Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 106



Cung nữ cẩn dực khom người dìu Phó Yên Ca vào thiên điện nghỉ ngơi.

“Tuyên.”

Phó Tuyệt Ca rụt rè tiến vào nội điện, trông thấy Hoàng hậu nương nương lập tức quỳ xuống khấu đầu hành lễ.

“Nô tỳ Phó Tuyệt Ca khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”

“Ngươi là nha đầu hầu hạ bát gia từ lúc ngài sáu tuổi?”

“Vâng, là nô tỳ sáu năm qua hầu hạ bát gia.”

Hoàng hậu nương nương khoác tay lên bàn, ánh mắt bén nhọn xoáy sâu vào thân thể nhỏ bé đang quỳ rạp trên sàn: “Sáu năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật, ngươi cũng không khác sáu năm trước bao nhiêu.”

“Nô tỳ không hiểu ý của nương nương.”

“Ngươi không hiểu hay là không muốn hiểu? Bản cung còn nhớ rất rõ ngươi năm đó lôi kéo bát gia đi chơi khiến nàng chểnh mảng đọc sách, nếu không phải bản cung kịp chấn chỉnh sợ là bát gia không có được uy phong ngày hôm nay.”

Phó Tuyệt Ca không dám ngẩng đầu, nhịn không được trào phúng, nếu không có nàng sợ là bát gia đã bị Hoàng hậu nương nương bức chết rồi.

“Là nô tỳ hầu hạ không chu đáo.”

“Ngẩng đầu lên, bản cung muốn nhìn rõ mặt ngươi.”

Mười ngón tay vô thức siết thành đấm, run rẩy ngẩng đầu đối diện ánh mắt sắc bén của Hoàng hậu nương nương.

Trên mặt Hoàng hậu nương nương lộ rõ vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn qua đại cung nữ bên cạnh, đối phương chậm chạp gật đầu hai cái thay cho câu trả lời. Dưỡng hổ vi hoạn, đạo lý này Hoàng hậu nương nương vốn thuộc nằm lòng, thật không ngờ nàng lại sơ suất để một con hổ trưởng thành bên cạnh bát gia. Nha đầu này thoạt nhìn chỉ mới mười một mười hai tuổi nhưng nhan sắc không thua kém bất cứ ai, lớn thêm vài tuổi nói không chừng còn đe doạ cả Kim thị và Ngọc thị.

Bốn chữ bế hoa tu nguyệt dùng trên người Phó Tuyệt Ca không sai biệt.

“Hôm nay gọi ngươi đến đây bản cung cũng nói thẳng, chắc ngươi đã biết tâm ý của bản cung, là người thông minh đừng nên quá cố chấp. Bản thân ngươi thân phận ra sao, ở trong Công tước phủ địa vị thế nào bản cung đều đã nắm rõ. Lệnh ái Phó Công tước phủ gả làm thiếp cho hoàng tước không tính là trèo cao, nhưng gả cho hoàng tước Hoàng thượng sủng ái nhất dù là nữ sử thông phòng cũng không xứng.” Hoàng hậu nương nương lấy trên bàn một cái điền hạp đưa đến trước mặt nàng: “Cầm lấy, coi như thưởng cho ngươi hầu hạ bát gia sáu năm qua, xong hôm nay ngươi thu dọn rời khỏi Trường Xuân Cung đi.”

Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn điền hạp hoa lệ trước mắt, trong lòng vạn lần chua xót, sớm biết có ngày hôm nay nhưng vẫn không nhịn được thất vọng.

“Nô tỳ muốn hầu hạ bát gia thêm vài năm nữa, đến khi ngài an ổn xuất cung lập phủ sẽ…”

“Không được, ngươi phải lập tức rời đi.” Hoàng hậu nương nương bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói cao thêm một quãng: “Ngươi là cung tỳ, bản cung là chủ tử, lời bản cung nói ngươi dám không nghe?”

“Nô tỳ chỉ muốn tiếp tục được hầu hạ bát gia, hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác…”

“Hiện tại không có nhưng lấy gì bảo đảm ngươi sau này không muốn trèo lên giường bát gia? Bản cung đã nói rồi, ngươi không được lưu lại, đây là tốt cho ngươi cũng là tốt cho bát gia.”

Những lời bát gia nói đêm qua không ngừng quẩn quanh trong đầu, nếu nàng thật sự rời đi bát gia sẽ thế nào đây? Có hay không hận nàng rồi tự huỷ hoại bản thân như lời đã nói?

“Sẽ không, nô tỳ sẽ không rời đi, bát gia nhất định không đồng ý chuyện này!”

“Ngoan cố thật.” Hoàng hậu nương nương ném mạnh điền hạp xuống đất khiến ngân lượng bên trong văng tứ tung: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Cẩm Tú bắt nó lại!”

Phó Tuyệt Ca ngồi yên để hai cung nữ khống chế, giương mắt nhìn Hoàng hậu nương nương từ trên nhuyễn tháp đứng dậy. Chưa kịp hiểu chuyện trên mặt đã truyền đến cảm giác bỏng rát, chất lỏng đặc sệt nóng hổi chầm chầm trượt xuống gò má. Thân thể gầy guộc thoáng run rẩy, kiên cường mím chặt môi không phát ra tiếng kêu đau.

“Ngươi muốn thế nào mới rời khỏi bát gia!?”

“Tại sao? Nô tỳ hầu hạ bát gia có chỗ nào không thoả đáng? Mấy năm qua ngài trong Dực Khôn Cung vốn không biết bát gia khốn khổ thế nào, nếu không có nô tỳ một mình Mi Cát thật sự chiếu cố không được ngài. Nô tỳ cầu xin ngài, để nô tỳ hầu hạ bát gia thêm vài năm nữa, khi nào bát gia lập phủ nô tỳ lập tức ly khai!”

“Bản cung sẽ tin lời ngươi nói sao?” Hoàng hậu nương nương bắt lấy cằm nàng dùng sức miết mạnh: “Ngươi ngang nhiên dám ức hiếp trưởng tỷ còn dám câu dẫn bát gia, đừng tưởng bản cung không biết chuyện xấu ngươi làm. Nếu không phải Mi Cát kịp phát hiện ngươi đã huỷ dung mạo của Phó Yên Ca, loại quân quý thâm độc như ngươi sống chỉ gây thêm hoạ mà thôi!”

“Nô tỳ không có hãm hại nhị tỷ, nương nương không nên chỉ nghe chuyện từ một phía!”

“Bản cung không cần ngươi dạy phải làm thế nào!”

Một cái tát giáng xuống, Phó Tuyệt Ca vô tình cắn trúng lưỡi đau đến vô pháp hô hấp.

“Ngươi đã ngoan cố như vậy thì đừng trách bản cung vô tình.”

Nhận được ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, cung nữ hai bên lập tức đè Phó Tuyệt Ca xuống sàn, một người khác mang vào kẹp ngón tay. Mặt cắt không còn giọt máu, kinh hãi liều mạng giãy dụa, bị thứ này kẹp vào tay nửa đời sau coi như tàn phế.

“Vẫn còn cơ hội để quay đầu.”

Hoàng hậu nương nương ưu nhã vén mã diện* thêu hình rồng xuống biển ngồi xuống nhuyễn tháp, đầu đội tông mão gắn đầy phụ sức quý giá. (Mã diện: Loại váy xếp li của quý phụ thời Minh)

“Nô tỳ không làm gì sai để bị phạt nặng như vậy.”

“Vẫn cố chấp như vậy.”

Cẩm Tú nhận được ánh mắt của Hoàng hậu nương nương lập tức đeo kẹp tay vào mười ngón tay Phó Tuyệt Ca.

Thiên địa dường như đồng loạt sụp đổ, Phó Tuyệt Ca điên cuồng giãy dụa nhưng tiếp tục bị hai cung nữ phía sau ấn mạnh xuống sàn

“Thả ta ra! Hoàng hậu nương nương nô tỳ là quân quý, dù có là cung nữ ngài cũng không được phép tuỳ ý dụng hình!”

“Úc? Quân quý sao? Bản cung là Hoàng hậu, lẽ nào muốn trừng trị một cung nữ cũng không được?”

Phó Tuyệt Ca bị đè không thở được, hai vai giật mạnh ra sau: “Nô tỳ không làm gì sai! Bát gia chọn nô tỳ hầu hạ, nô tỳ có trách nhiệm phải hầu hạ đến khi nào ngài không cần nô tỳ nữa!”

“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu chuyện.” Hoàng hậu nương nương duỗi thẳng cánh tay quan sát móng tay được tô vẽ tỉ mỉ của mình: “Kẹp tay, kẹp đến khi nào chịu nghe lời thì dừng lại.”

Cẩm Tú lập tức nắm hai đầu dây dùng sức kéo mạnh.

“AAAAAA!!!”

Phó Tuyệt Ca đau đớn giãy dụa cánh tay, mười ngón tay phía sau kẹp gỗ không ngừng run rẩy. Nước mắt nóng hổi trào ra như chuỗi ngọc đứt, há miệng hô hấp cố giảm bớt cơn đau nhưng bất thành. Bát gia thường nói bàn tay nàng làm bằng ngọc, có thể đánh đàn tú hoa còn biết làm thức ăn ngon. Nếu thật sự bị huỷ rồi đừng nói đến làm tốt nữ hồng ngay cả chăm sóc bản thân cũng làm không được.

“Ngươi tốt nhất phải biết ngoan ngoãn nghe lời, chọc giận bản cung chẳng giúp ích gì cho ngươi đâu.”

Cách đó không xa Phó Yên Ca nép sát vào cửa quan sát tình hình bên ngoài, khoé môi hơi nhếch lên. Nghĩ đấu với nàng, Phó Tuyệt Ca vẫn chưa đủ trình độ đâu.

“Thế nào? Vẫn chưa chịu rời khỏi Trường Xuân Cung sao?”

Mặt Phó Tuyệt Ca giờ đã trắng như giấy, run rẩy mở miệng: “Hoàng hậu nương nương có gϊếŧ chết nô tỳ cũng vậy, nô tỳ sẽ không rời đi…”

“Xem ra không dùng biện pháp mạnh ngươi sẽ không nghe lời.” Hoàng hậu nương nương liếc mắt nhìn ấm nước trà đang đun trên bếp: “Có lẽ nên mời Phó lệnh ái uống chén trà rồi.”

Vừa dứt câu Hoàng hậu nương nương liền nhấc quai ấm trà tiến về phía Phó Tuyệt Ca.

“Đừng sợ, trà long tĩnh chỗ bản cung là ngon nhất ngọt nhất, sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”

Cánh tay nâng ấm trà cao thêm một đoạn, cổ tay hơi gập xuống, nước trà từ trong ấm róc rách chảy lên miệng vết thương đầy máu. Phó Tuyệt Ca đau đớn hét một tiếng, mười đầu ngón tay không ngừng co giật, cảm giác hơi thở bị ai đó xông đến trắng trợn cướp mất.

Sàn nhà bốc khóc nghi ngút, hương trà long tĩnh thơm nồng xen lẫn mùi máu tanh bay khắp tẩm điện. Hoàng hậu nương nương thả ấm xuống bên cạnh, nước trà bắn tung toé ra sàn, đắc ý từ trên nhìn xuống Phó Tuyệt Ca đang đau đớn giãy dụa.

“Nha đầu ngốc, sao phải khổ như vậy?” Ngón tay thon dài lướt trên gương mặt lẫn mồ hôi và nước mắt của nàng: “Từ bỏ đi, bản cung sẽ gọi thái y đến, bằng không đôi bàn tay này sẽ không giữ được nữa.”

“N-Nô tỳ sẽ không rời khỏi bát gia… không bao giờ…”

Mặt Hoàng hậu nương nương tức thì đanh lại, không nói một lời từ trên tông mão rút xuống một chiếc kim sai cắt thẳng lên mặt Phó Tuyệt Ca. Máu bắn lên viên đông châu rực rỡ men theo kẽ ngón tay nhỏ xuống sàn nhà. Tước quý chung quy đều thích gương mặt xinh đẹp, nha đầu này không còn xinh đẹp nữa sớm muộn cũng bị bát gia vứt bỏ.

“Huỷ tuyến thể của nó, bản cung muốn xem bát gia có cần một quân quý khiếm khuyết như vậy không!”

“Không được!”

Phó Tuyệt Ca yếu ớt gào lên, chút sức lực để giãy dụa cũng không còn: “Nô tỳ không phải tội nhân, ngài không được huỷ tuyến thể của nô tỳ!!”

“Bản cung là nhất quốc chi hậu có gì mà không thể?”

Cung nữ khom người rót trà vào trản, hai tay cung kính dâng lên. Hoàng hậu nương nương nhàn nhã nhấp một trà thơm, uy phong bệ vệ quan sát con mồi suy nhược quằn quại trong bể máu.

Phó Tuyệt Ca cử động cánh tay ngăn cản cung nữ chạm vào cơ thể, nước mắt lẫn vào máu trên mặt đau rát: “Không được! Ta không phải tội nhân! Ta là cung nữ của bát gia, các ngươi không thể huỷ tuyến thể của ta!!”

Lời Phó Tuyệt Ca nói đám cung nữ chẳng nghe lọt tai, hai ba người ngồi hẳn lên lưng nàng không cho giãy dụa, còn Cẩm Tú xoay hai mặt dao hơ qua lửa nóng chuẩn bị huỷ tuyến thể.

“Hoàng hậu nương nương ngài không thể làm như thế với nô tỳ!!”

Cẩm Tú thổi dao một cái, di chuyển đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca, đem lưỡi dao bén nhọn đặt lên miệng tuyến thể sau gáy.

“Không được! Thả ta ra! Mau thả ta ra!!!”

Hoàng hậu nương nương bình tĩnh uống thêm một ngụm trà, trên mặt giấu không được vui sướng.

“Dừng tay!!”

Ngoài cửa xuất hiện một bóng người nhanh như thiểm điện đánh ngã cung nữ cầm dao, lưỡi dao sượt qua vô tình cắt một đường ngay sát bên cạnh tuyến thể. Mi Cát xông vào kéo cung nữ đang đè trên người Phó Tuyệt Ca, còn A Bích vội vàng giúp nàng tháo dụng cụ kẹp ngón tay.

Hoàng hậu nương nương tức giận ném bỏ chén trà trong tay: “Bát gia, ngươi dám chống đối bản cung?”

“Ngài đã đủ chưa vậy hả?”

Lần đầu tiên bát gia lớn tiếng rống vào mặt nàng, Hoàng hậu nương nương thoáng sững sốt, thậm chí không dám tin vào tai mình.

“Bất hiếu nhi!”

Trước khi chạm đến da mặt nhẵn mịn thì cổ tay đã bị túm chặt, Đông Phương Tầm Tuyết hai mắt đỏ bừng, giận dữ đem nàng hất ngã xuống nhuyễn tháp.

“Đến bao giờ ngài mới buông tha cho ta?”

“Bản cung làm tất cả còn không phải vì ngươi sao?” Hoàng hậu nương nương giận dữ túm lấy cổ áo nàng: “Ngươi vì tiện nô đó mà mắng bản cung? Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Không có bản cung ngươi có ngày hôm nay sao?”

“Lời này phải là ta nói mới đúng, nếu không có ta ngài có thể thoát khỏi lãnh cung sao?” Đông Phương Tầm Tuyết mạnh mẽ gạt bỏ cánh tay Hoàng hậu nương nương: “Ngài bức bách ta, ta sẽ không có ý kiến gì, nhưng tại sao phải hại tiểu ngốc? Nàng đã làm cái gì ngươi? Nàng trước nay chưa từng hại ngươi còn cứu ngươi một mạng, bây giờ ngươi trả ân cho nàng như vậy sao? Nếu biết trước như thế ta thà chết cũng không để tiểu ngốc cứu ngươi!”

“Nghịch tử!” Hoàng hậu nương nương giận dữ giáng một cái tát, hai mắt long lên sòng sọc như dã thú bị thương: “Bản cung là hoàng hậu, Hoàng thượng sẽ không bao giờ hại bản cung! Còn ngươi vì một tiện nô mà biến thành bộ dạng này, bản cung hận tại sao lại chịu đau đớn sinh ra ngươi!”

“Người chấp mê bất ngộ chính là ngài, Hoàng hậu nương nương!” Đông Phương Tầm Tuyết hai vai run rẩy cố gắng đè nén cơ giận: “Ngài làm Hoàng hậu nương nương của ngài là đủ rồi đừng bao giờ đòi hỏi gì ở ta nữa, ta không muốn cũng không cần một mẫu thân như ngài.”

“Ngươi dám nói như vậy với bản cung?”

“Ta nói rồi, là ngài không chịu tỉnh ngộ, hại bản thân chưa đủ còn muốn hại thêm người khác. Ta không đủ kiên nhẫn tiếp tục chịu đựng nữa, bao nhiêu đó đã quá đủ rồi, Hoàng hậu nương nương, ta không phải con cờ của ngài cũng không phải con cờ của Thường gia. Bao nhiêu năm qua ngài đã bao giờ xem ta là nhi nữ hay chưa? Ngài mưu tính lên ta, lừa gạt ta thậm chí là vứt bỏ ta, đã bao giờ ngài thật sự làm đúng bổn phận của mẫu thân hay chưa?”

Đông Phương Tầm Tuyết bước tới Hoàng hậu nương nương sợ hãi lùi một bước: “Ta đọc sách, đọc đến mệt mỏi ngủ quên trên án ngài đã làm gì? Ngài đánh ta, bắt ta quỳ dưới nắng đến ngất xỉu mới hài lòng. Thấy chưa đủ ngài không cho ăn, không cho bước ra khỏi thư phòng, ta có đói chết ngài cũng không quan tâm. Trong mắt ngài ta là cái gì? Ta cũng là con người, ta biết đau đớn biết tủi thân kia mà, nhưng ngài có bao giờ nhìn lại hay không?”

“Bản cung làm tất cả chẳng phải vì mong ngươi tốt hơn sao? Ngươi là hy vọng của Thường gia, ngươi…”

“Thường gia! Thường gia! Ngài lúc nào cũng luôn miệng Thường gia! Thường gia đó đã làm được gì cho ngài? Có đưa ngài ra khỏi lãnh cung hay không?” Đông Phương Tầm Tuyết không còn hơi sức để khóc, nàng quá mệt mỏi để phải đối diện sự thật đang bày ra trước mắt: “Đủ rồi, ta mệt rồi, ta không đủ sức để gánh vác thay ngài nữa. Ngài muốn làm gì cho Thường gia thì làm, đừng kể đến tên ta, ta chưa bao giờ muốn làm người của Thường gia.”

“Bát gia!”

Đông Phương Tầm Tuyết khom người đem Phó Tuyệt Ca ôm lên, nhanh chóng xoay người chạy khỏi Dực Khôn Cung.

“Bát gia ngài đứng lại!!!”

Hoàng hậu nương nương đuổi tới cửa thì vấp ngã, điên cuồng rống lên: “Ngài đứng lại! Bản cung là mẫu hậu của ngài, ngài dám không nghe bản cung sao?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện