Quyển 7 - Chương 239: Iểu biệt
Phụ tử ba người thì nói chuyện hào hứng, còn Ôn Uyển lại đang báo cáo công việc với Hoàng đế đây.
Ôn Uyển đem chuyện triều chính gần đây trong thời gian ngắn nhất nói cho Hoàng đế biết. Về phần những nghịch tặc kia, cũng không phải là trách nhiệm của Ôn Uyển, nên không cần nhiều lời.
May mà như vậy, còn nói hết hai canh giờ. Nói xong cổ họng Ôn Uyển muốn bốc lửa, giọng cũng lạc đi.
Hoàng đế vừa chuẩn bị nói ngày sau lại bàn tiếp, lúc này Tôn công công đi tới: “Hoàng thượng, Bạch Tướng quân đã tới. Đang ở bên ngoài chờ.” Bạch tướng quân ngay cả ấn soái cũng giao nộp, lại không có những chuyện khác, tới đây nhất định là tìm người.
Trong lòng Ôn Uyển oán thầm không thôi, tốc độ này, so với lúc nói là chậm nửa canh giờ. Nhưng Ôn Uyển cũng không có gì oán hận cả, vì cổ họng nàng bây giờ đau quá: “Cậu Hoàng đế, người vừa mới đi đường xa về, vẫn sớm nghỉ ngơi một chút đi đi! Cũng không có chuyện gì cấp bách, ngày mai con lại đế nói tiếp.” Không có ba đến năm ngày, đừng mơ có thể bàn giao hoàn tất công việc. Nhưng mà sớm hoàn thành bàn giao càng tốt, nàng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi. Hôm nay thật đem nàng mệt chết.
Hoàng đế thấy vẻ mặt Ôn Uyển mệt mỏi: “ Tốt, vậy con đi nghỉ ngơi đi. Chờ chuyện xong xuôi, con cũng phải bồi bổ cho tốt.” Nhìn Ôn Uyển gầy một vòng, nhất định phải bồi bổ trở lại.
Ôn Uyển mới không cần bồi bổ trở lại, bảo trì vóc dáng hiện tại mới tốt. Ôn Uyển mới ra khỏi ngự thư phòng, đã thấy Bạch Thế Niên một thân trường bào màu xanh ngọc. Bên ngoài còn khoác áo choàng lớn màu trắng.
Ôn Uyển không thể không bắt bẻ, cười nói: “Đi thôi” Nói xong nhìn Bạch Thế Niên ý bảo hắn đi. Không phải Ôn Uyển không muốn cùng Bạch Thế Niên nói vài câu riêng tư. Tuy nhiên, đây không phải là nơi có thể nói chuyện riêng tư được. Chờ đến nơi không có người, mới có thời gian nói chuyện.
Bạch Thế Niên không biết suy nghĩ của Ôn Uyển. Hắn chỉ thấy Ôn Uyển vẫn cứ lãnh đạm với hắn, trong lòng không biết có mùi vị gì. Cùng Ôn Uyển sóng vai đi tới, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Bạch Thế Niên vì không muốn để mình suy nghĩ lung tung, liền nhỏ giọng nói: “Vợ, người làm sao vậy?”
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên một cái, không biết ý của Bạch Thế Niên là gì: “Cái gì tại sao?” Ôn Uyển chỉ thấy Bạch Thế Niên ngây ngốc, thấp giọng nói có việc gì về nhà nói.
Hạ Ảnh thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên, cười đi tới bên cạnh Bạch Thế Niên, lấy âm thanh chỉ hai người nghe được: “Tướng quân, đây là hoàng cung. Thân phận của Quận chúa khác xa so với trước đây, phải chú ý.” Hiện tại hai người đã thành thân. Cho dù thành thân nhưng Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên ở trong Hoàng cung ân ái thì không thành vấn đề. Nhưng hiện tại không giống. Thân phận khác biệt, cần phải cẩn trọng. Cho nên phải đề tỉnh Bạch Thế Niên một câu.
Bạch Thế Niên nhìn Hạ Ảnh một cái, điều này không phải là nói nhảm sao? Chẳng lẽ hắn không biết đây là Hoàng cung sao? Hắn lại không có chuẩn bị làm cái gì, chỉ muốn nói chuyện cùng Ôn Uyển thôi. Nhưng Ôn Uyển từ buổi sáng đến giờ, luôn đối với hắn lãnh đạm, làm hắn thấp thỏm lo lắng, cũng không biết Ôn Uyển có oán khí gì lớn với hắn.
Loại đau khổ này kéo dài mãi đến cửa cung. Ôn Uyển lên xe ngựa của mình. Nếu là lúc trước, Bạch Thế Niên khẳng định không chút nghĩ ngợi liền leo lên xe ngựa. Nhưng hiện tại Ôn Uyển đối với hắn lãnh đạm, Bạch Thế Niên có chút do dự rồi, không biết mình có nên lên xe ngựa hay là không.
Ôn Uyển lên xe ngựa, cởi áo khoác trên người xuống, tự rót cho mình một ly trà. Thật là mệt chết đi được. Nàng hiện tại muốn nằm xuống ngủ mà thôi.
Hạ Ảnh thấy Bạch Thế Niên đứng bên cạnh xe ngựa, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, vội đi tới nói nhỏ: “ Tướng quân, người làm sao còn chưa lên xe. Phía ngoài gió to, nếu cửa xe không đóng lại gió sẽ lùa vào. Quận chúa rất sợ lạnh.” Gió thổi lớn rồi, bên trong sẽ không còn ấm áp. Ôn Uyển sợ lạnh, điểm này mọi người đều biết. Mặc dù hiện tại thân thể tốt hơn, nhưng vẫn rất sợ lạnh.
Bạch Thế Niên phục hồi lại tinh thần, lúc này mới bước lên xe ngựa.
Hạ Ảnh ở bên ngoài đóng cửa xe lại. Bạch Thế Niên lên xe ngựa, thấy bên trong thay đổi rất nhiều. So với lần trước hắn thấy trở nên hoa lệ hơn. Trong xe ngựa bài biện rất đơn giản, nhưng vật trang trí không phải bình thường. Ở đỉnh xe ngựa được khảm hai viên dạ minh châu cực lớn, giá trị liên thành.
Cởi áo khoát, Ôn Uyển tựa lên trên đệm màu đỏ, trong tay ôm gối ôm. Lúc này Ôn Uyển mệt chết đi, rất muốn ngủ. Bạch Thế Niên thần thái quỷ dị, nàng nhìn vào trong mắt.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên sau khi lên xe ngựa vẫn còn đang đánh giá nó, Ôn Uyển có một cảm giác quái dị. Chẳng lẽ nào Bạch Thế Niên cho là xe ngựa của nàng trang trí phú quý. Không nên nha, xe ngựa của nàng trong giới quý tộc, cũng có thể coi là bình thường, không quá xa sỉ.
Ôn Uyển không nói chuyện, Bạch Thế Niên cũng không biết nói cái gì. Xe ngựa vô cùng an tĩnh, nửa tiếng vang cũng không có.
Bạch Thế Niên cảm giác Ôn Uyển đối với hắn xa lạ. Hắn nghĩ tới vô số tình huống khi gặp mặt Ôn Uyển, chỉ là không nghĩ đến tình huống như bây giờ. Vợ chồng hai người gặp mặt, thế nhưng lại chẳng nói tiếng nào. Loại tình huống này làm cho Bạch Thế Niên có chút không thích ứng được.
Ôn Uyển cũng không phải là không muốn nói chuyện, chẳng qua lúc này nàng vô cùng mệt, mới sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị, lại đứng ở cửa thành cả buổi sáng, sau đó lại bàn chính sự với Hoàng đế nửa ngày. Người sắt cũng không chịu được. Nếu không phải lúc này Bạch Thế Niên ở bên cạnh, nàng khẳng định đã nằm xuống ngủ.
Ôn Uyển đợi nửa ngày cũng không thấy Bạch Thế Niên mở miệng, áo khoát cũng không cởi ra. Cũng không biết Bạch Thế Niên đi vào cõi thần tiên nào. Lập tức trong lòng buồn cười, cuối cùng cũng là mình nhượng bộ. Bò đến bên cạnh Bạch Thế Niên oán giận nói: “Đã là người lớn rồi, lên xe ngựa cũng không biết cởi áo khoát ra nữa. Không biết áo khoát mang theo khí lạnh à. Còn nói chàng biết chiếu cố chính mình, còn không bằng Minh Duệ và Minh Cẩn đâu.” Nói xong, cởi nút thắt áo khoát ra treo trước tấm bình phong.
Bạch Thế Niên nghe lời Ôn Uyển oán giận nhưng lộ ra sự thân mật cùng quan tâm, làm cho sự thấp thỏm trong lòng Bạch Thế Niên tiêu tán. Một phen ôm thắt lưng Ôn Uyển, đem nàng dán vào ngực: “ Vợ, nàng không để ý đến ta cả ngày hôm nay rồi.”
Ôn Uyển nghe Bạch Thế Niên nói mang theo giọng ủy khuất. Đều nói nữ nhân khuê oán, chồng của nàng cũng khuê oán. Ôn Uyển cảm thấy buồn cười, Bạch Thế Niên lúc nào yếu ớt như vậy,
Ôn Uyển cũng thật lòng suy nghĩ lại thái độ của mình, hình như không được tốt lắm. Bất kể như thế nào, vợ chồng nhiều năm không gặp, cộng thêm thân phận hiện tại của nàng. Bạch Thế Niên quan tâm nàng, nhất định trong lòng sẽ sinh bất an.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Đồ ngốc, ta bây giờ là Nhiếp chính Quận chúa rồi, bao nhiêu người dòm ngó, những người đó đều là bới lông tìm vết, ta phải cẩn thận, cho nên hôm nay đương nhiên không giống trước kia. Nhưng mà thời điểm không có người…”
Ôn Uyển cho rằng tám năm không gặp, khi gặp lại sẽ có chút xa lạ. Nhưng mới vừa rồi thấy vẻ mặt thấp thỏm của Bạch Thế Niên, những thứ ngăn cách kia tựa như biến mất. Bởi vì quan tâm, nên mới thấp thỏm, mới bất an. Tám năm, mặc dù khá dài, nhưng trong lòng bọn họ luôn nhớ tới đối phương, tư niệm đối phương, tám năm không thể làm tiêu tán tình cảm giữa họ.
Bạch Thế Niên lo lắng những thứ kia, cũng không phải là toàn bộ. Nguyên lai là vợ vốn như ban đầu, lập tức hôn Ôn Uyển một nụ hôn nóng bỏng.
Ôn Uyển dùng sức đẩy Bạch Thế Niên ra, không phải là Ôn Uyển muốn giết phong cảnh, thật sự là không nhịn được. Thường ngày đều có giác ngủ trưa, hôm nay không những không được ngủ trưa, còn phải mệt nhọc cả ngày, không chống đỡ được. Thấy trong mắt của Bạch Thế Niên có vẻ cô đơn, Ôn Uyển nhỏ giọng giải thích: “Lão công, ta hiện tại mệt chết đi, chàng để cho ta chợp mắt một tí, dưỡng thần. Chờ đến về nhà chúng ta lại nói chuyện được không. Ta hiện tại nhịn không được nữa. Có được hay không?”Cổ họngÔn Uyển như bốc hỏa, giọng cũng khàn khàn cả đi.
Bạch Thế Niên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ôn Uyển, một chút mất mác mới vừa rồi giờ hóa thành đau lòng. Ôm Ôn Uyển vào lòng: “Tốt, ta không làm khó nàng nữa, nàng ngủ một giấc.”
Ôn Uyển cười híp mắt, hôn trên mặt Bạch Thế Niên một cái, cảm giác này giống như đang hôn Minh Duệ và Minh Cẩn. Hôn xong liền gục trong lòng Bạch Thế Niên, híp mắt liền ngủ mất.
Bạch Thế Niên mang cái chăn màu đỏ bên cạnh hắn, đắp cho Ôn Uyển. Bạch Thế Niên nhìn một thân y phục của Ôn Uyển, còn các đồ trang trí xung quanh. Đáy lòng toát ra cảm giác quái dị, trong trí nhớ Ôn Uyển dùng đồ vật này nọ đều rất mộc mạc. Vì cái gì mà Ôn Uyển lại có sự biến hóa lớn như vậy? Quần áo diễm lệ, đệm chăn cũng dùng màu sắc tươi đẹp. Tám năm, đem tính tình một người cải biến sao? Thay đổi cũng quá lớn rồi.
Ôn Uyển ở trong ngực Bạch Thế Niên giật mình, cắt đứt suy nghĩ của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên nghe Ôn Uyển hít thở đều đều, trong lòng một mềm lại. Đưa tay vuốt khuôn mặt trắng nõn của Ôn Uyển, tám năm rồi, dung nhan này trong giấc mơ mỗi ngày thường hay xuất hiện. Hồn khiên mộng nhiễu(quấy nhiễu ngày đêm không yên), hiện tại thì có thể nhìn thấy rồi.
Bạch Thế Niên nhìn dung nhan mà nghĩ đến Diệp Tuần nói, Ôn Uyển là sinh trưởng ngược, ngày càng thụt lùi lại. Lập tức cười: “ Còn nói mình là thiếu phụ lớn tuổi có chồng.” Như vậy mà thiếu phụ lớn tuổi có chồng sao? Vậy hắn trở thành lão đầu rồi. Cũng bởi vì khuôn mặt này, mới để cho hắn thấp thỏm lo âu như vừa rồi.
Ở lúc này, bên ngoài bỗng ồn ào một chút.
Bạch Thế Niên mở cửa xe ngựa ra xem, hướng về phía Hạ Ảnh ở bên ngoài nói: “ Quận chúa đang ngủ. Chậm một chút.” Thật ra thì kỹ năng đánh xe của Hạ Luân là nhất đẳng, nhưng phu xe tài nghệ tới đâu, đường mấp mô thì tài nghệ cũng vô dụng.
Hạ Ảnh có chút kinh ngạc, mới vừa rồi nàng còn kinh ngạc vì sao trong xe ngựa lại không có âm thanh. Cho là hai người nói chuyện gì bí mật không muốn người khác nghe! Không ngờ là do Quận chúa ngủ thiếp đi. Nhưng vừa nhớ tới vẻ mặt của Quận chúa khi bước ra khỏi ngự thư phòng, sợ là mệt nhọc đi.
Xe ngựa đi chậm lại, đến phủ Quận chúa thì đã muộn.
Xe ngựa đến đại môn cũng không dừng lại. Hạ Ảnh phân phó xe ngựa trực tiếp chạy đến sân viện của Ôn Uyển. Đến bên ngoài viện, Minh Duệ và Minh Cẩn cũng đến đây, còn chưa mở miệng gọi, Hạ Ảnh đã ngăn bọn họ lại, để bọn họ không lên tiếng. Hiện tại nếu nghe hài tử gọi Quận chúa nhất định sẽ tỉnh.
Minh Duệ và Minh Cẩn có chút kinh ngạc, đây là tại sao. Xảy ra chuyện gì rồi.
Bạch Thế Niên đem Ôn Uyển đang ngủ say ôm xuống xe ngựa. Bạch Thế Niên biết trước kia giấc ngủ của Ôn Uyển không yên. Nhưng bây giờ hắn ôm từ xe ngựa xuống Ôn Uyển cũng không tỉnh dậy. Có thể thấy được, Ôn Uyển mệt nhọc như thế nào.
Minh Duệ và Minh Cẩn nhìn thấy bộ dạng của Ôn Uyển, liền kinh hãi. Đang muốn lên tiếng, thì Hạ Ảnh ngăn lại: “ Quận chúa không có việc gì. Chỉ là mệt nhọc quá, ở trên xe ngựa ngủ thiếp đi. Các con kêu lên, sẽ đánh thức Quận chúa đó.” Trong khoảng thời gian này, Quận chúa loay hoay đến thiên hôn địa ám. Ngay cả hai hài tử cũng không có thời gian để trông nom. Hôm nay một ngày mệt nhọc, không nhịn được là chuyện bình thường.
Minh Duệ nhìn Bạch Thế Niên, nhẹ giọng hỏi: “ Cha, Hạ Ảnh cô cô nói có đúng không ạ?” Nếu là ngủ thiếp đi thì tất nhiên không sao. Nhưng ngàn vạn lần đừng có tin tức không tốt.
Bạch Thế Niên gật đầu: “ Mẹ của các con mệt quá thôi.” Một đống chuyện đều đặt trên đầu Ôn Uyển, là người sắt cũng không chịu được.
Đoàn người nhẹ nhàng đi theo Bạch Thế Niên vào phòng ngủ. Bạch Thế Niên đặt Ôn Uyển ở trên giường, đắp chăn kín lại cho Ôn Uyển. Quay về phía Minh Duệ và Minh Cẩn nói: “ Các con đi ngủ đi.” Hiện tại đã trễ rồi, hai hài tử cũng nên đi ngủ.
Lúc Bạch Thế Niên đi hoàng cung, đã để cho hai hài tử ăn cơm trước. Bởi vì chuyện của Hoàng đế không nói chính xác được, hắn cũng không biết khi nào mới trở lại được. Không muốn để hai hài tử đói bụng, nên để bọn họ ăn trước.
Minh Duệ sảng khoái đáp: “ Dạ được”
Minh Duệ trả lời xong liền lôi kéo Minh Cẩn không muốn rời đi đi ra ngoài. Hắn cũng không muốn rời đi, hắn còn muốn một nhà bốn người cùng nhau dùng bữa. Nhưng cảnh tượng này lại không đúng đâu! Khụ, Minh Duệ thật ra cũng rất muốn giống như Minh Cẩn, cái gì cũng không biết thật là tốt biết bao. Hiện tại có thể chơi xấu ở lại phòng ngủ rồi.
Hai người vẫn chờ cha cùng mẹ trở về, chịu đựng đến bây giờ vẫn chưa dùng cơm. Thức ăn vừa mới lên bàn, thấy Bạch Thế Niên đã ra ngoài.
Hai người cùng nhau đứng lên: “ Cha.”
Bạch Thế Niên ngồi xuống: “Ừm, ăn cơm đi! Ăn xong liền trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn cũng chưa có dùng cơm, hiện tại đã đói bụng.
Minh Cẩn muốn nói chuyện, Minh Duệ nhanh hơn gật đầu: “ Vâng, cha.”
Dùng xong thiện, Minh Duệ và Minh Cẩn trở lại sân của mình, cũng không có đi ngủ.
Minh Cẩn vừa nói muốn đi thăm mẹ và cha, Minh Duệ liền ngăn lại. “Đã trễ thế này, cha và mẹ đã sớm ngủ rồi.” Đoán chừng mẹ còn chưa có tỉnh đâu.
Minh Cẩn cũng không suy nghĩ nhiều: “ Hẳn là không sao đâu! Đều do ca, đi ra ngoài làm cái gì. Cho dù mẹ ngủ thiếp đi, chúng ta có thể cùng cha trông mẹ ngủ mà. Dù sao giường cũng lớn như vậy, cũng đủ cho bốn người chúng ta ngủ.”
Trước khi Bạch Thế Niên trở lại, hai huynh đệ đều nghỉ ở trong viện của Ôn Uyển. Mặc dù nói là ở sương phòng, nhưng lại cách rất gần. Ai biết sau khi cha đi, Minh Duệ liền phân phó người, thu dọn đồ đem về viện của bọn họ. Minh Cẩn phản đối, lại bị Minh Duệ khiển trách. Cô cùng dượng cũng ủng hộ ca ca, nói nên trở về sân của mình.
Minh Duệ nghe Minh Cẩn nói liền mồ hôi dữ dội. Bốn người ngủ? Đến lúc đó trăm phần trăm là bị cha ném ra ngoài. Nhưng mà những lời này Minh Duệ không thể nói ra ngoài, liền dời đề tài: “ Nếu để Linh Đông và Kỳ Triết biết đệ lớn như vậy mà còn ngủ với cha mẹ, họ sẽ cười đến rụng răng cho mà xem.”
Minh Duệ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, cũng nên để Minh Cẩn biết, tám tuổi mà còn ngủ với cha mẹ là hành động quái dị đến cỡ nào. Ừm, còn để Minh Cẩn biết một chút chuyện khác nữa. Tỷ như nam nữ bất đồng. Minh Duệ cảm thấy đầu mình to ra, hắn đã trở thành ca ca nhị thập tứ hiếu rồi.
Lần trước Minh Cẩn ồn ào muốn ngủ một mình, thật ra là do Linh Đông chê cười lớn như vậy rồi mà còn muốn ngủ cùng mẹ. Cũng không có suy nghĩ nhiều về những chuyện khác. Minh Cẩn là người rất sĩ diện.
Ôn Uyển không biết Minh Duệ rối rắm. Ôn Uyển vẫn ngủ thẳng đến giờ hợi canh ba ( buổi tối mười giờ rưỡi) mới tỉnh dậy, Ôn Uyển là bị đói tỉnh. Mở mắt ra vừa định đứng dậy, phát hiện mình đang nằm trong ngực của người khác. Ôn Uyển giật mình, chờ nhìn lại thấy Bạch Thế Niên, sợ bóng sợ gió một hồi, nghĩ lại nhịn không được bật cười.
Bạch Thế Niên cũng ngủ thiếp đi.
Ôn Uyển khẽ vuốt gương mặt của Bạch Thế Niên, da có chút thô ráp, sờ có chút cấn tay: “Ở biên thành nhiều năm như vậy, da vẫn thế.” Da của Bạch Thế Niên giống như năm đó Ôn Uyển nhìn thấy, không phải đen, mà là màu đồng cổ. Ừm, Ôn Uyển rất thích màu đồng, cảm giác rất thỏa mãn với màu da này. Nam nhân nên có bộ dáng của nam nhân, quá trắng nõn giống như tiểu bạch kiểm, Ôn Uyển không thích.
Ngón tay rơi trên đôi môi, bỗng chốc bị người đang ngủ cắn vào trong miệng. Nhưng cũng không dùng sức cắn, mà chỉ nhẹ nhàng gặm.
Ôn Uyển khẽ cười: “ Tỉnh” Lúc nói lời này, giọng Ôn Uyển đặc biệt nhu hòa. Nói xong còn chủ động ôm lấy cổ Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên gật đầu: “ Ngủ đủ rồi? Không ngủ nữa thì đứng lên dùng bữa đã. Nàng còn chưa dừng bữa tối đâu. Chờ mọi chuyện đều bàn giao cho hoàng đế xong nàng phải điều dưỡng thân mình cho thật tốt, nàng xem mình gầy đi thành cái gì rồi.” khuôn mặt mặt bánh bao đầy đặn giờ thành khuôn mặt trái xoan rồi. ( Có chút khoa trương, nhưng đúng là rất gầy.) So với lúc chưa thành thân gầy đi rất nhiều. Thấy vậy Bạch Thế Niên liền đau lòng.
Ôn Uyển gật đầu: “Ừ, trong khoảng thời gian này công việc rất nhiều. Chờ qua mấy ngày bận rộn này là tốt rồi.” Đợi Hoàng đế đem hết chuyện nhận về, nàng muốn buông mọi chuyện xuống, yên tâm nghỉ ngơi. Cứ tiếp tục như vậy, thân thể có chút không chịu nổi. Ôn Uyển thật rất phục Hoàng đế, có nhiều chuyện như vậy có thể sắp xếp ngay ngắn được. Nàng mới có mấy tháng, đã mệt nhọc suýt chút nữa không còn ra bộ dạng con người nữa. Cho nên mới nói, công việc của Hoàng đế không phải ai cũng có thể làm được.
Hạ Dao nghe trong phòng có âm thanh, ở bên ngoài hỏi: “Quận chúa, có muốn truyền lệnh không?” lúc tối Ôn Uyển còn chưa ăn cơm, giờ tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng. Để Ôn Uyển ăn uống no đủ rồi, mới có khí lực là những chuyện khác.( làm chuyện gì thì mọi người tự hiểuJ )
Lúc Ôn Uyển rời giường thấy y phục của mình còn chưa có cởi ra, vẫn còn một thân cung trang. Đây cũng là lần đầu tiên: “ Cũng không biết cởi áo khoát ra cho ta nữa.” Y phục hiện tại đều nhàu rồi.
Bạch Thế Niên hôn một cái lên tráng Ôn Uyển: “ Sợ cởi quần áo làm nàng thức giấc. Nàng ngủ say như vậy, không nỡ làm nàng tỉnh dậy.”
Ôn Uyển mở hai tay ôm lấy Bạch Thế Niên: “Chàng trở lại, thật tốt.” Nếu không phải Bạch Thế Niên, những người khác thấy nàng ngủ thiếp đi, tối đa đến phủ liền đánh thức nàng dậy. Ai cũng không có can đảm ôm nàng vào phòng ngủ. Vậy mới nói, lão công trở lại thật là tốt, trong nhà có thêm một người làm chủ. Sau này nàng có người kể ủy khuất của mình rồi.
Trong lòng Bạch Thế Niên có chút đau: “Ừm, sau này ta không rời xa nàng nữa, cũng không rời xa các con nữa.” Tám năm rồi, ngày nhớ đêm mong, rốt cục cũng gặp lại.
Hai người còn đang lặng lẽ nói chuyện, Hạ Dao ở bên ngoài đã bưng nước tới. Đây là để cho hai vợ chồng rửa mặt.
Ôn Uyển rửa mặt xong, đồ ăn cũng được bưng lên. Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên đến thiên sảnh, nhìn món ăn trên bàn toàn là món nàng thích. Ôn Uyển nghiêng đầu cười nói. “ Ta cũng không biết chàng thích ăn cái gì?” Đối với sở thích của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển thật sự không biết. Là một thê tử, đây là một sự thất trách nghiêm trọng.
Bạch Thế Niên nhìn món ăn trên bàn, cười nói: “ Ta không có đặc biệt yêu thích món ăn gì, tất cả đều ăn được. Những món này ta đều thích ăn.” Ở trong quân doanh làm sao có cái gì để kén chọn. Nhiều năm đã trở thành thói quen theo nếp sống nhanh chóng của quân đội, có cái ăn là tốt rồi, đối với những cái ăn mặc này cũng không quá coi trọng. Có thể ăn no là tốt rồi.
Ôn Uyển cười ngồi xuống, húp một chén súp trước, sau đó ăn thêm một chén cơm. Ăn chậm rãi, Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển chỉ ăn có một chén cơm, cau mày nói: “ Làm sao lại ăn ít như vậy.”
Ôn Uyển cười nói: “Ăn đủ rồi.” Buổi tối còn uống một chén sữa dê, dinh dưỡng như thế là đủ rồi.
Sau khi ăn xong, Hạ Dao tới nói: “ Quận chúa, nước đã chuẩn bị xong, có thể tắm rửa.” Nói xong liền lui ra ngoài.
Trước kia Hạ Dao nhất định sẽ theo Ôn Uyển vào tịnh phòng. Sau đó thu dọn thỏa đáng mới ra ngoài. Hiện giờ, nàng còn ở chỗ này nhất định sẽ vướng chân vướng tay, làm một cái bóng đèn lớn.
Ôn Uyển hiển nhiên không muốn cái gì tắm uyên ương. Trời rất lạnh, tắm uyên ương, còn là một nam nhân khát tình tám năm, cái gì cũng không đảm bảo được. Căn cứ vào cái ý nghĩ này, Ôn Uyển để cho Bạch Thế Niên về phòng trước, nàng tự tắm rửa một mình.
Bạch Thế Niên thấy thái độ cương quyết của Ôn Uyển, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng chiều theo ý muốn của Ôn Uyển. Xem ra Ôn Uyển đối với hắn còn có chút, ừm, không quen thuộc như lúc trước. Cũng đã chia lìa tám năm, không phải là tám ngày. Bạch Thế Niên nói tốt rồi trở về phòng.
Thật ra Bạch Thế Niên cũng không làm ầm ĩ không được a, chủ yếu là nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của Ôn Uyển, hắn cũng không muốn làm nàng mất hứng.
Sau khi tắm rửa xong, Ôn Uyển bảo Hạ Dao nhanh tới xoa bóp cho nàng. Ôn Uyển hiện tại toàn thân đau nhức, không xoa bóp không được.
Chờ an bày thỏa đáng, Ôn Uyển suy nghĩ, vẫn là mặc như thường ngày. Bên trong là một cái yếm cùng tiểu khố bó sát người.
Ôn Uyển ban ngày mặc bra, buổi tối chịu không nổi trói buộc. Quần áo mặc rộng rãi. Bên ngoài cái yếm cùng tiểu khố còn mặc trung y, ra khỏi tịnh phòng còn khoác thêm một cái áo khoát thật dày mới trở về phòng.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển đi chầm chậm, thật giống như không muốn trở về phòng vậy: “ Quận chúa làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Lúc này Ôn Uyển tâm tình rất là quái dị. Trong phòng là trượng phu của mình, cũng không phải ai khác. Nhưng dù sao cũng tách xa tám năm. Trượng phu vốn là người thân mật nhất của mình, nhưng cảm giác, ừm, Ôn Uyển nghĩ tới chuyện xảy ra sau này, đột nhiên có cảm giác không được tự nhiên.
Ôn Uyển không nói trở lại: “ Minh Duệ và Minh Cẩn đã ngủ phải không?”
Hạ Dao gật đầu: “Hai người buổi tối sau khi luyện công xong nửa canh giờ luyện chữ, sau đó ăn khuya, tắm rửa xong liền đi ngủ. Ta đã cho người trông nom rồi, có việc sẽ tới đây bẩm báo.” Hạ Dao cảm thấy Ôn Uyển kỳ lạ, nhưng không nói ra được kỳ lạở chỗ nào.
Hạ Dao đoán chừng nghĩ chết hết tế bào não cũng không biết là Ôn Uyển sợ cùng Bạch Thế Niên chung phòng, không muốn làm cái gì kia.
Ôn Uyển ừ một tiếng, rồi ở tại tịnh phòng ngây ngốc không nói một tiếng nào. Ôn Uyển không được tự nhiên xoay người hướng về phòng ngủ đi tới.
Hạ Dao cũng không phải là không cóánh mắt nhìn người. Nhìn Ôn Uyển đi vào, liền cười rồi rời khỏi phòng. Đến sân, nàng trở về phòng của mình. Chuyện còn lại liền giao cho Hạ Ảnh cùng Hạ Thu bọn họ.
Võ Tinh cũng đã trở về. Mỗi ngày tới thời điểm này, hắn cũng sẽ quay về viện của chính mình. Vợ chồng bọn họ tương đối đặc biệt, ở tại nội viện. Cách sân của Ôn Uyển cũng không xa. Bởi vì thân phận đặc thù, nên không ai nói gì.
Hạ Dao nói với Võ Tinh bộ dáng của không được tự nhiên của Ôn Uyển: “ Cũng không biết Quận chúa bị làm sao vậy? Có phải cách nhau quá lâu, trong lòng không thoải mái hay không?”
Võ Tinh ho khan một tiếng: “Chuyện của Quận chúa, không nên suy đoán quá nhiều.” Võ Tinh và Hạ Dao khác biệt. Hạ Dao vì thân phân đăc thù, vẫn đem Ôn Uyển đối xử như muội muội nhà mình. Nhưng Võ Tinh cũng vì thân phận, vẫn luôn xem Ôn Uyển là chủ tử. Điểm này không phải bởi vì cưới Hạ Dao mà thay đổi. Võ Tinh luôn rõ vị trí của mình. Cũng bởi vì Võ Tinh thường xuyên nhắc nhở, Hạ Dao làm việc so với Hạ Ảnh có phần cẩn thận hơn nhiều.
Hạ Dao phủi miệng: “ Ta có suy đoán Quận chúa làm cái gì sao, thiệt là.” Vừa nói vừa cởi áo khoát của Võ Tinh ra. Đừng xem Hạ Dao bên ngoài là một nữ cường nhân, nhưng ở trước mặt trượng phu, vẫn là một tiểu nữ nhân.
Võ Tinh cười, cũng không tiếp lời của Hạ Dao.
Ôn Uyển trở lại trong phòng ngủ, lúc này Bạch Thế Niên mặc một thân trung y trắng, nằm ở trên giường, cười nhìn Ôn Uyển đi vào. Ôn Uyển có chút mất tự nhiên. Nàng cũng không phải là cố ý, chẳng qua cảm giác, cảm thấy, ừm, có chút không được tự nhiên. Ôn Uyển hướng Bạch Thế Niên cười cười, đi tới trước bàn trang điểm. Mới vừa tắm xong chuẩn bị lau tóc. Tóc được quấn thẳng đứng, phải xoả tóc ta.
Ôn Uyển lấy lược ngà trên bàn trang điểm, từ từ chải tóc. Cảm giác ở cổ có một luồng hơi thở ấm áp, Ôn Uyển không cần nhìn cũng biết là Bạch Thế Niên đến bên cạnh mình.
Bạch Thế Niên cầm lấy tay Ôn Uyển: “Ta chải cho nàng.” Nói xong, nhận lược trong tay Ôn Uyển, cẩn thận chải tóc cho Ôn Uyển.
Nam nhân có thói quen cầm đao kiếm, cầm một cái lược, có cảm giác rất kỳ quái. Nhưng Bạch Thế Niên chải tóc nhìn rất quen tay không tệ. Nhưng phải bỏ qua chuyện tay hắn bị dính vào tóc. Tay của Bạch Thế Niên rất thô ráp, hơn nữa có nốt chai sần thật dày. Vì thế thỉnh thoảng chạm vào tóc, chỉ cần một cái kéo xuống, Ôn Uyển cảm thấy đầu đau đớn.
Ôn Uyển cũng không muốn đả kích nhiệt tình của Bạch Thế Niên. Đau mặc đau đi, khó có được một trượng phu ân cần như vậy. Hơn nữa còn làm tâm tình trong lòng được buông thả. Đây mới quan trọng nhất, nếu không, Ôn Uyển cảm giác trong lòng mình có gánh nặng.
Ôn Uyển tóc rất dài, sắp tới ngang hông.
Thật ra Ôn Uyển không muốn để tóc dài như vậy, khó chăm sóc, lúc quấn tóc đầu cũng có cảm giác đau. Nhưng ở thời đại này dạy thân thể da tóc là của cha mẹ cho, người bên cạnh không cho nàng cắt tóc. Có một lần huyên náo, bị cậu Hoàng đế mắng một trận. Nên Ôn Uyển không có can đảm mở mắt mà cắt tóc. Nhưng mà mỗi lần tóc dài đến thắt lưng, nàng đều len lén cắtđi, không để tóc dài hơn nữa.
Bạch Thế Niên sửa lại một hồi lâu đem tóc Ôn Uyển gom lại. Ôn Uyển từ trong hộp trang điểm lấy một dây cột tóc màu vàng đưa cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên cẩn thận đem một đầu tóc đen cột chắc.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tay nghề này chàng học được ở đâu?” Trừ chuyện kéo tóc nàng, những cái khác làm rất tốt.
Bạch Thế Niên khẽ cười một tiếng: “ Ta ở quân doanh một mình chải tóc. Quen tay hay việc, so với nàng cũng không kém.” Chỉ là tóc hắn không có tốt như tóc Ôn Uyển. Tóc Ôn Uyển không những trong bóng mềm mại, mà còn vừa đen vừa phát sáng, hắn rất thích.
Bình luận truyện