Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 17



Edit: Arisassan

Thật vô sỉ! Được hầu hạ suốt nên nghiện rồi sao?

Tống Ngôn Khê nửa quỳ nửa ngồi trên giường, vươn tay cởi quần áo Ninh Vũ. Tống Ngôn Khê trước lạ sau quen (?) mở thắt lưng cởi ngoại bào vô cùng nhuần nhuyễn, lúc chỉ còn trung y thì Ninh Vũ vẫn chờ y cởi tiếp.

Tống Ngôn Khê hít sâu một cái, dứt khoát kéo ra, đập vào mắt y là làn da trần trụi của Ninh Vũ, doạ y sợ đến mức lập tức nhắm ngay mắt lại.

“Tống Ngôn Khê, đừng chần chừ nữa, mau bôi thuốc cho ta đi.”

Ninh Vũ nằm úp sấp trên giường, đầu gối lên cánh tay. Tống Ngôn Khê he hé mắt ra, thấy Ninh Vũ không nhìn mình mới hoàn toàn mở mắt. Trên lưng Ninh Vũ đúng thật là có vài mảng bầm màu xanh.

Tống Ngôn Khê thầm nhủ trong lòng, rõ ràng đâu có mạnh lắm đâu, đại ca y ra tay có chừng mực, chắc chắn sẽ không thật sự tổn thương đến Ninh Vũ. Do Ninh Vũ là một tên gà giò yếu nhớt thôi. Bất quá, y thấy vui là đủ rồi. Ninh Vũ thân đau, tâm y lại thoải mái.

Tống Ngôn Khê đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay, run run mà bôi lên lưng Ninh Vũ, khuôn mặt nóng cả lên, đây là lần đầu tiên y chủ động đụng vào da trần của nam nhân, cảm thấy vô cùng thẹn thùng.

Tống Ngôn Khê bôi bôi vài lần, liền phát hiện y càng dùng sức thì Ninh Vũ càng đau, môi bất giác cong lên, đưa cả hai tay vào, dùng sức nặn nặn, do tư thế không được thoải mái, Tống Ngôn Khê đành dứt khoát ngồi thẳng lên người Ninh Vũ, trong miệng còn bào chữa vài câu: “Máu tụ thì phải dùng sức mới có thể tản ra được, không làm vậy thì không có hiệu quả đâu.”

Xoa nắn từ trên xuống dưới một lần, Tống Ngôn Khê liền mệt đến mức phải thở hổn hển.

Ninh Vũ trở người, Tống Ngôn Khê không phản ứng kịp suýt bị đẩy ngã, may thay được Ninh Vũ nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp.

Sau khi Tống Ngôn Khê ổn định xong liền phát hiện mình đang trong tư thế ngồi trên eo Ninh Vũ, chính diện đối mặt với hắn, người Ninh Vũ vẫn còn trần truồng.

Ánh mắt Tống Ngôn Khê hơi né tránh một chút, tưởng Ninh Vũ đang định tính sổ với mình.

“Ngươi bảo ta bôi thuốc cho ngươi mà.”

Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê khuôn mặt động nhân ngồi trên người hắn, thuận theo khát vọng trong tâm, vươn mình đặt Tống Ngôn Khê dưới thân, trong lòng tự như có một con mãnh thú đang gào thét, chỉ muốn càng thêm thân cận với Tống Ngôn Khê.

Ninh Vũ hôn hôn môi Tống Ngôn Khê xong, liền thuận thế trượt xuống hôn hôn cần cổ, làn da trắng mịn của Tống Ngôn Khê tựa như có một lực hút vô hình, hắn vừa đụng vào liền không muốn dứt ra, nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Ninh Vũ dần dần trở nên nôn nóng, muốn phóng thích thứ cảm xúc cường liệt trong tâm này.

Tống Ngôn Khê lại bị doạ, Ninh Vũ hiện tại như một người mất hết lý trí, chẳng những kéo y phục của y ra một cách mạnh bạo, mà còn liếm láp khắp nơi trên người y, y sợ Ninh Vũ sẽ thừa dịp mà cắn mạnh xuống một cái. Trả thù mấy nhát cắn trước của y.

Cả người Tống Ngôn Khê đều bị doạ đến khóc, muốn lấy tay đẩy Ninh Vũ ra, lại bị Ninh Vũ ngại vướng víu mà khoá chặt trên đỉnh đầu, hai chân cũng bị đè xuống chặt chẽ, không thể động đậy.

“Buông ta ra đi, Ninh Vũ. Mau thả ta ra.”

Nghe thấy thanh âm run rẩy của Tống Ngôn Khê, Ninh Vũ liền hồi thần lại, lập tức trông thấy đôi mắt của Tống Ngôn Khê tràn ngập nước mắt, sắc mặt sợ hãi vô cùng. Ninh Vũ vội vàng buông tay Tống Ngôn Khê ra, trung y nửa người trên của Tống Ngôn Khê đều bị cởi banh, chẳng khác gì hoàn toàn loã thể.

Ninh Vũ lấy chăn bọc Tống Ngôn Khê lại, còn mình thì cách một cái chăn ôm chặt y: “Tống Ngôn Khê, ngươi đừng khóc, ta không bắt nạt ngươi nữa. Không thì, ngươi cắn trả ta đi.”

Tống Ngôn Khê thút thít khóc nghẹn, bộ dáng mất hết lý trí của Ninh Vũ vừa nãy quả thật đã doạ sợ y. Y vốn chỉ bị doạ khóc, hiện tại nghe thấy Ninh Vũ dùng ngữ khí cẩn thận từng li từng tí một dỗ dành mình, y liền cảm thấy vô cùng oan ức, nước mắt lại càng không ngừng được, càng khóc to thêm.

Ninh Vũ vỗ vỗ lưng Tống Ngôn Khê, cảm thấy vô cùng luống cuống, hắn cũng không biết tại sao vừa nãy tâm trí mình lại bị mê hoặc mà đi bắt nạt Tống Ngôn Khê. Hắn rõ ràng đã từng hứa sẽ không để Tống Ngôn Khê khóc nữa, kết quả hiện tại Tống Ngôn Khê lại vì hắn mà khóc thương tâm đến như vậy.

Ninh Vũ ôm ngang người Tống Ngôn Khê lên, đi lòng vòng xung quanh phòng: “Tống Ngôn Khê, ngoan ngoan, nín khóc.”

Hắn thấy người khác mỗi khi dỗ tiểu hài tử đang khóc, sẽ ôm lên tay như vậy, vừa lắc tay vừa dỗ dành, tiểu hài tử sẽ không khóc nháo nữa.

Tống Ngôn Khê đột nhiên mất đi trọng lượng, theo bản năng mà vươn hai tay ra ôm cổ Ninh Vũ.

Bị Tống Ngôn Khê ôm chặt như vậy, trong lòng Ninh Vũ không khỏi xao động cả lên, bất quá trông Tống Ngôn Khê nước mắt giàn giụa như thế, Ninh Vũ cũng không dám bắt nạt Tống Ngôn Khê nữa.

Sau khi khóc một hồi lâu, Tống Ngôn Khê thút tha thút thít mà nói: “Ngươi bỏ ta xuống đi.”

“Vậy ngươi còn khóc nữa không?”

Tống Ngôn Khê nấc lên một cái: “Không khóc nữa, ngươi bỏ ta xuống đi.”

“Ừa.” Ninh Vũ ôm Tống Ngôn Khê về giường, rồi đi rót một chén nước ấm đưa cho Tống Ngôn Khê. Sau đó cầm một cái khăn ướt đến giúp Tống Ngôn Khê lau tay lau mặt.

Tống Ngôn Khê nhìn động tác cùng biểu tình cẩn thận từng li từng tí của Ninh Vũ, mở miệng nói: “Ta tha thứ cho ngươi, sau này ngươi không được bắt nạt ta nữa.”

“Được.” Kỳ thật trong lòng Ninh Vũ có chút không muốn, hắn vẫn thích “bắt nạt” Tống Ngôn Khê, thế nhưng Tống Ngôn Khê lại không thích, cho nên dù hắn có không muốn cỡ nào cũng không thể khiến Tống Ngôn Khê khóc được.

Ninh Vũ nằm trong ổ chăn, không vươn tay ra ôm Tống Ngôn Khê nữa, hắn không muốn làm cho Tống Ngôn Khê sợ mình.

Tống Ngôn Khê lau sạch mặt, cũng không đuổi hắn ra khỏi ổ chăn, nằm xuống ngay bên cạnh hắn.

Ninh Vũ không ôm Tống Ngôn Khê thì ngủ không được, sau một khoảng thời gian thật dài, thấy Tống Ngôn Khê đã ngủ say, hắn mới cẩn thận vươn tay ra ôm Tống Ngôn Khê vào trong lồng ngực của mình, ôm Tống Ngôn Khê mà ngủ.

Lúc Tống Ngôn Khê tỉnh dậy, cư nhiên không trông thấy Ninh Vũ, y sờ sờ vị trí bên cạnh, chỉ còn lại một chút hơi ấm, cho thấy Ninh Vũ đã rời giường được một lúc lâu. Trong lòng Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy mất mát, đúng là một tên khốn kiếp mà. Y không phải muốn nhìn thấy Ninh Vũ đâu.

Tống Ngôn Khê rửa mặt xong, cũng không hỏi thăm xem Ninh Vũ đi nơi nào.

Tiểu Trúc rất tri kỷ nói: “Thiếu gia từ sớm đã đi luyện võ. Giờ này chắc cũng sắp kết thúc rồi, chuẩn bị về ăn điểm tâm.”

Tống Ngôn Khê lạnh nhạt ừ một tiếng.

Tiểu Trúc cười nói: “Trước khi đi thiếu gia còn cố ý dặn không được đánh thức thiếu chủ quân dậy, để thiếu chủ quân có thể nghỉ ngơi thật tốt. Ngay cả lúc rửa mặt cũng sang phòng kế bên.”

“Ai hầu hạ hắn?”

Tiểu Trúc đứng sau lưng Tống Ngôn Khê nhanh chóng giấu đi ý cười trêu chọc: “Thiếu gia tự mình làm, không có tiểu thị nào hầu hạ. Lúc thiếu gia ra khỏi cửa, y phục đều đã được mặc thoả đáng, cũng không cho tiểu thị vào hỗ trợ.”

Tiểu Trúc một bên dọn dẹp đồ đạc, một bên lén lút nói với Tống Ngôn Khê: “Công tử, lúc trước ta có nghe ngóng được vài điều, bên người thiếu gia chỉ có tiểu tư thiếp thân, không có tiểu thị hầu hạ. Trước khi thành thân, trong viện thiếu gia cũng chỉ có tiểu thị nhị đẳng thô kệch, đều không có tư cách được đứng trước mặt thiếu gia.”

Tống Ngôn Khê liếc nhìn Tiểu Trúc một cái: “Ngươi nói nhiều thật.” Thế nhưng trong lòng lại khó giải thích được mà vô cùng thoải mái.

Ninh Vũ luyện võ xong, đầu đầy mồ hôi trở về, trông thấy Tống Ngôn Khê ngồi trên ghế thì cảm thấy hơi khó chịu. Tối hôm qua hắn thế mà lại chọc người phải khóc. Ninh Vũ vào phòng thay đổi y phục, rồi tắm qua một lần.

Đợi đến lúc hắn sửa soạn xong đi ra, Tống Ngôn Khê đang ngồi cạnh bàn tao nhã ăn cơm.

Ninh Vũ cũng không để ý việc Tống Ngôn Khê không chờ hắn ăn cùng, ngồi xuống bên cạnh Tống Ngôn Khê bắt đầu ăn.

Ninh Vũ ho khan hai tiếng: “Tống Ngôn Khê, mấy ngày nữa có hội ngắm hoa đó, ngươi muốn đi không?”

Hội ngắm hoa? Tâm tình tốt của Tống Ngôn Khê lập tức tiêu biến.

Tống Ngôn Khê cười lạnh: “Sao hả, ngươi muốn dẫn ai đi cùng?”

Sao tự nhiên Tống Ngôn Khê nói chuyện quái gở vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện