Trọng Sinh Chi Quân Tẩu
Chương 19: Nuôi dưỡng
Editor: Tứ Phương Team
—————————————
Thiệu Kiến Quốc cũng ngớ ra một phen, tại sao chỉ đi làm nhiệm vụ hơn một tháng cô đã gầy đi một vòng, còn bị người ta tới nhà ức hiếp cũng không nói lời nào. Xem ra phải ra mặt chút, quan trọng là đứa bé trong lòng cô ở đâu ra?
Mặc dù hoài nghi, nhưng vẫn không nói ra. Đối phương đang chán ghét mình, ngộ nhỡ nói gì không lọt vào tai cô lại sợ gây gổ.
Hứa Hân ngớ ra hồi lâu, nhìn Thiệu Kiến Quốc khập khiễng đi vào mới nói: “Anh… trở về rồi?” Mặc dù định vui vẻ chung sống với anh, nhưng bỗng nhiên khi gặp mặt lại có chút không quen.
Sau đó lại thấy Thiệu Kiến Quốc khập khiễng rất nghiêm trọng hỏi: “Anh bị thương sao?”
“Uhm.” Thiệu Kiến Quốc gật đầu đáp lại, sau đó để người chiến sĩ kia rời khỏi: “Cậu đi trước đi!”
Người chiến sĩ hình như chưa yên tâm liếc nhìn Hứa Hân, nhưng cuối cùng vẫn phải đi ra.
Cậu ta vừa đi, Tôn Tú Phương kia vừa khóc lóc bên ngoài liền chạy đến trước cửa kêu gào: “Thiệu doanh trưởng, anh hẳn phải quan tâm vợ mình, tôi e…”
“Đình Đình, đóng cửa.” Hứa Hân bị bọn chúng ôm không thể nhấc chân đi đóng cửa, bằng không sẽ kéo ngã hai đứa bé mất, chỉ có thể để Đình Đình đi.
Trái lại, Đình Đình lớn gan chạy đến đóng sầm cửa lại, Tôn Tú Phương tiếp tục ở trước cửa mắng hai câu mới đi. Xem ra vẫn có chút sợ Thiệu Kiến Quốc, cho nên lúc này mới rút lời rời đi.
Đợi người đi khỏi, Hứa Hân mới quay về phía Thiệu Kiến Quốc, hiếm khi bắt gặp anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt cũng mang theo một tia hoài nghi.
“Đứa bé này của nhà ai?” Anh hỏi người cô ôm trong tay.
“A…, quên nói, đây là con anh cả… Ách, không phải anh trai em, là anh trai anh.” Cảm thấy lời nói của mình có chút luẩn quẩn, có lẽ là vì khẩn trương, mặt cũng nóng bừng rồi.
“Dì, dì ơi, cháo khét rồi.”
“Đúng rồi, sao em lại quên việc này chứ.” Nhìn thoáng qua Hổ Nữu suy nghĩ chút rồi nói: “Thiệu Kiến Quốc, cánh tay của anh bị thương không?”
Thiệu Kiến Quốc lắc đầu, cô liền đem Hổ Nữu đặt vào lòng anh đi nấu cháo. Cháo là làm cho Hổ Nữu, con bé mỗi ngày ít nhiều cũng phải ăn, bằng không sẽ khóc vì đói.
Đợi đóng lò than lại đổ cháo ra, phát hiện tư thế của Thiệu Kiến Quốc trong phòng khách cơ hồ không nhúc nhích so với lúc cô vừa đưa bé con cho anh. Hổ Nữu cũng không động đậy, chớp chớp mắt nhìn anh, hình như có chút đỏ mặt kinh sợ, nhưng vẫn bướng bỉnh không khóc.
Ha Ha, nhịn không được cười đi ra, hai chú cháu này sao lại kì quặc như thế chứ, nhìn giống như đang đánh nhau ý.
Thiệu Kiến Quốc nhìn thấy cô quay lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó liền hỏi: “Hổ Nữu sao lại ở đây?”
“À…, anh cả bị thương nằm viện rồi, chị dâu ở cùng chăm sóc, nên giao bé con cho em chăm sóc hai ngày.”
“Bị thương?” Thiệu Kiến Quốc đứng lên muốn đi.
“Này, anh đứng lại.”Nhìn đến bộ dạng này của anh liền khó chịu, bản thân bị thương vẫn đi loạn sao? Nếu giống như kiếp trước tự mình động tay thu dọn phòng sạch sẽ, giặt quần áo, giờ không cần anh phải động vào, sao vẫn giống như khi đó không thành thật chứ?
Thiệu Kiến Quốc đứng lại, song, giống như kiếp trước cau mày nhìn chằm chằm cô, môi đẹp mím chặt nhếch lên không nói lời nào.
Hứa Hân biết chỉ cần cô cương quyết không để cho anh đi thăm, anh có lẽ sẽ không đi thật, chỉ là trong lòng có vướng mắc. Cho nên Hứa Hân cũng cau mày giải thích: “Đầu tiên, chị dâu đem bé con giao cho em trước. Còn nữa, anh như vậy ra ngoài lại bị thương thêm, đến lúc đó chịu phê bình phải làm sao? Em qua đơn vị hỏi tiếp viện xe đi thăm anh cả là được rồi.”
Thiệu Kiến Quốc không nghĩ tới cô sẽ đưa ra đề nghị này, bởi lẽ nàng dâu này vẫn luôn coi thường người nhà anh. Ánh mắt anh sáng rực, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ cô muốn nhân cơ hội này làm chuyện gì khác? Nhưng giúp thăm anh cả dù sao cũng tốt, nếu không thử tin cô một lần đi?
Hứa Hân ho nhẹ một tiếng nói: “Hổ Nữu sắp khóc rồi, đưa cho em đi!”
“Uhm, phiền em rồi.” Anh chuyển đứa bé tới, sau đó một bên người Hứa Hân ôm Hổ Nữu, vừa cho bé ăn vừa nói: “Đình Đình, Tiểu Đường, các con hình như vẫn chưa chào chú Thiệu đúng không?”
“Chào chú ạ.” Hai đứa trẻ đồng thanh chào.
“Uhm, rất ngoan, bài tập chưa viết xong phải không, mau vào viết bài đi!” Mỗi sáng đều sẽ ôn tập chữ chúng học hôm qua, cho nên định để tự học, vì vậy chúng lập tức vui vẻ, tung tăng cầm sách vở và bút tới ngồi trên bàn nhỏ của mình luyện tập.
Thiệu kiến quốc không nghĩ tới hình tượng vợ mình chăm sóc trẻ con lại thành thạo như vậy, bình thường cũng không thấy cô gái này có kiên nhẫn này. Đúng là không biết vì sao có phần kích động, lại có chút nôn nóng muốn đem hành lí đi về phòng.
“Anh ra kia đi, em thay anh dọn sạch rồi đấy, Hổ Nữu ngủ thiếp đi ngay thôi.” Hổ Nữu là một đứa dễ nuôi, bón ăn cháo xong chỉ chốc lát liền ngủ rồi. Suy nghĩ một chút liền đem con bé đặt ở trên giường trong phòng Thiệu Kiến Quốc, sau đó đem mấy thứ đồ đạc của anh vào trong, lại dìu anh vào phòng hỏi: “Tại sao anh bị thương vậy?”
“Bị ngã.”
“A…, gãy xương không?”
“Không có.”
Người gì vậy, không thể nói nhiều hơn mấy chữ sao?
Mắt nhìn lên trên, nhưng vẫn đỡ một tay anh, như vậy có thể cho anh chút trọng tâm.
Thân thể Thiệu Kiến Quốc rõ ràng thẳng đứng một phen, bàn tay lớn bị cô lôi kéo cũng nóng ran bất thường.
Hay thật, đây là xấu hổ rồi hả?
Ngẫm lại cũng đúng, một đại nam nhân hơn hai mươi tuổi còn đơn thuần, rất không dễ dàng ngóng trông ngày kết hôn, nàng dâu lại không cho chạm vào. Lúc này hai người đột nhiên tiếp xát như thế, anh nhất định xấu hổ, nhưng Hứa Hân đã trải qua một đời người, cho nên thực sự coi anh như bênh nhân, một lòng chăm sóc cũng không có nghĩ gì.
Để người ngồi yên trên giường, sau đó chủ động tháo giày cao su cho anh.
“Không cần, tôi tự làm được.” Lần này Thiệu Kiến Quốc đúng là có chút nóng lòng, tuy nói cưới vợ về nhà nhưng vẫn chưa thể tiếp nhận được hiện thực này. Người ta là thiên kim của thủ trưởng, là học sinh tốt nghiệp trung học, tay nhỏ tựa như bạch ngọc phải tháo giày bẩn cho mình như vậy, anh lập tức cảm thấy không được tự nhiên, đưa tay đẩy cô ra.
Nhưng mà sức anh lớn, đừng coi Hứa Hân hơn trăm cân, căn bản cũng không cần đẩy người tức khắc lùi về sau mấy bước đụng vào phía sau cửa sắt, tiếng vang lớn cũng thu hút cả Đình Đình và Tiểu Đường qua đây.
Trái lại, bị va chạm đau như vậy, ngay cả cách xa cánh cửa sắt, cô cũng không hét lên một tiếng.
“Dì, dì ơi, dì không sao chứ?” Đình Đình sống chung với cô rất tốt, ánh mắt đỏ ửng lập tức nhào vào người cô, mà Tiểu Đường lại đứng che ở trước mặt cô nói: “Chú, chú là đàn ông, đàn ông không được phép bắt nạt con gái.”
Bỗng nhiên bị con nít giáo huấn, mặt Thiệu Kiến Quốc có phần cứng đờ, sau đó gật đầu nói: “Uhm.” Đây là đồng ý không bắt nạt con gái rồi hả?
Hứa Hân hơi buồn cười, nếu như là cô của kiếp trước nhất định tức điên lên, thật sự muốn chăm sóc một thương binh thối như anh kết quả còn người đẩy nữa, đây thực sự không còn cách nào sống tốt được. Nhưng hiện tại trọng sinh một kiếp lại có phần thấu hiểu rồi, Thiệu Kiến Quốc vừa nãy chỉ là ngượng ngùng, lo cô thực sự thay anh cởi giày mới nhất thời kích động đẩy cô ra.
“Dì không sao, chú cũng không bặt nạt dì, các con đi viết bài đi, chú vì bảo vệ mọi người bị thương, dì muốn chăm sóc chú nghỉ ngơi.” Sau khi nói xong Tiểu Đường lập tức nhìn thoáng qua chân Thiệu Kiến Quốc, nói: “Vậy chú là anh hùng sao?”
“Uhm, chú là anh hùng.” Nói rồi chăm chú nhìn Thiệu Kiến Quốc, rõ ràng thấy cổ anh hơi ửng đỏ. Anh là điển hình cho đàn ông Đông Bắc, bình thường yên lặng, một chút khẩn trương hay sốt ruột hoặc là khi xấu hổ thì ngấn cổ đều có những phiến hồng. Nhưng mà trên mặt thật sự không nhìn ra, bởi vì thật tình hơi đen.
Hôm nay đúng là cho anh đủ mặt mũi rồi, chờ bọn trẻ đi ra liền ngồi xổm xuống tiếp tục tháo giày cho anh, cũng uy hiếp: “Anh cũng không phải đẩy em nữa, nếu không thấy anh công tác vất vả còn bị thương, em đã mặc kệ anh rồi!”
Thiệu Kiến Quốc không trả lời cô, nhưng vẫn cứng đờ để cho cô vợ nhỏ tháo giày của anh. Trong lòng không hiểu giống như bị cái gì tóm lấy chặn ngang rất ngứa ngáy khó chịu.
Hứa Hân lúc này mới nhìn đùi phải và chân phải của anh, toàn bộ bị quấn băng vải, chỗ không quấn thì sưng lên đỏ ửng. Kiếp trước cô cũng không để ý tới, hoàn toàn không ngờ anh lại bị thương nặng như vậy.
—————————————
Thiệu Kiến Quốc cũng ngớ ra một phen, tại sao chỉ đi làm nhiệm vụ hơn một tháng cô đã gầy đi một vòng, còn bị người ta tới nhà ức hiếp cũng không nói lời nào. Xem ra phải ra mặt chút, quan trọng là đứa bé trong lòng cô ở đâu ra?
Mặc dù hoài nghi, nhưng vẫn không nói ra. Đối phương đang chán ghét mình, ngộ nhỡ nói gì không lọt vào tai cô lại sợ gây gổ.
Hứa Hân ngớ ra hồi lâu, nhìn Thiệu Kiến Quốc khập khiễng đi vào mới nói: “Anh… trở về rồi?” Mặc dù định vui vẻ chung sống với anh, nhưng bỗng nhiên khi gặp mặt lại có chút không quen.
Sau đó lại thấy Thiệu Kiến Quốc khập khiễng rất nghiêm trọng hỏi: “Anh bị thương sao?”
“Uhm.” Thiệu Kiến Quốc gật đầu đáp lại, sau đó để người chiến sĩ kia rời khỏi: “Cậu đi trước đi!”
Người chiến sĩ hình như chưa yên tâm liếc nhìn Hứa Hân, nhưng cuối cùng vẫn phải đi ra.
Cậu ta vừa đi, Tôn Tú Phương kia vừa khóc lóc bên ngoài liền chạy đến trước cửa kêu gào: “Thiệu doanh trưởng, anh hẳn phải quan tâm vợ mình, tôi e…”
“Đình Đình, đóng cửa.” Hứa Hân bị bọn chúng ôm không thể nhấc chân đi đóng cửa, bằng không sẽ kéo ngã hai đứa bé mất, chỉ có thể để Đình Đình đi.
Trái lại, Đình Đình lớn gan chạy đến đóng sầm cửa lại, Tôn Tú Phương tiếp tục ở trước cửa mắng hai câu mới đi. Xem ra vẫn có chút sợ Thiệu Kiến Quốc, cho nên lúc này mới rút lời rời đi.
Đợi người đi khỏi, Hứa Hân mới quay về phía Thiệu Kiến Quốc, hiếm khi bắt gặp anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt cũng mang theo một tia hoài nghi.
“Đứa bé này của nhà ai?” Anh hỏi người cô ôm trong tay.
“A…, quên nói, đây là con anh cả… Ách, không phải anh trai em, là anh trai anh.” Cảm thấy lời nói của mình có chút luẩn quẩn, có lẽ là vì khẩn trương, mặt cũng nóng bừng rồi.
“Dì, dì ơi, cháo khét rồi.”
“Đúng rồi, sao em lại quên việc này chứ.” Nhìn thoáng qua Hổ Nữu suy nghĩ chút rồi nói: “Thiệu Kiến Quốc, cánh tay của anh bị thương không?”
Thiệu Kiến Quốc lắc đầu, cô liền đem Hổ Nữu đặt vào lòng anh đi nấu cháo. Cháo là làm cho Hổ Nữu, con bé mỗi ngày ít nhiều cũng phải ăn, bằng không sẽ khóc vì đói.
Đợi đóng lò than lại đổ cháo ra, phát hiện tư thế của Thiệu Kiến Quốc trong phòng khách cơ hồ không nhúc nhích so với lúc cô vừa đưa bé con cho anh. Hổ Nữu cũng không động đậy, chớp chớp mắt nhìn anh, hình như có chút đỏ mặt kinh sợ, nhưng vẫn bướng bỉnh không khóc.
Ha Ha, nhịn không được cười đi ra, hai chú cháu này sao lại kì quặc như thế chứ, nhìn giống như đang đánh nhau ý.
Thiệu Kiến Quốc nhìn thấy cô quay lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó liền hỏi: “Hổ Nữu sao lại ở đây?”
“À…, anh cả bị thương nằm viện rồi, chị dâu ở cùng chăm sóc, nên giao bé con cho em chăm sóc hai ngày.”
“Bị thương?” Thiệu Kiến Quốc đứng lên muốn đi.
“Này, anh đứng lại.”Nhìn đến bộ dạng này của anh liền khó chịu, bản thân bị thương vẫn đi loạn sao? Nếu giống như kiếp trước tự mình động tay thu dọn phòng sạch sẽ, giặt quần áo, giờ không cần anh phải động vào, sao vẫn giống như khi đó không thành thật chứ?
Thiệu Kiến Quốc đứng lại, song, giống như kiếp trước cau mày nhìn chằm chằm cô, môi đẹp mím chặt nhếch lên không nói lời nào.
Hứa Hân biết chỉ cần cô cương quyết không để cho anh đi thăm, anh có lẽ sẽ không đi thật, chỉ là trong lòng có vướng mắc. Cho nên Hứa Hân cũng cau mày giải thích: “Đầu tiên, chị dâu đem bé con giao cho em trước. Còn nữa, anh như vậy ra ngoài lại bị thương thêm, đến lúc đó chịu phê bình phải làm sao? Em qua đơn vị hỏi tiếp viện xe đi thăm anh cả là được rồi.”
Thiệu Kiến Quốc không nghĩ tới cô sẽ đưa ra đề nghị này, bởi lẽ nàng dâu này vẫn luôn coi thường người nhà anh. Ánh mắt anh sáng rực, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ cô muốn nhân cơ hội này làm chuyện gì khác? Nhưng giúp thăm anh cả dù sao cũng tốt, nếu không thử tin cô một lần đi?
Hứa Hân ho nhẹ một tiếng nói: “Hổ Nữu sắp khóc rồi, đưa cho em đi!”
“Uhm, phiền em rồi.” Anh chuyển đứa bé tới, sau đó một bên người Hứa Hân ôm Hổ Nữu, vừa cho bé ăn vừa nói: “Đình Đình, Tiểu Đường, các con hình như vẫn chưa chào chú Thiệu đúng không?”
“Chào chú ạ.” Hai đứa trẻ đồng thanh chào.
“Uhm, rất ngoan, bài tập chưa viết xong phải không, mau vào viết bài đi!” Mỗi sáng đều sẽ ôn tập chữ chúng học hôm qua, cho nên định để tự học, vì vậy chúng lập tức vui vẻ, tung tăng cầm sách vở và bút tới ngồi trên bàn nhỏ của mình luyện tập.
Thiệu kiến quốc không nghĩ tới hình tượng vợ mình chăm sóc trẻ con lại thành thạo như vậy, bình thường cũng không thấy cô gái này có kiên nhẫn này. Đúng là không biết vì sao có phần kích động, lại có chút nôn nóng muốn đem hành lí đi về phòng.
“Anh ra kia đi, em thay anh dọn sạch rồi đấy, Hổ Nữu ngủ thiếp đi ngay thôi.” Hổ Nữu là một đứa dễ nuôi, bón ăn cháo xong chỉ chốc lát liền ngủ rồi. Suy nghĩ một chút liền đem con bé đặt ở trên giường trong phòng Thiệu Kiến Quốc, sau đó đem mấy thứ đồ đạc của anh vào trong, lại dìu anh vào phòng hỏi: “Tại sao anh bị thương vậy?”
“Bị ngã.”
“A…, gãy xương không?”
“Không có.”
Người gì vậy, không thể nói nhiều hơn mấy chữ sao?
Mắt nhìn lên trên, nhưng vẫn đỡ một tay anh, như vậy có thể cho anh chút trọng tâm.
Thân thể Thiệu Kiến Quốc rõ ràng thẳng đứng một phen, bàn tay lớn bị cô lôi kéo cũng nóng ran bất thường.
Hay thật, đây là xấu hổ rồi hả?
Ngẫm lại cũng đúng, một đại nam nhân hơn hai mươi tuổi còn đơn thuần, rất không dễ dàng ngóng trông ngày kết hôn, nàng dâu lại không cho chạm vào. Lúc này hai người đột nhiên tiếp xát như thế, anh nhất định xấu hổ, nhưng Hứa Hân đã trải qua một đời người, cho nên thực sự coi anh như bênh nhân, một lòng chăm sóc cũng không có nghĩ gì.
Để người ngồi yên trên giường, sau đó chủ động tháo giày cao su cho anh.
“Không cần, tôi tự làm được.” Lần này Thiệu Kiến Quốc đúng là có chút nóng lòng, tuy nói cưới vợ về nhà nhưng vẫn chưa thể tiếp nhận được hiện thực này. Người ta là thiên kim của thủ trưởng, là học sinh tốt nghiệp trung học, tay nhỏ tựa như bạch ngọc phải tháo giày bẩn cho mình như vậy, anh lập tức cảm thấy không được tự nhiên, đưa tay đẩy cô ra.
Nhưng mà sức anh lớn, đừng coi Hứa Hân hơn trăm cân, căn bản cũng không cần đẩy người tức khắc lùi về sau mấy bước đụng vào phía sau cửa sắt, tiếng vang lớn cũng thu hút cả Đình Đình và Tiểu Đường qua đây.
Trái lại, bị va chạm đau như vậy, ngay cả cách xa cánh cửa sắt, cô cũng không hét lên một tiếng.
“Dì, dì ơi, dì không sao chứ?” Đình Đình sống chung với cô rất tốt, ánh mắt đỏ ửng lập tức nhào vào người cô, mà Tiểu Đường lại đứng che ở trước mặt cô nói: “Chú, chú là đàn ông, đàn ông không được phép bắt nạt con gái.”
Bỗng nhiên bị con nít giáo huấn, mặt Thiệu Kiến Quốc có phần cứng đờ, sau đó gật đầu nói: “Uhm.” Đây là đồng ý không bắt nạt con gái rồi hả?
Hứa Hân hơi buồn cười, nếu như là cô của kiếp trước nhất định tức điên lên, thật sự muốn chăm sóc một thương binh thối như anh kết quả còn người đẩy nữa, đây thực sự không còn cách nào sống tốt được. Nhưng hiện tại trọng sinh một kiếp lại có phần thấu hiểu rồi, Thiệu Kiến Quốc vừa nãy chỉ là ngượng ngùng, lo cô thực sự thay anh cởi giày mới nhất thời kích động đẩy cô ra.
“Dì không sao, chú cũng không bặt nạt dì, các con đi viết bài đi, chú vì bảo vệ mọi người bị thương, dì muốn chăm sóc chú nghỉ ngơi.” Sau khi nói xong Tiểu Đường lập tức nhìn thoáng qua chân Thiệu Kiến Quốc, nói: “Vậy chú là anh hùng sao?”
“Uhm, chú là anh hùng.” Nói rồi chăm chú nhìn Thiệu Kiến Quốc, rõ ràng thấy cổ anh hơi ửng đỏ. Anh là điển hình cho đàn ông Đông Bắc, bình thường yên lặng, một chút khẩn trương hay sốt ruột hoặc là khi xấu hổ thì ngấn cổ đều có những phiến hồng. Nhưng mà trên mặt thật sự không nhìn ra, bởi vì thật tình hơi đen.
Hôm nay đúng là cho anh đủ mặt mũi rồi, chờ bọn trẻ đi ra liền ngồi xổm xuống tiếp tục tháo giày cho anh, cũng uy hiếp: “Anh cũng không phải đẩy em nữa, nếu không thấy anh công tác vất vả còn bị thương, em đã mặc kệ anh rồi!”
Thiệu Kiến Quốc không trả lời cô, nhưng vẫn cứng đờ để cho cô vợ nhỏ tháo giày của anh. Trong lòng không hiểu giống như bị cái gì tóm lấy chặn ngang rất ngứa ngáy khó chịu.
Hứa Hân lúc này mới nhìn đùi phải và chân phải của anh, toàn bộ bị quấn băng vải, chỗ không quấn thì sưng lên đỏ ửng. Kiếp trước cô cũng không để ý tới, hoàn toàn không ngờ anh lại bị thương nặng như vậy.
Bình luận truyện