Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên
Chương 32
“Sớm như vậy là muốn đi chỗ nào?” Âu Lăng Dật từ sáng sớm đã rời giường, mặc quần áo, chuẩn bị như mọi khi ra ngoài tập chạy, bị Âu Hình Thiên đang ngồi ở đại sảnh xem báo gọi lại.
“Tập thể dục.” Nhớ lại ngày hôm qua hai người hoà bình ở chung một căn phòng phân tích nghiên cứu cùng một vấn đề, bạn nhỏ Âu thản nhiên đáp lại.
“Con là sợ thương thế bản thân còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Có biết hay không việc chạy nhảy như vậy sẽ làm miệng vết thương xóc nảy càng trở nên đau hơn?” Âu Hình Thiên nhíu mày, chân bước nhanh tới trước người nhi tử chất vấn.
Bị thương dường như đối với hắn đã quen rồi, hắn từ nhỏ đến lớn trải qua đủ cả, tự nhiên sẽ biết cảm giác đau là gì, thống khổ là như thế nào, bởi vậy khi thấy con trai không quan tâm đến thương thế của bản thân đến mức vô tư, không hiểu sao hắn lại thấy vô cùng tức giận.
“Không biết.” Âu Lăng Dật nghiêng đầu, nghiêm túc trả lời.
Y thật sự không biết, miệng vết được bao bọc trong khối thạch cao, trừ bỏ động tác đứng lên ngồi xuống có chút bất tiện, không có bất luận cảm giác nào khác, trước kia y cũng không có trải qua quá trình bị gãy xương, thản nhiên không biết là hiện tại không thể vận động.
“…”
Đang chờ nhi tử phản nghịch chuẩn bị đối đầu không chịu nghe lời mình, sau đó hắn sẽ một bước giáo dục con thật hoàn hảo, khiến y có thể hiểu được cách trân trọng bản thân, cách tự bảo vệ cơ thể, nào ngờ Âu Hình Thiên bị câu trả lời vô tư của Âu Lăng Dật làm cho đông cứng.
“Ha ha~~ Dật nhi, con đáng yêu quá đi. Hoá ra căn bản con vốn không biết? Vậy thì bây giờ biết là tốt rồi, tuy không thể chạy bộ nhưng để ta dắt con ra ngoài tản dạo đi?” Giải trừ huyệt bị động cứng, lửa giận của Âu Hình Thiên vừa mới thổi bùng lên một chút liền phù một tiếng, hoàn toàn tắt, vẻ mặt không khỏi dở khóc dở cười.
“Tùy phụ thân.” Nhìn thấy trên người Âu Hình Thiên đã sớm thay một bộ y phục thể thao, Âu Lăng Dật không biết là hắn đã cố tình đợi y từ trước, còn tưởng hắn cũng đang chuẩn bị ra ngoài tập luyện, từ chối cho ý kiến, gật đầu.
“Mau đi thôi!” Sợ bị phát hiện, Âu Hình Thiên rất nhanh xoa đầu Âu Lăng Dật đánh lạc hướng, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Cha con hai người mặc đồ có phần tương tự, tản bộ trong công viên Thần Hi, một người anh tuấn tà tứ, một người tinh thuần tuyệt mỹ, nghiễm nhiên trở thành một khung cảnh đẹp thu hút sự chú ý, khiến cho bao người lướt qua đều phải cố tình quay đầu nhìn lại.
Âu Lăng Dật triệt tiêu hoàn toàn những tinh thần lực hướng mình quấy nhiễu, vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc, theo thói quen hướng trung tâm hoa viên đi đến, Âu Hình Thiên thì cứ như cái đuôi nhỏ nhắm mắt nhắm mũi kề kề đằng sau, lúc nào cũng tạo ra tư thế bảo vệ.
“Ui, là Tiểu Thiên nha! Mấy sáng rồi không thấy ngươi a!” Hai người đi ngang qua một đám người cao tuổi mỗi ngày đều cố định tập luyện Thái Cực quyền ở đây, từng người trong hội ngạc nhiên nhìn Âu Hình Thiên chào hỏi.
Tiểu Thiên? Âu Lăng Dật nghe thấy xưng hô của nhóm lão nhân đối với phụ thân, ngẩng đầu ánh mắt quái dị liếc hắn một cái.
Âu Hình Thiên gặp được ánh mắt con trai vô cùng quỷ dị, khóe miệng run rẩy: Này đám người già kia, không cho ta chút mặt mũi nào hay sao. Âu Hình Thiên ta đã gần bốn mươi, vậy mà còn gọi Tiểu Thiên?! Mấy người là cố ý muốn ta mất mặt trước con trai có đúng không?
“Hẵng còn sớm, tôi bồi nhi tử đang bị thương ra ngoài tản bộ.” Trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng Âu Hình Thiên vẫn biết cân đo nặng nhẹ, cứng ngắc nở một nụ cười thương mại giải thích.
“Hả? Tiểu Dật nhi là con của ngươi? Chúng ta còn tưởng rằng nó là con của Âu Hình Thiến chứ!” Nghe thấy Âu Hình Thiên cất tiếng, hội người cao tuổi chấn động, dừng lại động tác tập luyện đánh bả vai nhau bôm bốp, trăm miệng một lời kinh hô.
Vì thế, Âu Hình Thiên vừa mới còn run rẩy cảm thấy hình tượng đã sụp đổ, phút chốc lại hóa thành tượng đá khi nghe thấy tiếng kinh hô của lão nhân gia phía sau, tiện đà quy liệt, gió thổi ngang qua, nhẹ nhàng phiêu tán ở trong không khí.
Này rõ ràng là con trai ta!! Là con trai của ta!! Ông trời có phải đang muốn trêu tức, đang muốn bức ép ta a!! Âu Hình Thiên không khỏi bi phẫn.
Phụ tử hai người khí thế bừng bừng bước ra khỏi cửa, lúc trở về, một người tâm tịnh như trước, một người quanh thân tràn ngập hắc khí, áp suất cực thấp, khiến Âu Lăng Sương cùng Âu Thiên Bảo đang chờ ở phòng ăn nơm nớp lo sợ.
“Tiểu Dật, em và phụ thân không phát sinh chuyện gì đi?” Đợi em trai rửa mặt xong xuôi ngồi vào bàn, nhưng Âu Hình Thiên vẫn còn chưa xuống, Âu Lăng Sướng sát đến bên người y, vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Kỳ quái nhìn chị gái bỗng dưng hỏi một câu vô cớ, Âu Lăng Dật thành thật trả lời.
“Có thật không?” Nhớ lại khoảng khắc Âu Hình Thiên bước vào cửa, gương mặt thập phần đáng sợ, thiếu một chút nữa là đỉnh đầu hắn sẽ bốc khói, bộ dáng cực kỳ giận dữ, Âu Lăng Sương nhịn không được tiếp tục hỏi.
“Thật.” Đau đầu suy nghĩ nửa ngày, bạn nhỏ Âu cảm thấy buổi sáng lúc đi bộ không hề có chuyện gì đặc biệt, rất bình thường, rất hài hòa, cái đầu nhỏ gật xuống thật mạnh.
“Cậu hỏi nó có ích lợi gì? Đầu óc nó chậm tiêu như thế, phỏng chừng bản thân đã chọc giận phụ thân cái gì cũng không biết đâu!” Âu Thiên Bảo không quản được lỗ tai nghe lén Âu Lăng Sương và Âu Lăng Dật nói chuyện, gã vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, liền mở miệng châm chọc, tâm tình vố không tốt đột nhiên khởi sắc.
“Không có việc gì! Papa rất bình thường, không hề tức giận.” Vừa xuống lầu chợt nghe giọng đại nhi tử trào phúng, Âu Hình Thiên trừng gã liếc mắt một cái, xoa nhẹ đầu con trai, thanh âm mềm mại an ủi, biểu tình trên mặt hoàn toàn khôi phục bình thường.
Âu Thiên Bảo bị phụ thân cảnh cáo, sắc mặt tái nhợt, ngậm chặt miệng không dám nói, cúi đầu ra vẻ nghiêm túc ăn bữa sáng. Âu Lăng Sương le lưỡi, cầm lấy một ly sữa, che dấu nỗi xấu hổ đang bùng lên, chỉ là, Âu Lăng Dật thái độ tương đối lạnh nhạt, nên thế nào thì như thế đó.
Nhìn thanh niên đơn thuần dù là một chút ít sự quấy nhiễu từ bên ngoài cũng không ảnh hưởng được y, tính cách làm việc cực kỳ độc lập, Âu Hình Thiên khóe miệng hơi cong, chuyện bực mình sáng sớm phút chốc tiêu tán sạch sẽ.
Bữa sáng này mọi người ăn đến hòa bình, nhưng loại hòa bình thương mại kia cũng không thể tiếp tục duy trì cho đến khi bọn nhỏ chuẩn bị lên xe đến trường học.
“Em không muốn đi xe này, em nói rồi chớ mong em một mình ở chung chỗ với Âu Thiên Bảo.” Đứng bên cạnh cánh cửa chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn, Âu Lăng Dật giữ chặt cước điệu đang muốn leo lên xe của Âu Lăng Sương, thanh âm cứng nhắc đối với hành động mở cửa xe, bình tĩnh lạnh giọng.
“Âu Lăng Dật, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Âu Thiên Bảo bị Âu Lăng Dật đạp thẳng mặt mũi, không một chút lưu tình nào, khí nóng nổi lên. Âu Lăng Sương sắc mặt lúc xanh lúc trắng rơi vào thế khó xử, không biết như thế nào cho phải.
“Làm sao vậy?” Theo sau bước tới, Âu Hình Thiên thấy bọn nhỏ cứ mãi giằng co ở cửa không chịu xuất phát, mày kiếm nhíu chặt.
“Papa, người nhất định phải dạy nó thật tốt, nó thực sự rất quá đáng!” Âu Thiên Bảo thấy bóng dáng phụ thân, nước mắt như có công tắc không ngừng rơi xuống, ủy khuất kêu to.
“Không có chuyện gì to tát thì đừng kích động.” Sờ đầu Âu Thiên Bảo an ủi gã một chút, Âu Hình Thiên dùng ánh mắt ý bảo Âu Lăng Sương giải thích tình huống.
“Tiểu Dật nói không muốn cùng Thiên Bảo ngồi chung xe.” Âu Lăng Sương sợ hãi, với một câu nói đã đem sự tình trải qua kể rõ ràng.
“Dật nhi, tại sao vậy?” Mỗi khi đụng tới chuyện của Tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên học được cách thái độ đầu tiên nên có chính là hỏi y ‘tại sao vậy?’, không nên hở một cái là nổi nóng, hậu quả hắn phải lãnh ngay cả bản thân hắn cũng không thể chịu đựng được.
“Tôi có hai nguyên tắc, điều thứ nhất là tuyệt đối không đối mặt một mình với Âu Thiên Bảo!” Nhìn chằm chằm ánh mắt phụ thân, Âu Lăng Dật nghiêm trang thuật lại nguyên tắc bản thân đã đặt ra khi còn ở bệnh viện.
“Ha ha, nhưng là, không phải còn có Âu Lăng Sương bên cạnh con sao? Cũng không tính là ‘một mình’ đối mặt đi?” Bị con trai dáng điệu đáng yêu lại tinh quái làm cho buồn cười, Âu Hình Thiên xoay người, bàn tay tính đặt trên mặt y mà nhéo nhéo.
Âu Lăng Dật nghiêng đầu, cực lực tránh né những ngón tay tà ác của Âu Hình Thiên, nhưng không thể thoát khỏi, hết trên mặt lại xuống dưới cổ: “Chị Lăng Sương càng không thể ở chung chỗ với gã!”
“Hử? Lý do?”
“Gã đánh chị Lăng Sương.” Chỉ chỉ Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật trong lòng còn ghi hận gã lần trước đánh Âu Lăng Sương một cái đến hằn cả vệt đỏ, từ ngày đó y đã hạ quyết tâm nhất quyết phải tách Âu Lăng Sương ra khỏi Âu Thiên Bảo.
“Âu Lăng Dật! Em còn dám vu khống anh!?” Âu Thiên Bảo vặn vẹo nghiêm mặt, thanh âm trước nay chưa từng có cực kỳ bén nhọn, trong lòng cáu giận: Nói chuyện với mày chẳng qua là tao thương hại mày, hiện tại trước mặt phụ thân mà mày ngứa đòn đi cáo trạng là còn muốn nháo đến mức nào? Uổng công tao còn cho rằng tuy mày đáng hận nhưng dù sao vẫn là loại nít ranh không đáng chấp nhất. [Lạy ông, ông còn tư cách xỉa xói người khác sao?]
“Tiểu Dật! Đừng nói nữa! Phụ thân, loại chuyện kia chưa từng xảy ra!” Âu Lăng Sương nhận thấy sự tình đã trôi qua, hoàn toàn không muốn lôi lại để nói, chỉ càng thêm loạn mà thôi, vội vàng buông lời phủ nhận.
Kỳ quái nhìn cảm xúc hai người bỗng nhiên kích động, vẻ mặt bạn nhỏ Âu rơi vào ngây ngốc, hoàn toàn vô tư không biết bản thân mình nói sai chỗ gì. Y chỉ là trần thuật sự thật, như vậy là sai à?
“Âu Thiên Bảo, về sau không cần biết là chuyện gì nhưng để ta nghe thấy con động thủ với người Âu gia, kể cả người làm cũng vậy, đừng trách ta nặng tay, nghe hiểu không? Thân thể đã không được tốt, chúng ta có thể tận lựng bao dung cho con, không đồng nghĩa với việc mắt nhắm mắt mở để con muốn làm gì thì làm, đi thương tổn người khác! Ta phi thường thất vọng về con!” Kéo qua đại nhi tử, Âu Hình Thiên không lưu tình chút nào quát lớn, thanh âm cực kỳ nghiêm khắc.
“Con hiểu rồi, papa.” Âu Thiên Bảo hốc mắt chứa đầy nước mắt, cố nén không cho nó rơi xuống, cắn răng nhận sai.
Âu Lăng Sương thấy gã vẻ mặt bi thương, trong mắt ngẫu nhiên một tia oán độc hiện lên, vội vàng bỏ qua một bên đầu, sắc mặt thực không được tự nhiên.
Âu Lăng Dật vẫn đang vẻ mặt mặt than đứng ở bên cạnh vây xem, không lường trước được một câu nói vô tình của mình giống như viên đạn lạc dẫn đến rắc rối cho Âu Thiên Bảo.
Kể từ khi bạn nhỏ Âu trở về, Âu Thiên Bảo đáng thương không đến một ngày ngắn ngủn đã bị vô số lần bị nhắm bắn, trọng thương hai lần, cuộc sống này quá khó khăn a.
“Tốt, con mau lên xe đi!” Trông thấy bộ dạng cố nuốt nước mắt vào trong của Âu Thiên Bảo quả thực đáng thương, Âu Hình Thiên thôi không răn đe nữa, kêu gã nhanh nhẹn lên xe. Đợi chiếc xe từ từ rời khỏi, Âu Hình Thiên quay đầu lại nhìn phía sau một đôi chị em, biểu tình dở khóc dở cười.
“Papa tự mình lái xe đưa các con đến trường, như vậy có được không?” Xoay người, nhìn thẳng hai mắt to tròn long lanh của nhi tử, Âu Hình Thiên tâm tình chiều chuộng không ngừng nhảy nhót lấy lòng.
Âu Lăng Dật không trả lời, quay đầu đi xem Âu Lăng Sương, Âu Lăng Sương trước mặt vị phụ thân như hổ rình mồi, thức thời liên tục gật đầu.
“Ngoan!” Vừa lòng xoa mái tóc con gái hiểu chuyện, Âu Hình Thiên kích động tra chìa khóa nổ máy.
Đem Tiểu nhi tử an trí ở ghế phó lái ngay cạnh mình, cẩn thận giúp y cài dây an toàn, Âu Hình Thiên nhớ lại đoạn thời gian trước khi phát sinh hiểu lầm, phụ tử hai người sống chung vô cùng hòa hợp, một quãng đường vui vẻ xiết bao, nội tâm vô cùng hoài niệm.
Xe chạy với tốc độ chậm nhất như muốn kéo dài thời khắc này, cuối cùng cũng đậu trước trường trung học Dục Đức, chỉ thấy cánh cổng đã đóng chặt, Âu Lăng Sương sắc mặt trắng bệch, trái tim không khỏi kinh hãi: “Muộn học rồi! Phụ thân người không phải là con người cứng nhắc sao? Con người cứng nhắc sẽ không tăng tốc độ à? Loại vận tốc chậm như rùa mà bà cố nội cũng đuổi kịp có còn là phụ thân không, có phải người đang ‘trẻ không chơi, già chơi bù’ không?”
“Bíp… bíp…!” Âu Hình Thiên biểu tình trấn định nhấn còi xe, cánh cổng chậm rãi mở ra.
“Muộn cũng không sao. Papa trực tiếp đưa các con vào học. Thuận tiện trả phép cho Dật nhi.” Âu Hình Thiên sợ bọn nhỏ lo lắng, vội vàng cúi người xem xét sắc mặt nhi tử, mở miệng an ủi, nhưng thấy vật nhỏ mặt không chút thay đổi, lại cảm thấy chính mình là nghĩ quá nhiều. [Đáng thương Âu Lăng Sương hoàn toàn bị quên đi.]
Thân là đệ nhất cổ đông, biển số xe của hắn và cấp dưới đều được liệt hết trong danh sách vip cực kỳ quan trọng trong trường học, có được đặc quyền riêng biệt, hoàn toàn đủ khả năng tự do ra vào những nơi như vườn trường hay phòng bí mật.
Tự bản thân dắt Âu Lăng Dật vào lớp, đối với vẻ mặt kinh sợ của ban giám hiệu, hắn một phen nhắc nhở, nhưng Nhị thúc vốn đã đợi từ lâu chịu không được hối thúc Âu Hình Thiên mau chóng ly khai, rốt cục y đành phải tạm biệt bé con.
Đợi Âu Hình Thiên đi rồi, Âu Lăng Dật biểu tình trước sau không thay đổi, ở dưới cánh tay che chở tường tận của vị lão sư, hoàn toàn loại bỏ những ánh nhìn chỉ chỏ xung quanh đang khe khẽ âm thầm đánh giá y.
Vốn ở bữa tiệc không hề thấy bóng dáng Âu Lăng Dật tham dự, lại nghe nhiều đồn đãi, cho rằng y ở Âu gia địa vị hèn mọn không được coi trọng, đồng học hiện nay hoàn toàn đúng hắn vài phần kính trọng. Nhưng mà chẳng phải Âu gia gia chủ, vị kia nét mặt vô cùng lo lắng, luôn luôn bảo vệ cho con rõ ràng thế kia cơ mà? Địa vị hèn mọn? Tạp chủng? Đùa à?
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Tập đoàn Âu thị, văn phòng Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, đây là tin tức mới nhất vào sáng nay. Ngài mau xem thử!” Raymond vẻ mặt lo lắng cầm một phần báo chí tiến vào.
Âu Hình Thiên nhận tờ báo, mở ra, đập vào mi mắt là một hàng tiêu đề cực lớn ‘Phụ tử tình thâm, con tư sinh* nhưng địa vị cao quý!’, xuống chút nữa, rõ ràng ảnh đầu trang là hình ảnh hai người buổi sáng mặc bộ đồng phục tương tự giống nhau đến tám, chín phần, ở trong hoa viên vui vẻ tản bộ.
*Con tư sinh: con ngoài giá thú, con riêng.
“Ngài có muốn tôi đem bài báo này niêm phong lại?” Trong lòng biết lão đại nhất định không vui khi nhìn thấy tiêu đề bát quái, Raymond tận chức trọng đưa ra đề nghị.
“Không cần, chuyện bị chụp lén đương nhiên tôi biết. Chỉ cần tin tức đăng lên không gây bất lợi với Tiểu Dật, cũng không cần xen vào. Nhưng là, ba từ ‘con tư sinh’ kia, dù một chữ sau này không được phép xuất hiện thêm lần nào nữa.” Buổi sáng lũ chó săn bám sát phía sau hành tung thế nào làm sao có khả năng thoát khỏi giác quan nhạy bén của Âu Hình Thiên, nhưng suy xét kỹ càng, Âu Lăng Dật do cái sự kiện kia nên y không đủ kiên nhẫn tham dự họp báo với hắn, nếu đã vậy thì lợi dụng dư luận không hẳn là y chịu thiệt, vì thế, tin tức sáng nay an toàn xuất bản ra mắt.
“Vâng, tôi sẽ cho người đi tra xét ai đã viết tin tức kia ở tòa soạn đăng tin sớm nhất, Tổng giám đốc xin hãy yên tâm.” Biết là Tổng giám đốc đã có suy tính từ trước, là nghĩ cho vị thế của Tiểu thiếu gia, Raymond nhẹ nhàng thở phào một hơi, khom người cáo lui.
“Đợi đã! Cậu đi tòa soạn báo thu hết dữ liệu liên quan và cả những tấm ảnh chụp kia đều đem về đây rồi xóa hết cho tôi. Nói với lũ người đó, về sau còn đăng một bức hình nào của Dật nhi, chờ ngày bị phong sát mất đường làm ăn đi!”
Trong bức ảnh là cha con hai người, một cúi đầu, một ngẩng đầu, đứng đối diện yên lặng nhìn nhau, bởi vì góc chụp, toàn bộ khung cảnh bị nhiễm phải một bầu ôn nhu nồng đậm. Càng xem ảnh, môi Âu Hình Thiên càng mím chặt, trông thấy biểu tình khả ái của tiểu nhi tử, nội tâm không khỏi yêu thích, Âu Hình Thiên vội vàng gọi trợ lý đã đi ra khỏi cửa phải quay lại để dặn dò.
“Vâng, Tổng giám đốc!” Raymond thái độ chuyên nghiệp, nghiêm túc gật đầu, trong lòng âm thâm líu lưỡi bởi tính cách độc chiếm cũ kỳ mạnh mẽ của hắn.
“Tập thể dục.” Nhớ lại ngày hôm qua hai người hoà bình ở chung một căn phòng phân tích nghiên cứu cùng một vấn đề, bạn nhỏ Âu thản nhiên đáp lại.
“Con là sợ thương thế bản thân còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Có biết hay không việc chạy nhảy như vậy sẽ làm miệng vết thương xóc nảy càng trở nên đau hơn?” Âu Hình Thiên nhíu mày, chân bước nhanh tới trước người nhi tử chất vấn.
Bị thương dường như đối với hắn đã quen rồi, hắn từ nhỏ đến lớn trải qua đủ cả, tự nhiên sẽ biết cảm giác đau là gì, thống khổ là như thế nào, bởi vậy khi thấy con trai không quan tâm đến thương thế của bản thân đến mức vô tư, không hiểu sao hắn lại thấy vô cùng tức giận.
“Không biết.” Âu Lăng Dật nghiêng đầu, nghiêm túc trả lời.
Y thật sự không biết, miệng vết được bao bọc trong khối thạch cao, trừ bỏ động tác đứng lên ngồi xuống có chút bất tiện, không có bất luận cảm giác nào khác, trước kia y cũng không có trải qua quá trình bị gãy xương, thản nhiên không biết là hiện tại không thể vận động.
“…”
Đang chờ nhi tử phản nghịch chuẩn bị đối đầu không chịu nghe lời mình, sau đó hắn sẽ một bước giáo dục con thật hoàn hảo, khiến y có thể hiểu được cách trân trọng bản thân, cách tự bảo vệ cơ thể, nào ngờ Âu Hình Thiên bị câu trả lời vô tư của Âu Lăng Dật làm cho đông cứng.
“Ha ha~~ Dật nhi, con đáng yêu quá đi. Hoá ra căn bản con vốn không biết? Vậy thì bây giờ biết là tốt rồi, tuy không thể chạy bộ nhưng để ta dắt con ra ngoài tản dạo đi?” Giải trừ huyệt bị động cứng, lửa giận của Âu Hình Thiên vừa mới thổi bùng lên một chút liền phù một tiếng, hoàn toàn tắt, vẻ mặt không khỏi dở khóc dở cười.
“Tùy phụ thân.” Nhìn thấy trên người Âu Hình Thiên đã sớm thay một bộ y phục thể thao, Âu Lăng Dật không biết là hắn đã cố tình đợi y từ trước, còn tưởng hắn cũng đang chuẩn bị ra ngoài tập luyện, từ chối cho ý kiến, gật đầu.
“Mau đi thôi!” Sợ bị phát hiện, Âu Hình Thiên rất nhanh xoa đầu Âu Lăng Dật đánh lạc hướng, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Cha con hai người mặc đồ có phần tương tự, tản bộ trong công viên Thần Hi, một người anh tuấn tà tứ, một người tinh thuần tuyệt mỹ, nghiễm nhiên trở thành một khung cảnh đẹp thu hút sự chú ý, khiến cho bao người lướt qua đều phải cố tình quay đầu nhìn lại.
Âu Lăng Dật triệt tiêu hoàn toàn những tinh thần lực hướng mình quấy nhiễu, vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc, theo thói quen hướng trung tâm hoa viên đi đến, Âu Hình Thiên thì cứ như cái đuôi nhỏ nhắm mắt nhắm mũi kề kề đằng sau, lúc nào cũng tạo ra tư thế bảo vệ.
“Ui, là Tiểu Thiên nha! Mấy sáng rồi không thấy ngươi a!” Hai người đi ngang qua một đám người cao tuổi mỗi ngày đều cố định tập luyện Thái Cực quyền ở đây, từng người trong hội ngạc nhiên nhìn Âu Hình Thiên chào hỏi.
Tiểu Thiên? Âu Lăng Dật nghe thấy xưng hô của nhóm lão nhân đối với phụ thân, ngẩng đầu ánh mắt quái dị liếc hắn một cái.
Âu Hình Thiên gặp được ánh mắt con trai vô cùng quỷ dị, khóe miệng run rẩy: Này đám người già kia, không cho ta chút mặt mũi nào hay sao. Âu Hình Thiên ta đã gần bốn mươi, vậy mà còn gọi Tiểu Thiên?! Mấy người là cố ý muốn ta mất mặt trước con trai có đúng không?
“Hẵng còn sớm, tôi bồi nhi tử đang bị thương ra ngoài tản bộ.” Trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng Âu Hình Thiên vẫn biết cân đo nặng nhẹ, cứng ngắc nở một nụ cười thương mại giải thích.
“Hả? Tiểu Dật nhi là con của ngươi? Chúng ta còn tưởng rằng nó là con của Âu Hình Thiến chứ!” Nghe thấy Âu Hình Thiên cất tiếng, hội người cao tuổi chấn động, dừng lại động tác tập luyện đánh bả vai nhau bôm bốp, trăm miệng một lời kinh hô.
Vì thế, Âu Hình Thiên vừa mới còn run rẩy cảm thấy hình tượng đã sụp đổ, phút chốc lại hóa thành tượng đá khi nghe thấy tiếng kinh hô của lão nhân gia phía sau, tiện đà quy liệt, gió thổi ngang qua, nhẹ nhàng phiêu tán ở trong không khí.
Này rõ ràng là con trai ta!! Là con trai của ta!! Ông trời có phải đang muốn trêu tức, đang muốn bức ép ta a!! Âu Hình Thiên không khỏi bi phẫn.
Phụ tử hai người khí thế bừng bừng bước ra khỏi cửa, lúc trở về, một người tâm tịnh như trước, một người quanh thân tràn ngập hắc khí, áp suất cực thấp, khiến Âu Lăng Sương cùng Âu Thiên Bảo đang chờ ở phòng ăn nơm nớp lo sợ.
“Tiểu Dật, em và phụ thân không phát sinh chuyện gì đi?” Đợi em trai rửa mặt xong xuôi ngồi vào bàn, nhưng Âu Hình Thiên vẫn còn chưa xuống, Âu Lăng Sướng sát đến bên người y, vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Kỳ quái nhìn chị gái bỗng dưng hỏi một câu vô cớ, Âu Lăng Dật thành thật trả lời.
“Có thật không?” Nhớ lại khoảng khắc Âu Hình Thiên bước vào cửa, gương mặt thập phần đáng sợ, thiếu một chút nữa là đỉnh đầu hắn sẽ bốc khói, bộ dáng cực kỳ giận dữ, Âu Lăng Sương nhịn không được tiếp tục hỏi.
“Thật.” Đau đầu suy nghĩ nửa ngày, bạn nhỏ Âu cảm thấy buổi sáng lúc đi bộ không hề có chuyện gì đặc biệt, rất bình thường, rất hài hòa, cái đầu nhỏ gật xuống thật mạnh.
“Cậu hỏi nó có ích lợi gì? Đầu óc nó chậm tiêu như thế, phỏng chừng bản thân đã chọc giận phụ thân cái gì cũng không biết đâu!” Âu Thiên Bảo không quản được lỗ tai nghe lén Âu Lăng Sương và Âu Lăng Dật nói chuyện, gã vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, liền mở miệng châm chọc, tâm tình vố không tốt đột nhiên khởi sắc.
“Không có việc gì! Papa rất bình thường, không hề tức giận.” Vừa xuống lầu chợt nghe giọng đại nhi tử trào phúng, Âu Hình Thiên trừng gã liếc mắt một cái, xoa nhẹ đầu con trai, thanh âm mềm mại an ủi, biểu tình trên mặt hoàn toàn khôi phục bình thường.
Âu Thiên Bảo bị phụ thân cảnh cáo, sắc mặt tái nhợt, ngậm chặt miệng không dám nói, cúi đầu ra vẻ nghiêm túc ăn bữa sáng. Âu Lăng Sương le lưỡi, cầm lấy một ly sữa, che dấu nỗi xấu hổ đang bùng lên, chỉ là, Âu Lăng Dật thái độ tương đối lạnh nhạt, nên thế nào thì như thế đó.
Nhìn thanh niên đơn thuần dù là một chút ít sự quấy nhiễu từ bên ngoài cũng không ảnh hưởng được y, tính cách làm việc cực kỳ độc lập, Âu Hình Thiên khóe miệng hơi cong, chuyện bực mình sáng sớm phút chốc tiêu tán sạch sẽ.
Bữa sáng này mọi người ăn đến hòa bình, nhưng loại hòa bình thương mại kia cũng không thể tiếp tục duy trì cho đến khi bọn nhỏ chuẩn bị lên xe đến trường học.
“Em không muốn đi xe này, em nói rồi chớ mong em một mình ở chung chỗ với Âu Thiên Bảo.” Đứng bên cạnh cánh cửa chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn, Âu Lăng Dật giữ chặt cước điệu đang muốn leo lên xe của Âu Lăng Sương, thanh âm cứng nhắc đối với hành động mở cửa xe, bình tĩnh lạnh giọng.
“Âu Lăng Dật, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Âu Thiên Bảo bị Âu Lăng Dật đạp thẳng mặt mũi, không một chút lưu tình nào, khí nóng nổi lên. Âu Lăng Sương sắc mặt lúc xanh lúc trắng rơi vào thế khó xử, không biết như thế nào cho phải.
“Làm sao vậy?” Theo sau bước tới, Âu Hình Thiên thấy bọn nhỏ cứ mãi giằng co ở cửa không chịu xuất phát, mày kiếm nhíu chặt.
“Papa, người nhất định phải dạy nó thật tốt, nó thực sự rất quá đáng!” Âu Thiên Bảo thấy bóng dáng phụ thân, nước mắt như có công tắc không ngừng rơi xuống, ủy khuất kêu to.
“Không có chuyện gì to tát thì đừng kích động.” Sờ đầu Âu Thiên Bảo an ủi gã một chút, Âu Hình Thiên dùng ánh mắt ý bảo Âu Lăng Sương giải thích tình huống.
“Tiểu Dật nói không muốn cùng Thiên Bảo ngồi chung xe.” Âu Lăng Sương sợ hãi, với một câu nói đã đem sự tình trải qua kể rõ ràng.
“Dật nhi, tại sao vậy?” Mỗi khi đụng tới chuyện của Tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên học được cách thái độ đầu tiên nên có chính là hỏi y ‘tại sao vậy?’, không nên hở một cái là nổi nóng, hậu quả hắn phải lãnh ngay cả bản thân hắn cũng không thể chịu đựng được.
“Tôi có hai nguyên tắc, điều thứ nhất là tuyệt đối không đối mặt một mình với Âu Thiên Bảo!” Nhìn chằm chằm ánh mắt phụ thân, Âu Lăng Dật nghiêm trang thuật lại nguyên tắc bản thân đã đặt ra khi còn ở bệnh viện.
“Ha ha, nhưng là, không phải còn có Âu Lăng Sương bên cạnh con sao? Cũng không tính là ‘một mình’ đối mặt đi?” Bị con trai dáng điệu đáng yêu lại tinh quái làm cho buồn cười, Âu Hình Thiên xoay người, bàn tay tính đặt trên mặt y mà nhéo nhéo.
Âu Lăng Dật nghiêng đầu, cực lực tránh né những ngón tay tà ác của Âu Hình Thiên, nhưng không thể thoát khỏi, hết trên mặt lại xuống dưới cổ: “Chị Lăng Sương càng không thể ở chung chỗ với gã!”
“Hử? Lý do?”
“Gã đánh chị Lăng Sương.” Chỉ chỉ Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật trong lòng còn ghi hận gã lần trước đánh Âu Lăng Sương một cái đến hằn cả vệt đỏ, từ ngày đó y đã hạ quyết tâm nhất quyết phải tách Âu Lăng Sương ra khỏi Âu Thiên Bảo.
“Âu Lăng Dật! Em còn dám vu khống anh!?” Âu Thiên Bảo vặn vẹo nghiêm mặt, thanh âm trước nay chưa từng có cực kỳ bén nhọn, trong lòng cáu giận: Nói chuyện với mày chẳng qua là tao thương hại mày, hiện tại trước mặt phụ thân mà mày ngứa đòn đi cáo trạng là còn muốn nháo đến mức nào? Uổng công tao còn cho rằng tuy mày đáng hận nhưng dù sao vẫn là loại nít ranh không đáng chấp nhất. [Lạy ông, ông còn tư cách xỉa xói người khác sao?]
“Tiểu Dật! Đừng nói nữa! Phụ thân, loại chuyện kia chưa từng xảy ra!” Âu Lăng Sương nhận thấy sự tình đã trôi qua, hoàn toàn không muốn lôi lại để nói, chỉ càng thêm loạn mà thôi, vội vàng buông lời phủ nhận.
Kỳ quái nhìn cảm xúc hai người bỗng nhiên kích động, vẻ mặt bạn nhỏ Âu rơi vào ngây ngốc, hoàn toàn vô tư không biết bản thân mình nói sai chỗ gì. Y chỉ là trần thuật sự thật, như vậy là sai à?
“Âu Thiên Bảo, về sau không cần biết là chuyện gì nhưng để ta nghe thấy con động thủ với người Âu gia, kể cả người làm cũng vậy, đừng trách ta nặng tay, nghe hiểu không? Thân thể đã không được tốt, chúng ta có thể tận lựng bao dung cho con, không đồng nghĩa với việc mắt nhắm mắt mở để con muốn làm gì thì làm, đi thương tổn người khác! Ta phi thường thất vọng về con!” Kéo qua đại nhi tử, Âu Hình Thiên không lưu tình chút nào quát lớn, thanh âm cực kỳ nghiêm khắc.
“Con hiểu rồi, papa.” Âu Thiên Bảo hốc mắt chứa đầy nước mắt, cố nén không cho nó rơi xuống, cắn răng nhận sai.
Âu Lăng Sương thấy gã vẻ mặt bi thương, trong mắt ngẫu nhiên một tia oán độc hiện lên, vội vàng bỏ qua một bên đầu, sắc mặt thực không được tự nhiên.
Âu Lăng Dật vẫn đang vẻ mặt mặt than đứng ở bên cạnh vây xem, không lường trước được một câu nói vô tình của mình giống như viên đạn lạc dẫn đến rắc rối cho Âu Thiên Bảo.
Kể từ khi bạn nhỏ Âu trở về, Âu Thiên Bảo đáng thương không đến một ngày ngắn ngủn đã bị vô số lần bị nhắm bắn, trọng thương hai lần, cuộc sống này quá khó khăn a.
“Tốt, con mau lên xe đi!” Trông thấy bộ dạng cố nuốt nước mắt vào trong của Âu Thiên Bảo quả thực đáng thương, Âu Hình Thiên thôi không răn đe nữa, kêu gã nhanh nhẹn lên xe. Đợi chiếc xe từ từ rời khỏi, Âu Hình Thiên quay đầu lại nhìn phía sau một đôi chị em, biểu tình dở khóc dở cười.
“Papa tự mình lái xe đưa các con đến trường, như vậy có được không?” Xoay người, nhìn thẳng hai mắt to tròn long lanh của nhi tử, Âu Hình Thiên tâm tình chiều chuộng không ngừng nhảy nhót lấy lòng.
Âu Lăng Dật không trả lời, quay đầu đi xem Âu Lăng Sương, Âu Lăng Sương trước mặt vị phụ thân như hổ rình mồi, thức thời liên tục gật đầu.
“Ngoan!” Vừa lòng xoa mái tóc con gái hiểu chuyện, Âu Hình Thiên kích động tra chìa khóa nổ máy.
Đem Tiểu nhi tử an trí ở ghế phó lái ngay cạnh mình, cẩn thận giúp y cài dây an toàn, Âu Hình Thiên nhớ lại đoạn thời gian trước khi phát sinh hiểu lầm, phụ tử hai người sống chung vô cùng hòa hợp, một quãng đường vui vẻ xiết bao, nội tâm vô cùng hoài niệm.
Xe chạy với tốc độ chậm nhất như muốn kéo dài thời khắc này, cuối cùng cũng đậu trước trường trung học Dục Đức, chỉ thấy cánh cổng đã đóng chặt, Âu Lăng Sương sắc mặt trắng bệch, trái tim không khỏi kinh hãi: “Muộn học rồi! Phụ thân người không phải là con người cứng nhắc sao? Con người cứng nhắc sẽ không tăng tốc độ à? Loại vận tốc chậm như rùa mà bà cố nội cũng đuổi kịp có còn là phụ thân không, có phải người đang ‘trẻ không chơi, già chơi bù’ không?”
“Bíp… bíp…!” Âu Hình Thiên biểu tình trấn định nhấn còi xe, cánh cổng chậm rãi mở ra.
“Muộn cũng không sao. Papa trực tiếp đưa các con vào học. Thuận tiện trả phép cho Dật nhi.” Âu Hình Thiên sợ bọn nhỏ lo lắng, vội vàng cúi người xem xét sắc mặt nhi tử, mở miệng an ủi, nhưng thấy vật nhỏ mặt không chút thay đổi, lại cảm thấy chính mình là nghĩ quá nhiều. [Đáng thương Âu Lăng Sương hoàn toàn bị quên đi.]
Thân là đệ nhất cổ đông, biển số xe của hắn và cấp dưới đều được liệt hết trong danh sách vip cực kỳ quan trọng trong trường học, có được đặc quyền riêng biệt, hoàn toàn đủ khả năng tự do ra vào những nơi như vườn trường hay phòng bí mật.
Tự bản thân dắt Âu Lăng Dật vào lớp, đối với vẻ mặt kinh sợ của ban giám hiệu, hắn một phen nhắc nhở, nhưng Nhị thúc vốn đã đợi từ lâu chịu không được hối thúc Âu Hình Thiên mau chóng ly khai, rốt cục y đành phải tạm biệt bé con.
Đợi Âu Hình Thiên đi rồi, Âu Lăng Dật biểu tình trước sau không thay đổi, ở dưới cánh tay che chở tường tận của vị lão sư, hoàn toàn loại bỏ những ánh nhìn chỉ chỏ xung quanh đang khe khẽ âm thầm đánh giá y.
Vốn ở bữa tiệc không hề thấy bóng dáng Âu Lăng Dật tham dự, lại nghe nhiều đồn đãi, cho rằng y ở Âu gia địa vị hèn mọn không được coi trọng, đồng học hiện nay hoàn toàn đúng hắn vài phần kính trọng. Nhưng mà chẳng phải Âu gia gia chủ, vị kia nét mặt vô cùng lo lắng, luôn luôn bảo vệ cho con rõ ràng thế kia cơ mà? Địa vị hèn mọn? Tạp chủng? Đùa à?
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Tập đoàn Âu thị, văn phòng Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, đây là tin tức mới nhất vào sáng nay. Ngài mau xem thử!” Raymond vẻ mặt lo lắng cầm một phần báo chí tiến vào.
Âu Hình Thiên nhận tờ báo, mở ra, đập vào mi mắt là một hàng tiêu đề cực lớn ‘Phụ tử tình thâm, con tư sinh* nhưng địa vị cao quý!’, xuống chút nữa, rõ ràng ảnh đầu trang là hình ảnh hai người buổi sáng mặc bộ đồng phục tương tự giống nhau đến tám, chín phần, ở trong hoa viên vui vẻ tản bộ.
*Con tư sinh: con ngoài giá thú, con riêng.
“Ngài có muốn tôi đem bài báo này niêm phong lại?” Trong lòng biết lão đại nhất định không vui khi nhìn thấy tiêu đề bát quái, Raymond tận chức trọng đưa ra đề nghị.
“Không cần, chuyện bị chụp lén đương nhiên tôi biết. Chỉ cần tin tức đăng lên không gây bất lợi với Tiểu Dật, cũng không cần xen vào. Nhưng là, ba từ ‘con tư sinh’ kia, dù một chữ sau này không được phép xuất hiện thêm lần nào nữa.” Buổi sáng lũ chó săn bám sát phía sau hành tung thế nào làm sao có khả năng thoát khỏi giác quan nhạy bén của Âu Hình Thiên, nhưng suy xét kỹ càng, Âu Lăng Dật do cái sự kiện kia nên y không đủ kiên nhẫn tham dự họp báo với hắn, nếu đã vậy thì lợi dụng dư luận không hẳn là y chịu thiệt, vì thế, tin tức sáng nay an toàn xuất bản ra mắt.
“Vâng, tôi sẽ cho người đi tra xét ai đã viết tin tức kia ở tòa soạn đăng tin sớm nhất, Tổng giám đốc xin hãy yên tâm.” Biết là Tổng giám đốc đã có suy tính từ trước, là nghĩ cho vị thế của Tiểu thiếu gia, Raymond nhẹ nhàng thở phào một hơi, khom người cáo lui.
“Đợi đã! Cậu đi tòa soạn báo thu hết dữ liệu liên quan và cả những tấm ảnh chụp kia đều đem về đây rồi xóa hết cho tôi. Nói với lũ người đó, về sau còn đăng một bức hình nào của Dật nhi, chờ ngày bị phong sát mất đường làm ăn đi!”
Trong bức ảnh là cha con hai người, một cúi đầu, một ngẩng đầu, đứng đối diện yên lặng nhìn nhau, bởi vì góc chụp, toàn bộ khung cảnh bị nhiễm phải một bầu ôn nhu nồng đậm. Càng xem ảnh, môi Âu Hình Thiên càng mím chặt, trông thấy biểu tình khả ái của tiểu nhi tử, nội tâm không khỏi yêu thích, Âu Hình Thiên vội vàng gọi trợ lý đã đi ra khỏi cửa phải quay lại để dặn dò.
“Vâng, Tổng giám đốc!” Raymond thái độ chuyên nghiệp, nghiêm túc gật đầu, trong lòng âm thâm líu lưỡi bởi tính cách độc chiếm cũ kỳ mạnh mẽ của hắn.
Bình luận truyện