Trọng Sinh Chi Nịch Sát
Chương 32
Bởi vì từ nhỏ đã lớn lên trong giai cấp đặc quyền, cho nên Tưởng Trạch Thần đối với loại chuyện chắp nối quan hệ bằng cửa sau này không cho là việc tủi thẹn mà còn coi như quang vinh. Tống Nhạc là bạn của cậu, hơn nữa cậu lại cảm động với sự hi sinh của hắn với chị gái, Tưởng Trạch Thần lúc này liền tính toán giúp hắn một tay. Sau khi nói một tiếng với Lê Chu để dụ cậu ta lên cùng chiến tuyến, đi cửa sau, đem Tống Nhạc giao cho đại bài người đại diện của mẹ Lê Chu làm trợ lý thực tập.
Mẹ Lê Chu tiếng tăm rất lớn, thông báo hoạt động một đống lớn, người đại diện phải hợp tác với vài trợ lý mới đối phó nổi, thêm một Tống Nhạc cũng chỉ là việc rất nhỏ. Cho nên, việc đi cửa sau này tương đương thuận lợi. Ngày thứ hai sau khi Tống Nhạc đi theo hoạt động cùng Tưởng Trạch Thần thì được điều tới bên người đại diện của mẹ Lê Chu, khiến cả đám người ghen đỏ mắt.
Đối với một thực tập sinh không có bối cảnh gì như Tống Nhạc mà nói, chuyện này trên cơ bản chính là cái bánh nhân thịt rớt từ trời xuống, đương nhiên, Tống Nhạc cũng không bởi vậy mà mê muội, liếc mắt một cái liền nhìn ra là Tưởng Trạch Thần đang âm thầm hỗ trợ.
Tuy rằng Tống Nhạc ngày xưa đích xác ngứa mắt giai cấp đặc quyền đi cửa sau, nhưng hắn cũng đã sớm không phải tên nhóc ngây ngô dễ xúc động ngày xưa nữa. Vì ở trong xã hội sống sót, vì sống đến càng tốt, vì thực hiện mong muốn của mình, hắn không thể không nhận hiện tượng xã hội phổ biến nhất này, sau khi ở trong lòng ghi nhớ một nợ ân tình với Tưởng Trạch Thần thì liền lòng mang cảm kích mà tiếp nhận.
Tống Nhạc làm việc phi thường dốc sức, hơn nữa thái độ làm việc của hắn vừa cẩn thận lại nghiêm túc, làm người cũng thông minh, năng lực tiếp thu mạnh, các loại công việc rất nhanh liền có thể bắt đầu, trên cơ bản không làm cho người ta tăng thêm cái gì phiền toái. Vì thế, người đại diện của mẹ Lê Chu còn chút bất mãn cuối cùng cũng tan biến sạch, vui vẻ dễ chịu mà giúp đỡ nhiều hơn, thậm chí còn xem ở mặt mũi ‘ Bối cảnh’ của hắn mà chiếu cố vài phần.
Bên này, Tống Nhạc vì tương lai của mình cùng chị gái mà cố gắng, bên kia Tưởng Trạch Thần cũng vì tương lai của mình mà phấn đấu. Lúc này đây, Tưởng Trạch Thần lấy nhiệt tình không gì sánh kịp vùi đầu vào việc quay hình cho bộ phim mới, không chỉ bởi vì đã bị đặc biệt nhắc nhở qua rằng đạo diễn nghiêm khắc khó chơi, mà bởi vì cậu biết tầm quan trọng của bộ phim [ Mộng Qũy ] này.
Đây là một bộ phim trinh thám, mang theo vài phần hương vị thần quái, không chỉ có nội dung vở kịch rất có sức hấp dẫn ánh mắt, còn có tính chất tuyên truyền giác ngộ, làm cho người ta suy nghĩ sâu xa. Đời trước, Lê Chu năm ấy mười bốn tuổi chính là dựa vào bộ phim này mới có thể từ “Ngôi sao nhỏ tuổi” có triển vọng lột xác thành một “Diễn viên” chân chính có tài hoa, mà bộ phim này cũng trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu không thể không đề cập tới của cậu ta, cũng coi như là cột mốc đầu tiên trên con đường nghệ thuật của Lê Chu.
Cũng không phải là nói những bộ phim trước khi cậu ta diễn [ Mộng Qũy ] đều không hay, mà là bởi vì ở trong những bộ phim đó, phần diễn của người lớn mới là quan trọng nhất, còn “Ngôi sao nhỏ tuổi” giống như Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu bởi vì tuổi nhỏ, những nhân vật có thể nhận cũng chỉ có một loại, trên cơ bản đại đa số đều là hình tượng thiếu niên thiên chân khả ái, chỉ cần diễn đúng lời thoại thì cho qua, bán bán manh có thể đối phó.
Mà ở trong [ Mộng Qũy ], Lê Chu lại vào vai nam phụ, tuy rằng niên thiếu nhưng tâm tư lại dị thường phức tạp tinh tế, thâm thúy khó lường, hắn tựa như nằm ngoài những tình tiết trong câu chuyện, rồi lại khống chế toàn bộ tiến triển của nội dung câu chuyện. Tài hoa cùng tiềm năng của Lê Chu thông qua sự đắp nặn của cậu ta với nhân vật này đã được phát huy toàn bộ, khiến người xem nín thở, tuy chỉ là nhân vật phụ nhưng ẩn ẩn còn lấn át cả hào quang của nhân vật chính, làm cho người ta một khi xem xong liền khó có thể quên.
Sau đó, ở trên điển lễ trao giải, đạo diễn bộ phim từng khen ngợi Lê Chu đã khiến cho toàn bộ bộ phim ấy đạt được thành công thật lớn như thế, cậu ta mới là linh hồn chân chính của bộ phim. Có chút buồn cười chính là, nam diễn viên chính trong bộ phim này cũng bởi vì thế mà cùng Lê Chu đối chọi gay gắt thật nhiều năm, thẳng đến khi không thể lấn áp nổi một Lê Chu danh tiếng lớn mạnh mới ngượng ngùng mà chịu thua.
Đương nhiên, Tưởng Trạch Thần tuy rằng cũng được chọn vào đội hình diễn viên của [ Mộng Qũy ], nhưng cũng không lấy được nhân vật quan trọng như Lê Chu —— hoặc là nên nói cậu cũng có tự mình hiểu lấy, cho dù cậu lấy được, cũng không có khả năng thấu hiểu nhân vật như Lê Chu. Tuy nói “Cần cù bù thông minh”, nhưng khoảng cách giữa một kẻ bình thường chăm chỉ với một thiên tài chăm chỉ là khó có thể vượt qua, Tưởng Trạch Thần cũng đã sớm nghĩ thông suốt rồi.
Tuy rằng nhân vật so ra kém Lê Chu, nhưng Tưởng Trạch Thần đối với phần diễn mà mình có được cũng tương đối vừa lòng, nhân vật cậu vào vai cũng không tính phức tạp, nghiêng về thành thật hàm hậu, thậm chí có chút chất phác, nhưng lại cùng nhân vật Lê Chu chung một nhịp thở. Nếu diễn tốt, không chỉ có thể nương theo gió đông của Lê Chu mà tiến thêm một bước trong sự nghiệp, mà nhân vật kia so với những kiểu mẫu nhân vật mà Tưởng Trạch Thần đã diễn trước đây, cũng coi như là đột phá về chất lượng.
Bởi vì Tưởng Trạch Thần không có trợ lý hoặc người đại diện thuộc riêng về mình, cho nên chỉ cần cùng Lê Chu ở chung một đoàn phim, ăn, mặc, ở, đi lại của cậu trên cơ bản đều là cùng Lê Chu như nhau. Người đại diện của Lê Chu cũng đã quen với tình huống như vậy, dù sao một cậu nhóc là chiếu cố, hai cậu nhóc cũng là chiếu cố, ít nhất năng lực tự gánh vác của Tưởng Trạch Thần tương đối mạnh, cũng không mang tới cho anh ta quá nhiều rắc rối.
Giờ này khắc này, Tưởng Trạch Thần an vị ở trên xe Lê Chu, còn thật sự chuyên chú mà thảo luận nhân vật và nội dung diễn của riêng mình. Lê Chu mười ba tuổi đã rút đi ngây ngô của trẻ con, trở nên thành thục ổn trọng, cũng chỉ có ở trước mặt ba mẹ hoặc Tưởng Trạch Thần và vài người thân quen, cậu ta mới có thể toát ra một mặt tính trẻ con của thiếu niên.
“Tớ cảm thấy nhân vật nhận được lần này rất khó, sau khi nhận được kịch bản tớ cũng liên tục nghiên cứu, nhưng là càng nghĩ càng loạn, tớ sắp không có tự tin …” Lần đầu tiên gặp được nhân vật khó khống chế như thế, Lê Chu biểu hiện ra vài phần nôn nóng cùng bất an, đôi mày tuấn tú nhăn chặt, mong mỏi nhìn về phía bạn tốt kiêm đối thủ cạnh tranh của mình —— tuy rằng đối phương cho tới bây giờ đều chưa hơn được cậu ta —— xin giúp đỡ.
“Đích xác rất khó, tớ cũng nhìn qua nhân vật của cậu rồi.” Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, tùy tiện mà vỗ vỗ bả vai Lê Chu, trấn an “Có điều, tớ tin tưởng cậu khẳng định làm được! Không phải cậu lập chí phải làm diễn viên ưu tú nhất sao? Nhận thua nhanh như vậy cũng không phải phong cách của cậu nha!”
“Tớ mới không nhận thua!” Lê Chu bất mãn mà liếc nhìn cậu, tuy rằng như cũ mặt co mày cáu, lại cũng không có buông tha cho tính toán trước đó “Nè, cậu đối với nhân vật ấy thấy thế nào?”
“Tớ ư?” Tưởng Trạch Thần sờ sờ cằm, nghiêng đầu trầm ngâm, ở trong đầu cố gắng lục lọi nỗ lực nhớ ra những bình luận trên sách báo về nhân vật này ở đời trước..
—— Đời trước cậu tìm hiểu kĩ Lê Chu là do cô nàng Tân Nhược Đồng ban tặng, Tưởng Trạch Thần ở lúc dự định theo đuổi cô nàng cũng đã xem qua không ít bình luận điện ảnh cùng tin tức về Lê Chu, để mong có thể cùng cô nàng có tiếng nói chung, mà nhân vật của Lê Chu ở [ Mộng Qũy ] xem như là một trong những vai kinh điển, trên cơ bản mỗi lần đều được đề cập.
Đem bình luận điện ảnh trong trí nhớ liếc qua một lần, rời rạc mà nói, tuy rằng Tưởng Trạch Thần biểu đạt không quá rõ ràng, thậm chí có thể nói là hỗn loạn, nhưng Lê Chu lại nghe rất chăm chu, trong đôi mắt đen láy tựa hồ có ánh sáng linh động lóe ra, hai hàng lông mày nhíu chặt hơi hơi giãn ra, mang vài phần bừng tỉnh.
“Hì hì! Không nghĩ tới cậu thật quá lợi hại! Tớ cảm thấy mình có ý tưởng rồi đó!” Mãnh liệt nắm quyền, Lê Chu nhất thời cũng có chút nóng lòng muốn thử, như là khẩn cấp muốn đứng trước màn ảnh thuyết minh nhân vật của mình một phen, sau đó cố nén xúc động, ý cười dịu dàng mà xoa mái tóc rối loạn của Tưởng Trạch Thần “Dựa theo cách nói của cậu, hai nhân vật của chúng ta kì thực là không thể rách riêng, hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí… Có thể nói ‘Cậu’ là cột trụ của ‘Tớ’ —— Tớ thích nói như thế!”
Tưởng Trạch Thần trở mình xem thường, một chút cũng không rõ ràng lắm Lê Chu rốt cuộc đang cười ngây ngô những cái gì, có điều lại vẫn đồng ý mà gật gật đầu —— cho nên, cậu cũng thực vừa lòng với nhân vật của mình.
“Lại nói tiếp… Cậu có phát hiện hai nhân vật của chúng ta có phần hơi ấy ấy không?” Thần bí mà mở to hai mắt, Lê Chu tiến đến bên tai Tưởng Trạch Thần, nhỏ giọng hỏi.
“Cái gì cơ?” Tưởng Trạch Thần chẳng hiểu ra sao mà nhướng mày.
“Cậu không thấy không khí giữa hai nhân vật có loại rất kì quái sao?” Lê Chu ngữ khí có chút bí hiểm.
“Không biết nha …” Tưởng Trạch Thần nhíu mày, có chút không kiên nhẫn “Cậu cuối cùng muốn nói cái gì? Vớ va vớ vẩn.”
“Không biết coi như xong, dù sao hiện tại cũng là tớ đoán mò thôi.” Lê Chu hơi có vẻ mất mác, nhún vai, ở dưới sự bất mãn cùng truy vấn của Tưởng Trạch Thần mà cường ngạnh dừng lại vấn đề này, chỉ là ngược lại cảm khái “Thần Thần cậu thực thuần khiết ~ “
—— Thuần khiết cái đầu cậu ấy! Tưởng Trạch Thần tức hộc máu, chỉ tiếc cậu hiện tại không có khả năng đem tình sử đầy ‘tiền đồ xán lạn’ của mình đời trước lấy ra chứng minh cho Lê Chu thấy mình đã cách hai chữ “Thuần khiết” này tám vạn năm ánh sáng, chỉ có thể phẫn hận mà nhào tới trút giận lên Lê Chu —— biểu tình vừa đồng tình vừa vui mừng của cái tên này sao mà như thiếu đánh thế không biết!
“Thần Thần cái ngươi muội ( cái đầu cậu đấy- chửi thề)! Ít gọi tớ như thế đi, ghê tởm muốn chết!”
“Tớ cũng không có em gái nào tên là ‘Thần Thần’ ~ đương nhiên nếu cậu không ngại biến thành nữ sinh thì tớ thật ra cũng không có ý kiến ~ “
Tưởng Trạch Thần hi hi ha ha mà đè ra chủ động “ôm ấp yêu thương” bả vai của Lê Chu, đem Lê Chu ném ra khỏi ghế đang ngồi, từng học qua mấy động tác võ thuật để diễn xuất nên Lê Chu đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, hai thiếu niên không lớn không nhỏ ở chỗ ngồi phía sau ô tô lăn thành một đoàn, làm hại trợ lý lái xe ở phía trước không thể không một lần lại một lần mà nhắc nhở bọn họ đừng ở trên xe đùa giỡn, vạn nhất va chạm vào đầu thì cũng không hay ho gì.
Thật cẩn thận mà một đường không dám dùng sức phanh lại cũng không dám đột nhiên rẽ ngoặt, trợ lý số khổ rốt cục đem hai vị tiểu tổ tông an toàn đưa đến hiện trường quay phim. Vừa xuống xe, Lê Chu lập tức thu liễm tùy ý cùng nghịch ngợm của thiếu niên, mang lên mặt nạ trầm ổn khiêm tốn, mà Tưởng Trạch Thần cũng sửa sang lại quần áo bị nhăn nhúm của mình, lộ ra tươi cười cho tới nay đều nhu thuận đáng yêu.
—— Ai cũng đều có một chiếc mặt nạ, dấu đi chính bản thân mình ở một mức nào đó, để cuộc sống có thể trở nên càng thêm trôi chảy hợp ý.
Vì cam đoan chất lượng, đoàn phim [ Mộng Qũy ] không dùng bất luận người mới bắt đầu nào, tất cả diễn viên đều có không ít kinh nghiệm diễn xuất, Tưởng Trạch Thần cùng không ít người trong đó từng gặp mặt, hoặc là cùng nhau diễn chung, cho dù không tiếp xúc với nhau bao giờ, cũng đều có thể dựa vào những lần xuất hiện trên TV hoặc phim ảnh mà quen mặt. Vì thế, mọi người ở chung một chỗ thật dễ dàng quen thuộc lẫn nhau, mà đạo diễn cũng không phải loại chủ nghĩa hình thức, nhìn thấy tất cả mọi người đến nơi rồi, liền bắt đầu giảng giải kịch bản cùng những công việc cần chú ý khi quay phim, còn cố ý nhắc nhở, kêu bọn họ thuyết minh về lý giải của mình với nhân vật —— mà Lê Chu đương nhiên cũng ở trong nhóm này.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm cũng còn thấp, nhân vật lại trọng yếu phi thường, Lê Chu không thể nghi ngờ là một trong những đối tượng mà đạo diễn lo lắng nhất. Có điều, có kết quả sau khi ở trên xe cùng Tưởng Trạch Thần cùng nhau thảo luận, lĩnh ngộ của Lê Chu đối với nhân vật hiển nhiên nâng cao một bước, mà ngay cả vị đạo diễn khiến tất cả diễn viên từng hợp tác với ông đánh giá rằng “Yêu cầu cao, quy mao*” cũng không ngắt lời của Lê Chu mà còn liên tiếp gật đầu, tán thưởng cùng vui mừng bộc lộ trong biểu tình của ông.
Thân là triệt triệt để để vây xem đảng, Tưởng Trạch Thần ngồi ở trên ghế, nhìn Lê Chu chậm rãi mà nói, không thể không cảm khái có vài người trời sinh chính là được sống trong sự chú ý của tất cả mọi người —— tỷ như Lê Chu, lại tỷ như Tưởng Trạch Hàm.
Hơi hơi gợi lên khóe miệng, ánh mắt Tưởng Trạch Thần vốn có chút không để ý cũng từ từ chuyên chú lên —— tuy rằng cậu không phải loại con cưng của trời này, nhưng cũng không thể bị bỏ lại quá xa đi? Bằng không cũng thật quá mất mặt.
1. quy mao ( Lông rùa sừng thỏ) Ý nói những người có tính nết quái gở hay chọc ngược ghét
Mẹ Lê Chu tiếng tăm rất lớn, thông báo hoạt động một đống lớn, người đại diện phải hợp tác với vài trợ lý mới đối phó nổi, thêm một Tống Nhạc cũng chỉ là việc rất nhỏ. Cho nên, việc đi cửa sau này tương đương thuận lợi. Ngày thứ hai sau khi Tống Nhạc đi theo hoạt động cùng Tưởng Trạch Thần thì được điều tới bên người đại diện của mẹ Lê Chu, khiến cả đám người ghen đỏ mắt.
Đối với một thực tập sinh không có bối cảnh gì như Tống Nhạc mà nói, chuyện này trên cơ bản chính là cái bánh nhân thịt rớt từ trời xuống, đương nhiên, Tống Nhạc cũng không bởi vậy mà mê muội, liếc mắt một cái liền nhìn ra là Tưởng Trạch Thần đang âm thầm hỗ trợ.
Tuy rằng Tống Nhạc ngày xưa đích xác ngứa mắt giai cấp đặc quyền đi cửa sau, nhưng hắn cũng đã sớm không phải tên nhóc ngây ngô dễ xúc động ngày xưa nữa. Vì ở trong xã hội sống sót, vì sống đến càng tốt, vì thực hiện mong muốn của mình, hắn không thể không nhận hiện tượng xã hội phổ biến nhất này, sau khi ở trong lòng ghi nhớ một nợ ân tình với Tưởng Trạch Thần thì liền lòng mang cảm kích mà tiếp nhận.
Tống Nhạc làm việc phi thường dốc sức, hơn nữa thái độ làm việc của hắn vừa cẩn thận lại nghiêm túc, làm người cũng thông minh, năng lực tiếp thu mạnh, các loại công việc rất nhanh liền có thể bắt đầu, trên cơ bản không làm cho người ta tăng thêm cái gì phiền toái. Vì thế, người đại diện của mẹ Lê Chu còn chút bất mãn cuối cùng cũng tan biến sạch, vui vẻ dễ chịu mà giúp đỡ nhiều hơn, thậm chí còn xem ở mặt mũi ‘ Bối cảnh’ của hắn mà chiếu cố vài phần.
Bên này, Tống Nhạc vì tương lai của mình cùng chị gái mà cố gắng, bên kia Tưởng Trạch Thần cũng vì tương lai của mình mà phấn đấu. Lúc này đây, Tưởng Trạch Thần lấy nhiệt tình không gì sánh kịp vùi đầu vào việc quay hình cho bộ phim mới, không chỉ bởi vì đã bị đặc biệt nhắc nhở qua rằng đạo diễn nghiêm khắc khó chơi, mà bởi vì cậu biết tầm quan trọng của bộ phim [ Mộng Qũy ] này.
Đây là một bộ phim trinh thám, mang theo vài phần hương vị thần quái, không chỉ có nội dung vở kịch rất có sức hấp dẫn ánh mắt, còn có tính chất tuyên truyền giác ngộ, làm cho người ta suy nghĩ sâu xa. Đời trước, Lê Chu năm ấy mười bốn tuổi chính là dựa vào bộ phim này mới có thể từ “Ngôi sao nhỏ tuổi” có triển vọng lột xác thành một “Diễn viên” chân chính có tài hoa, mà bộ phim này cũng trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu không thể không đề cập tới của cậu ta, cũng coi như là cột mốc đầu tiên trên con đường nghệ thuật của Lê Chu.
Cũng không phải là nói những bộ phim trước khi cậu ta diễn [ Mộng Qũy ] đều không hay, mà là bởi vì ở trong những bộ phim đó, phần diễn của người lớn mới là quan trọng nhất, còn “Ngôi sao nhỏ tuổi” giống như Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu bởi vì tuổi nhỏ, những nhân vật có thể nhận cũng chỉ có một loại, trên cơ bản đại đa số đều là hình tượng thiếu niên thiên chân khả ái, chỉ cần diễn đúng lời thoại thì cho qua, bán bán manh có thể đối phó.
Mà ở trong [ Mộng Qũy ], Lê Chu lại vào vai nam phụ, tuy rằng niên thiếu nhưng tâm tư lại dị thường phức tạp tinh tế, thâm thúy khó lường, hắn tựa như nằm ngoài những tình tiết trong câu chuyện, rồi lại khống chế toàn bộ tiến triển của nội dung câu chuyện. Tài hoa cùng tiềm năng của Lê Chu thông qua sự đắp nặn của cậu ta với nhân vật này đã được phát huy toàn bộ, khiến người xem nín thở, tuy chỉ là nhân vật phụ nhưng ẩn ẩn còn lấn át cả hào quang của nhân vật chính, làm cho người ta một khi xem xong liền khó có thể quên.
Sau đó, ở trên điển lễ trao giải, đạo diễn bộ phim từng khen ngợi Lê Chu đã khiến cho toàn bộ bộ phim ấy đạt được thành công thật lớn như thế, cậu ta mới là linh hồn chân chính của bộ phim. Có chút buồn cười chính là, nam diễn viên chính trong bộ phim này cũng bởi vì thế mà cùng Lê Chu đối chọi gay gắt thật nhiều năm, thẳng đến khi không thể lấn áp nổi một Lê Chu danh tiếng lớn mạnh mới ngượng ngùng mà chịu thua.
Đương nhiên, Tưởng Trạch Thần tuy rằng cũng được chọn vào đội hình diễn viên của [ Mộng Qũy ], nhưng cũng không lấy được nhân vật quan trọng như Lê Chu —— hoặc là nên nói cậu cũng có tự mình hiểu lấy, cho dù cậu lấy được, cũng không có khả năng thấu hiểu nhân vật như Lê Chu. Tuy nói “Cần cù bù thông minh”, nhưng khoảng cách giữa một kẻ bình thường chăm chỉ với một thiên tài chăm chỉ là khó có thể vượt qua, Tưởng Trạch Thần cũng đã sớm nghĩ thông suốt rồi.
Tuy rằng nhân vật so ra kém Lê Chu, nhưng Tưởng Trạch Thần đối với phần diễn mà mình có được cũng tương đối vừa lòng, nhân vật cậu vào vai cũng không tính phức tạp, nghiêng về thành thật hàm hậu, thậm chí có chút chất phác, nhưng lại cùng nhân vật Lê Chu chung một nhịp thở. Nếu diễn tốt, không chỉ có thể nương theo gió đông của Lê Chu mà tiến thêm một bước trong sự nghiệp, mà nhân vật kia so với những kiểu mẫu nhân vật mà Tưởng Trạch Thần đã diễn trước đây, cũng coi như là đột phá về chất lượng.
Bởi vì Tưởng Trạch Thần không có trợ lý hoặc người đại diện thuộc riêng về mình, cho nên chỉ cần cùng Lê Chu ở chung một đoàn phim, ăn, mặc, ở, đi lại của cậu trên cơ bản đều là cùng Lê Chu như nhau. Người đại diện của Lê Chu cũng đã quen với tình huống như vậy, dù sao một cậu nhóc là chiếu cố, hai cậu nhóc cũng là chiếu cố, ít nhất năng lực tự gánh vác của Tưởng Trạch Thần tương đối mạnh, cũng không mang tới cho anh ta quá nhiều rắc rối.
Giờ này khắc này, Tưởng Trạch Thần an vị ở trên xe Lê Chu, còn thật sự chuyên chú mà thảo luận nhân vật và nội dung diễn của riêng mình. Lê Chu mười ba tuổi đã rút đi ngây ngô của trẻ con, trở nên thành thục ổn trọng, cũng chỉ có ở trước mặt ba mẹ hoặc Tưởng Trạch Thần và vài người thân quen, cậu ta mới có thể toát ra một mặt tính trẻ con của thiếu niên.
“Tớ cảm thấy nhân vật nhận được lần này rất khó, sau khi nhận được kịch bản tớ cũng liên tục nghiên cứu, nhưng là càng nghĩ càng loạn, tớ sắp không có tự tin …” Lần đầu tiên gặp được nhân vật khó khống chế như thế, Lê Chu biểu hiện ra vài phần nôn nóng cùng bất an, đôi mày tuấn tú nhăn chặt, mong mỏi nhìn về phía bạn tốt kiêm đối thủ cạnh tranh của mình —— tuy rằng đối phương cho tới bây giờ đều chưa hơn được cậu ta —— xin giúp đỡ.
“Đích xác rất khó, tớ cũng nhìn qua nhân vật của cậu rồi.” Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, tùy tiện mà vỗ vỗ bả vai Lê Chu, trấn an “Có điều, tớ tin tưởng cậu khẳng định làm được! Không phải cậu lập chí phải làm diễn viên ưu tú nhất sao? Nhận thua nhanh như vậy cũng không phải phong cách của cậu nha!”
“Tớ mới không nhận thua!” Lê Chu bất mãn mà liếc nhìn cậu, tuy rằng như cũ mặt co mày cáu, lại cũng không có buông tha cho tính toán trước đó “Nè, cậu đối với nhân vật ấy thấy thế nào?”
“Tớ ư?” Tưởng Trạch Thần sờ sờ cằm, nghiêng đầu trầm ngâm, ở trong đầu cố gắng lục lọi nỗ lực nhớ ra những bình luận trên sách báo về nhân vật này ở đời trước..
—— Đời trước cậu tìm hiểu kĩ Lê Chu là do cô nàng Tân Nhược Đồng ban tặng, Tưởng Trạch Thần ở lúc dự định theo đuổi cô nàng cũng đã xem qua không ít bình luận điện ảnh cùng tin tức về Lê Chu, để mong có thể cùng cô nàng có tiếng nói chung, mà nhân vật của Lê Chu ở [ Mộng Qũy ] xem như là một trong những vai kinh điển, trên cơ bản mỗi lần đều được đề cập.
Đem bình luận điện ảnh trong trí nhớ liếc qua một lần, rời rạc mà nói, tuy rằng Tưởng Trạch Thần biểu đạt không quá rõ ràng, thậm chí có thể nói là hỗn loạn, nhưng Lê Chu lại nghe rất chăm chu, trong đôi mắt đen láy tựa hồ có ánh sáng linh động lóe ra, hai hàng lông mày nhíu chặt hơi hơi giãn ra, mang vài phần bừng tỉnh.
“Hì hì! Không nghĩ tới cậu thật quá lợi hại! Tớ cảm thấy mình có ý tưởng rồi đó!” Mãnh liệt nắm quyền, Lê Chu nhất thời cũng có chút nóng lòng muốn thử, như là khẩn cấp muốn đứng trước màn ảnh thuyết minh nhân vật của mình một phen, sau đó cố nén xúc động, ý cười dịu dàng mà xoa mái tóc rối loạn của Tưởng Trạch Thần “Dựa theo cách nói của cậu, hai nhân vật của chúng ta kì thực là không thể rách riêng, hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí… Có thể nói ‘Cậu’ là cột trụ của ‘Tớ’ —— Tớ thích nói như thế!”
Tưởng Trạch Thần trở mình xem thường, một chút cũng không rõ ràng lắm Lê Chu rốt cuộc đang cười ngây ngô những cái gì, có điều lại vẫn đồng ý mà gật gật đầu —— cho nên, cậu cũng thực vừa lòng với nhân vật của mình.
“Lại nói tiếp… Cậu có phát hiện hai nhân vật của chúng ta có phần hơi ấy ấy không?” Thần bí mà mở to hai mắt, Lê Chu tiến đến bên tai Tưởng Trạch Thần, nhỏ giọng hỏi.
“Cái gì cơ?” Tưởng Trạch Thần chẳng hiểu ra sao mà nhướng mày.
“Cậu không thấy không khí giữa hai nhân vật có loại rất kì quái sao?” Lê Chu ngữ khí có chút bí hiểm.
“Không biết nha …” Tưởng Trạch Thần nhíu mày, có chút không kiên nhẫn “Cậu cuối cùng muốn nói cái gì? Vớ va vớ vẩn.”
“Không biết coi như xong, dù sao hiện tại cũng là tớ đoán mò thôi.” Lê Chu hơi có vẻ mất mác, nhún vai, ở dưới sự bất mãn cùng truy vấn của Tưởng Trạch Thần mà cường ngạnh dừng lại vấn đề này, chỉ là ngược lại cảm khái “Thần Thần cậu thực thuần khiết ~ “
—— Thuần khiết cái đầu cậu ấy! Tưởng Trạch Thần tức hộc máu, chỉ tiếc cậu hiện tại không có khả năng đem tình sử đầy ‘tiền đồ xán lạn’ của mình đời trước lấy ra chứng minh cho Lê Chu thấy mình đã cách hai chữ “Thuần khiết” này tám vạn năm ánh sáng, chỉ có thể phẫn hận mà nhào tới trút giận lên Lê Chu —— biểu tình vừa đồng tình vừa vui mừng của cái tên này sao mà như thiếu đánh thế không biết!
“Thần Thần cái ngươi muội ( cái đầu cậu đấy- chửi thề)! Ít gọi tớ như thế đi, ghê tởm muốn chết!”
“Tớ cũng không có em gái nào tên là ‘Thần Thần’ ~ đương nhiên nếu cậu không ngại biến thành nữ sinh thì tớ thật ra cũng không có ý kiến ~ “
Tưởng Trạch Thần hi hi ha ha mà đè ra chủ động “ôm ấp yêu thương” bả vai của Lê Chu, đem Lê Chu ném ra khỏi ghế đang ngồi, từng học qua mấy động tác võ thuật để diễn xuất nên Lê Chu đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, hai thiếu niên không lớn không nhỏ ở chỗ ngồi phía sau ô tô lăn thành một đoàn, làm hại trợ lý lái xe ở phía trước không thể không một lần lại một lần mà nhắc nhở bọn họ đừng ở trên xe đùa giỡn, vạn nhất va chạm vào đầu thì cũng không hay ho gì.
Thật cẩn thận mà một đường không dám dùng sức phanh lại cũng không dám đột nhiên rẽ ngoặt, trợ lý số khổ rốt cục đem hai vị tiểu tổ tông an toàn đưa đến hiện trường quay phim. Vừa xuống xe, Lê Chu lập tức thu liễm tùy ý cùng nghịch ngợm của thiếu niên, mang lên mặt nạ trầm ổn khiêm tốn, mà Tưởng Trạch Thần cũng sửa sang lại quần áo bị nhăn nhúm của mình, lộ ra tươi cười cho tới nay đều nhu thuận đáng yêu.
—— Ai cũng đều có một chiếc mặt nạ, dấu đi chính bản thân mình ở một mức nào đó, để cuộc sống có thể trở nên càng thêm trôi chảy hợp ý.
Vì cam đoan chất lượng, đoàn phim [ Mộng Qũy ] không dùng bất luận người mới bắt đầu nào, tất cả diễn viên đều có không ít kinh nghiệm diễn xuất, Tưởng Trạch Thần cùng không ít người trong đó từng gặp mặt, hoặc là cùng nhau diễn chung, cho dù không tiếp xúc với nhau bao giờ, cũng đều có thể dựa vào những lần xuất hiện trên TV hoặc phim ảnh mà quen mặt. Vì thế, mọi người ở chung một chỗ thật dễ dàng quen thuộc lẫn nhau, mà đạo diễn cũng không phải loại chủ nghĩa hình thức, nhìn thấy tất cả mọi người đến nơi rồi, liền bắt đầu giảng giải kịch bản cùng những công việc cần chú ý khi quay phim, còn cố ý nhắc nhở, kêu bọn họ thuyết minh về lý giải của mình với nhân vật —— mà Lê Chu đương nhiên cũng ở trong nhóm này.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm cũng còn thấp, nhân vật lại trọng yếu phi thường, Lê Chu không thể nghi ngờ là một trong những đối tượng mà đạo diễn lo lắng nhất. Có điều, có kết quả sau khi ở trên xe cùng Tưởng Trạch Thần cùng nhau thảo luận, lĩnh ngộ của Lê Chu đối với nhân vật hiển nhiên nâng cao một bước, mà ngay cả vị đạo diễn khiến tất cả diễn viên từng hợp tác với ông đánh giá rằng “Yêu cầu cao, quy mao*” cũng không ngắt lời của Lê Chu mà còn liên tiếp gật đầu, tán thưởng cùng vui mừng bộc lộ trong biểu tình của ông.
Thân là triệt triệt để để vây xem đảng, Tưởng Trạch Thần ngồi ở trên ghế, nhìn Lê Chu chậm rãi mà nói, không thể không cảm khái có vài người trời sinh chính là được sống trong sự chú ý của tất cả mọi người —— tỷ như Lê Chu, lại tỷ như Tưởng Trạch Hàm.
Hơi hơi gợi lên khóe miệng, ánh mắt Tưởng Trạch Thần vốn có chút không để ý cũng từ từ chuyên chú lên —— tuy rằng cậu không phải loại con cưng của trời này, nhưng cũng không thể bị bỏ lại quá xa đi? Bằng không cũng thật quá mất mặt.
1. quy mao ( Lông rùa sừng thỏ) Ý nói những người có tính nết quái gở hay chọc ngược ghét
Bình luận truyện