An Di cũng rất bực bội, cô có việc cần nhờ Dư Lãng, cũng không muốn làm việc gì khiến y mất hứng. Nhưng cô từ nhỏ đã được mọi người xung quanh cưng chiều, coi như trung tâm, căn bản không biết cái gì gọi là nén giận. An Di nhịn không được, nhỏ giọng nói thầm: “Việc này có thể trách chị sao, không phải em đã nhận lời giúp chị rồi. Chị tìm em gọi điện nửa ngày cũng không ai nhận, chị gấp quá mới nhờ cậu út nửa ngày cậu mới đồng ý giúp chị tra một cái. Điều tra ra mới biết em thay số điện thoại, sao em đổi số mà không nói cho chị! Giờ em còn nghi ngờ này nọ!!!”
Bên kia hít hít mũi, giọng nghẹn nghẹn giống như đang khóc: “Dư Lãng em giúp chị đi. Em đã nói là mình sẽ giúp chị gả cho Khang Huy, làm chủ cho chị rồi mà!”
Cô là gì của tôi hả, tôi dựa vào cái gì mà phải giúp cô hả. Dư Lãng không có nửa điểm đồng tình với An Di. Y chỉ là muốn xem trò cười mà thôi, nhưng căn bản là không có chuẩn bị tinh thần nhúng tay vào, cứ để cho họ chó cắn chó thôi.
Dư Lãng đắc ý dào dạt cho An Di một cái chủ ý: “Việc này chị không nên tìm em, chị hẳn là nên đi tìm cô của mình chứ. Chuyện này, bà ấy so với em chắc là tốt hơn nhiều!” nghe thấy âm thanh kia hình như rất tức giận, giống như là xả giận. Dư Lãng lập tức hiểu ra, An Di khẳng định là gặp phải khó khăn từ phía An Huệ Lan, thăm dò hỏi: “Bà ấy có phải không chịu giúp chị đúng không?”
An Di hiển nhiên không muốn nỏi cho Dư Lãng về thái độ của An Huệ Lan đối với việc này. Vạn nhất Dư Lãng biết bà ấy phản đối không giúp mình, cô không phải xong rồi sao?
Bên kia không có người nói chuyện một lúc lâu, Dư Lãng liền không bình tĩnh: “Chị có nói hay không, không nói em ngủ tiếp đây.”
“Đừng!” An Di ngay lập tức giật mình, dừng một chút, sau đó trong giọng nói rõ ràng mang theo tức giận: “Bọn họ cũng không đồng ý, bà nội, ông nội, ba ba, mụ mụ, bọn họ đều nói chị đi theo Khang Huy về sau khẳng định sẽ giống mẹ em. Chính là có thể giống nhau sao, cô mệnh không tốt, không có ai chống lưng cho. Nhưng chị không phải còn có nhà em làm chỗ dựa sao, tức giận nhất chính là mẹ em….”
Nhớ lại ngày đó, cô hiện tại liền hận không thể xé nát cái vẻ mặt của An Huệ Lan kia. Âm thanh của An Di đột nhiên cao lên, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Chị vốn cho rằng, dù cho mọi người không ai hiểu chị, nhưng mẹ em ít nhất có thể hiểu chị chứ. Chính là em có biết bà ấy làm gì không, bà ấy cư nhiên trộn thuốc tránh thai vào cơm của chị…”
Dư Lãng rất muốn nói, lần này cô của cô thực sự là muốn tốt cho cô Đó. Nhưng là vừa nghĩ tới đương sự là An Huệ Lan, hơn nữa hiển nhiên còn bị An Di vạch trần, y xì một tiếng vui vẻ khi người gặp họa cười một tiếng. Thật sự là không uổng phí công y bị đánh thức nha.
Dư Lãng ôm chăn, mang tâm tình xem kịch vui trở mình: “Sau đó thì sao? Chị uống thuốc chưa?”
An Di nghe được tiếng Dư Lãng cười còn rất bực mình, bất quá chút khó chịu này đã bị sự “quan tâm” của Dư Lãng an ủi lại, cô lập tức nói: “Không có, chị phát hiện ra chuyện này. Chị chỉ biết khẳng định là mấy người sẽ cho chị uống thuốc chị nếm một cái liền cảm thấy đắng, chị cũng không dám không ăn. Mẹ em nhìn chị ăn xong cơm mới chịu đi, bà ấy vừa đi, chị liền nôn hết tất cả ra. Sau đó chị liền nhốt mình trong phòng ngủ chơi trò tuyệt thực với họ. Còn một lần nữa họ đổ thuốc vào, chị một chút cũng không ăn, một hơi nước cũng không uống, đói bụng liền ăn bánh qui…”
Dư Lãng líu lưỡi, quyết tâm theo đuổi phú quí quả nhiên đủ kiên định. Được rồi, có chút không phúc hậu nhưng là y rất vui khi nhìn thấy người con gái này khiến Khang Huy và An Huệ Lan gặp xui xẻo. Y lập tức nói ra lời từ tâm can: “Cô của chị thực sự là không nên làm như vậy!!!”
“Đúng thế!”
Hành động của An Huệ Lan khiến An Di bị chọc tức, cô biết, ông nội của mình, bà và cha mẹ đối với cô mình có chút bất mãn. Đến lượt mình lần này, cô có chuẩn bị kỹ càng, nhưng là cô cho rằng, ít nhất An Huệ Lan có thể hiểu cho mình chứ. Bà ấy không phải lúc trước cũng làm như vậy sao? Dù không phải quá thành công nhưng cũng coi như là được chứ sao. Ít nhất bà ấy sống an nhàn sung sướng suốt mười lăm năm. Chia tay cũng lấy được số tiền mà người bình thường có cố gắng ba mươi năm cũng không chắc đã có được. Cũng đã sinh cho Dư gia một người thừa kế để có thể cam đoan lúc về già chắc chắn mình sẽ được sống một cuộc sống giàu có xa xỉ lúc tuổi già.
Bà ấy cũng làm, dựa vào cái gì không cho mình làm! Chẳng lẽ là bởi vì bà ấy không đủ khả năng gả vào Dư gia liền ghen tỵ, càng thêm phẫn hận mình tu thành chính quả đúng không!!!
Không có cửa đâu!!!
An Di nghiến răng nghiến lợi, nếu ngăn cản mình là người khác, còn không khiến cô tức giận như vậy. Cố tình chính là An Huệ Lan người cũng giống như mình.
An Di thiếu chút nữa là bị tức điên: “Dư Lãng, em nói cô có phải hơi quá đáng không?”
Dư Lãng ở bên cạnh dùng sức gật đầu, lại còn ác động nói: “Bà ấy thực sự không nên…”
Mấy ngày hôm nay An Di chỉ có thể giận dỗi xuông, người trong nhà đều đứng về phía An Huệ Lan. An Di cũng không dám nói An Huệ Lan nói bậy, càng nghĩ càng cảm thấy tức, suýt chút nữa chính mình bị mình tức đến sôi người. Lần này, cô vậy mà coi như tìm được tri âm.
“Em nói, bản thân cô như vậy, còn không danh không phận nữa, sinh cũng sinh rồi cũng không hề cảm thấy mình sai dù chỉ một chút. Chính là đổi thành chị thì sao nào, cô lại cảm thấy chị không biết liêm sỉ! Chị không biết liêm sỉ? Có không biết liêm sỷ được như bà ấy sao. Ít nhất chị biết Khang Huy khẳng định sẽ lấy chị! Bà ấy còn thêm mắm dặm muối nói với ba chị, bọn họ vốn đã cảm thấy bọn chị không thích hợp, kết quả vừa bị nói như vậy, liền cảm thấy chị mà gả cho Khang Huy thật giống như nhảy vào hố lửa.”
Biết Dư Lãng cũng không thích An Huệ Lan, cô nghẹn thật lâu, cũng không chịu được mà bắt đầu nói xấu bà ấy. Nói đến hăng say mới cảm thấy có chút quá đáng, dù sao Dư Lãng và An Huệ Lan cũng là mẹ con đó.
“Dư Lãng, chị nói như thế này em sẽ không tức giận đúng không?” An Di ở bên kia cẩn thận hỏi.
Dư Lãng đánh bóng rổ xong trở về, còn chưa ăn cơm chiều, đã bị Dư Hải Thiên lôi lên giường gây sức ép một phen, lại ngủ hơn hai tiếng, hiện giờ bụng cũng bắt đầu đói. Nghe việc hài cũng gần xong, liền đuổi An Di: “Ai, vậy chị tự mình cẩn thận một chút đi. Em cúp máy đây, em còn chưa ăn cơm đâu!”
Bây giờ là mấy giờ cơ chứ, An Di tuyệt đối không chịu tin, Dư Lãng y chính là không muốn quản. Cô ném điện thoại sang một bên, Dư Lãng ngày mai khẳng định lại đổi số điện thoại, cô liền lập tức nóng nảy. Không quan tâm mình hiện giờ đang là trốn ở trong phòng tắm gọi điện, cũng không sợ người khác nghe thấy, thanh âm liền lập tức cao vút lên: “Không phải em đã nhận lời chị rồi sao? Em nói em sẽ giúp chị, sẽ không để cho chị chịu thiệt cơ mà!!”
Dư Lãng bực mình, chính cô ta tạo nghiệt, y cũng không muốn phải đi chùi mông cho cô ta. Chẳng lẽ chuyện này là y sai sao? Hơn nữa, Dư Hải Thiên cũng biết Khang Huy là con của hắn. Mặc kệ là có để ý hay không thì cũng là con của hắn. Khang Huy muốn loạn luân, y vui lòng ở một bên xem trò cười. Chính là y không thể ấn cho Khang Huy và chị họ của mình loạn luân được đâu.
Dư Lãng quyết định đem việc của An Di đẩy đi: “Việc này em thực sự không quản được. Chị cho là em không muốn sao, Khang Huy hắn là đứa con của người phụ nữ khác sinh cho ba ba em, người này tranh gia sản với em. Em không vui nếu hắn cưới chị sao? Cưới chị so với làm đám cưới với mấy cái gia tộc lớn tốt hơn rất nhiều được không? Chính là em không thể quản, em mà nhúng tay vào mọi người liền cảm thấy em là đang hãm hại Khang Huy. Người biết chuyện thì không sao, không hiểu chuyện không chừng còn cho rằng em bảo chị đến câu dẫn hắn ấy.”
An Nghi cứng lại, hoang mang nói: “Vậy làm sao bây giờ? Em nếu không giúp chị, không giúp chị…”
Nghe được An Di ở bên kia bình tĩnh giống như sớm biết Khang Huy là em trai cùng cha khác mẹ của mình, Dư Lãng không tiếng động cười lạnh một tiếng. Quả nhiên là cháu gái của An Huệ Lan, hoàn toàn là một kẻ chỉ biết nghĩ đến mình. Cô ta hoàn toàn không thèm nghĩ tới vạn nhất y và Khang Huy thực sự không phải bị đánh tráo. Cô ta gả cho Khang Huy sau, nếu y và Khang Huy nháo lên. Khang Huy nếu đưa cô ta ra làm nhân chứng uy hiếp y, y phải làm như thế nào sao?
Đại gia tộc vì tranh tài sản, anh em trong nhà cãi cọ nhau không ít, huống chi không phải là cùng một người mẹ sinh ra. Là anh em, nhưng lại càng giống kẻ thù hơn.
“Em thực sự không giúp được chị, chị chỉ là ngủ cùng với người ta mà thôi, hoàn toàn là người tình ta nguyện!” Dư Lãng bị An Di làm ghê tởm, quyết định để cô ta đi gây chuyện với Khang Huy, thuận đường gây rối hắn luôn: “Chị không phải là mang thai sao. Nếu thực sự chị đã mang thai liền dễ nói. Chính là hai người mới ngủ với nhau một lần, tỷ lệ này thật giống như trái đất xuất hiện mưa sao băng, hoàn toàn là do ý trời đó!”
Cho nên, nếu chưa chắc, cô có thể tiếp tục ngủ cùng Khang Huy đi.
Dư Lãng nhu nhu cái bụng xẹp lép của mình. Đói đến hoảng rồi, liền trực tiếp cúp máy.
Vừa lúc đó, điện thoại bên kia oa một tiếng: “Dư Lãng, chị thực sự mang thai….”
Dư Lãng xoa nhẹ lỗ tai, may mắn y cầm điện thoại xa, âm thanh này không khiến mình điếc lỗ tai đi. Chợt nghe An Di trực tiếp ném một trái bom, khiến y bị làm cho choáng váng.
Dư Lãng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình: “Chị… không gạt em chứ?”
Chẳng lẽ ông trời thực sự để trên đầu An Di xuất hiện mưa sao băng sao? Liền mới có một lần mà thôi, không nghĩ An Di liền có, ông trời đối với cô ta quá tốt đi, hay là quá xấu rồi!!
“Chị lừa em làm cái gì!”
An Di còn đang ở bên kia khóc, cô là khóc thực sự, mặc kệ nói như thế nào cô cũng còn quá nhỏ. Cô còn lâu mới có được tâm trí như An Huệ Lan, nếu không phải là có An Huệ Lan làm tấm gương ở phía trước, từ nhỏ liền nhìn thấy An Huệ Lan giống như mấy quý phu nhân nhà giàu vung tiền như rác, trang sức đá quý, đồ trang điểm sang trọng, siêu xe, ở con phố sang quý, nhà to, sinh hoạt giống như ở trên thiên đường, cô mới hâm mộ ở trong lòng.
An Di thấy qua sinh hoạt của An Huệ Lan, cô liền biết đứa bé này đối với mình hữu dụng. Cô nằm mơ cũng muốn có đứa bé này. Chính là khi đứa bé này đến, cô lại chỉ có thể tránh ở trong ổ chăn sợ hãi.
“Dư Lãng, em đến giúp chị đi. Chỉ có em mới có thể giúp chị mà thôi. Chị sắp trụ không nổi rồi. Chờ mọi người biết, họ nhất định sẽ bắt chị bỏ đứa bé. Họ sẽ kéo chị đi bệnh viện, sẽ đem chị lên bàn mổ, sẽ lấy đứa nhỏ từ trong bụng chị ra.” An Di cầm lấy di động, giống như cầm lấy một cọng rơm cứu mạng duy nhất. Phát hiện ra Dư Lãng trầm lặng không nói, lại càng kích động hét ầm lên: “Dư Lãng, Dư Lãng em phải giúp chị, van cầu em giúp chị đi….”
Dư Lãng thực không giúp được cô ta, hơn nữa dựa vào cái gì mà giúp chứ. Cô ta chính là chị họ của Khang Huy, cháu gái của An Huệ Lan, một cái lông quan hệ cũng không có, việc này mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, y cũng không nên quản.
Việc này nên để Dư Hải Thiên quản, Khang Huy là con của hắn, An Huệ Lan là người đàn bà trước kia của hắn. An Di là cháu gái ruột của người đàn bà ấy, đứa bé này là cháu ruột của hắn. Việc này nên để Dư Hải Thiên quyết định.
Dư Lãng cầm điện thoại, không cho bên kia nghe được, ở đầu giường để một ly nước ấm. Y đã sớm bị khô miệng, tất cả nước đều uống vào, há miệng bắt đầu gọi ba ba y: “Dư Hải Thiên…”
Bình luận truyện