Trọng Sinh Chi Quân Tẩu
Chương 48: Con bé lừa đảo
Editor: Tứ Phương Team
Nhưng sau khi quay lại nhìn thấy Tống Tiểu Linh vẫn đang khóc, mẹ Khúc Mai ngồi bên cạnh còn đưa khăn ta cho cô ta, an ủi: “Ngoan đừng khóc nữa, sau này chị tới con trốn ra ngoài là được.”
“Nhưng, lúc nào con cũng bị hiểu lầm…” Tống Tiểu Linh nói xong, Hứa Bân liền nóng nảy hỏi: “Em bị hiểu lầm? Tiểu Linh, em có biết bản thân mình đang nói gì không? Người thực sự bị hiểu lầm là Hứa Hân, nó chỉ vì cô khóc lóc không nói rõ ràng mới bị ép gả cho người ta, kết quả cô lại nói cô bị hiểu lầm à?” Chợt bỗng thấy trước giờ chưa từng quen biết người em gái này.
Khúc mai nói: “Được rồi, cũng không phải con bé cố ý.”
“Mẹ, cho dù mọi người thương Tiểu Linh nhưng cũng phải dạy con bé biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Bây giờ em gái đã gả cho Thiệu Kiến Quốc, nếu con bé được đối tốt thì mọi người còn có thể yên lặng ngồi đây, nhưng nếu họ không đối xử tốt thì sao?”
Bây giờ Hứa Bân mới biết em gái mình phải kìm nén bao nhiêu, bởi vì Tống Tiểu Linh này vừa khóc dường như cả nhà sẽ xúm vào bênh vực cô ta.
Khúc Mai lặng im, nhưng Tống Tiểu Linh bên cạnh lại vừa khóc vừa nói: “Nhưng, nhưng em đều nói hết rồi.”
Hứa Bân lặng thinh, đúng là Tống Tiểu Linh thực sự nói hết rồi, nhưng bọn họ không tin.
Tình hình lúc đó chính là như vậy, con bé vừa khóc cả nhà đều cho rằng nó tủi thân, thậm chí còn tốt bụng nói dối thay Hứa Hân thành ra như thế này.
“Sau này khóc ít, nghiêm chỉnh nói chuyện.” Nói rồi Hứa Bân liền đi vào thư phòng, anh cần quan sát thử thái độ của cha.
Sau khi vào phát hiện cha đang hút thuốc, mà còn hút không ngừng khiến căn phòng trong chốc lát ngập mùi khói thuốc. Nhìn thấy Hứa Bân bước vào liền dập thuốc trong gạt tàn, hỏi: “Đưa người về an toàn rồi sao?”
“Vâng cha, trước đây có phải chúng ta quá độc đoán rồi không?” Hứa Bân thẳng thắn nói, hai cha con họ xưa nay đều chung sống như vậy.
“Có thời gian con đi nói chuyện cùng nó, nếu như muốn đi học có thể tiếp tục học, ta sẽ sắp xếp cho nó vào Đại học Nông nghiệp.” Hứa thủ trưởng cần lên lại đặt điếu thuốc xuống, nói: “Là chúng ta không tìm hiểu tình hình đã trách nhầm con bé, nhưng hiện tại sai phạm đã đúc thành, hoàn toàn hy vọng chúng nó có thể tốt hơn.”
“Uhm, cho dù con bé không phải máu mủ của chúng ta, nhưng cũng cần phải vậy.” Cũng không thể nói rõ là lỗi của ai, dù sao Hứa Bân cũng cảm thấy phần lớn là do bọn họ.
“Qua vài ngày nếu như Thiệu Kiến Quốc có công việc thì con đưa nó đi chơi vài ngày, đến lúc quay về cố gắng đi lại nhiều hơn.” Hứa thủ trưởng giải quyết dứt khoát, kỳ thật ông cũng biết bản thân nên đi xin lỗi, nhưng người làm cha khó tránh khỏi ngại ngùng sĩ diện. Không còn cách nào khác đành để cho Hứa Bân đi, người cha như ông chỉ có thể âm thầm làm chút chuyện bù đắp cho cô.
“Vậy Tiểu Linh?” Không hiểu vì sao Hứa Bân có phần không thích nhắc tới con bé.
“Tối nay ta sẽ dạy bảo con bé sau, hy vọng nó có thể biểu hiện khí chất của con gái quân nhân chân chính trong tương lai.” Cùng so sánh với nó, Hứa Hân càng giống ruột thịt của ông hơn, có lẽ là do ở cạnh họ nhiều năm nay, con bé không thích khóc, chỉ thích lấy cứng chọi cứng. Lần này và lần trước đều là mình hiểu lầm con bé, về sau loại việc như này sẽ không bao giờ tái diễn nữa.
Hứa Bân cũng nghĩ như vậy, anh sau khi trở về đến phòng Hứa Hân ngồi một lát. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau trưởng thành ở trụ sở quân đội, bản thân lớn hơn con bé rất nhiều cho nên căn bản đều là nó theo sau anh gọi một tiếng anh trai, y như cái đuôi nhỏ vậy.
Sau khi anh đi làm lính, hai người có chút không quen, nhưng mỗi lần sinh nhật mình, con bé đều đến đơn vị gửi đồ nọ kia. Thời gian ấy anh coi cô như em gái tri kỉ nhất của mình, mãi cho đến khi những chuyện gian trá này bỗng nhiên xảy ra.
Con bé chắc hận anh lắm, nếu như anh không bị thương có lẽ nó sẽ mãi mãi là công chú bé bỏng trong nhà, đáng tiếc…
Bây giờ em gái nhỏ thực sự trưởng thành rồi, nhưng lại giống như ép chín, thậm chí người ép nó chính là người nhà anh.
Suy cho cùng là sai chỗ nào hả? Anh nằm trên giường nhắm mắt lại, sau đó nhớ lại từ đầu đến cuối chợt đột nhiên mở bừng mắt bật dậy.
Từ sau khi Tống Tiểu Linh tới đây dường như luôn tỏ ra tốt với Hứa Hân, theo sau gọi cô một tiếng chị. Thời điểm mới bắt đầu em gái rõ ràng đã chấp nhận cô ta, thậm chí còn tặng đồ cho nó, nhưng không hiểu bắt đầu từ khi nào con bé cứ gây ra chuyện.
A… Đúng rồi, lần đầu tiên là quần áo Tống Tiểu Linh bị cắt hư.
Đúng lúc kéo của Hứa Hân rớt ở hành lang trên lầu, vẫn là chính mình nhặt được.
Lúc ấy Tống Tiểu Linh khóc rất thảm, vì con bé nói bộ quần áo ấy trước kia là bộ đồ mới duy nhất cực kỳ trân trọng. Mà vài lần trước đó nó cũng có nhắc đến bộ đồ mới là mẹ nuôi may cho, con bé vô cùng yêu thích mặc dù không phải là đồ tốt gì.
Bởi vì thực sự biết cô ta thích bộ đồ ấy, người khác lại không cần phải đi phá hoại cho nên mọi người đều đã cho rằng Hứa Hân hư hỏng.
Nhưng nếu như nghĩ ngược lại những chuyện này đều là kế hoạch Tống Tiểu Linh sắp đặt, vậy thì…
Hứa Bân cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, anh cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn nhưng trong lòng chưa bao giờ nghi ngờ hành động gì của người nhà mình. Dù sao cũng là người thân cận nhất, là người cả đời sẽ không phản bội anh.
Bây giờ anh cũng đã suy nghĩ nhiều rồi.
Mặt khác, Hứa Hân lại không biết đáy lòng Hứa Bân biến hóa rung chuyển trời đất như thế nào, cô đang cố gắng hết sức giữ cha mẹ chồng ở lại lâu hơn vài ngày.
Không nói cái khác thì cha mẹ Thiệu từ sau khi qua Hứa gia một lần trong lòng đã nghiêng về phía cô cảm thấy người họ thân thương nhất chính là người bên cạnh mình. Phải biết rằng cha mẹ và anh cả Hứa gia nuôi lớn cô từ nhỏ đều không tin tưởng cô, cho nên Hứa Hân đối với người tín nhiệm mình cảm thấy thân thương bất ngờ.
Vì vậy hai ông bà ở lại trọn vẹn ba ngày mới đi, đích thân Thiệu Kiến Quốc đưa tới nhà ga. Đùi bị thương của anh đã gần khỏi hẳn rồi, đi bộ cũng không gặp chút khó khăn nào. Anh và Hứa Hân mỗi người xách một túi quà đưa hai ông bà mang lên xe, sau đó ngậm ngùi tiễn hai người rời khỏi.
Bà Thiệu ngồi cạnh cửa sổ dặn dò: “Vợ lão nhị, cuối năm nghỉ phép nhất định phải về nhà đó.”
“Aya, chúng con nhất định về nhà.” Hứa Hân vẫy tay, trong lòng cảm động không thôi hai vị lão nhân.
Khóe miệng Thiệu Kiến Quốc sắp vểnh lên trời rồi, vợ và cha mẹ mình chung sống hòa hợp sao anh có thể không vui được cơ chứ. Biết rằng cha mẹ Thiệu tới đây vài ngày đã thay đổi nhất nhiều. Nhất định người bên ngoài đều khen vợ mình hiếu thảo, ngay cả Triệu Minh Lượng bây giờ thấy Hứa Hân cũng mau miệng gọi một tiếng chị dâu.
Mà chính anh càng thêm vui sướng ngây ngất, tối nay trở về có thể ăn thịt rồi.
Đáng tiếc khi trở về phát hiện anh vợ tới, nhưng lại hỏi bọn họ ngày kia có thời gian đi chơi một chút không.
Hứa Hân quả thực muốn đi chơi vài ngày, nhưng cô vẫn từ chối. Nguyên nhân là do tự nhiên Thiệu Kiến Quốc nhà cô phải đi công tác, mà cô còn chuẩn bị cùng anh hoàn thành bước cuối cùng của một cặp vợ chồng nữa, đến lúc đó sớm sinh con thì không ai còn có thể ép sinh lần thứ hai nữa.
Biết được hai năm qua quản vô cùng nghiêm việc sinh con thứ hai, muốn sinh vậy thì chắc chắn không có khả năng rồi. Thừa cơ hội này mang thai lần đầu, chờ sinh lần hai bọn họ cũng không thể đem con nhét lại vào bụng cô không phải sao?
Hứa Bân cảm giác vô cùng thất vọng, rốt cuộc con bé không đi khuây khỏa vậy nó chính là không tha thứ cho hành vi của bọn họ sao?
Anh muốn cùng Thiệu Kiến Quốc bàn bạc xem sao, hiện tại em gái rất nghe lời Thiệu Kiến Quốc vì thế liền kéo anh ta vào phòng ngủ, một người trên giường, một người ngồi ở ghế tựa dưới đất.
“Kiến Quốc, hôm qua cha tôi biết trước đây là hiểu lầm em gái cho nên muốn bù đắp, nhưng cậu xem nó hình như không muốn gần gũi quá với cả nhà, không bằng cậu giúp tôi khuyên như?”
“Không.”
“Cậu…” Tình đồng chí dễ nói đấy à?
“Cha mẹ tôi thực sự thương yêu con bé, chỉ là xảy ra chuyện này họ cũng cần phải chậm rãi.”
“Hứa Hân…Vợ tôi nói anh không coi phụ nữ ra gì là thật.” Người một nhà cũng không có mắt, người nhà bọn họ vốn mù mắt hết cả rồi. Lời này cũng không phải anh nói, là Hứa Hân trực tiếp thổi phồng khiến hai ông bà mặt mày hớn hở.
“Tôi nói cho cậu biết cha tôi bây giờ ân hận muốn để cho con bé đi học rồi, xem cậu đến lúc đó làm như thế nào?” Hứa Bân thấy Thiệu Kiến Quốc không định giúp liền nghĩ đến chuyện này.
Thiệu Kiến Quốc quả nhiên nóng nảy, người đi học vậy chẳng phải là muốn anh phòng không gối chiếc sao?
Trong lúc đang nghĩ ngợi liền nghe tiếng Hứa Hân nói: “Kiến Quốc, anh tháo chăn mền ra để em giặt, ngoài ra đem quần áo của anh lôi ra ngoài, em dùng máy giặt.”
Thiệu Kiến Quốc trả lời một tiếng liền mở tủ ra, sau đó Hứa Bân nhìn thấy chăn mền của cậu ta ở trong này, coi bộ thường dùng đến.
“Hai người ở riêng sao?” Đừng tưởng anh mù, quần áo Thiệu Kiến Quốc đều ở phòng này. Nếu như không phải sống riêng thì là gì, hay là hai người đến bây giờ căn bản chưa từng sống chung một phòng.
Thiệu Kiến Quốc không hé răng một lời, anh và Hứa Hân hai ngày nay ngủ ở phòng này nha, di chuyển chăn mền qua lại tốn công bọn họ liền không chuyển, không ngờ bị Hứa Bân nhìn thấu rồi.
“Cho nên trước đó ở nhà tôi ân ái gì đó cũng là diễn?”
Trong lòng Hứa Bân lạnh băng, hay là em gái mình và Thiệu Kiến Quốc chưa từng tốt đẹp, chỉ là mình và cha một bên tình nguyện?
Nghĩ tới đây anh có chút bực dọc, nhưng Thiệu Kiến Quốc lại nói: “Hai người chúng tôi rất tốt, anh không cần lo lắng.”
“Rất tốt? Các người như vậy thì ai sẽ không lo lắng, tôi…Thiệu Kiến Quốc, chuyện này cũng không thể trách cậu.” Từ khi bắt đầu con bé đã không thích cậu ta, đúng là tâm tư Thiệu Kiến Quốc anh ít nhiều cũng hiểu chút, nếu không cũng sẽ không ép buộc khiến Hứa Hân phải gả cho cậu ta rồi.
Nhưng xem ra bây giờ một chút cũng không tốt lành, anh đột nhiên có hút hối hận.
“…” Thiệu Kiến Quốc không nói gì, anh trực tiếp xếp lại chăn mền gọn gàng đem ra ngoài, song, lúc đi ra nói: “Cô ấy là của tôi.” Ý tứ cực kỳ rõ ràng, chính là không muốn Hứa Bân nhúng tay vào chuyện của mình.
Hứa Bân đối với tình huống này cũng không biết nên làm gì, vì vậy chỉ có thể quay người thở phì phì rời khỏi. Đương nhiên anh không giận Hứa Hân và Thiệu Kiến Quốc, mà là giận bản thân mình.
Sau khi anh trở về đợi cha quay lại cùng vào thư phòng, sau đó suy nghĩ hơn nửa ngày trời mới nói ra chuyện của Hứa Hân và Thiệu Kiến Quốc.
“Trước đây con nghe nói em gái ở trong trương có bạn trai, cho nên ngay từ đầu nó mới không đồng ý sống chung với Thiệu Kiến Quốc. Chúng ta lúc đó hiểu lầm nó mới cứ gả cho Thiệu Kiến Quốc, chỉ sợ đụng thành một cặp vợ chồng bất hòa.” Sau khi Hứa Bân nói xong, Hứa thủ trưởng tiếp lời: “Ta sẽ nói chuyện với chúng.”
“Vâng cha.” Hứa Bân bỗng nhiên muốn đi uống chút rượu, bởi vì trong lòng bứt rứt không thôi.
Vì thế anh liền tìm hai người bạn đi uống đủ, khi đi ra nhìn thấy một cô gái bị bọn côn đồ quấy rối, xông lên giảy vây phát hiện người kia thực ra là Tống Tiểu Hoa.
Tống Tiểu Hoa lên đồ không tệ, cũng không biết cô ta đêm hôm chạy ra đây là muốn làm gì.
Ban đầu theo tính cách Hứa Bân nhất định sẽ xông lên cứu người, nhất là liên quan đến nghề nghiệp anh lại càng quan tâm.
Nhưng hôm nay anh dừng lại, cố ý quay về tìm đồng nghiệp của mình đến cứu.
Đồng nghiệp của anh vội vàng tiến lên cứu người, Tống Tiểu Hoa vẫn khóc nói lời cảm ơn. Sau đó không biết như thế nào cô ta nhìn thấy Hứa Bân, chạy tới vui mừng ngạc nhiên nói: “Anh Hứa, gặp được anh thật tốt quá.”
Hứa Bân chỉ có thể đứng im trước ánh mắt kì quặc của đồng nghiệp, nhưng không ngờ Tống Tiểu Hoa chẳng những nhào về phía anh thậm chí còn định đánh ào lồng ngực anh.
Đây không được rồi, đang ở trước mặt nhiều người như vậy không phải khiến người ta hiểu lầm sao, hơn nữa cô a cũng không bị thương gì.
Hứa Bân xoay người khiến cho Tống Tiểu Hoa chụp hụt, sau đó nghe cô ta nói: “Anh Hứa, hôm nay em nghỉ phép rất khó khăn, muốn đi thăm Tiểu Linh, nào biết gặp phải loại người…”
“Trở về đi.” Hứa Bân nhàn nhạt nói một câu, nhưng cũng nửa đêm rồi đi thăm Tiểu Linh có bệnh tật gì chứ.
“Anh Hứa chẳng lẽ không đưa em đi được sao, em sợ.”
“Tôi và đồng nghiệp có việc.”
Hứa Bân lập tức từ chối, anh cũng không muốn gây chuyện cho chính mình.
“Vậy, vậy em xảy ra chuyện gì phải làm sao đây, Tiểu Linh nhất định lo lắng lắm.” Khó khăn lắm mới gặp được người ta nhất định không thể bỏ qua, thực sự không thể khiến gạo chín thành cơm, như thế nào cũng phải khống chế người trong lòng bàn tay.
Đáng tiếc sau chuyện của Hứa Hân, Hứa Bân đã cảnh giác rất nhiều, vì thế xoay người rời đi, nói: “Có vấn đề gì phải nửa đêm đi tìm Tiểu Linh chứ, cô xảy ra chuyện như vậy cũng là tự chuốc lấy.” Không chờ Tống Tiểu Hoa nói thêm liền cùng đồng nghiệp rời khỏi, một đám đàn ông tụ họp cùng nhau, Tống Tiểu Hoa đúng là không dám đuổi theo.
Nhưng lại đứng ở đó khóc ầm lên, xem ra bộ dạng hết sức tủi thân.
Đồng chí của Hứa Bân đều đang nhìn anh khiến nội tâm anh vô cùng buồn bực, chỉ có thể ra ngoài tìm một cái điện thoại gọi về nhà, đồng thời đi đến trước mặt Tống Tiểu Hoa nói: “Ở đây chờ chút, tôi đã bảo tài xế của cha mẹ tôi đến đón cô rồi.”
Lần này anh đi thật rồi, đầu cũng không có ngoảnh lại.
Tống Tiểu Hoa không còn cách nào đành phải đứng đây chờ, nhưng sau khi đến Hứa gia đem chuyện cô và Hứa Bân gặp nhau bên ngoài kể một cách ái muội. Khúc Mai nén giận trong lòng, con trai trở về nhất định phải mắng nó rảnh rỗi đi kiếm chuyện. Mà Hứa thủ trưởng cũng nghe được, ông cảm thấy con trai mình mặc dù không ở đơn vị nhưng cũng đang ở bộ thực thi pháp luật, bộ dạng này đối với một cô gái trẻ e là không tốt, nếu như thực sự thích không bằng liền cưới về đi.
Ông vẫn là tư tưởng cũ, cho rằng tự do yêu đương gì đó đều là mù quáng hư hỏng, chỉ cần hai người xem ra có chút duyên phận thì cứ kết hôn thôi. Dù sao đối phương và Tiểu Linh cũng biết nhau, có vẻ là một cô gái khéo léo.
Người đàn ông ở quân đội cả đời khô khan đối với phụ nữ không có suy nghĩ quá phức tạp, cho nên vô cùng khách khí tiễn Tống Tiểu Hoa đi mới hỏi Tống Tiểu Linh một câu người chị này ra sao.
Nhưng sau khi quay lại nhìn thấy Tống Tiểu Linh vẫn đang khóc, mẹ Khúc Mai ngồi bên cạnh còn đưa khăn ta cho cô ta, an ủi: “Ngoan đừng khóc nữa, sau này chị tới con trốn ra ngoài là được.”
“Nhưng, lúc nào con cũng bị hiểu lầm…” Tống Tiểu Linh nói xong, Hứa Bân liền nóng nảy hỏi: “Em bị hiểu lầm? Tiểu Linh, em có biết bản thân mình đang nói gì không? Người thực sự bị hiểu lầm là Hứa Hân, nó chỉ vì cô khóc lóc không nói rõ ràng mới bị ép gả cho người ta, kết quả cô lại nói cô bị hiểu lầm à?” Chợt bỗng thấy trước giờ chưa từng quen biết người em gái này.
Khúc mai nói: “Được rồi, cũng không phải con bé cố ý.”
“Mẹ, cho dù mọi người thương Tiểu Linh nhưng cũng phải dạy con bé biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Bây giờ em gái đã gả cho Thiệu Kiến Quốc, nếu con bé được đối tốt thì mọi người còn có thể yên lặng ngồi đây, nhưng nếu họ không đối xử tốt thì sao?”
Bây giờ Hứa Bân mới biết em gái mình phải kìm nén bao nhiêu, bởi vì Tống Tiểu Linh này vừa khóc dường như cả nhà sẽ xúm vào bênh vực cô ta.
Khúc Mai lặng im, nhưng Tống Tiểu Linh bên cạnh lại vừa khóc vừa nói: “Nhưng, nhưng em đều nói hết rồi.”
Hứa Bân lặng thinh, đúng là Tống Tiểu Linh thực sự nói hết rồi, nhưng bọn họ không tin.
Tình hình lúc đó chính là như vậy, con bé vừa khóc cả nhà đều cho rằng nó tủi thân, thậm chí còn tốt bụng nói dối thay Hứa Hân thành ra như thế này.
“Sau này khóc ít, nghiêm chỉnh nói chuyện.” Nói rồi Hứa Bân liền đi vào thư phòng, anh cần quan sát thử thái độ của cha.
Sau khi vào phát hiện cha đang hút thuốc, mà còn hút không ngừng khiến căn phòng trong chốc lát ngập mùi khói thuốc. Nhìn thấy Hứa Bân bước vào liền dập thuốc trong gạt tàn, hỏi: “Đưa người về an toàn rồi sao?”
“Vâng cha, trước đây có phải chúng ta quá độc đoán rồi không?” Hứa Bân thẳng thắn nói, hai cha con họ xưa nay đều chung sống như vậy.
“Có thời gian con đi nói chuyện cùng nó, nếu như muốn đi học có thể tiếp tục học, ta sẽ sắp xếp cho nó vào Đại học Nông nghiệp.” Hứa thủ trưởng cần lên lại đặt điếu thuốc xuống, nói: “Là chúng ta không tìm hiểu tình hình đã trách nhầm con bé, nhưng hiện tại sai phạm đã đúc thành, hoàn toàn hy vọng chúng nó có thể tốt hơn.”
“Uhm, cho dù con bé không phải máu mủ của chúng ta, nhưng cũng cần phải vậy.” Cũng không thể nói rõ là lỗi của ai, dù sao Hứa Bân cũng cảm thấy phần lớn là do bọn họ.
“Qua vài ngày nếu như Thiệu Kiến Quốc có công việc thì con đưa nó đi chơi vài ngày, đến lúc quay về cố gắng đi lại nhiều hơn.” Hứa thủ trưởng giải quyết dứt khoát, kỳ thật ông cũng biết bản thân nên đi xin lỗi, nhưng người làm cha khó tránh khỏi ngại ngùng sĩ diện. Không còn cách nào khác đành để cho Hứa Bân đi, người cha như ông chỉ có thể âm thầm làm chút chuyện bù đắp cho cô.
“Vậy Tiểu Linh?” Không hiểu vì sao Hứa Bân có phần không thích nhắc tới con bé.
“Tối nay ta sẽ dạy bảo con bé sau, hy vọng nó có thể biểu hiện khí chất của con gái quân nhân chân chính trong tương lai.” Cùng so sánh với nó, Hứa Hân càng giống ruột thịt của ông hơn, có lẽ là do ở cạnh họ nhiều năm nay, con bé không thích khóc, chỉ thích lấy cứng chọi cứng. Lần này và lần trước đều là mình hiểu lầm con bé, về sau loại việc như này sẽ không bao giờ tái diễn nữa.
Hứa Bân cũng nghĩ như vậy, anh sau khi trở về đến phòng Hứa Hân ngồi một lát. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau trưởng thành ở trụ sở quân đội, bản thân lớn hơn con bé rất nhiều cho nên căn bản đều là nó theo sau anh gọi một tiếng anh trai, y như cái đuôi nhỏ vậy.
Sau khi anh đi làm lính, hai người có chút không quen, nhưng mỗi lần sinh nhật mình, con bé đều đến đơn vị gửi đồ nọ kia. Thời gian ấy anh coi cô như em gái tri kỉ nhất của mình, mãi cho đến khi những chuyện gian trá này bỗng nhiên xảy ra.
Con bé chắc hận anh lắm, nếu như anh không bị thương có lẽ nó sẽ mãi mãi là công chú bé bỏng trong nhà, đáng tiếc…
Bây giờ em gái nhỏ thực sự trưởng thành rồi, nhưng lại giống như ép chín, thậm chí người ép nó chính là người nhà anh.
Suy cho cùng là sai chỗ nào hả? Anh nằm trên giường nhắm mắt lại, sau đó nhớ lại từ đầu đến cuối chợt đột nhiên mở bừng mắt bật dậy.
Từ sau khi Tống Tiểu Linh tới đây dường như luôn tỏ ra tốt với Hứa Hân, theo sau gọi cô một tiếng chị. Thời điểm mới bắt đầu em gái rõ ràng đã chấp nhận cô ta, thậm chí còn tặng đồ cho nó, nhưng không hiểu bắt đầu từ khi nào con bé cứ gây ra chuyện.
A… Đúng rồi, lần đầu tiên là quần áo Tống Tiểu Linh bị cắt hư.
Đúng lúc kéo của Hứa Hân rớt ở hành lang trên lầu, vẫn là chính mình nhặt được.
Lúc ấy Tống Tiểu Linh khóc rất thảm, vì con bé nói bộ quần áo ấy trước kia là bộ đồ mới duy nhất cực kỳ trân trọng. Mà vài lần trước đó nó cũng có nhắc đến bộ đồ mới là mẹ nuôi may cho, con bé vô cùng yêu thích mặc dù không phải là đồ tốt gì.
Bởi vì thực sự biết cô ta thích bộ đồ ấy, người khác lại không cần phải đi phá hoại cho nên mọi người đều đã cho rằng Hứa Hân hư hỏng.
Nhưng nếu như nghĩ ngược lại những chuyện này đều là kế hoạch Tống Tiểu Linh sắp đặt, vậy thì…
Hứa Bân cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, anh cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn nhưng trong lòng chưa bao giờ nghi ngờ hành động gì của người nhà mình. Dù sao cũng là người thân cận nhất, là người cả đời sẽ không phản bội anh.
Bây giờ anh cũng đã suy nghĩ nhiều rồi.
Mặt khác, Hứa Hân lại không biết đáy lòng Hứa Bân biến hóa rung chuyển trời đất như thế nào, cô đang cố gắng hết sức giữ cha mẹ chồng ở lại lâu hơn vài ngày.
Không nói cái khác thì cha mẹ Thiệu từ sau khi qua Hứa gia một lần trong lòng đã nghiêng về phía cô cảm thấy người họ thân thương nhất chính là người bên cạnh mình. Phải biết rằng cha mẹ và anh cả Hứa gia nuôi lớn cô từ nhỏ đều không tin tưởng cô, cho nên Hứa Hân đối với người tín nhiệm mình cảm thấy thân thương bất ngờ.
Vì vậy hai ông bà ở lại trọn vẹn ba ngày mới đi, đích thân Thiệu Kiến Quốc đưa tới nhà ga. Đùi bị thương của anh đã gần khỏi hẳn rồi, đi bộ cũng không gặp chút khó khăn nào. Anh và Hứa Hân mỗi người xách một túi quà đưa hai ông bà mang lên xe, sau đó ngậm ngùi tiễn hai người rời khỏi.
Bà Thiệu ngồi cạnh cửa sổ dặn dò: “Vợ lão nhị, cuối năm nghỉ phép nhất định phải về nhà đó.”
“Aya, chúng con nhất định về nhà.” Hứa Hân vẫy tay, trong lòng cảm động không thôi hai vị lão nhân.
Khóe miệng Thiệu Kiến Quốc sắp vểnh lên trời rồi, vợ và cha mẹ mình chung sống hòa hợp sao anh có thể không vui được cơ chứ. Biết rằng cha mẹ Thiệu tới đây vài ngày đã thay đổi nhất nhiều. Nhất định người bên ngoài đều khen vợ mình hiếu thảo, ngay cả Triệu Minh Lượng bây giờ thấy Hứa Hân cũng mau miệng gọi một tiếng chị dâu.
Mà chính anh càng thêm vui sướng ngây ngất, tối nay trở về có thể ăn thịt rồi.
Đáng tiếc khi trở về phát hiện anh vợ tới, nhưng lại hỏi bọn họ ngày kia có thời gian đi chơi một chút không.
Hứa Hân quả thực muốn đi chơi vài ngày, nhưng cô vẫn từ chối. Nguyên nhân là do tự nhiên Thiệu Kiến Quốc nhà cô phải đi công tác, mà cô còn chuẩn bị cùng anh hoàn thành bước cuối cùng của một cặp vợ chồng nữa, đến lúc đó sớm sinh con thì không ai còn có thể ép sinh lần thứ hai nữa.
Biết được hai năm qua quản vô cùng nghiêm việc sinh con thứ hai, muốn sinh vậy thì chắc chắn không có khả năng rồi. Thừa cơ hội này mang thai lần đầu, chờ sinh lần hai bọn họ cũng không thể đem con nhét lại vào bụng cô không phải sao?
Hứa Bân cảm giác vô cùng thất vọng, rốt cuộc con bé không đi khuây khỏa vậy nó chính là không tha thứ cho hành vi của bọn họ sao?
Anh muốn cùng Thiệu Kiến Quốc bàn bạc xem sao, hiện tại em gái rất nghe lời Thiệu Kiến Quốc vì thế liền kéo anh ta vào phòng ngủ, một người trên giường, một người ngồi ở ghế tựa dưới đất.
“Kiến Quốc, hôm qua cha tôi biết trước đây là hiểu lầm em gái cho nên muốn bù đắp, nhưng cậu xem nó hình như không muốn gần gũi quá với cả nhà, không bằng cậu giúp tôi khuyên như?”
“Không.”
“Cậu…” Tình đồng chí dễ nói đấy à?
“Cha mẹ tôi thực sự thương yêu con bé, chỉ là xảy ra chuyện này họ cũng cần phải chậm rãi.”
“Hứa Hân…Vợ tôi nói anh không coi phụ nữ ra gì là thật.” Người một nhà cũng không có mắt, người nhà bọn họ vốn mù mắt hết cả rồi. Lời này cũng không phải anh nói, là Hứa Hân trực tiếp thổi phồng khiến hai ông bà mặt mày hớn hở.
“Tôi nói cho cậu biết cha tôi bây giờ ân hận muốn để cho con bé đi học rồi, xem cậu đến lúc đó làm như thế nào?” Hứa Bân thấy Thiệu Kiến Quốc không định giúp liền nghĩ đến chuyện này.
Thiệu Kiến Quốc quả nhiên nóng nảy, người đi học vậy chẳng phải là muốn anh phòng không gối chiếc sao?
Trong lúc đang nghĩ ngợi liền nghe tiếng Hứa Hân nói: “Kiến Quốc, anh tháo chăn mền ra để em giặt, ngoài ra đem quần áo của anh lôi ra ngoài, em dùng máy giặt.”
Thiệu Kiến Quốc trả lời một tiếng liền mở tủ ra, sau đó Hứa Bân nhìn thấy chăn mền của cậu ta ở trong này, coi bộ thường dùng đến.
“Hai người ở riêng sao?” Đừng tưởng anh mù, quần áo Thiệu Kiến Quốc đều ở phòng này. Nếu như không phải sống riêng thì là gì, hay là hai người đến bây giờ căn bản chưa từng sống chung một phòng.
Thiệu Kiến Quốc không hé răng một lời, anh và Hứa Hân hai ngày nay ngủ ở phòng này nha, di chuyển chăn mền qua lại tốn công bọn họ liền không chuyển, không ngờ bị Hứa Bân nhìn thấu rồi.
“Cho nên trước đó ở nhà tôi ân ái gì đó cũng là diễn?”
Trong lòng Hứa Bân lạnh băng, hay là em gái mình và Thiệu Kiến Quốc chưa từng tốt đẹp, chỉ là mình và cha một bên tình nguyện?
Nghĩ tới đây anh có chút bực dọc, nhưng Thiệu Kiến Quốc lại nói: “Hai người chúng tôi rất tốt, anh không cần lo lắng.”
“Rất tốt? Các người như vậy thì ai sẽ không lo lắng, tôi…Thiệu Kiến Quốc, chuyện này cũng không thể trách cậu.” Từ khi bắt đầu con bé đã không thích cậu ta, đúng là tâm tư Thiệu Kiến Quốc anh ít nhiều cũng hiểu chút, nếu không cũng sẽ không ép buộc khiến Hứa Hân phải gả cho cậu ta rồi.
Nhưng xem ra bây giờ một chút cũng không tốt lành, anh đột nhiên có hút hối hận.
“…” Thiệu Kiến Quốc không nói gì, anh trực tiếp xếp lại chăn mền gọn gàng đem ra ngoài, song, lúc đi ra nói: “Cô ấy là của tôi.” Ý tứ cực kỳ rõ ràng, chính là không muốn Hứa Bân nhúng tay vào chuyện của mình.
Hứa Bân đối với tình huống này cũng không biết nên làm gì, vì vậy chỉ có thể quay người thở phì phì rời khỏi. Đương nhiên anh không giận Hứa Hân và Thiệu Kiến Quốc, mà là giận bản thân mình.
Sau khi anh trở về đợi cha quay lại cùng vào thư phòng, sau đó suy nghĩ hơn nửa ngày trời mới nói ra chuyện của Hứa Hân và Thiệu Kiến Quốc.
“Trước đây con nghe nói em gái ở trong trương có bạn trai, cho nên ngay từ đầu nó mới không đồng ý sống chung với Thiệu Kiến Quốc. Chúng ta lúc đó hiểu lầm nó mới cứ gả cho Thiệu Kiến Quốc, chỉ sợ đụng thành một cặp vợ chồng bất hòa.” Sau khi Hứa Bân nói xong, Hứa thủ trưởng tiếp lời: “Ta sẽ nói chuyện với chúng.”
“Vâng cha.” Hứa Bân bỗng nhiên muốn đi uống chút rượu, bởi vì trong lòng bứt rứt không thôi.
Vì thế anh liền tìm hai người bạn đi uống đủ, khi đi ra nhìn thấy một cô gái bị bọn côn đồ quấy rối, xông lên giảy vây phát hiện người kia thực ra là Tống Tiểu Hoa.
Tống Tiểu Hoa lên đồ không tệ, cũng không biết cô ta đêm hôm chạy ra đây là muốn làm gì.
Ban đầu theo tính cách Hứa Bân nhất định sẽ xông lên cứu người, nhất là liên quan đến nghề nghiệp anh lại càng quan tâm.
Nhưng hôm nay anh dừng lại, cố ý quay về tìm đồng nghiệp của mình đến cứu.
Đồng nghiệp của anh vội vàng tiến lên cứu người, Tống Tiểu Hoa vẫn khóc nói lời cảm ơn. Sau đó không biết như thế nào cô ta nhìn thấy Hứa Bân, chạy tới vui mừng ngạc nhiên nói: “Anh Hứa, gặp được anh thật tốt quá.”
Hứa Bân chỉ có thể đứng im trước ánh mắt kì quặc của đồng nghiệp, nhưng không ngờ Tống Tiểu Hoa chẳng những nhào về phía anh thậm chí còn định đánh ào lồng ngực anh.
Đây không được rồi, đang ở trước mặt nhiều người như vậy không phải khiến người ta hiểu lầm sao, hơn nữa cô a cũng không bị thương gì.
Hứa Bân xoay người khiến cho Tống Tiểu Hoa chụp hụt, sau đó nghe cô ta nói: “Anh Hứa, hôm nay em nghỉ phép rất khó khăn, muốn đi thăm Tiểu Linh, nào biết gặp phải loại người…”
“Trở về đi.” Hứa Bân nhàn nhạt nói một câu, nhưng cũng nửa đêm rồi đi thăm Tiểu Linh có bệnh tật gì chứ.
“Anh Hứa chẳng lẽ không đưa em đi được sao, em sợ.”
“Tôi và đồng nghiệp có việc.”
Hứa Bân lập tức từ chối, anh cũng không muốn gây chuyện cho chính mình.
“Vậy, vậy em xảy ra chuyện gì phải làm sao đây, Tiểu Linh nhất định lo lắng lắm.” Khó khăn lắm mới gặp được người ta nhất định không thể bỏ qua, thực sự không thể khiến gạo chín thành cơm, như thế nào cũng phải khống chế người trong lòng bàn tay.
Đáng tiếc sau chuyện của Hứa Hân, Hứa Bân đã cảnh giác rất nhiều, vì thế xoay người rời đi, nói: “Có vấn đề gì phải nửa đêm đi tìm Tiểu Linh chứ, cô xảy ra chuyện như vậy cũng là tự chuốc lấy.” Không chờ Tống Tiểu Hoa nói thêm liền cùng đồng nghiệp rời khỏi, một đám đàn ông tụ họp cùng nhau, Tống Tiểu Hoa đúng là không dám đuổi theo.
Nhưng lại đứng ở đó khóc ầm lên, xem ra bộ dạng hết sức tủi thân.
Đồng chí của Hứa Bân đều đang nhìn anh khiến nội tâm anh vô cùng buồn bực, chỉ có thể ra ngoài tìm một cái điện thoại gọi về nhà, đồng thời đi đến trước mặt Tống Tiểu Hoa nói: “Ở đây chờ chút, tôi đã bảo tài xế của cha mẹ tôi đến đón cô rồi.”
Lần này anh đi thật rồi, đầu cũng không có ngoảnh lại.
Tống Tiểu Hoa không còn cách nào đành phải đứng đây chờ, nhưng sau khi đến Hứa gia đem chuyện cô và Hứa Bân gặp nhau bên ngoài kể một cách ái muội. Khúc Mai nén giận trong lòng, con trai trở về nhất định phải mắng nó rảnh rỗi đi kiếm chuyện. Mà Hứa thủ trưởng cũng nghe được, ông cảm thấy con trai mình mặc dù không ở đơn vị nhưng cũng đang ở bộ thực thi pháp luật, bộ dạng này đối với một cô gái trẻ e là không tốt, nếu như thực sự thích không bằng liền cưới về đi.
Ông vẫn là tư tưởng cũ, cho rằng tự do yêu đương gì đó đều là mù quáng hư hỏng, chỉ cần hai người xem ra có chút duyên phận thì cứ kết hôn thôi. Dù sao đối phương và Tiểu Linh cũng biết nhau, có vẻ là một cô gái khéo léo.
Người đàn ông ở quân đội cả đời khô khan đối với phụ nữ không có suy nghĩ quá phức tạp, cho nên vô cùng khách khí tiễn Tống Tiểu Hoa đi mới hỏi Tống Tiểu Linh một câu người chị này ra sao.
Bình luận truyện