Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
Chương 69
Editor: RAIZEL
Beta: MARSELYNNE
Sáng sớm, Tô Lan Thanh mơ màng tỉnh giấc, đập vào mắt y là lồng ngực rắn chắc màu bánh mật của Tiêu Quân Mặc, y sửng sốt, quay đầu nhìn xung quanh thì thấy vẫn là gian phòng quen thuộc, chỉ cần nhắm mắt lại là tựa như bản thân đã quay về nhiều năm trước, về thời còn niên thiếu ấy, nhưng hiện tại y đã không còn một mình nữa rồi, giấc mơ thuở niên thiếu cũng đã thành thật, Tô Lan Thanh suy nghĩ một chút, khóe môi cũng kéo lên thành một nụ cười.
“Nghĩ đến chuyện gì mà vui như vậy?” Tiêu Quân Mặc hôn lên khóe môi y, vì đang là hè nên thời tiết khá oi bức, quần áo bọn họ mặc cũng là loại rộng thùng thình, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được cảnh xuân phơi phới sau lớp quần áo của Tô Lan Thanh, hắn nuốt một ngụm nước miếng, rời mắt đi chỗ khác.
“Không có gì.” Tô Lan Thanh cười nói, y vươn tay vuốt ve mép giường, ngón tay bỗng dừng lại, vài vết khắc nhỏ do đao để lại xuất hiện trong mắt y, hồi ức bỗng tràn về, Tô Lan Thanh giật mình sợ hãi, đè lên người Tiêu Quân Mặc, dùng thân thể che đi những vết dấu vết kia.
Suýt chút nữa là y quên mất chuyện này!
Động tác của y quá đột ngột khiến cho Tiêu Quân Mặc hoảng sợ, bộ dạng giấu đầu hở đuôi kia lại càng khiến cho hắn tò mò không biết y đang che giấu thứ gì, Tiêu Quân Mặc đẩy y ra: “Lan Thanh, ngươi che cái gì vậy? Để ta xem chút đi.”
“Không được.” Tô Lan Thanh liên tục lắc đầu, ánh mắt trừng lên, rốt cuộc là chuyện gì mà lại không thể cho hắn xem chứ?
Nhưng y càng cố che dấu như vậy lại càng khiến cho Tiêu Quân Mặc hứng thú, hắn có ý nhích về sau làm bộ nhưng sẽ không tìm tòi nghiên cứu nữa để cho y buông lỏng cảnh giác, sau đó thì bất ngờ vươn tay nắm được eo của Tô Lan Thanh, có ý cù khiến cho y nhũn ra, Tô Lan Thanh chỉ có thể yếu đuối tránh đi, để lộ ra thứ mà y đang che dấu.
Tiêu Quân Mặc ngó qua chỉ thấy được vài chữ được khắc thật sâu, nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm Trường Giang thủy(*). Tiêu Quân Mặc giật mình nhận ra vì sao Lan Thanh lại không muốn cho hắn thấy cái này, y đã nhớ thương hắn hơn mười năm, lúc ấy khi khắc lên những chữ này, trong lòng y có bao nhiêu day dứt nào ai hiểu được. Nhưng chuyện cũ giờ đã theo gió bay đi, hiện tại bọn họ đã bên nhau, những chuyện đã qua chẳng cần phải nói lại, vậy nên mới không muốn cho hắn biết.
(*)日日思君不见君,共饮长江水 ( Nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm Trường Giang thủy): Ngày ngày nhớ người nhưng chẳng thể gặp, giống như uống nước Trường Giang vậy (nhớ nhung mãi không nguôi).
Tiêu Quân Mặc kéo Tô Lan Thanh vào trong ngực mình, vùi đầu vào bả vai y chẳng nói gì, hồi ức ngây ngô như vậy khiến bọn họ đều đặt nhau ở trong tim, từ nay về sẽ quý trọng những ngày bên nhau, cùng nắm tay nhau tới già.
“Dậy thôi, chúng ta ra ngoài giải sầu.” Lúc lâu sau Tiêu Quân Mặc mới kéo Tô Lan Thanh đứng dậy rửa mặt rồi ăn sáng, hắn giúp y đẩy xe lăn cùng nhau ra ngoài đi dạo, đi mãi về hướng Bắc, đi mãi rồi cũng đến rìa sa mạc, phóng tầm mắt nhìn cát vàng tận trời cũng thấy được những vẻ đẹp riêng của nó.
“Trùm khăn vào đi, chút nữa gió nổi lên sẽ cuốn theo rất nhiều cát.” Tô Lan Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.
Tiêu Quân Mặc trả lời sau đó lấy khăn vải quấn lại cho mình cùng Tô Lan Thanh, một phần khăn trắng rủ xuống ngực, gió cũng bắt đầu nổi lên, bão cát khiến người ta phải híp mắt lại, Tiêu Quân Mặc mang Tô Lan Thanh quay lưng lại với gió cát, đột nhiên một đàn lạc đà từ đằng xa tiến tới lọt vào mắt họ, Tiêu Quân Mặc sống đến giờ cũng chưa từng thấy lạc đà bao giờ, không kìm nén nổi sự tò mò.
Người dắt lạc đà nhìn thấy Tô Lan Thanh thì lập tức vui vẻ, tiến tới chào hỏi với y: “Tô tướng quân, ngài trở về rồi?” Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc xe lăn, khiếp sợ: “Này… đây là?”
“Không sao, chỉ là bị thương thôi, phụ thân người vẫn tốt chứ?” Tô Lan Thanh mỉm cười không để ý lắm, người này cùng phụ thân của hắn quanh năm sinh sống tại Tái Bắc, có một lần bọn họ không may gặp cướp, bản thân thì vừa đúng lúc đi ngang qua nên đã cứu bọn họ một mạng, từ đó về sau mỗi lần đối phương gặp y sẽ chào hỏi rất nhiệt tình, không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà bọn họ vẫn nhớ đến y.
“Phụ thân ta vẫn tốt, đa tạ Tô tướng quân nhớ đến.” Ngô Chấn cười tủm tỉm trả lời, sau đó lại vỗ lên con lạc đà bên cạnh mình: “Lần này ta mua được mấy con lạc đà tốt, ta tặng Tô tướng quân một con nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của ngươi.” Tô Lan Thanh cười nhẹ, y lại gương mắt nhìn Tiêu Quân Mặc đang đứng bên, nói: “Vậy chúng ta đi trước đây, thay ta truyền lời cho phụ thân ngươi nhé.”
“Được.”
Hai người đi xa, đột nhiên Tiêu Quân Mặc dừng bước, nhéo nhẹ chóp mũi của Tô Lan Thanh, trong lòng lại quặn lại: “Lan Thanh của chúng ta tài giỏi như vậy, ta hơi chút không nỡ mang ngươi vào cung.” Lan Thanh của hắn không phải đóa hoa trong kính mà là hùng ưng bay lượn giữa đất trời, nếu hắn không làm hoàng đế thì bọn họ có thể cùng nhau bay lượn, tốt biết nhường nào.
“Nói linh tinh gì đấy, là ta tự nguyện mà.” Tô Lan Thanh đẩy tay hắn ra, tự mình di chuyển xe lăn tiến về phía trước. Cho dù cả đời ở lại trong chốn thâm cung thì đã sao chứ, ai bảo y thích hắn như vậy, chỉ cần được ở bên hắn thì dù ở đâu y cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Tiêu Quân Mặc đứng đờ tại chỗ một lúc, trong lòng cũng hiểu ra Lan Thanh của hắn đã hy sinh vì hắn đến nhường nào, có lý do gì mà hắn lại không toàn tâm toàn ý đối với y cơ chứ?
Từ khi được sống lại một lần kia, vận mệnh của bọn họ đã định trước sẽ quấn lấy nhau cả đời, ai cũng không thể thoát ra được.
Sau khi ở Tái Bắc mấy ngày, Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh cuối cùng cũng quyết định rời đi, đi một mạch về hướng Tây, phía Tây có nhiều dị tộc, bọn họ có những phong tục tập quán khác hẳn với những bộ tộc khác. Đến lãnh địa của bộ tộc tên Khê Phong, những người trong tộc này vô cùng nhiệt tình hiếu khách, khi biết bọn họ từ kinh thành tới thì lập tức mời hai người tham dự yến hội của bọn họ.
Thực ra cái gọi là yến hội kia chính là một ngày hội trong bộ tộc họ, gọi là lễ Thủy du(*), tên như vậy bởi vì nó có liên quan đến nước. Vào ngày này, tộc nhân của tộc Khê Phong sẽ chuẩn bị rất nhiều nước, họ sẽ hắt nước vào người nhau, dùng nó để rửa trôi những gì không may mắn đi, bỏ cũ đón mới.
(*)水游节 cái này chắc là lễ hội té nước hoặc đại khái như vậy. Mình không tra được thông tin cụ thể.
Suy nghĩ đến việc hai chân của Tô Lan Thanh không thể chạm vào nước lạnh nên Tiêu Quân Mặc chỉ đứng cùng y ở một bên xem chứ không tham gia, nhưng sao Tô Lan Thanh lại không thấy được sự nóng lòng muốn thử ở trong mắt hắn cơ chứ? Y đẩy hắn về phía trước, chỉ vào các tộc nhân đang chơi đùa vui vẻ kia: “Đi đi, ta ở đây chờ ngươi.”
“Không, ta ở lại đây cùng ngươi.” Tiêu Quân Mặc không nhẫn tâm để y lại một mình nên chỉ đứng nhìn chứ không dám tham gia.
“Không cần kè kè bên ta đâu, đi đi, chần chờ gì nữa.” Thấy Tiêu Quân Mặc do dự, Tô Lan Thanh thẳng thừng đẩy hắn ra.
Tiêu Quân Mặc thấy thế đành đi qua, rất nhanh sâu đó đã hòa mình vào giữa các tộc nhân, Tô Lan Thanh đứng cách đó không xa chỉ lẳng lặng nhìn, bầu không khí vui vẻ giữa mọi người cũng nhiễm lên cả y, khiến cho ánh mắt y hiện lên ý cười, bỗng nhiên khi Tiêu Quân Mặc quay đầu thì bị hắt cả một gáo nước vào mặt, những sợi tóc dính hết vào mặt nhìn qua vô cùng chật vật, Tô Lan Thanh không nhịn được mà cười to, tâm tình cũng tốt hẳn lên.
Nhưng điều mà hai người họ không biết chính là ngày lễ này ngoại trừ để xua cũ đón mới thì còn dùng để cho các đôi nam nữ tìm đôi với nhau. Nếu một người con trai thích một người con gái nào đó thì họ sẽ liên tục hắt nước vào người con gái đó, kéo sự chú ý của đối phương, nếu người con gái kia cũng có y thì ai người sẽ thành đôi, nếu đổi lại là người con gái thích thì cũng sẽ làm vậy với người con trai họ thích.
Tiêu Quân Mặc phát hiện có một cô gái cứ hắt nước liên tục vào người mình, khi hắn nhìn qua thì cô gái đó lại thẹn thùng cúi đầu, sau đó lại tiếp tục hắt nước, những tộc nhân khác cũng không ngăn lại mà còn kích động vây quanh lại, Tiêu Quân Mặc chẳng hiểu gì, đúng lúc này thì tộc trưởng tộc Khê Phong mới đi đến bên cạnh hắn, cười hỏi: “Công tử không biết phong tục này của chúng ta sao?”
Tiêu Quân Mặc gật đầu.
“Lễ Thủy Du này còn một tục lệ nữa không biết công tử đã nghe qua hay chưa, công tử có nhìn thấy cô gái kia không?” Tộc trưởng nghiêng người để lộ một cô gái xinh đẹp đang thẹn thùng đằng kia, rồi tiếp tục nói: “Nếu có ai đó cứ liên tục hắt nước vào người khác chứng tỏ họ đang có ý với người đó, nếu công tử vẫn còn một mình thì thử xem xét cô gái này một chút xem, mỗi thiếu nữ của tộc Khê Phong chúng ta đều vô cùng dịu dàng hiền thục đấy.”
Tiêu Quân Mặc giật mình hiểu ra, thảo nào cô gái kia cứ liên tục hắt nước vào người hắn, thì ra là còn có ý nghĩa như vậy nữa. Hắn cảm thấy hơi xấu hổ, “chính thê” của mình ở ngay bên cạnh mà hắn lại dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy. Thế nên Tiêu Quân Mặc phất tay, ánh mắt hướng đến Tô Lan Thanh đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt chan chứa yêu thương: “Đa tạ ý tốt này nhưng ta đã có người trong lòng rồi, chúng ta rất hạnh phúc.”
“Vậy thì chúc hai người bạch đầu giai lão.” Tộc trưởng nghe vậy thì mỉm cười, cô gái phía sau hắn cũng không dây dưa thêm nữa, mỉm cười thoải mái hiền dịu mà lui đi.
Tiêu Quân Mặc cũng cáo biệt mọi người và trở bên người Tô Lan Thanh, giúp y đi đến nơi ở mà tộc trưởng đã sắp xếp cho hai người, ngẫm lại cảnh tượng vừa rồi hắn lại thấy buồn cười, thế nên lại khoa trương vừa đi vừa hỏi: “Lan Thanh, làm sao giờ, có nhiều người thèm muốn ta lắm đấy, ngươi có ghen không?”
“Không ghen.” Sao Tô Lan Thanh lại không hiểu hắn đang nghĩ gì cơ chứ, y không nhịn được cười, sau đó còn vươn tay về phía sau, phủ lên bàn tay của Tiêu Quân Mặc, khẽ cười, tự hào mà nói: “Dù sao ngươi cũng là của ta rồi, ngươi trốn không thoát được đâu.”
“Phu nhân nói sao thì chính là như vậy.” Tiêu Quân Mặc cười to, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Trở về phòng, hắn đun chút nước âm đổ vào thùng tắm, khi nãy cả người bị hắt đầy nước, quần áo dính hết vào người, thật khó chịu, cho dù là mùa hè thì cũng phải tắm rửa qua một lượt.
Tiêu Quân Mặc cởi bỏ hết quần áo trên người, chuẩn bị bước vào thùng tắm, đột nhiên ánh mắt của hắn dùng lại trên người Tô Lan Thanh đang ở bên cạnh gấp gọn áo lót cho hắn, hắn không muốn tắm một mình nữa, vì thế hắn dùng hai tay nhấc bổng Tô Lan Thanh lên khỏi xe lăn, ôm y cùng nhau tiến vào thùng tắm, nước ấm bao phủ lấy thân thể hai ngươi, quần áo trên người Tô Lan Thanh cũng ướt đẫm hết.
“Ngươi làm cái gì đấy?” Tô Lan Thanh không thoải mái nên nhích nhích người, quần áo ướt sũng cứ dính lên người, rất khó chịu.
“Nếu đã ướt hết rồi thì cùng tắm đi?” Không chờ y trả lời thì Tiêu Quân Mặc đã nhanh tay cởi sạch quần áo của y, chỉ chốc lát da thịt hai người đã kề cận với nhau, nước ấm phủ ngang ngực Tô Lan Thanh, hai điểm thù du ẩn hiện trong làn nước lấp lánh khiến Tiêu Quân Mặc chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến hạ thân nổi lên phản ứng.
Tô Lan Thanh kề sát bên hắn, sao lại không biết những biến hóa của hắn, y xấu hổ nhắm chặt hai mắt, không biết là do nhiệt độ của nước hay do thứ gì khác mà Tô Lan Thanh cảm thấy mặt mình nóng vô cùng, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy đối phương có động tác gì, y mở mắt ra nhìn hắn, không hiểu.
“Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ không làm.” Tiêu Quân Mặc nhẫn nhịn dục vọng như muốn nổ tung nơi hạ thân, kéo lòng bàn tay y áp vào lồng ngực nóng bỏng của mình.
Tô Lan Thanh chớp mắt vài cái, sau đó thì tiếp tục nhắm mắt lại, do dự một chút rồi vươn tay ra ôm lấy Tiêu Quân Mặc, chủ động hôn lên khóe miệng hắn, chỉ một động tác như vậy đã biểu đạt rõ ý tứ của y, Tiêu Quân Mặc nghiêng người ôm lấy y, trong thùng tắm bắn lên vô số bọt nước, chẳng bao lâu thì bắt đầu truyền ra âm thanh khiến lòng người nhộn nhạo, khiến tâm người mơ màng.
Thật lâu sau, Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh đã chẳng còn chút sức lực vào trong lồng ngực mình, còn ngậm lấy cánh môi đã sưng đỏ của y, hàm hồ hỏi: “Lan Thanh, chúng ta hồi cung thành thân đi, ta chờ không nổi nữa rồi.”
Tô Lan Thanh bị hôn đến thần hồn điên đảo, nơi khó nói phía sau cũng trướng đau, hông eo đau nhức không thôi, y hé mở một mắt, cả thể xác lẫn linh hồn y đều bị Tiêu Quân Mặc hôn đến kiệt quệ rồi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
“Được.”
Beta: MARSELYNNE
Sáng sớm, Tô Lan Thanh mơ màng tỉnh giấc, đập vào mắt y là lồng ngực rắn chắc màu bánh mật của Tiêu Quân Mặc, y sửng sốt, quay đầu nhìn xung quanh thì thấy vẫn là gian phòng quen thuộc, chỉ cần nhắm mắt lại là tựa như bản thân đã quay về nhiều năm trước, về thời còn niên thiếu ấy, nhưng hiện tại y đã không còn một mình nữa rồi, giấc mơ thuở niên thiếu cũng đã thành thật, Tô Lan Thanh suy nghĩ một chút, khóe môi cũng kéo lên thành một nụ cười.
“Nghĩ đến chuyện gì mà vui như vậy?” Tiêu Quân Mặc hôn lên khóe môi y, vì đang là hè nên thời tiết khá oi bức, quần áo bọn họ mặc cũng là loại rộng thùng thình, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được cảnh xuân phơi phới sau lớp quần áo của Tô Lan Thanh, hắn nuốt một ngụm nước miếng, rời mắt đi chỗ khác.
“Không có gì.” Tô Lan Thanh cười nói, y vươn tay vuốt ve mép giường, ngón tay bỗng dừng lại, vài vết khắc nhỏ do đao để lại xuất hiện trong mắt y, hồi ức bỗng tràn về, Tô Lan Thanh giật mình sợ hãi, đè lên người Tiêu Quân Mặc, dùng thân thể che đi những vết dấu vết kia.
Suýt chút nữa là y quên mất chuyện này!
Động tác của y quá đột ngột khiến cho Tiêu Quân Mặc hoảng sợ, bộ dạng giấu đầu hở đuôi kia lại càng khiến cho hắn tò mò không biết y đang che giấu thứ gì, Tiêu Quân Mặc đẩy y ra: “Lan Thanh, ngươi che cái gì vậy? Để ta xem chút đi.”
“Không được.” Tô Lan Thanh liên tục lắc đầu, ánh mắt trừng lên, rốt cuộc là chuyện gì mà lại không thể cho hắn xem chứ?
Nhưng y càng cố che dấu như vậy lại càng khiến cho Tiêu Quân Mặc hứng thú, hắn có ý nhích về sau làm bộ nhưng sẽ không tìm tòi nghiên cứu nữa để cho y buông lỏng cảnh giác, sau đó thì bất ngờ vươn tay nắm được eo của Tô Lan Thanh, có ý cù khiến cho y nhũn ra, Tô Lan Thanh chỉ có thể yếu đuối tránh đi, để lộ ra thứ mà y đang che dấu.
Tiêu Quân Mặc ngó qua chỉ thấy được vài chữ được khắc thật sâu, nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm Trường Giang thủy(*). Tiêu Quân Mặc giật mình nhận ra vì sao Lan Thanh lại không muốn cho hắn thấy cái này, y đã nhớ thương hắn hơn mười năm, lúc ấy khi khắc lên những chữ này, trong lòng y có bao nhiêu day dứt nào ai hiểu được. Nhưng chuyện cũ giờ đã theo gió bay đi, hiện tại bọn họ đã bên nhau, những chuyện đã qua chẳng cần phải nói lại, vậy nên mới không muốn cho hắn biết.
(*)日日思君不见君,共饮长江水 ( Nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm Trường Giang thủy): Ngày ngày nhớ người nhưng chẳng thể gặp, giống như uống nước Trường Giang vậy (nhớ nhung mãi không nguôi).
Tiêu Quân Mặc kéo Tô Lan Thanh vào trong ngực mình, vùi đầu vào bả vai y chẳng nói gì, hồi ức ngây ngô như vậy khiến bọn họ đều đặt nhau ở trong tim, từ nay về sẽ quý trọng những ngày bên nhau, cùng nắm tay nhau tới già.
“Dậy thôi, chúng ta ra ngoài giải sầu.” Lúc lâu sau Tiêu Quân Mặc mới kéo Tô Lan Thanh đứng dậy rửa mặt rồi ăn sáng, hắn giúp y đẩy xe lăn cùng nhau ra ngoài đi dạo, đi mãi về hướng Bắc, đi mãi rồi cũng đến rìa sa mạc, phóng tầm mắt nhìn cát vàng tận trời cũng thấy được những vẻ đẹp riêng của nó.
“Trùm khăn vào đi, chút nữa gió nổi lên sẽ cuốn theo rất nhiều cát.” Tô Lan Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.
Tiêu Quân Mặc trả lời sau đó lấy khăn vải quấn lại cho mình cùng Tô Lan Thanh, một phần khăn trắng rủ xuống ngực, gió cũng bắt đầu nổi lên, bão cát khiến người ta phải híp mắt lại, Tiêu Quân Mặc mang Tô Lan Thanh quay lưng lại với gió cát, đột nhiên một đàn lạc đà từ đằng xa tiến tới lọt vào mắt họ, Tiêu Quân Mặc sống đến giờ cũng chưa từng thấy lạc đà bao giờ, không kìm nén nổi sự tò mò.
Người dắt lạc đà nhìn thấy Tô Lan Thanh thì lập tức vui vẻ, tiến tới chào hỏi với y: “Tô tướng quân, ngài trở về rồi?” Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc xe lăn, khiếp sợ: “Này… đây là?”
“Không sao, chỉ là bị thương thôi, phụ thân người vẫn tốt chứ?” Tô Lan Thanh mỉm cười không để ý lắm, người này cùng phụ thân của hắn quanh năm sinh sống tại Tái Bắc, có một lần bọn họ không may gặp cướp, bản thân thì vừa đúng lúc đi ngang qua nên đã cứu bọn họ một mạng, từ đó về sau mỗi lần đối phương gặp y sẽ chào hỏi rất nhiệt tình, không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà bọn họ vẫn nhớ đến y.
“Phụ thân ta vẫn tốt, đa tạ Tô tướng quân nhớ đến.” Ngô Chấn cười tủm tỉm trả lời, sau đó lại vỗ lên con lạc đà bên cạnh mình: “Lần này ta mua được mấy con lạc đà tốt, ta tặng Tô tướng quân một con nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của ngươi.” Tô Lan Thanh cười nhẹ, y lại gương mắt nhìn Tiêu Quân Mặc đang đứng bên, nói: “Vậy chúng ta đi trước đây, thay ta truyền lời cho phụ thân ngươi nhé.”
“Được.”
Hai người đi xa, đột nhiên Tiêu Quân Mặc dừng bước, nhéo nhẹ chóp mũi của Tô Lan Thanh, trong lòng lại quặn lại: “Lan Thanh của chúng ta tài giỏi như vậy, ta hơi chút không nỡ mang ngươi vào cung.” Lan Thanh của hắn không phải đóa hoa trong kính mà là hùng ưng bay lượn giữa đất trời, nếu hắn không làm hoàng đế thì bọn họ có thể cùng nhau bay lượn, tốt biết nhường nào.
“Nói linh tinh gì đấy, là ta tự nguyện mà.” Tô Lan Thanh đẩy tay hắn ra, tự mình di chuyển xe lăn tiến về phía trước. Cho dù cả đời ở lại trong chốn thâm cung thì đã sao chứ, ai bảo y thích hắn như vậy, chỉ cần được ở bên hắn thì dù ở đâu y cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Tiêu Quân Mặc đứng đờ tại chỗ một lúc, trong lòng cũng hiểu ra Lan Thanh của hắn đã hy sinh vì hắn đến nhường nào, có lý do gì mà hắn lại không toàn tâm toàn ý đối với y cơ chứ?
Từ khi được sống lại một lần kia, vận mệnh của bọn họ đã định trước sẽ quấn lấy nhau cả đời, ai cũng không thể thoát ra được.
Sau khi ở Tái Bắc mấy ngày, Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh cuối cùng cũng quyết định rời đi, đi một mạch về hướng Tây, phía Tây có nhiều dị tộc, bọn họ có những phong tục tập quán khác hẳn với những bộ tộc khác. Đến lãnh địa của bộ tộc tên Khê Phong, những người trong tộc này vô cùng nhiệt tình hiếu khách, khi biết bọn họ từ kinh thành tới thì lập tức mời hai người tham dự yến hội của bọn họ.
Thực ra cái gọi là yến hội kia chính là một ngày hội trong bộ tộc họ, gọi là lễ Thủy du(*), tên như vậy bởi vì nó có liên quan đến nước. Vào ngày này, tộc nhân của tộc Khê Phong sẽ chuẩn bị rất nhiều nước, họ sẽ hắt nước vào người nhau, dùng nó để rửa trôi những gì không may mắn đi, bỏ cũ đón mới.
(*)水游节 cái này chắc là lễ hội té nước hoặc đại khái như vậy. Mình không tra được thông tin cụ thể.
Suy nghĩ đến việc hai chân của Tô Lan Thanh không thể chạm vào nước lạnh nên Tiêu Quân Mặc chỉ đứng cùng y ở một bên xem chứ không tham gia, nhưng sao Tô Lan Thanh lại không thấy được sự nóng lòng muốn thử ở trong mắt hắn cơ chứ? Y đẩy hắn về phía trước, chỉ vào các tộc nhân đang chơi đùa vui vẻ kia: “Đi đi, ta ở đây chờ ngươi.”
“Không, ta ở lại đây cùng ngươi.” Tiêu Quân Mặc không nhẫn tâm để y lại một mình nên chỉ đứng nhìn chứ không dám tham gia.
“Không cần kè kè bên ta đâu, đi đi, chần chờ gì nữa.” Thấy Tiêu Quân Mặc do dự, Tô Lan Thanh thẳng thừng đẩy hắn ra.
Tiêu Quân Mặc thấy thế đành đi qua, rất nhanh sâu đó đã hòa mình vào giữa các tộc nhân, Tô Lan Thanh đứng cách đó không xa chỉ lẳng lặng nhìn, bầu không khí vui vẻ giữa mọi người cũng nhiễm lên cả y, khiến cho ánh mắt y hiện lên ý cười, bỗng nhiên khi Tiêu Quân Mặc quay đầu thì bị hắt cả một gáo nước vào mặt, những sợi tóc dính hết vào mặt nhìn qua vô cùng chật vật, Tô Lan Thanh không nhịn được mà cười to, tâm tình cũng tốt hẳn lên.
Nhưng điều mà hai người họ không biết chính là ngày lễ này ngoại trừ để xua cũ đón mới thì còn dùng để cho các đôi nam nữ tìm đôi với nhau. Nếu một người con trai thích một người con gái nào đó thì họ sẽ liên tục hắt nước vào người con gái đó, kéo sự chú ý của đối phương, nếu người con gái kia cũng có y thì ai người sẽ thành đôi, nếu đổi lại là người con gái thích thì cũng sẽ làm vậy với người con trai họ thích.
Tiêu Quân Mặc phát hiện có một cô gái cứ hắt nước liên tục vào người mình, khi hắn nhìn qua thì cô gái đó lại thẹn thùng cúi đầu, sau đó lại tiếp tục hắt nước, những tộc nhân khác cũng không ngăn lại mà còn kích động vây quanh lại, Tiêu Quân Mặc chẳng hiểu gì, đúng lúc này thì tộc trưởng tộc Khê Phong mới đi đến bên cạnh hắn, cười hỏi: “Công tử không biết phong tục này của chúng ta sao?”
Tiêu Quân Mặc gật đầu.
“Lễ Thủy Du này còn một tục lệ nữa không biết công tử đã nghe qua hay chưa, công tử có nhìn thấy cô gái kia không?” Tộc trưởng nghiêng người để lộ một cô gái xinh đẹp đang thẹn thùng đằng kia, rồi tiếp tục nói: “Nếu có ai đó cứ liên tục hắt nước vào người khác chứng tỏ họ đang có ý với người đó, nếu công tử vẫn còn một mình thì thử xem xét cô gái này một chút xem, mỗi thiếu nữ của tộc Khê Phong chúng ta đều vô cùng dịu dàng hiền thục đấy.”
Tiêu Quân Mặc giật mình hiểu ra, thảo nào cô gái kia cứ liên tục hắt nước vào người hắn, thì ra là còn có ý nghĩa như vậy nữa. Hắn cảm thấy hơi xấu hổ, “chính thê” của mình ở ngay bên cạnh mà hắn lại dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy. Thế nên Tiêu Quân Mặc phất tay, ánh mắt hướng đến Tô Lan Thanh đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt chan chứa yêu thương: “Đa tạ ý tốt này nhưng ta đã có người trong lòng rồi, chúng ta rất hạnh phúc.”
“Vậy thì chúc hai người bạch đầu giai lão.” Tộc trưởng nghe vậy thì mỉm cười, cô gái phía sau hắn cũng không dây dưa thêm nữa, mỉm cười thoải mái hiền dịu mà lui đi.
Tiêu Quân Mặc cũng cáo biệt mọi người và trở bên người Tô Lan Thanh, giúp y đi đến nơi ở mà tộc trưởng đã sắp xếp cho hai người, ngẫm lại cảnh tượng vừa rồi hắn lại thấy buồn cười, thế nên lại khoa trương vừa đi vừa hỏi: “Lan Thanh, làm sao giờ, có nhiều người thèm muốn ta lắm đấy, ngươi có ghen không?”
“Không ghen.” Sao Tô Lan Thanh lại không hiểu hắn đang nghĩ gì cơ chứ, y không nhịn được cười, sau đó còn vươn tay về phía sau, phủ lên bàn tay của Tiêu Quân Mặc, khẽ cười, tự hào mà nói: “Dù sao ngươi cũng là của ta rồi, ngươi trốn không thoát được đâu.”
“Phu nhân nói sao thì chính là như vậy.” Tiêu Quân Mặc cười to, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Trở về phòng, hắn đun chút nước âm đổ vào thùng tắm, khi nãy cả người bị hắt đầy nước, quần áo dính hết vào người, thật khó chịu, cho dù là mùa hè thì cũng phải tắm rửa qua một lượt.
Tiêu Quân Mặc cởi bỏ hết quần áo trên người, chuẩn bị bước vào thùng tắm, đột nhiên ánh mắt của hắn dùng lại trên người Tô Lan Thanh đang ở bên cạnh gấp gọn áo lót cho hắn, hắn không muốn tắm một mình nữa, vì thế hắn dùng hai tay nhấc bổng Tô Lan Thanh lên khỏi xe lăn, ôm y cùng nhau tiến vào thùng tắm, nước ấm bao phủ lấy thân thể hai ngươi, quần áo trên người Tô Lan Thanh cũng ướt đẫm hết.
“Ngươi làm cái gì đấy?” Tô Lan Thanh không thoải mái nên nhích nhích người, quần áo ướt sũng cứ dính lên người, rất khó chịu.
“Nếu đã ướt hết rồi thì cùng tắm đi?” Không chờ y trả lời thì Tiêu Quân Mặc đã nhanh tay cởi sạch quần áo của y, chỉ chốc lát da thịt hai người đã kề cận với nhau, nước ấm phủ ngang ngực Tô Lan Thanh, hai điểm thù du ẩn hiện trong làn nước lấp lánh khiến Tiêu Quân Mặc chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến hạ thân nổi lên phản ứng.
Tô Lan Thanh kề sát bên hắn, sao lại không biết những biến hóa của hắn, y xấu hổ nhắm chặt hai mắt, không biết là do nhiệt độ của nước hay do thứ gì khác mà Tô Lan Thanh cảm thấy mặt mình nóng vô cùng, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy đối phương có động tác gì, y mở mắt ra nhìn hắn, không hiểu.
“Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ không làm.” Tiêu Quân Mặc nhẫn nhịn dục vọng như muốn nổ tung nơi hạ thân, kéo lòng bàn tay y áp vào lồng ngực nóng bỏng của mình.
Tô Lan Thanh chớp mắt vài cái, sau đó thì tiếp tục nhắm mắt lại, do dự một chút rồi vươn tay ra ôm lấy Tiêu Quân Mặc, chủ động hôn lên khóe miệng hắn, chỉ một động tác như vậy đã biểu đạt rõ ý tứ của y, Tiêu Quân Mặc nghiêng người ôm lấy y, trong thùng tắm bắn lên vô số bọt nước, chẳng bao lâu thì bắt đầu truyền ra âm thanh khiến lòng người nhộn nhạo, khiến tâm người mơ màng.
Thật lâu sau, Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh đã chẳng còn chút sức lực vào trong lồng ngực mình, còn ngậm lấy cánh môi đã sưng đỏ của y, hàm hồ hỏi: “Lan Thanh, chúng ta hồi cung thành thân đi, ta chờ không nổi nữa rồi.”
Tô Lan Thanh bị hôn đến thần hồn điên đảo, nơi khó nói phía sau cũng trướng đau, hông eo đau nhức không thôi, y hé mở một mắt, cả thể xác lẫn linh hồn y đều bị Tiêu Quân Mặc hôn đến kiệt quệ rồi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
“Được.”
Bình luận truyện