Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 107: Dạ mị
Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương tới đây, đối với Hoắc gia trang thì chính là đại cứu tinh xuất hiện, tự nhiên phải chiêu đãi thật tốt, tối hôm đó đã dọn xong khách phòng tốt nhất ở đông sương cho họ, rõ ràng đã sắp cạn thức ăn, nhưng vẫn cố gắng bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tiệc phong phú, để đón gió tẩy trần cho họ.
Thẩm Lăng Vân có chút áy náy, dù sao người ta hiện tại ăn đồ tồn, đã rất gian khổ… nhưng thịnh tình lại khó cự tuyệt.
Sau khi ăn xong bữa tối cũng coi như phong phú, khi đến lúc phân phòng, Triển Phi Dương liền không vui__ “Hai người chúng tôi còn phải phân hai phòng sao?”
Thật ra Hoắc tài chủ này là hảo tâm… đạo đãi khách mà, huống hồ là ân nhân cứu mạng, một người một phòng lớn, ngủ thoải mái, không phải sao?
“Còn không phải là vì để hai vị nghỉ ngơi tốt sao?”
Hoắc tài chủ cười bồi, nhưng Triển Phi Dương lại không nhận tình__ “Không cần, Lăng Vân trên đường bị thương, ta phải thay dược cho y, chiếu cố y… chúng ta ngủ một phòng là được.”
Triển Phi Dương đen mặt, chỉ một phòng trong đó… nếu không phải Lăng Vân kiên quyết không cho phép hắn nói bậy quan hệ của họ ra ngoài, hắn sớm đã ôm vai người bên cạnh, hận không thể tuyên bố với toàn thế giới__ Đây là người yêu của hắn!
Thẩm Lăng Vân nghe vậy giở khóc giở cười bước vào phòng… tên này rất cố chấp ở một vài chuyện, quả thật giống y như hài tử.
“Phi Dương, chuyện này tôi có ý kiến, cậu có muốn nghe thử không?”
“Đương nhiên rồi, cậu nói__”
‘Chuyện này’ ở đây đương nhiên là chỉ chuyện của Hoắc tiểu thư… nam nhân vừa lắng nghe, vừa không rảnh rỗi, bảo hạ nhân Hoắc gia đưa nước nóng, đang cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ… Lăng Vân bị thương, tắm rửa miễn đi, nhưng chạy một ngày, lau người sẽ thoải mái hơn, hơn nữa như vậy cũng tốt hơn cho vết thương sau lưng…
“Ngày mai tôi muốn đến huyện nha một chuyến, giải quyết tên cẩu quan đó trước! Còn cậu, thì liên hệ với tổng đàn Ma Long giáo, xem thử người tác loạn rốt cuộc có phải là người của các cậu không, hay có người mạo danh… trước kia tôi cũng cảm thấy Ma Long giáo vạn ác không từ, xem mạng người như cỏ rác, nhưng sau khi tiếp xúc với bọn Liễu đà chủ, tôi cảm thấy không còn giống như mình nghĩ lúc trước, nếu thật sự có người mạo danh, cũng không cần phải vì lũ thổ phỉ này mà mang ô danh! Sau đó một phương diện khác, hỏi thử người Hoắc gia, xem thử đám tặc đồ đó hiện tại trốn ở nơi nào, đợi tôi về… chúng ta đi xử chúng! Cậu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Lăng Vân vừa nói vừa gật đầu, rõ ràng y cảm thấy chủ ý của mình không tồi, nếu bọn họ chia ra hành động, sẽ càng có hiệu quả, dù sao y cũng biết… tốt nhất nên nhanh chóng sớm đưa Thiên Lam về, để lâu một ngày, Nhiên Thiên sẽ chịu ủy khuất thêm một ngày!
Nhưng nam nhân bên cạnh lại không có ý định tiếp lời__
“Lăng Vân, nước vừa rồi… tôi giúp cậu lau, hôm nay nóng như thế, ra mồ hôi phải không? Lau người sẽ không nhớt nữa… mát mẻ dễ ngủ…”
Vẫn dịu dàng đối đãi như trước, khiến Thẩm Lăng Vân muốn oán trách hắn không để ý tới vấn đề của mình cũng khó mở miệng.
Dưới ánh đèn hôn ám, chỉ có người thân thuộc nhất… Thẩm Lăng Vân chậm rãi cởi áo ngoài, sau đó là áo trong màu trắng, dưới ánh sáng yếu nhạt, làn da như ngọc như nhiễm lên ánh sáng ái muội, trở nên vô cùng động nhân.
Triển Phi Dương cầm khăn mềm cẩn thận lau qua mỗi tấc thịt của y, cổ họng không tự chủ khô dần, khó chịu nuốt nước miếng, ánh mắt cũng dần trở nên nóng cháy… chỉ là khi nam nhân cẩn thận cởi băng bó cho y, muốn giúp y đổi dược, dục hỏa khó thể khống chế lại bị đau lòng thay thế__
“Đây chính là ‘bị thương chút’ của cậu sao? Ngốc nghếch… tốt tính cũng có hạn thôi! Sao cậu có thể cho phép người khác tổn thương mình như vậy…”
Triển Phi Dương cả đời không sợ trời không sợ đất… nhưng đối với vết thương trên vai, trên eo người yêu, phía trên còn có vết máu đen, tay cầm dược chuẩn bị đắp cho y lại run rẩy… nam nhân thật đau lòng!
Không đau lòng được sao? Sớm biết bị thương nặng như vậy, thì tuyệt đối không thỏa hiệp lập tức bức y về!
“Phi Dương… thật không sao! Minh Liệt không phải cố ý…”
Thẩm Lăng Vân kéo tay áo Triển Phi Dương, không biết sao, luôn cảm thấy mình lúc này giống cô vợ nhỏ, cảm giác quẫn bách này khiến y rát khó chịu, nhưng nhìn gương mặt đầy thương yêu của nam nhân, lại không thể gây chuyện.
Hai vết thương, Triển Phi Dương đắp thuốc cho y, mất đủ cả canh giờ, cẩn thận đến cực điểm, sợ làm đau y một chút, đợi họ đắp thuốc xong, đã là canh hai.
“Ngủ đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút… ngày mai không phải có chính sự cần làm sao?”
Nam nhân cất hòm thuốc, ngồi trên đầu giường nhu tình cuồn cuộn.
Nhưng đừng cho rằng vừa rồi Thẩm Lăng Vân như cô vợ nhỏ thì thật sự có thể bị lung lay! Thẩm Lăng Vân không quên, cuộc ‘đối thoại’ nghiêm túc của họ còn chưa kết thúc_
“Phi Dương, cậu còn chưa nói suy nghĩ của mình? Chủ ý của tôi rốt cuộc thế nào?”
Triển Phi Dương không cách nào, chỉ đành thở dài, nhìn vào đôi mắt lấp lóe đó, con ngươi tràn đầy lực hấp dẫn, đang mở thật tròn__ “Tôi – không – đồng – ý!”
“Hả? Dựa vào cái gì? Vậy cậu nói xem cậu định làm sao?”
Thẩm Lăng Vân không vui, rõ ràng y đã suy nghĩ, đó là biện pháp hiệu quả nhất sau khi suy nghĩ tới tất cả nhân tố! Tên này dựa vào cái gì không đồng ý chứ?
“Cậu đã suy nghĩ chu toàn rồi sao? Cậu có phải đã quên suy nghĩ tới vết thương của mình không? Tên cẩu quan đó quả thật chỉ là tri huyện nhỏ bé, cậu có quyền tiền trảm hậu tấu, đảo tung nhà hắn, chia tiền tài cho bách tính… nhưng cậu có từng nghĩ qua, vạn nhất gặp phải kháng cự thì sao? Tuy mấy nha dịch gia đinh chắc chắn không phải đối thủ của cậu, nhưng hiện tại cậu bị thương, đánh nhau sẽ làm rách vết thương, hơn nữa cậu quên rồi sao? Tri huyện tại Đào Nguyên trấn đó cũng chỉ là tri huyện nhỏ bé, nhưng lúc đó nguy hiểm cỡ nào! Ai có thể bảo đảm tri huyện ở chỗ Hoắc gia trang này không có ngọa hổ tàng long?”
Nam nhân nghiêm túc trực tiếp giết chết kế hoạch của y từ trong nôi… những cái nếu như này, đều là nếu như, tỉ lệ rất thấp… nhưng hắn không cho phép bảo bối của mình gặp chút nguy hiểm nào!
Thẩm Lăng Vân hơi lúng túng, những thứ Phi Dương nói y thật sự không có suy nghĩ tới, tuy y cảm thấy tỷ lệ này rất thấp…
Nhưng nhìn sự kiên trì của nam nhân, y biết… hễ liên quan tới an nguy của mình, tên này sẽ trở nên cố chấp, cố chấp đau cả đầu!
“Vậy cậu nói nên làm sao?”
Mỹ nhân tức giận dẩu môi, nhưng lại dựa đầu vào đùi đối phương, cọ cọ… tuy cách này hơi khó mở miệng, nhưng kinh nghiệm tranh chấp mấy hôm nay cho y biết, làm nũng là đòn tất sát đối phó Phi Dương!
Nam nhân hít sâu một hơi, vốn tối nay y định ngồi bên giường nhắm mắt dưỡng thần rồi thôi… Lăng Vân bị thương, kiểu truyền thống… vết thương sau lưng của y chịu không nổi. Kiểu cưỡi ngựa… vết thương ở eo y chịu không nổi. Kiểu sau lưng… vết thương trên vai y… chống không nổi… phi phi phi, mình đang nghĩ bậy bạ gì đó, tóm lại bất luận hắn nghĩ thế nào, thân thể của Lăng Vân là không thích hợp, hắn không thể không bằng cầm thú như vậy! Cho nên hắn định dỗ Lăng Vân ngủ, mình sẽ ngồi bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi là được, chỉ cần không ôm nhau, chắc sẽ không khó nhịn… kết quả vừa rồi khi lau người cho Lăng Vân, đã nhịn không được xúc động, khắc chế nửa ngày mới áp dục hỏa xuống… hiện tại Lăng Vân lại cọ như thế, toàn bộ cọ ra hết, lửa cháy bừng bừng trong mắt, như vậy không phải giày vò người sao?
“Lăng Vân, đừng nháo… mau ngủ đi.”
“Không, cậu phải nói cách nào đó ra… nếu cách tôi đưa ra cậu không đồng ý, thì cậu cũng phải có cách khác chứ? Chúng ta không thể tốn thời gian ở đây, đối với Hoắc gia lão thiếu, đối với bách tính trong trấn, đối với Nhiên Thiên đang chờ cứu binh, đều không công bằng!”
__ Người nào đó không sợ chết tiếp tục ôm đùi, tiếp tục cọ.
“Được được được, tôi nói… cậu đừng cọ nữa, nếu còn cọ loạn, cẩn thận tôi ‘chính pháp’ cậu!” Triển Phi Dương thực sự hết cách, vẻ mặt câm nín chỉ túp lều nhỏ nhô cao giữa chân mình, uy hiếp này tuyệt đối có hiệu quả, tiểu đông tây bất an trong lòng lập tức yên tĩnh hơn tảng đá, nam nhân lúc này mới vuốt tóc y, “Khi ăn tối, không phải tôi có ra ngoài một chuyến sao? Tôi đã thả Kim triển tước cho tổng đàn rồi, bảo bọn họ hỏa tốc phái người tới xác nhận thân phận của bọn thổ phỉ!
Nếu thật sự là bại đồ của Ma Long giáo, thì sẽ do người của hình đường tới xử lý, nếu không phải, thì do chúng ta xử lý, cậu có thể dùng danh nghĩa quan phủ để tuyên cáo thân phận thật của họ, cũng coi như tẩy sạch cho Ma Long giáo. Cậu nhìn địa đồ này, tổng đàn Ma Long giáo cách nơi này chỉ hơi xa một chút, dù cho khinh công của họ không bằng tôi, nhưng họ không ôm người phi, lại thêm chúng ta gần trưa mới xuất phát, nếu bọn họ lên đường suốt đêm, tối ngày mai, bọn họ có thể tới được… tôi vẫn là câu đó, mài đao không lỡ chuyện chẻ củi, chỉ cần chờ một ngày, bên thổ phỉ, chúng ta án binh bất động trước! Sáng mai, tôi sẽ cùng cậu đi huyện nha, phá ổ cẩu quan xong chúng ta lập tức trở về… tường vây của Hoắc gia trang làm rất cao, hơn nữa bọn họ chống đỡ lâu như thế vẫn không sao, chúng ta đi một chút sẽ không có chuyện gì, tỷ lệ bị thổ phỉ tấn công khi chúng ta đi là rất thấp…
Triển Phi Dương tuyệt đối là hai bộ tiêu chuẩn, đối với Lăng Vân nhà mình thì một phần vạn khả năng nguy hiểm cũng không được, đối với người khác có khả năng gặp nguy hiểm rất thấp, chắc là không sao… cho nên ‘duy nhất’ chính là vậy đó!
Thẩm Lăng Vân thì lại chép miệng, tuy không muốn thừa nhận, nhưng tư duy của nam nhân này luôn nhạy bén hơn y… trước kia, nam nhân luôn lặng lẽ đứng sau lưng y, thật ra là cố ý muốn phối hợp y đi? Tới thế giới này, trải qua nhiều lần diễn luyện đao thật súng thật mới phát hiện… thật ra Phi Dương rất mạnh! Vừa lợi hại, vừa thông minh, cũng không biết mình lúc nào mới có thể đuổi kịp?
“Bảo bối, nghĩ gì vậy? Chuyên chú như thế…”
“Đang nghĩ khi nào tôi mới mạnh như cậu…”
Thẩm Lăng Vân đang chú tâm nghĩ, không đề phòng bị hắn chen vào một câu, lời thật liền buột miệng thốt ra.
Câu nói thật này lại khiến nam nhân bên cạnh tràn đầy nuông chiều đồng thời giở khóc giở cười__ “Hả? Mạnh hơn tôi? Cậu muốn làm gì chứ? Tiểu ngốc nghếch!”
Cậu đó… chỉ cần ở bên cạnh tôi, tôi chính là sức mạnh của cậu! Tôi thương cậu, nuông chiều cậu, không được sao?
Đương nhiên là muốn phản công__ Thẩm Lăng Vân thầm phun nhổ.
Nhưng ánh mắt lại không cẩn thận chạm phải đôi ngươi thâm tình đó, liền giống như hai cực nam châm gặp nhau, không còn tách ra nữa__ “Phi Dương… cậu muốn… phải không?”
“Hả… Lăng Vân, đừng nháo… tôi không phải cầm thú, tôi không muốn làm cậu bị thương, tối nay mau ngủ ngoan đi!”
“Vậy tôi dùng tay giúp cậu được không…”
Ngón tay trắng nõn thon dài, không nghe lời luồn vào lều nhỏ, Thẩm Lăng Vân nghe tiếng rên khó nén của nam nhân, khàn khàn mà gợi cảm, không khỏi cười xấu xa, thật ra y vẫn luôn muốn xem thử, dáng vẻ khi Phi Dương lên đỉnh…
Thẩm Lăng Vân có chút áy náy, dù sao người ta hiện tại ăn đồ tồn, đã rất gian khổ… nhưng thịnh tình lại khó cự tuyệt.
Sau khi ăn xong bữa tối cũng coi như phong phú, khi đến lúc phân phòng, Triển Phi Dương liền không vui__ “Hai người chúng tôi còn phải phân hai phòng sao?”
Thật ra Hoắc tài chủ này là hảo tâm… đạo đãi khách mà, huống hồ là ân nhân cứu mạng, một người một phòng lớn, ngủ thoải mái, không phải sao?
“Còn không phải là vì để hai vị nghỉ ngơi tốt sao?”
Hoắc tài chủ cười bồi, nhưng Triển Phi Dương lại không nhận tình__ “Không cần, Lăng Vân trên đường bị thương, ta phải thay dược cho y, chiếu cố y… chúng ta ngủ một phòng là được.”
Triển Phi Dương đen mặt, chỉ một phòng trong đó… nếu không phải Lăng Vân kiên quyết không cho phép hắn nói bậy quan hệ của họ ra ngoài, hắn sớm đã ôm vai người bên cạnh, hận không thể tuyên bố với toàn thế giới__ Đây là người yêu của hắn!
Thẩm Lăng Vân nghe vậy giở khóc giở cười bước vào phòng… tên này rất cố chấp ở một vài chuyện, quả thật giống y như hài tử.
“Phi Dương, chuyện này tôi có ý kiến, cậu có muốn nghe thử không?”
“Đương nhiên rồi, cậu nói__”
‘Chuyện này’ ở đây đương nhiên là chỉ chuyện của Hoắc tiểu thư… nam nhân vừa lắng nghe, vừa không rảnh rỗi, bảo hạ nhân Hoắc gia đưa nước nóng, đang cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ… Lăng Vân bị thương, tắm rửa miễn đi, nhưng chạy một ngày, lau người sẽ thoải mái hơn, hơn nữa như vậy cũng tốt hơn cho vết thương sau lưng…
“Ngày mai tôi muốn đến huyện nha một chuyến, giải quyết tên cẩu quan đó trước! Còn cậu, thì liên hệ với tổng đàn Ma Long giáo, xem thử người tác loạn rốt cuộc có phải là người của các cậu không, hay có người mạo danh… trước kia tôi cũng cảm thấy Ma Long giáo vạn ác không từ, xem mạng người như cỏ rác, nhưng sau khi tiếp xúc với bọn Liễu đà chủ, tôi cảm thấy không còn giống như mình nghĩ lúc trước, nếu thật sự có người mạo danh, cũng không cần phải vì lũ thổ phỉ này mà mang ô danh! Sau đó một phương diện khác, hỏi thử người Hoắc gia, xem thử đám tặc đồ đó hiện tại trốn ở nơi nào, đợi tôi về… chúng ta đi xử chúng! Cậu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Lăng Vân vừa nói vừa gật đầu, rõ ràng y cảm thấy chủ ý của mình không tồi, nếu bọn họ chia ra hành động, sẽ càng có hiệu quả, dù sao y cũng biết… tốt nhất nên nhanh chóng sớm đưa Thiên Lam về, để lâu một ngày, Nhiên Thiên sẽ chịu ủy khuất thêm một ngày!
Nhưng nam nhân bên cạnh lại không có ý định tiếp lời__
“Lăng Vân, nước vừa rồi… tôi giúp cậu lau, hôm nay nóng như thế, ra mồ hôi phải không? Lau người sẽ không nhớt nữa… mát mẻ dễ ngủ…”
Vẫn dịu dàng đối đãi như trước, khiến Thẩm Lăng Vân muốn oán trách hắn không để ý tới vấn đề của mình cũng khó mở miệng.
Dưới ánh đèn hôn ám, chỉ có người thân thuộc nhất… Thẩm Lăng Vân chậm rãi cởi áo ngoài, sau đó là áo trong màu trắng, dưới ánh sáng yếu nhạt, làn da như ngọc như nhiễm lên ánh sáng ái muội, trở nên vô cùng động nhân.
Triển Phi Dương cầm khăn mềm cẩn thận lau qua mỗi tấc thịt của y, cổ họng không tự chủ khô dần, khó chịu nuốt nước miếng, ánh mắt cũng dần trở nên nóng cháy… chỉ là khi nam nhân cẩn thận cởi băng bó cho y, muốn giúp y đổi dược, dục hỏa khó thể khống chế lại bị đau lòng thay thế__
“Đây chính là ‘bị thương chút’ của cậu sao? Ngốc nghếch… tốt tính cũng có hạn thôi! Sao cậu có thể cho phép người khác tổn thương mình như vậy…”
Triển Phi Dương cả đời không sợ trời không sợ đất… nhưng đối với vết thương trên vai, trên eo người yêu, phía trên còn có vết máu đen, tay cầm dược chuẩn bị đắp cho y lại run rẩy… nam nhân thật đau lòng!
Không đau lòng được sao? Sớm biết bị thương nặng như vậy, thì tuyệt đối không thỏa hiệp lập tức bức y về!
“Phi Dương… thật không sao! Minh Liệt không phải cố ý…”
Thẩm Lăng Vân kéo tay áo Triển Phi Dương, không biết sao, luôn cảm thấy mình lúc này giống cô vợ nhỏ, cảm giác quẫn bách này khiến y rát khó chịu, nhưng nhìn gương mặt đầy thương yêu của nam nhân, lại không thể gây chuyện.
Hai vết thương, Triển Phi Dương đắp thuốc cho y, mất đủ cả canh giờ, cẩn thận đến cực điểm, sợ làm đau y một chút, đợi họ đắp thuốc xong, đã là canh hai.
“Ngủ đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút… ngày mai không phải có chính sự cần làm sao?”
Nam nhân cất hòm thuốc, ngồi trên đầu giường nhu tình cuồn cuộn.
Nhưng đừng cho rằng vừa rồi Thẩm Lăng Vân như cô vợ nhỏ thì thật sự có thể bị lung lay! Thẩm Lăng Vân không quên, cuộc ‘đối thoại’ nghiêm túc của họ còn chưa kết thúc_
“Phi Dương, cậu còn chưa nói suy nghĩ của mình? Chủ ý của tôi rốt cuộc thế nào?”
Triển Phi Dương không cách nào, chỉ đành thở dài, nhìn vào đôi mắt lấp lóe đó, con ngươi tràn đầy lực hấp dẫn, đang mở thật tròn__ “Tôi – không – đồng – ý!”
“Hả? Dựa vào cái gì? Vậy cậu nói xem cậu định làm sao?”
Thẩm Lăng Vân không vui, rõ ràng y đã suy nghĩ, đó là biện pháp hiệu quả nhất sau khi suy nghĩ tới tất cả nhân tố! Tên này dựa vào cái gì không đồng ý chứ?
“Cậu đã suy nghĩ chu toàn rồi sao? Cậu có phải đã quên suy nghĩ tới vết thương của mình không? Tên cẩu quan đó quả thật chỉ là tri huyện nhỏ bé, cậu có quyền tiền trảm hậu tấu, đảo tung nhà hắn, chia tiền tài cho bách tính… nhưng cậu có từng nghĩ qua, vạn nhất gặp phải kháng cự thì sao? Tuy mấy nha dịch gia đinh chắc chắn không phải đối thủ của cậu, nhưng hiện tại cậu bị thương, đánh nhau sẽ làm rách vết thương, hơn nữa cậu quên rồi sao? Tri huyện tại Đào Nguyên trấn đó cũng chỉ là tri huyện nhỏ bé, nhưng lúc đó nguy hiểm cỡ nào! Ai có thể bảo đảm tri huyện ở chỗ Hoắc gia trang này không có ngọa hổ tàng long?”
Nam nhân nghiêm túc trực tiếp giết chết kế hoạch của y từ trong nôi… những cái nếu như này, đều là nếu như, tỉ lệ rất thấp… nhưng hắn không cho phép bảo bối của mình gặp chút nguy hiểm nào!
Thẩm Lăng Vân hơi lúng túng, những thứ Phi Dương nói y thật sự không có suy nghĩ tới, tuy y cảm thấy tỷ lệ này rất thấp…
Nhưng nhìn sự kiên trì của nam nhân, y biết… hễ liên quan tới an nguy của mình, tên này sẽ trở nên cố chấp, cố chấp đau cả đầu!
“Vậy cậu nói nên làm sao?”
Mỹ nhân tức giận dẩu môi, nhưng lại dựa đầu vào đùi đối phương, cọ cọ… tuy cách này hơi khó mở miệng, nhưng kinh nghiệm tranh chấp mấy hôm nay cho y biết, làm nũng là đòn tất sát đối phó Phi Dương!
Nam nhân hít sâu một hơi, vốn tối nay y định ngồi bên giường nhắm mắt dưỡng thần rồi thôi… Lăng Vân bị thương, kiểu truyền thống… vết thương sau lưng của y chịu không nổi. Kiểu cưỡi ngựa… vết thương ở eo y chịu không nổi. Kiểu sau lưng… vết thương trên vai y… chống không nổi… phi phi phi, mình đang nghĩ bậy bạ gì đó, tóm lại bất luận hắn nghĩ thế nào, thân thể của Lăng Vân là không thích hợp, hắn không thể không bằng cầm thú như vậy! Cho nên hắn định dỗ Lăng Vân ngủ, mình sẽ ngồi bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi là được, chỉ cần không ôm nhau, chắc sẽ không khó nhịn… kết quả vừa rồi khi lau người cho Lăng Vân, đã nhịn không được xúc động, khắc chế nửa ngày mới áp dục hỏa xuống… hiện tại Lăng Vân lại cọ như thế, toàn bộ cọ ra hết, lửa cháy bừng bừng trong mắt, như vậy không phải giày vò người sao?
“Lăng Vân, đừng nháo… mau ngủ đi.”
“Không, cậu phải nói cách nào đó ra… nếu cách tôi đưa ra cậu không đồng ý, thì cậu cũng phải có cách khác chứ? Chúng ta không thể tốn thời gian ở đây, đối với Hoắc gia lão thiếu, đối với bách tính trong trấn, đối với Nhiên Thiên đang chờ cứu binh, đều không công bằng!”
__ Người nào đó không sợ chết tiếp tục ôm đùi, tiếp tục cọ.
“Được được được, tôi nói… cậu đừng cọ nữa, nếu còn cọ loạn, cẩn thận tôi ‘chính pháp’ cậu!” Triển Phi Dương thực sự hết cách, vẻ mặt câm nín chỉ túp lều nhỏ nhô cao giữa chân mình, uy hiếp này tuyệt đối có hiệu quả, tiểu đông tây bất an trong lòng lập tức yên tĩnh hơn tảng đá, nam nhân lúc này mới vuốt tóc y, “Khi ăn tối, không phải tôi có ra ngoài một chuyến sao? Tôi đã thả Kim triển tước cho tổng đàn rồi, bảo bọn họ hỏa tốc phái người tới xác nhận thân phận của bọn thổ phỉ!
Nếu thật sự là bại đồ của Ma Long giáo, thì sẽ do người của hình đường tới xử lý, nếu không phải, thì do chúng ta xử lý, cậu có thể dùng danh nghĩa quan phủ để tuyên cáo thân phận thật của họ, cũng coi như tẩy sạch cho Ma Long giáo. Cậu nhìn địa đồ này, tổng đàn Ma Long giáo cách nơi này chỉ hơi xa một chút, dù cho khinh công của họ không bằng tôi, nhưng họ không ôm người phi, lại thêm chúng ta gần trưa mới xuất phát, nếu bọn họ lên đường suốt đêm, tối ngày mai, bọn họ có thể tới được… tôi vẫn là câu đó, mài đao không lỡ chuyện chẻ củi, chỉ cần chờ một ngày, bên thổ phỉ, chúng ta án binh bất động trước! Sáng mai, tôi sẽ cùng cậu đi huyện nha, phá ổ cẩu quan xong chúng ta lập tức trở về… tường vây của Hoắc gia trang làm rất cao, hơn nữa bọn họ chống đỡ lâu như thế vẫn không sao, chúng ta đi một chút sẽ không có chuyện gì, tỷ lệ bị thổ phỉ tấn công khi chúng ta đi là rất thấp…
Triển Phi Dương tuyệt đối là hai bộ tiêu chuẩn, đối với Lăng Vân nhà mình thì một phần vạn khả năng nguy hiểm cũng không được, đối với người khác có khả năng gặp nguy hiểm rất thấp, chắc là không sao… cho nên ‘duy nhất’ chính là vậy đó!
Thẩm Lăng Vân thì lại chép miệng, tuy không muốn thừa nhận, nhưng tư duy của nam nhân này luôn nhạy bén hơn y… trước kia, nam nhân luôn lặng lẽ đứng sau lưng y, thật ra là cố ý muốn phối hợp y đi? Tới thế giới này, trải qua nhiều lần diễn luyện đao thật súng thật mới phát hiện… thật ra Phi Dương rất mạnh! Vừa lợi hại, vừa thông minh, cũng không biết mình lúc nào mới có thể đuổi kịp?
“Bảo bối, nghĩ gì vậy? Chuyên chú như thế…”
“Đang nghĩ khi nào tôi mới mạnh như cậu…”
Thẩm Lăng Vân đang chú tâm nghĩ, không đề phòng bị hắn chen vào một câu, lời thật liền buột miệng thốt ra.
Câu nói thật này lại khiến nam nhân bên cạnh tràn đầy nuông chiều đồng thời giở khóc giở cười__ “Hả? Mạnh hơn tôi? Cậu muốn làm gì chứ? Tiểu ngốc nghếch!”
Cậu đó… chỉ cần ở bên cạnh tôi, tôi chính là sức mạnh của cậu! Tôi thương cậu, nuông chiều cậu, không được sao?
Đương nhiên là muốn phản công__ Thẩm Lăng Vân thầm phun nhổ.
Nhưng ánh mắt lại không cẩn thận chạm phải đôi ngươi thâm tình đó, liền giống như hai cực nam châm gặp nhau, không còn tách ra nữa__ “Phi Dương… cậu muốn… phải không?”
“Hả… Lăng Vân, đừng nháo… tôi không phải cầm thú, tôi không muốn làm cậu bị thương, tối nay mau ngủ ngoan đi!”
“Vậy tôi dùng tay giúp cậu được không…”
Ngón tay trắng nõn thon dài, không nghe lời luồn vào lều nhỏ, Thẩm Lăng Vân nghe tiếng rên khó nén của nam nhân, khàn khàn mà gợi cảm, không khỏi cười xấu xa, thật ra y vẫn luôn muốn xem thử, dáng vẻ khi Phi Dương lên đỉnh…
Bình luận truyện