Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện
Chương 17: Cảnh kiều diễm trong mơ
Diệp Cảnh vẫn luôn vừa lòng với chỉ số thông minh của mình, nếu trong kiếp trước, thời điểm đi học hay làm việc ở công ty, anh làm còn có chút cố hết sức, nhưng đến hiện tại, mọi thứ đã hoàn toàn trôi chảy. Vừa mới lên cấp hai, anh đã bắt đầu phụ giúp cha Diệp từng bước từng bước thâu tóm quyền lực trong Diệp thị. Lúc trước, Diệp Cảnh vì muốn chiếm trọn công ty nên mới không để cho Diệp Phong giao thiệp rộng rãi, còn hiện tại thì chính là vì bảo vệ tương lai Tiểu Phong.
Thật ra Diệp Cảnh luôn hiểu Diệp Phong không thích hợp tiếp nhận chức vụ chủ quản Diệp thị, cậu không có đủ nhạy cảm trong lĩnh vực kinh tế thị trường, nếu chỉ làm một nhân viên quèn thì dư dả, nhưng khó có thể ngoi lên tầng quản lý. Huống chi, hiển nhiên Tiểu Phong không hề có chút hứng thú nào với công việc này, khi cậu điều chỉnh ống kính cameras, sắc mặt rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, không thể lãng phí tài chụp ảnh của cậu được.
Diệp Cảnh thích một Tiểu Phong không chút giả tạo, thật tâm tươi cười, thích một Tiểu Phong đơn thuần không gian trá. Một người trong sáng, đơn giản như thế rõ ràng chỉ thích hợp đối mặt với phong cảnh tự nhiên thôi, cố ép cậu lao vào vòng xoáy thương chiến sẽ khiến cậu bị tổn thương, thương trường khốc liệt sẽ hủy đi Tiểu Phong đáng yêu của anh.
Nhưng mà đơn thuần cũng không đồng nghĩa với xuẩn ngốc. Dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng Diệp Cảnh hơi cong lên, biểu hiện tâm tình anh giờ phút này vô cùng tốt.
Diệp Phong sắp lên cấp ba, còn Diệp Cảnh đã lên đại học. Cậu biết ở kí túc xá đại học không giống như hồi còn học cấp ba, lần này xem ra anh trai thật sự phải ở trong kí túc rồi, nhiều lắm thì cậu chỉ có thể gặp anh một tuần một lần.
“Anh, nếu không em cũng ở kí túc xá được không?!” Diệp Phong rầu rĩ nói, phòng ngủ hiện giờ chỉ có một mình cậu ngủ, sẽ rất cô đơn, cậu cực kì mất hứng, không thoải mái chút nào.
Để Tiểu Phong ở trong kí túc xá sao? Trong óc Diệp Cảnh chợt lóe qua vài cảnh, em trai nhà mình sẽ cùng một đống tên con trai khác tắm rửa, ăn cơm hay làm gì đó, điều này khiến anh cảm thấy khó chịu. Tiểu Phong chính là vợ anh, được anh bảo bọc từ nhỏ, thân thể cậu sao có thể để kẻ khác nhìn, cho dù là người cùng giới cũng không được.
Anh trai đại nhân không chút suy nghĩ cực tuyệt.
“Tiểu Phong, thân thể em không tốt…..” Diệp Cảnh vuốt ve cái đầu đen xù tóc của thiếu niên trong ngực, nuôi mãi tới giờ, vất vả lắm mới khiến cơ thể gầy còm này béo ra tí thịt, nếu để cậu ở trong kí túc xá, giữa môi trường sống chung đụng thiếu đủ thứ, anh sẽ đau lòng chết mất, “Anh hai sợ em ở trong trường không quen, khiến bệnh cũ tái phát thì phải làm sao”.
“Em đâu phải trẻ con, sẽ tự biết chăm sóc bản thân mà.” Diệp Phong vốn cũng biết thân thể của mình yếu hơn người bình thường, nhưng đấy chỉ là trước đây thôi, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi. Hơn nữa, chỉ cần cậu kiên trì rèn luyện thân thể thì nhất định sẽ thoát khỏi kiếp thể chất yếu ớt như gà què này mà. Thế nhưng anh trai cùng Phúc quản gia chẳng bao giờ chịu tin cậu, kiên quyết nuôi cậu như cây hoa trong nhà kính. o(╯□╰)o
Ngay lúc Diệp Phong bĩu môi, hơi có chút không phục thì Phúc quản gia bưng đĩa hoa quả tới cũng mở miệng.
“Nhị thiếu gia vẫn nên tự lo lắng cho mình một chút đi, thân thể cậu không tốt, ăn cái gì mặc cái gì có rất nhiều điều kiêng kị, hơn nữa ra ở riêng phải tự dọn dẹp đồ đạc, giữa tiết trời giá rét phải giặt quần áo bằng tay, như thế sẽ khiến thân thể mệt nhọc…” Phúc quản gia đặt đĩa quả xuống bàn, tận lực khuyên nhủ, “Nhị thiếu gia, cơ thể của cậu sao chịu được những thứ ấy”.
Tiểu Phong dẩu môi: “Rõ ràng hiện tại cháu cũng có khác mọi người lắm đâu ~”
Lúc ở trường cậu tuyệt đối không có vẻ gì khác người, bằng không đã sớm bị người ta cười nhạo rồi ╮(╯_╰)╭. Đương nhiên, cũng có thể là vì lợi ích từ bề ngoài đẹp trai dễ gây thiện cảm, thành tích xuất sắc cùng gia thế hiển hách nên chẳng ai ngu đến mức động tới cậu.
Người đẹp trai lại tài giỏi thì luôn nhận được sự yêu thích cùng những ưu đãi đặc biệt ╮(╯▽╰)╭. Hơn nữa, cậu còn là một sinh vật hiếm có khó tìm miễn dịch với đa số nữ sinh giữa thời đại này nữa chứ, được hoan nghênh là chuyện bình thường.
Diệp Cảnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phúc quản gia ý nói “Tiếp tục”. Vì thế Phúc quản gia lại ho khan một tiếng, bắt đầu thuyết trình một bài diễn văn dài về thân thể yếu nhược của nhị thiếu gia, hòng thuyết phục cậu.
Thời điểm tuyết rơi đầu xuân năm nay, Phong thiếu gia chỉ ở ngoài trời nghịch tuyết chưa đầy nửa tiếng mà ngay đêm đó đã bị sốt cao, nghiêm trọng tới mức phải nhập viện.
Còn có lần trước, khi ra ngoài thì trời đang nổi gió lớn, Phong thiếu gia không chịu mặc thêm áo nên buổi tối về nhà đã bị cảm.
Lần trước nữa, vì học xong tiết thể dục có chút nóng, Phong thiếu gia đã cởi áo khoác đứng trước quạt, kết quả lại bị gió quật ngã lăn trên giường bệnh, suýt chút nữa phát triển thành viêm ruột cấp tính.
………..
Diệp Phong: = 口 =
Này…….không phải là sự thật đấy chứ, thân thể cậu sao có thể yếu ớt đến thế QAQ, quá không khoa học!!! Tuy rằng trong ấn tượng từ nhỏ đến giờ của Tiểu Phong thì cậu cũng thường xuyên bệnh nặng bệnh nhẹ, thường xuyên phải uống thuốc, nhưng thật sự đã tốt hơn nhiều so với trước đây rồi mà, bác Phúc, bác rõ ràng là lôi cả chuyện từ mấy năm trước ra để kể cho đủ số, sự thật tuyệt đối không đúng như thế!
“Anh hai, em hay ốm như thế có thể nào sẽ đoản mệnh không ~ QAQ!!!”
Diệp Cảnh vỗ vỗ đám tóc quăn ngốc ngốc của Diệp Phong, cả giận nói: “Sao có thể, Tiểu Phong không được tự chù úm chính mình!”
Hức hức hức ~ cầu an ủi ________ TT^TT
Thiếu niên như con mèo nhỏ chui đầu vào lồng ngực anh trai cọ tới cọ lui. Cảm nhận được những cái vuốt ve dịu dàng trên đầu và lưng mình của anh, hơi ấm từ lòng bàn tay dày rộng khiến cậu thật thoải mái. Diệp Phong sung sướng cười híp mắt lại, vết thương trong lòng được xoa dịu một cách thần kỳ.
Phúc quản gia không đành lòng chứng kiến thêm nữa, ra khỏi phòng.
“Tiểu Phong cũng không muốn anh hai phải lo lắng đúng không?” Anh trai đại nhân lại bắt đầu lừa lừa từng bước một.
“Vâng ~”
“Tiểu Phong ngoan ngoãn ở nhà sẽ tốt hơn, hơn nữa, anh hai đâu có đi tuốt không về, anh khẳng định tuần nào cũng trở về thăm Tiểu Phong”.
“Nhưng một tuần chỉ được gặp anh một lần.” Diệp Phong rầu rĩ nói, những lọn tóc quăn trên đầu dường như cũng rũ xuống, không còn ngập tràn tinh thần như trước. Diệp Cảnh cảm thấy rất kì lạ, cảm giác như Tiểu Phong đã biến thành con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi vậy, cái tai xinh xắn cụp xuống, đuôi buông thõng, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn chủ nhân nhà mình.
“Tiểu Phong…….” Diệp Cảnh thầm thở dài, cúi đầu xuống hôn lên trán rồi lướt dọc theo sống mũi của cậu, hô hấp ấm áp đan quyện vào nhau, sự mờ ám quanh quẩn đâu đây, chỉ cần mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy đối phương trong mắt.
Thiếu niên vẫn ngây ngô như trước, nhưng cậu đã không còn quá ngây thơ như hồi còn bé nữa, trong lòng ẩn ẩn cảm giác có chút khác lạ mà không biết sự kì quái đó chính xác là ở đâu. Diệp Phong chỉ cảm thấy hơi thở nam tính, vừa cường hãn vừa dịu dàng trên người anh trai khiến cậu quyến luyến không rời, cậu không thể ngăn cản ham muốn được nhích tới gần anh trai hơn, sắc mặt chợt ửng hồng mất tự nhiên.
“Anh hai!” Diệp Phong theo bản năng muốn lùi lại phía sau, tránh đi bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại bị Diệp Cảnh ôm chặt lấy, không thể nhúc nhích.
“Làm như thế không tốt sao, hửm?” Diệp Cảnh hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai Diệp Phong mà thì thầm, tiện thể liếm lên vành tai mê người của cậu, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, “Trước kia rõ ràng Tiểu Phong còn nói muốn gả cho anh trai, làm vợ của anh trai mà ~”
Bạn đang �
Khác với sự dịu dàng đơn thuần lúc xưa, giọng nói của Diệp Cảnh hiện tại như có như không trêu chọc cậu, vừa cường thế mà cũng đầy ma mị. Giống như sự thần bí của màn đêm đen tối, hương vị ngọt ngào của rượu vang hoa hồng, phong vị lãng mạn động lòng người giữa lòng nước Pháp hoa lệ, từ từ thoảng bên tay thấm sâu tới tận đáy lòng, khiến trái tim Tiểu Phong ngưa ngứa, rơi vào cảnh đẹp tuyệt vời say lòng người trong mơ.
Chưa bao giờ bị khơi gợi dục vọng, thiếu niên ngây ngô không biết tán tỉnh là thế nào, càng không biết phải phản ứng ra sao trong tình cảnh ấy. Không thể tự chủ tất nhiên sẽ đánh mất quyền điều khiển thân thể, chỉ có thể bị động mặc người sai khiến. Ngoại trừ những phản ứng đơn thuần như khí huyết dâng trào, sắc mặt ửng hồng ra thì Diệp Phong không thể làm gì nữa, ngơ ngác chớp chớp mắt, vẻ mặt mặc cho người bắt nạt, mặc cho người dạy dỗ, làm một cục cưng ngoan ngoãn nghe lời đến cực điểm.
Hiển nhiên lúc này đại não bé nhỏ của Tiểu Phong đã chẳng thể nào tiếp nhận được câu hỏi sặc mùi mờ ám kia của Diệp Cảnh nữa.
Đôi môi đỏ ửng bóng loáng, hai má hồng hồng tản ra hương thơm quyến rũ gần ngay trước mắt khiến yết hầu Diệp Cảnh khẽ lay động. Anh bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên Diệp Phong chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ cắn lên đó…… Đầu lưỡi kia thật khéo léo, cũng thật đáng yêu, mang theo chút ẩm ướt, tản ra hơi thở ấm áp dây dưa quanh cổ anh, hương vị tuyệt vời khiến anh nhớ mãi!
Diệp Cảnh bỗng nhận ra bản thân càng nghĩ lại càng hưng phấn, tựa như sắp khắc chế không được, một ngụm nuốt luôn lấy cậu mất. Anh đã nhẫn nại rất nhiều năm, từ hồi mười bốn tuổi bắt đầu mộng xuân đến nay, Tiểu Phong luôn là người xuất hiện trong những giấc mơ kiều diễm ấy của anh.
Âu yếm, hôn môi, chiếm giữ…… Thân thể trần trụi tràn ngập dục vọng cùng hấp dẫn, anh mãnh liệt đâm sâu vào cơ thể cậu……giãy dụa, vặn vẹo, rên rỉ, thở dốc…….
“Muốn nữa không? Em còn muốn nữa đúng không?” Trong mơ, anh có thể tùy ý đùa bỡn hai viên đậu đỏ xinh đẹp trước ngực thiến niên, cắn mút da thịt thiếu niên, lưu lại những dấu hôn đỏ tím trên làn da trắng nhợt của cậu, hai màu đối lập trắng và đỏ thật kích thích thị giác.
“Anh……Anh ~~~” Thiếu niên bị kích thích tới cực hạn, thoải mái đến không sao chịu nổi, từng ngụm thở dốc, hơi thở dồn dập, khóe mắt lấp lánh nước mắt, một giọt lệ không kiềm chế được lăn xuống má, những tiếng nức nở nhỏ vụn như mèo kêu, thân thể cong lên hùa theo nhịp đưa đẩy mãnh liệt của anh.
“Muốn nữa không?” Anh ác liệt đưa đẩy, đâm vào nội vách nóng bỏng của thiếu niên, mỗi lần rút ra đều khiến vách thịt bên trong lộ ra ngoài, miệng tiểu huyệt bị kéo căng không còn chút nếp nhăn. Thiếu niên nằm gục trên sàng đan rất nhanh bắn tinh, thân thể chìm trong khoái cảm sung sướng đến cực hạn, dâm đãng rên rỉ dưới thân anh.
“Nói đi, ngoan ngoãn nói đi, anh hai sẽ cho em sung sướng nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa………” Mỉm cười hệt như lời mời gọi của ma vương, nghe hấp dẫn chẳng khác nào dụ dỗ từ ma quỷ, thiếu niên mở to đôi mắt trong suốt, sâu trong con ngươi tràn ngập tình dục, dưới ánh trăng thật lung linh, thật xinh đẹp, thật quá mức dâm mị câu nhân.
“Cho em……” Cậu nâng tay lên ôm chặt lấy gáy Diệp Cảnh, đôi môi đỏ hồng chủ động dâng lên, tựa như ngọn lửa nóng cháy mang tên ‘dục vọng’ đốt cháy cơ thể anh. “Em muốn, anh ~ cho em đi ~~~~”
“Giống như thế nào sao, hửm?”
“Ư a……ưm ~ chậm một chút, dùng sức ~ A a…… Anh hai thật lợi hại, thoải mái quá ~ á……….”
…….
Nhưng hết thảy đó đều là giả, là giả…. Chỉ là giấc mơ mà thôi, giật mình tỉnh mộng, ngắm nhìn bé con nằm trong ngực mình, nhưng anh….. vẫn không thể hạ thủ.
Tiểu Phong còn nhỏ, Tiểu Phong cái gì cũng không hiểu, nhưng anh sắp nghẹn đến phát điên rồi! Vì sao nhất định phải chờ tới khi Tiểu Phong trưởng thành chứ, Diệp Cảnh chợt nghĩ, dù sao sớm hay muộn cũng phải làm, chi bằng tiến hành sớm một chút, không chừng mối quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi nhanh hơn thì sao?
Ra tay đi, khiến Tiểu Phong thông suốt sớm một chút cũng tốt, anh sẽ không nhẫn nại nữa, sẽ không phải lo lắng một ngày nào đó đột nhiên nhảy ra tình địch. Nếu Tiểu Phong chấp nhận thì giai đại vui mừng, chẳng còn gì tốt hơn, anh cùng Tiểu Phong có thể sống những ngày hạnh phúc bên nhau.
Nếu Tiểu Phong cự tuyệt…….. Đáy mắt Diệp Cảnh tối lại, vậy anh sẽ nhốt Tiểu Phong bên người, nhốt cậu ở một nơi chỉ có anh mới có thể tới, chiếm giữ cậu, thỏa mãn cậu, trước tiên khiến thân thể Tiểu Phong dần quen với anh, sau đó sẽ từ từ dạy Tiểu Phong phải yêu anh như thế nào, đúng vậy, cậu không thể yêu ai khác ngoài anh.
Dù sao cha cùng Diệp phu nhân cũng không quan tâm tới Tiểu Phong, đến lúc đó anh chỉ cần tùy tiện kiếm lý do cho cậu ra nước ngoài du học là xong.
Đúng vậy, cứ làm như thế đi, Tiểu Phong……. Mắt Diệp Cảnh càng ngày càng tối lại, càng lúc càng sâu thăm thẳm, trực giác Diệp Phong mách bảo có gì đó vô cùng nguy hiểm đang áp sát tới gần, cậu theo bản năng giãy dụa muốn rời đi.
Thân thể gầy yếu của Diệp Phong căn bản đâu thể làm đối thủ của Diệp Cảnh, cậu vừa mới giãy dụa đã bị Diệp Cảnh siết chặt lấy, cưỡng chế áp đảo trên ghế sô pha.
“Đau………” Diệp Phong nước mắt lưng tròng khóc thét lên một tiếng, cậu cảm giác cánh tay của mình đã bị bẻ ngoặt ra đằng sau, hơn nữa còn nghe thấy cả tiếng xương bị kéo.
Anh trai, anh rốt cuộc phát điên gì thế, là bị quỷ ám hay anh vốn là quỷ hả á á á!!!
Bác Phúc QAQ, cứu mạng_______
“Tiểu Phong……” Một bàn tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng cậu, từ gáy đến tận cuối xương sống, cách một lớp vải mỏng, thong thả, nhè nhẹ, giống như đang vuốt ve một con búp bê sứ tinh xảo.
Rõ ràng là dịu dàng đến cực điểm lại khiến Diệp Phong sởn tóc gáy, da gà nổi mẩn toàn thân.
“Anh, anh hai QAQ tha cho em đi…….”
Thanh âm nho nhỏ chết chìm trong đống gối dựa trên sô pha, Diệp Phong cảm nhận được hơi thở cường hãn đầy tính xâm chiếm ở phía sau phả tới, khiến người ta run rẩy từ tận trong đáy lòng.
Diệp Cảnh chèn một chân vào giữa hai chân Diệp Phong, vuốt từ phần trong đùi non tới eo cậu, cơ thể chậm rãi cúi xuống, nhìn Tiểu Phong giống như một con thỏ nhỏ nằm ngoan chịu chết, trái tim còn đập thình thịch vì bất an, đáy mắt anh càng tối hơn, chẳng khác nào đêm đông đen tối, nhưng vẫn âm ỉ một ngọn lửa nóng cháy.
Ngay lúc Tiểu Phong nghĩ mình sắp xong đời rồi thì đột nhiên…………
Thật ra Diệp Cảnh luôn hiểu Diệp Phong không thích hợp tiếp nhận chức vụ chủ quản Diệp thị, cậu không có đủ nhạy cảm trong lĩnh vực kinh tế thị trường, nếu chỉ làm một nhân viên quèn thì dư dả, nhưng khó có thể ngoi lên tầng quản lý. Huống chi, hiển nhiên Tiểu Phong không hề có chút hứng thú nào với công việc này, khi cậu điều chỉnh ống kính cameras, sắc mặt rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, không thể lãng phí tài chụp ảnh của cậu được.
Diệp Cảnh thích một Tiểu Phong không chút giả tạo, thật tâm tươi cười, thích một Tiểu Phong đơn thuần không gian trá. Một người trong sáng, đơn giản như thế rõ ràng chỉ thích hợp đối mặt với phong cảnh tự nhiên thôi, cố ép cậu lao vào vòng xoáy thương chiến sẽ khiến cậu bị tổn thương, thương trường khốc liệt sẽ hủy đi Tiểu Phong đáng yêu của anh.
Nhưng mà đơn thuần cũng không đồng nghĩa với xuẩn ngốc. Dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng Diệp Cảnh hơi cong lên, biểu hiện tâm tình anh giờ phút này vô cùng tốt.
Diệp Phong sắp lên cấp ba, còn Diệp Cảnh đã lên đại học. Cậu biết ở kí túc xá đại học không giống như hồi còn học cấp ba, lần này xem ra anh trai thật sự phải ở trong kí túc rồi, nhiều lắm thì cậu chỉ có thể gặp anh một tuần một lần.
“Anh, nếu không em cũng ở kí túc xá được không?!” Diệp Phong rầu rĩ nói, phòng ngủ hiện giờ chỉ có một mình cậu ngủ, sẽ rất cô đơn, cậu cực kì mất hứng, không thoải mái chút nào.
Để Tiểu Phong ở trong kí túc xá sao? Trong óc Diệp Cảnh chợt lóe qua vài cảnh, em trai nhà mình sẽ cùng một đống tên con trai khác tắm rửa, ăn cơm hay làm gì đó, điều này khiến anh cảm thấy khó chịu. Tiểu Phong chính là vợ anh, được anh bảo bọc từ nhỏ, thân thể cậu sao có thể để kẻ khác nhìn, cho dù là người cùng giới cũng không được.
Anh trai đại nhân không chút suy nghĩ cực tuyệt.
“Tiểu Phong, thân thể em không tốt…..” Diệp Cảnh vuốt ve cái đầu đen xù tóc của thiếu niên trong ngực, nuôi mãi tới giờ, vất vả lắm mới khiến cơ thể gầy còm này béo ra tí thịt, nếu để cậu ở trong kí túc xá, giữa môi trường sống chung đụng thiếu đủ thứ, anh sẽ đau lòng chết mất, “Anh hai sợ em ở trong trường không quen, khiến bệnh cũ tái phát thì phải làm sao”.
“Em đâu phải trẻ con, sẽ tự biết chăm sóc bản thân mà.” Diệp Phong vốn cũng biết thân thể của mình yếu hơn người bình thường, nhưng đấy chỉ là trước đây thôi, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi. Hơn nữa, chỉ cần cậu kiên trì rèn luyện thân thể thì nhất định sẽ thoát khỏi kiếp thể chất yếu ớt như gà què này mà. Thế nhưng anh trai cùng Phúc quản gia chẳng bao giờ chịu tin cậu, kiên quyết nuôi cậu như cây hoa trong nhà kính. o(╯□╰)o
Ngay lúc Diệp Phong bĩu môi, hơi có chút không phục thì Phúc quản gia bưng đĩa hoa quả tới cũng mở miệng.
“Nhị thiếu gia vẫn nên tự lo lắng cho mình một chút đi, thân thể cậu không tốt, ăn cái gì mặc cái gì có rất nhiều điều kiêng kị, hơn nữa ra ở riêng phải tự dọn dẹp đồ đạc, giữa tiết trời giá rét phải giặt quần áo bằng tay, như thế sẽ khiến thân thể mệt nhọc…” Phúc quản gia đặt đĩa quả xuống bàn, tận lực khuyên nhủ, “Nhị thiếu gia, cơ thể của cậu sao chịu được những thứ ấy”.
Tiểu Phong dẩu môi: “Rõ ràng hiện tại cháu cũng có khác mọi người lắm đâu ~”
Lúc ở trường cậu tuyệt đối không có vẻ gì khác người, bằng không đã sớm bị người ta cười nhạo rồi ╮(╯_╰)╭. Đương nhiên, cũng có thể là vì lợi ích từ bề ngoài đẹp trai dễ gây thiện cảm, thành tích xuất sắc cùng gia thế hiển hách nên chẳng ai ngu đến mức động tới cậu.
Người đẹp trai lại tài giỏi thì luôn nhận được sự yêu thích cùng những ưu đãi đặc biệt ╮(╯▽╰)╭. Hơn nữa, cậu còn là một sinh vật hiếm có khó tìm miễn dịch với đa số nữ sinh giữa thời đại này nữa chứ, được hoan nghênh là chuyện bình thường.
Diệp Cảnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phúc quản gia ý nói “Tiếp tục”. Vì thế Phúc quản gia lại ho khan một tiếng, bắt đầu thuyết trình một bài diễn văn dài về thân thể yếu nhược của nhị thiếu gia, hòng thuyết phục cậu.
Thời điểm tuyết rơi đầu xuân năm nay, Phong thiếu gia chỉ ở ngoài trời nghịch tuyết chưa đầy nửa tiếng mà ngay đêm đó đã bị sốt cao, nghiêm trọng tới mức phải nhập viện.
Còn có lần trước, khi ra ngoài thì trời đang nổi gió lớn, Phong thiếu gia không chịu mặc thêm áo nên buổi tối về nhà đã bị cảm.
Lần trước nữa, vì học xong tiết thể dục có chút nóng, Phong thiếu gia đã cởi áo khoác đứng trước quạt, kết quả lại bị gió quật ngã lăn trên giường bệnh, suýt chút nữa phát triển thành viêm ruột cấp tính.
………..
Diệp Phong: = 口 =
Này…….không phải là sự thật đấy chứ, thân thể cậu sao có thể yếu ớt đến thế QAQ, quá không khoa học!!! Tuy rằng trong ấn tượng từ nhỏ đến giờ của Tiểu Phong thì cậu cũng thường xuyên bệnh nặng bệnh nhẹ, thường xuyên phải uống thuốc, nhưng thật sự đã tốt hơn nhiều so với trước đây rồi mà, bác Phúc, bác rõ ràng là lôi cả chuyện từ mấy năm trước ra để kể cho đủ số, sự thật tuyệt đối không đúng như thế!
“Anh hai, em hay ốm như thế có thể nào sẽ đoản mệnh không ~ QAQ!!!”
Diệp Cảnh vỗ vỗ đám tóc quăn ngốc ngốc của Diệp Phong, cả giận nói: “Sao có thể, Tiểu Phong không được tự chù úm chính mình!”
Hức hức hức ~ cầu an ủi ________ TT^TT
Thiếu niên như con mèo nhỏ chui đầu vào lồng ngực anh trai cọ tới cọ lui. Cảm nhận được những cái vuốt ve dịu dàng trên đầu và lưng mình của anh, hơi ấm từ lòng bàn tay dày rộng khiến cậu thật thoải mái. Diệp Phong sung sướng cười híp mắt lại, vết thương trong lòng được xoa dịu một cách thần kỳ.
Phúc quản gia không đành lòng chứng kiến thêm nữa, ra khỏi phòng.
“Tiểu Phong cũng không muốn anh hai phải lo lắng đúng không?” Anh trai đại nhân lại bắt đầu lừa lừa từng bước một.
“Vâng ~”
“Tiểu Phong ngoan ngoãn ở nhà sẽ tốt hơn, hơn nữa, anh hai đâu có đi tuốt không về, anh khẳng định tuần nào cũng trở về thăm Tiểu Phong”.
“Nhưng một tuần chỉ được gặp anh một lần.” Diệp Phong rầu rĩ nói, những lọn tóc quăn trên đầu dường như cũng rũ xuống, không còn ngập tràn tinh thần như trước. Diệp Cảnh cảm thấy rất kì lạ, cảm giác như Tiểu Phong đã biến thành con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi vậy, cái tai xinh xắn cụp xuống, đuôi buông thõng, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn chủ nhân nhà mình.
“Tiểu Phong…….” Diệp Cảnh thầm thở dài, cúi đầu xuống hôn lên trán rồi lướt dọc theo sống mũi của cậu, hô hấp ấm áp đan quyện vào nhau, sự mờ ám quanh quẩn đâu đây, chỉ cần mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy đối phương trong mắt.
Thiếu niên vẫn ngây ngô như trước, nhưng cậu đã không còn quá ngây thơ như hồi còn bé nữa, trong lòng ẩn ẩn cảm giác có chút khác lạ mà không biết sự kì quái đó chính xác là ở đâu. Diệp Phong chỉ cảm thấy hơi thở nam tính, vừa cường hãn vừa dịu dàng trên người anh trai khiến cậu quyến luyến không rời, cậu không thể ngăn cản ham muốn được nhích tới gần anh trai hơn, sắc mặt chợt ửng hồng mất tự nhiên.
“Anh hai!” Diệp Phong theo bản năng muốn lùi lại phía sau, tránh đi bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại bị Diệp Cảnh ôm chặt lấy, không thể nhúc nhích.
“Làm như thế không tốt sao, hửm?” Diệp Cảnh hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai Diệp Phong mà thì thầm, tiện thể liếm lên vành tai mê người của cậu, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, “Trước kia rõ ràng Tiểu Phong còn nói muốn gả cho anh trai, làm vợ của anh trai mà ~”
Bạn đang �
Khác với sự dịu dàng đơn thuần lúc xưa, giọng nói của Diệp Cảnh hiện tại như có như không trêu chọc cậu, vừa cường thế mà cũng đầy ma mị. Giống như sự thần bí của màn đêm đen tối, hương vị ngọt ngào của rượu vang hoa hồng, phong vị lãng mạn động lòng người giữa lòng nước Pháp hoa lệ, từ từ thoảng bên tay thấm sâu tới tận đáy lòng, khiến trái tim Tiểu Phong ngưa ngứa, rơi vào cảnh đẹp tuyệt vời say lòng người trong mơ.
Chưa bao giờ bị khơi gợi dục vọng, thiếu niên ngây ngô không biết tán tỉnh là thế nào, càng không biết phải phản ứng ra sao trong tình cảnh ấy. Không thể tự chủ tất nhiên sẽ đánh mất quyền điều khiển thân thể, chỉ có thể bị động mặc người sai khiến. Ngoại trừ những phản ứng đơn thuần như khí huyết dâng trào, sắc mặt ửng hồng ra thì Diệp Phong không thể làm gì nữa, ngơ ngác chớp chớp mắt, vẻ mặt mặc cho người bắt nạt, mặc cho người dạy dỗ, làm một cục cưng ngoan ngoãn nghe lời đến cực điểm.
Hiển nhiên lúc này đại não bé nhỏ của Tiểu Phong đã chẳng thể nào tiếp nhận được câu hỏi sặc mùi mờ ám kia của Diệp Cảnh nữa.
Đôi môi đỏ ửng bóng loáng, hai má hồng hồng tản ra hương thơm quyến rũ gần ngay trước mắt khiến yết hầu Diệp Cảnh khẽ lay động. Anh bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên Diệp Phong chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ cắn lên đó…… Đầu lưỡi kia thật khéo léo, cũng thật đáng yêu, mang theo chút ẩm ướt, tản ra hơi thở ấm áp dây dưa quanh cổ anh, hương vị tuyệt vời khiến anh nhớ mãi!
Diệp Cảnh bỗng nhận ra bản thân càng nghĩ lại càng hưng phấn, tựa như sắp khắc chế không được, một ngụm nuốt luôn lấy cậu mất. Anh đã nhẫn nại rất nhiều năm, từ hồi mười bốn tuổi bắt đầu mộng xuân đến nay, Tiểu Phong luôn là người xuất hiện trong những giấc mơ kiều diễm ấy của anh.
Âu yếm, hôn môi, chiếm giữ…… Thân thể trần trụi tràn ngập dục vọng cùng hấp dẫn, anh mãnh liệt đâm sâu vào cơ thể cậu……giãy dụa, vặn vẹo, rên rỉ, thở dốc…….
“Muốn nữa không? Em còn muốn nữa đúng không?” Trong mơ, anh có thể tùy ý đùa bỡn hai viên đậu đỏ xinh đẹp trước ngực thiến niên, cắn mút da thịt thiếu niên, lưu lại những dấu hôn đỏ tím trên làn da trắng nhợt của cậu, hai màu đối lập trắng và đỏ thật kích thích thị giác.
“Anh……Anh ~~~” Thiếu niên bị kích thích tới cực hạn, thoải mái đến không sao chịu nổi, từng ngụm thở dốc, hơi thở dồn dập, khóe mắt lấp lánh nước mắt, một giọt lệ không kiềm chế được lăn xuống má, những tiếng nức nở nhỏ vụn như mèo kêu, thân thể cong lên hùa theo nhịp đưa đẩy mãnh liệt của anh.
“Muốn nữa không?” Anh ác liệt đưa đẩy, đâm vào nội vách nóng bỏng của thiếu niên, mỗi lần rút ra đều khiến vách thịt bên trong lộ ra ngoài, miệng tiểu huyệt bị kéo căng không còn chút nếp nhăn. Thiếu niên nằm gục trên sàng đan rất nhanh bắn tinh, thân thể chìm trong khoái cảm sung sướng đến cực hạn, dâm đãng rên rỉ dưới thân anh.
“Nói đi, ngoan ngoãn nói đi, anh hai sẽ cho em sung sướng nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa………” Mỉm cười hệt như lời mời gọi của ma vương, nghe hấp dẫn chẳng khác nào dụ dỗ từ ma quỷ, thiếu niên mở to đôi mắt trong suốt, sâu trong con ngươi tràn ngập tình dục, dưới ánh trăng thật lung linh, thật xinh đẹp, thật quá mức dâm mị câu nhân.
“Cho em……” Cậu nâng tay lên ôm chặt lấy gáy Diệp Cảnh, đôi môi đỏ hồng chủ động dâng lên, tựa như ngọn lửa nóng cháy mang tên ‘dục vọng’ đốt cháy cơ thể anh. “Em muốn, anh ~ cho em đi ~~~~”
“Giống như thế nào sao, hửm?”
“Ư a……ưm ~ chậm một chút, dùng sức ~ A a…… Anh hai thật lợi hại, thoải mái quá ~ á……….”
…….
Nhưng hết thảy đó đều là giả, là giả…. Chỉ là giấc mơ mà thôi, giật mình tỉnh mộng, ngắm nhìn bé con nằm trong ngực mình, nhưng anh….. vẫn không thể hạ thủ.
Tiểu Phong còn nhỏ, Tiểu Phong cái gì cũng không hiểu, nhưng anh sắp nghẹn đến phát điên rồi! Vì sao nhất định phải chờ tới khi Tiểu Phong trưởng thành chứ, Diệp Cảnh chợt nghĩ, dù sao sớm hay muộn cũng phải làm, chi bằng tiến hành sớm một chút, không chừng mối quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi nhanh hơn thì sao?
Ra tay đi, khiến Tiểu Phong thông suốt sớm một chút cũng tốt, anh sẽ không nhẫn nại nữa, sẽ không phải lo lắng một ngày nào đó đột nhiên nhảy ra tình địch. Nếu Tiểu Phong chấp nhận thì giai đại vui mừng, chẳng còn gì tốt hơn, anh cùng Tiểu Phong có thể sống những ngày hạnh phúc bên nhau.
Nếu Tiểu Phong cự tuyệt…….. Đáy mắt Diệp Cảnh tối lại, vậy anh sẽ nhốt Tiểu Phong bên người, nhốt cậu ở một nơi chỉ có anh mới có thể tới, chiếm giữ cậu, thỏa mãn cậu, trước tiên khiến thân thể Tiểu Phong dần quen với anh, sau đó sẽ từ từ dạy Tiểu Phong phải yêu anh như thế nào, đúng vậy, cậu không thể yêu ai khác ngoài anh.
Dù sao cha cùng Diệp phu nhân cũng không quan tâm tới Tiểu Phong, đến lúc đó anh chỉ cần tùy tiện kiếm lý do cho cậu ra nước ngoài du học là xong.
Đúng vậy, cứ làm như thế đi, Tiểu Phong……. Mắt Diệp Cảnh càng ngày càng tối lại, càng lúc càng sâu thăm thẳm, trực giác Diệp Phong mách bảo có gì đó vô cùng nguy hiểm đang áp sát tới gần, cậu theo bản năng giãy dụa muốn rời đi.
Thân thể gầy yếu của Diệp Phong căn bản đâu thể làm đối thủ của Diệp Cảnh, cậu vừa mới giãy dụa đã bị Diệp Cảnh siết chặt lấy, cưỡng chế áp đảo trên ghế sô pha.
“Đau………” Diệp Phong nước mắt lưng tròng khóc thét lên một tiếng, cậu cảm giác cánh tay của mình đã bị bẻ ngoặt ra đằng sau, hơn nữa còn nghe thấy cả tiếng xương bị kéo.
Anh trai, anh rốt cuộc phát điên gì thế, là bị quỷ ám hay anh vốn là quỷ hả á á á!!!
Bác Phúc QAQ, cứu mạng_______
“Tiểu Phong……” Một bàn tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng cậu, từ gáy đến tận cuối xương sống, cách một lớp vải mỏng, thong thả, nhè nhẹ, giống như đang vuốt ve một con búp bê sứ tinh xảo.
Rõ ràng là dịu dàng đến cực điểm lại khiến Diệp Phong sởn tóc gáy, da gà nổi mẩn toàn thân.
“Anh, anh hai QAQ tha cho em đi…….”
Thanh âm nho nhỏ chết chìm trong đống gối dựa trên sô pha, Diệp Phong cảm nhận được hơi thở cường hãn đầy tính xâm chiếm ở phía sau phả tới, khiến người ta run rẩy từ tận trong đáy lòng.
Diệp Cảnh chèn một chân vào giữa hai chân Diệp Phong, vuốt từ phần trong đùi non tới eo cậu, cơ thể chậm rãi cúi xuống, nhìn Tiểu Phong giống như một con thỏ nhỏ nằm ngoan chịu chết, trái tim còn đập thình thịch vì bất an, đáy mắt anh càng tối hơn, chẳng khác nào đêm đông đen tối, nhưng vẫn âm ỉ một ngọn lửa nóng cháy.
Ngay lúc Tiểu Phong nghĩ mình sắp xong đời rồi thì đột nhiên…………
Bình luận truyện