Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện
Chương 29: Chuỗi phật châu
Lúc Diệp Cảnh mang theo túi vải tới phòng bệnh, đã thấy vị học trưởng trên danh nghĩa luôn thích đục khoét góc tường, dụ dỗ em trai bảo bối nhà anh ngồi đấy, không ai khác ngoài hội trưởng hội sinh viên_______Tiêu Nhiên.
“…….Cuối cùng, vì không để ý nên vừa đi được hai bước đã bị trượt chân, ngã xuống hồ nước……” Tiêu Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ, trêu chọc khiến Diệp Phong cười ha hả.
“Em thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh đấy á, anh nói xem cái này………”
“Chờ đến khi em thi đại học xong, chúng ta sẽ cùng đi ha, lần trước bạn anh đã giới thiệu……..”
Sắc mặt Diệp Cảnh tối lại, một tên Việt Hàn Du muốn bắt cóc em trai nhà anh không nói làm gì, giờ lại còn thêm cả Tiêu Nhiên, không có việc gì làm hay sao mà suốt ngày chạy tới quấy rầy, khinh ông anh trai này chết rồi chắc. Mẹ nó!
“Lần nào cũng thấy hai người tán gẫu vui vẻ quá nhỉ.” Duẫn Cảnh nhếch mép, liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên. Anh nghiễn răng nghiến lợi thầm nghĩ, nếu không vì anh không có đủ thời gian cho các hoạt động ở trường thì đến lượt thằng nhãi này làm hội trưởng chắc! Hừ ~
“Diệp đại thiếu gia lại cười như không cười rồi, cảnh giới càng lúc càng cao thâm ha!” Tiêu Nhiên lạnh nhạt cười nói.
“So ra thì vẫn kém Tiêu hội trưởng thích lợi dụng mọi thứ đấy chứ!” Diệp Cảnh lãnh đạm trả lời, sau đó lập tức chuyển sang trạng thái dịu dàng khi nhìn về nhóc em trai đang dùng ánh mắt trông mong ngóng túi vải, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Xem đi, quả nhiên là em trai mình nuôi, sao có thể dễ dàng bị dụ dỗ như thế chứ. Mấy tên kia có cố thế nào cũng toi công thôi!
“Anh, vải cho em ạ?” Tiểu Phong lúc này giống hệt như một chú cún nhỏ đang phe phẩy đuôi, đôi mắt to tròn long lanh như quả nho đáng yêu chớp chớp nhìn Diệp Cảnh.
Được rồi, cho dù là nhìn quả vải thì lực chú ý của em trai cũng đã đặt trên người anh rồi.
“Anh hai mua rất nhiều nha~” Diệp Cảnh quơ quơ túi vải trong tay, đắc ý liếc mắt sang nhìn Tiêu Nhiên, “Tôi nhớ rõ Tiêu hội trưởng bận rộn nhiều việc lắm mà, thứ lỗi không tiễn anh được”.
Ngay lúc Diệp Cảnh tới, Tiêu Nhiên đã không định ở lại nữa, hắn không để ý đến sự khiêu khích của Diệp Cảnh, xoay người chào tạm biệt Tiểu Phong. Diệp Phong cũng không cố ý giữ hắn lại.
Qua một thời gian dài như thế, người em trai như cậu đã sớm quen với cảnh hai người kia cứ gặp nhau là đối chọi gay gắt rồi. o(╯□╰)o
“Quả vải ~ quả vải ~” Trong cái túi to kia toàn là loại vải mà cậu thích, khuôn miệng nhỏ nhắn của Tiểu Phong mở ra khép lại rất có nhịp độ. Ngày thường anh trai không cho cậu ăn nhiều, nhưng từ sau khi cậu nằm viện, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng, anh trai gần như sẽ đồng ý tất làm cho cậu cảm giác được cái gọi là đặc quyền của người bệnh.
Tốt, phải lợi dụng chuẩn xác thời gian này mới đươc, không thể lãng phí. *nắm tay quyết thắng*
Diệp Cảnh cẩn thận bóc vỏ, sau đó đưa thịt quả tới bên miệng em trai bảo bối. Nhìn cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn mở ra khép lại, nhìn gương mặt thon gầy lúc này đang phồng má nhai nuốt, thỏa mãn cười híp mắt, trong lòng Diệp Cảnh như nở hoa.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Cảnh dừng lại trên cổ tay trắng nõn của Tiểu Phong, Vết bầm tím trên đó đã hoàn toàn biến mất, nhưng……..lại xuất hiện thêm một chuỗi phật châu bằng gỗ không biết từ đâu đến.
“Vừa nãy cái tên Tiêu Nhiên kia cho em cái này à?”
“Dạ?” Bé thỏ con trợn tròn mắt, phùng miệng nhìn anh trai.
“Anh hai là hỏi……..” Nhìn bộ dáng của bé thỏ con mà anh vẫn giữ gìn trong nhà, Diệp Cảnh buồn cười chọc chọc hai má cậu vài phát, “Trước đây hình như anh đâu có thấy Tiểu Phong đeo chuỗi phật châu này”.
“Phật châu?” Diệp Phong nuốt hết vải trong miệng rồi khó hiểu nhìn cổ tay mình, “Em không biết, hình như hôm qua lúc tỉnh lại đã thấy đeo rồi…….Em còn tưởng anh hai tặng em”.
Diệp Cảnh lập tức nhíu mày, nháy mắt liên tưởng tới sự việc Tiểu Phong bắt đầu gặp “ác mộng” tối hôm qua. Chẳng lẽ có liên quan tới chuỗi phật châu này?
“Tiểu Phong không có chút ấn tượng nào sao?”
Diệp Phong cẩn thận nhìn kỹ chuỗi phật châu trên cổ tay, càng nhìn càng thấy…….hình như có hơi quen mắt.
“Hình như em đã thấy ở đâu đó rồi……” Diệp Phong nhíu mày, cố gắng nhớ lại, “A, lần trước em gặp được một hòa thượng trên đường, ông ta muốn tặng em chuỗi hạt này, nhưng em đâu có nhận a……….”
Trong đầu Diệp Cảnh chợt lóe, anh hiểu rồi.
Có lẽ trước kia anh sẽ không tin mấy chuyện quỷ thần ngớ ngẩn như thế này, nhưng hiện tại, sau khi được sống lại, việc em trai anh gặp được một vị hòa thượng có chút đạo pháp trên đường cũng không phải là chuyện không có khả năng. Nhưng vì sao hòa thượng kia lại muốn đưa chuỗi phật châu này cho Tiểu Phong? Chuỗi hạt này………sao lại có khả năng làm Tiểu Phong không ngừng nhớ lại những chuyện ở kiếp trước?
“Nếu không phải vật quan trọng thì cho anh hai chuỗi phật châu đó đi.” Diệp Cảnh nói, âm thầm bỏ nó vào trong túi.
Diệp Phong đang vội vàng ăn vải, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ vâng một tiếng.
Sau khi Diệp Cảnh rời bệnh viện, anh lập tức ném chuỗi phật châu vào trong thùng rác ven đường, dưới màn đêm, chuỗi hạt kia dường như đang tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, có vẻ kinh người. Diệp Cảnh đột nhiên nhớ ra, kiếp trước hình như Tiểu Phong cũng……..đeo một chuỗi hạt giống thế.
Đáy lòng Diệp Cảnh trầm xuống, nói anh ích kỷ cũng được, anh tuyệt đối không muốn cho Tiểu Phong khôi phục trí nhớ.
.
Buổi tối hôm nay anh trai có việc nên không thể tới ngủ cùng cậu, Diệp Phong tắt đèn đi, ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, chìm vào giấc ngủ một mình.
Giữa không gian mơ hồ, cậu dường như nghe thấy âm thanh nói chuyện của rất nhiều người, hơn nữa còn có mấy người giọng vô cùng lớn, thời điểm tranh luận nói năng cực khí phách, trong đó có một giọng nói mà cậu nghe đặc biệt quen tai______là anh trai.
“……..Người trẻ tuổi, dù nói năng hay làm việc thì cậu cũng nên dùng đầu óc đi!”
“Đổng sự Lý, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, vì sao mọi người vẫn tin dùng tên họ Lưu đó!” Ẩn sâu trong thanh âm của Diệp Cảnh đã không giấu nổi sự phẫn nộ.
“Đấy chỉ là thành kiến của cậu, chẳng lẽ cậu không nhúng tay vào chắc? Cái chúng tôi cần nhìn thấy chính là tương lai phía trước”.
…………
Hạng mục mà anh trai nghiên cứu hơn một tháng nay vì khinh địch mà bị chỉ trích, họ nói rằng anh chỉ biết lý luận suông. Lưu Tố Vân đắc ý cười, thoạt nhìn vô cùng chướng mắt.
Diệp Phong vốn đang ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại từ trợ lý của anh trai gọi tới mới biết qua sự tình. Lưu Tố Vân cùng em trai bà không biết đã dùng thủ đoạn gì mà mua chuộc được ban giám đốc, còn động tay động chân lên dự án của anh trai, tung ra bên ngoài những thông tin giả dối. Ngay lúc anh trai diễn thuyết tỉ mỉ về dự án cùng tương lai sẽ đạt được lại bị đối phương đánh giá không đáng một đồng, các cổ đông trong ban giám đốc thi nhau đưa đẩy từ chối.
Trợ lý của Diệp Cảnh là một người thông minh, ngay lúc ban giám đốc chia làm hai phe đấu khẩu, bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng kết quả chỉ có một, bên nào nắm giữ số cổ phiếu lớn hơn thì chắc chắn sẽ chiếm được ưu thế. Hiện tại Diệp Cảnh đang nắm giữ 36% cổ phần công ty, mà Diệp Phong chỉ có 10%. Không chút suy nghĩ, Diệp Phong chạy vọt vào trong phòng họp, thề thốt, đem tất cả lợi ích nghiêng về phía anh trai, không hề cố kỵ người nhà họ Lưu sắc mặt vặn vẹo vì tức giận phía đối diện.
Ánh mắt của Diệp Cảnh lúc này……..vô cùng phức tạp.
“Anh hai, tối nay chúng ta cùng nhau về nhà đi”.
“Tôi phải tăng ca.” Diệp Cảnh lạnh lùng ném lại một câu, sau đó xoay người rời đi. Bóng lưng đạm mạc xa cách rất nhanh biến mất trong tầm mắt Diệp Phong.
Trong căn biệt thự cao cấp của Diệp gia không hề có vị đạo của cha Diệp và Diệp phu nhân, chỉ có hơi thở cuộc sống của hai anh em họ Diệp, nhưng Diệp Phong luôn cảm thấy rằng thật ra người chân chính sinh hoạt dưới khu nhà cao cấp này chỉ có một mà thôi, hệt như một người canh gác cô độc.
Đôi khi Diệp Phong cũng sẽ suy nghĩ, bản thân mình……..rốt cuộc đang chờ mong điều gì?
……………..
Mẹ đã chết rồi ư? Trong óc Diệp Phong chợt có tiếng nổ mạnh ầm ầm, người phụ nữ mãi mãi bận rộn với những buổi yến tiệc tụ hội, người phụ nữ luôn tao nhã đoan trang dù ở bất cứ đâu, người phụ nữ mang nửa dòng máu với cậu nhưng chưa bao giờ quan tâm đến cậu…….. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đã chết!
Diệp Phong không biết bản thân có đau khổ hay không, có nên khóc hay không nữa? Trên thực tế, ngay đến hiện tại, dụng mạo của người phụ nữ đó như thế nào cậu cũng chẳng nhớ rõ, một năm không gặp quá vài lần, càng không gọi được mấy tiếng mẹ, dường như không khác nào người xa lạ chẳng có quan hệ huyết thống.
.
“Anh hai, mẹ của em, bà ấy……….”
“Đừng làm phiền tôi!” Diệp Cảnh có vẻ khó chịu, thuận tay đẩy Diệp Phong ra.
Diệp Phong bất ngờ, không kịp đề phòng nên lập tức đụng vào cạnh bàn khiến thắt lưng cậu đau đớn, rất đau, rất đau, nhưng Diệp Cảnh lại giống như bình thường, không nhìn thấy gì đặc biệt, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Diệp Phong xoa xoa phía sau lưng, yên lặng cuộn tròn người trong góc tường, rất lâu sau đó cũng không hề mở miệng nói chuyện……
Trong cái nhà này không ai thích mẹ cậu, không ai thương tâm trước sự ra đi của bà, nhưng Diệp Phong cảm nhận được trong lòng mình quả nhiên vẫn có chút khổ sở.
Có lẽ vì chưa bao giờ nhận được tình thương của người mẹ nên cậu mới luôn chờ mong như thế, có điều, thật đáng tiếc, một chút…….cũng không có.
……………….
“Cháu là đứa con duy nhất của em gái dì, sao dì có thể hại cháu chứ! Cháu đứng hy vọng gì vào Diệp Cảnh nữa, nó hận cháu đến thế!….” Lưu Tố Vân nhíu mày, cười lạnh nói, “Mẹ của anh trai cháu……..”
“Câm miệng!” Diệp Phong xoay người bỏ chạy, cậu tuyệt đối không muốn biết rõ mọi chuyện từ miệng người ngoài, hơn nữa rất có khả năng là đã bị Lưu Tố Vân sửa đổi, càng không đáng tin.
……………….
“Bác sĩ nói nếu cậu chậm trễ trị liệu thì toàn thân sẽ bị tê liệt, trở thành người sống thực vật ~” Đáy mắt Diệp Cảnh lóe lên ý cười châm chọc, mỉa mai nhìn cậu từ trên cao nhìn xuống.
Đồng tử Diệp Phong chợt co rút, anh hai à………..
“Có muốn biết tại sao không?” Diệp Cảnh lạnh lùng cười, “Mẹ của tôi………”
………………..
Trong bóng tối, Diệp Phong đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cảm giác chân thật như thế…….chói mắt đến thế…….chẳng lẽ vẫn chỉ là mơ?!
Vì sao cho tới tận bây giờ cậu vẫn không chú ý đến? Thật sự, cậu chưa từng cẩn thận suy nghĩ về mối quan hệ chân chính giữa cậu và anh trai, anh trai của cậu…….vốn là người anh cùng cha khác mẹ với cậu, nhưng cậu đã ở Diệp gia nhiều năm đến vậy mà chưa từng nghe thấy ai nói về chuyện mẹ đẻ của anh trai.
Vì sao cậu lại xem nhẹ chuyện quan trọng như thế. Thật ra quan hệ giữa mẹ cậu và cha Diệp không tốt lắm, thật ra thân phận của mẹ cậu chính là Diệp phu nhân kế tiếp mới lên. Nếu vậy……….mẹ ruột của anh trai ở đâu?
Chẳng lẽ………..thật sự giống cảnh trong mơ của cậu sao?
Tâm Diệp Phong chợt lạnh.
…
Ngày hôm sau, Diệp Cảnh vào viện từ rất sớm, nghĩ muốn ngắm nhìn dung nhan khi ngủ say của em trai bảo bối nhà mình, lại phát hiện Tiểu Phong đã ngồi dậy, nhưng vẻ mặt thì dại đờ, hai mắt vô thần nhìn xa xăm.
“Tiểu Phong?” Anh chọc chọc gương mặt ngốc ngốc của Tiểu Phong, xúc cảm lạnh lẽo khiến Diệp Phong sửng sốt hồi thần.
“Anh hai……….”
“Sao thế Tiểu Phong, lại gặp phải ác mộng ư?” Diệp Cảnh mỉm cười, trêu chọc nói, ai ngờ Diệp Phong gật đầu thật.
“Em mơ thấy mẹ, bà ấy……..đã chết vì tai nạn máy bay”.
Bàn tay nắm góc chăn của Diệp Cảnh siết chặt lại, ánh mắt khẽ động, nhìn về phía đầu giường của Diệp Phong, nơi đó……vậy mà lại xuất hiện chuỗi phật châu kì lạ kia.
“…….Cuối cùng, vì không để ý nên vừa đi được hai bước đã bị trượt chân, ngã xuống hồ nước……” Tiêu Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ, trêu chọc khiến Diệp Phong cười ha hả.
“Em thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh đấy á, anh nói xem cái này………”
“Chờ đến khi em thi đại học xong, chúng ta sẽ cùng đi ha, lần trước bạn anh đã giới thiệu……..”
Sắc mặt Diệp Cảnh tối lại, một tên Việt Hàn Du muốn bắt cóc em trai nhà anh không nói làm gì, giờ lại còn thêm cả Tiêu Nhiên, không có việc gì làm hay sao mà suốt ngày chạy tới quấy rầy, khinh ông anh trai này chết rồi chắc. Mẹ nó!
“Lần nào cũng thấy hai người tán gẫu vui vẻ quá nhỉ.” Duẫn Cảnh nhếch mép, liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên. Anh nghiễn răng nghiến lợi thầm nghĩ, nếu không vì anh không có đủ thời gian cho các hoạt động ở trường thì đến lượt thằng nhãi này làm hội trưởng chắc! Hừ ~
“Diệp đại thiếu gia lại cười như không cười rồi, cảnh giới càng lúc càng cao thâm ha!” Tiêu Nhiên lạnh nhạt cười nói.
“So ra thì vẫn kém Tiêu hội trưởng thích lợi dụng mọi thứ đấy chứ!” Diệp Cảnh lãnh đạm trả lời, sau đó lập tức chuyển sang trạng thái dịu dàng khi nhìn về nhóc em trai đang dùng ánh mắt trông mong ngóng túi vải, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Xem đi, quả nhiên là em trai mình nuôi, sao có thể dễ dàng bị dụ dỗ như thế chứ. Mấy tên kia có cố thế nào cũng toi công thôi!
“Anh, vải cho em ạ?” Tiểu Phong lúc này giống hệt như một chú cún nhỏ đang phe phẩy đuôi, đôi mắt to tròn long lanh như quả nho đáng yêu chớp chớp nhìn Diệp Cảnh.
Được rồi, cho dù là nhìn quả vải thì lực chú ý của em trai cũng đã đặt trên người anh rồi.
“Anh hai mua rất nhiều nha~” Diệp Cảnh quơ quơ túi vải trong tay, đắc ý liếc mắt sang nhìn Tiêu Nhiên, “Tôi nhớ rõ Tiêu hội trưởng bận rộn nhiều việc lắm mà, thứ lỗi không tiễn anh được”.
Ngay lúc Diệp Cảnh tới, Tiêu Nhiên đã không định ở lại nữa, hắn không để ý đến sự khiêu khích của Diệp Cảnh, xoay người chào tạm biệt Tiểu Phong. Diệp Phong cũng không cố ý giữ hắn lại.
Qua một thời gian dài như thế, người em trai như cậu đã sớm quen với cảnh hai người kia cứ gặp nhau là đối chọi gay gắt rồi. o(╯□╰)o
“Quả vải ~ quả vải ~” Trong cái túi to kia toàn là loại vải mà cậu thích, khuôn miệng nhỏ nhắn của Tiểu Phong mở ra khép lại rất có nhịp độ. Ngày thường anh trai không cho cậu ăn nhiều, nhưng từ sau khi cậu nằm viện, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng, anh trai gần như sẽ đồng ý tất làm cho cậu cảm giác được cái gọi là đặc quyền của người bệnh.
Tốt, phải lợi dụng chuẩn xác thời gian này mới đươc, không thể lãng phí. *nắm tay quyết thắng*
Diệp Cảnh cẩn thận bóc vỏ, sau đó đưa thịt quả tới bên miệng em trai bảo bối. Nhìn cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn mở ra khép lại, nhìn gương mặt thon gầy lúc này đang phồng má nhai nuốt, thỏa mãn cười híp mắt, trong lòng Diệp Cảnh như nở hoa.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Cảnh dừng lại trên cổ tay trắng nõn của Tiểu Phong, Vết bầm tím trên đó đã hoàn toàn biến mất, nhưng……..lại xuất hiện thêm một chuỗi phật châu bằng gỗ không biết từ đâu đến.
“Vừa nãy cái tên Tiêu Nhiên kia cho em cái này à?”
“Dạ?” Bé thỏ con trợn tròn mắt, phùng miệng nhìn anh trai.
“Anh hai là hỏi……..” Nhìn bộ dáng của bé thỏ con mà anh vẫn giữ gìn trong nhà, Diệp Cảnh buồn cười chọc chọc hai má cậu vài phát, “Trước đây hình như anh đâu có thấy Tiểu Phong đeo chuỗi phật châu này”.
“Phật châu?” Diệp Phong nuốt hết vải trong miệng rồi khó hiểu nhìn cổ tay mình, “Em không biết, hình như hôm qua lúc tỉnh lại đã thấy đeo rồi…….Em còn tưởng anh hai tặng em”.
Diệp Cảnh lập tức nhíu mày, nháy mắt liên tưởng tới sự việc Tiểu Phong bắt đầu gặp “ác mộng” tối hôm qua. Chẳng lẽ có liên quan tới chuỗi phật châu này?
“Tiểu Phong không có chút ấn tượng nào sao?”
Diệp Phong cẩn thận nhìn kỹ chuỗi phật châu trên cổ tay, càng nhìn càng thấy…….hình như có hơi quen mắt.
“Hình như em đã thấy ở đâu đó rồi……” Diệp Phong nhíu mày, cố gắng nhớ lại, “A, lần trước em gặp được một hòa thượng trên đường, ông ta muốn tặng em chuỗi hạt này, nhưng em đâu có nhận a……….”
Trong đầu Diệp Cảnh chợt lóe, anh hiểu rồi.
Có lẽ trước kia anh sẽ không tin mấy chuyện quỷ thần ngớ ngẩn như thế này, nhưng hiện tại, sau khi được sống lại, việc em trai anh gặp được một vị hòa thượng có chút đạo pháp trên đường cũng không phải là chuyện không có khả năng. Nhưng vì sao hòa thượng kia lại muốn đưa chuỗi phật châu này cho Tiểu Phong? Chuỗi hạt này………sao lại có khả năng làm Tiểu Phong không ngừng nhớ lại những chuyện ở kiếp trước?
“Nếu không phải vật quan trọng thì cho anh hai chuỗi phật châu đó đi.” Diệp Cảnh nói, âm thầm bỏ nó vào trong túi.
Diệp Phong đang vội vàng ăn vải, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ vâng một tiếng.
Sau khi Diệp Cảnh rời bệnh viện, anh lập tức ném chuỗi phật châu vào trong thùng rác ven đường, dưới màn đêm, chuỗi hạt kia dường như đang tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, có vẻ kinh người. Diệp Cảnh đột nhiên nhớ ra, kiếp trước hình như Tiểu Phong cũng……..đeo một chuỗi hạt giống thế.
Đáy lòng Diệp Cảnh trầm xuống, nói anh ích kỷ cũng được, anh tuyệt đối không muốn cho Tiểu Phong khôi phục trí nhớ.
.
Buổi tối hôm nay anh trai có việc nên không thể tới ngủ cùng cậu, Diệp Phong tắt đèn đi, ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, chìm vào giấc ngủ một mình.
Giữa không gian mơ hồ, cậu dường như nghe thấy âm thanh nói chuyện của rất nhiều người, hơn nữa còn có mấy người giọng vô cùng lớn, thời điểm tranh luận nói năng cực khí phách, trong đó có một giọng nói mà cậu nghe đặc biệt quen tai______là anh trai.
“……..Người trẻ tuổi, dù nói năng hay làm việc thì cậu cũng nên dùng đầu óc đi!”
“Đổng sự Lý, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, vì sao mọi người vẫn tin dùng tên họ Lưu đó!” Ẩn sâu trong thanh âm của Diệp Cảnh đã không giấu nổi sự phẫn nộ.
“Đấy chỉ là thành kiến của cậu, chẳng lẽ cậu không nhúng tay vào chắc? Cái chúng tôi cần nhìn thấy chính là tương lai phía trước”.
…………
Hạng mục mà anh trai nghiên cứu hơn một tháng nay vì khinh địch mà bị chỉ trích, họ nói rằng anh chỉ biết lý luận suông. Lưu Tố Vân đắc ý cười, thoạt nhìn vô cùng chướng mắt.
Diệp Phong vốn đang ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại từ trợ lý của anh trai gọi tới mới biết qua sự tình. Lưu Tố Vân cùng em trai bà không biết đã dùng thủ đoạn gì mà mua chuộc được ban giám đốc, còn động tay động chân lên dự án của anh trai, tung ra bên ngoài những thông tin giả dối. Ngay lúc anh trai diễn thuyết tỉ mỉ về dự án cùng tương lai sẽ đạt được lại bị đối phương đánh giá không đáng một đồng, các cổ đông trong ban giám đốc thi nhau đưa đẩy từ chối.
Trợ lý của Diệp Cảnh là một người thông minh, ngay lúc ban giám đốc chia làm hai phe đấu khẩu, bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng kết quả chỉ có một, bên nào nắm giữ số cổ phiếu lớn hơn thì chắc chắn sẽ chiếm được ưu thế. Hiện tại Diệp Cảnh đang nắm giữ 36% cổ phần công ty, mà Diệp Phong chỉ có 10%. Không chút suy nghĩ, Diệp Phong chạy vọt vào trong phòng họp, thề thốt, đem tất cả lợi ích nghiêng về phía anh trai, không hề cố kỵ người nhà họ Lưu sắc mặt vặn vẹo vì tức giận phía đối diện.
Ánh mắt của Diệp Cảnh lúc này……..vô cùng phức tạp.
“Anh hai, tối nay chúng ta cùng nhau về nhà đi”.
“Tôi phải tăng ca.” Diệp Cảnh lạnh lùng ném lại một câu, sau đó xoay người rời đi. Bóng lưng đạm mạc xa cách rất nhanh biến mất trong tầm mắt Diệp Phong.
Trong căn biệt thự cao cấp của Diệp gia không hề có vị đạo của cha Diệp và Diệp phu nhân, chỉ có hơi thở cuộc sống của hai anh em họ Diệp, nhưng Diệp Phong luôn cảm thấy rằng thật ra người chân chính sinh hoạt dưới khu nhà cao cấp này chỉ có một mà thôi, hệt như một người canh gác cô độc.
Đôi khi Diệp Phong cũng sẽ suy nghĩ, bản thân mình……..rốt cuộc đang chờ mong điều gì?
……………..
Mẹ đã chết rồi ư? Trong óc Diệp Phong chợt có tiếng nổ mạnh ầm ầm, người phụ nữ mãi mãi bận rộn với những buổi yến tiệc tụ hội, người phụ nữ luôn tao nhã đoan trang dù ở bất cứ đâu, người phụ nữ mang nửa dòng máu với cậu nhưng chưa bao giờ quan tâm đến cậu…….. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đã chết!
Diệp Phong không biết bản thân có đau khổ hay không, có nên khóc hay không nữa? Trên thực tế, ngay đến hiện tại, dụng mạo của người phụ nữ đó như thế nào cậu cũng chẳng nhớ rõ, một năm không gặp quá vài lần, càng không gọi được mấy tiếng mẹ, dường như không khác nào người xa lạ chẳng có quan hệ huyết thống.
.
“Anh hai, mẹ của em, bà ấy……….”
“Đừng làm phiền tôi!” Diệp Cảnh có vẻ khó chịu, thuận tay đẩy Diệp Phong ra.
Diệp Phong bất ngờ, không kịp đề phòng nên lập tức đụng vào cạnh bàn khiến thắt lưng cậu đau đớn, rất đau, rất đau, nhưng Diệp Cảnh lại giống như bình thường, không nhìn thấy gì đặc biệt, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Diệp Phong xoa xoa phía sau lưng, yên lặng cuộn tròn người trong góc tường, rất lâu sau đó cũng không hề mở miệng nói chuyện……
Trong cái nhà này không ai thích mẹ cậu, không ai thương tâm trước sự ra đi của bà, nhưng Diệp Phong cảm nhận được trong lòng mình quả nhiên vẫn có chút khổ sở.
Có lẽ vì chưa bao giờ nhận được tình thương của người mẹ nên cậu mới luôn chờ mong như thế, có điều, thật đáng tiếc, một chút…….cũng không có.
……………….
“Cháu là đứa con duy nhất của em gái dì, sao dì có thể hại cháu chứ! Cháu đứng hy vọng gì vào Diệp Cảnh nữa, nó hận cháu đến thế!….” Lưu Tố Vân nhíu mày, cười lạnh nói, “Mẹ của anh trai cháu……..”
“Câm miệng!” Diệp Phong xoay người bỏ chạy, cậu tuyệt đối không muốn biết rõ mọi chuyện từ miệng người ngoài, hơn nữa rất có khả năng là đã bị Lưu Tố Vân sửa đổi, càng không đáng tin.
……………….
“Bác sĩ nói nếu cậu chậm trễ trị liệu thì toàn thân sẽ bị tê liệt, trở thành người sống thực vật ~” Đáy mắt Diệp Cảnh lóe lên ý cười châm chọc, mỉa mai nhìn cậu từ trên cao nhìn xuống.
Đồng tử Diệp Phong chợt co rút, anh hai à………..
“Có muốn biết tại sao không?” Diệp Cảnh lạnh lùng cười, “Mẹ của tôi………”
………………..
Trong bóng tối, Diệp Phong đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cảm giác chân thật như thế…….chói mắt đến thế…….chẳng lẽ vẫn chỉ là mơ?!
Vì sao cho tới tận bây giờ cậu vẫn không chú ý đến? Thật sự, cậu chưa từng cẩn thận suy nghĩ về mối quan hệ chân chính giữa cậu và anh trai, anh trai của cậu…….vốn là người anh cùng cha khác mẹ với cậu, nhưng cậu đã ở Diệp gia nhiều năm đến vậy mà chưa từng nghe thấy ai nói về chuyện mẹ đẻ của anh trai.
Vì sao cậu lại xem nhẹ chuyện quan trọng như thế. Thật ra quan hệ giữa mẹ cậu và cha Diệp không tốt lắm, thật ra thân phận của mẹ cậu chính là Diệp phu nhân kế tiếp mới lên. Nếu vậy……….mẹ ruột của anh trai ở đâu?
Chẳng lẽ………..thật sự giống cảnh trong mơ của cậu sao?
Tâm Diệp Phong chợt lạnh.
…
Ngày hôm sau, Diệp Cảnh vào viện từ rất sớm, nghĩ muốn ngắm nhìn dung nhan khi ngủ say của em trai bảo bối nhà mình, lại phát hiện Tiểu Phong đã ngồi dậy, nhưng vẻ mặt thì dại đờ, hai mắt vô thần nhìn xa xăm.
“Tiểu Phong?” Anh chọc chọc gương mặt ngốc ngốc của Tiểu Phong, xúc cảm lạnh lẽo khiến Diệp Phong sửng sốt hồi thần.
“Anh hai……….”
“Sao thế Tiểu Phong, lại gặp phải ác mộng ư?” Diệp Cảnh mỉm cười, trêu chọc nói, ai ngờ Diệp Phong gật đầu thật.
“Em mơ thấy mẹ, bà ấy……..đã chết vì tai nạn máy bay”.
Bàn tay nắm góc chăn của Diệp Cảnh siết chặt lại, ánh mắt khẽ động, nhìn về phía đầu giường của Diệp Phong, nơi đó……vậy mà lại xuất hiện chuỗi phật châu kì lạ kia.
Bình luận truyện