Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 48: Bị bao dưỡng?



TSCPTĐK - Chương 48

Chương 48: Bị bao dưỡng?

Kỳ Thiếu Vinh trở lại ký túc xá, Kỳ Thiếu Như lập tức đứng lên, tràn đầy trào phúng lên giọng: "Tứ ca, ngươi bận rộn như vậy cuối cùng cũng trở lại, tứ ca, ta nghe nói ngươi cả ngày không đi đi học, ngay cả cái bóng cũng không có, ngươi rốt cuộc đang vội cái gì? Ngươi có cái gì phải vội a?"

Kỳ Thiếu Vinh cởi áo khoác, tùy ý ngồi ở trên sô pha, không để ý đến chất vấn liên tiếp của Kỳ Thiếu Như, thong thả ung dung hỏi: "Tìm ta có việc gì sao?"

Kỳ Thiếu Như tức giận mắng: "Có việc gì? Ngươi còn có mặt mũi hỏi!"

Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Như: "Ta không hỏi thì làm sao biết có chuyện gì?"

"Ngươi mưu hại thành viên trong gia tộc."

"Ngươi là đang nói con heo chết tiệt kia? Chính hắn trong lòng mang quỷ, kết quả gặp báo ứng còn có thể trách ai, việc này hiệu trưởng đã xử lý, không cần ngũ muội ngươi nhiều chuyện đi." Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt nói.

"Kỳ Hà dù thế nào cũng coi như là người Kỳ gia, ngươi cư nhiên xuống tay nặng như vậy!"

"Ngũ muội, ngươi không thể ỷ vào tuổi ngươi còn nhỏ liền ăn nói bừa bãi! Tên mập chết tiệt kia tự mình xui xẻo, làm sao có thể tính đến trên đầu ta? Nghe nói hắn còn sống, cũng thật là may mắn! Làm ra chuyện trộm cắp như vậy còn chưa có chết, còn có ngũ muội không hiểu chuyện ngươi ra mặt cho." Kỳ Thiếu Vinh thong thả ung dung cười cười.

"Phế vật, ngươi đừng có quá đáng!" Đấu khí quanh thân Kỳ Thiếu Như kích động, tư thế vừa nhìn đã biết muốn phóng đại chiêu.

"Ngũ muội, dừng tay!" Kỳ Thiếu Phúc đi đến.

Kỳ Thiếu Như nhìn Kỳ Thiếu Phúc đến ngăn trước mặt Kỳ Thiếu Vinh, không tình nguyện thu liễm hơi thở trên người, "Tam ca, ngươi cũng không biết tứ ca có bao nhiêu quá phận, phụ thân bỏ ra một số tiền lớn đưa hắn đến học viện, hắn lại mưu hại đệ tử trong gia tộc."

Kỳ Thiếu Phúc nhìn Kỳ Thiếu Như: "Việc này là Kỳ Hà tự mình không đúng, không đến phiên ngươi nói chuyện."

Kỳ Thiếu Như không cam lòng nhấp môi: "Cho dù Kỳ Hà có sai, hắn cũng không nên xuống tay nặng như vậy!"

"Ta thiết trí bẫy rập là đề phòng cướp, nào biết đâu Kỳ Hà lại làm tặc đâu, bất quá, mệnh tiểu tử này cũng thật tốt, làm ra chuyện như vậy cũng có ngũ muội che chở. Ngũ muội, ngươi không phải là coi trọng con heo chết tiệt này đi, không phải ngươi thích Trang Hạo sao, khi nào thì hạ tiêu chuẩn xuống thấp như vậy?" Kỳ Thiếu Vinh chống cằm, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Kỳ Thiếu Như mặt đỏ lên: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?"

"Ngươi kích động chạy tới tìm việc như vậy rất giống là ra mặt vì tình lang a!" Kỳ Thiếu Vinh có chút vô tội than thở.

Kỳ Thiếu Như mặt đỏ lên, hung tợn trừng mắt với Kỳ Thiếu Vinh, quay đầu nhìn Kỳ Thiếu Phúc: "Tam ca, ngươi nhìn hắn xem?"

Kỳ Thiếu Phúc nhìn Kỳ Thiếu Như: "Được rồi, hai người các ngươi đừng ồn."

"Tứ đệ, phòng ở ngươi thật không tồi!" Kỳ Thiếu Phúc quay sang hòa giải với.

Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý vẫy vẫy tay: "Chắp vá đi."

Kỳ Thiếu Phúc cau mày: "Hồ Phong hiệu trưởng không có lợi thì không dậy sớm, ngươi thuê biệt viện này không ít tiền đi?"

"Cũng không bao nhiêu, một vạn đồng vàng một năm." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Kỳ Thiếu Phúc ngạc nhiên trừng lớn mắt: "Cái gì?"

"Ngươi cũng quá lãng phí!" Kỳ Thiếu Như nhịn không được trách mắng. Một vạn đồng vàng a! Tâm Kỳ Thiếu Như hung hăng run rẩy một chút, Kỳ Thiếu Như vẫn luôn cảm thấy Kỳ Thiếu Vinh hẳn là qua ngày khốn cùng thất vọng, kết quả, đối phương lại cực kỳ tiêu sái. "Ngươi cư nhiên phá sản như vậy! Ngươi lấy nhiêu đồng vàng như vậy từ nơi nào?"

"Ta cũng không tốn tiền Kỳ gia, ngươi có cái gì phải kêu gào." Kỳ Thiếu Vinh bất mãn hừ một tiếng.

Kỳ Thiếu Vinh lấy ra một tấm thẻ tiền, giao cho Kỳ Thiếu Phúc: "Chỗ này có hai vạn đồng vàng, là một chút tâm ý của ta với Kỳ gia, ta nghe nói vì đưa ta vào học viện, phụ thân phải bỏ ra ba ngàn đồng vàng, ta không biết ba ngàn đồng vàng đối với Kỳ gia lại là một bút tiền lớn, đáng giá để ngũ muội vẫn luôn vì số tiền lớn này gào khóc không ngừng như vậy, giống như thiếu ba ngàn đồng vàng này, Kỳ gia chúng ta liền phải táng gia bại sản."

Kỳ Thiếu Phúc: "......"

Kỳ Thiếu Như: "......"

"Ngươi...... ngươi lấy từ đâu ra nhiều đồng vàng như vậy?" Kỳ Thiếu Như nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Tà Y cho." Kỳ Thiếu Vinh thuận miệng đáp.

"Vì sao hắn lại cho ngươi tiền?"

"Bởi vì ta từng giúp hắn mấy chuyện." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Kỳ Thiếu Như trừng lớn mắt, kinh ngạc chỉ vào Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi...... ngươi bị Tà Y bao dưỡng!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Sức tưởng tượng của nha đầu Kỳ Thiếu Như này cũng thật phong phú!

Kỳ Thiếu Vinh vừa muốn nói cái gì, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở cửa, chui vào mi mắt Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh cong khóe miệng: "Ngũ muội, ngươi đúng là tường tận mọi thứ, không sai, ta đúng là bị Tà Y bao dưỡng."

Kỳ Thiếu Như: "......"

Trang Linh vừa mới đi tới cửa liền nghe được "lời nói hùng hồn" của Kỳ Thiếu Vinh, tâm Trang Linh hung hăng run rẩy một phen.

Kỳ Thiếu Như vừa muốn nói gì, Kỳ Thiếu Vinh đã quay đầu nói với Trang Linh, "Trang Linh đạo sư, sao ngươi lại tới đây?"

Kỳ Thiếu Như nhìn thấy Trang Linh, yết hầu giống như là bị nghẹn lại, căn cứ theo nguyên tắc việc xấu trong nhà không thể tuyên truyền ra ngoài, Kỳ Thiếu Như không có mở miệng quở trách Kỳ Thiếu Vinh trước mặt Trang Linh.

Trang Linh nhìn một đám người trong phòng, hít sâu một hơi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Không có việc gì, tâm sự chút việc nhà mà thôi."

"Kỳ tứ thiếu, nghe nói ngươi không đi học, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?" Trang Linh hỏi.

"Đương nhiên." Kỳ Thiếu Vinh theo bước Trang Linh đi ra ngoài.

Kỳ Thiếu Phúc nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh đi rồi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Kỳ Thiếu Phúc khẽ lắc đầu, trong lòng hiện lên vài phần cười khổ, mỗi lần nói chuyện với Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Phúc đều cảm thấy một cỗ áp lực mạc danh (không tên), đệ đệ này của hắn, hành sự lôi thôi lếch thếch, cái gì cũng dám nói.

Kỳ Thiếu Phúc nhìn biệt viện: "Biệt viện của Thiếu Vinh thật không tồi!"

Kỳ Thiếu Như cười lạnh một tiếng: "Một vạn đồng vàng một năm, có thể kém được đến đâu? Tửu lầu quý nhất hoàng đô cũng chỉ là cái giá này, tên điên Kỳ Thiếu Vinh này, có tiền cũng không phải tiêu như vậy!"

Kỳ Thiếu Như nhịn không được nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ: Tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này sống sống cũng thật tiêu sái!

Tà Y làm sao không biết, người bình thường muốn tìm hắn giảm giá làm phẫu thuật cũng khó khăn, người này lại vô cùng hào phóng với Kỳ Thiếu Vinh, chẳng lẽ Tà Y có nhược điểm gì đó ở trên tay tứ ca nàng sao? Cũng không đúng, Tà Y không đơn giản, nếu là bị tứ ca phế vật uy hiếp, chỉ sợ người này đã sớm bị Tà Y thu thập.

"Thiếu Vinh đã đi rồi, chúng ta cũng về trước đi." Kỳ Thiếu Phúc nói.

Kỳ Thiếu Như hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại cái giá của tiểu tử này cũng quá lớn, phụ thân cũng không mời được hắn, hai người chúng ta tới, hắn vẫn như cũ là cái tính tình chết tiệt kia."

............

Kỳ Thiếu Vinh hoàn toàn không biết gì về cuộc đối thoại giữa Kỳ Thiếu Như cùng Kỳ Thiếu Phúc về hắn sau khi rời đi.

Kỳ Thiếu Vinh hai tay chống lưng, đi theo Trang Linh tới phía sau, không có mở miệng, hai người một đường yên lặng không nói gì.

Trang Linh nhìn Kỳ Thiếu Vinh, qua hồi lâu mới nói: "Kỳ tứ thiếu, ngươi bại hoại thanh danh chính mình như vậy thật sự tốt sao?"

Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, trước sau ta cũng không có thanh danh gì, cũng cứ như vậy mà thôi."

Trang Linh bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi không chỉ đang bại hoại thanh danh chính ngươi, ngươi còn bại hoại cả thanh danh Tà Y."

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Trang Linh: "Trang Linh đạo sư, ngươi đang bất bình vì Tà Y sao?"

"Ta chỉ là thuận miệng nói một chút." Trang Linh cười nói.

"Trang Linh đạo sư có từng nghe đến âm mị nữ?"

Trang Linh gật gật đầu: "Từng nghe nói qua."

Âm mị nữ là một ma pháp sư thánh cấp tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, nàng khi còn nhỏ gặp phải bất hạnh, từng bị luân gian, sau khi sống sót, tâm tính trở nên vặn vẹo vô cùng, sau khi âm mị nữ thành danh đã nuôi dưỡng một đoàn nam sủng, hàng đêm muốn giao hoan cùng một lúc với mấy nam tử, thậm chí sau đó nam tử không thỏa mãn được nàng, nàng liền đi tìm yêu thú.

"Âm mị nữ đã giao hoan cùng yêu thú, mọi người vẫn rất sùng bái nàng, cho nên chỉ cần có đủ năng lực, thanh danh tốt hay xấu căn bản là chuyện không quan trọng gì." Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt nói.

Trang Linh nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái, cứng họng một hồi lâu: " Tâm tính Kỳ tứ thiếu đúng là làm người bình thường theo không kịp!"

Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý vẫy vẫy tay: "Không dám, không dám."

Kỳ Thiếu Vinh theo Trang Linh vào văn phòng, còn chưa tiến vào văn phòng, Kỳ Thiếu Vinh liền nghe được một trận thanh âm ho khan.

"Trang Linh tỷ tỷ, ngươi đi nơi nào vậy?"

Trang Linh vừa vào cửa, tiểu nữ hài ngừng ho khan, lập tức nhào vào trong lồng ngực Trang Linh, sắc mặt tiểu nữ hài không quá tốt, bất quá rất có lễ phép, Kỳ Thiếu Vinh chú ý tới phía trên khăn tay tiểu nữ hài mang có dính vài vết máu.

Kỳ Thiếu Vinh vừa nhìn thấy tiểu nữ hài liền biết mục đích chân chính Trang Linh mời mình tới hôm nay.

Trang Linh cười cười với Kỳ Thiếu Vinh: "Nàng gọi là Phù Dung, là nữ nhi Tôn Lâm đ*o sư trong học viện chúng ta, phu quân Tôn Lâm chết trong chiến dịch mấy năm trước, Phù Dung là nữ nhi duy nhất của hai người, đáng tiếc, nữ hài này là sinh non, thân thể không tốt, thật sự rất đáng thương."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Kỳ Thiếu Vinh vươn tay, chọc chọc gương mặt tiểu nữ hài, tiểu nữ hài như là con chuột nhỏ bị kinh hách, né tránh về phía sau Trang Linh.

"Thời điểm biết bệnh của ta là được Tà Y hỗ trợ chữa khỏi, Tôn Lâm đ*o sư vốn dĩ cũng muốn tìm Tà Y hỗ trợ, bất quá, Tà Y mất tích, quan hệ của Kỳ tứ thiếu ngươi cùng Tà Y tương đối tốt, có thể hỗ trợ liên hệ một chút không?" Trang Linh hỏi.

Hai mắt Phù dung nhấp nháy vụt sáng lên, có chút sợ hãi nhìn Kỳ Thiếu Vinh, tiểu nữ hài gầy da bọc xương, nhìn qua thập phần chọc người trìu mến.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Linh: "Trang Linh đạo sư quả thật là thiện tâm."

"Cũng không phải thiện tâm gì đó, ta chỉ là cảm thấy tiểu nữ hài này giống ta khi còn nhỏ, mỗi khi nhìn thấy Tôn Lâm đ*o sư lại làm ta nghĩ tới ta phụ thân, Tôn Lâm đ*o sư cùng vong phu nàng cảm tình sâu đậm, cũng rất quan tâm săn sóc nữ nhi này, đáng tiếc......"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Linh: "Trang Linh đạo sư, ta một chốc một lát cũng không liên hệ được với Tà Y, bất quá, ngươi có thể viết ra bệnh trạng của tiểu nữ hài này, đưa đến ngoài phủ đệ Tà Y, người trong phủ đệ Tà Y hẳn là sẽ có biện pháp liên hệ với Tà Y đi, nếu Tà Y nhìn thấy được giá cả thích hợp thì tự nhiên sẽ hỗ trợ."

Trang Linh cười cười: "Tôn Lâm đ*o sư vì bệnh của tiểu nha đầu này mà tìm đến không ít danh y, tiền còn lại trong người không nhiều, Kỳ tứ thiếu có quen biết Tà Y, còn hy vọng ngươi nói tốt vài câu trước mặt Tà Y giúp."

"Ta sẽ tận lực." Kỳ Thiếu Vinh nói.

"Kỳ đồng học, ngươi muốn sờ cổ tay nàng không?"

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Linh một cái: "Không cần, trong lòng ta hiểu rõ." Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, bệnh của tiểu nữ hài này chắc chắn là ho lao, không khác đi được.

"Nếu đã như vậy liền làm phiền Kỳ tứ thiếu."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Trang Linh tiểu thư không quên hứa hẹn của mình thì tốt rồi."

"Chuyện là của người trẻ tuổi các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết, ta cũng chỉ muốn nhìn một chút xem các ngươi có thể đi đến bước nào." Trang Linh khẽ cười giảo hoạt.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Linh, thầm nghĩ: Ý Trang Linh là nàng cái gì cũng mặc kệ, chỉ xem diễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện