Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 214: Vong linh trấn nhỏ



TSCPTĐK - Chương 214

Chương 214: Vong linh trấn nhỏ

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo cọ một bữa cơm ở chỗ Qua Nhã rồi đi ra.

"Ngươi thấy thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Đế Lan thành tồn tại rất nhiều truyền thuyết thám hiểm, mấy truyền thuyết này hấp dẫn vô số người trẻ tuổi tới tìm tòi, mà dong binh đoàn này có lẽ chính là đặc biệt chuẩn bị cho đám người trẻ tuổi đó." Trang Hạo suy nghĩ một chút nói.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Sao ta cảm thấy mang theo một đám thiếu gia tiểu thư đi theo tính nguy hiểm còn lớn hơn!"

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái: "Ta thấy chưa chắc đã thật sự là đi thám hiểm, chỉ là tới các nơi đã được khai quật ngắm cảnh du lịch mà thôi." Nghe nói lăng mộ của Hỏa Ma Vương đã được khai quật một đoạn thời gian, bọn họ hiện tại tới khẳng định cũng không vớt được cái gì.

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Nếu như vậy chúng ta có cần tiếp tục đi theo dong binh đoàn không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Cái này để ngươi quyết định đi."

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Tiền đã thanh toán, tạm thời đi theo bọn họ một chuyến đi." Dù sao ngoại trừ lăng mộ Hỏa Ma Vương, bọn họ cũng không biết phải đi nơi nào.

Trang Hạo gật đầu: "Nói cũng phải!"

.......

Kỳ Thiếu Vinh đi tới một bên, tiếng nói chuyện của đoàn trưởng cùng đoàn phó dong binh đoàn truyền vào trong tai hắn.

"Đoàn trưởng, chúng ta thật sự phải mang theo Qua Nhã cùng Qua Lâm tới lăng mộ của Hỏa Ma Vương sao? Đó chính là cháu trai cùng cháu gái của thành chủ Phàm Nguyệt Thành a, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, chúng ta liền gặp phiền toái lớn." Đoàn phó lo lắng nói.

Đoàn trưởng tóc vàng không thèm để ý đáp: "Có gì quan trọng đâu, dù sao lăng mộ của Hỏa Ma Vương đã bị khai quật gần hết, cứ coi như là dẫn bọn họ đi dạo huyệt mộ một vòng ngắm cảnh, không có gì nguy hiểm cả!"

Đoàn phó gật đầu: "Nói cũng phải, hai vị kia nhìn thấy huyệt mộ không có gì để chơi liền muốn đi nơi khác."

Đoàn trưởng tóc vàng nhíu lại mày, suy tư một chút: "Chắc không đáng lo đâu, lấy thực lực của hai vị kia, hẳn là cũng có chút khả năng tự bảo vệ mình."

"Đoàn trưởng, Qua Nhã tiểu thư hình như rất thưởng thức bộ dáng của ngươi!" Đoàn phó ái muội cười nói.

Đoàn trưởng tóc vàng cười nhạt: "Chắc vậy đi, hai người Baal mang đến lúc sau kia là ai, trông có vẻ lạ mắt!"

"Baal cũng không quá rõ ràng lai lịch của bọn họ, chỉ là ngẫu nhiên gặp được trên đường, thuận tiện mang bọn họ về, hẳn cũng là con em quý tộc không phải lao động gì, trả 100 vạn, ứng trước 40." Đoàn phó nói.

Đoàn trưởng tóc vàng gật đầu: "Một trăm vạn không ít, chú ý hai người kia một chút, đừng để bọn họ xảy ra chuyện xấu gì."

"Đoàn trưởng yên tâm." Đoàn phó vỗ vỗ ngực.

.........

"Kim Cách đoàn trưởng, chúng ta khi nào đi?" Qua Nhã ôm váy đi ra hỏi.

"Xin lỗi, để Qua Nhã tiểu thư chờ sốt ruột rồi, buổi chiều chúng ta sẽ đi." Kim Cách nói.

Qua Nhã gật đầu: "Được, làm phiền đoàn trưởng."

Qua Nhã nhìn về phía Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh: "Chúng ta chuẩn bị xuất phát đi đến lăng mộ của Hỏa Ma Vương, các ngươi cao hứng không?"

"Đương nhiên cao hứng." Kỳ Thiếu Vinh cười đáp.

Qua Nhã nhìn kim cách bóng dáng, thiên đầu, đối với Kỳ Thiếu Vinh, nói: "Kim Cách đoàn trưởng từng suất lĩnh dong binh đoàn bắt sống kim mãng cấp bảy, rất lợi hại đi!"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Rất lợi hại, rất lợi hại." Đáng chết, một trăm vạn ở Nguyên Quốc đã có thể thuê tới mấy cao thủ cấp bảy, hắn đúng là lên thuyền giặc mà!

"Tiểu thư, ngươi không đổi một bộ váy khác sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ váy dày nặng của Qua Nhã hỏi.

Qua Nhã tại chỗ quay một vòng, "Váy này của ta khó coi sao?"

"Đẹp." Kỳ Thiếu Vinh rầu rĩ đáp.

Qua Nhã nghiêng đầu cười: "Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng bộ váy này khó coi."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tuy rằng đẹp, nhưng nhìn cũng quá mệt.

Trang Hạo nhìn bóng dáng Qua Nhã rời đi, "Không có việc gì, nếu như gặp phải nguy hiểm, nàng đứng sau còn có thể kéo dài thêm một chút thời gian."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Hai vị, thế nào, dong binh đoàn chúng ta không tồi đi?" Baal đi về phía hai người hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh cười gượng hai tiếng: "Nhìn qua không tồi, nghe nói đoàn trưởng của các ngươi rất xuất sắc?"

Baal lập tức phấn chấn, "Đoàn trưởng của chúng ta chính là thanh niên tài tuấn nổi danh của Đế Lan thành, thành chủ Đế Lan thành còn từng mời hắn gia nhập đội hộ vệ phủ thành chủ, bất quá, đoàn trưởng tận sức muốn phát triển dong binh đoàn, cho nên cự tuyệt."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Thì ra là thế! Nhìn dáng vẻ này xem ra đoàn trưởng của các ngươi là người rất có mộng tưởng."

Baal gật đầu: "Đương nhiên, chí hướng đoàn trưởng của chúng ta rất cao xa."

..........

Kỳ Thiếu Vinh ngồi trong xe ngựa của dong binh đoàn, nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Hai tỷ đệ Qua Nhã, Qua Lâm ngồi đối diện Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, rất có hứng thú xuyên thấu qua xe ngựa đánh giá khung cảnh xung quanh.

"Tỷ tỷ, chúng ta có thể tìm được mồi lửa tinh sao?" Qua Lâm hỏi.

Qua Nhã gật đầu: "Nhất định có thể tìm được, Kim Cách đoàn trưởng nói, lần trước hắn đã nhìn thấy mồi lửa tinh, bất quá, mồi lửa kia bị một đám hỏa dơi bảo hộ, chỉ cần dẫn dắt hỏa dơi rời đi, chúng ta liền có thể bắt được mồi lửa tinh."

Qua Lâm hưng phấn nói: "Thật tốt quá, nếu ta bắt được mồi lửa tinh, đường huynh sẽ không bao giờ mắng ta ngu ngốc nữa."

Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Thì ra không phải chỉ có mình hắn cảm thấy tên Qua Lâm này ngu ngốc! Thành chủ Phàm Nguyệt thành đúng là yên tâm, cư nhiên thả đôi tỷ đệ ngốc này ra.

Qua Lâm nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Này, nếu lát nữa các ngươi nhìn thấy mồi lửa tinh, đừng mong đoạt với ta!"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Yên tâm đi, sẽ không đoạt với ngươi."

Qua Lâm vừa lòng cười cười: "Coi như các ngươi thức thời."

"Tới rồi!" Đoàn xe hết ban ngày, hiện tại đã dừng lại.

..............

Kỳ Thiếu Vinh từ trên xe ngựa đi xuống, một cỗ hơi thở ma pháp ập vào mặt.

"Phế tích? Lăng mộ của Hỏa Ma Vương ở đây sao?"

Kim Cách đi tới đáp: "Không phải, đi xuyên qua trấn nhỏ này mới tới được lãnh địa của Hỏa Ma Vương, nơi này xe ngựa không thể đi, chỉ có thể đi bộ."

"Hơi thở ma pháp ở nơi này có chút cổ quái!" Kỳ Thiếu Vinh nói.

"Nơi này vốn là một thành trấn phồn hoa, nhưng sau khi một ma pháp sư vong linh tới, làm một ít thực nghiệm, nó liền biến thành tử thành." Kim Cách giải thích.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Là như vậy sao!"

Ma pháp sư thánh cấp tuy rằng có thể sống được trên ngàn năm, nhưng cũng không phải trường sinh bất tử, vì theo đuổi vĩnh sinh, rất nhiều ma pháp sư sẽ thử đủ loại phương pháp.

Ma pháp sư vong linh bởi vậy mà ra đời, một ít ma pháp sư không muốn chết đi, liền thông qua phương pháp đặc thù biến cơ thể mình thành nửa người nửa vong linh, ma pháp sư vong linh có còn được gọi là người sống hay không, không ai có thể nói rõ ràng.

Ma pháp sư vong linh có rất nhiều điểm tương đồng với ma pháp sư ám hệ, cho nên có một đoạn thời gian, rất nhiều quốc gia từng đưa ra đạo luật chống lại ma pháp sư ám hệ, không ít ma pháp sư ám hệ bị người bắt hại, nhưng mấy hành động này cũng không hạn chế được số lượng ma pháp sư vong linh tăng lên, ngược lại còn bức một ít ma pháp sư ám hệ đi đến đường cùng phải trở thành ma pháp sư vong linh.

Đáng ăn mừng là Nguyên Quốc ở điểm này coi như khá khai sáng.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi không sao chứ, người bình thường đi đến chỗ này đều sẽ cảm thấy không quá thoải mái."

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu, "Ta không có việc gì, thực tế còn cảm thấy rất thân thiết."

Kỳ Thiếu Vinh mang trong người song hệ ma pháp quang minh, hắc ám, đối với ma pháp vong linh cũng không cảm thấy mâu thuẫn gì.

Trang Hạo: "......"

Khi đi qua đường nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có yêu thú vụt ra, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo dưới bảo hộ của dong binh đoàn không cần hành động gì nhiều, tránh ở một bên xem náo nhiệt.

Tuy rằng đối phó với đám yêu thú kia đối với hai người hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nói thế nào cũng phải trả một trăm vạn cho dong binh đoàn, vật tẫn kỳ dụng đi.

Đôi tỷ đệ thật ra rất có lòng tương trợ, tuy rằng hai người hơi yếu một chút, nhưng có còn hơn không.

..........

Phòng ốc trong trấn nhỏ đều đã sập, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những thi hài đen ngòm.

"Đoàn trưởng, thời gian không còn sớm, chúng ta hạ trại ở lại trong trấn này đi." Qua Nhã nói.

Baal cau mày, giành đáp: "Chỉ sợ không được."

Qua Nhã nhìn Baal: "Vì sao?"

"Qua Nhã tiểu thư, ngươi có lẽ không biết, trấn nhỏ này bị nguyền rủa, người ở lại đây thường xuyên mất tích." Baal khẩn trương nói.

"Nguyền rủa? Baal, một lời đồn đãi cũng dọa ngươi sợ như vậy!" Qua Nhã bất mãn mắng.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn giày dưới chân Qua Nhã, nhướng mày, thầm nghĩ: Giày cao gót ở đâu cũng rất được hoan nghênh a! Giày của vị Qua Nhã tiểu thư này cao cũng phải tới mười centimet, nàng dùng đôi giày này đi bộ với bọn họ cả đoạn đường, thật sinh mãnh!

"Ta mặc kệ, chúng ta ở lại nơi này đi, cho dù có nguyền rủa, ta cũng muốn xem xem nguyền rủa kia có thể làm gì được ta!" Qua Nhã dậm chân nói.

Qua Lâm tán đồng gật đầu: "Nói đúng, cái gọi là nguyền rủa cũng chỉ là người nào đó giả thần giả quỷ mà thôi!"

"Qua Nhã tiểu thư, chúng ta đi thêm nửa canh giờ nữa là có thể rời khỏi nơi này rồi." Baal khuyên nhủ.

Qua Nhã bất mãn dậm dậm chân: "Ta mặc kệ, dù sao ta cũng sẽ không đi nữa!"

Kim Cách nhíu mày: "Nếu như vậy chúng ta liền nghỉ ngơi tại chỗ đi."

.........

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo vào trong trấn nhỏ, tìm một chỗ ngồi xuống.

Qua Lâm chống eo đi tới trước mặt hai người.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn người tới, ngẩng đầu hỏi: "Qua Lâm thiếu gia, có chuyện gì không?"

Qua Lâm nhíu mày nói: "Vừa rồi hai người các ngươi không ra tay chút nào."

Kỳ Thiếu Vinh áy náy cười cười: "Ta vừa nhìn thấy đám yêu thú kia liền mềm chân, không đứng dậy nổi, hắn cũng như vậy." Kỳ Thiếu Vinh chỉ chỉ Trang Hạo nói.

Qua Lâm nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Các ngươi thật yếu ớt!"

Kỳ Thiếu Vinh cười khan: "Chắc vậy đi."

"Bất quá, các ngươi thật xứng đôi, đều yếu ớt như nhau."

Trang Hạo cảm kích cười với Qua Lâm: "Đa tạ khích lệ."

Qua Lâm khinh thường nhìn Trang Hạo một cái, xoay người rời đi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Có phải đầu ngươi bị cái gì đập vào không, tiểu tử kia nói ngươi yếu ớt, ngươi còn cảm tạ hắn?"

"Ta cảm tạ hắn cũng không phải bởi vì hắn nói ta yếu ớt, mà là bởi vì hắn nói ta xứng đôi với ngươi." Hai mắt Trang Hạo sáng lấp lánh nhìn Kỳ Thiếu Vinh, lại bổ sung: "Chỉ từ điểm hắn nhìn ra chúng ta xứng đôi, tên kia còn rất tinh mắt."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

.................

Méoo: Tui sẽ edit hết tối nay thôi nhé, bắt đầu từ tuần sau, tui muốn tập trung để ôn thi đại học, nên trong khoảng thời gian drop này, tui sẽ đọc lại và sửa lỗi bản edit, hẹn gặp lại mọi người sau khi thi xong, có lẽ sẽ hơi dài đấy (╥_╥)

Có gì mọi người cứ nhắn lên bảng tin cho tui, chứ cmt trong truyện tui khó đọc được lắm (-人-)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện